✻ Chương ✻
Vưu Chiếu Hy đi theo địa chỉ ghi ở trong lòng bàn tay, cuối cùng cũng nhìn thấy được một con đường nhỏ hẹp.
Phía sâu bên trong con đường là gì cậu thật sự không tưởng tượng ra nổi. Nhưng vì sự việc cấp bách liên quan đến Vưu Thần, bước chân của cậu không hề chùn lại dù là một giây.
Ngay đầu con đường nhỏ hẹp có một biển thông báo nằm hơi khuất tầm mắt. Dòng chữ màu trắng trên biển báo màu xanh sẫm đã nhòe đi không ít theo năm tháng. Trên đó điền rõ hai chữ "Quỵ Lộ".
Vưu Chiếu Hy ngước mắt chăm chú nhìn vào hai chữ đó, trong lòng không khỏi khó hiểu. Chân mày nhíu chặt lại, cậu mím nhẹ môi lầm bầm trong miệng, có con đường nào lại đặt tên theo kiểu này hay không?
Quỵ Lộ, con đường nguy hiểm à?
Khẽ cười lạnh một cái, Vưu Chiếu Hy lắc lắc đầu, gạt đi sự cảnh báo trên tấm biển hình chữ nhật màu xanh sẫm kia, tiếp tục đi sâu vào con đường nhỏ hẹp phía trước.
Hai bên con đường đều là cây cổ thụ cao lớn. Những tán lá to bè hoàn toàn lấp đi ánh sáng của con trăng phía trên đầu. Không khí xung quanh dường như cũng lạnh xuống thêm vài phần. Từng cơn gió khốc liệt thổi sượt qua chiếc áo thun mỏng manh của Vưu Chiếu Hy, khiến cậu không tránh khỏi xuýt xoa vài tiếng trong miệng.
Sao lại có thể lạnh đến như vậy?
Đưa mắt cẩn thận thăm dò xung quanh, Vưu Chiếu Hy nhận ra trong con đường nhỏ hẹp này hoàn toàn không có lấy một ngôi nhà nào, chứ đừng nói đến sẽ có bóng đèn thắp sáng cho cậu bước đi.
Xung quanh bốn phía là rừng cây bao phủ. Khí lạnh như thấm dần vào lớp da thịt mỏng manh của cậu.
Khẽ thở ra một hơi, Vưu Chiếu Hy tự trấn an bản thân mình, ở đây không có gì đáng sợ cả. Bọn người đó cũng giống như cậu mà thôi, chí ít là khác với con người một chút. Còn về sức mạnh thì cũng chưa biết rõ ai sẽ mạnh hơn ai.
Tự trấn tĩnh bản thân một lúc, Vưu Chiếu Hy lại tiếp tục tiến về phía trước, mặc cho bên tai đang nghe thấy một vài động tĩnh từ đằng sau lưng.
Vưu Chiếu Hy khi đó đã nghĩ rằng do đôi tai của mình quá nhạy cảm nên mới tưởng tượng ra những thứ âm thanh kì lạ như vậy. Nhưng cậu thật sự không biết rằng, bản thân của cậu vốn đã được thiên phú cho một đôi tai nhạy bén như thế.
Hoàn toàn gạt đi sự nhiễu loạn ở phía sau lưng, Vưu Chiếu Hy tăng tốc đi đến địa chỉ thực sự của Lý gia. Băng qua cả một khu rừng rộng lớn, gió lộng đến mức hai tay đều đã tê cứng. Vưu Chiếu Hy nhấc mắt nương theo một ít ánh sáng còn sót lại của con trăng, phát hiện có một ngôi biệt thự nằm sừng sững ở trên một ngọn đồi.
Ở giữa một ngọn đồi vắng vẻ như vậy sao?
Vưu Chiếu Hy càng lúc càng mơ hồ, chỉ có thể đi theo con đường mòn đó dẫn đến ngôi biệt thự cổ kính âm u kia mà thôi.
Vì tiếng gió lộng khá lớn, khiến cho đôi tai của cậu bị ù đi đôi chút. Đó là lý do vì sao những thanh âm kì lạ ở đằng sau lưng đã sớm tan theo mây khói.
Vưu Chiếu Hy không còn nghe thấy gì ngoài tiếng gió. Cậu siết chặt nắm tay của mình, tốc độ trên đôi chân càng lúc càng nhanh không tưởng.
