Hồng tiêu – Lụa đỏ (hạ)
Không chút do dự, Nhậm Cực đem chiếc khố lụa hơi mỏng manh kia xé xuống, vang lên một tiếng khinh bạc “Tê lạp” vải lụa ngay lập tức biến thành từng mảnh nhỏ, nước da trơn bóng hỗn độn lỏa ra, lại không có bất cứ cái gì che đậy.
Mạc Kỉ Hàn trong cổ họng nức nở ra tiếng, sợi xích sắt “Ào ào” vang lên, càng liều mạng giãy giụa, toàn thân cũng bắt đầu run rẩy. Tay của Nhậm Cực nắm lấy gáy của y, vặn đầu của y qua bắt buộc y phải đối diện với chính mình, ngón trỏ không nhẹ không nặng ở bên vành tai nhẹ nhàng quấy nhiễu, nhìn ánh mắt phẫn nộ của y trong đó lại mang chút sợ hãi, hơi nước trong ánh nhìn càng sáng ngời lại mang theo mấy phần sương mù, khóe miệng chậm rãi tạo độ cung: “Sao vậy? Bây giờ còn có chuyện làm Mạc tướng quân sợ hãi sao?”
Cũng bởi vì ánh mắt của Mạc Kỉ Hàn như vậy, cuối cùng Nhậm Cực cũng quyết định, bàn tay đang nắm gáy y buông ra đưa đến trước nút thắt lưng. Nếu muốn chinh phục nam nhân trước mắt này, vậy thì sẽ phải chinh phục hoàn toàn!
Lần này, hắn dường như không giống như muốn xé quần y ra, mà dùng một hình thức tra tấn người khác đó là từ tốn nhẹ nhàng giật nút thắt lưng quần ra, từng chút từng chút một, hắn đang hưởng thụ, hưởng thụ hành động như vậy của hắn sẽ làm cho người dưới thân chất chứa nỗi nhục nhã, hắn thậm chí còn có cảm giác hơi nghiện.
Đầu Mạc Kỉ Hàn quả nhiên lại bùng nổ, gắt gao nhắm ánh mắt, mồ hôi tinh mịn đã muốn xâu thành từng chuỗi từ cái trán trơn trượt xuống, hơi thở khô nóng như muốn tổn thương cổ họng y, ngay cả hầu kết cũng có chút run rẩy.
Vạt áo dần dần rớt ra, làn da đang được che đậy bắt đầu từng tấc từng tấc bại lộ trước mắt Nhậm Cực. Đây quả là thân hình nam nhân, càng chuẩn xác mà nói là của một võ tướng.
Da thịt không bóng loáng, ngày ngày hứng gió phơi nắng thậm chí còn có chút thô ráp, đường cong cơ thể lưu sướng căng chắc, vô số vết thương màu lúa mạch giăng rải rác khắp nơi, có cũ có mới chồng chất lên nhau, vết đao, vết kiếm, trúng tên, vết roi, tất cả đều hiện rõ ràng trước mắt.
Đặc biệt là vết roi mới đây, miệng vết thương đã muốn bắt đầu khép lại thành màu thâm nâu, vết máu đọng lại trên da thịt thật hết sức đáng sợ, giống như độc trùng vặn vẹo chiếm đầy trên cơ thể cân đối này.
Nhậm Cực giật mình, sau đó tầm mắt di động, lúc đầu hắn vẫn chưa lưu ý, lúc này nhìn lại, làn da trên hai chân cũng tràn ngập vết thương, đều là vết thương cũ, tuy rằng không bằng nửa người trên đến mức làm cho người ta sợ hãi, nhưng cũng không phải là ít, loang lổ hỗn tạp đem màu da vốn nên đều đều cắt rất sâu ngổn ngang nhợt nhạt.
Ngón tay bắt đầu hoa động (chuyển động cùng lướt nhẹ) trên những vết sẹo, cảm giác được lớp da thịt dưới ngón tay từng đợt co rút căng chặt, bởi vì y giãy giụa, không ít vết thương mới vừa kết vảy nứt ra, lộ ra những lớp cơ màu hồng nhạt sâu bên trong, bởi vì động tình mà đã muốn chuyển sang màu son, những chỗ còn chưa khép lại hoàn toàn đã bắt đầu chảy ra những vết máu li ti, làm cho cơ thể vốn đáng sợ đột nhiên càng trở nên xinh đẹp.
Ít nhất, bây giờ trong mắt Nhậm Cực là như vậy.
