Đảo Maldoland.
Đúng như Ciel đã nói,『Cảm nhận ma lực』của tôi phát hiện ra nhưng cá thể đặc biệt cấp bán ma vương.
Mỗi con chiếm đóng một góc hòn đảo.
Có vẻ chúng có lãnh địa riêng.
Và ở trung tâm, tôi cảm nhận được một cấp ma vương. Thú vị ở chỗ mặc dù đã gây chiến, nhưng chúng vẫn chưa nghiêm túc tiêu diệt lẫn nhau để giữ cân bằng cho hòn đảo.
Có lẽ vẫn còn nhiều quái vật mạnh ngang tầm các cựu ma vương đang ngủ say ở khắp nơi trên thế giới có lẽ vì trí tuệ của chúng không cao lắm.
Lần này chúng tôi vô tình phát hiện ra một trong những con quái vật đó.
Giờ thì, Laplace định làm gì đây ta?
Trong khi đang vô cùng phấn khích, tôi quay sang nhìn Laplace.
「E hèm, các ngươi xẽ phải chải wa một khóa huấn luyện trước khi trở thành thuộc hạ của ta.......」
「Đừng có giỡn mặt bọn ta! Chúng ta sẽ quyết đâu nghiêm túc tại đây. Ngươi là ai mà dám—―Guuahh!!」
Khi chúng tôi vừa xuống tàu, Laplace bắt đầu nói.
Học viên của học viện nào thì xếp riêng thành một hàng, và các giáo viên xếp ở đầu hàng.
Tính cả giáo viên và vệ sĩ thì ở đây có khoảng tầm trăm người.
Chắc có cỡ 30 người mỗi học viện trên tàu.
Họ rất sáng suốt khi chịu ngoan ngoãn xuống tàu.
Chỉ cần con tàu này bị xước một vết thôi là Laplace sẽ phát điên ngay.
Chà có lẽ họ định sử dụng con tàu để trốn thoát sau khi đánh bại Laplace ở đây, nên mới quyết định chiến đấu cách xa con tàu một chút.
Và đúng lúc Laplace vừa phát biểu thì một giáo viên đột ngột lên tiếng, và thế là bị Tear cho một đấm khóa mỏ luôn.
Cũng đúng thôi, biệt cách sức mạnh giữa hai bên như trời với đất vậy. Vì cũng đã một thập kỷ trôi qua từ sau cuộc Đại Chiến, bình yên đã trở lại, và trong thời đại hòa bình thì sức mạnh của những chiến binh có bị thui chột âu cũng là chuyện thường tình, rõ ràng, sức mạnh của các giáo viên không thể sánh được với nhóm Laplace.
「Mm—―—Fuffuffufu. Nếu có ý định chống đối ta thì kết quả sẽ như thế đó, hỉu hôn? Ta sẽ cho các ngươi thấy cách biệt sức mạnh giữa bọn ta với lũ íu nhớt các ngươi, muốn thử hong?」
Laplace dang hai tay ra, giở giọng khiêu khích.
「Tên khốn!」
「Dám coi thường chúng ta sao? Ta sẽ cho ngươi thấy sức mạnh thật sự của bọn ta.」
「Các em cứ yên tâm, các giáo viên sẽ giải quyết lũ này!」
Nói vậy, họ quay về phía Laplace.
Vì đã giao nộp tất cả vũ khí nên hiện giờ họ gần như đánh tay không. Nên có thể sức chiến đấu sẽ giảm đáng kể.
「Hãy tới đây, thiên kiếm! Xuất hiện đi! Ma thuật nguyên tố: Kiến tạo Vũ khí!」
Một trong những giáo viên đã dùng ma pháp để tạo ra vũ khí và đưa cho những người còn lại.
Tuy cũng không tồn tại được lâu nhưng chúng vẫn khá mạnh vì chúng phản ánh thực lực của người sử dụng.
Dựa trên kỹ năng của người giáo viên kia thì có lẽ những món vũ khí đó có thể tồn tại được khoảng 10 phút.
Bốn người còn lại thiên về chiến đấu.
Và ngay khi họ có vũ khí trong tay, trận chiến lập tức bắt đầu.
.........
......
...
