Kết thúc bài kiểm tra, chúng tôi được Donadrond dẫn đến tầng thượng Công Hội. Ở đó, có một chàng trai tóc vàng ngồi đợi sẵn.
“Hahaha, cô nhóc dần tôi được một trận phải biết!”
“Đây không phải là chuyện đùa đâu, Donadrond.”
Bất cứ ai nhìn qua đôi tai của anh ta cũng biết tộc của cậu ta là tộc elf. Nhìn qua thì cậu ta khá là mảnh mai, nhưng...
___
Tên: Klimt
Tuổi: 136
Tộc: Wood Elf (Tiên Rừng)
Chức nghiệp: Đại pháp sư
Lv: 67
HP: 180 | MGC: 616 | STR: 87 | AGI: 158
Kĩ năng:
Tốc Chú 7; Thẩm định 5; Cung Thuật 3; Thu thập 5; Lâm Thuật 7; Linh thuật 8; Thượng Thổ Thuật 6; Điều chế 5; Thổ thuật 10; Kháng độc 3; Kháng Tê liệt 4; Thủy thuật 5; Ma thảo học 7; Nấu nướng 4; Thao túng Ma lực; Đứa con Rừng rậm
Kĩ năng Độc nhất:
Tinh linh Chúc phúc
Danh hiệu:
Chủ Hội; Hộ Thần Alessa; Lâm Thuật Sư; Thổ Thuật Sư
Trang bị: Anh đào Thượng cổ Trượng (Gậy Anh đào Cổ đại); Song Trùng Xà Pháp Y (Áo choàng Song Trùng Xà); Drake (Long) Dực Bỉ Y (Áo trùm cánh Draken); Nguyệt Lâm Thố Hài (Giày Thỏ Rừng Mặt trăng); Vòng tay Thế mạng
___
Nếu muốn, anh ta có thể dễ dàng đá bay Donadrond trong chốc lát. Thêm vào đó, anh ta còn sở hữu hàng đống kĩ năng khác nhau nữa chứ. Đây cũng là lần đầu tiên tôi gặp một người có chức nghiệp Đại Pháp Sư luôn đấy. Chủ Hội có khác.
“Tên của cô là gì?”
“Là Fran ạ.”
“Tuổi?”
“Mười hai.”
Donadrond choáng váng trước câu trả lời của con bé.
“Vậy là tiểu thư còn trẻ như vẻ bề ngoài của mình à!”
Có vẻ như ông ta đã nghĩ rằng Fran thuộc một bộ tộc trường thọ nào đó chứ không phải là một đứa trẻ bình thường. Chuyện em ấy còn nhỏ như vậy thật sự là một cú sốc lớn.
“Donadrond.”
“Xin thứ lỗi.”
Donadrond gập người cúi đầu trước khiển trách của Chủ Hội. Ổng là sinh vật cuối cùng tôi muốn khen là dễ thương, chỉ là so với trước khi làm bài kiểm tra thì thái độ của ổng giờ đúng là một trời một vực. Giả như khi nãy ổng là một đấu sĩ điên cuồng thì hiện tại ổng giống như một ông chú hiền hòa hơn.
“Cơ mà phản ứng của ông ta cũng khó trách. Cô đang nói với tôi rằng cô có thể sử dụng hỏa thuật cấp mười khi mới mười hai tuổi? Trò đùa gì thế này?”
Cặp lông mày của Chủ Hội nhăn lại, còn đôi mắt thì nhìn như muốn xuyên thấu Fran.
“Đã thế, cô còn có Chặn Thẩm Định nữa chứ.”Anh ta cũng có kĩ năng Thẩm Định trong số hàng đống kĩ năng của mình, và có lẽ đã sử dụng nó để kiểm tra tính trung thực trong lời nói của Fran. May mắn là chúng tôi đã có Chặn Thẩm Định. Chỉ cần một mình tôi trang bị kĩ năng ấy là cả hai chúng tôi được hưởng lợi từ kĩ năng ấy luôn. Cơ mà xui ở chỗ cũng vì thế mà chúng tôi đang trở nên khả nghi trong mắt người khác.
“Cứ cho cô thực sự mười hai tuổi đi. Cô đến từ đâu?”
“Ấy là bí mật.”
Lông mày của anh ta nhanh chóng nhăn hơn nữa. “Cô nghĩ là tôi sẽ chấp nhận câu trả lời đó ư?”
“Môi đã bị khóa, không nói được.”
“Trời ạ...”
Đang bắt đầu trở nên đáng lo lắm rồi đấy. Tôi bảo Fran hỏi vài câu thăm dò.
“Đã đậu hay chưa?”
“Thực lực của cô có thể sánh được cả với Donadrond. Tất nhiên là cô đã đậu.”
“Vậy, Thẻ Công Hội.”
“Được rồi. Chúng tôi sẽ chuẩn bị cho cô ngay lập tức. Làm ơn hoàn thành chỗ giấy tờ này. Tôi có thể hỗ trợ nếu cô thấy cảm thấy khó khăn.”
“Dạ không sao.”
Vậy Fran không bị mù chữ. Không biết ấy là nhờ được cha mẹ chỉ bảo, hay là vì tụi thương lái nô lệ muốn tăng giá trị của cô bé lên mà dạy cho em ấy nhỉ.
“Chẳng phải rất tuyệt vời sao, Chủ Hội, đâu phải ngày nào chúng ta cũng chào đón được một tân binh đầy hứa hẹn như thế này?”
“Ờ, có lẽ vậy. Tụi tinh linh cũng chẳng ầm ĩ lên nên chắc không sao.”
“Tinh linh? Ở đâu?”
“Không phải là Đại Pháp Sư thì không thấy được chúng đâu.”
“Tinh linh có thể làm gì?”
“Tinh linh rất nhạy cảm với cảm xúc của con người. Chúng sẽ báo động với tôi ngay nếu cô có ý đồ độc ác.”
