Phản ứng của các học viên có rất nhiều kiểu.
Đa số đều khóc lóc tuyệt vọng.
Họ hoảng loạn cũng phải thôi, bởi vì ngay cả những người duy nhất họ có thể dựa vào, các giáo viên, còn chẳng có cơ may phản kháng nữa là.
Nhưng cũng có một vài người chủ động bắt tay vào việc chuẩn bị, kiểm tra lại những thứ mình có trên người.
Hơn nữa, có vẻ những giáo viên không tham gia vào trận chiến ban nãy vẫn chưa quên nhiệm vụ.
「Tình trạng của bọn họ đã ổn rồi. Cô cũng không xác nhận được bất kỳ vết thương nào quá nặng hay lời nguyền gì cả. Chỉ cần nghỉ ngơi một ngày là họ sẽ ổn thôi.」
Người vừa lên tiếng là một phụ nữ xinh đẹp mang mái tóc bạch kim.
Cô ấy cực kì bình tĩnh, dù tình huống nguy cấp nhưng vẫn làm tròn bổn phận và trách nhiệm của mình.
Cô ấy để bốn người bị Laplace đánh bại nằm xuống và mang ra một bộ dụng cụ y tế khẩn cấp. Cô cũng đồng thời lấy ra một tấm mền từ『Kho không gian』, và rất chú ý đến vấn đề vệ sinh.
Không hổ là giáo viên của Viện Nghiên cứu và Phát triển Nguồn nhân lực Tempest.
Nhân tiện nói luôn, dù hành lý đồ đạc của hành khách sẽ được kiểm tra nghiêm ngặt khi lên phi thuyền, nhưng đồ trong『Kho không gian』thì không.
Vì trên thực tế, làm vậy có thể dẫn tới một số vấn đề phát sinh.
Hay đúng hơn, dù không mang vũ khí một cách công khai nhưng bạn vẫn có thể ngấm ngầm thừa nhận ở một mức độ nào đó.
Lý do rất đơn giản - một kẻ mạnh thực sự thì dù có tay không tấc sắt vẫn rất mạnh. Trong trường hợp đó thì vũ khí cũng chỉ để làm kiểng nên khỏi cần quan tâm cũng được.
Kiểm tra cũng chỉ là hình thức thôi, điều quan trọng là đảm bảo mọi người đều ngầm hiểu một quy định, cấm sử dụng kỹ năng và ma thuật trên tàu.
Và vì thế, tôi đã cố nâng cấp hệ thống giám sát việc sử dụng ma thuật hoặc kỹ năng trong phi thuyền hoàn hảo hết mức có thể.
Những thứ liên quan đến "trường nhiễu loạn ma tố[note18171]" đang được nghiên cứu ở đế quốc nhằm đưa vào những thiết bị mini và được lắp đặt ở hầu khắp các phi thuyền. Vì vậy không ai có thể sử dụng ma thuật bên trong phi thuyền được.
Mặc dù đối với những người có thể thao túng ma tố tự do như tôi thì nó cũng chỉ là đồ bỏ.
Tuy vậy, thiết bị này vẫn rất hữu ích. Nó có thể cảm ứng được những dao động ma tố trong không gian.
Không chỉ có thể phát hiện việc sử dụng ma thuật thông thường, mà nó còn phát hiện được những ai đang dùng『Kho không gian』hoặc『Dịch chuyển không gian』và rất nhiều công dụng khác nữa.
Nhờ đó, chúng tôi có thể bắt giữ những ai phạm luật ở trong phi thuyền ngay lập tức.
Úi, hơi lạc đề rồi.
Nói tóm lại là vị nữ bác sĩ tóc bạc xinh đẹp đó có thể mang theo dụng cụ nghề nghiệp của mình bằng『Kho không gian』.
Có vẻ như cô ấy cũng mang theo cả một cái lều nữa, hiện cô ấy bắt đầu dựng lều lên.
