Một ngày sau khi Euphyllia bị tuyên bố hủy hôn ước. Sau buổi qua đêm trong cung điện hoàng gia, Euphyllia hiện đang được hầu gái phục vụ tại đây thay đồ cho.
Nghe bảo rằng cha của Euphyllia là Công tước Magenta và Nhà vua sẽ đồng thời tham gia hội kiến với Euphyllia. Cuộc hội kiến thì phải tới giữa trưa mới diễn ra, nhưng ngay từ sáng mọi người đều đã tất bật chuẩn bị rồi.
Mặc dù đã chuẩn bị tinh thần từ trước nhằm không tỏ ra vô lễ với Nhà vua, tâm trạng Euphyllia vẫn không thôi chán nản được. Hình ảnh duy nhất hiện lên trong đầu cô chỉ là một người cha rất nghiêm khắc.
(Sẽ không có chuyện cha dịu dàng với mình vì chuyện này đâu……)
Mặc dù Anisphia có nói rằng thực ra cha Euphyllia rất yêu cô, tuy nhiên cô hoàn toàn không tin chuyện đó.
Ông ấy kỳ vọng ở cô không phải như một đứa con gái, mà là như một hoàng hậu tiếp theo, như một người sẽ gánh vác tương lai Vương quốc. Cô chẳng thể nào thôi suy nghĩ về chuyện đó.
Để có đủ tư cách trở thành hoàng hậu, những thứ cảm xúc thừa thãi là hoàn toàn vô dụng và cần buộc phải bị loại bỏ. Cô không thể vứt đi toàn bộ cảm xúc, nhưng cũng không được phép để nó trói buộc bản thân lại. Công bằng vì đất nước, liêm khiết vì nhân dân. Với cô, đó chính là tất cả.
Chính phần cốt lõi có thể coi như điểm tựa duy nhất đối với Euphyllia, bị đánh trực tiếp vào đó khiến cô cũng chỉ yếu đuối như bao cô gái khác cùng tuổi. Chẳng thể che đi vẻ u sầu, Euphyllia hướng mắt ra ngoài cửa sổ.
「Bắt lấy công chúa Anisphia! Đừng để công chúa trốn thoát, đuổi theo!」
「Công chúa mang theo ma cụ bay sao!? Được rồi, bao vây và dồn công chúa lại, dồn lại!」
「Hỡi các hiệp sĩ cận vệ hoàng gia, hãy cố gắng hết sức đi nào! Tất cả vì một tâm trí bình yên cho Bệ hạ!」
『Chúng ta là hiệp sĩ cận vệ hoàng gia!!』
「Tinh thần được lắm! Giờ thì, tiến côngggGGG~!!」
『UoOOOOOO~!!』
「Mọi người, chúng ta cùng theo sau các hiệp sĩ! Tất cả đi nào!! Đội hầu gái độc quyền của công chúa, thẳng tiến!!」
『RÕ!!』
……Chà, không biết vì sao mà các hiệp sĩ và đội hầu gái kiểu như đang di chuyển một cách ầm ĩ.
Hơn nữa là họ còn nhắc đến tên của công chúa nữa. Euphyllia cố gắng nghĩ xem ý nghĩa ở đây là gì mất một lúc.
「Hahahaha~! Mấy anh hiệp sĩ ơi, bên này cơ nè! Theo hướng vỗ tay nào!」
「Xin người hãy đi chuẩn bị đi, thưa công chúa Anisphia!」
「Chúng ta có một buổi yết kiến với Bệ hạ và Công tước Magenta hôm nay, vậy nên xin người hãy thay y phục đi ạ!」
「Ta từ chối nhé! Ta chỉ muốn là chính mình chứ không muốn thay sang bộ nào cả đâu!!」
「Nhưng tất cả cũng chỉ là vì muốn tốt cho công chúa thôi ạ~!!」
Khung cảnh trải rộng ra với công chúa bật từ dưới đất như một con châu chấu lên thẳng trên tường, sau đó cô bay hết từ bức tường này sang bức tường khác. Đuổi theo Anisphia vẫn đang bỏ trốn cùng cách di chuyển quái dị, những hiệp sĩ và hầu gái cũng hồng hộc chạy hết từ chỗ này sang chỗ khác.