Hữu dụng thế. Nếu được thì tôi cũng muốn điều khiển được chúng. Cơ mà có con quái vật nào sử dụng được Linh Thuật không nhỉ?
“Quái vật có thể sử dụng được Linh Thuật?”
“Có loại ác linh kiếm ăn bằng những tâm địa đen tối, nên có một số ít quái vật có thể sử dụng được Linh Thuật, thật không may.”
Hiểu rồi, quả là một tin tốt lành. Trong tương lai tôi phải tranh thủ để mắt tìm chúng mới được.
“Việc chuẩn bị đã được hoàn thành, thưa Chủ Hội.”
“Được rồi. Cô sẵn sàng chưa?”
Sau đó, Chủ Hội dẫn chúng tôi đến một gian phòng nhỏ kế bên sãnh lễ tân. Bên trong là một quả cầu tinh thể được đặt trên một bệ thờ.
“Đặt tay lên nó. Chỉ trong chốc lác là được.”
“Nn.”
Quả thật một loáng sau là xong. Có vẻ như quả cầu đăng kí Fran bằng đặc trưng ma lực của em ấy. Nữ tiếp tân, nãy giờ vẫn bên cạnh thao tác với quả cầu, khẽ chạm vào nó với một tấm thẻ.
“Còn bây giờ em có thể chọn Chức nghiệp cho mình.”
“Chức nghiệp?”
“Ừm. Cũng giống như năng khiếu vậy, Chức nghiệp khác nhau tương ứng với các thiên bẩm khác nhau. ”
Nhắc mới để ý, Randell là Thương nhân. Chủ Hội là Đại Pháp sư. Còn một tạng người hãi hùng như Donadrond thì lại là Chiến binh.
“Em có thể chọn... Hể?”
“Sao vậy, Nell?”
“Số lượng chức nghiệp của em ấy thật sự khó tin quá.”
“Ồ?”
Chúng tôi khẽ rướng người nhòm qua Chủ Hội.
___
Đấu sĩ; Kiếm sĩ; Võ sư; Ma Kiếm sư; Võ sĩ giác đấu; Pháp sư; Hỏa Pháp sư; Bạch Pháp sư; Triệu Hồi sư; Thuần Thú sư; Sát thủ; Dược sư; Đồ tể[note22732]; Đầu bếp.
___
Nhiều quá.
Có vẻ như danh sách chức nghiệp con bé có thể chọn dựa khá nhiều vào kĩ năng em ấy có thể sử dụng. Bên cạnh các chức nghiệp chiến đấu, em ấy còn có thể chọn cả Đồ tể lẫn Đầu bếp nếu muốn. Tôi còn có những kĩ năng khác như Thương thuật và Thương kĩ, nhưng vì không được trang bị mà Fran không chọn nghề liên quan đến chúng được.
“Ôi Trời...”
Chủ Hội tròn mắt, á khẩu. Cũng khó mà nói rằng anh ta đang vui vẻ gì trong lòng.
“Đằng nào đi nữa thì sau trận đấu với Donadrond, tôi nghĩ rằng cô có thiên phú với Pháp sư hoặc là Ma Kiếm sư.”
Nghe cũng được đấy chớ. Có vẻ anh ta bắt đầu quen với mấy bất ngờ từ Fran rồi.
“Vậy, quyết định của cô là gì?”
『Em xin anh ta một lời đề nghị xem sao.』
“Đề nghị?”
“Chà, không như các nghề khác, Ma Kiếm Sư, Giác Đấu và Hỏa Pháp sư không tập trung vào một khía cạnh nào cả, điều đó có nghĩa là chúng khá hiếm. Nếu cô muốn dùng cả kiếm lẫn phép thuật thì nên chọn Ma Kiếm sư. Nếu kiếm là ưu tiên của cô thì trở thành Võ sĩ Giác đấu cũng là một lựa chọn không tồi. Hỏa Pháp sư là một sự lựa chọn tốt nếu cô muốn tập trung vào phép thuật.”
『Em thích cái nào, Fran?』
(Ma Kiếm sư nghe có vẻ ngầu.)
『Vậy thì chọn nó nào.』
Bản thân tôi cũng nghĩ rằng Ma Kiếm sư hợp với chúng tôi hơn những chức nghiệp khác nhiều.
___
Ma Kiếm sư: Chức nghiệp trung tính. Mở khóa khi một kĩ năng kiếm thuật và một kĩ năng phép thuật đều ở cấp 6 hoặc hơn.
Hiệu ứng: Nhận thưởng thêm chỉ số STR và MGC khi lên cấp. Tăng tỉ lệ học được kĩ năng kiếm thuật và phép thuật mới. Tăng hiệu quả của kiếm thuật và phép thuật.
___
Trước khi xác nhận, tôi còn một thắc mắc cuối cùng.
“Em có thể thay đổi nghề?”
“Được. Em có thể đến hội bất cứ lúc nào để thay đổi Chức Nghiệp của mình. Tuy nhiên, Hiệu Ứng em nhận được từ nghề của mình cũng sẽ thay đổi. Ví như sau này em đột nhiên muốn đổi thành Võ sĩ Giác Đấu, em sẽ thấy chỉ số của mình thay đổi rõ rệt. Thêm vào đó, chuyển sang nghề khác tầm thường hơn sẽ ảnh hưởng rất tiêu cực đến chỉ số của em.”
Ra là vậy, không có gì bất ngờ cả, tôi hoàn toàn ổn với hệ thống ấy. Hiện tại, chúng tôi quyết định Ma Kiếm sư. Nếu sau này có gì thì thay đổi thôi.
“Em chọn Ma Kiếm sư”
“Vậy đây, thẻ hội của em.”
Thẻ hội là một tấm thẻ bằng đồng bình thường. Bên trên là tên của Fran, biểu tượng của Hội, Chức nghiệp và thứ hạng.