Một vài học viên cũng đến giúp dựng lều và chiếc lều lớn đã dựng xong trong nháy mắt.
Có thể coi nó như kiểu bệnh viện dã chiến ấy.
Tiện thể nói thêm, điểm của cô bác sĩ lúc này đã vượt quá 20.
Rõ ràng những hành động hỗ trợ dễ ghi điểm hơn nhiều so với diệt quái. Điều đó cho thấy việc hỗ trợ giúp đỡ lẫn nhau quan trọng đến mức nào so với tự mình hành động, chỉ có điều không biết bao nhiêu trong số họ đã nhận ra điều ấy.
Theo như tôi thấy thì có vẻ chỉ những học viên đã giúp sức ban nãy mới nhận ra được thôi.
Dù trò chơi sinh tồn chỉ vừa mới bắt đầu nhưng tôi đang vô cùng tò mò không biết những học viên sẽ làm gì trong một tuần tới đây.
Ngoài nữ bác sĩ ra, cũng có một vài người hành động rất mau lẹ.
Những người của phòng nghiên cứu đang thực hiện khá tốt nghĩa vụ của mình.
Nếu tôi nhớ không nhầm thì hình như cái phòng nghiên cứu này có liên kết với Viện Nghiên cứu Ma thuật và Khoa học NNU.
「Dường như chúng ta không thể liên lạc được với thế giới bên ngoài. Có lẽ là một cơn bão ma tố rất dày bao trùm cả hòn đảo. Nếu dùng một ma thuật cực mạnh thổi bay cơn bão từ rìa hòn đảo, thì chúng ta có thể sẽ tạm thời liên lạc được với bên ngoài......」
Anh ta bình thản giải thích cho mọi người hiểu tình huống nghiêm trọng hiện tại.
Tôi nhận ra vài học viên đã rơi nước mắt khi họ nghe nói là vẫn còn hy vọng liên lạc được với bên ngoài, kể từ khi Laplace rời đi.
Dù có chút đồng cảm với họ nhưng vì đây là một bài huấn luyện, nên tôi muốn họ cố gắng hết sức.
Tạm gác chuyện đó sang một bên, tên giáo viên này.....
Phải chăng kế hoạch của anh ta là khiến cho các học viên nhận ra tình hình bằng cách nêu rõ độ nghiêm trọng của vấn đề?
Một người gần như sắp hoảng loạn đến nơi có thể bình tĩnh trở lại khi nhận ra bản thân sẽ không được nhận bất kỳ sự trợ giúp nào cả sao?
Tôi không chắc có phải anh ta nhắm tới chuyện đó hay không, mặc dù có vài học viên có vẻ buồn nhưng vẫn không có ai làm gì liều lĩnh.
Ngoài ra, không phải là không có cách thoát khỏi đây.
Có vẻ một vài học viên đã nghĩ ra cách rồi.
「Nói cách khác, chúng ta chỉ cần tìm ra điểm yếu nhất của cơn bão ở rìa hòn đảo là được. Và trên hết, những người không thuộc đội liên lạc phải cố làm suy yếu cơn bão ma tố để có thể liên lạc được với bên ngoài, đúng không?」
Rosalie, học viên của NNU, đặt câu hỏi với vị giáo viên nọ.
Tuy vậy, người giáo viên không trả lời mà suy ngẫm.
「Hừm.... Chuyện đó có phải sự thật không thì thầy không dám chắc. Tuy nhiên đó cũng là một lựa chọn. Chừng nào chúng ta còn bị mắc kẹt trong tình huống liên lạc với thế giới bên ngoài bị cắt đứt, thì chỉ có hai lựa chọn duy nhất - hoặc là tuân theo lời tên hề ấy, hoặc chống lại hắn. Chỉ cần nghĩ đơn giản là có thêm một lựa chọn nữa, đó là cố gắng liên lạc với bên ngoài trong vòng một tuần này. Dù chọn cách nào đi nữa thì chúng ta cũng phải tin tưởng vào con đường đã chọn.」
Anh ta kết thúc, thái độ rất trung lập.
