“Nhiều tinh linh xuất hiện quá…… cậu thực sự làm ta ngạc nhiên đấy.”
Papa của Tira đến bên cạnh tôi.
“Điều này sẽ trở thành điểm cộng cho con người với những ngôi làng khác. Các trưởng làng đã chẳng thể làm gì ngoài nghe cậu nói.”
Hẳn rồi, ánh nhìn họ đối với tôi là hoàn toàn sợ hãi.
Nếu thế thì, như Papa Tira nói, cuộc đàm phán liên minh với Vương quốc Alsara nhất định sẽ có tiến triển.
“Ta đang nghĩ nên báo đáp cậu thế nào……”
Papa Tira lại trở về thái độ trang trọng.
“Bác không cần bận tâm đâu.”
“Không, ta nhất định phải bày tỏ lòng cảm kích của mình.”
Cảm kích, huh……
Ha, không lẽ….. chắc bây giờ sẽ được nhỉ?
“Thế thì, Ti-----“
“Tuy nhiên, ta sẽ không bao giờ gả con gái đi đâu!”
Ông ấy thực sự cuồng con thái quá.
[Chủ nhân, cả hai người đều ngốc như nhau thôi.]
***
Buổi tối sau nghi lễ thiêng.
Sau khi quay lại nhà Tira và đang chuẩn bị ngủ trong căn phòng dành cho tôi, ton, ton, tiếng gõ cửa vang lên.
“Là…… tôi đây. Anh có còn thức không?”
Tôi nghe thấy tiếng Tira từ bên kia cánh cửa.
“Lên, lên! Hoàn toàn ngây ngất và rạo rực!”
“…… Tôi sẽ quay lại sau.”
“Chờ đã!? Nghĩa là còn thức đấy! Không phải anh đang nói về chuyện đó đâu!”
“Anh không cần phải nói vậy!”
[…… Chủ nhân, ngài cố tình đúng không?]
Sau một lúc im lặng, “Haa……” Tira thở dài và vào phòng.
Rồi, em ấy rụt rè lên tiếng.
“….. Về ngày hôm nay, tôi muốn bày tỏ lòng cảm kích của mình.”
“Cảm kích? Nếu là lời cảm ơn, thì anh nghĩ mình đã được nghe rất nhiều lần rồi……?”
Tôi nghiêng đầu.
“Không, chuyện đó…… sau cùng thì, tôi nghĩ chỉ ngôn từ là chưa đủ……”
Tira nói trong bồn chồn.
Vẻ xấu hổ này.
Hơn nữa, ngôn từ là chưa đủ.
Kết hợp hai điều ấy lại, câu trả lời là…….!?
Một thứ kích thích!?
Là một thứ gì đó kích thích, đúng chứ?
Không lẽ nào!?
Chúng tôi sẽ cho Filia một đứa em trai hoặc một cô em gái ngay bây giờ!?
Sau tất cả, có vẻ sự rạo rực là câu trả lời đúng!?
[Chủ nhân, làm ơn bình tĩnh lại đi. Hơi thở phì phì của ngài tục tĩu quá đấy. Tệ gấp đôi bình thường.]
Nghĩa là bình thường ta thở cũng tục tĩu ư?
Sự mong chờ tăng đến đỉnh điểm, Tira lập tức đến gần trước mặt tôi.
Và rồi, sớm sau đó, với một biểu hiện quyết tâm, mặt em ấy từ từ tiếp cận tôi.
Ph, phải rồi!
Bắt đầu từ chỗ đó!
Tôi nhìn chằm chằm vào thứ đáng yêu ấy của Tira, đôi môi tươi tắn.
Chúng từ từ đến gần và rồi--------đột ngột biến mất.
“…..T, tai, tôi sẽ cho anh sờ chúng.”
Tira nói với đỉnh tai đỏ chót.
“Eh?”
“Ý, ý tôi là, anh đã muốn sờ chúng ngay từ lần đầu chúng ta gặp nhau mà.”
“…… Đ, đúng vậy.”
Ra thế.
Un.
……Umm.
Đậu. Tôi bất ngờ đến nỗi méo biết phản ứng lại thế nào……
Tôi đã mong chờ một thứ ở cấp độ cao hơn, sự căng thẳng tụt dốc không phanh.
[Cầu được ước thấy ha, Chủ nhân.]
Vừa rồi, tôi cảm thấy Naviko-san cực kỳ xấu tính.
[Ngay từ đầu, tộc elf nhận thức về đức hạnh cao hơn con người rất nhiều. Va chạm với người khác giới trước hôn nhân là điều cấm kỵ nhất. Thậm chí cả việc hôn cũng không được.]
Nói cách khác, Tira vẫn còn trong trắng, phải không?
[Trưởng thành + chưa có người yêu + trong trắng. Giống hệt Chủ nhân, nhỉ?]
Oi, để ta yên.
Với cả, sao ngươi lại biết về cuộc đời trước kia của ta hả?
[Chỉ từng đó thì tôi hoàn toàn có thể dự đoán được sau khi dõi theo Chủ nhân. Trước đây ngài chưa từng nắm tay con gái, đúng chứ?]
L, làm gì có!
Đừng coi thường, hồi tiểu học ngày nào ta cũng nắm tay một Onee-san cao trung khi đến trường đấy!
