Trên đường về, Marsha đột nhiên thốt lên.
「Khoan! Tớ vô tình kiểm tra lại cái vòng tay thì thấy cái này, lạ thật đấy! Sao tự dưng tớ được 44 điểm rồi này?!」
Và, sau khi nghe vậy, những người khác cũng vội kiểm tra vòng tay của mình.
「Uwo! Tớ được 19 điểm.」
「Tớ thì 26.」
「Còn tớ chỉ có 15 điểm~」
Geogre và nhóm bạn đồng loạt nói điểm của mình.
Mondo là người có nhiều điểm nhất, chỉ sau Marsha.
Hửm? Dù biết là sẽ được điểm sau những việc trong hôm nay rồi, nhưng tôi cứ tưởng chỉ được chút xíu điểm thôi chứ.....
Tôi vội vàng coi lại điểm của mình, và thật bất ngờ, tận 41 điểm.
Khi tôi kiểm tra xem sao mình lại được từng ấy điểm thì nó bảo, tôi được 33 điểm từ việc đánh bại quái vật và 8 điểm từ hành động hỗ trợ.
Này này, cá mà cũng được coi là quái vật ư?!
Với lại 8 điểm hỗ trợ là sao? Vì tôi đã làm cần câu cho mỗi người á?
Đừng bảo mỗi cái cần câu được 2 điểm chứ? Thật sốc khi tôi chỉ được mỗi 2 điểm cho cái công việc khó khăn đó.
Nhưng mà, hay dữ vậy, cái cách tính điểm này thật là... đến cả tôi cũng không khỏi bất ngờ.
「Nếu hành động cảnh giác được 2 điểm thì―― câu một con cá được những 1 điểm luôn á?!」
「Ra vậy. Nhớ không lầm, tớ cũng bắt được tầm 24 con cá, thế nên chắc là vậy rồi.」
「Đừng có lên mặt chỉ vì cậu câu được nhiều cá hơn tôi. Lần sau thi lại. Mà tôi nhớ mình câu được 17 con nên chắc đúng là mỗi con 1 điểm rồi.」
Tôi nghe Mondo và Geogre trò chuyện.
Ây chà!
Thế này thì kiếm điểm lại dễ quá rồi.
Tôi bắt đầu thấy không ổn rồi đấy.
「Hahaha, hắn đúng là ngu thật, nhỉ? Ai đời lại thiết lập dễ kiếm điểm thế này. Cái bọn Gánh xiếc Tham lam này có khi toàn một lũ ngốc.」
「Đúng ha~ Tớ cũng nghĩ vậy. Ban đầu tớ cứ tưởng là khó lắm~ Nhưng ngờ đâu lạ dễ thế, đúng không?」
Geogre vừa cười vừa nói, Aina cũng gật đầu đồng tình.
Những lời của họ như nhát dao găm vào tim tôi.
Bởi vì chính tôi là người đã thiết lập cách tính điểm đó.
Tôi thấy hơi, không, thật sự vô cùng xấu hổ.
Tôi đã đặt 30 điểm là điểm đậu, nên giờ Marsha đậu rồi.
Còn Mondo thì chỉ cần 4 điểm nữa, và ngay cả Aina, người thấp điểm nhất, cũng đã đạt được nửa số điểm cần thiết.
《Fufufu, đúng như dự đoán, phải không, Rimuru-sama?》
Ciel nói trong lúc tôi còn đang hậm hực.
Sao cơ? - Tôi buột miệng hỏi, và Ciel đáp lại như thể đang nói 'Tôi biết tỏng ngài đang âm mưu gì rồi'.
《Nhờ những thành tựu đạt được ngày hôm, những người xung quanh sẽ nhìn cậu học sinh thất bại, Mondo, bằng một con mắt khác. Và tương tự, Marsha, cô gái có tài năng về phép thuật, cũng sẽ được giao cho một vai trò khác đúng không?》
Nà ní, cô nói cái quái gì vậy?