Thay vì trả lời câu hỏi đó, anh ta lại giao cho các học viên tự quyết định.
Có thể giữ được cái đầu lạnh trong tình huống này, quả thật không tầm thường chút nào.
Một giáo viên của Học viện Tổng hợp Ingracia bất ngờ lên tiếng.
「Tôi vừa phân tích xong cái vòng tay này. Đây có lẽ là một vật phẩm ma thuật trình độ cao. Nó có thể giúp chúng ta thấy được chỉ số của người đeo và liên lạc với nhau. Và đặc biệt, đây giống như một loại ký sinh trùng nên rất khó gỡ ra.」
Ông ta công bố kết quả phân tích vòng tay kí sinh.
Biết được cả chức năng bí mật của chiếc vòng thì chứng tỏ ông ta là một người có kiến thức khá sâu rộng.
Giỏi thật đấy, tìm ra cả chức năng liên lạc của nó luôn ta. Mà nhân tiện, chiếc vòng tay đó có thể giúp ta liên lạc được với tối đa 6 người cùng lúc.
Chà, khi nào dùng rồi họ sẽ sớm biết thôi.
「Khó gỡ ra nghĩa là sao ạ?」
Một học viên lên tiếng hỏi.
Bởi người giáo viên này đủ trình độ tìm ra được cả chức năng bí mật của chiếc vòng, nên không lý nào ông ta lại không biết được chuyện đó.
Dù nhìn ông ta chỉ như một lão già nhỏ thó, nhưng đúng là không thể xem thường ổng được.
Đúng là không nên để vẻ bề ngoài đánh lừa.
「Hỏi hay đấy. Nghĩa là một khi đeo vào thì cái vòng tay này cũng giống như ký sinh lên vật chủ vậy. Mà trong trường hợp này, vật chủ chính là chúng ta. Nhưng kì lạ ở chỗ cái 'vòng tay' cũng mới chỉ là một phần nhỏ thôi. Cơ thể thật của nó dường như nằm ở khắp nơi trên cơ thể chúng ta, tương tự như hệ thần kinh vậy. Nên rất khó để gỡ bỏ nó hoàn toàn dù là với công nghệ y học tiên tiến nhất hiện nay. Dù có chặt tay đi chăng nữa thì nó vẫn có thể hồi phục lại từ phần rễ đã ăn sâu vào cơ thể!」
Ông ta vui vẻ giải thích.
Và... chà, ông ta nói rất đúng.
Để gỡ bỏ nó thì ta cần phải dùng đúng loại mã khóa riêng biệt.
「Còn ảnh hưởng của nó lên cơ thể thì sao ạ....?」
「Không có. Chà, biết nói sao ta, cứ coi như nó là một sinh vật ma thuật[note18172] đi. Nó chỉ hấp thụ ma tố từ môi trường xung quanh, hoàn toàn không gây hại gì đến vật chủ. Hơn thế nữa, nó còn tích hợp chức năng thông báo cho người đeo nếu có ai đó đang gặp nguy hiểm. Như ta đã nói, chỉ những người đã đeo cái vòng này mới có thể sử dụng chức năng liên lạc, và trạng thái của họ sẽ được hiển thị cho nhau. Như màu đỏ là tình trạng nguy kịch, màu vàng là đang gặp nguy hiểm, còn màu xanh là trạng thái bình thường. Có thể mục đích ban đầu của thứ này là giúp đồng đội liên lạc với nhau. Tên hề đó không giải thích gì ngoài mấy cái chỉ số nên chắc là hắn ta không biết gì về mục đích ban đầu của cái vòng này... hoặc cũng có thể――」
Ông ta hào hứng giải thích.
Nhưng ông ta đã đụng vào những chuyện tối mật rồi. Cũng may là có vẻ mọi người đều không quan tâm nhiều lắm.
