Mọi người đã nhất trí đưa Julius lên làm lãnh đạo, chả biết tốt hay xấu nữa.
Dù sao thì, họ đã điểm danh và bắt đầu phân phát thức ăn cho mọi người.
「Dù em chưa phải là học viên chính thức nhưng lại bị lôi vào vụ này... tệ thật đấy nhỉ.」
Một giáo viên đưa thức ăn cho tôi và nói.... mà món này đơn giản đến nỗi làm tôi thấy thèm calo rồi đấy.
Đây là loại thức ăn đóng hộp thường được dùng trong Mê Cung.
Cái này thường được gọi là 'lương thực dã chiến[note18188]'.
Người giáo viên tên là Irina, cô là nghiên cứu viên của học viện NNU.
Những giáo viên và học viên chiến đấu đã chuẩn bị sẵn ít nhất khẩu phần ăn cho một ngày. Nhưng những học viên khác thì không.
Vì thế cho nên, những người như cái cô Irina này phải lấy thức ăn từ trong『Kho không gian』.
Có vẻ như cô ấy đang nghiên cứu về tác động của thời gian bên trong『Kho không gian』nên mới để cả đống đồ ăn trong đó.
Nhưng đáng tiếc là với những『Kho không gian』được tạo ra từ ma thuật hay kỹ năng thì dòng thời gian bên trong vẫn tiếp tục.
Nếu như ta để thức ăn vào trong『Kho không gian』vô trùng (chân không) thì thức ăn sẽ không bị hư hỏng.
Dù vậy, kết quả cuối cùng mà chúng tôi đạt được là việc bảo quản hoàn toàn là bất khả thi, do xử lý chưa hoàn hảo và nhiều nguyên nhân khác. Bỏ trong đó đồ ăn nóng rồi nó cũng nguội đi thôi, cái đó thì tôi bó tay.
Mà thực ra,『Không gian ảo』của tôi có thể bảo quản mọi thức hoàn hảo bất chấp tác động của thời gian, nhưng chuyện đó không liên quan lắm.
Không chỉ lương thực dã chiến mà tất cả thức ăn của mọi người đều được thu thập và quản lý bởi nhóm Julius.
Và nhờ đó, nếu xét mỗi ngày một người ăn hai bữa thì mỗi người đã có đủ khẩu phần ăn trong ba ngày.
Nguồn thực phẩm một số người mang theo đã thực sự hữu ích, nó còn kéo dài thời gian thêm nữa.
Ngoài hương vị ra thì nó còn cung cấp dinh dưỡng vừa đủ.
Còn nước thì có thể tạo ra bằng ma thuật, nên khỏi lo có người chết đói trong một tuần tới.
Khi tôi đang ngồi nhai cái phần thức ăn ngọt ngọt nhưng vị thì dở tệ, thì chợt ngửi thấy một mùi thơm nức mũi.
Nó đến từ chỗ Julius.
Cái lũ đó, bất chấp tình huống khắc nghiệt này, chúng vẫn lấy bàn ghế ra ngồi ăn trưa chuẩn phong cách quý tộc thật.
Nó được nấu từ những bộ dụng cụ làm bếp cơ bản rồi phục vụ như những nhà hàng hạng nhất.
「Julius-sama, vì lý do hoàn cảnh nên chất lượng món ăn không được đảm bảo lắm. Mong ngài lượng thứ.」
「Hừ, cũng chả trách được. Dù hơi miễn cưỡng nhưng ta phải làm một tấm gương sáng cho mọi người.」
「Chân thành cảm tạ sự rộng lượng của ngài.」
Vừa ngắm cái cảnh đó tôi vừa bực tức gặm tiếp miếng lương khô.
Nếu tôi nhớ không nhầm thì cái người phục vụ vừa xin lỗi Julius ban nãy là vệ sĩ của Maria thì phải. Mà bọn chúng đang ngồi cùng bàn nên chắc đúng thế rồi.
Ngoài hai đứa đó ra thì còn một cậu trai và một cô gái khác nữa, chúng cũng được quản gia phục vụ tương tự.
Cứ như chúng đang ở trong một thế giới riêng vậy.
