“Hêy, Randell. Vẫn còn khỏe mạnh ha, vậy là tốt rồi.”
“Cảm ơn anh. Mặc dù tôi cũng vừa gặp phải một phen hú vía.”
“Ồ, tiểu thư đang ngồi với cậu là cô bé nào đây?”
“Tình cờ gặp nhau trên đường thôi. Cô bé đi với tôi nhé.”
“Ờ, được rồi. Ông chú Randell đây mạnh lắm, phải không? Nhóc gặp được bác ta trên đường là phúc lắm đấy.”
Khóe miệng của Randell nhếch lên thành một nụ cười đắng trước bình luận của lính gác cổng; Fran mới là người bảo vệ cho Randell mà. Nhưng chúng tôi không muốn nổi bật, nên trước đó chúng tôi đã nhờ bác ta nói với họ rằng Fran chỉ là một đứa trẻ bình thường.
“300 Vàng nhé. Đây, giấy phép tạm thời của cháu. Với nó, cháu có thể ở lại thành tối đa ba ngày. Cháu phải trả thêm phí nếu quá hạn đấy, nhớ cẩn thận nghe.”
Randell cũng đã nói với chúng tôi rằng chúng tôi cần một chứng minh thư hoặc thẻ công hội để có thể ở lại miễn phí. Vậy làm gì thì làm, nhưng chúng tôi phải đến Công hội Mạo hiểm trước tiên rồi.
“Chào mừng đến với thành phố Alessa.”
Công hội Mạo hiểm giả không có quy định chính thức về độ tuổi của người đăng kí tham gia, nhưng chúng tôi phải thi tuyển. Đậu xong đã thì mới nói chuyện tiếp.
“Vậy bác trở lại chỗ của mình đây. Bây giờ tiểu thư đến chỗ công hội à?”
“Nn.”
“Cửa hàng của bác nằm ở phía tây trục đường chính. Khó mà bỏ qua nó được. Nếu có thời gian, cháu cứ thoải mái ghé qua chơi.”
Và chúng tôi chia tay nhau như vậy. Randell chưa từng hỏi về hoàn cảnh của Fran, một đứa trẻ không những mạnh bất thường mà còn bí ẩn nữa. Thân phận của cô bé rất đáng tò mò, nhưng bác ta cũng đủ nhạy cảm để giữ lại mọi câu hỏi của mình. Randell là một người tốt.
Chúng tôi nên ghé thăm bác ta vào dịp nào đó khi có chút tiền. Nếu tôi nhớ không lầm, Randell cũng nói rằng khách hàng chính của mình là mạo hiểm giả mà.
『Đi nào.』
“Dạ vâng.”
Trong lúc men theo lối mà Randell đã chỉ để đến Công Hội, chúng tôi tranh thủ ngắm nhìn cảnh vật đây đó của thành phố luôn. Đây quả thật là một thành phố xinh đẹp phảng phất bầu không khí của Châu Âu thời trung cổ. Thế giới này quả nhiên là thế giới huyễn tưởng. Đây là lần đầu tiên kể từ khi tái sinh tôi thấy nhiều người ở cùng một nơi thế này nên không khỏi cảm thấy phấn khích.
Không chỉ thế, lẫn với những người bình thường có cả bán nhân nữa. Người đàn ông kia có tai và đuôi động vật, đằng đó còn có một giai nhân tộc elf, ở hướng ấy là một ông chú dwarf phúng phính râu, còn chàng trai phía tê thì hết sức nổi bật với cặp cánh côn trùng của mình. Đa sắc tộc như vậy là hết mức có thể rồi.