Hắn cúi đầu: “Không hổ danh là tướng quân.”
Sau đó mở miệng, hung hăng cắn một vết thương vừa mới khép lại không lâu ở trên vai y, phá vỡ vảy máu, đâm thủng vào lớp cơ non mềm, liếm hút lấy lớp máu đang trào ra.
(Uhm`…giống ma cà rồng nhỉ???!!!)
Người dưới thân lập tức run rẩy, cổ họng càng rên rỉ, cơ thể kéo căng kháng cự sự xâm lược của hắn, bị đau đớn cấu xé làm cho dục vọng đang bị khơi mào của y nhất thời tiêu giảm không ít, mùi hương đang lượn lờ trên chóp mũi cũng bắt đầu nhạt hơn, tuy rằng vẫn đau đớn như cũ, nhưng y lại rất an tâm.
Nhưng mà đáng tiếc, bởi vì không đủ sức che dấu, cho nên Nhậm Cực rất nhanh đã phát hiện ra điều ấy, hắn lấy môi đã dính không ít máu bắt đầu di chuyển đến vành tai Mạc Kỉ Hàn, ngậm lấy từ từ liếm mút, đầu lưỡi bắt đầu lờn vờn xung quanh, tay lại áp sát lấy chỗ vừa mới hơi hơi cúi đầu, lấy tâm trạng tuyệt đối ác ý mà bắt đầu cấp tốc ma sát.
Hô hấp Mạc Kỉ Hàn ngay lập tức ngưng lại, sau đó kèm theo là tiếng rên rỉ thống khổ cùng giãy giụa bắt đầu vang lên, tiếng xích sắt lại khua vào nhau, kích thích thần kinh cả hai người, sau đó, chân trái còn tự do duy nhất của y cũng bị kéo mở căng ra. Nhậm Cực giống như một thứ gì đó rắn chắc cùng nồng nhiệt dính sát vào người y, đây quả thực là ác mộng của Mạc Kỉ Hàn!
Đầu lưỡi nóng ẩm vẫn chuyển đảo quanh vành tai, hơi thở tỏa ra như hỏa, làm cho nửa người của y ngứa ngáy, chỗ bị cưỡng ép đùa giỡn loạn bị bắt phải ngẩng đầu, bất đắc dĩ mà dịch châu từng giọt run rẩy rơi tựa như những giọt lệ của y không cách nào rơi xuống. Trong lúc hô hấp, mùi chợt trở nên nồng đậm, trong phút chốc đem y bao phủ tầng tầng lớp lớp.
Dùng đầu gối chặn cái chân đang giãy giụa của y lại, bàn tay đang rảnh rỗi của Nhậm Cực xoa nhẹ thắt lưng y, không chú ý y dần dần cứng ngắc, cuối cùng hồng chu ở trước ngực đứng thẳng lên.
Nhậm Cực không hề động, hô hấp của Mạc Kỉ Hàn tựa hồ ngưng một chút, cảm giác được Nhậm Cực hướng bên tai y giọng nhẹ nhàng, cười nói: “Mạc tướng quân, ngươi nói xem, ngươi có thể cầu ta hay không?”
Cơ thể Mạc Kỉ Hàn càng thêm cứng ngắc, hai má đỏ ửng càng thêm rực rỡ, thóa dịch (nước bọt) đã sớm làm cho viên ngọc thạch kia bị thấm đến mức lên nước, đường chỉ bạc chảy xuống hợp với khóe miệng của y do ánh sáng ngọn nến mà trỡ nên đầy quyến rũ như muốn hấp thu linh hồn con người.
Nhưng cánh môi vẫn như cũ có chút khô khốc tái nhợt, Nhậm Cực cắn môi dưới của y, cắn xé giày vò ma sát đến mức làm cho vốn đang khô ran tái nhợt cũng trở nên hơi sưng sưng đỏ hồng, càng thấy càng thêm mĩ.
Thở dốc cùng rên rỉ bắt đầu từ yết hầu Mạc Kỉ Hàn truyền ra càng ngày càng nặng, không do lý trí, mà chính là bản năng làm cho y như thế, cũng bởi vì như thế, mà linh hồn cùng cơ thể đang bị kéo xé giày vò làm cho y sống không bằng chết, mê hương như một chiếc lưới càng buộc càng chặt biến thành chất độc thấm vào tận xương tủy, xâm nhập mọi nơi trong cơ thể, lôi kéo y rơi vào vực thẳm.
