Thâm Cung Tù - Quyển 1

chương 4: hồng tiêu – lụa đỏ (thượng)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Hồng tiêu – Lụa đỏ ( thượng)

Lúc Mạc Kỉ Hàn tỉnh lại phát hiện hai cổ tay của chính mình bị khóa, sợi dây thừng bằng da gắt gao quấn chặt trên cổ tay, phía trên gắn với xiềng xích màu trắng bạc lạnh lẽo, mặt khác xiềng xích bị đóng ở đầu giường trên tường.

Trịnh công công ngay khi y tỉnh lại đã nói với y: “Mạc tướng quân, chúng ta chỉ là không hy vọng ngươi lại chạy trốn, cũng không phải muốn hạn chế tự do của ngươi, xiềng xích kia rất dài, ít nhất, ngươi có thể hoạt động tự do ở trong phòng.”

Nói xong hắn lắc lắc cái chìa khóa trong tay, tiếp tục nói: “Này cái chìa khóa chỉ có một cái, do ta giữ, mỗi ngày chỉ khi ngươi thay quần áo thì mới mở một lần. Hơn nữa,… ” nói tới đây, hắn giương mắt nhìn Mạc Kỉ Hàn một cái: “Hoa kim châm trong cơ thể ngươi đã được lấy ra, các thái y nhóm đã cho ngươi ăn “phù trần”, hiện tại nội lực của ngươi hoàn toàn biến mất, nên nếu muốn chạy, chỉ e là không có cơ hội nữa.”

Nói xong Trịnh công công liền đi ra cửa, khi đẩy cửa ra thì quay đầu lại: “Đúng rồi, bốn nô tài trước đã không còn dùng được nữa ta đã giết chết, ngươi nếu còn trốn nữa, ta liền giết tiếp, trốn một lần thì giết một lần, đến khi nào ngươi không trốn nữa mới thôi.”

Cửa “két” một tiếng bị đẩy ra, Trịnh công công đi ra ngoài, chỉ để lại Mạc Kỉ Hàn ngơ ngác nằm trên giường, y vừa rồi vận công, quả nhiên phát hiện bản thân đan điền nội (nội công bên trong) trống rỗng, làm cho y đột nhiên như rơi vào vực thẵm. Nhưng mà khí huyết một lần nữa được vận chuyển thông suốt thật sự làm cho tứ chi không còn lúc nào cũng tê dại đau nhức, Mạc Kỉ Hàn nhè nhẹ hoạt động một chút ngón tay cùng hai chân, ít nhất, y không hoàn toàn là một phế nhân, vậy chứng tỏ còn chút hy vọng.

Cửa lại bị đẩy ra, tiếng bước chân nhẹ nhàng truyền đến. Mạc Kỉ Hàn quay đầu, thấy một tiểu cung nữ đang bưng một cái mâm đi tới chỗ y, cung trang vàng nhạt, bộ dáng mảnh khảnh, nhưng không phải dung mạo mà y quen, mặc dù dung mạo kia y cũng chỉ gặp qua một lần mà thôi, “Ngươi trốn một lần, ta giết một lần, đến khi nào ngươi không trốn nữa mới thôi.” Lời nói Trịnh công công đột nhiên ở trong đầu y vang lên, làm cho thân thể y lập tức cứng ngắc, đều đã chết rồi sao?

Tiểu cung nữ đi tới vẫn cúi đầu xuống, im lặng mà nhẹ tiêu sái đến bên giường đem mâm buông, sau đó đi tới tay đỡ Mạc Kỉ Hàn nâng lên ngồi dậy, ở phía sau thắt lưng y lót một cái gối mềm, lúc này mới đem cái chén trong mâm bưng lên giơ đến trước mặt y, nhỏ giọng nói: “Tướng quân, thỉnh dùng.”

Từ đầu đến cuối, đầu của nàng vẫn cúi xuống, không có liếc nhìn Mạc Kỉ Hàn một cái. Nếu nhìn kỹ, còn có thể phát hiện cổ tay của nàng khi bưng chén còn có chút run rẩy. Hơi nước trong chén tỏa lên mờ mịt, tựa hồ có chút mờ mắt, làm cho nàng dùng sức mở to mắt nhìn, từ đó Mạc Kỉ Hàn chỉ có thể nhìn thấy lông mi cao thấp chớp chớp, tiếp theo trên đó có vắt một giọt lệ trong suốt.

Mạc Kỉ Hàn không nói gì tiếp nhận cái chén, tiểu cung nữ khi cái chén tuột khỏi tay trong nháy mắt giống như bị bỏng mà rút tay về, cầm lấy cái mâm rồi liền xoay người rời đi, vội vàng bối rối làm cho nhịp chân gập ghềnh, tiếp theo đó là thanh âm “Ba” khép cửa lại.