Tôi cũng tiện thỏa mãn tò mò của mình bằng cách sử dụng Thẩm định lên những mạo hiểm giả tình cờ đi ngang qua. Đến bây giờ, tôi vẫn chưa thấy người nào yếu hơn Fran. Hầu hết đều mạnh tương đương em ấy. Nhưng nếu nói về kĩ năng thì chúng tôi vô địch. Kĩ năng cấp cao nhất tôi phát hiện là từ một mạo hiểm giả có Kiếm thuật cấp 5. Nói thế mới thấy Kiếm thuật cấp 7 của tôi hơn thiên hạ như thế nào. Nếu Quỷ Lang Viên dạy tôi được điều gì, thì một trong số đó là bạn có thể dễ dàng nghiền nát đối thủ mạnh hơn bản thân rất nhiều miễn là bạn có ưu thế về kĩ năng. Hay nói cách khác hơn nhau không phải ở chỉ số cơ bản, mà là ở kĩ năng. Fran sẽ không gặp vấn đề gì trở thành một mạo hiểm giả đâu.
Tuy nhiên, có một sự thật đang dày vò tôi. Nó liên quan đến trang bị của những mạo hiểm giả kia.
___
Tên: Trường Kiếm Thép Luyện
ATK: 398 | MP: 5 | Độ bền: 600
Dẫn truyền Ma lực: F
Kĩ năng: Trống
___
Một thanh trường kiếm như tôi có chỉ số tấn công hơn hẳn tôi. Không cần biết tôi lợi hại thế nào về mấy lĩnh vực khác, tôi đã bị đánh bại về chỉ số cơ bản với tư cách là một thanh kiếm.
Như đổ thêm cả tô muối vào vết thương rồi khâu lại, thanh trường kiếm ấy chỉ được làm từ thép luyện chứ chưa nói đến mithril, orichalcum hay kim loại gì dễ sợ khác. Tôi đã bị nốc ao bởi một thanh kiếm thép, thế đấy, đau đớn không chứ.
Hết món vũ khí có chỉ số tấn công cao ngất ngưỡng này đến vũ khí có chỉ số cao ngưỡng ngất khác cứ lần lượt xuất hiện khi các mạo hiểm giả đi ngang qua. Cứ năm món vũ khí thì sẽ xuất hiện một món chất lượng hơn tôi. Cú đấm chí tử vào lòng tự trọng của tôi được giáng xuống khi một người đàn ông xuất hiện kèm theo con dao găm đơn giản treo trên thắt lưng.
___
Tên: Dao găm Mithril
ATK: 423 | MP: 10 | Độ bền: 700
Dẫn truyền Ma lực: D+
Kĩ năng: Trống
___
Hơ hơ. Hơhơhơ...
Tôi bật cười mà lòng đắng nghét. Hóa ra tôi chỉ là một thanh kiếm rẻ mạt, giống một món đồ trang trí hơn vũ khí, chỉ vì giết được dăm con quái vật mà bấy lâu nay ra vẻ ta đây.
“Master, sao vậy?”
『Fran ơi, anh là đồ vô dụng.』
“Nn?”
Tôi bắt đầu giải thích việc bản thân tôi vô dụng đến mức nào nếu không kể đến đống kĩ năng mà mình sở hữu. Khả năng hợp lí nhất là tôi chỉ là một món đồ chơi được tạo ra để một gã giàu có nào đó có thứ để khoe khoang với khách khứa của lão. Trong lúc tôi như đang muốn quỳ phủ nhục đến nơi, thì Fran bắt đầu vuốt ve tôi.
『Fran...』
“Nn.”
『Em đang động viên anh ư?』
“Anh còn có kĩ năng mà, Master.”
Quả là một cô bé ngoan!
Em ấy nói đúng. Dù cho lưỡi kiếm của tôi có cùn như đá đi chăng nữa, tôi vẫn có thể trở nên hữu dụng trong vai trò hỗ trợ. Dù cho đó là vai trò duy nhất tôi có thể đảm nhận, nhưng thế thì sao chứ? Được, quyết định rồi, tôi sẽ trở thành đấng kĩ năng!
Cơ mà chắc phải mua cho Fran một thanh kiếm khác. Không thể để cô bé cầm thứ vô dụng là tôi đi chiến đấu được. Phải đến Công Hội càng nhanh càng tốt để kiếm tiền thôi!