Quan trọng là chiếc vòng giúp ta có giao tiếp với nhau bằng『Truyền dẫn suy nghĩ』, nhưng tối đa chỉ với 5 người thôi.
Mọi người dần dần tiếp nhận thông tin vừa rồi, và sự im lặng lại một lần nữa bao trùm cả nơi này.
Nhân tiện, tôi cũng đeo vòng luôn.
Nếu chỉ có mình tôi không đeo thì sẽ rất kỳ lạ. Ngoài ra, cái vòng cũng có một vài chức năng khá tiện dụng. Tôi cũng có thể dễ dàng gỡ bỏ nó, nhưng không phải bây giờ.
◇◇◇
Và thế là bây giờ mọi người đều phải biết cần làm gì tiếp theo.
Nhờ vào sự khéo léo của các giáo viên, những học viên đã dần lấy lại bình tĩnh để vạch ra kế hoạch hành động ngay từ lúc này.
Đã một giờ đồng hồ trôi qua từ khi Laplace rời đi.
Ổn định trật tự nhanh đến mức này, xem ra những học viên cũng không tồi chút nào.
Các giáo viên trao đổi ánh nhìn, và rồi một người giáo viên có vẻ già cả tiến lên phía trước.
「――Tất cả nghe đây. Ta là William Roaz đến từ Học viện Tổng hợp Ingracia. Ta muốn tất cả các trò đều vượt qua được tình huống nguy cấp này.」
Sau đó, ông ta bình tĩnh tiếp tục.
Giờ đã gần trưa. Kiểu gì cũng có người bắt đầu đói bụng.
Ngồi đó than thở cả ngày cũng chẳng ích gì, nên tốt nhất cần phải mau chóng làm gì đó.
Đoán trước được chuyện đó, người lớn tuổi nhất ở đây, người giáo viên đến từ Học viện Tổng hợp Ingracia bắt đầu giải thích lại tình hình một cách dễ hiểu.
「Chắc các trò cũng nắm được tình hình hiện tại rồi. Hiện giờ chúng ta có ba lựa chọn.
Lựa chọn đầu tiên là ở yên đây và chờ người tới cứu. Ai cũng biết hãng hàng không Tempest Airline là của Đại Ma Vương Rimuru-sama. Không đời nào ngài ấy lại bỏ qua vụ việc này. Ta đoán có thể họ sẽ tìm đến hòn đảo này trước khi bọn cướp kia quay trở lại.
Lựa chọn thứ hai là chúng ta sẽ đi đến rìa hòn đảo và kêu gọi sự giúp đỡ từ bên ngoài. Tất nhiên là lựa chọn này khá mạo hiểm. Nó rủi ro hơn nhiều so với lựa chọn đầu tiên, và chúng ta cũng chẳng biết nó có khả thi không nữa, trừ phi đến tận nơi thử. Dù vậy.... nó cũng khá đáng để đánh cược.
Còn lựa chọn cuối cùng thì ta không khuyến khích lắm. Đó là chọn đi theo bọn không tặc "Gánh Xiếc Tham Lam" đó và trở thành thuộc hạ của bọn chúng trên danh nghĩa. Nói cách khác là lên tàu cùng bọn chúng và ra ngoài cơn bão ma tố này, rồi sau đó yêu cầu sự giúp đỡ từ bên ngoài khi chúng mất cảnh giác. Để thực hiện được chuyện đó thì cần phải lấy lòng, khiến chúng tin tưởng ta, ngoài ra còn phải chứng minh sức mạnh của mình với chúng nữa.
Sau khi thảo luận xong xuôi hết thì giáo viên chúng ta đều thống nhất với ba lựa chọn trên, bởi vì chúng thực tế nhất và có cơ hội thành công cao nhất. Và giờ ta muốn nghe ý kiến của các trò――」
Hừm, hừm.
Chuyện này bắt đầu đi theo hướng tôi muốn rồi đấy.
