✻ Chương ✻
Lý Thiệu Quân đến cuối cùng cũng không được phép biến thân, nhưng hơn nửa sức mạnh khi nãy dùng cho việc đó đã làm cho cơ thể của y thấm mệt.
Một tay chống thẳng xuống dưới đất, tay còn lại đặt trên đầu gối, Lý Thiệu Quân dùng một chút lực để đứng dậy. Nhưng ngay khi y định làm động tác đó thì ở bên cạnh đã sớm xuất hiện một người.
An Thạc Ngạn không nói gì, sau khi nhìn thấy Vưu Thần đi đến chỗ của Vưu Chiếu Hy, anh lập tức chạy lại xem Lý Thiệu Quân như thế nào rồi.
Nâng lấy một cánh tay của Lý Thiệu Quân, An Thạc Ngạn kéo y đứng dậy, ánh mắt vẫn còn hiện lên vài nét lo lắng cùng khiếp sợ mà nhìn y.
"Cậu không sao chứ?" An Thạc Ngạn quét mắt nhìn người ở đối diện từ trên xuống dưới.
Đầu óc Lý Thiệu Quân hiện tại vẫn còn chút choáng váng, tay chân cùng cổ đều bị đau nhức đến khó chịu. Y đưa bàn tay chạm lên cổ của mình, sau đó không khỏi quay đầu lại nhìn về phía của Vưu Thần cùng Vưu Chiếu Hy.
Hình ảnh hai người họ Vưu đứng cạnh nhau, dưới vầng trăng sáng nhạt nhòa lại đặc biệt trở nên hài hòa đến không ngờ.
Lý Thiệu Quân lạnh nhạt nhìn hai người bọn họ một cái rồi cúi thấp đầu nhìn đến An Thạc Ngạn ở bên cạnh vẫn còn đem lòng lo lắng cho mình. Tuy bề ngoài y không thể hiện quá nhiều cảm xúc của bản thân nhưng ánh mắt nhìn qua cũng còn sót lại một chút dịu dàng hiếm thấy.
"Tôi không sao. Cậu sao lại biết mà đến đây?"
An Thạc Ngạn nghe giọng người kia đã ổn định lại, thầm thở ra một hơi nhẹ nhõm, "Chiếu Hy dẫn tớ đến đây. Còn cậu với người kia sao lại xảy ra cớ sự như vậy? Hai người có hiềm khích gì rất nghiêm trọng sao?"
Nhắc đến chuyện giữa mình và Vưu Thần, Lý Thiệu Quân không khỏi nhíu mày, trong lòng chỉ muốn một nắm tay nhừ nát tên họ Vưu kiêu ngạo máu lạnh kia. Đáng tiếc, Thú tộc đã có lệnh bất kì ai cũng không được phép biến thân khi không có sự cho phép của Lý Dư Trạch.
Kể cả con trai của ông càng không được phép làm càn như thế.
Nếu cố tình phạm luật, tội đồ sẽ bị xử lý rất nặng.
Đó cũng là lý do mà An Thạc Ngạn cố gắng ngăn cản Lý Thiệu Quân biến thân khi đang trong cơn tức giận.
Lý Thiệu Quân xoa nhẹ cổ tay của mình, không trả lời đến câu hỏi của An Thạc Ngạn, trực tiếp mau chóng bắt lấy tay của anh rời khỏi con hẻm nhỏ.
Hình dáng thoắt ẩn thoắt hiện của Lý Thiệu Quân cùng An Thạc Ngạn khiến Vưu Chiếu Hy ở đằng xa có chút kinh ngạc. Cậu cứ nghĩ chỉ có người của Huyết tộc mới có tốc độ thần thánh như vậy thôi. Hóa ra...Thú tộc cũng sở hữu được điều kỳ diệu này.
Sau khi hai người kia rời đi, con hẻm nhỏ lại trở về sự an tĩnh vốn có của nó. Lá cây cùng cát bụi như cũ nằm yên trên mặt đất. Giàn dây leo trên vách tường vẫn trông huyền ảo dưới ánh sáng nhàn nhạt của đèn đường hòa cùng ánh trăng phía trên.