“Chiếc thẻ hội này chính là chứng minh thư của cô. Phí cấp lại thẻ là 5000 Vàng. Tấm thẻ chỉ có giá trị với người sở hữu đặc trưng ma lực mà nó đăng kí, tuy nhiên cũng đừng nên để mất.”
Sau đó Chủ hội hướng dẫn cho chúng tôi những thủ tục căn bản của Hội. Thường thì ấy là công việc của tiếp viên, nhưng chúng tôi khiến anh ta chú ý quá thành ra thế này đây. Chẳng biết là họa hay phúc nữa. Tôi có thể tóm tắt những điểm chính như sau:
Chúng tôi có thể nhận Nhiệm vụ Mạo hiểm có thang đánh giá tương đương hoặc trên dưới một hạng với thứ hạng của mình. Ngoài ra thì còn có Nhiệm vụ Thăng hạng nữa, không bắt buộc. Hạng G và F sẽ được cấp thẻ đồng, E và D là đen, B là bạc, A là vàng còn S là bạch kim. Bạn có thể bán bất cứ nguyên vật liệu nào bất kể thứ hạng.
Công hội không thu phí thường niên, nhưng nếu bạn không hoàn thành nhiệm vụ mới trong một khoảng thời gian nhất định, bạn sẽ bị giáng hạng rồi cứ như vậy cho đến khi cuối cùng bị trục xuất. Hành động phản bội lại tổ chức cũng khiến bạn bị đuổi cổ.
Và cuối cùng là Công hội không có trách nhiệm giải quyết mâu thuẫn giữa các thành viên với nhau.
Điểm cuối cùng có vẻ đang đặc biệt nhắm đến Fran. Quả thật là em ấy nổi bật quá.
“Và thế là cô đã chính thức trở thành một mạo hiểm giả rồi đấy.”
“Dạ vâng.”
“Cô có câu hỏi nào không?”
Tôi còn một thắc mắc cuối cùng, nhưng nó giống một yêu cầu hơn.
“Công hội sẽ công bố kết quả bài kiểm tra của em?”
“Không. Công hội không có trách nhiệm phải phổ biến thông tin cá nhân của các mạo hiểm giả cho cộng đồng.”
“Nn.”
“Cô không thuộc kiểu người thích trở thành tâm điểm bàn tán hử?”
“Không phải bàn tán xấu.”
“Vậy thì chúng ta làm một thỏa thuận nhỏ vậy. Tôi, Donadrond và cô tiếp tân này sẽ giữ bí mật về cô. Như vậy cũng tiện cho chúng tôi hơn. Trong trường hợp khẩn cấp, Hội cần uy thế của Donadrond để tập hợp các mạo hiểm giả trong thời gian ngắn. Uy tín của anh ta không nên bị tổn hại.”
“Cháu xứng đáng nhận được danh tiếng tương xứng với khả năng của mình. Nhưng nếu đó là điều cháu muốn thì bác cũng đồng ý vậy.”
“Theo chị thấy thì sớm muộn gì em cũng sẽ thu hút hết sự chú ý của mọi người mà thôi. Em mạnh đến thế mà...”
Khó mà không đồng ý với khẳng định ấy được. Sao đi nữa, kết quả của cuộc gặp lần này cũng khá tốt đấy chứ.
***
Sau khi nhận được thẻ mạo hiểm giả, chúng tôi chủ động gặp nữ tiếp tân tên Nell.
“Em muốn nhận nhiệm vụ à?”
Câu hỏi của cô nhắc tôi nhớ lại rằng chúng tôi cần bán nguyên liệu cho công hội để có tiền thuê trọ. Việc phải cố nhớ một loạt thông tin mới toang chút nữa làm tôi quen bén mất mục tiêu chính của mình.
“Em có sừng goblin.”
“Vậy thì em cần đến quầy Báo cáo Nhiệm vụ nằm đằng kia.”
Giờ Fran đã là một mạo hiểm giả rồi nên cách nói chuyện của Nell cũng thay đổi hẳn. Gương mặt của Công hội có khác, không thể chê vào đâu được.
“Em muốn bán vật liệu.”
“Vậy thì em cần đến quầy thu mua hướng ấy và chờ chị một lúc. Thủ tục chỉ là đong số lượng sừng goblin em có mà thôi.”
“Dạ vâng.”
“Tám cặp, vậy thì cả thảy 160 Vàng. Em có thắc mắc gì không?”
Chừng đó còn chưa đủ cho chúng tôi qua được một đêm nữa. Ít nhất thì cũng phải có được 300 Vàng. Tất nhiên ưu tiên của tôi bao giờ cũng là cho Fran ngủ tại một cái nhà trọ nào đó thật tử tế.
“Công hội có khu vực đặc biệt ngay bên cạnh có thể được dùng để làm nơi thu mua những vật liệu có kích thước lớn, hoặc xử lý những cái xác còn nguyên con. Nếu nơi ấy vẫn chưa đủ lớn, Hội còn một căn phòng nữa thường được sử dụng để làm kho hàng.” Nell giải thích.
Chẳng khó khăn gì để nhận ra rằng dù có là vật liệu gì đi nữa, nếu chúng được lấy từ quái vật hạng thấp, giá trị của chúng sẽ chẳng bao nhiêu cả. Tôi đành phải lấy ra mấy con quái hạng trung ra thôi, dù kích thước của chúng sẽ trở thành vấn đề.
“Em muốn bán quái vật lớn.”
“Em có thể vận chuyển chúng đến khu vực này. Xin cho chị hỏi là chúng được cất trữ ở đâu vậy? Nguyên vật liệu chất lượng cao cần quy trình bảo quản đặc biệt hơn bình thường.”
À phải, chúng tôi trông đâu có cầm theo gì trên tay đâu.