「Hahahaha~! Vậy thì các hiệp sĩ và hầu gái ơi! Thứ lỗi vì màn chơi đùa nhé~!」
「Tại sao, công chúa lạy nhảy được qua cả tường thành cung điện nữa!?」
「Xin hãy dừng lại, công chúa~!」
「Không bảo công chúa dừng lại nổi đâu!」
「――Nếu vậy thì, cùng bắt công chúa bằng vũ lực nào」
「Thợ săn đầu người~!?」
Cũng giống như muốn chặt đầu Anisphia đang định lao vọt qua tường thành cung điện, Ilia từ trên đỉnh tường thành nhảy xuống và bắt trúng Anisphia.
Không gian xung quanh bụi mù tại nơi họ vừa mới rơi xuống, Ilia ghì mạnh như muốn khóa chặt Anisphia lại.
「Ngay bây giờ! Cứ bắt lấy tôi đi!!」
「Ilia…… sự hy sinh của cô chúng tôi sẽ mãi không quên! Đội hầu gái! Làm đi」
「Phần còn lại cứ để chúng tôi lo cho……! Thưa công chúa, hãy chuẩn bị đi~!!」
「C, các người, CÁC NGƯỜI~~!」
Anisphia điên cuồng giãy giụa trong khi bị dây quấn chặt lại cùng với Ilia. Ilia nhắm mắt lại trưng ra vẻ mặt như mọi thứ đã xong xuôi, cô bị các hiệp sĩ khiêng đi cùng với Anisphia. Theo sau họ là đội hầu gái, còn các hiệp sĩ thì hô vang mừng chiến thắng.
Lặng lẽ hướng mắt về khung cảnh đó, Euphyllia thở dài thườn thượt và ngửa mặt lên trời.
「Xin lỗi, mang cho ta ít trà với nhé?」
Cô gắng sức không tiếp tục nhìn xuống khung cảnh đó.
***
「Chúc một ngày tốt lành, thưa công chúa Anisphia. Y phục chị đẹp lắm đó」
「Chúc một ngày tốt lành nhé, tiểu thư Euphyllia. Này là do những hầu gái ban sáng ấy…… chị đã nói là không cần rồi mà……」
Euphyllia nhìn lại một lượt Anisphia trong bộ y phục chỉnh tề. Công chúa hơi lùn và trông có vẻ thấp hơn cô. Không chỉ vậy, vì gương mặt trẻ con của công chúa nên nếu có ai bảo cô ấy trông trẻ hơn cô thì cũng không có gì lạ.
Làn da trắng sáng đúng như tưởng tượng của cô nếu được chăm sóc kỹ càng, mái tóc đặc trưng của hoàng tộc mang màu hoàng kim cũng được dưỡng ẩm và búi lên rất đẹp. So với một người trông có vẻ trẻ con như Anisphia, chiếc váy bồng bềnh mang màu hồng nhạt lại càng hợp với cô ấy hơn.
Nếu không phải vì những ấn tượng khó phai đối với Anisphia mà cô mới được trải nghiệm hôm qua, nàng công chúa này này chỉ cần giữ im lặng thôi là đã quá đỗi xinh đẹp rồi. Chỉ cần bỏ công chăm chút lại cẩn thận, Euphyllia bất giác nghĩ rằng cái con người hết thuốc chữa đó thực chất vẫn là hoàng tộc.
Và Anisphia hiện tại trông thậm chí còn nữ tính hơn cả Euphyllia. Đặc biết, chứng kiến vòng eo đó khiến cho cô chỉ muốn thở dài. Bản thân cô mặc dù sở hữu vòng ngực khiêm tốn chứ không hề lớn chút nào, nhưng bù lại chúng đem đến sự cân bằng hoàn hảo về tổng thể đối với dáng người thanh mảnh, cao ráo của cô.
