✻ Chương ✻
Giữa một thành phố phồn hoa Bắc Kinh từ lâu đã mọc lên một tòa nhà sừng sững như một ngọn tháp khổng lồ.
Phía dưới là dòng xe cộ qua qua lại lại nhộn nhịp không ngừng. Phía trên lại là một khoảng không gian hoàn toàn tách biệt với bầu không khí huyên náo bên dưới.
Tòa nhà Tigress này hơn ba mươi năm trước đã được xây dựng bởi người đứng đầu Thú tộc khi ấy, ông ta có tên gọi là Lý Dạ Diễu.
Lý Dạ Diễu đầu tư tất cả mọi vốn liếng mà ông có trong tay để dựng nên một tòa nhà thuộc quyền sở hữu của Thú tộc. Sau đó đặt tên là Tigress vì nhiều năm qua, Thú tộc có một truyền thống chính là chỉ có loài hổ mới được truyền ngôi vị nắm giữ quyền lực trong tay. Tuy rằng trong Thú tộc còn có báo đen, rắn và hồ ly nhưng hổ lại là loài có đủ khả năng để trấn giữ tộc nhất trong tất cả.
Và tất nhiên, những loài còn lại sẽ có một trách nhiệm riêng biệt của họ, không ai có thể can thiệp vào công việc của ai cả.
Ngay lúc này trong tòa nhà lớn nhất nhì thành phố phồn hoa Bắc Kinh, Lý Dư Trạch – hiện tại đang là người có quyền lực cao nhất trong Thú tộc vừa mới đứng dậy trong một gian phòng họp xa hoa và cách biệt.
Áo vest quần Âu vừa khít trên người càng khiến cho Lý Dư Trạch khí chất ngời ngợi. Ánh mắt sắc bẹn tinh tường trong thương trường khẽ quét khắp phòng họp một lúc rồi mới thấp giọng lên tiếng.
"Nếu như không còn ai có ý kiến gì khác thì cứ như vậy mà làm."
Mọi người ngồi xung quanh một chiếc bàn hình bầu dục kéo dài từ chỗ ngồi của Lý Dư Trạch cho đến phía cuối cách nơi cửa sổ khoảng một mét. Tất cả những người còn lại trong phòng họp dường như đã hiểu được công việc sắp tới của mình, họ nhìn nhau rồi nhẹ gật đầu một cái.
Lý Dư Trạch hài lòng nói: "Được rồi, tan họp."
Ngay sau đó, mọi người lục tục đứng dậy, hành động vừa dứt khoát vừa nhanh gọn, chẳng bao lâu trong phòng đã không còn lưu lại quá ba người.
Lý Dư Trạch lúc này ngồi xuống trở lại ghế, hai tay thong thả gác lên thành ghế màu đen, ánh mắt lãnh đạm liếc nhìn qua phía con trai cả của mình.
"Những gì trong cuộc họp khi nãy, con có ý kiến hay không?"
Lý Thiệu Quân – người im lặng nhất trong cuộc họp nghe hỏi mới chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn ba mình một cái.
Hôm nay tâm tình của y thật sự không tốt mấy. Buổi chiều ở trong trường học va chạm với Vưu Chiếu Hy gây ra vết tích trên mặt cũng đủ khiến cho y ấm ức không nguôi rồi. Bây giờ còn phải theo Lý Dư Trạch ba mình đến nơi phòng họp ngột ngạt khó chịu này, y càng khó mà thoải mái được.
"Con không có ý kiến." Thật ra Lý Thiệu Quân chẳng để một chút gì ở trong đầu của mình.
Ngoại trừ một hình ảnh còn sót lại vào ban chiều. Khi hơi ấm từ bàn tay của người đó truyền đến vết thương trên gương mặt của y khiến cho tâm tình không khỏi tốt lên một chút.
Lý Dư Trạch đương nhiên nhìn thấy rõ sự mất tập trung của Lý Thiệu Quân, vẻ mặt không hề hài lòng mà nói.
"Vết cào trên mặt của con là như thế nào vậy?"
Lý Thiệu Quân nghe hỏi đến vấn đề này, cảm giác không tiện để tiếp tục liền tìm đại một cái cớ để chối, "Trong trường bọn con trai đùa giỡn quá trớn thôi."