Tôi có một đống thứ muốn nói với chúng như, cái đống thức ăn đó từ đâu ra hay cố gắng hợp tác với mọi người xíu đi hoặc các người có biết mình vừa nói gì không hả, nhưng giờ thì tôi có thể khẳng định là bọn chúng chẳng hề biết đọc bầu không khí gì cả.
Karma thì khó chịu liếc nhìn còn Magnus chỉ biết cười gượng.
Nếu là bình thường thì họ đã nổi điên lên rồi nhưng bây giờ họ còn chẳng thèm để tâm mấy, đủ để thấy tình hình tệ tới mức nào.
「Nhìn kìa. Tôi không thể chịu nổi nữa....」
Cậu học viên mập ngồi cạnh tôi than thở.
Có lẽ khẩu phần hiện tại đối với cậu ta hơi ít.
「Đừng than vãn nữa! Lương thực dã chiến đã được tối ưa hóa để mang lại cân bằng dinh dưỡng hoàn hảo và ngoài ra còn kích thích não bộ tạo cảm giác no đấy, biết không hả?」
Cô gái ngồi bên cậu ta mắng mỏ.
Cô ta nói rất đúng. Dù hương vị không được ngon cho lắm nhưng đây vẫn là thực phẩm chất lượng cao.
「Thì biết là vậy. Nhưng tớ là người chuyên chiến đấu cho nên... cái loại cảm giác giả ấy không hiệu quả mấy đâu...」
Cậu ta tiếp tục thở dài.
Có vẻ như cậu ta từng được đào tào kháng lại ảo giác và độc tố thần kinh nên bây giờ mấy cái hiệu ứng có lợi cũng mất tác dụng lên cậu ta luôn rồi.
Cũng có thể do cậu ta ham ăn quá thôi, nhưng đúng là ăn ít như thế này cũng khó chịu thật.
「Tuy lỡ ăn mất một nửa rồi nhưng cậu có muốn ăn phần của tôi không?」
Thế là tôi đành đề nghị như thế với cậu ta, thì đột nhiên....
「Hể, thiệt hả? Thế thì―― ui daa!?」
「Ah! Mondo-kun, em có sao không? Cô đang tìm em đấy!」
Một cành cây rơi trúng đầu Mondo.
Nữ giáo viên xinh đẹp tóc bạch kim tên Pyuri lao đến chỗ Mondo.
「Dạ, cho hỏi, cậu ấy có sao không ạ?」
「À, ừm, em là?」
「Dạ em là Satoru ạ. Chỉ là một người vô tình vướng vào chuyện này thôi ạ――」
「Ừm, Satoru-kun nè. Em ấy vẫn ổn cho nên em không phải lo đâu, được chứ? Ngoài ra, cô nghĩ đưa phần ăn của mình cho người khác trong tình cảnh này không hẳn là ý hay đâu.」
Cô ấy do dự một thoáng rồi nói.
Cô ta chỉ đang khách sáo thôi hay thật lòng quan tâm đến tôi vậy?
《Ngài nghĩ sao chứ tôi chỉ thấy cô ta đang cố ngăn ngài đưa đồ ăn thôi.》
Phải rồi ha.
Nói cách khác, cô ta đã nhận ra ta rồi đúng không?
Nhìn cành cây bị cắt ngọt thế là đủ biết không phải tai nạn rồi.
《Một giáo viên nào đó biết khuôn mặt của Rimuru-sama cũng chẳng có gì lạ. Chỉ đổi màu tóc với màu mắt thôi thì lừa được ai chứ. Chắc cô ta sẽ liên lạc lại sớm thôi.》
Nghe vậy, tôi đã hiểu vì sao các giáo viên lại đưa ra ba lựa chọn đó.
Nói tóm lại, có lẽ họ đang tìm hiểu xem tôi đang suy tính điều gì và đâu mới là lựa chọn đúng đắn.
Thế thì hết cách, chắc là tối nay mình đành phải nói ra luôn vậy - tôi nghĩ thế trong khi nhìn Mondo-kun bị lôi đi.
◇◇◇
Tên nhóc Julius vô tâm đó dường như không hài lòng với bữa trưa thượng hạng của hắn, nhưng vẫn không dám lên tiếng chê bai.
Sau giờ ăn trưa là lúc công bố kế hoạch.
Tất cả đều thống nhất nghe theo quyết định của nhóm Julius.
Julius đã trở thành lãnh đạo của mọi người, có quyền lực cao nhất.