Euphyllia mang mái tóc màu bạch kim sáng và ngả về màu trắng nhiều hơn. Chúng óng mượt đến mức dường như trong suốt dưới ánh nắng mặt trời. Bên cạnh đó là đôi mắt hồng đi cùng với làn da trắng nõn của một tiểu thư quyền quý. Người ta thường ấn tượng về ý chí mạnh mẽ của cô, nhưng thực ra thì cô cũng vô cùng kiều diễm như một tiểu thư đài các. Nói tóm lại, có thể khẳng định rằng Euphyllia rất đẹp.
「Y phục nặng quá đi……」
「Xin công chúa hãy gắng chịu đi ạ」
「Thưa công chúa và tiểu thư Euphyllia. Bệ hạ và ngài Công tước đang đợi hai người đó ạ」
Người hầu gái cúi đầu rồi sau đó hướng dẫn Anisphia và Euphyllia tới khách phòng trong cung điện. Ngồi trên chiếc ghế sofa bên trong căn phòng là Orfans cùng một người đàn ông trông rất giống Euphyllia.
Người ta có thể nhận thấy ý chí mạnh mẽ không khác gì Euphyllia ẩn sâu trong đôi mắt sắc bén đó. Vẻ mặt hoàn toàn không để lộ cảm xúc của người đàn ông đó tạo ấn tượng lạnh lùng cùng vẻ sắc sảo bao trùm lấy toàn bộ bên ngoài. Người đàn ông đó chính là Công tước Grantz Megenta.
「Đã lâu không gặp ha, ngài Công tước Grantz」
「Công chúa Anisphia, người vẫn mạnh khỏe nhỉ. Lớp mặt nạ hôm nay của công chúa lộng lẫy quá đấy」
「Nói về mặt nạ tức ý ngài Công tước đây là đang khen tôi đó nhỉ. Hôm nay tôi trông giống một công chúa lắm đúng không!」
「Thì mi chính là công chúa chứ sao, cái đứa con gái ngu ngốc này! Nhanh ngồi vào chỗ của mình đi. Cả Euphyllia nữa」
「......Vâng, con xin thứ lỗi」
Cả Anisphia lẫn Orfans đều đang gườm lông mày lên và lườm nhau giống như thường lệ.
Mặt khác, bầu không khí hình thành giữa Euphyllia và Grantz mang tính sự vụ nhiều hơn, một bầu không khí mà không thể phủ nhận là rất lạnh giá. Chạm mặt nhau mất một lúc, Euphyllia sau đó cũng cùi đầu và ngồi xuống cạnh Grantz.
Cuối cùng là Anisphia ngồi xuống cạnh Orfans. Hắng giọng để hồi phục lại tâm trạng, Orfans bắt đầu cuộc trò chuyện.
「Hôm nay không còn bất kỳ ai khác ngoài chúng ta ở đây. Hiện tại, trước hết là ta muốn nghe con giải thích chi tiết chuyện hủy hôn ước với Algard. Euphyllia, ta biết là khó cho con lắm, nhưng liệu con có thể giải thích lại được không?」
「......Vâng, thưa bệ hạ」
Được Orfans khích lệ, Euphyllia kể lại toàn bộ sự việc. Nghe Euphyllia giải thích lại toàn bộ mọi chuyện, Orfans nhướn mày với nét mặt chuyển sang vẻ cay đắng.
Còn vẻ mặt Grantz không hề giao động trong suốt câu chuyện. Ông chỉ tỏ ra thờ ơ và tra hỏi về vấn đề của con gái. Thỉnh thoảng ông còn nhâm nhi ly trà để làm dịu đi cơn khát, cuối cùng Euphyllia cũng đã kể hết chi tiết câu chuyện hủy hôn ước của cô với Algard.