Trong chén chính là cháo nóng vừa mới nấu xong, được nấu nhuyễn nhừ trắng noãn phía trên rắc một chút hành lá xanh thái nhỏ, thơm bốc lên mũi. Đã không biết bao nhiêu ngày chưa nếm qua cái gì nhưng Mạc Kỉ Hàn lại không hề muốn ăn cháo, mà câu nói của Trịnh công công vẫn cứ xoay quanh trong đầu: “Ngươi trốn một lần ta giết một lần, cho đến khi nào ngươi không trốn nữa mới thôi...” Trong nháy mắt nắm tay nắm chặt.

Cháo đã hoàn toàn nguội lạnh, Mạc Kỉ Hàn vẫn như cũ không hề động, y cũng không biết bản thân đã ngồi ngẩn ngơ như vậy bao lâu, cho đến khi tiếng mở cửa lại vang lên.

Lần này thay một tiểu cung nữ khác, cũng bưng một cái mâm im lặng tiêu sái đi vào, từ khi nàng đi vào thì mùi thuốc đông y nồng đậm lập tức tràn ngập khắp căn phòng, dạ dày Mạc Kỉ Hàn đã lâu không ăn cơm nên cảm giác một trận cuồn cuộn, miệng tràn ngập vị đắng.

Tiểu cung nữ khi liếc mắt nhìn thấy chén cháo mà Mạc Kỉ Hàn chưa động thì dừng lại một chút, sau đó từ mâm lấy một chén thuốc đưa cho Mạc Kỉ Hàn, tiếp theo đó là bưng chén cháo kia rồi vội vàng đi ra ngoài, lần này, Mạc Kỉ Hàn nhìn thấy nàng cũng đã có dáng vẻ run run.

Nhìn chằm chằm chén thuốc trong tay, Mạc Kỉ Hàn do dự một lát thì mở miệng uống cạn, mùi thuốc đông y chua sót làm cho tràng dạ dày đang trồng rỗng của y càng khó chịu đến cực điểm, mùi thuốc đông y bay đến mũi làm cho y mấy lần muốn buồn nôn, nhưng y không hề phun, bắt buộc bản thân phải đem toàn bộ chén thuốc nuốt xuống. Y vẫn không ngừng tính toán tìm cách trốn thoát, cho dù tạm thời không thể nghĩ ra được cách gì, vì thế cũng không thể làm cho thân thể bản thân thành chướng ngại vật, khôi phục thể lực mới là điều cấp bách.

Do tràng dạ dày trống rỗng mà dược hiệu càng phát huy nhanh, Mạc Kỉ Hàn bắt đầu cảm thấy từng trận buồn ngủ đánh úp đến, cơ thể đang suy yếu cũng bắt đầu không thể khỏi bệnh khi vào cuối mùa thu mà càng cảm thấy rùng mình ớn lạnh, y kéo kéo chăn, hai mắt bắt đầu nhắm lại, hô hấp dần dần trở nên nhè nhẹ.

(Ráng lên anh Hàn, ngủ đi, lấy sức chiến đấu anh nhé….!!!!)

Có cái gì đó đè nặng lên y? Muốn giãy dụa lại bị áp chế. Lại có vật gì đó ở trên người y di động? Run rẩy khiến cho y sợ hãi theo bản năng. Thế nhưng thần trí vừa thanh tỉnh vừa mê ly trong lúc đó lại phiêu bạt bồng bềnh, y không thể mở to mắt. Vật đang chạy loạn trên người tựa hồ phát giác phản ứng của y, lại càng suồng sã hơn, còn có một tiếng cười nhẹ như có như không, trong nháy mắt cơ thể Mạc Kỉ Hàn căng thẳng, dùng hết khí lực toàn thân mạnh liệt mở mắt ra.

Con ngươi tràn ngập tơ máu phản chiếu lại một cảnh tượng cũng tràn ngập huyết sắc, màn che lướt nhẹ từ ánh sáng của ngọn nến tỏa ra ánh mắt đỏ tươi một mảnh của Mạc Kỉ Hàn, gương mặt thường cách rất xa nay lại phóng đại tước mắt một cách rõ rệt, rõ rệt đến mức làm cho máu đang nghịch lưu trong toàn cơ thể y càng phát lạnh như băng Nhậm Cực!

Trong nháy mắt nhìn thấy Nhậm Cực Mạc Kỉ Hàn phản xạ liền muốn bật lên, nhưng chỉ nghe thấy một loạt tiếng kim loại va chạm nhau “Rầm”, bản thân vừa mới nâng cơ thể lên đã bị ngã ngửa xuống.