Chắc tôi không cần phải nói kết quả.
Các giáo viên đã cố gắng hết sức. Thực sự cố gắng.
Tiếc thay, thực tế quá đỗi khắc nghiệt.
Những người dưới rank A cũng còn chưa đủ sức đánh lại Tear nữa là.
「S-sensei!」
「K-Không thể nào... đến cả thầy Brown mà cũng...」
Những tiếng khóc than của các học viên dần vang lên.
Tôi cũng rất áy náy về chuyện này nhưng không thể dừng kế hoạch lại được, điều này là để loại bỏ những mầm mống tội ác trong lòng học viện.
Tôi khẽ gật đầu với Laplace.
「Fufu. Đã thấy sức mạnh của ta chưa? Siu mạnh luôn đúng hơm? Giờ còn tên ngốc nào muốn chống đối ta nữa hôn?」
Laplace khua tay múa chân tạo dáng, nhìn lướt qua các học viên ở đây và "nhẹ nhàng" áp đảo họ.
Giờ anh ta toát lên một cảm giác ma quái, quỷ dị, trông cũng được đấy.
「Quéo quèo, dzờ thì, zì tất cả đều hiểu nhau hết rồi đúng hôn, thế nên mọi người đeo cái lày vào đi nhoa.」
Laplace búng ngón tay một cái và biến ra một chiến vòng tay.
Đó là một vật phẩm ma thuật gọi là vòng tay ký sinh[note18129].
Nó là một sản phẩm của phòng nghiên cứu với mục đích hỗ trợ chinh phục Mê cung. Nó hiển thị thông tin của người đeo thành những con số.
Chiếc vòng cũng có thể định lượng sức mạnh của quái vật mà người đeo đã đánh bại. Đây là sản phẩm thử nghiệm nhằm giúp dễ dàng nhìn thấy điểm số của người khác hơn.
Nó được tạo ra với mục đích là để ghi lại và định lượng những con quái vật đã từng đánh bại hoặc những cái bẫy đã bị phá.
Nếu những người thách thức có chiếc vòng tay này trong lúc chinh phục Mê cung, thì khi chết hoặc quay trở về, họ có thể dễ dàng biết được tổng số điểm của mình.
Và nếu được nhiều điểm thì sẽ có phần thưởng.
Tôi nhớ mang máng dự án này từng được đề xuất ở cuộc họp lần trước.
Có lẽ Laplace đã đem nó theo.
Làm tốt lắm! Giờ chúng ta có thể kiểm tra thực nghiệm luôn được rồi.
Mục đích thực sự của Laplace hình như là――
「Những con số sẽ được hiển thị trên chiếc vòng này. Ta có thể biết được cách các ngươi sinh tồn trên hòn đảo này. Ta đoán chắc các ngươi đều biết nó hoạt động thế nào rồi nhưng vì ta rất tốt bụng nên nếu có câu hỏi thì ta sẽ giải đáp cho.
Bài kiểm tra đầu tiên các ngươi phải vượt qua để trở thành thuộc hạ của ta là tìm cách sống sót trong vòng một tuần trên hòn đảo này. Nhưng nếu chỉ cần sống sót không thôi thì cũng chán lắm đúng hông? Thế nên, những kẻ thấp điểm nhất sẽ "tạch".
Giờ nghe đã dzui hơn rồi đúng hôn? Chắc các ngươi cũng hiểu "tạch" ở đây là gì rùi chứ? Dzờ thì, dzờ thì, trò zui bắt đầu, tận hưởng trò chơi sinh tồn đi nàoo~~!」
Nghe có gì đó hơi sai sai nhưng tôi đoán là sẽ ổn thôi.
Laplace hợp với vai này thật đấy, nhìn cái cách hắn vui vẻ giải thích là thấy.
Tôi nghĩ rằng kế hoạch của hắn là khuyến khích các học viên sử dụng chiếc vòng tay này.
Trong lúc đó, Tia đã đi quanh và đeo chiếc vòng vào tay mỗi người.
「Xin đợi đã! Nếu điểm thấp thì sẽ bị gì? Ít nhất cũng phải nó rõ chúng tôi cần tối thiểu bao nhiêu điểm để không bị loại chứ?!」
Ô hô? Dám đặt câu hỏi trong tình huống này luôn à, can đảm thật đấy.