Vưu Thần liếc mắt nhìn bóng lưng cuối cùng của Lý Thiệu Quân vừa biến mất cũng chỉ cười lạnh một cái. Ngược lại với thái độ dửng dưng của y, Vưu Chiếu Hy ở bên cạnh không khỏi lườm lạnh anh trai của mình.
"Anh hay lắm rồi, còn dám tùy tiện giải quyết chuyện riêng của người khác nữa sao?"
Vưu Thần nghe thấy giọng điệu trách móc, ánh mắt lập tức dời xuống gương mặt trắng nõn tinh quái kia. Khóe môi khẽ rướn lên, năm đầu ngón tay mang theo nhiệt độ lạnh như băng của y chậm rãi nhún nhảy trên gò má bầu bĩnh của cậu.
"Ra mặt bảo vệ người yêu cũng có lỗi hm?"
Vưu Chiếu Hy nhịn xuống cơn tức giận âm ĩ ở trong lòng, liếc một cái, "Còn chưa nói đến việc anh nghe lén em nói chuyện, rồi khiến em chạy đi tìm anh như điên nữa đấy. Hôm nay anh nhiều tội lắm, mau chuộc từ từ đi."
Nói rồi Vưu Chiếu Hy ngoảnh mông bỏ đi trước, bỏ lại Vưu Thần khó chịu nhíu chặt chân mày, tỏ ra một mặt không hề hài lòng chút nào.
Rõ ràng là y đã cố tình ra mặt bảo vệ bênh vực cho cậu, còn cậu lại giận ngược y là như thế nào?
Tiểu Hy, em nghĩ tôi là loại người dễ dàng công khai tình cảm như vậy sao?
Tuy nói thầm trong bụng những điều không hay ho vui vẻ, nhưng Vưu Thần cũng không còn cách nào mà đuổi theo Vưu Chiếu Hy đã đi được một khoảng rất xa.
Trở lại đại lộ huyên náo nhộn nhịp về đêm, Vưu Chiếu Hy lúc này mới chịu thả chậm cước bộ của mình. Bên tai nhạy bén truyền đến tiếng giày ma sát với mặt đất, tốc độ đều đều như đi dạo nhưng lại vô cùng kiên định mà theo sát sau lưng của cậu.
Nâng mắt nhìn ngắm cảnh cùng người xung quanh ồn ào, Vưu Chiếu Hy không khỏi gian xảo nhếch môi cười lên một cái.
Sở dĩ cậu tức giận như vậy không phải về việc Vưu Thần ra tay nặng nề đối với Lý Thiệu Quân, mà chính là y đã khiến cậu phải đặt chân đến Lý gia rồi lại ngốc nghếch chạy tìm khắp nơi trong thành phố.
Cũng thật may, chiếc mũi của cậu bỗng dưng nhạy bén với cả mùi hương của Vưu Thần cho nên mới mau chóng tìm ra nơi "bàn chuyện" của hai người họ như vậy.
Vưu Thần vẫn kiên trì cố chấp đi theo sau lưng Vưu Chiếu Hy. Gương mặt lạnh như tô lên một lớp băng sơn mỏng manh, Vưu Thần đi đến đâu cũng đều sẽ dọa một đứa trẻ đang nắm chặt tay mẹ đi trên đường.
Một đứa trẻ vì mải mê nhìn ngắm quầy đồ chơi ở bên cạnh, cho nên vô ý đụng vào đôi chân thẳng tắp của Vưu Thần. Ánh mắt còn đang tức giận người tình bé nhỏ mà gieo xuống cho cậu bé kia, ngay tức khắc khiến cho cậu bé òa một tiếng khóc đầy khiếp sợ.
Mẹ của đứa trẻ không hiểu chuyện gì, định hỏi Vưu Thần nhưng khi nhìn đến y lại không có cách nào nói chuyện được. Vì vậy mà nhanh chóng ôm lấy con trai của mình, rời đi thật nhanh.
Vưu Thần tính tình ghét trẻ con, y quay đầu nhìn hai mẹ con họ một chút rồi mới quay lại tìm hình dáng của Vưu Chiếu Hy.