"Không phải đã có Thạc Ngạn đi cùng con rồi sao?" Lý Dư Trạch nhăn mày, "Thằng nhóc ấy không được tích sự gì cả."
Lý Thiệu Quân biết ngay ba mình sẽ lại mang An Thạc Ngạn ra trách cứ vô cớ, cho nên y lập tức đứng dậy, nói một lời tạm biệt rồi nhanh chóng rời khỏi phòng họp.
Lý Dư Trạch ngồi lại trong phòng họp, đôi mắt thâm thúy nhìn vào một điểm lóe sáng trên cửa sổ, trong lòng không khỏi lạnh đi vì thái độ của Lý Thiệu Quân.
Lý Thiệu Quân vừa mới rời khỏi phòng họp thì phía trước đã có vài người mặc âu phục đen nghiêm trang bước tới, đồng thanh hô:
"Đại thiếu."
Lý Thiệu Quân chán ghét liếc nhìn bọn họ một cái rồi tùy tiện phất tay, "Tôi tự về. Các người lui đi."
Những người bận âu phục đen liếc mắt nhìn nhau, sau đó gật đầu rút lui, tránh làm phiền đến Lý Thiệu Quân nổi giận.
Đi xuống từ trên tầng cao nhất của tòa nhà, Lý Thiệu Quân cảm giác như thời gian của bản thân đang bị bào mòn đi không ít. Y bất giác giơ cổ tay lên, mép áo bị thu ngắn lại, vừa vặn để lộ chiếc đồng hồ màu bạc sáng loáng.
Trên mặt đồng hồ hiển thị tám giờ rưỡi tối.
Đã tối đến vậy rồi à?
Thang máy trong suốt vừa đinh một tiếng, cửa nhẹ nhàng mở ra. Lý Thiệu Quân thu tầm nhìn, bước chân nhanh chóng rời khỏi Tigress.
Đứng trên bậc tam cấp phía trướ của tòa nhà, Lý Thiệu Quân lãnh đạm quét mắt nhìn một lượt khung cảnh xung quanh. Đường phố càng về đêm càng trở nên huyên náo đến phiền phức.
Chân mày y khẽ nhíu lại, chẳng bao lâu liền bước xuống khỏi bậc tam cấp thứ nhất.
Vào khoảnh khắc mũi giày chạm đến mặt đất, bên tai Lý Thiệu Quân cũng vừa vặn nghe thấy một giọng nói sắc bén cùng lạnh lùng truyền đến.
"Lý đại thiếu, xin dừng chân một chút."
Cách gọi nghe qua tuy rằng có chút kính nể tôn trọng nhưng kì thực càng nghe lại chỉ cảm thấy sự mỉa mai châm chọc ở trong đó.
Lý Thiệu Quân không tránh khỏi khó hiểu mà quay nửa người lại, tìm đến hướng phát ra loại âm thanh chán ghét đó.
Ánh mắt quét nhanh một lượt, sau đó chợt dừng lại trước một thân ảnh bị tầng nhà phía trên phủ xuống. Ngọn đèn màu vàng trà làm cho chiếc bóng càng trở nên cao lớn và ảm đạm.
Một người đàn ông mặc Âu phục nom rất chỉnh tề. Khuôn mặt lãnh đạm, ánh mắt bình tĩnh hướng đến Lý Thiệu Quân, một tay cắm vào túi quần, một tay còn lại đang kẹp điếu thuốc lá còn tàn đỏ.
Bàn tay đang kẹp điếu thuốc hơi dịch chuyển, động tác nhuần nhuyễn thuần thục lại khéo léo nới lỏng chiếc cà vạt màu cẩm hoa văn chìm ra một chút, vô tình để lộ một phần cổ cùng ngực màu mật ong nam tính.
Điếu thuốc trên tay mau chóng tàn lụi, khi chỉ còn một mẩu ngắn liền bị người đó bình tĩnh dụi tắt vào vách tường phía sau lưng. Lửa đỏ chớm tắt.
Người đàn ông tựa như mỉm cười lại như không cười, từng bước chân vững vàng đi về phía của Lý Thiệu Quân.
