Hồng tiêu – Lụa đỏ ( trung)
Beta:Ginji
Mạc Kỉ Hàn vùng vẫy vặn vẹo thân thể kéo co hai chân lại với hy vọng ngón tay Nhậm Cực sẽ tránh ra, xiềng xích sắt đang trói y bị y nắm xiết cứng đến kéo căng, tiếng kim loại thanh thúy va vào nhau vang dội bên trong phòng, như che đậy tiếng thở dốc ngày càng nặng của y.
Nhậm Cực phát hiện động tác của y, nắm lấy mắt cá chân y lần thứ hai kéo xuống, chặt chẽ ngăn chặn chân trái y lại, giật mắt cá chân phải y ra chế giễu nói: “Sao vậy, Mạc tướng quân muốn chạy trốn sao?” Vừa nói vừa duỗi năm ngón tay dùng sức nắm chặt bao trụ lấy hành đoan đã hơi hơi ngẩng đầu.
Sắc mặt Mạc Kỉ Hàn lập tức trở nên tái nhợt, môi hoàn toàn không còn huyết sắc run rẩy nửa ngày mới phun ra một chữ: “Cút!” Trong mắt đầy tơ máu, nhìn chằm chằm hắn một cách giận dữ.
Nhậm Cực nhìn chằm chằm cánh môi y tẩm đầy máu lại đang khép mở, chỉ cảm thấy vô cùng diễm lệ đến mức tận cùng, tay chế trụ cằm y, trong khoảng khắc lấy ngón trỏ vuốt nhè nhẹ trên môi y, dính một chút máu rồi đưa đến bên miệng mình nhẹ nhàng liếm, cười lạnh nói: “Kêu trẫm cút? Mạc tướng quân hảo bản lĩnh!” Tay di chuyển đến bên hông y, đột nhiên dùng một chút lực, đem chiếc khố lụa mỏng hơi hơi cởi ra.
Mạc Kỉ Hàn lần đầu tiên bị động tác khó coi của Nhậm Cực kích động đến mờ ý thức, tiếp theo lại nghe thấy tiếng “tê tê” do bạch y của y bị xé ra, hạ thân tiếp xúc với không khí lạnh như băng ngay lập tức co rút lại run rẩy làm cho y kinh hãi: “Nhậm Cực, ngươi dám!”
Tay Nhậm Cực bắt đầu trượt trên làn da y, nghe câu nói của Mạc Kỉ Hàn thì cười càng lạnh hơn: “Không dám? Ta có cái gì mà không dám?” Ngón tay dùng sức miết xương hông y, tay kia nắm những sợi tóc đang tán loạn của Mạc Kỉ Hàn, cúi đầu xuống tiến đến bên tai y nhẹ giọng hỏi: “Ngươi nói đi, ta có cái gì mà không dám? Ân?”
Đau nhức xương cùng da đầu truyền đến làm cho mồ hôi của Mạc Kỉ Hàn nhanh chóng dính đầy trên trán, cắn chặt khớp hàm rung động “Khách khách”, trước mắt bắt đầu trở nên tối đen, hoàn toàn không còn tinh lực nghe rõ những lời của Nhậm Cực vừa mới nói.
Nhậm Cực cố gắng khắc chế sự kích thích như đang muốn bóp chết hắn, điều chỉnh hô hấp thật ổn định mới ngẩng đầu lên nghiêng một bên mặt Mạc Kỉ Hàn, ánh mắt lơ đãng vừa di chuyển liền đem hết bộ dạng lúc này của y thu hết vào trong đáy mắt.
Bởi vì do cổ tay dùng sức quá độ mà đã bị dây trói tạo một vết ngấn đỏ, từng thớ thịt trên cánh tay bị kéo căng ra lại được áo lót lụa mềm mại nhẹ nhàng che chắn tạo một đường cong nhu hòa, áo bị xé rách một nửa, lộ ra cổ cùng xương quai xanh đã bao phủ chặt chẽ tinh tế một tầng mồ hôi mỏng, mồ hôi cũng đem quần áo thấm đẫm có chút ẩm ướt, loáng thoáng lộ ra phong cảnh, lại càng khít chặt trên người, khuôn ngực phập phồng cùng hai điểm nho nhỏ đang dựng đứng hoàn toàn được phơi bày ra, thậm chí còn có thể nhìn thấy một chút hồng lờ mờ.