Nói cách khác thế nghĩa là cái nhóm này rất không ổn. Hình như mấy đứa có vấn đề bị nhét chung vô một nhóm phỏng.
Giờ thì tôi hiểu rồi, nhưng vấn đề là Ciel mới nói cái gì kia kìa.
―― Marsha, có một.... vai trò khác?
《Fufufu, vậy là ngài giả vờ như không biết sao, hiểu rồi. Dù ngài đang tính làm gì thì cứ tiếp tục giữ bí mật với tôi đi, được chứ?》
Ciel trả lời, giọng như thể đang rất vui.
Hahaha, có vẻ là Ciel hiểu lầm gì rồi, chắc cổ tưởng đây là kế hoạch của tôi.
Khỏi phải nói, rõ ràng tôi tôi chẳng toan tính hay lên kế hoạch gì hết.
Tất cả chỉ là hiểu lầm của Ciel.... thiết nghĩ tôi đành phải giả vờ thôi.
―― Fufu, không hổ là Ciel. Tôi chẳng bao giờ giấu cô được chuyện gì, nhỉ? Như cô thấy, Mondo trông có vẻ hơi tự ti nên ta đành giúp một tay thôi.
《Đúng như tôi nghĩ. Song, ngài lại hiền quá. Tiết lộ cái "mánh" đặc biệt đó chỉ để giúp một kẻ như thế――》
Ah, hmm.
Như mọi người thấy, đây chẳng phải mánh khóe hay bí mật gì.
Và mọi người cũng thừa biết là thậm chí cả tôi còn chẳng nhận ra.
Ý tôi là, ai mà ngờ 1 điểm tiêu diệt quái vật dưới hạng E cũng áp dụng cho cá đâu đúng không?
Suy cho cùng thì dưới Mê Cung cũng làm gì có cá.
Mà nếu có thì tôi dám chắc không phải cá ăn thịt người thì cũng là cá quỷ sống ở mấy vùng ẩm thấp.
Lần trước tôi thử với mấy con côn trùng nhỏ như muỗi với bọ chét thì có sao đâu.
À, ngoại trừ một thứ sống ở trong lãnh thổ của Apito thì khác.....
Đó hoàn toàn là lỗi của tôi nhưng vô tình Ciel lại coi đó là kế hoạch của tôi, cho nên danh dự của tôi vẫn.... ổn, chắc thế.
Tôi đã tính đến chuyện dùng mệnh lệnh chủ nhân để thay đổi thiết lập vòng tay nhưng lại không làm.
Nếu tôi làm vậy, điểm của chúng tôi hiện tại sẽ rất đáng ngờ.
Thêm nữa―― dù có người lợi dụng việc câu cá để kiếm điểm thì cũng chẳng sao, hôm nay chúng tôi đã bắt nhiều như vậy thì ngày mai chắc chắn sẽ bắt được ít cá hơn, rồi nó cứ ít dần, ít dần.
Cứ coi như đây là điểm bonus đi.
Đúng như Ciel đã nói, nó là một "mánh".
Những học viên khác cố bắt chước cũng không dễ đâu.
Đầu tiên là, làm cần câu rất khó.
Tôi khá chắc đây không phải điều họ được dạy ở trường và nó cũng chẳng đơn giản như ta tưởng, dễ gì nhìn một lần là làm được ngay.
Cũng khó có chuyện một người nào đó biết được cái này rồi lấy cần câu ra mà câu cá lắm.
Và trên hết.
Tôi, một người thích câu cá, mà cũng phải bỏ ra nhiều công sức chỉ để làm mấy cái cần câu cá với sự trợ giúp của Ciel-sensei.
Thế nên không việc gì phải lo.
Và như vậy, với tổng số 123 con cá bắt được, chúng tôi hào hứng quay trở về.
◇◇◇
Cảnh tượng chúng tôi thấy tại điểm hẹn là những con người nằm vật ra đất vì kiệt sức.