Không nghĩ Vưu Thần khi vừa quay lại liền nhìn thấy em trai bé nhỏ đứng ngay trước mặt, đôi mắt màu biếc xinh đẹp nhìn thẳng vào mắt của y, đầy sự câu dẫn quyến rũ mờ ám.
"Anh còn có thể dọa trẻ con khóc chỉ bằng một cái nhìn thôi sao?" Vưu Chiếu Hy tựa hồ phát hiện ra một điều mới mẻ, cao hứng cười cười nói.
Vưu Thần ngược lại không hề muốn đùa giỡn cùng cậu, ngón tay mạnh mẽ ấn lên chóp mũi của cậu, véo một cái đến hồng hồng đỏ đỏ.
"Tôi không thích trẻ con, em vốn biết còn gì?"
Vưu Chiếu Hy ấm ức xoa xoa mũi, hừ khẽ, "Anh thì có thích cái gì cơ chứ?"
Ngay khi lời dứt, Vưu Chiếu Hy dường như cũng cảm giác được lời mình vừa nói có chút không đúng lắm. Ngẩng đầu lên nhìn Vưu Thần một cái, cậu phát hiện chân mày y khẽ nhướng lên, khóe môi cũng ẩn ẩn cong đầy dáng vẻ gian xảo nhưng không kém phần quyến rũ phong tình.
Vưu Thần ánh mắt kiên định đặt trên gương mặt của cậu, hỏi ngược lại, "Em chắc chứ?"
Vưu Chiếu Hy lảng mắt, lảng luôn cả chủ đề, "Còn một cái mà em quên nói. Anh làm sao có thể biết lạnh được nhỉ? Sau này muốn làm nũng thì nên dùng cái gì cho nó hợp lý một chút."
Vưu Thần vẫn im lặng nhìn cậu một lúc, sau đó khẽ cười một tiếng trầm thấp, nghe qua chỉ có thể cảm nhận được sự sủng nịch yêu chiều.
"Như vậy đi, thẳng thắn một chút sẽ hợp lý hơn. Tôi muốn cùng em đầu gối tay ấp, lăn lộn phóng túng. Được chưa?"
Lời nói của Vưu Thần mạch lạc rõ ràng, không nhanh không chậm, vừa vặn để cho Vưu Chiếu Hy thấm tháp từng câu từng chữ. Cậu nghe hiểu xong cũng chưa vội vàng phản kháng, ánh mắt lại cẩn thận nhìn xung quanh xem có ai phát hiện ra người đàn ông ở trước mặt mình đang dùng từ ngữ gạ gẫm thiếu niên hay không?
Liếc nhìn vài cái xong xuôi, Vưu Chiếu Hy mới thầm hít vào một ngụm khí lạnh của phố đêm, gương mặt thoáng đỏ lên vì ngượng ngùng.
"Bộ anh nghĩ anh muốn thì sẽ được hay sao?"
Vưu Thần vốn dĩ không biết cậu sẽ đối đáp lại như thế nào, nhưng nghe câu này cũng không làm ý chí của y lung lay một chút.
Nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay của Vưu Chiếu Hy, Vưu Thần kéo cậu đi về phía trước, hòa lẫn vào đám đông của con người, sau đó mới thấp giọng nói lại một câu.
"Được hay không, cứ về nhà sẽ biết thôi."
Vưu Chiếu Hy sau câu nói đó cũng không thể phản kháng lại được nữa, cho nên liền im lặng suốt cả quãng đường.
...
Càng về đêm, thành phố càng náo nhiệt lạ thường. Giống như buổi sáng, mọi người đều dồn hết tâm trí vào công việc của mình, khi đến tối họ liền bung xõa mọi thứ.
Ban đêm, cũng là thời khắc của những con người giống như Vưu Thần sống dậy. Đó là thời điểm mà một số người tuy ở trong tộc nhưng lại xem thường luật lệ, tùy tiện đem con người làm thức ăn của mình.
Khi Vưu Thần cùng Vưu Chiếu Hy đi gần đến nhà rồi thì bỗng dưng y dừng bước, chân mày khẽ nhíu lại, ánh mắt cũng lạnh xuống rất khó hiểu.