Nét phong tình quyến rũ của người đàn ông trước mặt nhất thời khiến cho Lý Thiệu Quân sững người.
Lý Thiệu Quân trong vô thức vừa nhíu mày vừa nuốt xuống một ngụm nước bọt.
Người đàn ông kia ngoài sự quyến rũ nam tính còn phảng phất một khí khái không ai có thể có được.
Đó là mùi vị của sự trưởng thành và dấu vết của kinh nghiệm.
Sau khi đã lộ diện hoàn toàn, Vưu Thần dừng lại cách Lý Thiệu Quân một khoảng nhất định.
Giữa sự huyên náo nhộn nhịp của thành phố, giọng nói trầm thấp lãnh đạm của Vưu Thần vẫn truyền thẳng đến màng nhĩ của Lý Thiệu Quân.
"Xin chào, rốt cuộc cũng có cơ hội để hai người chúng ta gặp mặt nhau rồi, Lý Thiệu Quân."
Ba từ "Lý Thiệu Quân" bị Vưu Thần nhấn mạnh một cách chậm rãi mà đầy thâm hận.
Lý Thiệu Quân không rõ người kia đến đây nói như vậy với mình là vì cái gì, nhưng qua nét mặt cùng phong thái của người đó thì rõ ràng không phải là kẻ thấp cổ bé họng.
Im lặng một lúc đủ lâu, Lý Thiệu Quân cũng có thể hít thầm một hơi lạnh của phố đêm, nhàn nhã đáp:
"Anh là ai?"
Vưu Thần lạnh nhạt cười một cái, cũng không giấu thân phận của bản thân làm gì, trực tiếp nói ra hai từ, "Vưu Thần."
Ngay lập tức, Lý Thiệu Quân liền thay đổi sắc mặt cùng thái độ hiện tại của mình.
Đã từng nói, khi nhắc đến Vưu gia, trước hết phải nói đến Vưu Thần.
...
Sau khi gặp mặt nhau, Vưu Thần cùng Lý Thiệu Quân đã đi đến một nơi vắng vẻ và yên tĩnh hơn.
Trong một con hẻm nhỏ khuất bóng người, xung quanh chỉ toàn là loại dây leo bao trùm lấy mảng tường lớn. Màu xanh của lá hòa quyện cùng với màu đỏ của hoa giấy, dưới ánh sáng nhập nhòe càng trở nên đặc biệt huyền ảo.
Vưu Thần đứng sát vách tường có dây leo, không vòng vo đùa giỡn nữa mà đi thẳng vào vấn đề của mình:
"Vết cào trên mặt của cậu xem ra là do người của tôi làm."
Một câu mở đầu này cũng đủ khiến cho Lý Thiệu Quân không khỏi sửng sốt.
Người bình thường khi đối mặt với một nạn nhân sẽ không bao giờ nói bằng cái giọng lãnh đạm vô tình như thế. Huống gì Lý Thiệu Quân cũng không phải là kẻ nhỏ bé trong thế giới này, bị một vết cào hệt như một cú tát vào mặt y vậy.
Vưu Chiếu Hy oắt con kia rõ ràng quá xem thường địa phận của y rồi.
Nhưng mà, Lý Thiệu Quân nghĩ là mình có thể hiểu vì sao mà oắt con đó tính tình liều lĩnh ngang bướng như vậy.
Ở phía sau có một bức tường thành vững chắc như vậy, là thứ ngu xuẩn mới không biết làm càn làm quấy cho thỏa mãn cuộc đời.
Sau khi im lặng, Lý Thiệu Quân cuối cùng cũng đáp, "Hóa ra là người của anh, hèn gì tôi lại ngửi được mùi hương này trên người của cậu ta."
Vưu Thần ở đối diện nghe thế không giấu được nụ cười thâm tình của mình. Cả người đột nhiên đứng thẳng dậy, một tay vẫn cắm sâu vào túi quần, bộ dạng không chút đề phòng người kia.
Khuôn mặt hơi hướng ra phía có ánh sáng, vừa vặn để lộ một đôi mắt màu hổ phách như ngọn lửa cháy rực.