Dường như một số loại quả thoạt nhìn có vẻ ngon nhưng thẩm định thì mới phát hiện ra là có độc.
Ngay cả khi họ cố gắng săn thú hoang thì vẫn gặp phải rất nhiều khó khăn, bởi họ không có trang bị tốt.
Có một nhóm còn đào hố bẫy rồi ngồi rình cả ngày, nhưng lại chẳng có con quái nào sập bẫy.
Một nhóm khác còn sử dụng ma thuật thẩm định lên mọi loại thực vật ở đây, nhưng rồi chỉ thu thập được chút ít thức ăn dù đã gần cạn năng lượng.
Còn có nhóm đụng độ một con quái cấp thấp và phải tuyệt vọng chống trả, nên chẳng kiếm được gì cả.
Thành tích của các nhóm đều rất kém, vất vả cả ngày mà chỉ kiếm được vài điểm, khiến cho những con người vốn đã mệt mỏi lại càng thêm chán nản.
Và tất nhiên là, chúng tôi là nhóm đạt được kết quả tốt nhất.
「Cái gì?! Mondo mà cũng được việc thế á?!」
「Thôi đi Billy. Tôi mà làm trưởng nhóm thì đó là chuyện đương nhiên.」
Một học viên khác ghen tị với kết quả của Mondo và nổi giận nhưng Geogre đã chặn họng cậu ta.
Tất cả đều rất bất ngờ với điểm của nhóm tôi, và liên tục hỏi chi tiết chúng tôi đã làm những gì.
Và mọi người đều câm nín trước 41 điểm của tôi.
Mặc dù người cao điểm nhất là Marsha, 44 điểm.
Ma thuật của Marsha cũng đóng góp một chút điểm―― 39 điểm nhờ câu cá và 5 điểm nhờ ma thuật.
Tôi không quan tâm vụ mất điểm, cơ mà tôi thật sự không chấp nhận được chuyện một người vừa bắt đầu học câu cá hôm nay lại câu được nhiều cá hơn tôi.
Là do tôi bận ngồi làm mấy cái câu thôi.... chứ lần sau ấy hả, tôi sẽ cho cô thấy ai mới là chuyên gia thực sự.
Mà thôi, gác chuyện đó sang một bên đi.
George, Mondo, Aina và Marsha đã giải thích chi tiết các hoạt động của chúng tôi ngày hôm nay.
Sau một hồi, chúng tôi trở về căn cứ, và đã có mười lăm ngôi lều được dựng xong.
Có lẽ đó toàn là những chiếc lều đơn giản, và cách dựng cũng không khó như tôi tưởng.
Dường như họ chỉ kiếm được khoảng 1~3 điểm và nhìn thôi tôi cũng đoán được sơ bộ cách vận hành rồi.
「Gom hết đồ không được để dính nước vào đây!」
Tôi nghe tiếng một giáo viên hét.
Một chiếc lều lớn sẽ được dùng làm kho chứa chung.
Ngoài ra cũng có một cái dành riêng cho hội họp và một cái hết sức lãng phí cho bọn quý tộc.
Giỡn mặt ta đấy à? Quá bất công! - Cái lều đó xa hoa đến mức làm tôi suýt chút nữa thì buột miệng.
Tôi chẳng muốn ngủ bụi tí nào, thật may là ai cũng có lều ngủ.
Ý nghĩ tạo một cơn cuồng phong thổi tung căn lều đó thoáng lướt qua đầu tôi, nhưng lại thôi, bởi vì làm thế tôi sẽ bị trừ điểm mất.
Tôi nghĩ hình nên trang hoàng nội thất trong lều của mình cho tốt hơn.
Trong lúc tôi còn đang ngắm nhìn căn lều mới dựng, các học viên đã nghỉ ngơi xong và bắt đầu chuẩn bị bữa tối.
