Tensei Shitara Ken Deshita (Ver.LN)

chương 1: thanh kiếm đơn độc giữa đồng bằng rộng lớn (phần 1)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Nếu có gì đó khiến tôi chắc chắn, thì xung quanh tôi không có thứ gì thuộc về Trái Đất cả. Hmm... Nếu tôi giống như mấy nhân vật chính trong các tác phẩm huyễn tưởng chuyển sinh, hẳn là tôi phải có kiểu kĩ năng gian lận nào đó nhỉ? Cơ mà tôi còn chẳng biết là tôi có thể sử dụng bất cứ kĩ năng nào trong cái lốt kiếm này không nữa. Đừng nói với tôi là bản thân việc chuyển sinh thành kiếm là một kiểu gian lận nhé, tôi nghi ngờ đấy. Mà sau cùng thì việc đòi hỏi một kĩ năng bá đạo vô địch thiên hạ ngay từ đầu game đúng là vô lý thật. Để xem, một trong những kiểu kỹ năng gian lận là Thẩm định... Ồ! Tôi có thể xem bảng trạng thái của mình này. Tiện quá rồi.

___Tên: Vô danh

Chủ Nhân: Vô Chủ

Tộc: Vũ khí Trí tuệ

ATK: 132 | MP: 200/200 | Độ bền: 100/100

Tiến hóa: [Bậc 1]

Kỹ năng: Thẩm định 6; Tự Tái Tạo; Tâm linh Lực; Thần giao Cách cảm; Chỉ số+; Tốc độ Hồi phục+; Chia sẻ Kĩ năng; Pháp sư

___

Nhìn thoáng qua tôi có vẻ khá mạnh. Thêm vào đó, tôi có thể tìm hiểu thêm thông tin về kĩ năng mà tôi muốn luôn.

___Thẩm định 6: Hiển thị thông tin đối tượng mong muốn.

Tự tái tạo: Tự động khôi phục độ bền của vũ khí, trừ khi đối tượng bị phá hủy hoàn toàn.

Tâm linh Lực: Có thể thao túng các thể vật lý xung quanh bằng ma lực.

Thần giao Cách cảm: Có thể truyền đạt thông tin vào tâm trí của (các) đối tượng mong muốn.

Chỉ số+: Gia tăng nhẹ tất cả các chỉ số người sở hữu.

Chia sẻ Kĩ năng: Ban cho Chủ nhân vũ khí tất cả các kĩ năng của nó.

Pháp sư: Cảm nhận được dòng chảy ma lực, thiên phú của pháp sư.___

Chữ số bên cạnh tên kĩ năng ắt hẳn là cấp độ. Khởi đầu của tôi trông có vẻ khá thuận lợi khi mà ngay sau tái sinh tôi đã nhận được Thẩm định cấp 6. Tuy nhiên, nghĩ đến việc cấp độ tối đa của kĩ năng có thể lên đến 9999 thì ăn mừng vẫn còn hơi sớm. Ít nhất thì tôi không cảm thấy mình là thứ vũ khí tầm thường. Tuy có nhiều chỗ và kĩ năng mà tôi không hiểu rõ, nhưng theo linh tính mà nói thì chúng khá hữu dụng. Chỉ có những vũ khí độc nhất hoặc hiếm có mới khiến tôi cảm thấy như vậy.

Cơ mà tên của tôi là “Vô danh” ư? Đó là do cấp độ kĩ năng Thẩm định củ tôi chưa đủ cao, hay là ngay từ ban đầu tên của tôi đã trống? Ngẫm lại thì bất cứ ai cũng sẽ nhíu mày nếu thấy một thanh kiếm kế thừa cái tên kiếp trước của tôi—chờ đã, cái tên trước đây của tôi là gì? Hm... Dù tôi đã cố hết sức, nhưng tôi vẫn không tài nào tìm thấy nó trong kí ức của mình. Quái thật.

Hmm... Nghiêm túc đấy, không tài nào nhớ nổi luôn, dù cho kí ức của toàn bộ những thứ khác vẫn còn nguyên. Ba mươi tuổi. Đàn ông. Nhân viên văn phòng. Sống một mình. Sở thích: anime, manga, VRMMO, tiểu thuyết (light novel). Nhiều người nói tôi có tư tưởng sống khá lạc quan. Món ăn yêu thích là cà ri; Không đặc biệt ghét thứ gì ăn được. Tình trạng độc thân vui vẻ vững vàng. Giờ mới để ý là tôi chưa từng có bạn gái. Nói nghe buồn thật... Cơ mà nói chung là kí ức của tôi đâu vẫn còn đó, thành ra kiểu gì tôi cũng sẽ nhớ được tên của mình chứ nhỉ. Mà sau cùng thì tôi vừa mới chuyển sinh thành kiếm kia mà, chuyện thiếu sót gì đó trong kí ức cũng khó tránh khỏi. Hiện tại cũng đành chịu, thành ra tôi quyết định để chuyện đó sang một bên.