Qua Thẩm Định những người chúng tôi tình cờ đi ngang qua trên đường, trang bị như Túi Vật Phẩm không phải là thứ hàng gì đó đặc biệt. Phần lớn đều có một cái treo bên thắt lưng. Rương Đa Chiều chắc không phải là kĩ năng gì hiếm lắm đâu.
“Em sẽ lấy chúng ra bây giờ.”
Người phụ trách kho đồ của cả hai chính là tôi, tất nhiên. Đây tính ra cũng là một điểm phiền toái. Tuy hai chúng tôi dùng chung một kĩ năng, Fran không có quyền truy cập vào rương đồ của tôi và ngược lại.
Tôi bảo em ấy giả bộ như đang lấy vật phẩm ra từ chính túi đồ của mình rồi đặt chúng lên sàn trao đổi. Đầu tiên, tôi lục lấy vuốt và lông của con Gấu Hai Đầu, con thú đầu tiên Fran đánh bại. Nói về độ hiếm thì chúng đáng ở hạ cấp. Có vẻ như ruột gấu có thể được dùng làm thuốc, nhưng tôi quyết định chưa mang nó ra vội cho đến khi tìm được một cái thùng đựng đàng hoàng, kẻo lại vấy bẩn cả nơi này. Tiếp theo, tôi mang ra hai tấm lông và răng nanh lấy được từ con Chuột Nanh độc.
“Em tìm thấy những thứ này ở đâu vậy?”
“Em săn được trên đường đến đây.”
“Và em tự mình róc da chúng ư?”
“Dạ vâng.”
Chúng tôi lại một lần nữa trở thành tâm điểm chú ý của những mạo hiểm giả xung quanh. Đếm không hết những cái liếc thầm và nhếch môi. Có phải vì những thứ này mạt hạng quá nên chúng đang coi thường em ấy? Được thôi, mở mắt ra xem đây.
Sau đó, tôi lấy ra nguyên vật liệu tôi săn được từ Khu vực 2 và 3 của Quỷ Lang Viên. Từ Dơi Khổng Lồ, tôi có cặp cánh, nanh độc và bộ xương của nó. Từ con Lợn Hủy Diệt, tôi thu được ngà, da và sọ. Bò Tót Thân Đá có vỏ và sừng là giá trị. Tính ra thì chúng chẳng đáng tợn đến vậy, nhưng chừng ấy chắc dư sức cho chúng tôi qua được vài đêm với chút tiền thừa để mua một bộ giáp đơn giản.
Nếu đem bán mấy con vật như Bạo Chúa Nanh Kiếm hay Song Trùng Xà, chắc chắn tiền sẽ không còn là vấn đề nữa. Nhưng tôi lại quyết định thôi. Chúng chắc chắn sẽ trở thành những nguyên liệu quý giá để rèn trang bị cho Fran. Hơn nữa, chỉ cần nhìn thoáng qua áo choàng được làm từ Song Trùng Xà của chủ hội, hay găng tay làm từ lông Bạo Chúa Nanh Kiếm của Donadrond là đủ hiểu chỉ có mạo hiểm giả cao cấp mới trang trải nổi kiểu nguyên vật liệu ấy. Mang đem bán tại đây là đang mời quá nhiều sự chú ý không cần thiết rồi.
Nell chau mày.
Vì bọn quái vật đáng lẽ phải là những đối thú quá sức với Fran? Cũng phải thôi, cỡ như dân mới vào nghề thì họa may lắm mới hạ nổi chúng. Cơ mà không muốn nổi bật cũng chẳng được, chúng tôi đang kiệt quệ nghèo. Chỉ lần này thôi, rồi sau đó chúng tôi sẽ kín đáo hơn. Cơ mà có nên bán hết nguyên liệu tầm hạ và trung cấp luôn không nhỉ?
『Em thấy sao?』
(Bán hết một lần luôn đi.)
『Được rồi, để anh xem thử còn gì nữa thì mang ra.』
Tôi lấy ra cuộn sợi tơ, răng và vỏ của Nhện Đá, rồi vuốt cùng với lông của Chuột Hang và Mèo Tê liệt. Tôi không bán mà giữ lại thịt của chúng để làm đồ ăn cho Fran.
“Đây là tất cả ạ.”
“Đ—Được rồi... Xin đợi chị một lúc.”
Có vẻ như Nell sở hữu cả kĩ năng Thẩm định lẫn Đánh giá. Thiên tài đây sao. Cô ấy nhờ thêm ba người đồng nghiệp nữa tới rồi cùng nhau định giá những thứ chúng tôi mang đến. Sau mười phút Thẩm định không ngừng thì họ đã xong việc.
“Cảm ơn em vì đã kiên nhẫn.”
“Nn.”
“Tất cả tổng cộng 195,000 Vàng. Em có thắc mắc gì không?”
Hả, cái gì vậy, 195,000 Vàng? Giỡn hay thật thế?! Không phải như vậy là quá nhiều sao? Ném cho tôi 30,000 Vàng có khi tôi còn mừng hú hồn ấy chứ.
“Nhiều tiền quá.”
“Em yên tâm, đấy là một mức giá hợp lí rồi đấy. Tuy nguyên liệu em mang đến chỉ được lấy từ quái vật hạng F, tình trạng của chúng được bảo quản rất ấn tượng. Công Hội có chính sách thưởng thêm cho những nguyên liệu như vậy.”
Tôi không nhớ là mình đã bỏ nhiều công sức lột da chúng đến mức vậy đấy. Mà bán một bộ lông nguyên tấm tất nhiên sẽ được giá hào phóng hơn là bộ thiếu đầu cụt đuôi nhỉ.
“Để chị lấy bộ lông Gấu Hai Đầu này làm ví dụ. Thông thường thì hội mua nó trung bình với giá 6,000 Vàng. Lúc này, lúc kia, nhưng cái mà em mang đến ở cấp độ hoàn toàn khác. Kĩ thuật của em không những vô cùng hoàn mĩ, em còn cẩn thận lấy trọn vẹn bộ da từ đỉnh đầu đến ngón chân nữa. Đó là lí do mà Hội sẽ mua nó với giá 18,000.”
