Nhật kí chuyển sinh: Ngày thứ ba
Tôi đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân từ đằng sau lưng; Không phải một, mà từ vài đôi chân khác nhau.
“Gehe, gehaf.”
“Agyogyo.”
“Gegya!”
Chúng đang nói chuyện với nhau đấy hả? Tôi không biết âm thanh đang phát ra từ miệng chúng có thể được coi là ngôn ngữ hay không, nhưng có vẻ chúng thực sự đang trao đổi với nhau. Sói chăng? Chúng đang đến gần tôi, đủ gần để tôi cảm thấy sự hiện diện của chúng. Nào, lại gần hơn đi để ta thấy được tụi bây là cái giống gì.
Sột Soạt.
Nào nào...
Sột soạt sột soạt.
Vài bước nữa thôi...
Sột soạt sột soạt sột soạt.
Và chúng dừng lại.
Chết tiệt, chúng đứng ngay đằng sau tôi luôn.
“Gya gyu?”
“Gyal gaga.”
“Gyang ga?”
“Gruhaaa.”
Chúng đang nói cái gì thế? Tôi đoán là một trong số chúng đang hỏi lời khuyên từ những tên còn lại. Rồi đột nhiên tôi cảm thấy bị bị nắm chặt. Một số bàn tay đang cầm lấy chuôi kiếm của tôi. Chúng rất giống với bàn tay của nhân loại. Tôi đoán là bọn chúng đang cố rút tôi ra khỏi cái bệ. Tôi cảm thấy hết sức khó chịu với chúng. Tôi không biết bọn nó trông như thế nào. Nếu tôi để chúng cầm lên một lúc, tôi có thể xem thử, nhưng...
Tôi dùng Tâm linh Lực để giữ cơ thể của mình ở yên tại chỗ. Sự kháng cự của tôi có vẻ đã đánh thức lòng tham của các vị khách bí ẩn này vì chúng giờ đang ngã hẳn ra đằng sau lưng hòng mượn trọng lực kéo tôi ra. Tệ quá tệ quá, tôi chôn thân mình vào bệ còn mạnh hơn trước. Tôi sẽ không để chúng kéo tôi ra khỏi nhà của mình đâu.
“Gya gya!”
“Gyu gaga gaga...!”
“Haga hav!”
Đám còn lại đang trở nên vô cùng náo nhiệt. Chúng đang cổ vũ chăng. Giờ thì chúng chuyển sang nhảy múa xung quanh tôi. Chúng chính thức coi việc rút tôi ra khỏi bệ đá là một thứ thách rồi.
“Gyal gaga!”
“Gol gyal!”
Và cũng lúc ấy tôi đã thấy được vẻ bề ngoài của chúng.
Giỡn hay thật vậy?
Da của hắn màu xanh lá cây, và khuôn mặt của hắn quá gớm ghiếc để được coi là một nhánh của tinh tinh. Trên đầu hắn còn mọc ra một cặp sừng ngắn. Hắn mặc một tấm da thú, còn trên tay cầm một cái dùi cui.
Goblin?
Không nhầm được, chúng chắc chắn là goblin. Rất cảm ơn, cơ mà tôi không muốn bị sử dụng bởi goblin! Tôi mà trở thành vũ khí của lũ này thì coi như xong. Ít nhất thì kẻ trang bị tôi cũng phải tầm cỡ Goblin Vua chứ rơi vào tay đám nhố nhăng này ai chịu cho được!
Trong lúc tiếp tục chống cự lại chúng với Tâm linh Lực, tôi sử dụng Thẩm định lên hai con goblin lọt vào tầm nhìn của tôi.
___Tên: Goblin
Tộc: Quỷ
Lv: 1
HP: 17 | MGC: 6 | STR: 8 | AGI: 12
Kỹ năng: Côn thuật 1; Đào đất 2
Tên: Goblin
Tộc Quỷ
Lv: 5
HP: 19; MGC: 4; STR: 9; AGI: 10
Kỹ năng: Kiếm thuật 1; Cảnh giác 1; Kháng độc 1
___
Ra là vậy. Tuy cùng chủng tộc, nhưng giữa chúng có một vài sự khác biệt nhỏ. Vũ khí của chúng khác nhau, nên chuyên môn của chúng chắc hẳn cũng khác nhau. Con goblin cố gắn nhổ tôi ra đã thấm mệt và quyết định kéo tôi từ phía trước. Tôi cũng nhanh chóng thẩm định nó luôn.
