Trước khi lên xe, chúng tôi tranh thủ thu thập sừng goblin. Khi cuộc hành trình bắt đầu, tôi liền bắt đầu đặt câu hỏi thông qua Fran.
“Có thể bán sừng goblin?”
“Sừng goblin à? Ừ, được, có một số người dùng chúng như chất xúc tác cho thuật giả kim. Nhưng tiểu thư đừng hy vọng gì nhiều. Thật tình không có chất xúc tác nào kém chất lượng như chúng đâu.”
Vậy luôn á? Tôi bắt đầu thấy tiếc công bỏ ra thu thập chúng rồi đấy. Và rồi Randell tiếp tục.
“Cơ mà Công hội Mạo hiểm giả, một tổ chức luôn tìm cách thanh trừng quái vật, sẽ thưởng cho tiểu thư một khoảng tiền nếu cháu mang chúng đến cho họ làm vật chứng.”
Ngẫm lại thì phần Chi tiết thêm cũng thúc giục tôi trừ khử bọn quái vật tại chỗ. Khách quan mà nói thì tư tưởng như vậy chẳng phải khá là cực đoan sao. Phần Chi tiết rõ ràng là đang phân biệt chủng tộc với goblin. Ai là người viết nên những dòng ấy? Thần linh? Chính nghĩa là một phạm trù khách quan; Ta với nó độc ác như nó với ta. Đằng này, một thứ đáng lẽ phải giữ lập trường trung tính như Thẩm định lại gọi thẳng bọn goblin là lũ đáng chết thì chẳng phải rất kì lạ sao.
Quả thật dạo này tôi thẳng tay tàn sát đám goblin một phần cũng là vì được Thẩm định thúc giục. Giả như nó nói “Goblin! Những sinh vật hiền lành, ấm áp không may có vẻ ngoài xấu như phân chó. Xin hãy thương xót các em ấy kẻo tội nghiệp.” Thì sau khi thẳng tay chém chết chừng đó goblin, chắc tôi tự kỉ được. Có thể nói là chính nhờ Thẩm định mà tôi không mảy may có ý định nhân từ với chúng.
Khó mà dứt được suy nghĩ rằng có thể Thẩm định của tôi đã được soạn thảo bởi một thế lực nào đó. Thật sự là Thần thánh sao? Nhớ lại thì vào lúc tái sinh, tôi đã nghe thấy một giọng nói. Nếu ông ta là Thần, thì ông ta không có vẻ là người xấu. Khó mà tin được là một người như vậy đang thao túng tôi. Hay là tôi đang quá ngây thơ nhỉ? Cơ mà...
Dừng. Nghĩ thế là được rồi. Mù quáng nghi ngờ lung tung khi không có nổi một chút manh mối nào trong tay chỉ khiến tôi trở thành một người hoang tưởng mà thôi. Họa chưa thấy, chưa cần tôi phải bận lòng gì nhiều.
“Tuy bọn Goblin chỉ là đe dọa hạng G, nhưng có thể triệt hạ được chừng đó bọn chúng cùng một lúc, tiểu thư thật sự rất đáng ấn tượng đó.”
“Hạng đe dọa?”
Nghe lạ tai phếch. Một thang đánh giá mức độ đe dọa của quái vật mà người ở thế giới này sử dụng?
“Tiểu thư không biết ư?” Rồi Randell bắt đầu kể cho Fran về nó. Không có gì phức tạp ở đây cả, bác ta mô tả đại khái về thang thứ bậc đe dọa bằng ví dụ:
Thứ hạng Mạo hiểm giả:
G: Chân chạy vặt chẳng có gì ngoài giấy phép hành nghề. Chưa được coi là một phần của tổ chức.
F: Tân binh học việc. Bắt đầu chập chững làm quen với hệ thống.
E: Những người vừa đủ kinh nghiệm để có thể tự xưng là mạo hiểm giả.
D: Lực lượng hạng trung. Có thể trở thành lãnh đạo một nhóm mạo hiểm giả.
C: Kì cựu. Là những thiên tài theo tiêu chuẩn của người bình thường.
B: Thượng đẳng. Thường là át chủ bài của một chi nhánh nhỏ.
A: Anh hùng. Mỗi vương quốc chỉ có một vài người. Bắt đầu trở thành nhân vật chính trong khúc hát của các gánh hát rong.
S: Huyền thoại. Lịch sử chỉ ghi nhận được 8 cá nhân đạt đến cấp độ này. Mọi vị vua trên thế gian đều cúi đầu trước họ. Có trong tay quyền ra lệnh cho Chủ hội.