Nhóm tôi cũng bắt đầu làm việc, nên tôi cũng đến giúp một tay.
「Có phải nhóm chúng ta sẽ chuẩn bị phần ăn cho nhóm thám hiểm không?」
Nghe hỏi vậy, Marsha đáp.
「Phải.... tôi cũng muốn vậy, nhưng có điều, tôi không giỏi nấu ăn lắm...」
Cô ấy nói bằng buồn rầu.
「Ể, không giỏi thôi á? Cậu làm quái gì biết――」
「Cậu muốn nói gì sao, Mondo-kun?」
Mondo tính nói gì đó nhưng khi nghe lời "hăm dọa" của Marsha thì lập tức nín thinh.
Thậm chí cả Geogre cũng vờ như không nghe thấy gì, vẫn cặm cụi chuẩn bị để đốt lò đá. Có lẽ tốt nhất tôi cũng nên làm bộ như chưa từng nghe gì cả.
「Aina――」
「Sao thế~ Satoru-kun~?」
Tệ quá.
Tôi cảm giác như đăng đi trên hố lửa vậy.
Tôi thoáng thấy Geogre ở phía xa cũng lắc đầu, tôi đoán hai người này... vô vọng rồi[note18274].
「À không, chỉ là tôi có nhờ cô và Marsha đi thu thập ít củi để đốt được không?」
「Được thôi!」
「Nếu kết hợp ma thuật của chúng ta thì đây chỉ là chuyện nhỏ~」
Geogre không quên dặn dò họ nhớ cẩn thận và đừng đi xa nơi này quá.
Chỗ này tuy bao quanh bởi đồi núi song, lối vào khu rừng thì rất dễ thấy.
Các nhóm khác cũng cử người đi cùng nên chắc hai người họ sẽ ổn thôi.
Theo lẽ thường, vài trò này phải đảo ngược lại mới đúng nhưng nên nhớ là thế giới này có ma thuật, bởi vậy chúng tôi mới không chọn làm những việc chỉ dựa vào mỗi sức mạnh thể chất.
Thôi, không bàn về chủ đề đó nữa, bắt tay vào làm việc thôi.
Sau khi đuổi hai cô gái đi, tôi bắt đầu xử lý mấy con cá.
Vì không dao làm bếp nên tôi đành dùng con dao sinh tồn.
Với『Thẩm định phân tích』tôi có thể chắc chắn là này không dính giun sán hay độc hại, nhưng tôi vẫn vờ như không biết và nhờ những người khác kiểm tra giúp.
「Ừm, ổn mà! Cái này không bị gì đâu.」
Mondo nói bằng giọng hào hứng.
Chắc cậu ta rất mừng vì được ăn món khác ngoài lương khô. Ban nãy, tôi có nghe bụng cậu ta réo ầm ĩ nên khá chắc là cậu ta đang háo hức lắm.
「Được rồi, giờ chỉ cần đem lên nướng thôi.」
Tôi ngẩng đầu lên và nhận ra nhiều người của các nhóm khác đang chăm chú nhìn.
Các học viên của mỗi học viện có thể đã có kinh nghiệm cắm trại nhưng vẫn chưa được đào tạo sinh tồn. Bởi vậy, dù bạn có đưa cho họ rau cá tươi thì họ cũng chẳng biết cách nấu đâu.
Hà, hết cách, đành vậy.
「Tôi sẽ làm lại một lần nữa, xong rồi thì mọi người tự nấu đi đấy.」
Nghe tôi nói vậy, các học viên có vẻ nhẹ nhõm và vội vàng bắt chước các bước tôi vừa thực hiện.
Khi tôi chuẩn bị xong phần cho nhóm thám hiểm mới lòi ra một vấn đề.
Chúng tôi không có dù chỉ một chút gia vị nào cả.
Đùa tôi đấy à?! Người giáo viên đó, anh ta mang theo dụng cụ sinh tồn nhưng lại không mang theo cái này?
