Thâm Cung Tù - Quyển 1

chương 3: đào bào vô môn – không đường thoát

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Đào bào vô môn – Không đường thoát

Lúc Mạc Kỉ Hàn thật sự tỉnh dậy thì đã là hơn nửa đêm, theo lý mà nói khi tỉnh lại thì cần phải thật sự an tĩnh, thế nhưng không phải, y vừa tỉnh liền tạo ra một loạt các tiếng động không thể coi là nhỏ được.

Đêm đó khi y chớp đôi mắt nhám (mắt khô thiếu nước) lúc tỉnh lại, bên giường toát ra ánh nến lờ mờ còn có vị thuốc đông y nồng đậm đâm vào hốc mắt y từng trận đau nhức, nước mắt không ngừng trào ra khỏi hốc mắt, làm cho y phải nhắm mắt lại, không muốn lưu lại nước mắt, vì như thế sẽ làm cho y càng cảm thấy thực sự bất lực.

Y đang nhắm mắt lại, bỗng nhiên truyền đến tiếng mở cửa đóng cửa rất nhỏ, sau đó một trận tiếng bước chân, tiếng bước chân cũng rất nhẹ như nhau, nhưng có thể nghe được rõ đây là một người bình thường chưa từng luyện qua võ công.

Người được cử đến đi tới bên giường y thì dừng lại, sau đó là đồ vật gì đó buông “khách” một tiếng, kế tiếp là tiếng nước, tiếp theo đó một chiếc khăn vải ấm áp dán lên trán mình bắt đầu tinh tế lau.

Mạc Kỉ Hàn nhắm mắt lại không hề động, trong đầu tâm tư lại giống như bị điện giật, căn cứ theo tình hình vừa xảy ra để xem xét, hiện tại hình như là đêm khuya, mà người này lại hoàn toàn không có võ công, vậy y, có nên nhân cơ hội này để chạy trốn hay không?!

Ý nghĩ như vậy vừa mới thoáng qua, tim của Mạc Kỉ Hàn bắt đầu đập rất nhanh, tuy rằng y rất nhanh cũng đã nghĩ đến Cấm Cung trùng trùng điệp điệp muốn chạy trốn ra ngoài gần như là chuyện hoang đường, lại vẫn quyết định đặt cược một lần. Mặc dù lúc y chịu hình thì một lòng chỉ muốn chết, nhưng không có nhắc tới là y không muốn sống, chỉ cần có cơ hội, y so với bất luận kẻ nào thì càng muốn sống sót. Nghĩ đến đây, Mạc Kỉ Hàn trong lòng không khỏi cười khổ, đây là nguyên nhân thật sự mà y một lòng muốn chết nhưng lúc nào cũng bất thành?

Tấm khăn vải chà lau dời đi, lại là một trận tiếng nước, tiếp theo tấm khăn di chuyển tới bên gáy, chỉ trong nháy mắt, Mạc Kỉ Hàn đột nhiên mở hai mắt tay chế trụ cổ tay đang cầm khăn, tiếp theo dùng sức xoay người, đồng thời lấy tay che tiếng kinh hô muốn phát ra từ người nọ, nhưng đồng thời cũng cảm giác thấy trước mắt mình tối sầm.

Mạc Kỉ Hàn dùng sức nhắm mắt lại rồi mở ra, ánh mắt sắc bén đảo qua phát hiện chính mình đang bắt được nguyên lai là một tiểu cô nương, cổ tay rất mảnh bị y chế trụ, thân thể mặc cung trang vàng nhạt giống như liễu yếu run lẩy bẩy, mắt mở to đều chứa sự sợ hãi, nhìn thấy nước mắt đã mau chảy xuống, khăn vải trong tay cũng đã sớm rơi xuống đất.

Tiểu cô nương như vậy làm cho Mạc Kỉ Hàn không khỏi nhíu mày, y vốn tính chế trụ người được phái đến để làm cho người ta dẫn đường, ít nhất trước hết là rời đi chỗ này rồi tính sau, nhưng mà nhìn bộ dạng nàng hiện tại, chỉ sợ ngay cả đứng lên còn không thể, làm sao dẫn y đi ra ngoài?