Tầm mắt dời xuống, bộ vị mà y cực lực muốn khép hai chân để che lại, một góc áo hỗn độn khoác lên phía trên, ánh nến chiếu một bóng mờ, như ẩn như hiện mang cảm xúc khó nói. Xuống thêm chút nữa, là hai chân cường tráng vẫn bị lớp tơ lụa bao phủ, từng thớ thịt cũng bị kéo căng khẩn trương, thoạt nhìn còn có chút cứng ngắc. Cứ như vậy mà nhìn, Nhậm Cực đột nhiên cảm thấy bản thân có chút nôn nóng.
Mạc Kỉ Hàn bị ánh mắt Nhậm Cực mặc ý quan sát như vậy, quá mức khuất nhục (áp bức và lăng nhục) làm cho y phẫn hận không dứt, liều mạng giãy giụa di chuyển hai chân đang bị áp chế với mong muốn khép sát chúng lại, thật vất vả vùng vẫy thoát khỏi Nhậm Cực nhưng tiếp theo đó ngay lập tức lại bị kéo trở về, xiềng xích lại vang lên tiếng động “Rầm” một trận, quần áo vì giãy giụa mà càng thêm tán loạn.
Hô hấp của Nhậm Cực cũng bắt đầu không ổn định, sắc mặt lại mang vài phần hung hãn, thở gấp gáp vài tiếng áp chế bả vai Mạc Kỉ Hàn: “Mạc tướng quân, ngươi còn muốn chạy sao?”
Tay phải duỗi hướng về phía cái bàn thấp bằng gỗ đàn hương ngay trên đầu giường, từ trên bàn lấy một món đồ đưa thoáng qua trước mặt Mạc Kỉ Hàn: “Hay là ngươi đang nghĩ muốn ta dùng món đồ này để gia tăng một chút “tình thú”?”
Kinh hoảng trên tay hắn chính là một sợi xích khác, đầu xích bọc lớp da vừa rộng vừa dài, so với lớp bọc của sợi xích trên cổ tay còn lớn hơn vài phần. Mạc Kỉ Hàn nhìn thấy món đồ kia, một lát sau đột nhiên liền tỉnh ngộ, lập tức toàn thân tức giận đến phát run, khuôn mặt vồn tái nhợt cũng bởi vì phẫn nộ mà đỏ ửng, giãy giụa càng thêm kịch liệt: “Ngươi giết ta đi!! Tốt nhất thì bây giờ nên giết ta đi! Nếu ngươi không giết ta, một ngày nào đó ta nhất định sẽ giết ngươi!”
Tiếng xích sắt va vào nhau xuyến xuyến ngân nga cùng với giọng Mạc Kỉ Hàn từng trận quanh quẩn, tay Nhậm Cực lại càng dịu dàng: “Giết ngươi? Ít nhất thì bây giờ ta vẫn là luyến tiếc.”
Giọng hắn nói dịu dàng, tay lại nhanh như chớp, tìm cách nắm lấy đầu gối Mạc Kỉ Hàn kéo cong lên phía trên, sau đó nắm dây xích sắt kéo thẳng lên, nắm lấy mối nối trên vòng bao của sợi xích đang trói cổ tay y, “Ba” một tiếng, mối nối khép lại, vì độ dài rất ngắn so với chiều cao của Mạc Kỉ Hàn, cơ thể y bị bắt mở rộng ra trước mặt hắn.
Mặc dù trên người y vẫn còn mặc quần áo, nhưng ngược lại càng làm cho y cảm thấy tuyệt vọng càng sâu sắc, giây phút sợi xích khép lại, y gần như mệt mỏi vô lực nhắm mắt lại, cho dù chết, y cũng không chịu được khi bị làm nhục như vậy.
Suy nghĩ này vừa mới xẹt ngang qua, y vẫn còn có thể làm. Tứ chi y tuy rằng đã bị áp chế rất gắt gao, nhưng mà y vẫn còn răng nanh, cho nên không một chút do dự liền đem đầu lưỡi chính mình hung hăng cắn xuống.
Thế nhưng, có người phản ứng so với tưởng tượng của y lại càng muốn nhanh hơn rất nhiều. Răng y thậm chí còn chưa đụng tới đầu lưỡi, một ngón tay thon dài cũng đã vươn tới cưỡng chế nhét vào miệng y, tiếng da thịt hơi bị xé rách một chút truyền đến, mùi máu tanh bắt đầu tràn ngập trong miệng. Nhậm Cực sau khi nắm cằm y đến mức khớp hàm rời ra mới đem ngón tay của mình rút lại, quay đầu nhìn chằm chằm miệng vết thương trên tay chảy máu tươi đầm đìa, liếc mắt một cách không thỏa đáng: “Ta đã sớm nói qua, sẽ không cho ngươi chết dễ dàng như vậy.”