Thì ra sợi dây mà có thể làm cho y tự do hoạt động trong phòng giờ phút này lại bị làm ngắn đi không ít, giờ chỉ có thể nhượng y duỗi cánh tay mới chạm được đến đầu giường, nguyên bản sợi dây xích bạc lúc này khắc trong mắt y cũng tràn ngập màu đỏ, giống như bản thân mình đang ở trước ánh mắt người nọ.

Mạc Kỉ trước nay chưa từng sợ hãi giờ nỗi thất vọng đau khổ lại trào ra, cắn răng nói: “Ngươi làm gì?!”

Đối với việc của y, tâm tính Nhậm Cực hiển nhiên tốt hơn rất nhiều, ánh mắt hơi hơi nheo bên môi lại mang theo tiếu ý, mặc dù tiếu ý vẫn chưa hoàn toàn chân chính trong đáy mắt: “Làm gì? Ngươi không thấy sao, đương nhiên là “chinh phục” ngươi.”

Hắn đem hai chữ “chinh phục” đọc rõ từng âm nặng nề, khi nói chuyện hơi nóng thở ra quét lên bên mặt của Mạc Kỉ Hàn, ngay lập tức làm cho y lại trừng lớn hai mắt.

Cúi đầu nhìn lại, ngoại bào của mình không biết đã bị cởi xuống từ lúc nào, trung y cũng có chút hỗn độn, nút thắt phía trên đã muốn bung ra hai bên, lộ ra cổ với một nửa xương quai xanh. Nhưng vật vẫn chạy loạn trên cơ thể mình không phải cái gì khác, chính là tay phải của Nhậm Cực.

Mạc Kỉ Hàn cả người rét run, cực lực vặn vẹo thân mình tránh những va chạm an ủi của Nhậm Cực: “Buông!”

Nhậm Cực lấy một tay đè lại không cho y giãy dụa, tiếp cận càng gần hơn: “Ngươi không phải đã nói trẫm ngoại trừ đất đai thì không chinh phục được cái gì hay sao? Vậy phải làm cho Đại tướng quân nhìn thấy, trẫm rốt cuộc có thể hay là không!” Khi nói chuyện thì nắm chặt mạnh mẽ bên hông của Mạc Kỉ Hàn.

Mạc Kỉ Hàn kêu lên một tiếng đau đớn, sắc mặt vốn tái nhợt đã bắt đầu xanh xao, trong mắt vụt qua sự hoảng loạn hoài nghi không thể tin, cuối cùng lại hóa thành phẫn nộ, gập đùi phải lại liền hướng Nhậm Cực mà hung hăng đánh tới: “Đê tiện!”

Nhậm Cực nhanh tay lẹ mắt một tay bắt lấy chân y tách qua một bên, thừa cơ chen cơ thể vào, còn không quên nói: “Từ khi nào mà Mạc tướng quân học được thành thạo chiêu vừa nghênh đón lại vừa chống cự của nữ nhân như vậy chứ?”

Một sức nặng đột nhiên áp xuống cùng sự xấu hổ và giận dữ làm cho Mạc Kỉ Hàn gần như thở không được, ngay cả mặt cũng bắt đầu đỏ ửng, biết rõ là phí công nhưng vẫn cực lực vùng vẫy, nhưng ngược lại bị Nhậm Cực càng ép càng nhanh, nhiệt độ cơ thể cũng bởi vì động tác đột nhiên kịch liệt mà bắt đầu tăng cao, thân thể vốn rất suy yếu lại bị bọc thêm một tầng mồ hôi mỏng.

Mà đây đúng là kết quả mà Nhậm Cực mong muốn, như có như không ánh mắt đang nhìn chằm chằm bỗng nhiên liếc một cái đến ánh nến đang cháy mãnh liệt, khóe miệng không tránh khỏi mang cho một tia tiếu ý cùng cân nhắc, nhìn vào ánh mắt của Mạc Kỉ Hàn lại âm hàn như ác quỷ.

Nhậm Cực cúi người cùng y mặt đối mặt, tay trái đùa giỡn với nút thắt đai trên lưng áo, làm như không để ý một chút nào mà nói: “Mạc tướng quân, ta rất muốn biết, với tình hình này năng lực kiềm chế của ngươi có mạnh mẽ giống như đối mặt với roi da hay là không?.”

Mạc Kỉ Hàn phí công lay động cơ thể rất nhanh hai tay lại bị trói lại, đối với những lời trêu tức của Nhậm Cực thì như mắt điếc tai ngơ (làm lơ), thậm chí giống như không nhìn thấy thứ đồ vứt bỏ là hắn mà liếc mắt một cái… Đi, hàm răng cắn môi dưới cắn càng lúc càng chặt.

Nhậm Cực cười lạnh, một khi đã như vậy, thì hắn còn chờ cái gì? Cũng không nghĩ tháo mở đai áo vướng víu, tay di chuyển nghĩ muốn đem quần áo kia xé mở, nhưng khi chạm đến thì trong chớp mắt lại thay đổi chủ ý.

