Trương Tiểu Phương lập tức lau nước mắt, đi ôm đứa con trai nhỏ mới sinh ra, có đứa nhỏ cũng xem như có bùa hộ mệnh, cô ta không tin Sở Chí Bình dám đánh cô ta.
Trương Tiểu Phương nói: "Anh còn quát em, chẳng lẽ anh còn không nhìn ra ai mới là người một lòng một dạ với anh hay sao? Em còn không phải là vì anh sao, lúc trước vì sao Học Văn, Học Võ không thể được đi học hả? Còn chẳng phải là bởi vì mẹ anh à."
"Hiện tại nếu như anh lại chu cấp tiền học cho Phúc Đoàn lên thành phố học trung học nữa thì người khác sẽ nhạo báng anh ngu xuẩn, là đồ con heo, con mình thì không cho đi học lại để cho Phúc Đoàn được đi."
"Mẹ làm như vậy chính là vì hoàn toàn không nghĩ tới anh! Em một lòng đều chỉ vì anh mà anh lại đi quát em. Thế thì cứ để em mang theo con nhảy xuống giếng chết quách đi cho xong... Ngày đó em đưa anh đi nghe người khác nói nhà chúng ta thế nào chẳng lẽ anh còn không nghe được à?"
Đương nhiên Sở Chí Bình nghe được.
Tất cả mọi người đều nói anh ấy là heo, là đồ ngu xuẩn, lúc trước bị Niên Xuân Hoa quấy phá hôn nhân, sau lại khiến cho con trai không được đi học.
Sở Chí Bình hiếu thuận nhưng mà Trương Tiểu Phương cũng không thể chịu nổi được việc mỗi ngày phải cho Sở Chí Bình đi nghe những lời này.Quả thật trong lòng Sở Chí Bình giống như phát hoả nhưng anh ấy cũng không biết phải làm sao bây giờ.
Trương Tiểu Phương nhìn sắc mặt của anh ấy là cũng biết anh ấy sắp nhịn không được rồi.
Không cần phải nói cũng biết trong lòng Trương Tiểu Phương đắc ý tới cỡ nào. Hiện tại cô ta có một trai một gái, một đứa con gái lớn và một cậu con trai nhỏ, chúng nó đều cần phải đi học.
Lúc trước Niên Xuân Hoa không cho Sở Học Văn, Sở Học Võ đi học đó cũng được xem như là ơn lớn giúp Trương Tiểu Phương.
Nhưng hiện tại nếu như bà ta lại muốn moi tiền của Sở Chí Bình để đi dưỡng lão và cung cấp cho Phúc Đoàn đi học vậy đây chẳng khác nào muốn mạng của Trương Tiểu Phương sao.
Trương Tiểu Phương đã âm thầm đối phó với Niên Xuân Hoa từ lâu rồi.
Trương Tiểu Phương càng nói Sở Chí Bình lại càng phiền lòng, trông thấy trên bàn có rượu anh ấy trực tiếp cầm lấy uống một hơi cạn sạch.
Lúc này Niên Xuân Hoa cũng đã bước vào.
Vừa đi vào bà ta đã nói đến việc giữa Phúc Đoàn cùng thầy Tần, bà ta cũng nói trong nhà không dễ dàng có được một ngôi sao văn học, với thành tích của Phúc Đoàn thì chỉ có thể đỗ thủ khoa, trong nhà có một cô bé thủ khoa cũng chẳng dễ dàng cho nên mọi người đều nên ra tay giúp sức.
Ngụ ý chính là đến đòi tiền.
Bà ta mở mồm ra chỉ có bên trái là tiền, bên phải cũng là tiền.
Mới đầu Sở Chí Bình còn chịu đựng nhưng sau đó thật sự nhịn không được mới nói một câu: "Con của con cũng cần phải đi học."
Niên Xuân Hoa tặc lưỡi một tiếng: "Con của con không phải là người có thiên phú về học tập, con xem Học Văn, Học Võ không phải chẳng khác nào nông dân hay sao? Thằng hai, không phải mẹ muốn nói con đâu, máu mủ của con không có số mệnh..."
"Cút!" Uống rượu xong bỗng nhiên Sở Chí Bình bạo phát.
Sau nhiều năm như vậy, gia đình anh ấy tan nát, con trai cũng hận anh ấy nhưng đây vẫn là lần đầu tiên Sở Chí Bình bùng nổ. Trương Tiểu Phương yên lặng thâm mắng, xem ra không phải là pháo lép rồi.
Niên Xuân Hoa sững sờ đứng tại chỗ, Sở Chí Bình nói: "Con trai con không có số mệnh sao? Vì sao Học Văn, Học Võ không được đi học chẳng lẽ lúc trước mẹ còn không rõ ràng sao? Con nghĩ mẹ là mẹ của con, là người cho con cuộc sống, dù con có bạc đãi ai cũng không thể bạc đãi mẹ."
"Nhưng cuối cùng mẹ thì sao? Mẹ có bao giờ suy nghĩ thay con hay không!"
"Mẹ có biết có bao nhiêu người bên ngoài khinh thường con không?" Sở Chí Bình thật hối hận.