Vưu Chiếu Hy nhận ra sự bất thường của người bên cạnh cho nên cũng dừng lại, nghiêng đầu nhìn một cái. Ngay khi cậu định lên tiếng hỏi thì Vưu Thần đã hành động nhanh như chớp, đem cậu đẩy ra phía sau lưng mình.
Động tác xảy ra quá nhanh làm cho Vưu Chiếu Hy cũng không hiểu được chuyện gì vừa mới diễn ra. Bóng lưng cao lớn của Vưu Thần che khuất đi tầm nhìn của cậu.
Giữa bầu không khí tịch mịch chỉ có thể nghe thấy tiếng gió, lúc này vừa vặn truyền đến vài âm thanh khẽ khàng khác.
Vưu Chiếu Hy nhíu mày tập trung lắng nghe một chút, sau đó lập tức nhận ra đó là thanh âm di chuyển của ma cà rồng. Bọn họ di chuyển bằng một tốc độ rất nhanh, giống như sượt qua cả làn không khí, vừa đủ vương lại một chút hình ảnh mờ mờ ảo ảo như cái bóng trắng của ma nữ.
Không lẽ là ma cà rồng sao?
Vưu Thần ở trước mặt Vưu Chiếu Hy im lặng đảo ánh mắt nhìn xung quanh. Đôi mắt màu hổ phách bỗng rực sáng như một ngọn lửa soi giữa bóng đêm, rất dễ dàng để nắm bắt những thứ dùng màn đêm để ẩn nấp.
Cánh tay của y giữ chặt lấy Vưu Chiếu Hy ở bên cạnh mình, một chút cũng không bỏ xuống sự đề phòng của bản thân.
"Có chuyện gì sao?" Vưu Chiếu Hy rốt cuộc không thể nhẫn được mà cất tiếng hỏi.
Vưu Thần ngược lại vẫn giữ im lặng không đáp lại dù chỉ là nửa chữ. Y trầm lặng nhìn về phía trước cho đến khi có một điểm sáng thoắt ẩn thoắt hiện trong cánh rừng ở đối diện, khóe môi bất chợt lãnh đạm cong lên.
Không có nửa điểm lo lắng, Vưu Thần lúc này đứng thẳng dậy, chiếc cằm rắn rỏi nam tính hơi nghểnh lên, dõng dạc cất tiếng:
"Ẩn mình đủ rồi đấy, Sầm gia."
Vưu Chiếu Hy vừa nghe đến hai tiếng "Sầm gia", chân mày lập tức chau chặt lại. Ngay cả bàn tay cũng siết thành quyền.
Sầm gia? Lại là ả ta đấy à? Ban đêm lại rình rập như vậy để làm gì cơ chứ?
Nhắc đến Sầm gia, Vưu Chiếu Hy không khỏi nhớ đến sự việc lần trước mà ả đã làm với cậu. Cũng thật may là số mạng cậu không quá ngắn ngủi, cho nên về sau đem tất cả trả lại cho ả cũng là điều không muộn màng.
Ngay sau câu nói của Vưu Thần, một loạt âm thanh xào xạc của lá cây rung lên như bị gió lộng. Chẳng bao lâu, hai thân ảnh toàn thân đen tuyền từ đằng xa phóng nhanh đến trước mặt của Vưu Thần.
Chiếc áo choàng chùm kín che khuất nửa khuôn mặt của hai người bọn họ càng khiến cho sự ẩn mình kia trở nên hiệu quả.
Vưu Thần lúc này đã thả lõng cánh tay đang giữ chặt Vưu Chiếu Hy, ánh mắt không còn sự đề phòng nữa mà ngược lại có phần khiêu khích kì lạ.
"Đêm thế này rồi, hai người còn đến thăm chúng tôi hay sao?"
Sầm Hạc Phi cùng Sầm Chấn Phi vẫn giữ nguyên bộ dạng nghiêm túc khó gần của mình mà nhìn Vưu Thần. Sau một hồi lâu, Sầm Hạc Phi chủ động bước lên trước, ánh mắt hữu ý lại vô ý liếc ra phía sau lưng của y, giọng điệu mỉa mai vang lên.
"Còn hai người đêm hôm lại cùng nhau đi săn hay sao?"