Thoáng chốc, Vưu Chiếu Hy đã đứng trước cửa của ngôi biệt thư cổ kính kia.
Xung quanh ngôi biệt thự này vẫn chỉ toàn là cây cối. Một cánh cổng cao hơn bốn mét lấp kín đi tầm nhìn của Vưu Chiếu Hy. Bên trong dường như bị bao phủ bởi một sự im lặng đầy chết chóc.
Vưu Chiếu Hy hít sâu một hơi, không rõ liệu Vưu Thần có phải là trực tiếp đến nơi này để tìm Lý Thiệu Quân hay không? Nhưng hiện tại cậu làm gì có thời gian để nghĩ ngợi nữa cơ chứ?
Ngón tay bị tê cứng khẽ duỗi ra, toan ấn vào chiếc nút màu đỏ ở bên cạnh. Ngay khoảnh khắc đầu ngón tay của cậu sắp chạm vào được chiếc nút đỏ thì phía sau lưng bỗng dội đến một giọng nói ồ ồ khàn khàn của hai người đàn ông.
"Này, mày là ai? Đứng lấp ló ở đó làm gì?"
Vưu Chiếu Hy không vội quay đầu lại đối mặt với bọn họ. Cậu hạ tầm mắt nhìn xuống đất, trong lòng không khỏi mắng thầm một tiếng.
Nhìn thấy bóng lưng cứng nhắc cố chấp của Vưu Chiếu Hy, một gã đàn ông mặt mũi có phần bặm trợn dù rằng còn rất trẻ toan bước lên một chút, tiếng giày ma sát với mặt đất ẩm ướt tạo ra vài thanh âm mướt mát dính dáp.
Vưu Chiếu Hy nghe rõ tiếng giày của gã đàn ông đó đang dần tiến gần đến mình, cậu cắn nhẹ môi dưới một cái rồi thình lình quay người lại. Dưới ánh sáng mờ nhạt của vầng trăng, đôi mắt màu biếc tựa như một vì sao tinh tú chạm trổ khéo léo trên bầu trời xanh sẫm, khiến cho hai gã đàn ông ở đối diện không tránh khỏi sự sững sờ.
Vưu Chiếu Hy không hề đoán được tình huống kì quái này sẽ xảy ra khi cậu quay đầu nhìn bọn họ. Mượn tạm ánh sáng ở phía trên, cậu có thể hình dung hai gã đàn ông này là người ở trong ngôi biệt thự kia, thân phận hẳn là thuộc hạ không hơn không kém đi. Mặt mũi tuy trẻ nhưng rất ngầu, bắp tay cũng nở nang, tấm lưng cao lớn. Đứng cùng cậu lại càng lớn hơn nhiều bậc.
Cố gắng giữ vững tâm tình của mình, Vưu Chiếu Hy cẩn thận chỉnh lại tư thế đứng rồi bất giác cong khóe môi lên mỉm cười nhẹ nhàng, pha lẫn một chút ngây ngô thuần túy.
"Xin chào, tôi là Ly Phi Phiến. Thật xin lỗi khi đã khiến hai người hiểu lầm."
Hiểu lầm?
Hai gã đàn ông kia im lặng lắng nghe cậu tự giới thiệu, không hiểu sự mê hoặc ở đâu bỗng chốc chiếm lấy tâm trí của bọn họ, khiến cho chiều hướng suy nghĩ cũng bị lệch theo câu văn của Vưu Chiếu Hy.
Đúng là bọn họ hiểu lầm thật.
Một người có khuôn mặt thuần túy ngây ngô trong sáng cùng với thân thể nhỏ bé như cậu thì làm sao có thể là kẻ xấu được cơ chứ?
Một trong hai người họ lúc này mới gỡ xuống gương mặt hung tợn dọa nạt trẻ con, đôi mắt không cách nào rời khỏi ánh mắt tuyệt mỹ của Vưu Chiếu Hy, cất giọng hỏi một câu rất từ tốn.
"Vậy cậu tìm ai trong nhà này?"
Người ở bên cạnh gã thì hoàn toàn ngược lại. Tuy trong lòng nghĩ rằng Vưu Chiếu Hy không phải là kẻ xấu nhưng cái nhìn của hắn áp lên cậu vẫn đầy sự nghi hoặc đề phòng.
Vưu Chiếu Hy hiểu rõ người nào đang nhất mực tin tưởng mình, cho nên liền hạ giọng hướng mắt đến kẻ trong phút chốc liền bị mình lừa gạt.