「......Ta hiểu rồi. Thế sau đó là công chúa Euphyllia bất ngờ lao vào giữa chỗ đó và bắt Euphyllia đi nhỉ」
「Vâng, chuyện là vậy đó ngài」
「Tiếp theo là vì người lo lắng cho Euphyllia vướng phải những tin đồn từ nay trở đi nên mới muốn con bé cùng tham gia nghiên cứu ma học do ngài lãnh đạo nhỉ?」
「Dù thế nào đi nữa thì tôi cũng mong ngài chấp thuận」
Nghe hết toàn bộ câu chuyện, Grantz vuốt cằm. Ông vẫn tiếp tục trưng ra khuôn mặt băng giá không chút biểu cảm như mọi khi.
Còn Orfans dường như cứ cảm thấy bồn chồn không nguôi, ông ôm chặt lấy bụng mình như đang muốn xoa bụng. Euphyllia đặt đôi bàn tay đang nắm chặt lại trên đầu gối với đôi vai rung bần bật lên.
Giữa cái khung cảnh mà ai ai cũng căng thẳng này, Anisphia vẫn tiếp tục thư giãn một cách kỳ lạ. Hiện tại cô vẫn đang tiếp tục vô tư thưởng trà.
「Trước giờ công chúa Anisphia thường không để cho bất kỳ ai khác bên cạnh những hầu gái độc quyền được tham gia vào nghiên cứu ma học. Vậy thì hiện giờ là sao?」
「Chẳng phải vì bản thân tôi thích Euphyllia đã là đủ rồi sao?」
「Ý của tôi là, thật lòng người thực sự đang nghĩ gì」
「Em ấy tương đồng với tôi lắm mà. Như vậy là được chứ phải không?」
Và thế là Grantz mỉm cười lần đầu. Dẫu vậy, đó là lại nụ cười của một con thú săn mồi đang nhắm về phía con mồi của nó. Trái lại, Anisphia lại đang cười híp mắt lại như một con mèo.
「Nói tóm lại là, tiểu thư Euphyllia cũng là một người phải chịu tổn thương phải không. Nếu như vậy thì tôi không còn phải lo rằng em ấy sẽ phản bội tôi nữa」
「......Phản bội, sao?」
「Ma học thực sự đáng sợ lắm đó, tiểu thư Euphyllia」
Nghe Anisphia nói ra những điều không tưởng khiến Euphyllia liên tục chớp mắt, Anisphia thấy vậy cũng nở nụ cười gượng gạo đáp lại Euphyllia.
***
Bản thân tôi nghĩ rằng, ma học thực sự rất đáng sợ.
Vậy nên tôi mới chỉ gửi mỗi “kết quả nghiên cứu” ma học chứ không để cho bất kỳ ai bên cạnh hầu gái độc quyền Ilia được phép tham gia vào “quá trình nghiên cứu”.
Tôi đã cực kỳ chắc chắn để không một hầu gái nào khác ngoài chị ấy được chạm vào những phần quan trọng trong nghiên cứu ma học của tôi. Do vậy nên ngoài tôi ra thì có rất ít người nắm được về quá trình nghiên cứu ma học.
「Nghiên cứu về ma học càng có tiến triển thì lợi ích mà nó đem lại sẽ càng lớn. Sự tiện lợi thực ra chính là thành quả của văn minh tiến bộ, và sự tiến bộ ở đây chính là sức mạnh. Hay nói cách khác là, đúng vậy, chính là quyền lực đó」
「Quyền lực……」
「Đúng đó. Bởi vì bản thân chị không muốn mưu cầu quyền lực hơn mức cần thiết, vậy nên chị mới không để lộ các nghiên cứu ma học mà chỉ giữ cho riêng mình thôi đó. Cứ giữ cho riêng mình là tốt nhất. Tuy nhiên, chị cũng phải lựa chọn rất cẩn thận mới dám công bố đại chúng đấy. Vì lý do đó nên chị mới phải đảm bảo chắc chắn rằng không một ai khác nhúng tay vào được」
「......Công chúa từ bỏ quyền kế vị, cũng là do đã dự đoán trước ảnh hưởng mà ma học gây ra sao?」
Bởi vì Euphyllia cứ mãi miên man suy nghĩ về chuyện đó nên tôi mới phải giải thích thêm cho em ấy. Nhưng rồi lần này lại là ngài Công tước đang điềm tĩnh hỏi tôi.