『Em nói phải. Xin lỗi vì đã làm em lo lắng. Anh cảm thấy khá hơn rồi. Nhanh chân đến Công hội nào.』
“Nn.”
Việc tôi rầu rĩ có làm tốn chút thời gian, nhưng cuối cùng chúng tôi cũng đã đến Công hội Mạo hiểm giả.
『Nơi này lớn thật...』
Toàn bộ các căn nhà xung quanh đều phải lép vế trước quy mô của Công hội. Chẳng khó khăn mấy để tưởng tượng tổ chức đông đảo đến mức nào.
Xin chào cả nhà! Tôi mạnh dạn la lên. Nói thế cho vui thôi chứ chẳng ai nghe thấy tiếng của tôi cả. Tự kỉ trong đầu thôi.
Nội thất sạch sẽ hơn tôi tưởng. Nếu có ai nói rằng Công hội Mạo hiểm là một quán rượu mốc meo, tối tăm và đáng sợ, tôi chẳng bất ngờ mấy đâu. Nhưng nơi này khá đủ tiêu chuẩn để làm khách sạn năm sao ấy chứ. Có vẻ Hội cũng khá nghiêm túc trong việc giữ gìn thể diện của mình bằng vẻ bề ngoài. Mà chuyện đó sao cũng được. Việc một bé gái mười hai tuổi bước vào một nơi như thế này khó mà tránh khỏi việc trở thành tâm điểm chú ý của tất cả mọi người. Lúc mà Fran bước đến chỗ tiếp tân tưởng như không ai trong phòng này không chằm chằm nhìn cô bé.
“Ờ, đây là Công hội Mạo hiểm giả...”
“Em biết. Muốn đăng kí.”
“Ồ, được thôi. Em đi một mình à?”
“Dạ vâng.”
Ở thế giới nào đi nữa thì một đứa trẻ mới bắt đầu dậy thì muốn đi diệt quái vật quả là một chuyện kì lạ. Nếu đứa trẻ ấy đến đây với một bộ giáp ngon lành, phán một câu nào đó đầy ngạo nghễ như “Cô không biết thôi chứ quanh đây tôi vô địch thiên hạ nhé.”, có thể miễn cưỡng đoán rằng em ấy đã được rèn luyện từ rất nhỏ. Đằng này trên người Fran có gì? Một mớ vải rách rưới nối lại với nhau. Mang ảnh con bé đi minh họa cho nhân vật ‘nô lệ đang chạy trốn’ là chuẩn bài không lệch đi đâu được. Fran phản phất bầu không khí của một người hoàn toàn không thuộc về thế giới mạo hiểm giả này.
Nhân viên lễ tân cố hết sức để giấu vẻ hoài nghi của mình và tiếp tục phần hướng dẫn của mình.
“Nghề này đòi hỏi một trình độ nhất định. Em phải làm một bài kiểm tra cái đã.”
“Dạ vâng.”
“Em phải đấu tập với một thanh viên của bọn chị. Em đã chắc chắn chưa?”
“Dạ vâng.”
“Em đã thật sự nghiêm túc chắc chắn chưa đó? Em có thể sẽ đau đớn lắm đấy.”
“Dạ vâng, đã chắc chắn.”
“Công hội sẽ không chịu trách nhiệm cho bất cứ chấn thương nào em gặp phải.”
“Không sao.”
“Đ—Được rồi... Đợi chị một lát.”
Ngay khi thấy con bé nghiêm túc đến mức nào, các mạo hiểm giả xung quanh liền rộ lên bàn tán. Không ai lên tiếng phản đối chúng tôi cả, nhưng nhìn chung thì bầu không khí khó có thể gọi là thân thiện. Toàn bộ mọi người ở đây đều không tin là em ấy có thể trở thành mạo hiểm giả; Nếu tôi mà là họ thì tôi cũng đồng ý cả hai tay.
『Em cảm thấy ổn chứ?』
“Là sao ạ?”
『À, không có gì. 』
Một lúc sau thì nữ tiếp tân quay trở lại.