Lúc này nước mắt tiểu cô nương đã muốn khống chế không được đầm đìa chảy xuống, giọng nức nở nho nhỏ cho dù che miệng vẫn loáng thoáng truyền ra ngoài, thế nhưng trong không gian yên tĩnh càng phá lệ rõ ràng, thấy vậy Mạc Kỉ Hàn tâm phiền ý loạn, cắn răng một cái đem con dao nhắm xuống cổ, làm cho nàng hôn mê.

Y hiện tại không thể bỏ cuộc, chuyện ngoài ý muốn cũng không thể phát sinh, thể lực chưa lành, con dao kia cũng không thể làm cho người ta hôn mê lâu được, y nhân lúc trước khi người tỉnh lại phải rời đi.

Nhưng ngay khi y xoay người, chuyện ngoài ý muốn vẫn đã xảy ra.

Cửa lại bị đẩy ra, hai tiểu cung giam nháo đi vào, trong đó một người còn nhỏ giọng thì thào: “Ai, ta nói, vị kia khi nào thì mới có thể tỉnh lại đây a?” Nếu cứ tiếp tục như vậy, không quá vài ngày hắn cũng sẽ phải nằm xuống.

Một người khác lại không trả lời, người nói chuyện đang khó hiểu, chợt nghe bạn của hắn cứng ngắc đích nói: “Ta nghĩ y đã muốn tỉnh.”

Người nọ khó hiểu ngẩng đầu, liền nhìn thấy một đôi con ngươi sáng ngời sắc bén đang chăm chú nhìn trên người mình, ngay tức khắc làm hắn kinh hãi cứng đờ, đồng thời bên cạnh người nọ đột nhiên kinh hô một tiếng, quay đầu liền chạy ra bên ngoài: “A…. a…. a…., tai nạn chết người tai nạn chết người, người đâu mau tới a người đâu mau tới a! Trịnh công công…Trịnh công công...”

Bị tiếng kêu của người bên cạnh làm cho kích động, tiểu cung giam còn đứng tại chỗ đó chậm rãi đảo tầm mắt tìm kiếm, thấy tiểu cung nữ tiến vào giúp Mạc Kỉ Hàn chà lau không lâu đang ngã trên giường cũng không nhúc nhích sắc mặt ngay lập tức sợ hãi trắng bệch một mảnh, khớp hàm “Khách khách” run lên cũng kéo chân nghĩ muốn chạy.

Mạc Kỉ Hàn lúc đầu giật mình sau khi hoàn hồn phản ứng đầu tiên chính là đem hai người này chế trụ, há y vừa mới dự tính chuyển động thì một trong hai người cũng đã bỏ chạy, tuy rằng y theo bản năng liền muốn đem người kia bắt lại, nhưng thân thể sau trận hôn mê dài cũng không thể thích ứng được động tác đột ngột như vậy, y chỉ có thể bất đắc dĩ để cho thân ảnh kia kêu sợ hãi bỏ chạy ra ngoài.

Ánh mắt lại chuyển vào trong phòng y nhìn thấy một người ngẩn ngơ khác cũng đang có dấu hiệu chạy trốn, ý thức được bây giờ như thế nào cũng là cơ hội cuối cùng của chính mình, Mạc Kỉ Hàn vội vàng trước khi hắn xoay người thì chớp mắt một cái bước nhanh tiến lên nắm lấy bả vai hắn bờ vai, trầm giọng nói: “Đừng nhúc nhích.” Tay kia đã theo giọng nói chụp lấy cổ họng người nọ.

Việc đã đến nước này, y chỉ có thể đánh cuộc một phen, mặc dù y không thừa nhận làm chuyện này với tính mạng của một tiểu cung giam thì Nhậm Cực sẽ không chú ý, nhưng y không thể không thử.

Vì chế trụ người, y đã không được khỏe đích thực khí đã có chút không khống chế được kinh mạch đang lại yếu ớt trì trệ, cổ họng có một ngụm vị ngọt lại bị y nuốt trở về, y bây giờ không thể có nhược điểm.

Tiếng kêu sợ hãi của tiểu cung giam chạy thoát được làm cho những người giật mình tỉnh giấc chạy đến rất nhanh nhưng cũng không nhiều, sau khi Mạc Kỉ Hàn vừa mới bước ra cửa vài bước đã bao vây. Trịnh công công sắc mặt ngưng trọng đứng ngay đầu, phía sau hắn là hai vị võ quan, Mạc Kỉ Hàn nhận được hai người đã áp mình trên Kim Loan điện ngày trước, phía sau nữa là mấy lão nhân, trên thân là cách ăn mặc của thái y, bên cạnh là tiểu cung giam chạy thoát được cùng một tiểu cung nữ khác.