「Giờ thì, kế hoạch là gì đây?」
Nghe câu hỏi của Magnus, Julius cười khẩy đáp.
「Hỏi thừa, tất nhiên là những người tinh anh nhất trong chúng ta sẽ tới rìa hòn đảo rồi. Tìm được sự giúp đỡ thì càng tốt. Còn nếu không thì ít nhất vẫn kiếm được điểm.」
Hắn nói như đúng rồi vậy.
Lập luận của Julius là thế này:
Những học sinh có thể sử dụng『Kho không gian』sẽ thiết lập một căn cứ tạm thời ở nơi này.
Còn những học viên nghiên cứu, kinh tế hay chính trị thì sẽ bắt tay vào xây dựng nơi trú ẩn. Nguồn cung lương thực cũng không ổn định nên họ phải thường xuyên đi kiếm thêm.
Cùng lúc đó, họ cũng phải cố kiếm càng nhiều điểm càng tốt.
Vì chỉ cần tham gia dựng lều cũng kiếm được điểm rồi nên họ đang tìm thêm những cách thức kiếm điểm khác.
「Những người ở lại cũng phải cố gắng kiếm thêm điểm. Nếu chúng ta có thể thổi bay được cơn bão năng lượng thì tốt nhưng nếu thất bại, chúng ta không còn lựa chọn nào khác ngoài nghe theo lũ không tặc đó. Bị cô lập và phải lao động khổ sai trên hòn đảo hoang vu này là chuyện không thể chấp nhận được. Quan trọng nhất là phải kiếm được điểm, còn ít nhất cũng phải thoát ra khỏi đây!」
Tên thân tín của Julius dõng dạc tuyên bố.
Nếu tôi nhớ không lầm, anh ta là hiệp sĩ hộ tống Julius, tên là Clad thì phải.
Dường như Julius đã giao cho Clad nhiệm vụ lãnh đạo các học viên.
Anh ta có vẻ cũng là người chỉ huy nhóm chiến đấu luôn.
Nói xong, anh ta nhìn lại các học viên một lượt và chọn ra những người có vẻ có khả năng chiến đấu tốt. Sau một lúc thì tạo thành một nhóm năm người.
「Kế hoạch cũng được đấy! Tớ cứ tưởng là cậu ta sẽ bắt chúng ta làm nhiều việc lắm chứ.....」
「Cậu nói sao chứ tớ thấy cậu đã làm rất tốt đấy, Karma. Dù có khinh cậu đến mấy nhưng hắn cũng không thể coi thường khả năng của cậu được.」
Tôi nghe tiếng Karma và Magnus bên cạnh thì thầm to nhỏ.
Chắc là do sự giao lưu giữa các học viện nên họ khá là thân nhau.
Nhưng tôi cứ có cảm giác hai người đó không hoàn toàn tin tưởng lẫn nhau.
Tôi âm thầm lắng nghe cuộc trò truyện giữa họ.
「Tất nhiên là tớ sẽ hợp tác rồi. Quan trọng là mọi người đều được cứu, miễn là cậu ta đúng thì tớ vẫn sẵn lòng nghe theo.」
「Thế à. Vậy thì tớ sẽ chống mắt lên vụ này sẽ đi về đâu.」
Ngoại trừ Karma lúc nào cũng nghiêm túc thì xem ra ngay cả Magnus cũng không hề phản đối quyết định của Julius.
Chà, đúng là tranh chấp vào lúc này không phải ý kiến hay nhưng......
Nhưng có vẻ Karma còn ngạc nhiên trước những lời của Magnus hơn cả tôi.
「Ồ, hiếm khi thấy cậu nghe theo Julius lắm đấy.」
「Cũng không hẳn. Chỉ là hắn ta nói cũng có lý. Nếu kiếm được điểm thì chúng ta sẽ không bị bỏ lại trên hòn đảo này. Khi đó chúng ta có thể lén tìm kiếm sự giúp đỡ từ bên ngoài trong khi vờ nghe theo lũ bắt cóc.」
「Hiểu rồi. Nghĩa là trong khoảng thời gian này chúng buộc lòng phải hợp tác đúng không?」
「Ờ, trông cậy vào cậu đấy Karma.」
「Đây cũng thế, Magnus.」
Karma kinh ngạc thốt lên, còn Magnus chỉ nhún vai, đáp.