Tiếp đến là nói về vẻ ngoài của tôi: Một thanh kiếm, được rèn bằng một thứ kim loại bí ẩn phát ra ánh sáng màu bạc với ba đường kẻ màu lam chạy dọc trên lưỡi kiếm. Nghe có vẻ tự sướng, nhưng tôi quá đẹp. Ngoài ra thì tôi là một thanh trường kiếm.

Quai kiếm của tôi có màu chủ đạo là vàng. Nó còn được trang trí với hình của một con sói uy nghi cùng một sợi dây bện màu lam. Khách quan mà nói thì từ vẻ bề ngoài, tôi có thể tin rằng tôi không thể nào là loại vũ khí sản xuất đại trà được. Đó là cơ sở để tôi tự tin vào giá trị của bản thân. Mặc dù thì tôi cũng không biết ATK (chỉ số tấn công) 132 là cao hay thấp. Cũng có thể tôi chỉ là đồ trang trí để trên nhà trước cho vui nhà vui cửa. Nhưng khả năng đó cũng khá thấp, tôi có thể sử dụng kĩ năng kia mà. Cơ mà nếu trường hợp trên là thật thì đúng là kinh khủng. Chắc sau đó tôi sẽ tự nhảy vào cái lò lửa nào đó mà tự tan chảy chết mất. Cơ mà tôi đẹp, chắc chắn rồi. Trong RPG thì đẹp là chân lý.

Mà dù có tự huyễn thế nào đi nữa thì cũng chẳng thay đổi được sự thật rằng tôi cũng chỉ là một thanh kiếm mà thôi. Tôi không kìm nén được một cái thở dài trong lòng.

Chắc chắn tôi sẽ cắn phải lưỡi nếu tự nhận mình đẹp trai, nhưng tôi cũng chưa xấu đến mức xúc phạm người đối diện. Vẻ ngoài của tôi hết sức bình thường. Có thể dùng từ “nhàm chán” để miêu tả. Vì thế mà tôi cũng không nhung nhớ cơ thể trước đây của tôi lắm. Tôi không phản đối việc thay đổi diện mạo của mình. Trái lại, tôi xin luôn đấy, nếu được.

Cơ mà tái sinh thành kiếm á? Đùa nhau cũng vừa thôi chứ? Không thể ăn, không thể chơi game, và khi nào thì tôi mới thoát được cái kiếp trai tân này! Ch—chẳng lẽ tôi phải tiếp tục cái chức nghiệp phù thủy này đến cuối đời sao...

Không thốt nên lời.

Thật bi kịch. Nếu tôi còn chân và tay, chắc tôi đã quỳ phủ nhục trên nền đất rồi. Khoang, có phải vì thế mà tôi có được kĩ năng Pháp sư không? Kĩ năng đó trông cũng khác biệt với số còn lại... Khoang, chết tiệt, nghiêm túc đấy, chuyện này đùa không vui một chút nào hết á!

Tôi không biết mình tự kỉ được bao lâu rồi. Năm phút hay một tiếng, tôi cũng chẳng biết nữa. Càng chìm sâu vào trong im lặng, tôi càng cảm thấy mình thật ngớ ngẩn. Giờ mình là một thanh kiếm rồi, tôi tự nhủ, chẳng còn cách nào khác. Đây không phải là một hiện thực tôi có thể chạy trốn. Thêm vào đó, chẳng phải tôi đã rất may mắn khi được trao cho cơ hội thứ hai sau tai nạn đó sao? Đáng lẽ tôi đã chết rồi, trôi vào cõi hư vô mãi mãi, thế mà giờ tôi đang ở đây, tỉnh táo và đầy đủ tri giác. Ừ, đâu phải ai cũng được tái sinh thành kiếm đâu, tôi phải tận hưởng cuộc sống mới này càng trọn vẹn càng tốt mới được. Một kiếp sống mới... Nhìn theo hướng đó thì cũng không tệ lắm nhỉ.