[……]
Ngừng trò câm nín lời lại đi!
…… Dù sao thì.
Dường như với người elf, ngay cả sự tiếp xúc nhẹ nhất với vấn đề giới tính cũng là một điều xấu hổ.
Nói cách khác, dù trông như vậy, đây là cách tốt nhất để Tira thể hiện lòng biết ơn, và nó cũng có nghĩa là hiện giờ em ấy tin tưởng vào tôi rất nhiều.
“Hiểu rồi. Vậy thì, anh không khách sáo đâu.”
“Ch, chỉ một chút thôi, được chứ?”
Tôi đưa tay ra.
Tira nhắm chặt mắt lại, cơ thể căng cứng vì căng thẳng.
“Đừng lo. Anh sẽ không làm đau em đâu.”
“V, vâng……”
Dù vậy, tôi muốn làm vài điều biến thái cơ…….
Rồi, đầu ngón tay tôi chạm vào tai-----và lập tức,
Peron.
“~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~!?”
Tôi liếm tai em ấy trước khi đầu ngón tay chạm đến được.
Oops. Chết.
Lưỡi mình hư quá. Tehepero.
“A, a, a, anh vừa làm cái quái gì thế hả!?”
“Anh chỉ sờ tai em thôi mà.”
“Hoàn toàn dối trá!? Dù có trông thế nào, đó cũng không phải một cái sờ bằng ngón tay! Nó là thứ nhớp nháp hơn nhiều!?”
“Mồ hôi đấy, tại anh có hơi bồn chồn.”
“Dù có trông thế nào, cũng không thể ẩm ướt đến thế được!? Nó là một thứ mềm mềm và nhũn nhũn! Tôi nổi hết cả da gà lên rồi này!”
Tira lùi lại và lớn giọng.
“Ổn mà, ổn mà. Ngon lắm đấy.”
“Là lưỡi, đúng không hả!? Anh vừa mới liếm tôi đúng không hả!?”
“Tuy có hơi hấp tấp, nhưng anh không hối hận.”
“Thế thì, giờ tôi sẽ khiến anh thấy phải hối hận…...?”
Tira giơ trượng lên và chỉ về phía tôi sẵn sàng niệm phép bất cứ lúc nào.
Quan trọng hơn, sao em ấy lại mang trượng vào phòng tôi……? Để đề phòng ư……?
“R, rõ rồi. Vậy thì, cứ liếm lại của anh đi, rồi tha thứ cho anh nhé.”
“Tôi không muốn liếm!?”
“Eh, thật sao? Em không muốn liếm? Thật sao?”
“Sao anh cư xử cứ như thể việc tôi không muốn liếm anh lạ lắm vậy! ..... tte, chờ chút đã! Sao anh lại cởi quần lót!? Anh định bắt tôi liếm ở đâu thế hả!?”
“Thì anh nghĩ là, thật bất lịch sự khi để em phải liếm ở những chỗ vớ vẩn, phải không?”
Tôi nói với vẻ nghiêm-sờ-túc.
“Vì thế, chỗ quan trọng nhất của anh-----“
“Hỡi gió, cắt----“
“Đ, đùa thôi! Anh giỡn chút thôi mà!”
Tôi sợ hãi khi Tira bắt đầu niệm.
Với cả, em ấy định cắt tôi ở đâu vậy……
[Vì lợi ích của tất cả phụ nữ, tôi rất muốn cô ấy thiến ngài, bằng mọi giá.]
Naviko-san, đừng đối xử với ta như chó mèo nữa mà.
“Nu……”
Đúng lúc đó, một thiên thần đáng yêu vào phòng trong khi dụi đôi mắt ngái ngủ.
Là Filia.
Có vẻ con bé bị đánh thức bởi cuộc ‘trò chuyện’ lớn tiếng của chúng tôi.
“Papa, Mama, hai người đang làm gì vậy?”
“Papa và Mama định cho con một đứa em trai hoặc một cô em gái ấy mà.”
“Thật ạ?”
“L à m
g ì
c ó ! !”
“U, un. Không phải đâu, Filia.”
Tôi nhận phải ánh lườm của Tira và nhanh chóng rút lại lời tuyên bố trước đó.
“…… Vậy ạ?”
Filia cúi đầu thất vọng.
“Một sự sống là thứ cực kỳ quan trọng, nên không thể tạo ra một cách thiếu suy nghĩ được. Filia là một đứa trẻ thông minh, nên con hiểu mà, phải không?”
“Un.”
Filia gật đầu với lời chém-gió-mà-thật của tôi.
“Rất tốt. Con thật đáng ngưỡng mộ, Filia.”
“Ehehe!”
Được tôi xoa đầu, Filia cười như một thiên thần.
Một nụ cười thật trong sáng và ngây thơ.
[Hoàn toàn đối nghịch, với Chủ nhân……]
Uu….. Tội lỗi tội lỗi.
Tôi thật hư hỏng……!
“Được rồi, quay về phòng với Mama nào, Filia-chan!”
“Un!”
Tira và Filia thanh thản rời phòng.
Hai người họ ngủ cùng nhau mà.
“Karuna-san không cần phải đi cùng đâu.”
Khi đang cố gắng bám theo sau, tôi bị phát hiện ra.
Anh cũng muốn ngủ cùng mà.