___Tên: Goblin Thủ lĩnh
Tộc: Quỷ
Lv: 2
HP: 24 | MGC: 11 | STR: 11 | AGI: 13
Kỹ năng: Kiếm thuật 1; Kĩ năng sinh tồn 1; Phân tách 2; Chỉ huy 1
___
Tên thủ lĩnh đây rồi. Tuy nó có cấp độ thấp hơn những tên khác, nhưng đó có phải là do nó vừa tiến hóa không? Mà tuy hắn mạnh hơn hai con kia, nhưng cũng chẳng đáng kể. Thế giờ làm gì đây? Trông chúng có vẻ sẽ không bỏ cuộc một sớm một chiều đâu. Tên thủ lĩnh bắt đầu đấm tôi. Nó không còn ý định kéo tôi ra bằng phương pháp thông thường nữa. Thấy tôi vẫn chưa chịu nhượng bộ, hắn chịu bó tay và để tên khác thử sức. Con goblin tiếp theo—vẫn đứng tại điểm mù của tôi từ nãy đến giờ-- nắm lấy quai bảo vệ của tôi, cười nham nhở, và nhấc tôi lên bằng toàn bộ sức mạnh của mình. Chẳng có bất ngờ gì mới mẻ xảy ra cả.
Thấy sức mạnh thuần thúy vô dụng, tên goblin thủ lĩnh quyết định lấy cây dùi cui của tên cấp dưới và cật lực đập cái bệ đá của tôi. Đó là một quyết định hợp lý: Nếu hắn có thể phá hủy cái bệ đá, tôi coi như hết thứ để bám víu. Và hắn thế là đoạt được tôi. Cơ mà bất kể nó cố gắng thế nào đi nữa thì cũng chẳng để lại cái bệ đá vết trầy nào. Khuôn mặt của nó bừng đỏ vì giận giữ. Giờ thì tôi không biết hắn đập cái bệ đá vì bức xúc hay muốn tôi nữa. Mà đằng nào thì chúng là goblin mà, tôi trông đợi gì chứ. Trí tuệ của chúng thấp hệt như người ta nói.
Con goblin thủ lĩnh quậy một lúc lâu trước khi cay đắng đá vào cái bệ. Nó cứng hơn con goblin tưởng, và thế là nó ôm chân oai oái nhảy bình bịch tại chỗ trông hài hước cực kì. Heheh, làm tốt lắm, đồ ngu. Con goblin thủ lĩnh giận bốc khói và ném cây dùi cui vào mặt con goblin đằng sau lưng tôi. Nào nào, đừng trút giận lên bạn của mình chứ. Đúng lúc mà tôi tưởng cuối cùng cũng thoát được cái lũ này, tên khốn xanh lè đó quay lại và nhổ đờm vào người tôi. Eww, gớm quá đi mất! Cái thứ nhơm nhớm đó đang dính lấy tôi! Thế nhưng, sự kinh tởm chẳng là gì so với cảm giác bị xúc phạm. Được, tụi bây muốn đổ máu? Tao sẽ cho chúng bây thấy máu đổ. Cũng thật tình cờ là tôi cũng bắt đầu thấy ngứa gan lắm rồi.
Tôi bắt đầu với tên trước mắt mình. Con goblin kiếm sĩ, thế chỗ cho tên thủ lĩnh, đi lên phía trước để nhổ tôi ra khỏi bệ. Tôi tính toán đúng cái lúc mà nó dồn lực để dừng sử dụng Tâm linh Lực. Hắn rút tôi ra được gần như ngay lập tức. Nếu tôi không kháng cự, chúng có thể rút tôi ra rất dễ dàng. Do vận quá sức mà nó bị chới với mất thăng bằng ngay và ngã ra đằng sau.
Hah, chạy đằng trời nhé! Tôi sử dụng Tâm linh Lực, điều khiển lưỡi kiếm của mình vửa đủ để rạch cái họng không phòng bị của con goblin như thể đó là một tai nạn. Thật bất ngờ là tôi chẳng thấy cảm xúc gì tiêu cực trong lần giết chóc đầu tiên này cả. Thay vào đó, tôi lại cảm thấy hưng phấn. Trên thực tế thì việc giết chúng với tôi tự nhiên đến kì lạ. Ôi thôi, tôi có phải là một thanh kiếm bị nguyền rủa thèm khát không gì ngoài máu và linh hồn không? Sao chẳng được, không ai có thể chặn tôi tắm máu lũ này nữa rồi. Nhanh nhanh chấm dứt chuyện này thôi.