Việc chuẩn bị những thứ không thể kiếm được tự nhiên khi đi dã ngoại là chuyện rất bình thường.
「Xin lỗi nhé!『Kho không gian』của tôi chật kín cả rồi nên....」
Giáo viên A đến xin lỗi tôi một cách nghiêm túc, không phải là học viên đâu nhé.
Tôi không biết tên anh ta nên cứ gọi là A thôi.
Tôi thấy anh ta quấn băng quanh đầu nên chắc anh ta là một trong những người đã đứng lên chống lại Laplace. Cũng may là Laplace đã nương tay, chứ không thì họ vô viện hết rồi.
Dường như chỉ có mình anh ta mang theo lều, nhưng với tôi, gia vị quan trọng hơn lều nhiều.
「Đem lều nhưng lại không mang theo gia vị, anh nghĩ sao vậy hả!」
「X-Xin lỗi! Tôi cứ tưởng mọi người sẽ chịu được lương khô nên mới....」
「Vậy nghĩa là anh không có tí nào?」
「Ưm... à, tôi có một ít muối...」
「Anh có muối? Tốt, đưa đây.」
May quá. Thật sự may quá.
Muối vô cùng hữu ích, nhờ vậy mà chúng tôi đã tránh được tình huống xấu nhất.
Anh ta cũng mang theo ít chanh[note18272], thế nên chỉ cần rắc thêm muối, đun sôi rồi vắt tí chanh vào là tuyệt hảo.
Giáo viên A đưa tôi muối với vẻ sợ sệt.
Tôi nhận lấy và nở một nụ cười.
Mặt anh ta thả lỏng đôi chút thấy cơn tức giận của tôi dần tan biến, rồi những học viên khác cũng bắt chước theo.
Tôi bỏ qua chuyện đó và tiếp tục.
Các học viên theo dõi chúng tôi cũng thở phào nhẹ nhõm vì lo sợ không có cá để ăn.
Tôi cũng mừng là cơn giận của mình cũng không tệ lắm.
「Tên nhóc đó, đáng sợ thật~」
「Khiếp thật! Peter-sensei cũng còn bị dọa cho mất mật nữa kìa.」
「K-Không thể nào. Không lý nào thầy ấy lại bị một người bình thường dọa như thế được, chưa kể tên nhóc đó còn rất nhỏ nữa.」
Tôi nghe người khác xôn xao bàn tán nhưng vì đang vui nên tôi chẳng để tâm lắm.
Vấn đề là muối.
Có vẻ anh ta không nói dối về việc chỉ còn một ít muối. Chúng sắp hết rồi.
Có khi đến mai là hết sạch.
Trong khi tính xem mai tôi nên làm gì, tôi lại tiếp tục công việc.
◇◇◇
Tối nay chúng tôi mở tiệc thịt nướng.
Tình hình là chúng tôi thậm chí còn chẳng có lấy một tí dụng làm bếp, nên cách thức nấu ăn cũng rất hạn chế.
Nhóm thám hiểm mang về thịt quái vật nên tôi cũng xử lý chúng luôn.
Họ săn quái được vì họ đã được dạy ở trường.
Có vẻ họ cũng tự phân biệt được thịt con nào ăn được con nào không nên cũng tốt cho tôi.
Có điều, sau khi dùng『Thẩm định phân tích』kiểm tra lại tôi mới phát hiện ra, thịt không những không được bảo quản đúng cách mà nó còn bị kiếm chém nát be nát bét, làm chất lượng thịt giảm đi rất nhiều.
Mà, tôi cũng không thể đòi hỏi nhiều quá được.
Tôi ướp thịt với muối và thảo mộc, rồi đem nấu.
Và Geogre thản nhiên đi tới chỗ tôi.
Cậu ta ngó quanh kiếm tôi nãy giờ.
Tuy bình thường cậu ta có thể hơi phiền toái, nhưng nếu bạn biết cách bót lột thì cậu ta rất được việc đấy.