Mạc Kỉ Hàn không thể mở miệng nói, trong ánh mắt nỗi tuyệt vọng càng thêm sâu sắc, Nhậm Cực cảm giác gần như thỏa mãn khi nhìn thấy biểu tình của y như vậy, cúi người xuống áp chế toàn cơ thể lên trên người y, bàn tay bị cắn chỉ nhẹ nhàng vỗ về khuôn mặt y, vẽ một vết đường màu đỏ.
Ngay sau đó, trên tay hắn là một cái gì đó rất kỳ quái, một ngón tay hướng xuống dây lưng áo lấy ra một viên có kích thước cỡ ngọc thạch rất nhỏ, Nhậm Cực ghép khớp hàm của Mạc Kỉ Hàn lại trong nháy mắt liền đem viên ngọc kia nhét vào trong miệng y, dây thắt lưng quấn ra sau đầu, trói chặt lại.
Hắn nhìn thấy biểu tình của Mạc Kỉ Hàn từ nghi hoặc khó hiểu đột nhiên chuyển sang khiếp sợ, sau đó là phẫn nộ nhục nhã, cuối cùng là sợ hãi tuyệt vọng, từ đầu đến cuối thì chỉ có hận ý là vẫn đan xen không biến mất.
Bả đầu Nhậm Cực buông xuống càng lúc càng thấp, chuyên chú nhìn, giống như muốn nhìn xuyên thấu linh hồn của Mạc Kỉ Hàn. Chính là biểu tình như vậy, bất luận thế nào cũng không chịu cúi đầu không chịu cầu xin, mà đêm nay, hắn muốn nó bị đập vỡ hoàn toàn triệt để!
Tay đi xuống xốc lớp áo lên nắm lấy khí quan đang ẩn nấp kia, dùng một lực đạo nhất định cùng với sự chuyển động trượt tần suất cao thấp, tay kia lại tham tiến vào trong lớp áo, dừng trên tấm lưng đang căng đến cứng ngắc của Mạc Kỉ Hàn.
Giờ phút này Mạc Kỉ Hàn cảm giác sống không bằng chết, y không thể cắn môi dưới, tiếng rên rỉ thấp hèn này mặc cho y nhẫn nại như thế nào cũng vô pháp nuốt trở lại vào yết hầu, vang vọng vào tai tựa như kim châm bén nhọn từng chút từng chút đâm vào thần kinh y. Khóe miệng không thể khép lại cũng bắt đầu chậm rãi tràn ra bạch thủy, họa một đường dấu tích lạnh lẽo đến tận xương tủy trên cằm y, mà hạ thân y, bắt đầu cảm thấy nóng dần lên.
Màn trướng trong suốt đến khinh bạc (cợt nhả) dù không có gió cũng chẫm rãi phiêu động, trong mắt Mạc Kỉ Hàn nổi lên một mảnh huyết, đồng thời, còn phảng phất một chút gì đó giống như mùi thơm ngát.
Nhậm Cực nhìn thấy y ánh mắt tràn ngập tơ máu do trừng lớn mà dần dần trở nên mơ mơ màng màng, động tác tay càng nhanh hơn nhưng lại càng ôn nhu hơn, thì thầm bên tai y: “Ngươi cảm nhận được? Muốn biết đó là cái gì không, đó là ‘khỉ mộng’.”
(ah` hem….các nàng đừng thấy tên vậy mà lầm giống ta nha…lầm sao thì tự hiểu a…tên nó dịch ra là ‘ảo mộng đẹp’ nha….biết thêm được một từ thú vị)
Mạc Kỉ Hàn nhắm mắt lại, hy vọng có thể cự tuyệt giọng hắn, Nhậm Cực lại áp càng sát hơn: “Mùi hương này, có giá trị vạn kim, nguyên nhân là nó rất đặc biệt.”
“Đặc biệt ở chỗ, bình thường có ngửi thấy nó cũng không có gì, vì vậy mà còn có công dụng mạnh làm dịu thần kinh. Nhưng mà……” Nói tới đây, ngón tay đột nhiên áp lấy hồng châu trước ngực Mạc Kỉ Hàn, vừa lòng khi nghe được tiếng rên phát ra từ cổ họng y.
“Nhưng mà, thứ này, nếu cho người động tình nghe thấy, thì sẽ là hương thúc giục tình cực mạnh. Với lại, tùy theo nếu dục vọng càng sâu sắc, mùi hương của nó càng nồng đậm, công hiệu lại càng mãnh liệt, nếu cứ như vậy mà sử dụng liên tục không ngừng, thì có thể sẽ làm cho người trở nên điên cuồng.”
“Vậy bây giờ, Mạc Kỉ Hàn, ngươi ngửi được mùi dạng gì?”
