Editor: CP
Beta: Ginji
Bắt đầu tháng mới với chương mới nào!!!!
Ngọn đèn lập lòe mờ nhạt nhấp nháy, mùi máu tanh dày đặc địa lao âm hàn này khiến người khác cảm thấy buồn nôn. Một vị thái y đã cao tuổi vẻ mặt ngưng trọng, trên cổ tay hắn khoát lên một vết trói, trên mặt nhiều dấu vết nhăn cáu đã mất đi chỉ còn chút hơi run rẩy, mồ hôi thì to như hạt đậu che kín mặt giống như khuôn mặt gắn đầy nếp nhăn, lông mi gắt gao dồn về một chỗ, thật lâu sau mới thu hồi ngón tay, than thở một hơi rồi đứng lên.
Trịnh công công canh giữ ở bên ngoài, thấy thái y đi ra lập tức nghênh đón: “Đỗ thái y, tình hình như thế nào?”
Đỗ thái y lắc đầu: “Kinh mạch vì hoa kim châm phong tỏa huyệt đạo mà làm chân khí bị hao tổn rất nhiều, chưa được điều dưỡng thì ngay tức khắc bị gia tăng trọng hình lên thân thể, bây giờ tuy rằng bị tổn thương về da thịt nhưng lại thiếu máu rất nhiều làm cho cơ thể suy nhược không ngừng sốt cao, tâm lại tích tụ bức bối, thể chất của y tuy không tồi nhưng lại không có ý niệm sống, chỉ sợ......” (….TT.TT…)
Sắc mặt Trịnh công công tức khắc liền khó coi, từ từ đi qua đi lại trong phòng vài vòng sau cùng mới hạ quyết tâm nói: “Vậy thỉnh Đỗ thái y chờ một chút, ta đi công việc một chút.” Nói xong vội vàng đi ra ngoài, cũng bất chấp mọi lễ nghi.
Bên ngoài một mảng trầm hắc không trăng không sao, chỉ có ánh lửa lờ mờ của những ngọn đèn cung đình treo trên cao, vừa mới bước ra Trịnh công công trong nháy mắt mắt cơ hồ không thể thấy gì cả, nhắm mắt để thích ứng chút mới tiếp tục đi về phía trước. Nhìn sắc trời hôm nay, chỉ e sắp tới cũng không phải ngày tốt lành gì.
Mặt dù tối như vậy, nhưng Trịnh công công đi đường cũng không cần cầm đèn, hắn thậm chí không như các cung nhân tập mãi mà thành thói quen có thể tiêu sái qua các hành lang gấp khúc, mà là cảnh giác nhìn xung quanh mọi nơi sau đó mới từ từ dừng lại rồi chui vào trong bụi của một cây tường vi điêu tàn, ở đó có một ám đạo (con đường nhỏ tối), sẽ nối thẳng đến nơi mà hắn đang muốn đến.
Ám đạo rất tối, năm ngón tay đưa ra cũng không thể thấy, nhưng hắn lại giống như đi đã quen, dáng đi lại không thấy có chút gì như thả bước chậm chạp lại mà càng bước càng nhanh về phía trước, đồng thời lại rất nhẹ cơ hồ không có tiếng vang.
Chờ lặng yên không một tiếng động, không làm kinh động bất luận kẻ nào, hai cung nữ canh cửa thấy hắn từ trong chỗ tối đột nhiên xuất hiện vẫn chưa hết kinh hoảng, chỉ lẳng lặng hướng hắn gật đầu rồi im lặng thối lui.
Trịnh công công đợi cung nữ rời đi hết mới tiến tới, nhưng khi đến bậc thềm kế tiếp thì dừng lại, nên báo hay là không nên báo? Hắn có chút do dự. Từ nhỏ hắn lấy thân phận là quan nô được tịnh thân đưa vào cung, hầu hạ hai đời Hoàng đế cho tới địa vị bây giờ, đã trải qua biết bao nhiêu chuyện, nhìn thấy không biết bao nhiêu máu thịt tanh tưởi mới được như vậy, và chuyện quan trọng nhất, là bản thân chưa bao giờ làm sai chuyện gì.
Hiện giờ tân Đế mới lên ngôi, mặc dù đã thăm dò hoàn toàn tính tình của vị đế vương trẻ tuổi này, nhưng này để đưa ra quyết đoán cũng thấy thật khó khăn, nếu bản thân chính mình không cẩn thận đi sai một bước, thì đó là đại họa. Năm nay tuổi đã lớn, đối với ham muốn về quyền thế tiền tài cũng đã sớm nhạt đi nhiều, nguyện vọng duy nhất bây giờ chính là an an ổn ổn sống quãng đời còn lại trong cung, không muốn chết oan uổng.