Có vẻ Karma cũng tin vào lập luận đó.
Chốt lại, dường như cả hai không hoàn toàn ủng hộ việc Julius lãnh đạo nhưng đều nhất trí là sẽ theo dõi tình hình trong một thời gian rồi mới đưa ra quyết định.
Cách nghĩ đó rất hợp lý và họ cũng không thiếu tinh thần hợp tác như tôi đã tưởng.
Nghĩ kỹ lại thì thời gian là một tuần lận.
Cho nên không việc gì phải vội, cứ từ từ mà quan sát.
Chà, nếu họ giữ vững được cái tinh thần hợp tác này thì tốt quá―― Tôi sẽ ráng chờ đợi kết quả cuối cùng.
Thời gian thảo luận nhóm kết thúc.
Tổng cộng lập ra năm nhóm với 5 người mỗi nhóm.
Bởi cái vòng tay chỉ có thể giúp tối đa năm người liên lạc với nhau nên mọi thành viên trong nhóm đều đã kết nối với nhau.
Còn những người trong nhóm Julius thì lại kết nối với năm người của mỗi nhóm kia.
Làm vậy, họ có nắm rõ tình hình của từng nhóm dù không có mặt, xét về tổng thể thì cách này cũng không tệ.
Dù những người trong nhóm Julius không kết nối liên lạc với nhau, nhưng bọn họ lúc nào cũng dính sát lấy Julius nên cũng chẳng ảnh hưởng gì mấy.
Và bản thân Julius thì kết nối với những giáo viên để cậu ta có thể liên lạc với căn cứ.
Nhờ đó, những người ở căn cứ có thể nắm được vị trí hiện tại của nhóm thám hiểm để yên tâm hơn.
Tên nhóc Julius này, tuy giọng điệu và thái độ đôi khi hơi bị chướng tai gai mắt nhưng phải công nhận là cậu ta cũng rất khôn ngoan.
Cậu ta nắm bắt được điểm mạnh của từng người và đưa ra những quyết định rất hợp lý.
Có thể là có một ai đó đóng vai trò là "bộ não" trong nhóm Julius, nhưng dù sao thì cậu ta vẫn rất đáng khen khi thực hiện những điều đó.
Ba đứa bọn chúng có lẽ không chỉ là những đứa trẻ rắc rối thông thường.
Tôi đoán mình nên suy xét cẩn thận.
◇◇◇
Tổng cộng 25 học viên nhóm chiến đấu khởi hành với khí thế hừng hực.
Những người còn lại chia thành hai nhóm, một nhóm chuẩn bị bữa tối, còn nhóm kia thì chuẩn bị một nơi để ngủ nghỉ.
Nơi chúng tôi đang ở hiện tại là một đồng cỏ rộng lớn được bao quanh bởi đồi núi, khu vực này khá rộng rãi nên chúng tôi mới cho đáp tàu ở đây.
Xung quanh đây là đồi thấp, xa hơn một chút là một vùng sa mạc cùng núi cao.
Và đó là hang ổ của những kẻ thống trị. Đúng hơn là yêu khí của chúng ngoài đã làm môi trường xung quanh biến đổi thành ra như hiện giờ.
Mặt khác, ở hòn đảo này cũng có một khu rừng, có một con quái vật cai trị chỗ đó, và nó còn liên kết với một cánh rừng khác nữa.
Mà tôi cũng xin chia buồn với đội thám hiểm, lũ thống trị có mặt khắp bốn phương tám hướng, khổ cho họ rồi.
Nhưng thế cũng có nghĩa là những người ở đây sẽ được an toàn.
Tôi thuộc nhóm hậu cần.
Tia đang bảo vệ cho nhóm thám hiểm từ trong bóng tối cho nên tôi không lo lắng.
Bây giờ tôi chỉ là một người bình thường, nếu gặp phải bọn quái vật đột biến thì phiền phức lắm, còn nếu là bọn mang hạt giống bán Ma vương thì còn mệt hơn.
Hay đúng hơn, nếu thể hiện lố thì danh tính thật có thể sẽ bị lộ và lúc đó là "game over".
Thế nên tôi mới không tham gia vào nhóm chiến đấu.