"Tôi tìm Thiệu Lâm. Cậu ấy là bạn học cùng lớp của tôi. Tôi đến tìm cậu ấy vì có chuyện cấp bách."
"Cấp bách lắm sao?" Kẻ nghi hoặc cậu bỗng chen vào hỏi một câu.
Vưu Chiếu Hy im lặng gật đầu đầy chân thành.
Hai gã liếc mắt nhìn nhau, trao đổi qua ánh mắt rồi một gã chủ động lên tiếng giải quyết, "Vậy bây giờ tôi vào trong báo lại cho nhị thiếu gia. Còn người này sẽ ở lại cùng cậu."
Gã vẫn đem lòng đề phòng Vưu Chiếu Hy dàn xếp xong liền quay đầu đi vào bên trong ngôi biệt thự.
Người còn lại khẽ nở một nụ cười thô kệch nhìn Vưu Chiếu Hy.
Vưu Chiếu Hy ngoài mặt vẫn niềm nở cười đáp lại hắn, nhưng bên trong đã sớm nguội lạnh từ bao giờ. Vì trời tối cho nên không ai để ý đến đôi tay của cậu luôn được giấu ở sau lưng.
Nhẹ nhàng tựa người vào cánh cổng, Vưu Chiếu Hy lúc này căng thẳng vạch ra chiều hướng tiêu cực mà mình có thể gặp phải nếu như Lý Thiệu Lâm không chịu ra gặp mặt cậu.
Dù sao mình cùng cậu ta cũng xảy ra không ít chuyện tệ hại, lỡ như bây giờ Lý Thiệu Lâm trở mặt bảo không quen biết mình thì làm sao đây?
Vưu Chiếu Hy liếc mắt nhìn gã cao to ở bên cạnh, trong lòng lại tiếp tục nghĩ ngợi.
Hai gã này xem chừng cũng không phải dạng vừa gì đâu. Cơ thể cao lớn, bắp tay bắp chân đều chắc như thân cây cổ thụ, khí chất trên người cũng không đến nỗi tệ. Xem ra họ là những kẻ bảo vệ cho những con người mặt lớn trong Lý gia rồi đi.
Trong lúc còn đang chìm trong suy nghĩ thì bên tai Vưu Chiếu Hy khẽ truyền đến một trận giày đạp đất đầy vội vã cùng tức giận.
Dự cảm không tốt nổi dậy, Vưu Chiếu Hy theo bản năng mà giương móng vuốt, tuy nhiên vẫn đủ bình tĩnh để giấu nhẹm nó ở phía sau lưng.
Quay đầu ngước mắt nhìn gã vừa đi vào báo tin cho Lý Thiệu Lâm, không để Vưu Chiếu Hy được nói một lời, gã lập tức hất cằm về phía bạn của mình:
"Giữ lấy nó!"
Nghe rõ ràng một câu này, Vưu Chiếu Hy trong miệng mắng thầm, mẹ nó bị trở mặt rồi!
Gã còn lại nghe lệnh ngay tức khắc nhào đến chỗ của Vưu Chiếu Hy, dùng chiêu thuật của bản thân mà trói cứng hai cánh tay của cậu ra đằng sau, khống chế mọi hoạt động mà cậu có thể làm.
Vưu Chiếu Hy bị bắt giữ, cơ thể muốn vùng vẫy nhưng cậu lại bình tĩnh hơn bình thường, ngước mắt nhìn gã ở đối diện.
Lý Thiệu Lâm, đồ ngu xuẩn! Lần này cậu chọn sai cách rồi đấy.
"Mày dám nói dối bọn tao hả? Tao nhìn là đã nghi ngờ rồi." Gã ở đối diện bước đến nắm chặt lấy cằm của cậu, miết thật thô bạo.
"Dùng gương mặt ngây ngô này dụ dỗ bọn tao hả? Đâu có dễ vậy! Nhị thiếu gia bảo không quen với mày. Bây giờ thì tính sao đây nhóc ranh?"
Vưu Chiếu Hy cảm giác cổ tay bị siết chặt đến mức đã gần tê cứng, các đầu ngón tay cố gắng nhúc nhích.
Cậu không đáp lại câu hỏi của gã đàn ông ở đối diện mình mà quay đầu lại, nhìn kẻ đang khống chế hai tay của cậu, khẽ cất giọng:
"Tôi có cái này muốn nói với anh."