Mà điều gì khiến cho cuộc đời mới trong lốt kiếm trở nên tuyệt vời nhỉ? Chà, đầu tiên thì cần có người sử dụng tôi cái đã, chắc chắn rồi. Một anh hùng chăng? Cơ mà khoang, bị cầm bởi anh hùng có rất nhiều mặt trái khó tránh khỏi. Ví dụ như tôi có thể được sử dụng để chiến đấu với chúa quỷ, và rất có thể tôi sẽ bị gãy làm đôi giữa cuộc chiến mất. Lúc đó nếu tôi không được sửa lại bởi một thợ rèn huyền thoại (có thể ai đó thuộc tộc Dwarf) sửa thì nguy mất. Thêm vào đó, vai anh hùng thường thuộc về những thanh niên có tư tưởng công lý ở cấp độ hoang tưởng đồng thời có vẻ ngoài đẹp trai và hình thể đáng mơ ước. Cơ bản mà nói thì kiểu nhân vật chính ấy hoàn toàn đối nghịch với tôi luôn. Tôi thấy mình khó có thể hình thành nên thiện cảm với kiểu người như vậy được. Không, nghĩ lại rồi, tôi muốn được sử dụng bởi phụ nữ cơ. Vẻ ngoài luôn là ưu tiên hàng đầu của tôi, nhưng nói thế thôi, tôi cảm thấy hoàn toàn ổn với những người có ngoại hình bình thường. Chỉ là đừng quá xấu là được. Chà, nghe tuyệt hơn hẳn trở thành món vũ khí của tên nhân vật chính não cơ bắp nào đó nhỉ. Càng tuyệt vời hơn nếu cô gái đó có tài năng kiếm thuật tuyệt đỉnh. Cùng cô gái đó tiêu diệt kẻ thù và bước vào lịch sử với tư cách là món vũ khí yêu thích của cô ấy... Đã mơ rồi thì phải mơ lớn chứ, đúng không! Cơ mà trước hết tôi phải tìm cách rời khỏi đồng bằng này mới được. Giọng nói bí ẩn kia không có dấu hiệu xuất hiện trở lại, tôi phải tự lực cánh sinh mà thôi.

Tôi bắt đầu đánh giá môi trường xung quanh. Có vẻ tôi nằm lọt thỏm giữa một di tích cổ đại nào đó. Trên đầu tôi không có trần nhà, và cái bệ mà tôi đang bị mắc kẹt nằm ngay trung tâm khu di tích này khiến tôi trông hệt như một kho báu. Xung quanh tôi còn có một vài điện thờ nhỏ khiến cho cái bệ chẳng khác gì một vật được thờ cúng. Nơi này đâu cũng thấy hoặc bị phủ bởi rong rêu, hoặc đang rữa ra vì băng hoại. Thậm chí từ lỗ hổng trên mái của một trong những điện thờ còn mọc ra hẳn một thân cây. Không nghi ngờ gì rằng nơi này đã có từ lâu lắm rồi, đã trải qua không biết bao nhiêu mưa nắng trong cô độc.

Tôi có phải là vật phẩm huyền thoại mà chỉ có người xứng đáng nhất mới tìm thấy được? Cơ mà chỗ của tôi khó có thể nói là thuộc về một cái hang động nào đó lắm. Tôi không thể nhìn ra đằng sau lưng mình vì hiện tôi đang bị kẹt trong cái bệ này, nhưng trước mắt tôi là một thảo nguyên ngút ngàn trải đến tận đường chân trời với không một thân cây nào đáng kể. Có nhíu mắt nhìn cũng chẳng thấy được bao nhiêu thứ chuyển động. Cơ mà chúng có phải là thú hoang không thế? Không biết, nhưng chúng chắc chắn không phải con người. Và tôi cũng không thể di chuyển. Khoang... Tôi có Tâm linh Lực trong danh sách kĩ năng. Tôi có thể dùng nó để di chuyển không nhỉ?

Tôi bắt đầu lẩm nhẩm niệm chú và tập trung niệm Tâm linh Lực. Kết quả là tôi cảm thấy mình dần trở nên nhẹ bẫng, còn lưỡi kiếm thì đang trườn khỏi bệ đá. Tôi tưởng tượng đến hình ảnh một thanh kiếm đang lơ lửng trong không khí... và tôi bay. Trời đất quỷ thần, TÔI ĐANG BAY! Không nhanh lắm, nhưng hiện tại với tôi có thể di chuyển theo ý thích là quá tuyệt vời rồi. Tôi bay vòng quanh khu di tích và xác nhận đây chính xác là một di tích. Đường kính của nơi này vào khoảng ba mươi mét, và được xây dựng từ những viên gạch màu sẫm. Sương gió và thời gian đã khiến nó sạm màu vì rong rêu.

Ai đã gây dựng nên nơi này? Tôi có linh cảm rằng người đó cũng là người đã rèn nên tôi... Từ vẻ bề ngoài của nơi này, tôi bị bỏ lại đây cũng phải lâu lắm rồi. Khác với cách mà một đứa trẻ được sinh ra từ tử cung của một người mẹ, tôi phải được ai đó rèn nên. Tất nhiên là đã loại trừ khả năng cơ thể người của tôi đột nhiên biến đổi thành kiếm. Người tạo ra tôi ắt là ứng cử viên hàng đầu cho vị trí chủ sở hữu tôi, nhưng đó là trong trường hợp người đó còn sống.