“Xin lỗi vì đã để em phải đợi. Lối này.”
“Nn.”
Cô ấy dẫn chúng tôi đến một khoảng sân có tường chắn tứ phía nằm ở đằng sau lưng Hội. Có vẻ là sân tập. Ngay chính giữa là một người đàn ông trông cực kì đáng sợ.
Gã cao đến hai mét. Trên người gã là một bộ giáp đen chia chĩa gai nhọn. Chỉ ở thời Trung Cổ mấy bộ giáp như vậy mới tồn tại. Bên cạnh gã là cây rìu chiến khổng lồ, càng khiến hình ảnh của gã càng trở nên nguy hiểm. Khuôn mặt của hắn gần như có thể làm mặt đất run rẩy đấy, tôi khẳng định luôn; đó là nhang sắc có thể làm bất cứ đứa trẻ nào phải khóc thét. Ngay cả người đã chiến đấu với vô số quái vật như tôi, ông ta cũng khiến tôi phải lo lắng.
“Một đứa mũi xanh mới hử?”
“Dạ vâng.” Fran gật đầu, khuôn mặt không biến sắc chút nào. Phải, Fran của tôi lớn lên chắc chắn sẽ đáng sợ hơn gã kia gấp nhiều lần!
“Ta tên Donadrond, và là giám khảo của nhóc.”
Làm sao mà tên của một ai đó có thể có nhiều chữ “D” thế nhỉ.
“Bài kiểm tra của nhóc rất đơn giản: Đánh với ta. Thua quá sớm là trượt ngay!”
“Đã rõ.”
“Cảnh báo nhóc là ta mà xông máu lên là coi chừng, không nhân nhượng gì xấc nhé. Đây là cơ hội cuối cùng để nhóc bỏ cuộc đấy!”
Áp lực đằng sau tiếng gầm của Donadrond thật khủng khiếp. Đó có phải là nhờ kĩ năng Đe dọa không? Trận này chắc sẽ ra trò đây.
『Cùng lên nào!』
“Nn!”
Và trận đấu của chúng tôi chống lại gã đàn ông tên Donadrond tại sân tập của Hội đang chuẩn bị bắt đầu. Bầu không khí căng thẳng đến mức ở kiếp trước tôi mà lâm vào tình huống này là tôi quỳ xuống đất xin tha rồi. Tái sinh thành kiếm cũng có mặt tốt nhỉ.
Chỉ số của ngươi trông như thế nào đây...
___
Tên: Donadrond
Tuổi: 46
Tộc: Ogre
Chức nghiệp: Chiến binh
Lv: 38
HP: 246 | MGC: 133 | STR: 198 | AGI: 131
Kĩ năng: Đe dọa 4; Vận chuyển 3; Gia tăng Tốc độ Hồi phục 5; Cảm nhận Nguy hiểm 4; Huấn luyện 4; Hồi phục 5; Bùng nổ Sức mạnh 6; Thổ thuật 2; Phóng vũ khí 4; Kháng độc 7; Chẻ gỗ 3; Rìu thuật 6; Rìu kĩ 7; Hống 3; Đánh giá Năng lực; Thao túng Linh lực; Mình đồng da sắc; Siêu hồi phục; Tăng cường Sức mạnh (nhỏ)
Trang bị: Hắc Thiết Phủ (Rìu Sắt Đen); Hắc Thiết Quy Khải (Giáp Rùa Sắt Đen); Nanh Đao Bạo Chúa Bỉ y phục (Áo choàng Bạo chúa Nanh kiếm); Thạch Long Hài (Giày Rồng Đá); Vòng Tay Thế Mạng
___
Ôi trời gã mạnh! Chỉ số của chúng tôi thua xa gã; có khi hắn tay không bẻ cổ một con Wyvern Hạ cấp được ấy chứ. Kĩ năng của gã không đa dạng, nhưng bù lại cấp độ của gã rất cao, đã thế trang bị cũng thuộc hàng thượng cấp nữa.