(Ặc, ác nhân….người là đồ tàn bạo…. sao có thể dùng thứ đó với Hàn ca của ta như vậy chứ….người sẽ hối hận…hứ….
Mà người mua ở đâu vậy???? ….(.!!) ….công dụng hay nhỉ….)
Tiếng cười trầm thấp nổi lên ở bên tai, cười đến âm lãnh cười đến tàn khốc, bởi vì hắn đã thấy được thứ mà hắn muốn thấy, trong mắt người kia dày đặc tuyệt vọng cũng bắt đầu sụp đổ, hắn đã từng nói với chính mình phải đập đổ tự tôn của y xé tan sự kiêu ngạo của y, và lúc này đây, mục tiêu đó đã sắp đạt tới.
Nhưng mà động tác tay không hề ngừng, trái ngược so với sự tươi cười của hắn, động tác càng ôn nhu lại càng khiêu khích, khí quan nằm trong tay hắn đã run rẩy ngẩng đầu, trong lớp áo tán loạn lại lộ ra một hình dạng xinh đẹp, thấm ướt một tầng hơi mỏng lớp y phục bằng tơ lụa.
Ánh mắt Nhậm Cực liền dừng lại ở chỗ đó, nhìn chằm chằm không chút che dấu, lớp y phục lụa khinh bạc bởi vì ẩm ướt mà có chút trở nên trong suốt, phong cảnh bên dưới thấp thoáng ẩn hiện, cảm giác còn hơn là phơi bày toàn bộ, tình cảnh như vậy càng thêm vài phần…
Hai cổ tay Mạc Kỉ Hàn bởi vì giãy giụa quá độ mà càng bị quấn chặt lấy mơ hồ tạo vết máu, tâm của y đã bắt đầu càng lúc càng bối rối hoảng sợ, bởi vì, chóp mũi y ngửi được ‘Khỉ mộng’, đã bắt đầu thay đổi thành nồng đậm.
Nhiệt độ thân thể bắt đầu lên cao, từ trong cơ thể từng chút từng chút bắt đầu khuếch tán ra toàn thân, thổi quét tất cả các cảm quan cũng như bắt đầu thiêu đốt lý trí của y, cảm giác vô lực không thể tránh né làm cho y gần như chỉ muốn chết đi cho y cảm giác dày vò chưa từng có trước đây. Toàn bộ tiếng hô phẫn nộ cùng kêu rên thống khổ bị ngăn chặn trong miệng lại biến thành tiếng rên rỉ làm mê hoặc người khác, làm cho y chỉ muốn hung hăng cắn đầu lưỡi của mình.
Y có thể nhắm mắt không nhìn, nhưng không cách nào ngăn cản bản thân không nghe thấy. Khí quan được bôi trơn càng làm cho động tác Nhậm Cực càng thêm lưu loát, kèm theo tiếng ma xát rõ ràng, từng tiếng từng tiếng nhưng so với roi vọt thì tra tấn lại đáng sợ hơn rất nhiều, quất không phải vào cơ thể y mà là vào tim của y. Trái tim y theo tiếng âm thanh kia cùng với tiếng rên rỉ của bản thân lại từng trận thít chặt, thít chặt đến mức y thậm chí còn hy vọng có thể cứ như vậy mà giảo đoạn tâm mạch (đứt gân mạch), nhưng do y mất đi tất cả nội lực, mà vĩnh viễn cũng không thể làm được.
Trong mắt tràn ngập tơ máu lúc này lại một mảnh đỏ tươi, đậm rực rỡ đến mức làm cho y cơ hồ nghẹt thở, Nhậm Cực ngay khi cúi người xuống mặt y nhìn thấy, nhìn khóe mắt y ửng đỏ hiện lên hơi nước, làm cho đôi con ngươi từng trong suốt phát sáng thần khí thoạt nhìn là sự mơ mơ màng màng chưa bao giờ gặp qua. Da thịt vốn căng đều khô mát cũng đã bị mồ hôi thấm đẫm càng thêm ẩm ướt, sờ vào đã muốn bao phủ lấy tay, tuy rằng chưa nhìn thấy hoàn toàn, nhưng Nhậm Cực lại có thể tưởng tượng, ngay thời khắc này, hắn phát giác chính mình hô hấp cũng đã bắt đầu dồn dập.
(Cho chết….đáng đời…!!!!???.=>đừng đánh ta, tâm lý quá khích thường gặp mà….)
Hết Chương
Cảm giác sao mà truyện này một chương dài wa. Mà khi coi lại thì chỉ có trang word….chắc do khó dịch wa….