Gấp ba luôn á? Ôi trời, vậy là vì mấy thứ nguyên liệu kia cũng ngon lành như tấm da mà giá bán cứ đội lên như vậy đó hả. Ngon lành. Tiền gì cũng là tiền, mà tiền nhiều nhiều bao giờ cũng tốt hơn tiền ít ít chứ, đúng không, chẳng có gì để tôi phải phàn nàn cả.
“Đây là khoản tiền thanh toán. Xin hãy cẩn thận kiểm tra lại.”
“Dạ cảm ơn.”
Fran bỏ chỗ tiền vào Rương Đa Chiều. Tôi rụng tim chết được nếu nó vô tình vãi ra sàn nhà mất. Bỏ trong đấy cũng giúp chúng tôi khỏi lo chuyện bị móc túi.
“Bye bye.”
Sau khi vấn đề tài chính đã ổn thỏa, Fran quay gót định rời Công Hội.
“Mày đứng im đó!”
Và cũng lúc đó, có một mạo hiểm giả đứng ra chặn đường con bé.
“Nn.”
“Bước lại đây, con nhãi!”
Fran ngó lơ hắn và cứ thế đi ngang qua. Hoàn toàn không lường được việc uy quyền của mình còn chẳng khiến một đứa trẻ phải giật mình, hắn vội vã quay lại và với tay đến Fran, nhưng em ấy vẫn không ngừng bước.
“Nn.”
“Tao bảo là lại đây mà, điếc hả?!”
“Anh đang vướng đường lắm đấy.”
“Khốn kiếp, đứng yên tại đó cho tao!”
Ồ, quả đúng là Fran của tôi, gặp phải chuyện trời đánh mà vẫn giữ được một cái đầu lạnh của mình. Mà sao đi nữa, em ấy cũng buộc phải dừng bước khi hắn chuyển từ chặn lối sang chặn cổng ra.
『Fran, gã có vẻ nhắm đến em rồi đấy. Sớm hay muộn cũng phải trắng đen với hắn mà thôi. Cùng nghe xem thử hắn muốn cái gì nào.』
“Nn? Dạ vâng.”
“Mày hiểu chuyện đấy.”
Tên khốn nạn nhếch môi, có vẻ đang tưởng là Fran đã bắt đầu thấy sợ.
Bộ giáp của gã chia chĩa gai nhìn quá mức đến nỗi tôi có thể tưởng tượng được cảnh gã tự đâm tay mình với nó hằng ngày, kiểu thiết kế chỉ nhằm vuốt ve cái mã của hắn. Tấm da thuộc đen láy dùng làm giáp của hắn thành thật trông như đang bốc một thứ mùi có thể làm tôi chết được nếu bất cẩn ngửi phải. Sau lưng gã treo một chiếc rìu chiến sức mẻ. Đầu trọc lóc, biểu cảm thái quá, về tổng thế hắn làm tôi tưởng đến một ai đó đang cố cosplay một tên cướp trong trò chơi điện tử vậy. Bốn tên đồng bọn của hắn ít nhiều cũng như vậy. Chúng chưa mở mồm nói câu nào mà tôi đã bắt đầu thấy khó chịu rồi.
“Này!”
“Vâng?” Nell đáp lại tên khốn nạn bằng một tông giọng rõ ràng là đang rất chán ghét.
“Mày đang giỡn mặt với tụi tao đó hả!”
“Thứ lỗi? Cái gì cơ?”
“Tụi tao cũng mang đến một con Gấu Hai Đầu hôm trước mà chỉ nhận được có 2,000 Vàng! Chó má gì vậy?!”
Nell thở dài.
“À, vâng. Tôi nhớ rồi. Anh đang nói đến bộ lông bị đập bầm dập, đầu bị phá hủy đến mức không cần thiết, nhìn chung giống một đống nham nhở hơn là động vật, phải không?”
“Ý mày muốn là gì đấy, con kia? Chẳng phải nó cũng là một con Gấu Hai Đầu sao!”
“Không, hoàn toàn không giống nhau. Sau khi đánh giá, Hội khẳng định là giá trị của bộ lông các anh mang đến gần như chẳng còn nhiều nữa.”
“Đánh giá—gì?”
“Ugh, cái lũ rác rưởi này dốt nát đến độ nào vậy. Cái thá tụi bây chết rục ở hạng bét đến cuối đời nhé, tao đảm bảo rằng chúng mày có mọc thêm gấp đôi chỗ cơ bắp hiện tại nữa cũng chẳng leo được thêm một hạng nào nữa đâu. Tụi bây nghĩ cái nghề này cũng chó đẻ như tụi bây chắc? Đi chết đi cho thiên hạ nhờ.”
À, chị Nell ơi, không biết chị có chú ý không chứ đằng này em nghe chị lẩm nhẩm hơi bị rõ á. Sau này, tôi phải bảo Fran cẩn thận với cổ mới được.
Thân là một thanh kiếm mà tôi vẫn bị Nell làm cho chết khiếp. Nụ cười của cô ấy có thể rủa chết người khác được đấy, chắc chắn luôn.
“Cách chiến đấu của các anh là bao vây rồi đâm nó đến chết, phải không?”
“Phải đấy. Nó cắn phải mồi nhử rồi sau đó tụi tao cứ thế giết phức nó. Đơn giản, nhẹ nhàng. Gì chứ thứ hạng F ấy mà khó khăn với tân binh hả? Có mà nói lũ mạo hiểm giả ở đây đứa nào đứa nấy cũng vô dụng còn dễ nghe hơn.”