Mạc Kỉ Hàn cắn nhanh môi, ngón tay dùng sức nắm chặt người của tiểu cung giam, đi một bước ra ngoài, đối diện y, một đám người lui từng bước liền lập tức dừng lại, Trịnh công công vẫn đứng ngay đầu, đem thân mình cúi chào với y, nói: “Mạc tướng quân, tội gì như thế, ngươi biết rõ là trốn như vậy cũng không thoát.”

Mạc Kỉ Hàn hừ một tiếng cũng không trả lời, y không thể nói, chỉ cần mở miệng một cái, huyết khí đang miễn cưỡng đặt ở cổ họng sẽ thẳng hướng đi ra, giờ phút này trước mắt cũng đã bắt đầu biến thành từng trận tối đen, y chỉ có thể mạnh mẽ chống đỡ không cho bản thân mình thoạt nhìn lung lay như sắp ngã xuống.

Tuy rằng tấm lưng y cố gắng thẳng, ánh mắt càng thêm âm lãnh, nhưng mà khuôn mặt không hề có huyết sắc thậm chí có chút ửng xanh và môi dưới bị cắn thành trắng bệch vẫn hiện rõ sự suy yếu của y.

Trịnh công công nhíu mày nhìn y một cái, đột nhiên giữ chặt lấy Đỗ thái y đang đứng ở bên trái hắn, cúi đầu nói hai câu nói, sau đó ngẩng đầu vung ống tay áo hướng qua phải lui từng bước, nói: “Lui lại.”

Các người khác tất cả đều lộ ra thần sắc ngạc nhiên khó hiểu, nhưng vẫn không tiếng động dựa theo sự ra hiệu của Trịnh công công mà làm. Mạc Kỉ Hàn cũng có chút giật mình, ánh mắt hoài nghi gắt gao chăm chú nhìn trên người hắn.

Trịnh công công mặt mày bất động, hơi thấp giọng nói: “Đứa nhỏ bị ngươi bắt giữ là ta một tay dẫn dắt, không riêng gì hắn, tất cả mấy người ở đây đều là vậy. Ta là một hoạn quan, không có khả năng có con cháu, nên ta đơn giản xem bọn họ như là con của chính mình.”

Nói tới đây, Trịnh công công ngẩng đầu, chớp mắt cũng không chớp nhìn Mạc Kỉ Hàn. Hai người đối mặt nửa ngày, thân thể Mạc Kỉ Hàn đã bắt đầu hơi hơi run rẩy, y nghĩ đã không thể buông ra nữa, cho dù đó là một cái hố bẫy, y cũng phải xông vào!

Ngón tay chế trụ cổ họng đột nhiên dùng sức, tiểu cung giam trong tay nhất thời gào thét, y hiện tại, cũng chỉ có thể dùng thủ đoạn như vậy để tiến hành uy hiếp.

Mọi người đối diện không hề động ngón tay, nhưng mà tiểu cung giam cùng tiểu cung nữ đứng ở biên tối nhất đã muốn cả người phát run, tiểu cô nương kia lệ lại rơi đầy mặt, mấy lần muốn té ngã.

Mạc Kỉ Hàn cũng không dám phớt lờ, bước chân thực sự đề phòng chậm rãi đi tới, sau lưng đám người này chính là lối ra của Thiên điện này, lúc vượt qua đám người nhìn thấy lối ra, Mạc Kỉ Hàn cảm thấy ý thức được nới lỏng.

Đột nhiên, sau lưng một người đột nhiên quát to: “Động thủ!”

Cùng lúc đó tiếng gió sau lưng nổi lên, Mạc Kỉ Hàn đã không thể phản ứng gì, chỉ có thể quay đầu lại nhìn thoáng qua, khóe mắt mơ hồ nhìn thấy ngân quang bay đến sau gáy mình, lập tức hắc ám bao phủ, vị ngọt tanh đang ở cổ họng trào ra phun đầy người.

Tiểu cung giam kia hoàn toàn bất động, ngây ngốc đứng một chỗ ngay cả đầu cũng không dám quay, hai chân không ngừng va đập run rẩy, “Ba” một tiếng ngồi trên mặt đất liều mạng thở.