Hiện giờ việc này, thật sự làm cho hắn có chút khó xử. Bên trong cánh cửa truyền ra loáng thoáng yêu kiều thanh của nữ tử, trong lòng hắn do dự càng sâu, cảm thấy nên cất bước đi.
Không đợi hắn ra quyết định, bên trong thanh âm có chút biếng nhác nhưng khí thế không giảm đã vang lên: “Chuyện gì?”
Trịnh công công trong lòng nhảy dựng ngay lập tức liền có quyết định, “Đông” một tiếng quỳ xuống: “Bệ hạ, nô tài có chuyện cần khải tấu.”
Bên trong im lặng một lát, sau đó thanh âm lần thứ hai vang lên: “Tiến vào.”
Trịnh công công dập đầu đồng ý, cẩn thận nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào quỳ gối bên ngoài, hắn nghe được giọng nữ mềm mại nũng nịu khẽ cáu: “Hoàng Thượng.” Hắn nhận ra đó là giọng của Trinh phi, rồi sau đó không có bất cứ tiếng động gì, không bao lâu Nhậm Cực xốc lên bức rèm che đi ra, quần áo chỉnh tề nét mặt lạnh lùng, một chút cũng nhìn không ra hắn vừa mới cùng nữ tử mây mưa thất thường.
Nhậm Cực bình tĩnh dừng lại trước mặt hắn, lạnh giọng hỏi: “Ngươi sao lại tới đây?”
“Bẩm bệ hạ, nô tài vừa rồi có đi tìm vài vị thái y khám và chữa bệnh, ngay cả Đỗ thái y cũng đã thỉnh tới, nhưng chỉ nói e là không được.”
Nhậm Cực lông mi kiên cường nhăn lại: “Không được?”
Trịnh công công rùng mình một cái, dập đầu nói: “Là nô tài hành sự bất lực.”
Ống tay áo vung lên tạo tiếng gió, hoàng đế trẻ tuổi hừ lạnh nói: “Hắn vốn như vậy không tốt sao?” Trịnh công công quỳ trên mặt đất không dám nói tiếp, im lặng chờ bên dưới.
Hoàng đế cũng đã bắt đầu đi vào bên trong: “Chết thuận lợi thì cũng đã chết, vừa đúng lúc nên chết, nhưng thật ra như vậy thì quá tiện nghi cho y.” Trịnh công công vẫn quỳ trên mặt đất không hề động đậy.
Hoàng đế quả nhiên quay đầu lại: “Ngươi đem y mang lại đây, cũng đem mấy vị thái y hội chẩn gọi tới cho ta, nói với bọn họ, người phải cứu nếu không còn sống, bọn họ cũng không cần sống thêm!”
(Ôi!!! Ta rất thix nghề y nhưng từ khi coi đam mỹ thì thấy đây là cái nghề “xui xẻo” nhất….thật tội nghiệp…!!!)
Trịnh công công lúc này mới lại dập đầu nói: “Nô tài vậy liền đi thực hiện.”
Sắc mặt Nhậm Cực âm lãnh đến đáng sợ, nhưng không phải do bị quấy rầy chuyện tốt mà khó chịu. Y muốn chết? Không dễ dàng như vậy đâu, trước còn chưa tra tấn y đủ, y chỉ có thể tiếp tục sống!
Nghĩ đến đây, khóe miệng Nhậm Cực vênh lên, huống chi, bản thân mới vừa nói muốn chinh phục, đương nhiên là càng không thể làm cho y chết. Hương thơm mềm mại của nữ thể vừa đúng lúc làm cho hắn linh cảm, chinh phục, cũng có rất nhiều loại phương pháp, không phải sao?
Trịnh công công làm việc rất cẩn thận cũng rất nhanh chóng, đêm đó Mạc Kỉ Hàn liền bị chuyển đến một chỗ trong cùng của tẩm cung Nhậm Cực “Chiêu Đức điện”, tránh xa toàn bộ các gián điệp sáng tối trong cung, kể cả mấy vị thái y đứng đầu là Đỗ thái y cũng được chuyển qua cùng, chỉ phái hai tiểu cung giam cùng hai tiểu cung nữ tới đây, người cũng là do hắn huấn luyện từ nhỏ, kín miệng làm việc chắc chắn.
Nhóm Đỗ thái y tất nhiên cũng đã nghe được ý chỉ của Nhậm Cực từ Trịnh công công, mỗi người mồ hôi lạnh tuôn đầy, chỉ có thể liều mạng suy nghĩ biện pháp để kéo dài tính mạng của Mạc Kỉ Hàn.