Cấp độ đe dọa quái vật:
G: Rác rưởi. Một người đàn ông trưởng thành có thể hạ chúng dễ dàng. (Goblin, Chuột Nanh)
F: Có thể triệt hạ một cỗ xe ngựa. (Gấu Khổng lồ, đàn sói)
E: Có thể khiến một ngôi làng gặp nguy hiểm (Wyvern hạ cấp, Ogre)
D: Đe dọa sự tồn vong của một thị trấn. (Hydra Hạ cấp, Rùa Thần công)
C: Có khả năng xóa sổ cả một thành phố. Đoàn Hiệp Sĩ sẽ lập tức được triển khai. (Bạo chúa Nanh kiếm, Quỷ tộc Hạ cấp)
B: Các vương quốc phải run rẩy trước chúng. Tổng động viên toàn bộ lực lượng quân sự. (Quỷ tộc Thượng cấp, Long tộc Thượng cấp, Cự Nhân Vương)
A: Xuất hiện đồng nghĩa với việc cả một lục địa đang đối mặt với sự tuyệt diệt. (Chúa Quỷ, Long Vương, Lich)
S: Điềm báo tận thế. Những tồn tại có quyền năng thuộc về truyền thuyết vĩnh cữu. (Fenrir, Long tộc Huyền thoại)
Việc các mạo hiểm giả phối hợp với những người đồng hạng với mình để trừ khử các mối đe dọa tương xứng cấp độ là thường thức rồi. Đơn độc chiến đấu cũng là một sự lựa chọn, nhưng trong hầu hết các trường hợp phải chọn chiến đấu với đe dọa dưới mình một hạng.
Goblin được coi là yếu nhất, tuy nhiên nếu chúng họp thành bầy thì đe dọa sẽ được tăng lên. Một nhóm năm con goblin có thang đe dọa là F. Xét đến việc Fran dễ dàng đá bay tất cả bọn chúng, ít nhất khả năng của em ấy cũng ở hạng E.
“Mà cũng thật tình... Bác chưa từng gặp goblin ở tuyến này bao giờ.”
“Thật ư?”
“Ừ. Cháu biết đấy, những tuyến đường như thế này được các mạo hiểm giả đi tuần rất nghiêm túc.”
Các mạo hiểm giả cùng với nhau cũng lập cho mình một Công hội riêng. Quả là thế giới khác, thật đáng mong chờ.
“Bác không phải là chuyên gia, nhưng bác vẫn đủ sức để đẩy lùi một, hai con goblin đó.”
Tôi thử sử dụng Thẩm định lên Randell.
___
Tên: Randell
Tuổi: 39
Tộc: Con người
Chức nghiệp: Thương nhân
Lv: 13
HP: 13 | MGC: 15 | STR: 20 | AGI: 22
Kĩ năng: Vận chuyển 3; Lái xe 2; Đàm phán 2; Số học 5; Giao thương 6; Thương thuật 3; Giao tiếp 2
Trang bị: Thương sắt; Giáp ngực da; Áo choàng mạng nhện
___
Không có chuyện bác ta thua trước goblin nếu chiến đấu một một, nhưng nếu là một bầy bọn chúng thì lại là chuyện khác. Cơ mà việc Fran mới cấp 4 mà chỉ số đã hơn xa Randell thật là nực cười.
“Quả nhiên là bọn quái vật đang mò đến con đường này để lộng hành. Cũng đã được một tháng rồi.”
Tháng trước à... Nhớ lại thì vào lúc ấy tôi còn đang đi chinh phạt khu vực 5.
“Tại sao?”
“Bác nghe họ nói rằng có gì đó rất bất thường đang xảy ra ở Quỷ Lang Viên[note21705] .”
“Quỷ Lang Viên?”
“Tiểu thư chưa từng nghe qua ư? Nó là một Sào Huyệt hạng A đấy. Đi một lúc về phía đông là tới.”
“Nổi tiếng?”
“Tất nhiên rồi. Tuy không thuộc nhóm Thập Liệt Sào Huyệt thì nó hạng đe dọa của nó vẫn là A hẳn hoi.”
Những vùng đất bị cai trị bởi quái vật được gọi là Sào huyệt; Ngay cả Hang động cũng nằm trong phạm vi này. Mức độ nguy hiểm của chúng cũng được đánh giá từ G đến S. Tuy chẳng là gì so với các Sào huyệt hạng S, những nơi được gộp thành một nhóm nổi tiếng với cái tên Thập Liệt Sào Huyệt, nó vẫn rất đáng sợ với hạng A.