「À không, chỉ là vì quyền kế vị nó quá phiền phức nên là……AgyA~~!?」
Phụ vương ngồi cạnh đang lấy thanh kiếm phang thẳng xuống đầu tôi. Nguy hiểm lắm đó, chẳng may tôi trót bị cắn vào lưỡi rồi đây nè. Tôi đưa hai tay lên xoa đầu cùng đôi mắt đang nhòe lệ vì đau.
Chuyện thừa kế ngai vàng thực sự phiền phức lắm nên thôi tôi vứt bỏ luôn đi cho rồi. Kết quả là sau một thời gian dài với vô số trải nghiệm, tôi đi tới quyết định như vậy vì giá trị của “tôi” cuối cùng vẫn hoàn toàn chẳng thay đổi gì.
「Tôi muốn được nghiên cứu ma học cơ. Ngoài ra tôi cũng không muốn kết hôn đâu」
「Tại sao lại như vậy?」
「Thì bởi vì bản thân tôi phải có nghĩa vụ và lại còn phải sinh con nữa chứ sao! TÔI, KHÔNG MUỐN, CÓ CON! Không phải là tôi không ưa đàn ông hay gì, nhưng để bản thân trở thành mục tiêu của người khác giới thì xin lỗi là không đâu nhé!」
「......Điều đó mới thực sự là ý định của công chúa à」
Ừm. Mà không, thực sự thì chỉ có trí tưởng tượng thôi là không đủ. Đến bản thân tôi như thế tôi còn chẳng tưởng tượng ra nổi. Mà không phải là tôi hoàn toàn không có mong muốn đâu đấy? Chỉ là tôi đặt chúng ở mức ưu tiên rất thấp thôi.
Đối với một người có quyền kế vị như tôi, sẽ rất phiền phiền phức nếu như họ thản nhiên coi tôi như vị vua tiếp theo chỉ vì những thành tựu về ma học đó. Trước giờ tôi chưa từng thực sự để ý tới chuyện này, nhưng còn hiện tại thì khác.
「Nếu tôi tiếp tục theo đuổi quyền kế vị thì sẽ chỉ khiến Vương quốc này rơi vào sụp đổ thôi. Chắc chắn là vậy」
「Hà cớ gì công chúa lại nói như vậy?」
「Tiểu thư Euphyllia à, chính là bởi giá trị của chị đó? Liệu em nghĩ chị có thể hoàn thành trách nhiệm của một Quốc vương mà vẫn tiếp tục nghiên cứu ma học được không! Lúc đó, chị cần phải buộc hy sinh cái này cái kia nếu muốn làm vậy. Đến lúc đó, chẳng nhẽ chỉ lại đẩy hết việc chính sự cho chồng mình là vương tế sao? Nếu vậy thì chị trông có khác gì một con rối và chỉ mang tính biểu tượng đâu cơ chứ? Hay nói tóm lại là nếu chị muốn theo đuổi thành tựu trong ma học, chị cần phải gạt bỏ quyền kế vị đi trước!」
Điều đương nhiên là tôi sẽ buộc phải tham gia việc chính sự nếu trở thành Nữ hoàng. Và vì vậy nên thời gian mà tôi dành cho nghiên cứu ma học cũng sẽ hạn chế theo. Vấn để tôi có không có bất cứ thứ gì đáng tự hào ngoài những thành tựu có được từ nghiên cứu ma học ra cả.
Trở thành Nữ hoàng sẽ chỉ tổ khiến nỗi thất vọng của tôi tăng lên và trực chờ ngày phát nổ. Mặc dù nói là vậy, nếu muốn không phát nổ thì tôi chỉ cần quẳng hết công việc cho Vương tế tức chồng minh là được, nhưng nếu vậy thì tôi vẫn phải đối diện với cuộc chiến bè phái giành quyền kế vị.