Khi quay lại nhìn, tôi nhận ra đó là cậu thanh niên tóc đỏ lúc trước đã đứng lên phản kháng đám quý tộc.
Nói thật, ý thức về công lý và trách nhiệm của cậu ta thật sự rất mạnh mẽ.
「Hmm, hmm, ngươi muốn biết lắm hã, muốn biết nhắm phải hôm? Thực ra, ta chưa có tính tới chuyện đóa.」
Trong khi vẫn phô diễn cái cách nói khác người đặc trưng của mình, Laplace liếc mắt sang tôi như để cầu xin giúp đỡ.
Này này, đừng có nói là hắn chưa tính tới chuyện đó thật chứ?! Trời ạ, bó tay với tên ngốc này luôn...
Đúng hơn là đừng có xin tôi giúp đỡ vào ngay lúc này chứ? Phiền phức quá, thật hết cách.
Nếu tôi sử dụng quá nhiều kỹ năng thì rất dễ bị phát hiện và thộp cổ. Dừng thời gian cũng loại luôn, vì Laplace không thể di chuyển được trong thế giới ngưng đọng.
Tuy nhiên vẫn còn một cách. Đó là sử dụng『Truyền dẫn suy nghĩ』để tiến hành một cuộc đối thoại siêu tốc.
Nếu tăng tốc suy nghĩ lên gấp mười nghìn lần thì 1 giây sẽ kéo dài 166 phút.
'Mệt với tên này thật!' Nghĩ bụng, tôi sử dụng『Gia tốc suy nghĩ』lên nhóm Laplace.
◇◇◇
Ngay lúc tôi vừa kích hoạt kỹ năng.
「Chúc một ngày tốt lành, Rimuru-sama! Ngài thích vở kịch của bọn tui chứ?」
Bọn họ lập tức chào tôi, như đang rình sẵn rồi vậy.
Cứ để mặc tới đâu hay tới đó cũng chả sao, nhưng vì dư thời gian nên tôi quyết định lắng nghe kế hoạch của họ.
「Oi, Laplace. Ngươi chỉ mới tính được đến đây thôi đúng không?」
「Không không, tui đã tính thêm một chút rồi đấy chứ. Chỉ là tui không biết nên đưa ra hình phạt nào nếu họ dưới một mức điểm nhất định zì tui có biết họ là ai đâu. Không ngờ tên tóc đỏ đó lại hỏi số điểm tối thiểu...」
Có vẻ Laplace đã lên kế hoạch hành động sau khi nghe thế.
Đúng là anh ta không thể lấy đại một con số được, vì không thể chắc chắn họ sẽ đạt được bao nhiêu điểm, nhưng...
「Lúc đó chỉ cần ngươi nói『Đoán~ xem~!』là được rồi tên ngốc này!」
「Ahh! Phải rồi, vẫn còn cách đó ha.」
Trưng ra biểu cảm 'Ây da', Laplace gãi đầu.
Bình thường anh ta khá cẩn trọng và nhanh trí nhưng vào những lúc như thế này thì cứ như quên lắp não vậy.
「Thôi được rồi, chuyện đó để khi khác tính, bây giờ tập trung chuyên môn đi.」
Tôi quay lại chủ đề ban đầu, hơi bị lạc đề rồi đấy.
Trước tiên phải xem lại cách thức chấm điểm của cái vòng tay này đã.
・Hành động cảnh giác/báo động: 1-10 điểm
・Hành động đàm phán: 1-10 điểm
・Tiêu diệt quái vật: dưới cấp E - 1 điểm
D - 2~5 điểm
C - 6~30 điểm
B - 31~100 điểm
A - 500 điểm
Trên cấp A - 10,000 điểm
・Hành động giải cứu: 1-30 điểm
・Hành động phá hoại/cản trở: trừ 1-100 điểm ※ Không xuống dưới 0 điểm.
・Hành vi nguy hiểm: reset điểm
・Giết người: Điểm cố định bằng 0
Đó là cách thức tính điểm.