Ồ, ra là vậy. Tiêu chuẩn để đánh giá độ khó không nhất thiết là hoàn toàn theo hướng “khó giết”, mà còn có một chút “khó đảm bảo chất lượng nguyên liệu thu được” nữa. Lũ đần độn này hẳn nghĩ là cứ hạ được bọn quái vật là xong chuyện đây.
Tôi biết là một tên ăn gian với kĩ năng Thu thập Vật liệu như tôi đây đừng có mà lên lớp với ai cả, nhưng khốn kiếp! Lột da róc xương các thứ cực lắm có biết không! Kĩ năng có làm thay cho chúng tôi đâu, chúng tôi cũng phải tự thân bỏ thời gian, mồ hôi và công sức ra để mổ bọn quái vật đấy chứ. Hơn nữa, tụi bây biết ai là người đã gồng mình ra làm công việc ấy không, là Fran đó. Chẳng lẽ để con bé bẩn tay lột nguyên tấm da như vậy mà không được thưởng thêm!
“Xin hãy để tôi giải thích. Đầu tiên, tấm da các anh mang đến không thể dùng làm bất cứ thứ gì. Cố lắm mới may rủi chế nổi một sản phẩm hạng tư nào đó. Tiếp theo, chỉ một cái đầu là chúng tôi có thể miễn cưỡng nhồi bông được, tuy nhiên, sau đó nó cũng đã bị hư quá rồi, khiến giá thành càng bị rớt thê thảm hơn nữa. Hơn nữa, bộ vuốt của nó cũng đã nứt, mất đi gần như hoàn toàn giá trị gốc. Bản thân tôi cũng không biết làm thế nào mà các anh cũng có thể phá hỏng luôn nội tạng của nó, thứ mà ít nhiều chúng tôi cũng có thể dùng làm thuốc. Thêm vào đó, xin phép được hỏi là các anh phơi con gấu ở ngoài trời trong bao lâu trước khi mang đến Hội thế? Cho tôi nói luôn là cái xác đã bị phân hủy đến nỗi còn chẳng dùng để làm thực phẩm nữa. Các anh không thể mong đợi Công Hội sẽ bỏ ra nhiều tiền để mua rác rưởi, phải vậy chứ? Cuối cùng, các anh mang nguyên con đến đây, hoàn toàn chưa qua xử lý, thế là Công Hội buộc phải trừ tiền thưởng của anh chi phí thu thập nguyên liệu. Chúng tôi chỉ trả các anh 1,600 Vàng? Phải, chúng tôi phải thiên vị các anh lắm mới trao cho anh những chừng ấy tiền đó.”
Gã hoàn toàn ngớ người trước tốc độ nói và sự mạch lạc của Nell.
Những gì cô ấy nói rất hợp lí, với tôi và tất cả mọi người. Nhưng rõ ràng là với lũ này thì như nước đổ đầu vịt thôi. Tôi còn không biết là chúng có hiểu chút gì không nữa. Khổ cái là chúng không chỉ thiểu năng mà còn cứng đầu nữa.
“Ngậm miệng lại! Tao không cần biết mày đang lải nhải cái gì, mày phải đưa cho bọn tao số tiền mày đưa cho con bé này!”
“Đúng đấy!”
Thế này thì thảm hại quá rồi.
Trong xã hội nào cũng có một đám thiểu số mặt dày như lũ này. Chúng sẽ vòi vĩnh, la hét, đập đá đến kì nào có được thứ mình muốn mới thôi. Ngay từ cái nhìn đầu tiên chúng đã khiến tôi không cảm tình nổi rồi. Còn giờ thì tôi bắt đầu sôi máu rồi đấy.
“Hội đã trả đúng giá cho các anh.”
“Ngừng láo toét đi!”
“Ugh. Sao lần tới các anh không thử tiếp cận chiến thuật săn mồi khác thay vì tới đây làm loạn nhỉ. Không như trong quân đội, nghề mạo hiểm giả này đòi hỏi nhiều kĩ năng khác nhau chứ không riêng gì giết chóc. Cho đến khi các anh hiểu ra được điều ấy, các anh sẽ không bao giờ trở thành một mạo hiểm giả thực thụ.”
“Cái đếu gì? Chứ cái lũ sợ đi săn quá mà cứ ngồi lì ở đây cả ngày thì thế nào! Chúng mà là mạo hiểm giả hơn tụi tao á?!”
Và thế là chúng tôi không còn là những người duy nhất có ác cảm với lũ này nữa. Tôi có thể cảm nhận được bọn chúng đã nhanh chóng trở thành tâm điểm chú ý của toàn bộ Công hội sau khi chúng chế nhạo mọi người ở đây.
Bọn chúng còn đần độn đến mức nào nữa đây? Xúc phạm mạo hiểm giả ngay trong Công hội Mạo hiểm giả?
Không những vậy, theo như tôi thấy thì Nell có vẻ khá là nổi tiếng đó. Một số người đang bắt đầu nóng mặt khi thấy cô ấy đang bị nhắm đến rồi đấy. À, toàn bộ mạo hiểm giả có mặt ở đây lúc này đều mạnh hơn chúng. Nói chúng vừa tự đào mộ chôn mình chắc chắn không sai.
___
Tên: Damun
Tuổi: 27
Tộc: Thú Nhân: Hồng Khuyển Tộc
Chức Nghiệp: Đấu sĩ
Trạng thái: Tức giận
Lv: 13
HP: 48 | MGC: 20 | STR: 33 | AGI: 23
Kĩ năng: Vận chuyển 1; Kiếm thuật 1; Trộm cắp 2; Đe dọa 1; Rìu thuật 2
Danh hiệu: Kẻ thất bại
Trang bị: Rìu chiến gang; Giáp ngực gang; Giáp da hươu sức mẻ, Vòng tay Sức mạnh (giả)
___
Thật thảm hại. Hắn là kẻ mạnh nhất trong nhóm của mình đấy. Tôi mà ra tay là bọn chúng xuống ba tấc đất trong năm giây.