「Yo, Satoru-chan. Vẫn đang chuẩn bị đồ ăn à.」
Quá thân mật.
Và ánh nhìn của mọi người xung quanh cũng thật phiền hà, khó xử thật.
Đừng đối xử với tôi như con nít nữa, phiền phức lắm.
「Không phải vì cậu đâu.」
「Nữa, nữa. Cậu là tsundere đấy à?」
Cậu im miệng lại cho tôi nhờ.
Giờ phải đuổi cậu ta đi đã, lát tính sổ sau.
Trước tiên là nướng cá.
Món cả tỏa mùi rất thơm, kích thích sự thèm ăn của mọi người.
Dĩ nhiên rồi, món cá này được chính tay tôi làm tất, từ nêm nếm gia vị cho đến nấu nướng, không ngon mới lạ đấy.
Dĩ nhiên là tôi không nấu ăn ngon bằng Shuna được. Trong môi trường tự nhiên hoang dã như thế này thì nấu được như vậy là tuyệt lắm rồi.
「Thơm quá! Món gì vậy? Siêu ngon luôn!」
Magnus ngang nhiên đến chỗ tôi cắn thử một miếng.
「Cậu quá lời rồi đấy.」
Đoạn, tôi cũng cầm lên và nhâm nhi một miếng.
Ngon quá!
Mà đùa tôi à?! Sao lại ngon thế này được?
Tôi chỉ câu đại rồi đem nấu thôi mà. Chẳng lẽ tôi vớ được hàng chất lượng cao thế à.
Một vài tiếng khen vang lên, có vẻ không chỉ mỗi chúng tôi thấy ngon.
Mondo ăn lấy ăn để. Mắt cậu ta thậm chí còn đẫm lệ, hết sức sung sướng vì thỏa mãn được cái dạ dày của mình.
Ánh mắt khó chịu của những tên quý tộc thượng đẳng chĩa về phía chúng tôi, bàn của bọn chúng bày toàn những món sang trọng.
Có vẻ chúng có thực đơn riêng.
Chà, cũng chẳng sao.
Thịt quái vật tuy không ngon lắm nhưng ăn được là tốt rồi.
Đáng lẽ ra họ nên đem theo gia vị nhưng cuối cùng lại không. Tuy đủ để lấp đầy bụng nhưng cũng không đã lắm.
Và như thế, chúng tôi đã tận hưởng một bữa ăn cân bằng dinh dưỡng hơn tôi tưởng lúc đầu.
Sau bữa ăn.
「Vậy, công cuộc thám hiểm thế nào rồi?」
Sau khi đã no bụng, tôi cất tiếng hỏi.
「Chà. Tốt đẹp hơn tôi tưởng. Cái tên Julius đó, tuy tính tình ngạo mạn nhưng thực sự rất giỏi. Cậu ta là quý tộc, à không hoàng tộc mới đúng, nên quả thật rất biết cách dùng người. Cũng ngờ vậy mà bọn tôi mới không bỏ cuộc giữa chừng. Chắc là bọn tôi sẽ đến được bờ biển trong vòng ba ngày nữa.」
Đến cả Magnus cũng phải công nhận Julius rất có năng lực.
Nếu cậu ta chịu bỏ cái thói trịch thượng đó thì tốt biết mấy.
Mà có vẻ Julius rất ngưỡng một Masayuki, nhờ cậu ta khuyên bảo tên nhóc này cũng là ý kiến không tồi.
「Hmm, thế à? Có thể bọn quái vật mạnh sẽ xuất hiện nên nhớ cẩn thận đấy.」
Vì hôm nay họ không gặp sự cố gì, nên tôi chỉ đưa ra một lời khuyên đơn giản thôi.
Thiết nghĩ cũng chẳng nguy hiểm lắm, nhưng tôi vẫn muốn tránh thương vong chỉ vì quá chủ quan.