Thành thật mà nói, tôi đã mất công ngồi thiết lập điểm đến vậy nhưng không được tham gia vào trò chơi này thì tôi thấy khá buồn đó. Nếu các học viên chỉ thờ ơ ngồi chờ người ngoài tới cứu thì quả thực khá đáng quan ngại đấy.
Nếu chuyện đó xảy ra thật thì chắc tôi cũng phải xem xét đến chuyện cho họ ở đây cả năm.
Dĩ nhiên là họ không cần phải xây căn cứ thật rồi.
Vì nơi này là một hòn đảo hoang chưa được khai phá nên tôi đang tính đến việc xây dựng một vài khu resort nghỉ dưỡng và cơ sở giải trí ở đây.
Có thể đối với chúng tôi là chỗ giải trí, nhưng đối với người bình thường thì chắc là "hơi" kinh khủng....
Tôi nghĩ mình cũng nên lập thêm một cơ sở huấn luyện mới, thay vì cứ đổ cả đống thời gian và tiền bạc vào Mê cung.
Dù cho phải tốn chút công sức để thỏa thuận với những kẻ trị vì hòn đảo này.
Hủ Điểu Sư[note18173] sống ở vùng đầm lầy mục rữa phía Đông.
Sa Yết[note18174] cư ngụ tại sa mạc cát nóng phía Tây.
Độc Hổ[note18175] thống trị khu rừng độc hoang sơ phía Nam.
Băng Long[note18176] ẩn náu trong vịnh băng hà lạnh lẽo ở phía Bắc.
Và Nham Sơn Tượng[note18177] ngự trị nơi trung tâm hòn đảo.
Dù Laplace không mấy tôn trọng những kẻ thống trị đó lắm, nhưng tôi vẫn giao việc đàm phán cho hắn. Tôi có chút hơi lo, không phải về chuyện sức mạnh.
Mặc dù những kẻ mang hạt giống ma vương hạ cấp này mạnh ngang ngửa các cựu ma vương, nhưng chúng chỉ biết hành động theo bản năng. Chúng không đủ thông minh để chỉ huy thuộc hạ.
Và do đó, nên nếu có kẻ mạnh hơn chịu đứng ra đàm phán với chúng thì kiểu gì chúng cũng chấp thuận thôi, chiến tranh không phải là một quyết định không ngoan.
Nếu có thể giữ mối quan hệ này lâu dài thì càng tốt....
Còn nếu chúng không đồng ý thì thì hết cách, chúng tôi đành phải tìm một hòn đảo khác thôi.
Úi, lại lạc đề nữa rồi.
Các học viên bắt đầu tìm đến người quen của mình, chia thành các nhóm để thảo luận.
Họ bàn luận xem nên làm gì tiếp theo, nên lựa chọn như nào để sống sót.
Trong số đó――
「Hmm, thật lố bịch. Ngài William già quá hóa lẩm cẩm rồi đấy. Mong chờ Đại Ma Vương tới cứu ư.... Hành động đó hệt như sỉ nhục anh hùng Masayuki, ân nhân của hoàng huynh Eric của ta vậy! Hành động đó cũng giống như xúc phạm hoàng tộc bọn ta. Với tư cách là quốc vương kế vị của vương quốc Ingracia, ta không thể nào bỏ qua cho hành động đáng xấu hổ đó được. Ta―― Không, nhị hoàng tử ta đây sẽ cho các người sáng mắt ra!」
Tên nhóc quý tộc cao ngạo Julius gầm lên đầy giận dữ.
Ể... à... ừm.
Nhắc mới nhớ, hình như vương quốc Ingracia đang rơi vào một cuộc khủng hoảng thì phải?
Trong cuộc Đại Chiến mười năm về trước, vài thành viên trong hoàng tộc đã câu kết với một bộ phận binh sĩ, xúi giục nổi loạn âm mưu lật đổ nhà vua hòng chiếm đoạt ngai vàng.