「Vì lẽ vậy, chính phụ vương là người đã lên ý tưởng để gả chị cho ai đó, nhưng vốn đời nào có chuyện chị chịu làm vật sở hữu của người khác đâu chứ. Sức mạnh do ma học mang lại cũng là cả một vấn đề nữa. Ma học nên được đặt dưới sự quản lý của Vương quốc. Còn không thì nó chỉ là một thứ rất nguy hiểm thôi. Với lại bản thân chị cũng cố gắng tránh xa phiền phức nữa, vậy nên là ngay từ đầu chị đã không có ý định tiếp cận với người khác giới rồi!」
「Hoàn toàn triệt để……」
Phụ vương đưa tay đặt lên trán như muốn nói rằng “Ta đau cái đầu quá mà”. Mà tất nhiên là tôi phải triệt để rồi! Kiếp sau của tôi có được vận mệnh hạnh phúc hay không là vì đó cả đấy!
「Vậy nên đủ thứ chuyện ngu ngốc quá mức mà con làm ra cũng để trợ giúp Al-kun trở thành Quốc vương tiếp theo đó!」
「Anis, mi mà cũng biết lo nghĩ cho người khác sao?」
「Đâu, đó là lẽ thường thôi mà phụ vương」
「Ta biết chứ!!」
Phụ vương đang thực sự tỏ ra đau khổ. Thôi nào, chỉ cần có kết quả tốt là mọi chuyện sẽ đều ổn thôi mà.
「Dẫu vậy, những gì mà công chúa suy đoán dường như lại phản tác dụng」
「Ugu~」
Công tước Grant lẩm bẩm với tông giọng lạnh lùng. Còn phụ vương thì đang rên rỉ trong đau đớn. Mà cũng đúng thôi ha~, sau cùng thì hành động bất cẩn của Al-kun lại vô tình khiến kế hoạch cho Quốc vương kế tiếp rơi vào ngõ cụt.
Việc tôi trở nên tự do thái quá dường như vô hình chung lại đả kích ngược về chính Al-kun. Chỉ có lẽ vậy thôi. Nhưng tôi vẫn không thể tự bào chữa cho bản thân về vấn đề này được.
Mà, mặc dù đúng là tôi có nói là mình để mắt đến tài năng của tiểu thư Euphyllia, nhưng tôi không thể nói rằng bản thân không cảm thấy muốn tạ lỗi với em ấy được. Rõ ràng mọi chuyện lần này đều là do phía hoàng tộc tắc trách.
「Vậy thì việc để cho Euphyllia cùng tham gia vào nghiên cứu ma học, ý của công chúa Anisphia ở đây là muốn dùng thành tích để làm mờ đi tai tiếng sao?」
「Vâng. Thật lòng thì tôi nghĩ sẽ không hay để bản thân thò đầu vào chuyện riêng của Al-kun. Như vậy thì Al-kun sẽ xa lánh tôi mất. Theo nghĩa như vậy nên tôi nghĩ là sẽ tốt hơn nếu như để tiểu thư Euphyllia tham gia cùng tôi」
「Thực sự đúng là đây không phải ý tồi. Sau cùng thì ma học của công chúa Anisphia sở hữu giá trị quá lớn mà…… Dẫu vậy, liệu gia tộc Công tước chúng tôi có được hưởng bất cứ lợi ích gì từ đó không?」
Công tước Grantz đang ngày càng tăng áp lực lên. Còn phụ vương thì chỉ biết khẽ cúi đầu xuống khi đối diện với áp lực đó.
Chắc chắn là tôi có thể hoàn trả danh tiếng cho tiểu thư Euphyllia được. Thế nhưng nếu tôi là Công tước Magenta thì tôi sẽ nghĩ ra sao. Việc tôi cho bất kỳ ai cùng tham gia cũng đồng nghĩa với chính sự nguy hiểm mà tôi đã đề cập đến trước đó.
Có thẻ nó sẽ không phải vấn đề nếu miễn là quý tộc đó sở hữu quyền lực tương đương Công tước Magenta. Dẫu vậy, nó lại dẫn tới một vấn đề mới nảy sinh khi mà họ bị cho là nắm giữ quá nhiều quyền lực trong tay.