Gã đang giữ tay của cậu bỗng dưng ngây người, sau đó ngước mặt nhìn đồng đội của mình, hết sức khó hiểu.
Vưu Chiếu Hy vẫn giữ nguyên tư thế quay đầu cùng ánh mắt chân thành nhìn hắn, đến mức khiến cho tâm trí của hắn sắp loạn cào cào.
"Sao mày không nói với tao?" Gã ở đối diện suýt thì nhấc chân đá mạnh vào người cậu.
Hắn cảm giác cậu quá coi thường mình.
Vưu Chiếu Hy nghe hỏi mà vẫn cố chấp không nhìn hắn ta một lần. Mọi sự chú ý cậu đều dồn vào người ở ngay bên cạnh mình.
Ngay khi cảm giác được đôi tay của gã kia bắt đầu lơ đễnh mà thả lõng, Vưu Chiếu Hy khẽ nhếch nhẹ khóe môi, cười một cái đầy mê hoặc.
"Tốt lắm. Anh thật sự rất ngoan."
Chữ "ngoan" vừa đánh rơi vào không trung thì gã đang khống chế tay của cậu ngay lập tức nhận lấy một đòn tấn công đầy bất ngờ.
Móng vuốt đã giương sẵn, Vưu Chiếu Hy vung mạnh hai cánh tay của mình lên, tốc độ xoay người cũng nhanh như chớp. Chẳng bao lâu liền thay đổi vị trí, cậu không chế gã đàn ông si ngốc kia trong tay mình.
Khuôn mặt kề sát ngay bên ngần cổ thô kệch của gã, một mùi hương của rừng núi như ám đặc vào người gã khiến cho cậu khẽ khịt mũi một cái.
Các đầu ngón tay bây giờ đều hóa thành móng vuốt sắc nhọn. Một chiếc móng hữu ý ấn vào chính giữa nơi yết hầu đang run rẩy kịch liệt.
"Nói một tiếng tôi sẽ lập tức ấn mạnh vào đấy." Vưu Chiếu Hy khẽ cười, sau đó nhìn đến gã còn lại, "Mau lôi đầu Thiệu Lâm ra đây gặp tôi. Nhắn lại rằng, không bước ra đây, Thiệu Quân tức khắc bị giết chết."
Gã đối diện lặng người nhìn đồng đội của mình bị một tên oắt con khống chế. Mà tên oắt con này còn có móng vuốt cùng vẻ mặt vô cùng gian xảo, hoàn toàn trái ngược với khuôn mặt ngây ngô trong sáng yếu đuối ban nãy.
Gã siết chặt nắm tay, "Mày muốn làm gì nhị thiếu gia, hả?"
Vưu Chiếu Hy bực mình nhìn hắn quát lớn, "Thao nhị thiếu gia các người đấy! Mau lôi đầu tên đấy ra đây."
"Tao không làm."
Vưu Chiếu Hy nhướng cao chân mày, nụ cười càng lúc càng lạnh xuống. Không nói lại một lời nào, móng vuốt dứt khoát ấn mạnh vào yết hầu của gã đàn ông kia, máu tuôn thành dòng.
Dòng máu ấm nóng lấp đầy các kẽ ngón tay của Vưu Chiếu Hy. Gã đàn ông ú ớ vài tiếng rồi ngay tức khắc ngất lịm, cơ thể mềm oặt trượt khỏi sự khống chế của cậu.
"Mày! Mày..." Gã kia cứng họng nhìn đồng đội của mình thật sự bị giết chết.
Cách giết này...
Trong đầu hắn bỗng hiện lên một hình ảnh quen thuộc, nhưng cuối cùng lại bị tình cảnh trước mắt làm cho hoang mang, một chút suy nghĩ cũng không thông suốt được.
Vưu Chiếu Hy không nếm máu của gã đã chết, chỉ nghiêng nhẹ đầu nhìn người còn lại, cười một tiếng thống giận:
"Nhị thiếu gia hay là mạng của ngươi?"
"Có chuyện gì vậy?"
Giữa một màn kịch tính gay cấn như vậy lại có một giọng nói ôn nhu trầm ấm xen vào.
Vưu Chiếu Hy có chút kinh ngạc quay đầu nhìn qua, vì giọng nói kia thật sự rất quen tai.