Hoàng tộc không có mấy thiện cảm với tôi, và Julius cũng là người của cái gia đình hoàng tộc đó. Thế nên tôi đoán việc tên nhóc đó cũng có ác cảm với tôi là chuyện không thể tránh khỏi.
Vào lúc đó, nhờ việc cứu tay hoàng tử Eric khỏi bản án tử hình, địa vị của Masayuki ở vương quốc Ingracia đã được nâng cao.
Dù ban đầu có vẻ thuận lợi, nhưng bây giờ thì hình như ở đó cậu ta được tôn làm thần thánh thì phải.....
Nhớ lần trước Masayuki đến chơi, cậu ta cứ khóc lóc và đổ lỗi cho tôi mãi thôi.
Tôi chỉ biết lờ tiệt đi, muốn càm ràm thì đi mà nói với Ciel-san ấy, đâu phải do tôi đâu.
Ồ, có vẻ nhóm người Julius đã bắt đầu hành động trong lúc tôi còn bận ôn lại chuyện cũ.
「Ta luôn chào đón những ai muốn về dưới trướng ta! Nhân danh Julius, ta hứa là sẽ đảm bảo an toàn cho các ngươi!」
Một phát biểu khá ngầu, cùng một khuôn mặt điển trai.
Chỉ thế thôi là đã có vài học viên nữ đứng dậy và đi theo tên Julius đó rồi.
Kỳ lạ thay, một vài giáo viên cũng đi theo hắn.
Cái gã Yujilas và một số tên đeo bám khác thì không nói làm gì, nhưng có một giáo viên của Học viện Tổng hợp Ingracia cũng đi theo luôn.
Dựa vào vẻ ngoài thì có lẽ anh ta cũng chuyên về chiến đấu, nhưng lúc trước anh ta lại không đứng lên thách thức Laplace. Một là anh ta cũng cùng một giuộc với tên Yujilas đó. Hai là anh ta là một người vô cùng cẩn trọng.....
「Đợi đã! Đừng tự ý hành động trong tình huống này! Chúng ta cần phải đoàn kết với nhau để thoát khỏi nơi này mà, đúng chứ?」
Cậu ma nhân tóc đỏ đó quả là có ý thức công lý thật.
Tất nhiên là cậu ta nói không sai.
Nhưng tại sao người giáo viên già William lại đưa ra ba lựa chọn trong tình huống này.
Đúng là có thể ông ta muốn các học viên suy nghĩ cho bản thân nhưng rơi vào tình huống đó thì họ cũng rất dễ hoảng loạn.... Thường thì đáng lẽ ra các giáo viên sẽ vạch ra một kế hoạch còn học viên thì chia nhóm để thực hiện.
Mặc dù tôi đã tính đến cái lựa chọn thứ ba đó, nhưng không ngờ ông ta lại đề xuất nó như vậy.
Ông già William này có vẻ rất nghiêm khắc nhưng đồng thời cũng rất khôn ngoan, dường như ông ta đang có kế hoạch gì đó......
Trường hợp xấu nhất là các học viên thật sự hoảng loạn và tự ý hành động một mình.
Nếu chuyện đó xảy ra thì tôi cũng không còn lựa chọn nào khác ngoài tạm dừng bài kiểm tra này lại. Ưu tiên hàng đầu là đảm bảo an toàn cho các học viên.
Ngoài ra, tôi cũng tính đến chuyện tiết lộ thân phận thật sự để ép họ phải tham gia cuộc huấn luyện này.
Khi họ biết tôi ở đây thì ắt hẳn sẽ từ bỏ ý định trốn thoát luôn cho mà xem. Tôi phải lèo lái sao cho tình hình đừng có đi theo hướng đó.
Laplace, Tear và tôi.
Chúng tôi phải tiếp tục trò chơi sinh tồn này, trong khi vẫn đảm bảo tính mạng cho các học viên.
Như thế, họ chỉ chia ra tối đa ba nhóm.