Vậy ra đó là nơi mà tôi đã quẩy tung trời suốt cả tháng trước. Quả thật là bọn trùm mạnh đến hãi. Cơ mà có một chuyện làm tôi thắc mắc.
“Tại sao được gọi là Quỷ Lang Viên?”
Tôi chưa từng chạm tráng với con quái vật nào thuộc loài sói luôn ấy. Phần lớn bọn phía tây còn là loài mèo nữa cơ. Chẳng phải cái tên ấy không phù hợp lắm sao.
“Huyền thoại kể lại rằng vùng đất ấy là nơi yên nghỉ của Vĩ Lang Fenrir, quái vật bậc S. Đã không biết bao nhiêu đời người rồi mà trung tâm nơi ấy vẫn còn phản phất ma lực của con quái vật đó. Cũng chính vì thế, thật khôi hài, mà càng đi sâu vào khu vực trung tâm, bọn quái vật càng yếu. Quả là một hiện tượng có một không hai.”
Vậy bức màn ma thuật ấy là nhờ Fenrir cả. Quả thật là nếu không có nó thì mọi chuyện đã phức tạp hơn rất nhiều rồi. Tôi thực sự muốn cảm ơn nó một tiếng, thật tiếc là nó đã chết rồi. Nhưng giữa bao nhiêu nơi trên đời này, vì sao mà tôi lại tỉnh dậy ở đó?
“À, ở giữa Sào huyệt ấy còn có một di tích khá giống bệ thờ thì phải, nhưng chẳng có manh mối nào chỉ ra danh tính của người làm ra nó, hay mục đích của nó. Đến bây giờ vẫn có người dành thời gian ra để nghiên cứu nơi đó.”
“Ở đó có một thanh kiếm?”
“Một thanh kiếm? Không, bác chưa nghe qua bao giờ.”
『Có vẻ việc tìm hiểu nguồn gốc của anh sẽ chẳng dễ dàng gì đây.』
Thật đáng tiếc rằng đó là tất cả những gì Randell biết.
“Cánh rừng bao bọc quanh Quỷ Lang Viên được gọi là Rừng Điêu Tàn vì khả năng bòn rút mana sinh vật sống của nó.”
Chắc không ai thấm thía trải nghiệm ấy hơn tôi đâu. Đừng hòng dụ dỗ tôi bước chân đến cánh rừng chết tiệt ấy lần nào nữa.
“Bọn quái vật mạnh mẽ bên trong Quỷ Lang Viên không thoát ra ngoài được cũng là vì thế, nhưng không có nghĩa là nó không ảnh hưởng đến hệ sinh thái. Cứ mỗi vài năm một lần, bọn chúng sẽ gây chiến với nhau nhằm mở rộng lãnh thổ.”
Hiểu rồi, vậy là chuyện tranh chấp vương vị độc bá thiên hạ chẳng của riêng thế giới nào cả.
“Vào những dịp như vậy, bọn quái vật yếu hơn sẽ trở nên hung hăn vì sợ hãi, vì phải trốn chạy khỏi những cuộc chiến quá tầm của chúng, cuối cùng thoát ra khỏi rừng và đến được cung đường chính này luôn. Hẳn là lại đang có đánh nhau bên đó rồi đấy.”
Vậy tôi là người đã khiến con đường này trở nên nguy hiểm vì đã tiêu diệt bọn trùm à. Chậc, cái này đúng là lỗi của tôi. Tôi đã không lường được hậu quả do hành động của mình gây ra.
Có vẻ tuy đã lường trước được sự hiện diện gần đây của bọn quái vật trên cung đường này, nhưng Randell không còn sự lựa chọn nào khác để kịp chuyến giao hàng.
Hahaha, xin lỗi nghe, đồng chí Randell, tại tôi cả. Tôi sẽ không tính thêm phí hộ tống đâu. Nghiêm túc đấy, xin lỗi.
Và chúng tôi cứ mải miết đi như vậy thêm hai tiếng nữa.
“Và đó là Alessa.”
Từ đây, tôi có thể thấy một bức tường, có vẻ như che chắn cả thành phố, ở cuối đường chân trời. Đến đó vẫn còn xa, đi thêm hai tiếng nữa tôi mới nhìn thêm được những điểm đặc trưng của nó.