Tay khi chạm đến lớp áo thì không thể tránh khỏi sẽ đụng chạm đến da thịt của Mạc Kỉ Hàn, tuy rằng y cực lực che dấu nhưng vẫn không thể khống chế cơ thể đang hơi run run, mà với phản ứng rất nhỏ như vậy, lại không thoát khỏi hai mắt Nhậm Cực.

Cho nên, Nhậm Cực thay đổi chủ ý, nếu đã muốn chinh phục, vậy thì phải chinh phục hoàn toàn, không chỉ riêng thân thể, hắn muốn trong lúc đó phải nghe được giọng y bi thương van cầu sự khoan dung, làm cho y phải hướng mình mà cúi đầu!

Vì thế khi tay chạm đến lớp áo lại nhẹ nhàng buông ra, thay đổi phương hướng mà lần mò nơi cổ Mạc Kỉ Hàn, lập tức cảm giác cơ thể y trở nên cứng ngắc cùng với hầu kết di chuyển lên xuống, ánh mắt Nhậm Cực hơi hơi híp lại.

Da thịt bên dưới vừa ấm áp lại căng chắc, tràn ngập độ co dãn, từng đường cong thớ thịt trên cần cổ sạch sẽ lưu loát hòa với từng cử động tay của mình mà đường huyết mạch lại đập lên rõ ràng nhưng muốn tỏ rõ sức mạnh tiềm tàng bên trong của nó, vì vậy mà càng dễ làm cho người ta mê muội.

Nhậm Cực liền cảm thấy bản thân có chút mê muội, tay hắn bắt đầu theo từng tấc vuông da thịt mà dạo chơi khắp nơi một cách bất định, sau đó di chuyển chậm rãi đến nút thắt trên vạt áo từ từ giật ra.

Quần áo lại hơi tản mạn thêm đôi chút, ao hãm của xương quai xanh hiển hiện ra, khuôn ngực kiên cố lại phập phồng càng thêm kịch liệt, hai tay Mạc Kỉ Hàn gắt gao nắm lại thành đấm, vài móng tay đã đâm vào thịt, đôi môi cắn càng thêm chặt, hạ quyết tâm bất luận Nhậm Cực làm cái gì y cũng sẽ không thể yếu thế mà hừ một tiếng, ngay cả ánh mắt cũng dùng sức mà nhắm chặt lại.

Ngón tay bắt đầu im ắng mà trượt trên làn da trần, bên trong hoàn toàn yên tĩnh chỉ có Mạc Kỉ Hàn bởi vì một chút căm phẫn mà tiếng hít thở càng nặng, giờ phút này nghe thấy dĩ nhiên sẽ mang một dị sắc bất khả tư nghị (khó tin).

Động tác Nhậm Cực vẫn thong dong điềm tĩnh, giống như cảm giác được những tính toán của Mạc Kỉ Hàn, tay hắn chỉ ở trên ngực Mạc Kỉ Hàn đảo một vòng, thản nhiên nói: “Như vậy, để trẫm nhìn thấy bản lĩnh của Mạc tướng quân.”

Ngón tay ngay lúc này cũng không lưu lại một chỗ nữa, mà đột nhiên di chuyển xuống phía dưới bắt lấy điểm chính giữa cơ thể của Mạc Kỉ Hàn, xoa một chút lực.

Răng nanh của Mạc Kỉ Hàn tức thì đâm vào môi dưới, vì vậy mà tiếng kinh hô cũng bị gắt gao nuốt vào, mùi máu tươi nhan nhạt phiêu tán, nắm tay đang nắm chặt cũng nổi lên các tĩnh mạch.

Tay Nhậm Cực đang nắm chặt sau đó buông ra, tiếp theo đó ngón tay dùng một lực đạo không nhẹ không nặng bắt đầu tại nơi đó vẽ loạn, động tác tỉ mỉ lại thong thả, giống như dệt thành mạng lưới, đem Mạc Kỉ Hàn tầng tầng bao lấy, mà lại tạo thành sự trói buộc càng lúc càng chặt không cho giãy dụa chống cự.

Hết Chương

Ta đang cố gắng hết sức để edit phần “Hồng tiêu” này, anh đấu nhau mà thằng edit nó choáng váng theo lun.

Các nàng ráng chờ xong phần “Hồng tiêu” hạ ta sẽ up bản word của VGTM nha. Nhiều nàng chắc chờ sốt ruột nhỉ, nhưng thông cảm cho ta nha, chương tiếp theo này khó lắm với một ng` dốt văn ít chữ như ta….huhuhu…..TT.TT)

Truyện Chữ Hay