Nếu tất cả bọn họ đoàn kết và cùng nhau hợp tác thì khỏi phải nói.
Nhưng làm thế rất khó và chỉ đến từ phía của những người lãnh đạo. Trong tình huống nguy cấp thế này thì ai cũng chỉ lo cho tính mạng của bản thân thôi.
Xét trên quan điểm đó thì hành động của Julius cũng không hẳn là sai.
Rốt cuộc thì cách nhanh nhất thành lập một nhóm trong tình huống này vẫn là chọn ra một người lãnh đạo.
Nếu tuân theo những quy tắc do Julius lập ra thì chắc chắn nhóm sẽ rất có trật tự.
「Hừ, con chó ngu xuẩn. Bây giờ tao không phải là Julius, mà là đệ nhị hoàng tử của vương quốc Ingracia, là kẻ lãnh đạo mọi người. Không phải có một người đứng ra lãnh đạo sẽ tốt hơn để mọi người nghe theo mấy cái sáng kiến nhảm nhí của mày sao?」
Hmm, có vẻ tên nhóc này cũng nghĩ trước rồi mới dám nói đấy nhỉ.
Tên đó đúng là không phải một tên nhóc quý tộc - hoàng tộc - kiêu ngạo thông thường.
「Nhưng nếu chọn người lãnh đạo thì chúng ta nên tôn trọng ý kiến của mọi người――」
「Từ từ, chờ đã, Karma. Julius nói cũng đúng đấy. Đây không phải là lúc thảnh thơi ngồi lắng nghe ý kiến của từng người.」
Người vừa lên tiếng là Magnus, là cái tên cứ bám lấy tôi lúc ngồi trên tàu ấy, cậu ta cắt ngang và kêu Karma lại nói chuyện.
Tôi cũng bác bỏ cái chủ nghĩa lý tưởng mà Karma đang nhắm đến.
「Magnus? Chúng ta không thể cứ nghe theo cậu ta được....」
「Cứ từ từ đã. Chúng ta chưa có lương thực, phải chứ? Chúng ta phải tự chuẩn bị thức ăn và nước uống cho cả tuần. Cứ cho là những người có thể dùng『Kho không gian』có chuẩn bị sẵn thức ăn cho bản thân rồi đi. Nhưng đâu phải ai cũng thế đâu đúng không? Chúng ta đang trên đường đến dự một buổi thuyết trình nên đâu có mang đồ cho mấy hoạt động ngoài trời. Nên nhớ là đâu phải ai cũng chuẩn bị trước được.」
「Chuyện đó――」
「Cứ xem Julius làm có tốt không đã rồi quyết định sau cũng chưa muộn mà, đúng không? Đúng là chúng ta rất cần một người lãnh đạo.」
「―― Ra vậy. Tớ hiểu rồi.」
Magnus đã hoàn toàn thuyết phục được Karma, tôi hơi bị ngạc nhiên đấy.
Có vẻ cậu ta không chỉ nói mồm không thôi nhỉ, ít ra cũng có não đấy chứ.
Ngoài ra, tôi cũng có nghe loáng thoáng tiếng Magnus lẩm bẩm「Bây giờ...」.
Bên ngoài thì có vẻ tốt bụng nhưng ai mà biết được bộ mặt thật của cậu ta là gì.
Tốt nhất là tôi không nên hạ thấp cảnh giác.....
Sau đó, Karma và Magnus đi thuyết phục với những học viên khác, họ cũng chẳng phàn nàn gì cả.
Đến cả tôi cũng bị thuyết phục nữa là.
Cũng may mà không có tên ngốc nào dám tự ý hành động.
Ngay cả các giáo viên cũng đồng ý. Vậy là kể từ giờ, gần như toàn bộ học viên đều đi theo Julius.
Và như vậy, cuộc sống sinh tồn trên hoang đảo của nhóm người do Julius đứng đầu đã chính thức bắt đầu.