Là vậy đó, không phải là do tôi muốn nghỉ ngơi thư giãn hay gì đâu.
Còn bây giờ, việc cho những người còn lại là――
Công việc đơn giản dễ dàng nhất là dựng lều.
Một giáo viên còn chuẩn bị rất kỹ lưỡng nữa, trong『Kho không gian』của anh ta có rất nhiều thiết bị của trại huấn luyện.
Có lẽ là anh ta nghĩ cất chúng vào kho sẽ rất phiền, mà có một số chuyện không nên nói ra thì tốt hơn.
Suy cho cùng, anh ta cũng rất vui, không phải vì những lời cảm ơn của các học viên, nên tôi đoán tính anh ta rất cẩn thận.
Ngoài ra, chiếc lều còn có một ma pháp trận đơn giản có tác dụng đuổi côn trùng nữa. Nhờ có ma thuật không gian nên trong lều cũng rất rộng rãi, vô cùng thích hợp cho những tình huống như hiện tại.
Có tổng cộng ba mươi chiếc lều, mỗi cái khoảng mười người ở, thế nên đủ rộng để tất cả cùng ở.
Cái dựng lều khá đơn giản, chỉ cần kích hoạt ma pháp trên chỗ nào bằng phẳng rồi trải lều lên. Sau đó bắt đầu dựng lều là xong.
Song, vì tôi không phải người của bất cứ học viện nào nên đáng ra tôi không thể biết ma thuật đó.
Làm thì dễ thôi, nhưng tôi có khả năng sẽ bị nghi ngờ.
Thế nên tôi chắc chắn sẽ bị đưa vào nhóm cung cấp lương thực.
Liếc nhìn các học viên khác cặm cụi dựng lều, chúng tôi tiến vào khu rừng.
Đi cạnh tôi là Mondo-kun - cái cậu mập mập ban nãy.
Mặt dù đã có hai giáo viên đi theo rồi nhưng chỉ vậy thì cũng không an toàn lắm. Cho nên mỗi học viên có khả năng chiến đấu sẽ được phân vào một nhóm.
Chúng tôi cũng chia ra năm người một nhóm, giống như Julius.
Nhóm cứu vệ ở ngay trung tâm, bảo vệ bốn nhóm thu thập xung quanh.
Những người trong nhóm cứu vệ cũng kết nối với từng thành viên của tất cả các nhóm, cách làm này cũng khá hay.
Giáo viên không được tính vào một nhóm nên có tổng cộng tất cả là 27 người.
Mondo là một người chuyên chiến đấu nên được chọn để đi theo hộ tống những người vào rừng.
Tôi chẳng quen biết ai hết, nên phải đành tin tưởng vào mắt chọn người của các giáo viên.
Ciel-sensei chẳng nói năng gì nên chắc là cũng ổn, cơ mà......
「A~aaa, trời ạ~ Không ngờ lại có ngày tui lại được Mondo bảo vệ đấy.」
Cái người vừa cất tiếng than vãn đó là một cô gái tên Marsha.
Là cái cô gái ngồi cạnh Mondo lúc trước, hình như hai người họ là thanh mai trúc mã thì phải.
Tuy miệng thì phàn nàn nhưng cô ấy lại trông khá vui.
Nhưng bạn của cô ta thì không.
「Này này, có tớ ở đây nên cậu mới thoải mái được đấy chứ. Tuy tớ không mạnh bằng nhóm thám hiểm nhưng kỹ năng chiến đấy của tớ cũng rất khá đấy.」
「Phải ha~ Nhưng so ra thì George vẫn mạnh hơn cậu.」
「Này, mạnh hơn là có ý gì? Tuy sức chiến đấu của tớ chỉ xếp hạng trung bình nhưng cũng đừng đem cái tên yếu nhớt đó mà so với tớ chứ.」
Cậu nhóc George lên tiếng.
Cô gái tóc đỏ kế bên cũng gật đầu phụ họa.
Tôi nhớ cô ấy tên là Aina. Tuy mặt cô có chút tàn nhang, nhưng nhìn chung cô nàng vẫn khá dễ thương.
George, Aina, Mondo và Marsha là bạn cùng nhóm của tôi.
Tôi chỉ lặng lẽ đứng một bên quan sát để nắm được sơ sơ tính cách của từng thành viên trong nhóm, và có vẻ Mondo thường bị đối xử như thế.