___
Tên: Hắc Thiết Phủ
ATK: 650 | MP: 3 | Độ bền: 650
Dẫn truyền Ma lực: E+
___
Chỉ số tấn công 650? Thật nực cười! Cơ mà không phải là tôi đang đố kỵ hay gì đâu nghe!
Tộc của gã còn là tộc Ogre nữa chứ, ngầu đến thế là cùng. Đến bây giờ, tôi vẫn chưa thấy bất cứ mạo hiểm giả nào có thể ngang hàng với Donadrond. Gã là giám khảo thiệt đó hả? Mang gã đi làm bài kiểm tra ma mới nào chịu cho nổi? Mà than thở gì cũng vô ích... Có vẻ mục tiêu của chúng tôi giống như trình diễn hết khả năng của mình hơn là triệt hạ đối thủ.
『Sẵn sàng chưa Fran?』
“Nn.”
“Bắt đầu!”
Donadrond biến mất chỉ trong giây lát, và chỉ trong chớp mắt đã xuất hiện bên cạnh và lập tức phá nát mặt sân tập với cây rìu khổng lồ của mình. Chấn động dữ dội đến mức đất bụi bốc lên và trở thành một lớp khói mịt mù.
“Khá đấy!”
Vừa rồi nguy hiểm quá!
Cây rìu của gã cắm sâu xuống mặt đất bên cạnh chúng tôi. Bao nhiêu sức mạnh mới đủ để vung được một cú như vậy thế? Gã ta nghiến răng, rút lưỡi rìu ra khỏi mặt đất khiến cho thêm một khoản sân thổi tung lên không. Tóc của Fran phần phật vì áp lực gió.
Đòn vừa rồi thật đáng sợ. Chỉ cần bị cây rìu ấy lướt nhẹ qua thôi là đủ chết dở rồi còn gì! Có đứa đậu được bài kiểm tra này thật hả?
『Không thể lùi lại mãi được. Chúng ta phải chủ động tấn công!』
Đó là cách duy nhất. Trước khi bị cây rìu đó thổi bay, chúng tôi phải công kích được một đòn toàn lực. Chúng tôi không cần phải lo lắng đến việc lỡ tay giết gã. Gã có Vòng tay Thế mạng. Tuy chỉ sử dụng được một lần, nó có thể nhận thay người sử dụng một đòn chí tử.
“Ha!”
“Ồ, thân thủ không tồi!”
Với cây rìu chiến của mình, gã dễ dàng chặn đứng nhát chém của Fran. Thật ấn tượng, tốc độ của em ấy dưới ma pháp chúc phúc của tôi phi phàm đến vậy mà vẫn chưa đủ. Nhưng không sao, đó không phải là nước cờ chính của chúng tôi.
Trong lúc Fran buộc Donadrond phải bận rộn với những đòn tấn công liên hồi của mình, từ mặt đất chợt trồi lên một đám xúc tu, ghì chặt hai chân của gã lại.
“Nhóc có thể thi triển kĩ năng không cần niệm chú ư?!”
Hê, không giật mình mới lạ. Đằng nào thì em ấy cũng đâu phải là người niệm chú. Nhờ Fran đánh lạc hướng mà tôi chẳng gặp khó khăn gì để hiện tượng hóa ma thuật hết. Nếu gã tình cờ chú ý đến dòng chảy ma pháp, Fran chỉ cần tập trung dứt điểm gã tại chỗ là xong. Không thể cử dộng, Donadrond buộc phải dựa hoàn toàn vào nửa thân trên để đẩy lùi Fran. Lâm vào thế ấy mà gã vẫn chống trả rất tốt, phải công nhận. Nhưng đến đó mà thôi.
“Tam Trùng Bộc Phá!”
“Aargh!!”