Những mục như『Hành động』hay『Hành vi』là những thứ chỉ thưởng điểm cho cá nhân, còn mục『Tiêu diệt』thì có thể chia điểm cho toàn tổ đội.
Tuy nhiên tôi sẽ thiết lập để tất cả đều nhận được ít nhất 1 điểm.
Thế này sẽ dễ kiếm điểm hơn, vì nếu dùng cách thức chia điểm cũ thì độ khó quá cao.
Do đó, họ sẽ vẫn được một điểm nếu thành lập tổ đội và đánh bại một con quái dưới cấp E.
Tất nhiên là nếu một người tự mình đánh bại một con quái vật thì người đó sẽ nhận được tất cả điểm.
Nhưng làm thế khá là nguy hiểm.
Ví dụ như, ở đây có một vài con quái vật cấp A nhưng gần như không thể săn chúng được. Để đối phó với một con quái vật cấp A thì cần có ít nhất 5 mạo hiểm gia hạng B trở lên mới cân bằng được.
Đây là cấp thấp nhất của boss tầng trong Mê cung hiện tại, nhưng ngay cả một tổ đội 6 người cũng phải rất khó khăn mới vượt qua được.
Để có thể đánh bại những con quái vật cấp độ đó một cách an toàn thì cần tối thiểu gấp đôi số lượng thành viên cần thiết.
Sẽ rất tuyệt nếu những học viên dưới hạng B có săn những con quái vật cấp C trong một tổ đội.
Thú thật thì những học viên như thế khó lòng được 100 điểm trong vòng 1 tuần......
「Tui hiểu roài, thế là dù họ cố dắng hết sức cũng chỉ được 100 điểm ớ hở.」
Laplace nói với vẻ trầm ngâm sau khi nghe tôi giải thích.
Đối với các học viên, ngay cả khi họ săn mấy con goblin cấp D, họ sẽ chỉ nhận được 1 điểm mỗi con. Chưa chạm đến mốc 100 điểm ngay cả khi họ đánh bại 14 con mỗi ngày.
Nói trước, đây không phải vùng đất quái vật như Mê cung nên không có chuyện quái vật tự động xuất hiện đâu.
Đứng đầu chuỗi thức ăn ở đây là những con quái vật cấp Tai ương[note29774].
Chúng tôi đã xác nhận có một con quái cấp Nguy hiểm[note29775] ở mỗi góc hòn đảo.
Chỉ có 5 năm kẻ duy nhất vượt trên cấp A.
Ngoài ra, còn có vài cá thể đặc biệt ngang cấp A.
Bọn chúng là những kẻ thống trị, và đang cố gắng gia tăng số lượng chủng loài.
Tuy nhiên vẫn có vài chục con quái vật cấp B và vài trăm con cấp C.
Và chỉ có vài nghìn con cấp D thôi.
Nếu mỗi một người trong tổng 100 học viên cần săn 100 con cấp D, thì phải cần 10,000 con mới đủ.
Nhưng số lượng quái vật trên hòn đảo này không nhiều tới mức đó nên họ buộc phải săn những con quái cấp C nguy hiểm hơn.
Hay đúng hơn là nếu họ làm quá thì có thể phá vỡ cân bằng sinh thái nơi này. Tôi đoán những kẻ thống trị hòn đảo sẽ không nhắm mắt làm ngơ đâu.
Do đó, xét về mặt logic thì đó là việc nên tránh.
Thực tế thì số lượng quái vật ít cũng đồng nghĩa với ít nguy hiểm.
Đó chính là lý do chúng tôi chọn hòn đảo này, tại đây chúng tôi có thể đảm bảo an toàn cho họ. Sẽ chẳng có gì quá nguy hiểm trừ khi có tên nào chán sống dám thách thức lũ quái cấp bán ma vương.
Còn với tôi, tôi muốn họ học cách hợp tác với người khác.
Những kẻ kiêu ngạo, những người vô cảm và thậm chí cả những người thiếu niềm tin vào bản thân.
Bằng cách luyện tập trên hòn đảo này, họ sẽ nhận ra sự kém cỏi của bản thân, biết được tầm quan trọng của việc hợp tác và chứng tỏ rằng mình có ích với người khác.
Mục đích chính là khiến họ nhận ra thiếu sót của bản thân.