Quả là một thành phố rộng lớn. Theo như Randell, với dân số vào cỡ một vạn người, Alessa là thành phố lớn nhất ở quanh đây, và cũng là nơi duy nhất có Công hội Mạo hiểm giả đủ lớn về tiêu chuẩn.
Giờ đã ngay ở ngưỡng cửa rồi, tôi chợt bắt đầu lo lắng.
“Phí vào cửa là bao nhiêu ạ?”
“300 Vàng”
Goblin bán ở một nguồn nào khác ngoài Công hội có giá cực kì rẻ mạt, nên giờ tôi đang ở thế bí. Tôi cũng nên hỏi bác ta chi phí ăn ở để lượng chừng thêm.
“Còn phí qua một đêm? Quán rẻ nhất.”
“Nơi bèo bạc nhất bác biết tính 200 Vàng cho một đêm. Không đồ ăn kèm, tất nhiên rồi.”
Chi phí ăn uống trung bình khoảng 50 Vàng. Một ổ bánh mì là 10 Vàng, giá thấp nhất cho một con dao là 300 Vàng, còn tắm rửa là 20 Vàng một lần. Vậy là 1 Vàng tầm cỡ 10 Yên Nhật[note21706] ?
Một đồng đồng là 1 Vàng, và mười đồng này bằng một đồng bạc rồi cứ như vậy tính tiếp. Thứ tự sẽ là: đồng đồng, đồng đồng lớn, đồng bạc, đồng bạc lớn, đồng vàng và đồng vàng lớn. Ngay cả Randell cũng chưa từng thấy một đồng vàng lớn bao giờ.
“Bán Sừng goblin cho Công hội, được bao nhiêu?”
“Với một cặp, cháu sẽ nhận được 20 Vàng. Nếu bán cho thương nhân, họ thường chỉ cho cháu 5 Vàng mà thôi.”
Vô giá trị đến thế là cùng! Chúng tôi phải săn đến mười con goblin chỉ để qua được một đêm ở nhà trọ rẻ nhất à. Chắc đành phải mang mấy con cao cấp hơn ra để thương lượng rồi. Tuy nhiên Randell khước từ đề nghị của chúng tôi.
“Bác chuyên bán thực phẩm và vũ khí. Bác biết giá của những vật liệu phổ biến như sừng goblin, nhưng bác không biết gì về vật liệu của cháu để có thể đưa ra một cái giá hợp lí.”
Thật á? Hay là tôi cứ bán rẻ cho bác ta luôn đi? Cơ mà cũng phí quá nhỉ...
Rồi đột nhiên tôi phát hiện ra có thứ gì đó ở đằng xa. Ngay lập tức, chúng tôi bảo Randell đi chậm lại rồi lại gần kiểm tra. Và thật bất ngờ, mà cũng chẳng bất ngờ lắm, ấy lại là goblin, thân quen chết đi mất. Chúng đang núp trong bụi cây, trông khá là tự tin với chiến thuật của mình. Fran xử hết trong chốc lát, thu được năm cặp sừng. Và rồi, chúng tôi chợt để ý đến một con trong số chúng sử dụng một thanh kiếm. Chẳng ai thèm mua côn cả, chúng chỉ là gỗ thôi mà, nhưng với một thanh kiếm thì lại là chuyện khác.
『May mắn thật. Chúng ta có thể bù đắp được chi phí vào cửa với thứ này.』
Chúng tôi mang nó đến cho Randell và được mua với giá 100 Vàng. Thật sự là nhiều hơn tôi tưởng.
“Đáng giá thế ư?”
“Tuy nó chỉ được làm từ đồng nhưng vẫn còn ở chất lượng khá tốt. Bọn xanh lè ấy hẳn có được thanh kiếm từ một mạo hiểm giả.”
Tuyệt vời. Giờ thì chúng tôi có thể vào được thành phố rồi.
Giữa đường, chúng tôi còn hạ được thêm một con quái vật gọi là Bọ Đen và bán vật liệu của nó cho Randell. Nó là một con cánh cứng khổng lồ dài đến nửa mét, vỏ có thể được dùng để trang trí trên giáp của những mạo hiểm giả tân binh, có giá 20 Vàng.
Cơ mà việc bọn chúng rẻ rúng đến thế thì thật bất ngờ. 20 Vàng cho vật liệu làm giáp? Thà rằng đi săn goblin để kiếm vũ khí từ chúng còn lời hơn. Chẳng lẽ chúng tôi với goblin đã được gắn kết bởi định mệnh rồi?