Nghe đến hai từ "đi săn", Vưu Thần nhất thời nhíu mày một chút, hồi sau liền bình tĩnh trả lời:
"Đi dạo thì nghe có vẻ hợp lý hơn đấy, Hạc thiếu gia."
Sầm Hạc Phi không để ý đến câu trả lời của Vưu Thần, trực tiếp duỗi thẳng cánh tay về phía trước, để lộ năm đầu ngón tay sắc bén như lưỡi dao, chỉ cần một động tác nhỏ cũng có thể lấy đi mạng của người khác bất kì lúc nào.
"Mau đưa thằng bé đó ra đây."
Vốn dĩ sự xuất hiện thình lình của hai người Sầm gia cũng đã khiến cho Vưu Thần trong lòng nghi hoặc khó hiểu rồi. Vì người bọn họ không bao giờ xuất hiện ở bên ngoài vào ban đêm, càng không có chuyện ngẫu hứng muốn đi tuần tra một vòng như người của Vưu gia thường làm. Hiện tại, Sầm Hạc Phi lại chỉ đích danh Vưu Chiếu Hy càng khiến cho Vưu Thần trong lòng không hề yên tâm một chút.
Quay nhẹ đầu nhìn thiếu niên ở sau lưng mình, Vưu Thần muốn cất tiếng hỏi gì đó nhưng rồi lại thôi.
"Có chuyện gì?" Giọng điệu của y lúc này đã chuyển sang một tông khác, lãnh đạm nghiêm túc hẳn.
Sầm Chấn Phi ở bên cạnh im lặng đã lâu, hiện tại cũng nhanh chóng lên tiếng đáp, "Tất nhiên đó phải là chuyện nghiêm trọng chúng tôi mới tìm đến tận đây chứ?"
Vưu Thần nhíu mày, phun gọn hai từ, "Chuyện chính."
Sầm Hạc Phi khẽ mỉm cười, hai bàn tay hơi lồng vào nhau, mười đầu ngón tay bén nhọn nhẹ nhàng đung đưa.
"Hóa ra là hai người trước đó không đi cùng nhau. Được rồi, tôi sẽ không làm cậu Vưu tò mò nữa. Thằng bé kia lại một lần nữa ra tay giết người, lần này còn là người của Thú tộc."
Dừng một chút, Sầm Hạc Phi cười đanh ác, "Cậu Vưu xem, chuyện này nên xem xét như thế nào?"
Vưu Thần nghe đến việc Vưu Chiếu Hy lại ra tay giết người, ánh mắt không khỏi lạnh xuống. Nghiêng mặt nhìn qua bên cạnh, y thầm hít vào một luồng khí lạnh, sau đó thấp giọng hỏi cậu một câu.
"Em nói tôi biết, có đúng hay không?"
Vưu Chiếu Hy thật sự không nghĩ chuyện mình giết chết A Hoàng ở trước biệt thự của Lý gia lại mau chóng đến tai của bọn người Sầm gia như vậy. Hai bàn tay nắm chặt đầy lo lắng, Vưu Chiếu Hy ngước mắt nhìn vẻ mặt lạnh lùng nghiêm túc của Vưu Thần, trong lòng không khỏi kinh sợ.
Vưu Thần không kiên nhẫn, lạnh giọng hỏi lại, "Có hay không?"
Vưu Chiếu Hy cắn nhẹ môi dưới, mượn tạm màn đêm mà che đi ánh mắt hoảng loạn của mình, thấp giọng nói, "Có."
Dù rằng âm thanh đã bị cậu đè xuống hết mức nhưng cả ba người còn lại đều nghe rõ ràng câu xác nhận.
Sầm Chấn Phi và Sầm Hạc Phi chỉ âm thầm liếc nhìn nhau, cười đến hài lòng.
Chỉ có Vưu Thần dường như vì chuyện của cậu mà trở nên tức giận, nhưng y không hề để lộ ra bên ngoài dù chỉ một chút. Chí ít là giọng nói có phần lãnh đạm hơn ban nãy vài phần.