Tấm lưng vốn cứng ngắc cũng bắt đầu nâng lên, cùng với cái cổ ngửa ra sau hợp thành một đường cong tuyệt đẹp lưu loát, mồ hôi men dọc theo phần ngực không ngừng co rút lăn xuống phần bụng, cuối cùng dần dần tiêu biến nơi mà hai người đang áp sát vào nhau.
Tầm mắt lại thoáng đi xuống, hai chân đang bị cưỡng ép phải tách ra, nhưng một chân lại bị sợi xích sắt kéo giật lại, cơ thể cân đối bị buộc chặt cùng những vết thương cũ trên làn da bởi vì bị áp chế mà lớp vải lụa bạc chưa hoàn toàn rớt xuống tạo nên một chút loáng thoáng. Chân còn lại, hoàn toàn lộ ra bị Nhậm Cực nâng lên sau đó đè lại trước bả vai, một đường cong hoàn mỹ thoạt nhìn ngay lúc này có thể khiến cho người khác huyết mạch sôi sục.
Biểu tình nửa kháng cự nửa trầm luân làm khuôn mặt vốn anh tuấn kiên nghị có chút vặn vẹo, hai mắt nhắm chặt thể hiện rõ sự thống khổ của y, giọt mồ hôi thật nhỏ trên cánh mũi hơi hơi hé mở cùng cái miệng không thể khép kín lại làm cho người này chết tiệt hấp dẫn, thậm chí có thể cám dỗ tầng tầng lớp lớp sự hung hãn bạo ngược bậc nhất.
Cho nên động tác trong tay Nhậm Cực vẫn không ngưng, lấy răng nanh bắt đầu từng bước từng bước cắn phá miệng vết thương vừa mới khép lại, huyết sắc dần dần chảy ra, dường như sự đau buốt từ từ cắt vào bắt đầu làm cho thần trí Mạc Kỉ Hàn vừa thanh tỉnh thống khổ vừa mơ màng trầm luân, khiến y gần như sắp nổi điên.
Trái ngược lại, tay Nhậm Cực di chuyển càng lúc càng nhanh, Mạc Kỉ Hàn không biết làm sao mới có thể thoát khỏi sự tra tấn này, bối rối giãy giụa ngược lại càng đem bản thân đẩy vào tay hắn, hai người dán vào nhau càng lúc càng chặt.
Nhưng mà, Nhậm Cực ngoại trừ hô hấp lộ vẻ dồn dập nặng nề, thì vẻ mặt hắn cũng vẫn bình thường, nhưng trong mắt thỉnh thoảng lại toát ra ánh lửa như muốn thiêu đốt người, quần áo hắn vẫn như cũ giáp trụ mặc chỉnh tề trên người, nếu cơ thể không áp sát, thậm chí cũng không thể nào phát hiện ra những biến hóa trên cơ thân hắn. Mà Mạc Kỉ Hàn đang bị hắn chặt chẽ chế trụ, hình dạng lại đối lập, có vẻ cực kỳ chật vật.
Dục vọng không thể phát tiết, những dịch châu ra ngoài lại càng nóng, thậm chí đã muốn thấm ướt quần áo bên dưới của Nhậm Cực, Nhậm Cực lấy móng tay lượn lờ ngay mạch máu đang nhảy thình thịch tiếp theo đó là các vết ngấn nông, sau đó trượt từ từ, đột nhiên ấn rất mạnh vào nơi thô ráp.
Bỗng nhiên bị quấy nhiễu khiến cho thắt lưng Mạc Kỉ Hàn trong nháy mắt nâng lên, ánh mắt đang nhắm chặt đồng thời cũng mở ra, phía sau muốn né tránh nhưng phía trước lại không có cách nào có thể tránh cùng Nhậm Cực dán chặt hơn, ma sát rất nhẹ vào lúc này giữa hai người lại như pháo hoa đột nhiên khai hỏa, Nhậm Cực bỗng cảm thấy hốc mắt đỏ lên, nhịn không được kêu thấp một tiếng, ngón tay lại càng không lưu tình hơn mà đâm thẳng vào.
Ánh mắt Mạc Kỉ Hàn tối sầm, cảm giác như cả thế giới đều sụp đổ.
Ngón tay ẩm ướt gian xảo gặp sự kháng cự thì dừng lại một chút, sau đó tiếp tục hướng đi vào, nhiệt độ nóng bỏng cùng mềm mại quấn quanh suýt nữa khiến cho hắn không thể khống chế, cố kiềm chế tinh thần, hắn không chút trì hoãn lại tiến thêm một ngón tay.