Trừ tôi ra thì dường như Mondo có địa vị thấp nhất trong bốn người.
Không phải cậu ta bị ghét hay gì đâu. Chỉ là cậu ta như kiểu người tạo bầu không khí cho nhóm ấy mà.
Cũng nhờ có Mondo mà mọi người đã thoải mái hơn.
Tuy Mondo không chủ ý làm vậy song tâm trạng của mọi người cũng bớt căng thẳng hơn rất nhiều.
「T-tớ cũng giỏi ở vài phương diện khác nữa mà? Tuy thể lực của tớ hơi kém thật nhưng sức mạnh bộc phát của tớ cũng rất kinh đấy?」
「Ngốc~này. Chính các thầy đã dạy điều quan trọng nhất trong một trận chiến chính là sức bền, quên rồi sao?」
George cười nhạo Mondo.
Nếu một người hay đói và thường than thở, thì không thể mong đợi người đó chiến đấu dài hơi được. Nhưng, như cậu ta đã nói, sức mạnh của cậu ta thì khỏi chê.
Ít nhất thì sức đề kháng của cậu ta cũng rất tốt.
Cơ thể cậu ta có thể kháng lại chất độc thần kinh nên nếu cậu ta chuyên tâm vào phần đó, thì sau này sẽ thú vị lắm à nha.
「Giờ thì chúng ta làm gì đây?」
Sau khi đi vào rừng được một lúc, George tập hợp mọi người lại và hỏi.
George chính là thủ lĩnh của nhóm chúng tôi.
「Chắc là đi tìm nguồn nước trước nhỉ?」
「Phải đó~ Tớ nghe các thầy cô bảo rằng nước sạch rất là quan trọng, nên ta đi tìm nguồn nước trước đi. Tớ nghe có tiếng nước chảy gần chỗ ngọn núi đấy~」
Marsha trả lời và Aina cũng đồng tình.
Thế là chúng tôi bắt đầu đi về phía con sông.
◇◇◇
「Hyaahha! Câu cá ở đây đúng là nhất~!」
Người đang phấn khích kêu lên... chính là tôi.
Lâu rồi tôi được câu cá đó nha.
Còn lý do tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này ấy hả? Hừm, thôi được rồi, để tôi kể lại cho mà nghe――
Chúng tôi đi tìm những chỗ có nước và xem thử nước đó có uống được không.
Nước có chút độc và kí sinh trùng, nhưng đã có ma thuật đun sôi xử lý rồi nên không cần lo.
George và ba người kia đều đến từ NNU thế nên họ hơi yếu về ma thuật chiến đấu. Nhưng mặt khác, họ đang nghiên cứu ma thuật sinh hoạt nên chúng tôi có thể lọc được nước tinh khiết.
Chúng tôi có thể tạo ra nước bằng ma thuật, nhưng tìm sẵn một nguồn cung khác thì vẫn tốt hơn.
May mắn là chúng tôi đã đảm bảo được nguồn nước.
Hơn thế nữa,
「Yosh, hoàn hảo!」
Marsha cười toe toét.
Không ngờ Marsha có thể sử dụng『Mở rộng không gian』khi chỉ mới học năm tư cơ đấy.
『Mở rộng không gian』là phiên bản hạ cấp của『Kho không gian』, và nó chỉ có tác dụng tăng chỗ chứa đồ thôi. Nhưng ít nhiều gì ma thuật không gian cũng rất khó sử dụng, dù chỉ đến mức đó thôi là cũng tài lắm rồi.
So với công nghệ〈Ma thuật vận chuyển〉đang được phát triển, thì『Mở rộng không gian』này khó hơn nhiều vì nó còn đang trong giai đoạn nghiên cứu.
Chỉ riêng điều đó thôi cũng đủ để chứng tỏ cô gái tên Marsha này rất tài năng.
George và Mondo đang hì hục tát nước, còn Aina thì lọc sạch nước bằng ma thuật.
Và Marsha đổ nước đã lọc vào chai.
Dù có vài người phàn nàn nhưng phải công nhận họ phân chia việc và phối hợp rất tốt.
Còn tôi thì――
「À, cậu không biết dùng ma thuật phải không Satoru-kun? Nhìn cậu cũng ốm yếu nữa, vậy thì cậu có thể đi quanh đây kiếm cái gì đó ăn được được không?」
George bảo tôi.