Ngẩng mặt nhìn về phía đối diện, Vưu Thần tựa hồ không quan tâm đến việc người kia ra tay giết hại ai, chỉ đơn giản hỏi ngược lại:
"Các người hỏi tôi nên xem xét như thế nào đúng không?"
Sầm Hạc Phi tao nhã gật đầu, "Phải."
Vưu Thần ngay lập tức cười lạnh một cái, "Vậy thì để tôi phân tích một chút. Lần trước Chiếu Hy vì tính tình bồng bột, không kiểm soát được mà giết hại năm người. Lần này, tôi nghĩ Chiếu Hy đã có nhận thức hơn, cho nên rất có khả năng giết người là vì tự vệ. Quan trọng, lần này chỉ có một người. Từ con số năm đã giảm xuống còn mỗi một, như thế hẳn là bảo vệ bản thân rồi. Hai người xem, có hợp lý hay không?"
Sầm Hạc Phi nghe xong liền nhíu chặt mày.
Sầm Chấn Phi ngược lại phản đối, "Vưu Thần, người đừng để tình cảm riêng tư xen vào những chuyện như thế này! Bênh vực trơ trẽn như vậy, quả thật là khó coi."
Vưu Chiếu Hy cũng không nghĩ Vưu Thần sẽ lớn mật dùng những từ ngữ như vậy để bênh vực cho tội trạng của cậu. Khuôn mặt cậu cúi thấp, không biết đang suy nghĩ đến điều gì, nhưng trái tim lại rất nặng nề.
Lần này vẫn là cậu khiến cho Vưu Thần phải khó xử với người nhà họ Sầm tàn độc kia.
Nghe Sầm Chấn Phi tức giận, Vưu Thần cũng chỉ lãnh đạm mỉm cười, nụ cười bên khóe môi y càng lúc càng bình tĩnh lạ thường.
"Nếu như tôi đến cùng vẫn muốn bênh vực người này thì các người sẽ làm gì đây?"
Sầm Hạc Phi cười giận, "Nhưng luật chính là luật."
Vưu Thần ý cười càng đậm, "Và luật sinh ra là để lách."
"Vưu Thần, ngươi!" Sầm Hạc Phi suýt nữa đã bước đến vung một đòn tấn công cho hả giận, nhưng ngay tức khắc bị Sầm Chấn Phi chặn lại.
Cho dù thế nào đi nữa, Vưu Thần vẫn là một kẻ khó có thể tùy tiện động chạm đến. Tuy rằng mọi người nhìn thấy y đang phá luật một cách trắng trợn, nhưng không ai có thể lên tiếng phản kháng được, thậm chí là Vưu Quán Thanh.
Một sự việc của đêm nay cũng đủ chứng tỏ rằng Vưu Chiếu Hy kia ở trong lòng Vưu Thần có bao nhiêu phần quan trọng.
Có khi còn quan trọng hơn cả tính mạng của y.
Sầm Chấn Phi nhìn tình hình không thể giải quyết, chỉ đành gửi lại một câu, "Xem như lần này chúng ta không truy cứu đến cùng. Nhưng nên nhớ, những lần sau sẽ không dễ dàng như thế nữa đâu."
Sầm Chấn Phi xoay người muốn rời đi. Sầm Hạc Phi lại càng đay nghiệt nhìn Vưu Chiếu Hy trầm mặc không nói, chỉ hận không thể một nhát giết chết cậu.
"Không nghĩ có một ngày Vưu Thần cậu lại có thể phá cả luật mà chính tộc đưa ra chỉ vì một tên oắt con."
Vưu Thần nâng mắt nhìn Sầm Hạc Phi, bình tĩnh đáp, "Đối với các người, người này có thể chỉ là oắt con. Còn đối với tôi..."
Những lời sau đó, Vưu Thần chỉ dùng nụ cười ẩn ý mà khỏa lấp.
Sầm Chấn Phi đương nhiên hiểu rõ những lời về sau sẽ mang một ý nghĩa chẳng đơn giản gì, cho nên mau chóng thúc giục Sầm Hạc Phi.
"Mau trở về thôi, anh hai."
Sầm Hạc Phi nhìn hai người trước mặt lần cuối, hừ khẽ một tiếng đầy chán ghét rồi xoay người, hòa lẫn vào màn đêm.