Môi bắt đầu lần theo cổ của Mạc Kỉ Hàn lưu lại chi chít ấn ký, đến xương quai xanh, phía trước ngực, bụng, sau đó lại hướng lên trên, lẩn quẩn bên tai, dùng hết khả năng để khiêu khích.
Cái hắn muốn xem, chính là nước mắt bi thương cầu xin của y, phải chinh phục từ thân đến tâm, chứ không phải đơn giản chỉ là cơ thể.
Mạc Kỉ rùng mình run rẩy càng kịch liệt hơn, sự khiêu khích của Nhậm Cực cùng với mê hương đã vài lần làm cho lý trí y gần như hoàn toàn biến mất, nơi thanh tỉnh duy nhất chính là nơi đau đớn khi bị hắn xâm nhập, và thuận theo động tác xâm nhập, đau đớn, cũng càng lúc càng mờ nhạt.
Sau đó, khi ngón tay Nhậm Cực ấn vào nơi đó, y hoàn toàn suy tàn, không còn sức lực kháng cự nữa.
Tiếng rên rỉ trong cổ họng trong vô thức vang lên khiến cho người ta càng cảm thấy quyến rũ, ngay cả cơ thể run rẩy cũng trở thành sự ngầm thúc giục, giọng Nhậm Cực trong khoảnh khắc đó đã trở thành ác mộng đáng sợ nhất của y trong kiếp này: “Bây giờ ngươi đang cầu ta sao?”
Y vẫn quật cường không chịu khuất phục, từ chối khoái cảm chồng chất đang áp bức đến, cuối cùng rồi cũng đã đến lúc, lý trí y mê muội cũng đã không thể nhớ rõ có phải khi Nhậm Cực ác ý chất vấn thì đầu y đã hạ xuống hay không, nhưng trí nhớ y vẫn còn rõ rệt nhất chính là lúc Nhậm Cực chính thức xâm nhập chiếm giữ, khóe mắt nhắm chặt nước mắt cuối cùng cũng hạ xuống, độ ấm đó tưởng chừng như có thể làm bỏng cả mặt y.
Sau đó là va chạm cùng tiếp nhận, y cưỡng chế, bản thân không cần lưu tâm mà quên đi, nhưng mùi mê loạn nồng nặc đã giúp y, chặt đứt hoàn toàn tất cả các cảm giác, khiến cho y khi tỉnh dậy thì chỉ còn nhớ rõ bất quá dày đặc trong phòng chỉ là mùi thuốc độc.
Hết Chương
Hoàn toàn kiệt sức…. mất chất xám trầm trọng…..hừ hừ….
Ginji muội muội….(lê lết)…cứu tỉ tỉ….(gục xuống)….( vị ca ca đấu nhau chương… một thằng bên ngoài lại chết)
Hay ta edit có chọn lọc hen….(cười giả lả)…chương nào hay thì ta edit chương đó….hen…!!!
(Dép phi đến tới tấp)… “bốp”…(nằm một đống)…
(Cổ áo bị túm lên)….
“Tỉ định giỡn mặt với muội đó hảaaaaaaa?” Lời Ginji “Coi vậy thì hiểu cái gì????”
Đó là “động lực” giúp ta lê lết trên từng trang truyện….
Mấy nàng khỏi cần comment “thúc dục có tính đe dọa” cùng “khích lệ có vũ trang” thì tốc độ của ta cũng vẫn sẽ nhúc nhích đều đều…. (khóc thương tâm)… TT.TT…
Còn khi nào mà thấy ta bật vô âm tín thì…khi đó tự khắc biết…ta đã thân xác tan tành (sau khi bị “bóc lột” bởi ng` nhà)….(chứ chưa bóc lột xong dễ gì buông tha chứ…hứ…(.”)…..
Đang gặp chuyện bùn (thúi ruột non lẫn già)…nằm lăn lết không muốn làm việc…mà nghe câu “khích lệ” như vậy nè…. “Tỉ rầu làm gì, nghĩ quẫn làm chi…ngồi dậy edit để đầu óc đừng nghĩ bậy nữa….tỉ có bít…ĐỪNG NGAY CÁI KHÚC NHƯ VẬY LÀ TÀN NHẪN BÍT CHỪNG NÀO HOKKKKK HẢAAAAA????”
Và đây là lý do đáng lẽ thứ mới có chương mới mà nay đã được post lên….(cười ra nước mắt)….