Với ba quả cầu lửa nổ tung ngay cận kệ, Donadrond hứng trọn một đòn hỏa thuật cấp mười. Kĩ năng này không chỉ khó tránh, nó còn khiến bạn tạm thời bị mù đặc. Ngoài ra thì chính tôi là người đã bảo Fran hô tên kĩ năng để làm như thể bản thân cô bé mới là người thi triển. Nhờ vậy, Fran có thể tập trung hoàn toàn vào vũ điệu của mình, còn việc thi triển phép thuật sẽ do tôi lo.
“Phư... Long Nha!”
Ấy là Kiếm Kĩ cấp 7 với chút hỗ trợ từ Chấn Nha của tôi. Fran lao trực diện đến cơ thể to lớn của Donadrond khi gã vẫn còn đang lảo đảo cố lấy lại thăng bằng của mình. Trước màn trình diễn hoàn mĩ của Fran, hai mắt của gã trợn ngược vì kinh ngạc.
“Đứa trẻ này có thể tung kiếm kĩ ngay khi vừa mới sử dụng hỏa thuật xong?!”
Chiếu tướng nhé, Donadrond.
“Aargh!!”
Lưỡi kiếm của tôi xuyên qua bên hông và đánh bay luôn gã. Cả cơ thể đồ sộ nặng cũng phải hai trăm kí ấy bị hất lên trời đến mười mét trước khi đập tan nát bức tường đằng sau. Tiếng rầm điếc tai phải biết. Sau khi bụi bắt đầu tan thì khu vực bức tường ấy hiện ra một cái hốc.
Đây là lần đầu tiên tôi sử dụng kĩ năng lên một ai đó chứ không phải quái vật đấy. Trông có vẻ hơi quá đáng. Một người khổng lồ như ông ta chắc sẽ không dễ dàng đi đời vì cú vừa rồi đâu nhỉ.
“Ôi chao...”
Ôi cảm ơn Trời ổng còn sống.
Donadrond đang thổ huyết, nhưng còn sống là vui vẻ rồi. Fran từ từ tiếp cận ổng. Em ấy sẽ sử dụng ma pháp hồi phục lên ông ta chứ? Lúc tôi đang nghĩ như vậy, Fran chĩa thẳng mũi kiếm của tôi vào mặt ông ấy rồi hỏi.
“Cháu đậu rồi chứ?”
Một câu hỏi hợp lí. Chút nữa thì tôi quên bén mất là chúng tôi đang làm bài kiểm tra.
“Hề... Tất nhiên. Nhóc đã đậu.”
“Đã rõ.”
Gã này còn đứng được á? Lưỡi kiếm của tôi đã thọc sâu vào bên hông của ổng đấy! Trâu bò đến thế là cùng.
Donadrond còn khiến tôi kinh ngạc hơn nữa bằng việc dễ dàng đứng dậy và thoải mái nổ ra một tràn cười đầy khoái chí. Trong lúc ấy, vết thương của ổng cũng bắt đầu tự hồi phục.
Không cần phải bàn cãi nữa, ổng rõ ràng là đã nhường chúng tôi. Nếu ổng nghiêm túc, chúng tôi có thể đã bị nghiền vụn từ lâu rồi. Đây chỉ là một bài kiểm tra nên như vậy cũng hợp lí.
“Hahahaha! Tiểu thư là đứa mũi xanh đầu tiên dần ta một trận điên đảo như thế này đấy!”
Gã này đách phải người phàm nữa. Có thứ gì trên đời này giết nổi ổng không thế?
“Ngài Donadrond!” Nữ tiếp tân hối hả chạy đến, không nghi ngờ gì là đang phản ứng lại với tiếng rầm khủng khiếp mới nãy. “Ngài có thể làm ơn kiếm chế lại— hể?”
Ra là vậy. Cô ấy đang sợ đứa thò lò mũi xanh này vừa bị dần cho be bét máu mà hoàn toàn không tưởng đến chuyện chính Fran mới là người đá bay đối thủ của mình.
“Hể, chuyện gì thế này?”
Nữ tiếp tân á khẩu nhìn Donadrond, đứng giữa đống gạch vụn, đang cười ha hả khi người vẫn đang ròng ròng máu.