Vết thương trên da thịt được quan tâm chú trọng, điểm chết người chính là bảy cây hoa kim châm đang trụ trên các đại huyệt, phong bế nội lực đồng thời cũng phong bế quá trình vận hành khí huyết, không đủ khí huyết nên muốn điều trị thân thể rách nát này đã khó càng thêm khó. Không chỉ vậy, hiện tại nghĩ muốn đem hoa kim châm phong bế huyệt đạo lấy ra một lần nữa để dẫn nội lực vào giúp vận hành khí huyết cũng đã không thể, tình hình thân thể y căn bản không thể chịu đựng việc giải trừ cấm chế sau khi truyền nội lực sâu vào thì trong nháy mắt, nói không chừng tính mạng còn tiễn đi nhanh hơn.
Cuối cùng mấy vị thái y bị ép buộc không còn cách nào khác, suy nghĩ lại các phương pháp một lần sau cùng quyết định điều trị thử xem sao, dù sao hiện tại cái đầu này cũng đã coi như không còn nằm trên cổ của mình, thử sức một lần cũng tốt.
Châm cứu là không thể, chỉ có thể dùng dược từ từ. Trước khi kê đơn, vài vị thái y vì đã cẩn thận cân nhắc suy nghĩ nên đến cuối cùng đem toàn bộ thuốc có dược tính mạnh đổi, sợ sốt cao sẽ nôn ra máu, chỉ dùng tu sâm (rễ nhân sâm), hoàng kì loại bình thường nhất để bình ổn nhiệt cơ thể lại phải dùng dược liệu phụ để bồi bổ khí huyết nên cho thêm chút ít cỏ linh chi, tuyết liên; trước tiên làm cho y khôi phục nguyên khí, đắn đo phân lượng là giai đoạn đau đầu nhất, vừa không dám cho nhiều lại càng không dám kê thiếu.
Đồng thời dặn dò cung giam cung nữ hầu hạ nhất định phải luôn thay đổi tấm khăn đắp trán hạ nhiệt độ, ngay cả buổi tối bọn họ cũng không dám ngủ, thay phiên nhau canh giữ bên giường. Chỉ qua vài ngày ngắn ngủi liền biến mấy vị lão nhân gia tuổi vốn đã không nhỏ lại càng thêm già nua, ngày ngày cảm thán, chỉ e là cho dù chữa trị tốt cho Mạc Kỉ Hàn Hoàng Thượng không cần lấy mạng của bọn họ nữa, bọn họ cũng đã không thua kém gì so với việc xuống mồ. (ý nói, chữa xong thì mấy vị thái y cũng sức tàn thân dại không khác xuống mồ là mấy….thương cảm a!!!!)
Những vết roi vết đao chém còn có thêm vết bỏng ngoài ra còn có mấy chỗ bị gãy xương, tuy rằng đều xem như là những tổn thương trên da thịt, ngoài mặt thoạt nhìn nghĩ có thể điều trị dễ dàng hơn nhiều, nhưng lại chi chít đầy trên thân thể Mạc Kỉ Hàn, cũng có chỗ đã muốn bắt đầu nhiễm trùng sinh mủ, băng bó cực kỳ không ổn. Mỗi khi xử lý mủ vết thương để bôi dược tay mọi người không tự chủ được mà khẽ run lên, nhưng toàn thân đều là vết thương như vậy mà người mang chúng cho dù đang bất tỉnh cũng chỉ có gương mặt nhăn đôi lông mày cau lại, ngay cả hừ cũng không hừ một tiếng.
Các thái y sử dụng những đơn thuốc có tác dụng tuy rằng thật chậm, nhưng rốt cuộc vẫn giữ lại được tính mạng Mạc Kỉ Hàn, cuối cùng vào ngày thứ tư thì nhiệt độ cũng đã giảm, chỉ là vẫn chưa tỉnh, khuôn mặt tái nhợt tiều tụy, bởi vì chỉ có thể uống dược nhưng không thể ăn, cả người gầy đi rất nhiều, lẳng lặng nằm ở trên giường bộ dạng hoàn toàn không có chút tức giận. Cho dù như vậy, cũng vẫn là làm cho mấy vị lão thái y nới lỏng khẩu khí xuống một chút, tâm tính luôn treo trên cao rốt cục có thể buông xuống một nửa.
Trong lúc đó Nhậm Cực cũng đã tới một lần, chỉ liếc mắt qua một cái sau đó liền xoay người rời đi, chỉ để lại một câu: “Y tỉnh liền thông báo cho ta.”