Không cần phải thách thức với vua của hòn đảo hay mạo hiểm tính mạng làm gì.
Tôi giải thích với Laplace.
Laplace và Tear chăm chú lắng nghe.
Có vẻ như họ cũng đồng tình.
「Vậy thì, lấy điểm đậu là 30 điểm. Nhưng còn hình phạt thì sao?」
「Tùy ngươi, muốn làm gì thì làm.」
「Hả? Ý ngài là... không đùa chứ?!」
「Phải. Chẳng phải ngươi cũng nghĩ những kẻ đã làm ô danh học viện không đáng được tha thứ sao?」
「T-Tất nhiên rồi! Tui cũng nghĩ vậy mà.」
Laplace mừng rỡ vô cùng.
Dường như Tear vẫn chưa hiểu lắm, nhưng câu tiếp theo thì chắc chắn sẽ hiểu.
「Một năm. Ta sẽ giao họ cho ngươi một năm, Laplace-chan.」
「Cảm ơn, cảm ơn ngài rất nhiều! Giờ tui thấy hứng lắm roài. À còn vụ giấy phép chặn bắt thì sao...」
「Nếu ngươi nghi ngờ thì ta không ngại đưa cho ngươi ngay lúc này đâu, được chưa?」
「Dzô cùng xin nhỗi! Tui luôn tin tưởng vào Rimuru-sama từ tận đáy lòng mà.」
Trông vui mừng đến nỗi tôi có cảm giác anh ta có thể nhảy và hét 'Yahoo!' bất cứ lúc nào.
Có vẻ Tear cũng đã hiểu ra, cô ấy nở một nụ cười mãn nguyện.
Chà, họ mừng ghê ha...?
Rốt cuộc tôi chỉ mới ngầm đồng ý cho phép họ lấy những học viên yếu ớt làm thuộc hạ.
Hai người họ là đặc vụ dưới trướng Souei nên bình thường rất khó gần.
Và đó chính xác là lý do tại sao, dù chỉ được có một năm ngắn ngủi nhưng họ vẫn rất vui vì có đồng đội.
Thêm cả giấy phép chặn bắt của tôi nữa.
Nếu quốc gia nào thử nghiệm bất cứ thứ gì liên quan đến lĩnh vực hàng không, thì anh ta có thể tới đó và nghiền nát ngay lập tức.
Nếu khi đó mà anh ta có thuộc hạ dưới quyền thì quả là quãng thời gian tuyệt nhất đối với Laplace.
Còn đối với Tear, một khóa huấn luyện khắc nghiệt như thế này cũng như một món đồ chơi tuyệt vời, cảm giác sung sướng hiện lên trên mặt cô ấy rất rõ.
「Nhưng lỡ chuyện này khiến bọn họ sa vào con đường phạm pháp thì sao――」
「Hả, ngươi vừa nói gì cơ Laplace? Cho nói lại đấy. Nghe cho thủng đây, có sự cho phép của ta thì tất cả đều là hợp pháp, hiểu chưa? Đừng quên ta là Đại Ma Vương đấy. Mỗi quốc gia đều có chủ quyền lãnh thổ riêng, nhưng chỉ là chủ quyền trên cạn chứ không phải bầu trời. Vậy nên người nào tuyên bố chủ quyền trước thì nó sẽ thành độc quyền của người đó, đúng không? Chà, vì lãnh thổ bầu trời khá rộng lớn nên ta cần phải xin phép Milim, nhưng...」
Nói thế tôi rút ra một tờ giấy mới cứng, tất nhiên là trong tưởng tượng thôi.
Tờ giấy này đã được yểm ma thuật nên nó không bao giờ bị mối mọt. Đây là loại giấy cao cấp nhất, nó tốt đến nỗi dù có gập đôi lại cũng không để lại nếp nhăn.
Nhưng cái chính không phải tờ giấy mà là nội dung được ghi trên đó.
Bản thỏa thuận đó ghi rõ rằng tôi được quyền tự do sử dụng bầu trời nếu có lý do cụ thể, kèm theo chữ ký của tôi và Milim ở cuối trang.