"Quanh đây" theo ý của cậu ta là ở gần chỗ họ thôi, đừng có đi xa quá.
Đây không phải con nít, tôi không có ý định tùy tiện hành động đâu......
Dường như trong mắt họ, tôi vẫn còn rất nhỏ.
Thể loại phân biệt đối xử gì đây? Tôi nhớ đã thiết lập ngoại hình khoảng mười lăm tuổi rồi mà.
Nhưng dù sao thì, phàn nàn cũng chẳng ích gì nên tôi phải bắt tay vào việc ngay thôi.
――Tôi buộc một sợi chỉ vào cành cây, thế là xong một chiếc cần câu cá đơn giản.
Vào những lúc thế này, quần áo dệt từ kim sợi đã bắt đầu tỏ ra hữu ích. Tôi cũng có thể tự tạo ra chỉ, nhưng làm thế này mới tránh bị họ nghi ngờ.
Mồi câu thì tôi sử dụng một loại côn trùng thường sống dưới những tảng đá dưới nước.
Côn trùng là một kẻ thù của nhân loại, là sinh vật đáng bị diệt chủng, cái giống loài bị thù ghét nhất―― nhưng còn bây giờ, ở giữa chốn thiên nhiên hoang dã này, tôi lại phải tốn công đi bắt mấy con côn trùng đó về, đời đúng là trớ trêu.
Tôi thậm chí còn dùng đến cái bẫy để đối phó với những con quái vật gây hại mà cái giáo viên đã hướng dẫn cho chúng tôi. Tôi dùng tấm lưới để đặt mấy con cá câu được.
Chuẩn bị hoàn tất, quá hoàn hảo luôn.
Và thế là tôi lấy dụng cụ và mồi ra rồi bắt đầu câu cá.
「Cậu đang làm gì vậy?」
Marsha tò mò hỏi.
Có vẻ họ đã lấy nước xong xuôi hết rồi.
Tôi nhìn sang ba người kia và thấy họ đã gục hết vì kiệt sức.
Họ đều đã cạn thể lực lẫn ma lực.
「Câu cá. Tôi đang tính bắt vài con cho bữa tối.」
Tôi đã câu được khoảng ba chục con.
Đây đúng là một địa điểm câu cá tuyệt vời, chắc vì chưa từng có ai đến đây câu.
Tôi đã đạt được kỷ lục mới, câu được hai chục con cá trong vòng một tiếng đồng hồ.
「Câu cá ư? Nhìn có vẻ thú vị đấy! Cho tôi thử được không?」
Bắt gặp ánh mắt long lanh của cô ấy tôi đành đưa cần câu và chỉ cô ấy vài kiến thức cơ bản.
Có vẻ Marsha chưa từng câu cá bao giờ và tỏ ra vô cùng thích thú.
Sau khi tận tình chỉ dạy một lúc, tôi bảo cô ấy hãy tự mình câu cá và rồi cô ấy hào hứng quăng cần câu.
Cô ấy vẫn rất khỏe nhưng ba người thì lại gục hết cho dù, cô ấy mới là người dùng nhiều ma lực nhất.
Trong lúc cho cô ấy vài lời khuyên, tôi bắt đầu làm chiếc cần câu thứ hai.
Tôi tính câu tiếp nhưng.......
Khi vừa làm xong, Aina đến xin thử, rồi khi tôi vừa làm xong cái thứ ba thì George cũng đến đòi tham gia.
Cuối cùng, ngay cả Mondo cũng muốn câu nên tổng lượng cá tôi bắt được ngày hôm đó đã dừng lại ở con số 33.
Nhưng tổng kết lại, ngoài đảm bảo nguồn nước ra, nhóm chúng tôi cũng câu hơn một trăm con cá.
Một kết quả rất khả quan, nói thật là quá dư luôn ấy chứ.
Trên đường về, Marsha dùng〈Nén không gian〉và Aina thì dùng giảm trọng lượng lên mấy tấm lưới, rồi George và Mondo vác mang về. Làm vậy để tránh lãng phí số cá vừa bắt được.
Mọi chuyện kết thúc tốt đẹp.
Và thế là khép lại một ngày sinh tồn trong rừng của chúng tôi.