「Haha, cậu đang lo cho bọn tôi đấy à?」
「Lo thừa! Không đời nào Magnus-sama lại bị lũ quái vật tầm thường ấy hạ gục được!」
Cô gái lúc nào cũng kè kè bên cạnh Magnus đột nhiên nổi nóng.
「Rồi rồi. Dù sao thì, đừng bao giờ hạ thấp cảnh giác.」
Nói đoạn, tôi đứng dậy, chuẩn bị rời đi.
「Tôi biết rồi. Mà bình tĩnh nào, Rosalie.」
「Tớ đang rất bình tĩnh!」
Sau đó, tôi quay lưng bước đi, không ngó ngàng gì đến hai người họ nữa.
◇◇◇
Tối đó.
Cảm thấy ma thuật ru ngủ kích hoạt, tôi mở mắt.
Vì cơ thể này rất giống với con người, nên tôi có thể mô phỏng việc ngủ bằng cách giảm ý thức của mình. Nhưng vì tôi cũng chẳng có nhu cầu ngủ, nên ma thuật ru ngủ vô hiệu lên tôi.
Song, ma thuật đó không nhắm vào tôi, mà mục tiêu là những nữ sinh đang ngủ cùng lều với tôi.
Marsha, Aina và hai cô gái khác.
Tôi được xếp ngủ chung lều với họ. Ban đầu, tôi nói là ngủ cùng lều với đám con trai cũng được, nhưng không ai chịu cả.
「Nhưng tôi là con trai――」
「Dù cậu có là con trai cũng vậy.」
Họ nói là họ lo lắng cho tôi còn hơn cho bản thân nữa.
Geogre, Mondo và những tên con trai khác cứ cố thuyết phục tôi, họ không thèm nghe tôi nói luôn, bực mình thật, phiền quá đi.
Mà thôi, thế cũng được, tại tôi cũng quen được Shuna với Shion chăm sóc rồi.
Vì thế nên, tôi mới phải ở chung lều với tụi con gái――
Đúng là một cuộc viếng thăm bí mật.
「Satoru-dono, ngài có ở đó không?」
Tôi chợt nghe tiếng ai đó gọi tên mình.
Tôi đang tính qua chỗ họ nhưng ai dè họ lại tới gặp tôi trước.
「À. Đi nào.」
「Haha!」
Tôi đáp lại và lặng lẽ rời khỏi lều.
Tôi bắt gặp một người đang quỳ gối chào đón mình, đó là William Roaz, giáo viên dạy ma thuật lớn tuổi của Học viện Tổng hợp Ingracia.
「Ông để ý rồi à?」
「Dĩ nhiên ạ. Tôi chỉ cần liếc mắt cái là nhận ra ngay. Tuy nhiên, Souei-sama lại dặn tôi phải giữ bí mật....」
Chúng tôi vừa thay đổi địa điểm vừa trò chuyện phiếm, có vẻ cái ông William này là một gián điệp dưới trướng Souei.
Nói là gián điệp thế thôi chứ ông này thực ra là cấp dưới của cấp dưới của Souka.
Dường như gián điệp ẩn náu ở mỗi quốc gia đã bắt đầu hành động khi tôi ra lệnh cho Souei.
Song, thực tế thì những gián điệp này chỉ điều tra phương hướng của các nước chứ chẳng bao giờ để tâm đến mấy cái vụn vặt nhưng tình hình tham nhũng ở các học viện đâu.
Họ thường phải đối phó với những thứ tầm cỡ hơn nhiều, quy mô quốc gia chẳng hạn.
Họ hay thu thập bằng chứng gián tiếp tham nhũng nội bộ hoặc vạch trần tội ác, và trong các học viện cũng không phải ngoại lệ.
Willam chính là một trong số đó.
「Lúc nhận được tin nhắn của Souei-sama từ『Truyền dẫn suy nghĩ』, tôi có cảm giác tim mình như ngừng đập vậy.」
Ông ta nói, chỉ nhớ lại lúc đó thôi cũng đã khiến ông ta run đến thế rồi.