Chắc ban đầu Laplace nghĩ đó chỉ là một chứng nhận quyền sở hữu vùng trời trên rừng đại ngàn Jura.
Nhưng cái tờ giấy tôi đã chuẩn bị không đơn thuần là giấy phép nữa mà là giấy chứng nhận quyền sở hữu bầu trời, hoàn toàn độc quyền.
「Cái dzì, tui có nhìn lầm hong?! Ôi quỷ thần thiên địa ơi... ngài đã chuẩn bị sẵn thứ này sao....」
Anh ta bất ngờ tột độ, đến mức không thể tin vào mắt mình và cứ ngỡ đây là mơ.
Laplace đớ miệng luôn.
「Thế nghĩa là... tụi tui được phép sử dụng hoàn toàn tự do ư...?」
「Hmm. Đúng vậy đấy, Tear-kun. 」
Cô ấy hét lên 'Kyaa!' và ôm chầm lấy Laplace.
Dù từ nãy đến giờ chỉ là hình ảnh tưởng tượng trong đầu nhưng có vẻ họ vẫn tin là thật[note18130].
「Nói vậy, nghĩa là....」
「Hmm. Nghĩa là ngay cả khi bọn chúng thực sự trở thành thuộc hạ của ngươi thì cũng chả sao hết, chuyện đó không hề phạm pháp. Và bất cứ thứ gì đi vào không phận của ta mà chưa xin phép là hành vi xâm phạm lãnh thổ bất hợp pháp. Ngoài ra, nếu những học viên tiết lộ chuyện này sau khi họ được thả vào một năm nữa thì sẽ rắc rối to đấy... Và cuối cùng, những kinh nghiệm họ có được sau một năm ở đây ít nhiều cũng giúp họ cải thiện bản thân đúng không?」
「Xin cứ tin ở tui! Tui sẽ huấn luyện họ đúng cách.」
「Tui nữa! Tui sẽ khiến họ cảm thấy mỗi ngày đều như ở trên thiên đường.」
Có vẻ cả Laplace và Tear đều bắt đầu tính chuyện tương lai rồi.
「Giờ thì chắc hai người đều hiểu hết rồi đúng không, quay lại chủ đề nào.」
Và thế là chỉ trong vòng chưa đầy một giây đồng hồ, chúng tôi đã thảo luận xong xuôi rất nhiều vấn đề.
◇◇◇
Và sau một hồi bàn bạc, chúng tôi đã đi đến kết luận.
Ngay khi tôi vừa ngắt『Truyền dẫn suy nghĩ』, Laplace không do dự mà giải thích lại lần nữa.
Thế là――
「Dzậy đuấy, mọi ngừi nghe rõ chưaaa? Là 30 đỉm, 30 đỉm ó nha~! Những kẻ zô zụng đến nhỗi còn không kím nổi 30 đỉm thì không xứng đáng trở thành thuộc hạ của ta~! Dưng, dưng mờ, ta kần phải tận zụng nguồn nhân lực hịu quả nên tất cả các ngươi đều fải tham gia xây zựng một căn cứ bí mật ở đây. Tùy các ngươi lựa chọn~! Ráng cố gắng hết sức và đừng có tạch đấy nhóe! 」
「Được rồi, chú ý đây! Chuyện này cực kỳ quan trọng nên nghe cho kỹ vào! Bọn ta không cần những tên rác rưởi ngáng chân người khác. Thủ lĩnh là người rất tốt bụng nên ngài sẽ đối đãi tử tế với các ngươi. Tuy nhiên, các ngươi biết rồi đấy, thủ lĩnh sẽ không giờ cho những kẻ ích kỷ làm thuộc hạ. Nếu có ai muốn ở lại đây thì ta sẽ không cấm nhưng nhớ là trong một tuần sắp tới, đừng có phản bội đồng đội mình đấy, nghe thủng chưa~!? Hãy nhớ rằng nhất cử nhất động của mọi người đều được ghi lại qua chiếc vòng tay đó hết, cố làm gì đó có ích đi nhé! Giờ thì, chúc mọi người dzui dzẻ~!」
Và hai người họ kết thúc.
Rồi mau chóng rời đi, để lại những con người đang bối rối bơ vơ giữa đảo hoang.