Trong lúc tôi không biết phải đối phó với tình huống này như thế nào, nhóm bọn chúng chợt nhắm đến chúng tôi. Có vẻ như cuối cùng chúng cũng nhận ra là có cãi với Nell thêm cũng chẳng đi đến đâu cả.
“Nghe này, không thể nào có chuyện con nhãi này có thể có được chừng đó nguyên liệu được!”
“Thì sao?”
“Thì tức là con nhãi này đã ăn trộm chúng!”
“Sao nữa? Cứ cho là cô bé có được chúng bằng cách không trung thực đi, nó cũng chẳng liên quan đến anh, phải không?”
“Ư... T-Thế tức là mày đã đưa cho nó số tiền mà đáng lẽ là của bọn tao!”
H—Hở... Lí luận kiểu quái gì thế? Tụi này bị vấn đề nặng lắm rồi đấy!
“Cô bé đủ khả năng để hạ và thu thập nguyên liệu từ quái vật hạng trung đó. Tiêu diệt rồi xử lý xác Gấu Hai Đầu một cách hoàn mĩ với em ấy hoàn toàn không phải là một vấn đề lớn..”
“Pssh! Mày nghĩ bọn tao tin được chuyện đó hả?! Mày là hắc miêu, phải chứ?”
“Nn.”
“Bọn hắc miêu là hạ đẳng của hạ đẳng trong Thú nhân tộc bọn tao. Một con nhãi như nó mà có thể tiêu diệt một con quái vật cấp trung? Mày tưởng bọn tao ngu lắm hay sao mà tin cái thứ ấy!? Chắc chắn là nó đã giở trò!”
“Phải phải!”
“Tao tuyên bố mày nghe, nhãi. Mày phải đền bù tiền nguyên liệu cho tụi tao rồi sau đó mới xong chuyện. Toàn bộ số tiền mày mới nhận được thì sao?”
“Hehehe. Công Hội sẽ không can dự vào chuyện riêng giữa các mạo hiểm giả với nhau, phải chứ?”
“Cái g—”
Hành động liều lĩnh của chúng khiến Nell cũng phải á khẩu.
Hắn đúng một phần. Công hội không có trách nhiệm đứng ra phân bua chuyện riêng của các mạo hiểm giả với nhau, nhưng nó chỉ đang nói đến những tranh cãi nhỏ thôi, đúng không? Làm gì có chuyện một tổ chức như thế này mà lại nhắm mắt bỏ qua hành vi cưỡng đoạt ngay tại sãnh tiếp tân này được. Không, bọn chúng không có ngu. Ít nhất thì người ta phải có não đã rồi mới ngu được. Nếu có ai đó bảo tôi là chúng thiếu thốn não đến mức dùng tạm xác slime tôi cũng chẳng bất ngờ.
“Mày nhìn tao kiểu gì đấy?”
Đôi mắt của Fran dán chặt vào hắn. Ngay cả khi biểu cảm của em ấy không thay đổi, bất cứ ai cũng có thể cảm nhận được ngọn lửa giận dữ đang bừng cháy đằng sau ánh nhìn của Fran.“Á à, con nhãi Hắc Miêu này nghĩ nó có thể đánh lại Hồng Khuyển tao đây mà?”
“Con nhãi này không biết vị trí hạ đẳng của nó kìa.”
“Chúng mày là ô nhục lớn nhất của Thú Nhân tộc! Sự tồn tại của chúng mày làm toàn thể thú nhân mất mặt trước những tộc khác. Nếu biết điều, sao mày không đưa ra toàn bộ số tiền mày có để xoa dịu danh dự của bọn tao?”
Bọn chúng đã đi quá xa rồi. Fran muốn chiến đấu không phải vì danh vọng hay tiền bạc, mà là để hoàn thành di nguyện dang dở của cha mẹ mình. Bảo em và chủng tộc của mình là ô nhục, chắc chắn không ai ở đây bị tổn thương bằng cô bé. Nếu không vì em ấy, chắc chắn tôi đã thay trời hành đạo rồi.
“Ngậm miệng lại.”
“Hả?”
“Ngươi sủa ồn quá đấy, con chó.”
OOOOOhhh! Fran của tôi đấy, giỏi quá trời đất! Full điểm chí mạng. Anh chắc chắn sẽ đãi em một bữa ra trò!
“Con điếm, tao sẽ giết mày!”
Trò hề của bọn chúng khiến tôi cảm thấy nhàm chán lắm rồi đấy.
“Ngươi không thể. Ngươi không đủ mạnh.”
“Mày bảo tao ấy hả?”
“Lớn gan đấy, hắc miêu!”
“Cho các ngươi năm giây rời khỏi đây. Hoặc các ngươi sẽ vừa cong đuôi chạy vừa sủa oăng oẳng ‘xin tha mạng’. Chọn đi, cún con.”
“Còn tao sẽ đánh mày bán sống bán chết trước khi bán mày cho bọn buôn nô lệ, con điếm ạ!”
Tống tiền, đe dọa bạo lực trẻ vị thành niên, buôn người— Xong. Bọn khốn nạn này đã chính thức xong đời. Trước đó đã có một số mạo hiểm giả rời đi rồi. Sớm hay muộn thì cảnh vệ cũng sẽ ập vào đây mà thôi.
Cơ mà trước khi chuyện đó xảy ra, chúng tôi phải thanh toán xong lũ này đã.
“Mồm ngươi hôi quá đấy. Ngừng sủa đi.”
“Con nhãi chó chết!”
Hắn rút cây rìu chiến ra rồi lao đến Fran. Bọn còn lại cũng cũng theo chân hắn với kiếm và thương.
Bọn chúng tấn công trước. Vì thế, chà, chúng tôi chỉ đang tự vệ chính đáng mà thôi.
“Tao sẽ giết mày!”