“Gya, gyago?”
Lũ goblin còn lại vội vã đến bên tên đồng tộc vừa ngã xuống, không hiểu nổi chuyện gì vừa xảy ra. Trong cái nháy mắt tiếp theo, tôi lao đến con thủ lĩnh để thực hiện một cú đâm thẳng. Tên goblin thủ lĩnh không phản xạ kịp—đằng nào thì làm sao nó có thể đoán được rằng tôi có thể tự mình di chuyển chứ?—và mũi kiếm của tôi thế là đâm xuyên qua bụng của nó, ra đến tận đằng sau lưng. Nó chỉ có thể nhìn xuống tôi trong hoang mang trước khi ngã ra nền đất. Còn lại hai con.
Tôi hoàn toàn không cảm thấy tội lỗi khi đoạt mạng con goblin tiếp theo. Khi tôi chém banh xác nó ra, chẳng những tôi không thấy ghê tởm mà còn cảm thấy thỏa mãn nữa. Đó có phải là do hiện tại thân xác của tôi là một thanh kiếm nên việc giếc chóc với tôi chẳng khác nào mục đích tồn tại của mình không. Phải rồi, tôi chỉ đang hoàn thành nhiệm vụ của mình thôi mà. Tôi truy đuổi con goblin đang bỏ chạy và nhanh chóng dứt điểm nó chỉ với một nhát chém. Con cuối cùng thì đang chôn chân tại chỗ. Nó run bắn lên vì sợ hãi. Tôi không chần chừ xử nốt nó.
___Tên: Goblin
Tộc: Quỷ
Lv: 2
HP: 12 | MGC: 9 | STR: 7 | AGI: 10
Kĩ năng: Kiếm thuật 1; Sát thủ Kobold
___
Mọi chuyện diễn ra hết sức thuận lợi. Có vẻ tôi đã cẩn thận quá mức khi chọn cách tấn công bất ngờ khi trong khi chẳng con nào chịu được quá một đòn của tôi. Chỉ số tấn công 132 đúng là chẳng để làm màu. Tôi không biết chừng đó so với mặt bằng chung ở thế giới này là như thế nào, nhưng ít nhất thì lũ goblin không phải là một mối đe dọa với tôi rồi. Và đột nhiên, tôi bỗng chú ý đến một thứ.
Có phải tôi đang tỏa sáng không thế? Có phải cơ thể tôi trở nên như thế này sau khi tiêu diệt con goblin thứ ba không? Hay thứ tư nhỉ? Hình như lúc chém con goblin thứ hai, tôi cũng phát sáng như thế này. Tại sao giết con thứ nhất cơ thể tôi lại không phản ứng nhỉ. Tôi mở bảng trạng thái của mình ra xem để kiểm tra.
___Tên: Vô danh
Tộc: Vũ khí Trí tuệ
ATK: 132 | MP: 200/200 | Độ bền: 100/100
Tiến hóa: [Bậc 1; Tinh thạch: 3/100; Số lượng kĩ năng tối đa: 10]
Kỹ năng: Thẩm định 6; Tự Tái Tạo; Tâm linh Lực; Thần giao Cách cảm; Chỉ số+; Tốc độ Hồi phục+; Chia sẻ Kĩ năng; Pháp sư
Kĩ năng đã trang bị: Không
Danh sách Kĩ năng: Đào hầm 1; Phân tách 1; Kiếm thuật 1; Côn thuật 1; Chỉ huy 1; Kĩ năng sinh tồn 1
___
Cái gì đây? Trạng thái của tôi đã thay đổi đáng kể. Thứ khiến tôi chú ý nhất là ở đoạn Tiến hóa: Tinh thạch 3/100. Nó có liên quan gì đến việc tôi tỏa sáng ba lần khi nãy không nhỉ? Tôi cũng không biết Số lượng kĩ năng tối đa mang ý nghĩa gì luôn. Thứ dễ hiểu nhất là đoạn Danh sách Kĩ năng. Xét đến việc kĩ năng Cảnh giác hay Kháng độc của con goblin mà tôi tiêu diệt đầu tiên không có ở đây, tôi đoán là tôi chỉ có thể giữ lấy kĩ năng của mấy con mà cơ thể tôi phán ứng phát sáng sau khi giết chúng. Vậy tức là tôi vừa cướp lấy kĩ năng của lũ goblin? Tôi thao tác với Danh sách Kĩ năng và một giọng nói chẳng khác nào chương trình Hướng dẫn Tân binh trong trò chơi điện tử vang lên.