Bùng cháy như tình yêu trong tim y vậy.
"Cũng khó trách. Đã yêu nhau làm sao có thể không vương lại mùi hương của nhau được chứ?"
Vưu Thần điềm tĩnh trả lời, sau đó bước đến trước mặt của Lý Thiệu Quân, cẩn thận quét mặt qua vết cào đã khô lại của y, khóe môi hơi rướn lên.
"Nhưng xem ra, vết cào này còn khá nhẹ tay đấy."
Lý Thiệu Quân nâng mắt nhìn Vưu Thần, lửa giận trong lòng đang cháy xém. Hàm răng nghiến chặt lại, bề ngoài lại vẫn phải tỏ ra thật bình tĩnh không thể manh động.
"Thiết nghĩ, anh đã nuôi dạy nó đến hôm nay thì chí ít nên dạy cho trót đạo lý trên dưới một chút. Xem thường người trên như vậy đúng là khó coi."
"Không phải là vì cậu đã gây hấn trước hay sao? Cái này chính là nợ máu trả bằng máu."
Vưu Thần hơi cười, bồi tiếp, "Thật ra, cái này chính là do tôi đã dạy cho em ấy. Bây giờ học đi đôi với hành như vậy đúng là nên khen thưởng một chút."
Lý Thiệu Quân giận đến giật nhẹ khóe môi, nếu như còn nán lại thêm một chút nữa chắc chắn y sẽ không thể kìm giận nổi.
Đúng là lũ người bỉ ổi Huyết tộc!
"Đừng nói vòng vo nữa, rốt cuộc anh đến tìm tôi là vì cái gì? Chẳng phải người của anh cũng đã lấy lại nợ cũ rồi hay sao?"
Vưu Thần hơi quay lưng lại, tác phong tựa hồ đang trò chuyện cùng với một người bạn lâu năm, hoàn toàn không có chút đề phòng nào.
"Nợ cũ tất nhiên phải lấy lại. Nhưng tôi cũng có luật của riêng mình..."
Dừng lại, Vưu Thần thình lình quay mặt lại, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao lướt nhẹ trên người Lý Thiệu Quân:
"...đó là người của tôi, chỉ có một mình tôi được quyền yêu thương hoặc chà đạp mà thôi. Ngoài ra, đều không được phép."
Lý Thiệu Quân càng lúc càng cảm thấy từng câu nói lẫn cử chỉ của Vưu Thần dành cho Vưu Chiếu Hy quá mức chiếm hữu, khiến cho y cũng rùng mình khiếp sợ.
"Nếu người khác đã lỡ chạm đến người của anh, thì hậu quả sẽ thế nào đây?"
Lý Thiệu Quân cuối cùng cũng đi đến đúng trọng tâm câu chuyện.
Vưu Thần hài lòng mỉm cười, thân ảnh lúc ấy như một cơn gió vô hình, lướt nhanh đến bên cạnh Lý Thiệu Quân.
Lý Thiệu Quân cũng biết đến tốc độ kỳ diệu của Huyết tộc, chỉ là lần đầu được nhìn thấy, đúng là có chút kinh ngạc.
Vưu Thần đứng ngược phía với Lý Thiệu Quân, nghĩ đến cảnh tượng người kia dùng móng vuốt cào rách gương mặt xinh đẹp của Vưu Chiếu Hy, khóe môi y đã giận run.
Gương mặt đó, chỉ là của một mình y mà thôi.
Một khoảng không im lặng lướt qua.
Ngay khoảnh khắc Lý Thiệu Quân không đề phòng Vưu Thần, bàn tay của y đã nhanh chóng giơ cao lên, tóm chặt lấy cổ của Lý Thiệu Quân.
Lực hoàn toàn dồn vào cái siết chặt ấy.
Chẳng bao lâu, Lý Thiệu Quân mặt mũi chuyển sang một màu trắng nhợt nhạt. Cả người mạnh mẽ vùng vẫy, hai tay ban đầu còn muốn đẩy tay của Vưu Thần sang một bên, rốt cuộc vẫn không thể mà hạ xuống.
Lý Thiệu Quân tức giận đến mức gân xanh đã nổi lên bên hai vầng thái dương. Đôi tay cũng gồng lên, tựa hồ tạo thành hình dạng của một móng vuốt hùng mãnh.