“Rớt chân kìa.”
“Hả? AAAARGH!!! Chân tao!”
Cả người hắn đổ rạp xuống đất khi cả hai chân của mình đều bị cắt gọn khỏi mắt cá. Em ấy tấn công gã bằng kĩ năng Khí Đao cấp 6, không phải với lưỡi kiếm của tôi. Tất nhiên so với lưỡi kiếm bình thường, lưỡi đao gió yếu hơn rất nhiều, tuy nhiên nếu sử dụng ma lực đúng cách, nó sẽ trở nên vô hình trước mắt thường. Nếu kết hợp với Nanh chấn để cải thiện độ bén, nó sẽ trở thành một con bài lí tưởng cho những ai theo con đường sát thủ.
Hắn đớ người nhìn chỗ từng là đôi chân của mình rồi ôm người quằng quại.
“Aaah EEEK!”
Cách hắn ré lên như vậy trông thật mất mặt. Chắc chắn không phải ai cũng có thể kêu ỉ ôi như hắn đâu.
“Chiết t—Aaa?”
“Heee. OOOWWW!”
Thêm hai tên nữa ngã xuống sau khi Fran sử dụng đạn siêu thanh đập gãy chân của chúng. Chớp mắt sau, chúng liền ăn thêm một viên đạn nữa ngay mặt, phá nát sống mũi và cả hàm răng trước. Mù luôn hay chưa thì tôi không biết.
Hai tên còn lại sững sờ trước những gì mình vừa thấy liền khựng lại. Ánh mắt của chúng đã thay đổi. Trong thâm tâm, chúng chắc chắn biết là mình phải quay lưng, bỏ chạy. Ấy là sự lựa chọn đúng duy nhất. Nhưng có vẻ như khung cảnh trước mắt chúng quá sức phi lí với bộ não của chúng. Chúng không thể tưởng tượng được đứa trẻ nhỏ bé kia lại có sức mạnh áp đảo như vậy. Rồi cuối cùng, gạt đi bản năng của mình và vẫn lao đến.
Chọn sai rồi. Các ngươi muốn giết chóc đến thế sao, ngay cả khi phải trả giá bằng tính mạng của mình?
Cũng không phải là Fran muốn giết chúng, mặc dù bọn chúng rõ ràng là muốn giết em ấy. Bởi như vậy thì phiền phức lắm.
Fran giậm mạnh xuống sàn rồi một bước phi lên không, bay đến ngay trước mũi một tên. Rồi em ấy rút tôi ra, dùng sống kiếm phang một cú ngay bản mặt. Sau cú đấy thì còn gì nhan sắc nhan siếc nữa. Mấy kĩ năng hồi phục hay potion cấp thấp không cứu gã nổi đâu.
Fran đá tên cuối cùng với Khí Cước, một kĩ năng thuộc Võ Thuật (có kết hợp với kĩ năng Xung Chấn, tất nhiên). Hắn cố tránh, nhưng quá chậm. Đầu gối của hắn vỡ toát, cơ bắp bị vặn ngược. Ngay khi hắn vừa quỳ xuống, Fran liền bồi thêm một cú Xung Chấn đập gãy khủy tay của hắn nữa để kết thúc.
Cả sãnh chờ im phăng phắc. Các mạo hiểm giả khác đều há hốc nhìn qua đây. Âm thanh duy nhất nghe được là tiếng kêu cứu thống thiết của đám lưu manh đang trườn trên nền đất.
“Chị này.”
“H—Hể?”
“Em đi được chưa?”
“À... Tất nhiên rồi. Cảm ơn em vì đã tin tưởng sử dụng dịch vụ của Hội. Bọn chị rất sẵn lòng đón tiếp em lần tới.” Ngay khi không có ai chú ý, Nell liền nháy mắt, búng ngón cái lên với Fran. “Còn các anh, làm ơn hãy ở yên đây, đừng đi đâu cả. Chúng tôi đã liên hệ đến Cảnh vệ và họ sẽ đến đây áp giải các anh nhanh thôi.”
“Cái quái?! Bắt giữ con nhãi kia mới phải! Nó là đứa đột nhiên tấn công bọn tao kia mà!”
“Hở? Lũ rác rưởi tụi bây bị ngu à? Cô bé nhỏ nhắn tội nghiệp kia chỉ đang phòng vệ chính đáng trước hành vi ức hiếp của lũ cặn bã này thôi, đúng không mọi người?”
“P—Phải đấy! Cô bé có tôi làm chứng!”
“Vừa rồi rõ ràng là cô bé đang tự vệ mà thôi. Tự chúng rước họa vào người.”
Tuyệt vời. Nell có khác, dễ dàng thuyết phục các mạo hiểm khác bảo vệ chúng tôi.
“Đau quá! Làm ơn, ai đó dùng phép hồi phục với!”
“Không. Có vấn đề khác quan trọng hơn. Thấy gì không? Máu của các anh đang làm bẩn sàn của Hội đấy. Có biết là máu khó tẩy rửa lắm không hả. Phải, phải, các anh phải đền bù cho Hội 10,000 Vàng đã. Đừng nghĩ đến chuyện hồi phục cho đến khi toàn bộ chi phí đã được thanh toán xong.”
Có thể các bạn đã để ý, Nell còn chẳng nói rõ là cô ấy sẽ cử người hồi phục cho bọn chúng ngay cả khi chúng đã bỏ tiền ra. Quả là một người phụ nữ đáng sợ!
Và chúng tôi cứ thế rời Công hội, để bọn lưu manh kia lại cho Nell. Thật sự là tốn thời gian hơn tôi tưởng, mặt trời đã bắt đầu lặn rồi kìa.
『Chúng ta phải nhanh chân tìm chỗ ngủ mà thôi. Em cũng đâu có muốn vào được thành phố rồi mà vẫn phải ngủ ngoài trời, phải không?』
“Dạ vâng.”