Dưới bóng trăng, hình ảnh một người thanh niên bận một chiếc áo sơmi màu trắng kết hợp chiếc quần tây sẫm màu, khuôn mặt cùng ánh mắt điềm tĩnh ôn nhu càng tôn lên dáng vẻ tao nhã của anh.
Giống như anh là một vết mực đỏ bị rơi vào giữa một tờ giấy bị vấy đầy mực đen loang lổ. Vừa khác biệt, vừa rực rỡ mà xinh đẹp.
Gã đàn ông còn lại sững người quay đầu nhìn một hồi mới thốt ra được hai chữ, "Cậu An..."
An Thạc Ngạn quan sát vẻ mặt khiếp đảm của người kia, chân mày không khỏi nhíu lại, "A Lục, mặt của anh sao lại thế? Có chuyện gì rồi?"
Sau đó anh nhìn qua phía của Vưu Chiếu Hy, ánh mắt càng kinh ngạc hơn một chút, "Chiếu Hy, là em sao?"
Vưu Chiếu Hy im lặng không đáp lại.
Người gọi A Lục hít sâu một ngụm khí lạnh, nói với An Thạc Ngạn, "Tên này muốn gặp nhị thiếu gia. Tôi không cho hắn gặp hắn liền...liền..."
Những từ cuối A Lục không thể nói nên lời.
An Thạc Ngạn lúc này mới nhìn thấy thi thể của A Hoàng ở ngay bên cạnh Vưu Chiếu Hy, máu tươi loang lỗ thấm trên mặt đất, nhuộm sẫm một mảnh lớn.
"A Lục, anh đi vào trong trước đi." An Thạc Ngạn bình tĩnh nói với A Lục.
A Lục trong lòng tuy còn nhiều nghi hoặc, cũng không muốn để An Thạc Ngạn ở lại cùng với Vưu Chiếu Hy, cho nên chần chừ không quay đi.
An Thạc Ngạn tựa hồ hiểu ý của A Lục, khẽ cười bảo, "Đừng lo. Tôi quen với cậu ấy. Cậu ấy...không xấu đâu."
Hai từ "không xấu" nhất thời khiến A Lục khó chịu, nhưng vì anh đã lên tiếng cho nên hắn cũng không cãi lại được.
Sau khi A Lục quay người bước vào trong, An Thạc Ngạn mới lẳng lặng bước đến chỗ A Hoàng đang nằm, chậm rãi ngồi khụy một gối, đưa bàn tay áp lên đôi mắt trừng lớn của A Hoàng, nhẹ nhàng vuốt xuống.
"Sao em lại ra tay với A Hoàng?"
Vưu Chiếu Hy không thể trả lời câu hỏi của An Thạc Ngạn. Cậu quay mặt đi chỗ khác, tránh đi cái nhìn đầy ẩn ý của anh.
An Thạc Ngạn lúc sau đứng thẳng người, đi đến trước mặt của Vưu Chiếu Hy, thấp giọng hỏi, "Em tìm Thiệu Lâm sao?"
"Không." Vưu Chiếu Hy lãnh đạm đáp, "Em tìm Thiệu Quân."
"Thiệu Quân?" An Thạc Ngạn hơi nhíu mi khó hiểu, bỗng trong lòng cũng có một cảm giác không an tâm, "Không lẽ Thiệu Quân xảy ra chuyện gì sao?"
"Anh ta không có ở nhà sao?" Vưu Chiếu Hy ngẩng đầu hỏi ngược lại.
An Thạc Ngạn lắc đầu, "Không. Hiện tại Thiệu Quân đang cùng với ba của mình ở một trung tâm bàn chuyện gì đó."
"Ở đường nào? Trung tâm tên gì?" Vưu Chiếu Hy hỏi dồn.
"...Có chuyện gì rồi?" An Thạc Ngạn không trả lời vấn đề của cậu, cố chấp hỏi cho bằng được điều mình muốn biết.
Sau khi nhìn thấy cái chết thương tâm của A Hoàng, An Thạc Ngạn cũng ngờ ngợ cảm nhận được việc Vưu Chiếu Hy đến đây không phải là bình thường. Vốn dĩ cậu cũng không nên đặt chân đến chỗ này nữa, huống chi bây giờ lại còn vừa ra tay giết chết một người của Thú tộc.
"Chiếu Hy, rốt cuộc là có chuyện gì rồi? Mau nói rồi chúng ta cùng đi."