Một câu ngắn ngủn, khiến cho mấy vị lão thái y mới vừa hạ khí xuống liền bị làm cho nâng lên, tâm lại treo ngay cổ họng, tính mạng của người này tuy có thể xem như là đã bảo toàn, nhưng mạch tượng vẫn như trước nông cạn cực hư, khí huyết cũng kém đến không thể kém hơn, cưỡng bức tỉnh lại, thật sự là không nắm chắc gì cả, nếu y cứ bất tỉnh như vậy, vậy bọn họ có phải vẫn như cũ sẽ cùng chôn chung hay sao? (chỉ mành treo chuông…bê tông…???!!!)
Vấn đề này không ai trả lời được, mà về phần Mạc Kỉ Hàn có hồi tỉnh hay không thì với bọn họ giờ cũng chỉ có thể tận lực cố gắng hết sức thỉnh theo ý trời, các lão thái y lại bắt đầu hành trình đêm không thể ngủ, mỗi ngày đều cầu nguyện y có thể mở to mắt.
Nhưng mà người cũng đã già như vậy rồi nên tinh lực cũng không còn tốt, chịu đựng thêm vài ngày, các vị lão thái y đã muốn mỗi người đều xanh không thể nào xanh hơn, có mấy người đã muốn bệnh, mặt khác cũng không dám thức đêm nữa, ngủ không được cũng phải buộc bản thân đi nghỉ ngơi, đồng thời cũng tự kê đơn thuốc cho bản thân, mỗi ngày nâng chén thuốc cho Mạc Kỉ Hàn uống thì mặt chau mày ủ thở dài thở ngắn.
Lúc này có thể nói khổ nhất cũng chính là bốn vị cung giam cung nữ kia, Trịnh công công vì đề phòng bí mật khó giữ nếu để nhiều người biết nên chỉ phái bốn người họ ở đây hầu hạ, lúc đầu bọn họ chỉ cần chiếu cố một mình Mạc Kỉ Hàn, hiện tại đột nhiên lại có hơn năm vị lão thái y, ngay tức khắc liền cảm giác thật hết cách, mới vài ngày trôi qua mà đôi mắt mỗi người đều thâm đen bước chân lảo đảo, không còn cách nào ngoài việc van xin thái y cũng kê cho một đơn thuốc.
Vì vậy thiên điện nho nhỏ này suốt ngày vị thuốc đông y tràn ngập khắp nơi không thể tiêu tan, mười người tất cả đều đem chén thuốc mà xem như cơm nước, Trịnh công công vừa vặn đến lệch giờ một chút đã bị vị thuốc đông y nồng đậm làm cho phải nôn mửa ra, lần sau mỗi lần đến đây thì cũng mang vẻ mặt đau khổ, lúc rời đi thì giống như đang chạy trốn cái gì đó rất mau lẹ.
Những ngày như vậy đối với chín người kia mà nói là sự dày vò, đối với Mạc Kỉ Hàn mà nói sao không phải nếm trải qua. Y mặc dù là ngất bất tỉnh, ngẫu nhiên vẫn sẽ có lúc thanh tỉnh, mặt dù không mở mắt ra, nhưng tất cả giác quan vẫn truyền đạt rõ ràng trong đầu: miệng vết thương đau đớn, kinh mạch đau đớn còn có miệng toàn bộ đầy thuốc đều làm cho y khổ không nói nên lời, nhưng với y mà nói thống khổ nhất cũng không phải chuyện này.
Tình cờ lúc thần trí thanh tỉnh y không phải uống dược mà là thay băng thuốc, một đôi tay trên người y áp xuống, y muốn giãy dụa nhưng lại không có khí lực, y muốn kêu to lên lại phát không ra tiếng, y ngay cả sức lực để trợn mắt đều không có thì đừng nói đến chuyện muốn tự sát, mặc dù những lúc như thế này là cơ hội tốt để tự sát.
Y thậm chí có thể cảm thấy thân thể mình cũng từ từ tốt lên, lại càng làm cho y có cảm giác thống khổ muốn sống không được muốn chết không xong, ngày mà cơ thể tốt lên y đã có thể đoán được, bị tra tấn như vậy đến khi nào mới xong đây?
Cũng nghĩ tới việc ngủ không bao giờ dậy, lại bi ai phát hiện bản thân mình làm không được, bởi vì sự cố gắng của những con người đó, thời gian y thanh tỉnh đã muốn càng ngày càng nhiều, tình hình như vậy không thể gạt được bản thân đồng thời cũng không thể gạt được các vị thái y, y có thể cảm giác được, ngày y chân chính tỉnh lại đã không còn xa.