Gió lộng những chiếc lá cùng cát bụi dưới mặt đất.
Vưu Thần lần đầu chiêm ngưỡng sức mạnh biến hóa của một người thú. Liếc mắt nhìn Lý Thiệu Quân sắp sửa hóa thành phần thú trong người mình, khóe môi y khẽ nhếch lên, bàn tay lại càng dồn lực siết chặt thêm.
Lý Thiệu Quân gào ầm lên một tiếng đầy hùng mãnh, giống như một con thú đầu đàn.
Nhưng đáng tiếc trong khoảnh khắc Lý Thiệu Quân sắp biến thành phần thú thành công thì sau lưng đã vọng tới một giọng nói quen thuộc, tựa như muốn kìm hãm lại phần thú sắp bộc phát của y.
"Thiệu Quân, không được biến thân!"
An Thạc Ngạn cùng Vưu Chiếu Hy từ đằng xa hì hục chạy đến.
Nhìn thấy cảnh tượng gió lộng người hóa điên khiến cho hai con người mới đến sửng sốt một trận.
Vưu Chiếu Hy nhìn thấy ánh mắt của Vưu Thần đầy căm phẫn mà Lý Thiệu Quân dường như cũng không khác là bao.
An Thạc Ngạn mím chặt môi, cố gắng gào lên, "Thiệu Quân, không được biến thân! Cậu mà biến sẽ bị tội rất nặng! Không được biến thân!"
Lý Thiệu Quân giữa việc giữ luật lệ và thỏa mãn cơn tức giận có chút tranh cãi mãnh liệt. Động tác biến thân vẫn còn ở mức độ vừa phải, không có một chút nào gọi là trở về hình dáng con người bình thường.
An Thạc Ngạn đứng từ xa biết mình không thể ngăn được, lại chẳng hiểu vì sao mà gào lên một câu:
"Nếu cậu cố chấp, tôi sẽ chết thay cậu!"
Sau khi câu nói bị cuốn vào cơn gió, động tác siết cổ của Vưu Thần cũng đột nhiên giảm xuống rồi buông lõng.
Lý Thiệu Quân ngã khụy xuống mặt đất, ôm lấy cổ ho đến mệt người. Mặt khác, Vưu Thần lại lãnh đạm quay đầu nhìn y, thấp giọng cười một tiếng lạnh lẽo:
"Hình như, tôi tìm ra điểm yếu của cậu rồi."
Lý Thiệu Quân ngồi trên mặt đất không thừa nhận, chỉ cười lạnh đầy tức giận:
"Nhưng anh cũng đừng quên, tôi cũng biết điểm yếu của anh."
Nụ cười trên môi Vưu Thần vụt tắt. Y có nghĩ đến việc này, nhưng kì thực trong lòng không quá lo lắng đến việc Vưu Chiếu Hy bị uy hiếp.
Vì vốn dĩ, Vưu Chiếu Hy không dễ bị như thế.
Hơi khom lưng xuống, Vưu Thần đưa đầu ngón tay vuốt nhẹ một bên sườn mặt của Lý Thiệu Quân, mỉm cười bảo:
"Nhưng Tiểu Hy cùng người bạn của cậu, hoàn toàn khác nhau."
Sau đó đứng thẳng dậy, vứt lại một câu xem như tạm để con mồi được sống trong cái vòng tròn hoang mang lo sợ:
"Lần này xem như là cảnh cáo. Bạn của cậu sắp khóc đến nơi rồi đấy. Lần kế tiếp nếu gặp nhau, hãy trực tiếp kêu bạn cậu mang xác về mai táng đi."
Dứt lời, Vưu Thần dùng tốc độ ánh sáng của mình di chuyển đến bên cạnh Vưu Chiếu Hy vẫn còn ngẩn người. Đứng sát người cậu, y nâng cánh tay lên ôm ngang lấy hông của cậu, đôi môi kề bên vành tai lạnh như băng kia, thì thầm:
"Bảo bối, cực cho em phải chạy đến đây rồi. Chúng ta về nhà thôi. Tôi, lạnh."