Cô giáo Lý còn muốn nói thêm nữa nhưng Thái Thuận Anh vẫn luôn im lặng, lúc này Niên Xuân Hoa cũng nghe thấy lời cô giáo Lý nói.
Bọn họ tách ra ở riêng nhưng cũng không chia phòng, động tĩnh gì cũng đều nghe được hết.
Niên Xuân Hoa nghe thấy vậy lập tức trở nên không vui, bà ta lo lắng Sở Chí Mậu sẽ bị thuyết phúc nên tức khắp vén rèm lên nói: "Mẹ nói này thằng ba, lương thực dưỡng lão năm nay mày còn chưa đưa cho mẹ đâu đấy."
Sở Chí Mậu gật đầu.
Niên Xuân Hoa nói: "Mẹ biết là năm nay lương thực eo hẹp, mẹ cũng không cần nhiều lương thực của mày nhưng mà mẹ phải nói cho mày biết một điêu tiên của nhà mày nhất định phải giữ lại, tiết kiệm đi."
"Đợt trước lúc Phúc Đoàn đi họp chợ có gặp được thầy Tần từng làm việc ở trong đội lúc trước, hiện tại người ta đã là người thành phố rồi đấy."
"Thầy ấy biết thành tích của Phúc Đoàn nên mới muốn mời Phúc Đoàn vào thành phố học tập, thầy ấy còn nói tất cả mọi thứ ở trên thành phố đều tốt hơn rất nhiều."Hơn nữa Niên Xuân Hoa còn nhớ rõ thiếu gia nhà có tiên trước kia từng giúp Phúc Đoàn cũng là quen biết trên thành phố.
Cơ hội này nhất định phải giành cho Phúc Đoàn mới được.
Sở Chí Mậu càng nghe càng tức giận, anh ta đập bàn nói: "Phúc Đoàn! Mẹ, không phải mẹ đang muốn bảo con tích cóp tiền bạc để đưa cho Phúc Đoàn lên học tập ở trường trung học trong thành phố đấy chứ?"
Niên Xuân Hoa vừa nghe đã biết đứa con trai này cũng không phải là ngốc hoàn toàn. Bà ta nói: "Về sau Phúc Đoàn có tiền đồ rồi sẽ không quên bác ba con đâu."
"Quỷ tài (*) mà muốn người bác ba này sao!" Sở Chí Mậu chỉ cảm thấy một chậu đen đủi đều đổ xuống người mình, anh ta đứng dậy nói: "Mấy đứa nhỏ nhà con đều phải đi học, áp lực của con rất lớn."
(*) Quỷ tài: Người có khả năng đặc biệt, phi thường.
Vốn dĩ Đại Tráng và Nhị Ni không phải học cùng một lớp, nhưng mà do lúc trước Niên Xuân Hoa muốn mọi người đều phải chu cấp tiền cho Phúc Đoàn đi học tiểu học.
Cho nên Sở Chí Mậu mới cho Nhị Ni cũng cùng nhau học.
Không ngờ tới chuẩn bị lên cấp hai rồi mà Niên Xuân Hoa vẫn còn có ý định muốn để cho anh ta chu cấp học phí cho Phúc Đoàn đi lên thành phố học nữa sao?
Tại sao cả đời này anh ta nhất định lách không được số mệnh phải trả tiền cho Phúc Đoàn chứ? Sở Chí Mậu phát cáu: "Con mà có tiền thì không bằng con giành để cho Nhị Ni đi học cho rồi, con phải để cho con bé kia sao? Nằm mơ đi! Học trường trung học ở trấn trên không được hay sao mà cứ nhất định phải lên thành phố học mới được?"
Niên Xuân Hoa vừa nghe cũng nóng nảy.
Nếu như Phúc Đoàn không được học trung học cơ sở ở trên thành phố vậy thì cơ hội đó biết phải làm sao bây giờ?
Niên Xuân Hoa nghĩ giờ có nói với Sở Chí Mậu thì anh ta cũng không thông, thế là bà ta nhìn vê phía cô giáo Lý nói: "Cô giáo, cô nói thử xem đứa con trai này không hiếu thuận có phải nên bị thiên lôi đánh xuống hay không?"
Cô giáo Lý:...
Cô giáo ho nhẹ một tiếng: "Có hiếu thuận hay không cũng không thể chỉ nhìn một phía được." Niên Xuân Hoa thấy cô ấy không theo đúng ý mình nên bèn thay đổi cách nói: "Cô giáo Lý, ở trong trường học Sở Đoá học thế nào? Với thành tích đó của Sở Đoá... Hay là để tôi nói hẳn ra nó không cần phải đi học, có đi cũng chỉ lãng phí tiền của gia đình."
Cô giáo Lý nghiêm mặt nói: "Thành tích học tập của Sở Đoá trong trường học rất tốt, nếu xét về tổng điểm thì khả năng cô bé không phải là người giỏi nhất nhưng cô bé viết văn rất có hồn."
"Nếu mọi thứ cứ tiếp tục như vậy thì nhất định cô bé sẽ thi đậu được trường trung học cơ sở."
"Cái gì?" Niên Xuân Hoa ngẩn ra.