Vưu Chiếu Hy im lặng quan sát An Thạc Ngạn. Trong mắt cậu, An Thạc Ngạn ở trường cùng với ở đây lúc này có chút khác biệt nho nhỏ.
An Thạc Ngạn ở trường là một người vui vẻ và hòa đồng, gặp chuyện lớn cũng thật bình tĩnh mà giải quyết. Nụ cười luôn là thứ tồn tại trên môi của anh. Một nét cười ấm áp khiến người khác cảm thấy an lòng.
An Thạc Ngạn hiện tại ngay trước mắt cậu vẫn là một người bình tĩnh điềm đạm, nhưng đâu đó trên người của anh còn phảng phất một khí chất mà không ai có thể chạm vào được. Ánh mắt cùng lời nói vừa nhẹ nhàng lại vừa dứt khoát. Đặc biệt hơn, A Lục khi nãy còn gọi anh là "cậu An".
"Em không nghĩ sẽ gặp anh ở chỗ thế này." Vưu Chiếu Hy bỗng dưng không quan tâm đến việc Lý Thiệu Quân chạm mặt Vưu Thần ra sao nữa.
Vưu Thần không đặt chân vào nơi này thì đúng là không có gì đáng phải lo lắng thật.
An Thạc Ngạn nghe câu nói, trong lòng vẫn dậy sóng không an lòng nhưng cũng điềm đạm đáp, "Anh ở đây từ nhỏ rồi."
"Vậy anh cũng là rắn?" Vưu Chiếu Hy bất chợt lên giọng, nghe qua rất xéo sắc.
Đối với hình tượng ôn nhu điềm đạm của An Thạc Ngạn, cậu không tưởng tượng nổi anh lại cùng một giuộc với hai người kia. Nhưng mà vì sao anh lại họ An mà không phải họ Lý?
An Thạc Ngạn nghe cậu hỏi, bất giác mỉm cười, "Em nên tìm hiểu rõ hơn về Thú tộc. Trong Thú tộc không chỉ có mỗi rắn, mà còn có báo đen, hổ và hồ ly."
Nghe đến hai tiếng "hồ ly", tâm tình Vưu Chiếu Hy khẽ nhảy lên một chút.
Cậu lảng mắt đi chỗ khác, im lặng không đáp.
An Thạc Ngạn vẫn bình thường nói tiếp, "Còn anh, anh không thuộc loài nào trong bọn họ cả."
"..." Vưu Chiếu Hy ngẩng người.
An Thạc Ngạn thích biểu tình này của cậu, cho nên cong khóe môi mỉm cười một cái, "Anh là con người."
Con người có thể sống cùng với một bầy thú như vậy sao?
Vưu Chiếu Hy nhất thời không tiếp nhận được thông tin bất ngờ này. Cậu ngây người trong chốc lát, sau đó mới nhớ đến chuyện của Lý Thiệu Quân cùng Vưu Thần.
"Nếu anh là con người thì chỉ cần đưa cho em địa chỉ nơi Thiệu Quân đang ở thôi."
"Vì sao?"
Vưu Chiếu Hy bật cười một cách mỉa mai, "Vì anh có đến đó cũng không thể làm gì được."
"Thiệu Quân đã có chuyện rồi đúng không?" Giọng điệu của An Thạc Ngạn phút chốc thay đổi, dù là rất nhỏ.
Vưu Chiếu Hy nhún nhẹ vai, đi đến lướt ngang qua người của anh, "Phải. Anh ta sắp gặp đại họa rồi. Cho nên anh hãy mau đưa địa chỉ cho em đi."
"Anh đi cùng em."
Vưu Chiếu Hy đối với sự cố chấp của An Thạc Ngạn không khỏi kinh ngạc, "Anh có thể làm gì được khi đến đó? Anh nên biết, khi đến nơi thì chỉ có một con rắn và một ma cà rồng mà thôi. Anh là con người, có thể can thiệp vào hai người họ sao?"
Khi nghe đến câu này, An Thạc Ngạn đôi chút sững sờ, nhưng lại không rõ vì sao anh lại như vậy. Một hồi sau, anh hơi cúi mặt nghĩ ngợi rồi bất ngờ lên tiếng, giọng nói đầy chắc nịch cùng cố chấp.
"Đổi mạng mình cho Thiệu Quân cũng là một cách anh có thể làm rồi, đúng không?"