Bên kia Trịnh công công nói: “Còn đứng đó làm gì, mau đứng lên!” Tiểu cung giam kia giật mình một cái, nhanh chóng giữ lấy hai chân đang còn run chống đỡ đứng dậy đi theo phía sau Trịnh công công.

Võ quan chế trụ Mạc Kỉ Hàn đưa y đỡ lên giường, cung nữ vốn ngã trên giường cũng đã bị mang ra ngoài, lúc đó mọi người mới biết nàng vẫn còn sống, chẳng qua chỉ ngất xỉu mà thôi.

Đỗ thái y dùng tay có chút run rẩy rút hoa kim châm đang đâm vào huyệt ngủ của Mạc Kỉ Hàn ra, chuyện vừa mới vẫn còn làm cho hắn sợ hãi. Trịnh công công đứng ở bên cạnh hắn, lúc này mới nói: “Đỗ thái y, vừa rồi làm ngươi giật mình.”

Cái đó cũng là biện pháp do hắn bất đắc dĩ mới nghĩ ra. May mắn lúc đó là đêm khuya, cũng may mắn hắn biết Đỗ thái y có thói quen luôn mang hoa kim châm theo bên người, hắn thậm chí không cần tìm kiếm, chỉ cần vài câu nói không quan hệ làm cho Mạc Kỉ Hàn lơ là, tay với lấy hoa kim châm từ trong tay áo Đỗ thái y ra, cũng may mắn là Kiêu Vệ đủ thông minh, khi bản thân đem hoa kim châm nhét vào trong tay hắn thì hắn cũng đã hiểu ý.

Bằng không, trong khi đó nếu xảy ra một chút sai lầm, liền không thể nào là chuyện tốt, đến lúc đó thì không còn cách nào khác là hướng Đương Kim vạn tuế mà khai báo, chỉ nghĩ đến đây, tim Trịnh công công cũng phát lạnh, quay đầu nói: “Chuyện hôm nay, tuyệt đối không được nhắc đến dù chỉ một chữ!” Về phần Hoàng Thượng, chỉ e là đã nghe thông báo từ ám vệ, tự mình phải hảo hảo suy ngẫm lại nên nói như thế nào.

Những người lớn tuổi sống trong chốn quan trường chìm nổi, tuổi còn nhỏ thì cũng do chính Trịnh công công tự mình dạy dỗ, chuyện lợi hay hại quan trong tự nhiên cũng rất rõ ràng, đều gật đầu đáp ứng.

Cách ngày, sau khi hạ triều Nhậm Cực liền đến Thiên điện, khi đó Mạc Kỉ Hàn đang bị quán uống chén thuốc an thần vừa mới ngủ, Nhậm Cực chỉ đứng trước giường nhìn thoáng qua liền nói với mấy vị thái y đang quỳ trên mặt đất: “Bộ dáng y như vậy, lúc nào thì mới có thể hảo?”

Mấy vị thái y nhìn lẫn nhau, cuối cùng vẫn là Đỗ thái y nói: “Hồi bệ hạ, hoa kim châm phong bế huyệt đạo đã hơn hai tháng, đã lâu như vậy, hơn nữa... Hôm qua Mạc tướng quân lại chân lực làm bậy, kinh mạch vốn bị hao tổn càng thêm yếu ớt, nếu như không thể đem hoa kim châm lấy ra, chỉ sợ... Hơn nữa, cho dù lấy ra, cũng đã không thể khôi phục hoàn toàn.”

Đầu tiên sắc mặt Nhậm Cực trầm xuống, tiếp tục trong mắt hiện lên một tia hào quang không rõ ý tứ hàm xúc, lại hỏi: “Vậy y có thể khôi phục mấy thành công lực?”

“Kinh mạch của y bị hao tổn rất nặng, nếu toàn lực chữa trị, vận khí tốt nhiều nhất cũng không quá năm thành công lực.”

“Như vậy ngươi liền chữa trị đi.”

Nói xong những lời này, Nhậm Cực bước ra Thiên điện, khóe môi đã gợi lên một độ cung khoái trá, dù sao cũng muốn chinh phục như lời nói, nói như thế nào thì một con mèo rừng chỉ có nanh vuốt so với một lão hổ không có lực công kích thì sẽ hứng thú hơn nhiều.

Hắn đã bắt đầu có chút mong đợi.

Hết Chương =

Truyện Chữ Hay