Đương nhiên rồi.
Tôi hiểu cái cảm giác ấy―― được một người như cấp trên hoặc sếp mình liên lạc trực tiếp, đáng sợ lắm.
Có vẻ ông ta còn sợ Souei hơn cả tôi.
Cũng đúng thôi.
Souei rất―― à không, Souei và tất cả những người ở bộ phận tình báo đều rất nghiêm khắc với cấp dưới.
Trong từ điển của họ không có cụm từ 'trong trường hợp xấu nhất'.
Thất bại đồng nghĩa với chết―― đến cả các bộ phận khác cũng rất sợ họ.
Tôi được dẫn tới lều dành cho các giáo viên.
Khi tôi vừa bước vào, tất cả bọn họ lập tức quỳ xuống.
Brown, cái người bị Laplace đánh bại lúc đầu, Pyuri, nữ bác sĩ và Blum, ông già lúc trước.
Ngoài ra còn có một chàng trai khác, tên là Heinrich, một nghiên cứu viên rất thông minh. Anh ta là người đã xác định cơn bão ma tố bao trùm hòn đảo.
Và cuối cùng――
Cái người đang run bần bật, giáo viên A đã đưa muối cho tôi khi trước- à không, giờ tôi phải gọi là Peter-sensei mới đúng.
「Ồ? Không phải Peter-sensei đấy ư?」
「Gyaaahh――! Xin hãy tha thứ cho tôi!」
Tư thế dogeza thật đẹp.
Anh ta lập tức thực hiện một cái dogeza nhảy[note18273].
Quào, lần đầu tiên tôi thấy tư thế.... dogeza nhảy đấy.
「Ta sẽ không làm gì cả.」
「T-Thật ạ? Ngài tha thứ cho tôi?」
Gì mà tha thứ chứ, bộ anh làm gì sai à? - Mà bộ dạng của anh ta cũng rất đáng nghi.
「Trước khi ta ra quyết định thì hãy khai ngươi đã làm gì?」
Tôi không nghĩ chỉ vì anh ta lại sợ đến thế chỉ vì chuyện hồi chiều.
Tôi nghĩ thế và hỏi.
Anh ta khai thì khai thật, cơ mà....
Chỉ đơn giản là anh ta bỏ bê công việc, không thèm dọn lều thôi, hết rồi đấy.
Tôi kinh ngạc nghe cái lời thú tội nhảm nhí của anh ta.
「Hiểu rồi. Trừ ba tháng lương.」
「Ể, cái gì? Hahaa!!」
「Nhưng lần sau, cấm tái phạm, nghe rõ chưa?」
「V-vâng ạ.」
「Tốt.」
Vì lý do quá tào lao nên tôi quyết định trừ lương của Peter.
Và sau đó.
Họ tự giới thiệu lại một lần nữa.
Tất cả những người ở đều hoàn toàn hợp tác với Bộ phận tình báo.
Nói cách khác là họ trong sạch.
Ba giáo viên của Tempest có mặt trên đảo đều ở đây cả.
Thực ra, Peter cũng là một giáo viên đến từ Tempest.
Tôi mừng là người của tôi không có ai tham nhũng cả.
Mặc dù tôi vẫn chưa rõ hiện trạng của các học viện thế nào, Souei đã bắt đầu thâm nhập vào đó rồi. Cũng may là những ở đây không có vẻ gì là trông như thế.
Và đến từ Học viện Tổng hợp Ingracia là William và Blum.
Chỉ có mình Heinrich là người của Học viện Nghiên cứu Khoa học và Ma thuật NNU.
Những người ở đây sẽ dốc hết sức hợp tác với tôi.
Tôi có thể tin tưởng được sáu người bọn họ.
Tôi quyết định kéo sáu người họ vào cuộc và cùng họ bàn luận về những bước tiếp theo.