Còn mười ô trống. Trang bị kĩ năng từ Danh sách Kĩ năng?
Tất nhiên rồi. Cửa sổ lựa chọn kĩ năng xuất hiện.
Đã trang bị: Đào đất 1; Phân tách 1; Kiếm thuật 1; Côn thuật 1; Chỉ huy 1; Kĩ năng Sinh tồn 1; Sát thủ Kobold 1
Danh sách kĩ năng: Trống
Vậy là xong rồi à? Tôi cũng không chắc nữa. Và điều kiện để tôi phát sáng là gì? Tại sao tôi lại không hấp thụ được kĩ năng từ con goblin thứ nhất? Tôi có linh cảm rằng nó có liên quan đến thứ được gọi là “Tinh thạch” này. Chúng khá phổ biến trong các tác phẩm light novel huyễn tưởng chuyển sinh. Từ những gì tôi đã đọc, chúng là dạng thạch hóa của ma lực thường được tìm thấy trong cơ thể của quái vật. Nếu những gì tôi đoán là đúng, trong lần tiêu diệt con goblin thứ nhất tôi đã thiếu thứ gì đó. Tôi đã giết nó bằng cách cắt họng, khác với ba con sau đó là đâm xuyên người. Có lẽ đấy là sự khác biệt.
Tôi quay lại chỗ xác con goblin đầu tiên và đâm liên tục vào người nó. Trong lần xuống tay thứ ba, tôi tìm thấy thứ tôi muốn. Lưỡi kiếm của tôi cắt qua một vật cứng và thế là cơ thể tôi phát sáng lần nữa. Ngay sau đó, một cảm giác thỏa mãn kì lạ chạy dọc người tôi. Nếu phải miêu tả, nó rất giống với khi ta được ăn món mình yêu thích sau khi phải chịu đựng cái đói dai dẳng nhiều ngày trời vậy. Đúng như dự đoán, tôi có thể hấp thụ viên tinh thạch nằm trong bụng lũ goblin bằng cách phá hủy nó. Không biết từ khi sinh ra tôi đã đói tinh thạch của chúng hay gì, nhưng việc này có thể giải thích tại sao tôi lại háo hức muốn tiêu diệt chúng như khi nãy. Đó chỉ là bản năng phản ứng lại sự tồn tại của tinh thạch trong người chúng mà thôi. Sau này phải thử nghiệm thêm mới được.
Tôi nhìn sang chỉ số Tinh thạch và đúng như dự đoán, nó đã thay đổi thành 4/100. Kĩ năng Cảnh giác và Kháng độc cũng đã được thêm vào danh sách kĩ năng. Tên Goblin Thủ lĩnh có kĩ năng Phân tách 2 và một tên nhép có Đào đất 2, nhưng khi chúng về tay tôi thì đã rớt xuống cấp 1. Vậy là kĩ năng bị tôi hấp thụ sẽ tự động được làm mới lại à. Thế thì hiện tại làm thế nào để lên cấp chúng? Sử dụng chúng trong chiến đấu nhiều lần? Hay là tôi phải hấp thụ thêm Tinh thạch? Tôi phải thử nghiệm nhiều đây. Hiện tại thì trang bị Cảnh giác và Kháng độc nào.
Mà xác của mấy con goblin này nhìn chướng mắt thật.
Chúng nằm la liệt ngay trước cái bệ yêu dấu của tôi, điều đó có nghĩa là nếu tôi không tìm cách xử lý chúng, tôi phải ngắm nhìn chúng dài dài. Thế là tôi dùng Tâm linh Lực để kéo chúng ra khỏi di tích. Có để lại vết máu kéo dài từ đây đến đó nhưng cũng chịu, ít nhất thì lũ goblin cũng biến khuất mắt rồi. Sau đó tôi sử dụng kĩ năng Đào đất để đào cho chúng cái huyệt. Dùng ngon lành đấy chứ, dù cho tôi không biết đó là nhờ Đào đất hay Tâm linh Lực quá sức hữu dụng nữa. Lưỡi kiếm của tôi thay thế hoàn hảo chức năng của một cái xẻng. Trong lúc chờ đợi chủ sở hữu của mình, có lẽ tôi nên đặt ra và theo đuổi một mục tiêu nào đó khác. Phải rồi, tôi cần thu thập thêm kĩ năng để biến mình thành một thanh kiếm vô tiền khoáng hậu.