Thứ đầu tiên mà đôi mắt của tôi tiếp nhận là bóng tối. Bóng tối sâu quắm không biên giới. “Gì thế này, đang đêm ư?”
Thế nhưng, chẳng mấy chốc sau đó, ánh sáng bỗng xuất hiện bên cạnh tôi. Tôi cảm thấy bị quyến rũ bởi nó, và thế là tôi quay người sang. Tôi liền được chào đón bởi một khung cảnh tuyệt đẹp: Trên đường chân trời xa quá tầm mắt là một vầng hào quang đang treo mình lơ lửng. Bình minh chăng? Những tia nắng hạ thế lấp lánh màu cầu vồng khiến cho trái tim của tôi không khỏi cảm thấy lãng mạn.
Rồi tôi tự hỏi về khung cảnh của phía ngược lại có gì.
Tôi quay sang trái, và ở đó là mặt trăng, trong lốt của một vành bạc khổng lồ, đang khuất dần đằng sau đường chân trời. Chỉ một phần của nó là thấy được, thế nhưng chừng đó là đủ để làm minh chứng cho cái vẻ khổng lồ kì dị của nó. Tôi thật sự choáng ngợp. Đã có lần nào trong cuộc đời ba mươi năm của mình, tôi có cơ hội được chiêm ngưỡng mặt trăng to lớn đến nhường vậy chưa. Tôi đột nhiên cảm thấy muốn rơi nước mắt.
Khoang, chờ đã. Ba mươi năm ư? Tôi còn sống á? Đợi chút, chẳng phải tôi đã chết rồi ư? Trừ khi tôi hoàn toàn nhầm lẫn, thì chẳng phải tôi đã bị tông bởi một chiếc xe mui trần màu đỏ đang di chuyển với tốc độ bàn thờ sao? Tôi vẫn còn nhớ khá rõ kẻ đằng sau vô lăng là ai. Đó là một thanh niên diêm dúa đang chơi điện thoại. Phải, vừa lái xe, hắn vừa nghịch điện thoại. Và ôi lạy Đấng, hắn có vẻ đang rất là tận hưởng khoảng thời gian của mình đó. Và thế là hắn cũng tiện tay phá hủy toàn bộ quãng đời còn lại của tôi luôn. Thằng khốn nạn. Mà dù gì đi nữa, thì chắc chắn rằng tôi đã qua đời mất rồi. Không thể lầm được.
“Cuối cùng thì chuyện gì đang xảy ra thế này...?”
“Chào đằng đó. Cuối cùng cũng dậy rồi hử?”
“Hả?! Ai đấy?!”
Trong bóng tối trước mắt tôi đang vang vọng một giọng nói dù rằng tôi chẳng cảm nhận sự tồn tại của bất cứ ai cả ở đấy cả. Không, tôi nhầm rồi. Giọng nói đó tồn tại ở trong đầu của tôi.
“Ngươi đã dấn thân vào một cuộc hành trình rất chông gai đấy. Chuẩn bị tinh thần đi.”
“Hử? Cần lời giải thích?”
“Hẹn gặp lại.” Và rồi, giọng nói biến mất tăm vào im lặng.
“Hở? Này, hê lô?” Tôi cố thử gọi giọng nói ấy, thế nhưng chẳng có gì đáp lại tôi cả. Nó là cái gì vậy, tôi tự hỏi. Ảo giác chăng? Thế nhưng, như thế chẳng phải quá thực sao... Tôi bắt đầu cựa quậy để quan sát xung quanh, và lúc đó tôi chợt nhận ra:
Tôi không thể cử động được cơ thể của mình.
“Hả? Gì thế này? Chuyện gì đã xảy ra?” Tôi nghĩ mình bị trói, thế nhưng đó không phải là câu trả lời. Tôi cảm giác rất lạ lẫm với cơ thể mình. Chẳng hạn như tôi không nhận thức được tay và chân của mình này. Không một mili da thịt nào trên cơ thể mình mà tôi cảm thấy bình thường cả. “Ngay cả mí mắt cũng không cảm nhận được. Kể cả nhãn cầu cũng vậy... Khoang, thế mình đang nhìn bằng cách quái nào thế?” Tôi nhìn xuống dưới để kiểm tra lại cơ thể của mình. Tôi có hơi lo lắng, nhưng hóa ra tôi có thể điều chỉnh tầm nhìn của mình vài độ.
“Mình... là một thanh kiếm.”
Trước mắt tôi là một thanh kiếm được cắm thẳng đứng vào một cái bệ. Không hiểu sao tôi tiếp nhận sự thật rằng tôi là một thanh kiếm hết sức tự nhiên và dứt khoát dù cho điều này vô lý hết sức. Thanh kiếm đó là tôi, và tôi chính là thanh kiếm ấy. Không một thoáng nghi ngờ nào chống lại nhận thức ấy cả. Đôi mắt của tôi (hay thứ gì đó tương tự) nằm ở chuôi kiếm, đâu đó giữa quai và lưỡi. Làm sao mà tôi có thể nhìn được với cái cơ thể là kiếm này nhỉ? Thật bí ẩn.
“Mình chết ngắc... rồi tái sinh thành một thanh kiếm?”
Cái thể loại light novel chó mèo gì thế này? Tôi muốn tự kéo má mình xem thử đây có phải là mơ hay không, nhưng tôi lại không thể làm vậy. “Mình có thứ gì đó giống...da?” Mặc kệ logic rằng tôi không có da, tôi vẫn cảm nhận được một phần cơ thể của tôi đang chôn sâu trong cái bệ dưới chân mình.
“Đây thực sự là thế giới khác ư?”
Chắc chắn nơi này không phải là thế giới mà tôi quen thuộc bởi lẽ bầu trời trên đầu tôi có quá nhiều mặt trăng. Áng ngữ trên đó sáu mặt trăng: đỏ, lục, lam, vàng, tím và hồng. Tất cả đều đang tô điểm cho vòm trời bằng thứ ánh sáng mập mờ của riêng mình.