Cơ mà chuyện không có rong rêu hay bất cứ vết bẩn hoặc một mảnh vải trang trí nào trên cái bệ của tôi thật sự đáng nghi vấn. Gần như có thể nói rằng tôi chỉ mới bị bỏ lại đây từ hôm trước vậy. Có thể nào người rèn nên tôi vẫn còn đâu đó gần đây không?

Hmm? Tự nhiên cơ thể của tôi cảm thấy khá buồn cười. Gì đây...? Không, không buồn cười chút nào. Tôi cảm thấy... mệt. Cảm giác mệt mỏi choáng hết lưỡi kiếm của tôi.

Tôi bắt đầu rơi.

Nghiêm túc đó hả?! Tôi niệm Tâm linh Lực trong tuyệt vọng nhưng chẳng có chuyện gì xảy ra cả. Tôi đang cách mặt đất đến ba mươi mét đấy. Nổi đi! Làm ơn, ít nhất cũng phải nổi chứ! Lời cầu nguyện của tôi hoàn toàn vô nghĩa và tôi rơi cái choang xuống đất. Ow... Nó... không đau chút nào. Cơ mà tôi có bị nứt chỗ nào không? Tôi hối hả kiểm tra lại cơ thể mình và không thấy bị tổn hại chỗ nào cả. Tất cả các giác quan của tôi cũng vẫn ngon lành. Ngẫm lại thì nếu tôi mà còn không chịu được cú rơi từ độ cao ấy thì tôi không xứng làm vũ khí nữa chứ đừng nói gì đến trở thành một vũ khí huyền thoại. Cơ mà vì sao tôi lại rơi nhỉ? Tôi không thể sử dụng Tâm linh Lực và cơ thể tôi chẳng cảm thấy gì ngoài sự mệt mỏi. Tôi kiểm tra trạng thái của mình để tìm vấn đề.

Và đúng là có vấn đề. Thanh MP của tôi, từ 200 đơn vị, đã cạn sạch bách. Chắc hẳn là do liên tục dùng Tâm linh Lực đây mà. Đây hẳn cũng là nguyên nhân chính làm cho tôi cảm thấy kiệt sức đến vậy. Ít nhất thì tôi không bất tỉnh vì thanh MP chạm đáy. Tôi nghĩ giới hạn của mình là khoảng ba phút. Không thể nhiều quá năm phút được. Tôi nằm ì trên nền đá và chờ xem thử MP của tôi có hồi phục hay không, và nó có. Tôi có thể cảm thấy ma lực từ môi trường xung quanh đang chảy vào người mình. Không khí của thế giới này hẳn chứa đầy mana. Sau một hồi quan sát thì tôi đi đến kết luận rằng tốc độ hồi phục MP của tôi là một đơn vị mỗi phút. Tôi cứ chờ đợi như thế một tiếng đồng hồ trước khi sử dụng lại Tâm linh Lực.

Ngon, tôi bay lại được rồi. Không có vấn đế gì cả. Tôi kiểm tra lại trạng thái của mình và thấy điểm MP của tôi đang giảm đều. Một giây bay lượn của tôi có giá một điểm MP, tức là với 200 điểm, tôi được phép bay cỡ ba phút. Tôi không muốn rơi cái choang một lần nữa nên tôi liền vội vã quay lại cái bệ.

Tôi cảm thấy thoải mái đến kì lạ khi cắm mình lại vào đấy. Không đâu bằng nhà. Phải rút kinh nghiệm thôi, tôi không nên di chuyển một cách bất cẩn như thế nữa. Tôi kìm nén thôi thúc đi ngao du của mình lại và bắt đầu nghiên cứu môi trường xung quanh cẩn thận hơn.Tôi phát hiện ra thêm nhiều loài động vật đi lại trên thảo nguyên. Thoáng qua, nơi này trông chẳng khác nào một thảo nguyên bình thường với một vài loài động vật có vú, côn trùng, và một số sinh vật có hình dáng kì lạ đặc sản của thế giới này. Cơ mà chắc chắn là thế giới động vật ở đây lớn hơn rất nhiều so với của thế giới kia. Ví dụ như con kiến đầu tiên mà tôi thấy có cái bóng tương đương với một con chó lớn. Những loài như bò hoặc dơi thì còn khủng bố hơn nữa. Chúng ít nhất cũng cao đến mười mét. Không, tin tôi đi, mắt của tôi hoàn toàn ổn. Không thể nào thế giới trước đây của tôi có thứ gì như vậy tồn tại được.

“Quái vật” hẳn là một cách miêu tả chúng khá thích hợp. Với cái lũ ấy, khó có thể hy vọng được một người nào đó xuất hiện quanh đây nhỉ. Ít nhất thì hiện tại tôi chẳng thấy bóng dáng nào giống nhân loại cả.

Truyện Chữ Hay