「Trách nhiệm là gì và đổi lại là nó sẽ mang lại những gì, chẳng phải alf chính bản thân công chúa Anisphia biết rất rõ sao. Chính người đã tự nói vậy mà」
「Đúng」
「Dẫu vậy, công chúa vẫn muốn giữ Euphyllia bên mình sao?」
「Vâng. Tôi chỉ mong hạnh phúc cho em ấy. Sẽ là rất tệ nếu như để tiềm năng của em ấy khép lại ở đây như vậy. Do vậy nên bản thân tôi muốn được khai mở tiềm năng đó」
Tôi ấy, để mà nói thật lòng thì tôi không thể hợp với lối suy nghĩ của hoàng tộc được. Nâng cao tư tưởng đoàn kết để cống hiến cả cuộc đời vì Vương quốc cốt là để lợi dụng người khác, đến chết. Tôi không nghĩ rằng mình muốn thay đổi chuyện đó.
Dẫu vậy, không có chuyện tôi buộc bản thân mình vào trong đó. Tôi muốn được sống như là chính tôi. Chính cái ngày mà thế giới quan của tôi thay đổi cũng là cái ngày mà tư cách hoàng gia của tôi hóa cát bụi theo rồi.
Mà, tôi vẫn giữ vị thế là một thành viên hoàng tộc vì tôi có thể dễ dàng tự do làm mọi thứ tôi muốn, tôi hoàn toàn không than vãn về việc phải cống hiến cho Vương quốc theo ý tôi. Chỉ là, tôi không muốn trở thành một vị vua chỉ biết lợi dụng người khác đến chết.
Tuy nhiên, thói ích kỷ của tôi kết cục có thể khiến người khác bị liên đới. Và chính tiểu thư Euphyllia đang phải hứng chịu đau khổ vì chuyện này. Vậy nên tôi mới có gắng hết sức có thể để làm một điều gì đó cho em ấy.
「......Ta hiểu rồi. Euphyllia」
「......Vâng, thưa phụ thân」
「Con có còn muốn được làm hoàng hậu không?」
***
Đối diện với ánh mặt của người cha đang muốn hỏi mình, thế nhưng Euphyllia chỉ biết cúi gằm mặt xuống. Vai cô run lên, còn đôi môi thì mím lại thật chặt.
Grantz vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm về phía Euphyllia. Chẳng biết đã bao lâu kể từ lúc đó, cuối cùng Euphyllia cũng chịu mở miệng với hai hàng nước mắt lăn dài.
「Con thực sự, xin lỗi……!」
「......Tại sao con lại phải xin lỗi」
「Con thực sự xin lỗi…… Gia tộc Công tước, con đã bôi tro trát trấu lên cái tên đó mất rồi……! Con chính là nỗi ô nhục của gia tộc…… Con đã, không thể trở thành hoàng hậu…… được nữa rồi……!」
Giọng cô cứ ngắc lại trong hàng nước mắt. Euphyllia run lẩy bẩy nói ra nhừng điều trong lòng với nước mắt tuôn rơi chẳng thể dừng lại.
Grantz nheo mắt lại khi nghe Euphyllia đáp. Cứ như thể ông đang cảm thấy bất mãn với câu trả lời đó.
「Euphyllia, trả lời lại ta. Con có muốn trở thành hoàng hậu hay không?」
「Con, không thể」
「Không phải là không thể hay có thể. Ta hỏi con là, bản thân con có muốn, hay không」
「......Con thực sự xin lỗi! Con thực sự xin lỗi……!」
Lắc đầu nguầy nguậy, Euphyllia cứ mãi lặp đi lặp lại một câu. Còn Grantz thấy vậy vẫn cứ tiếp tục nheo mắt lườm Euphyllia không ngớt.
「À~, ừm. Công tước Grantz, ngài nói như vậy là không đủ rồi. Cả Euphyllia nữa, em cũng trả lời không đúng trọng tâm đó」
「Ế……?」
Chen thẳng vào bầu không khí đang rất áp lực giữa hai người họ, Anisphia gãi má như thể đang có vấn đề gì trong câu chuyện này.
「Không thể sao, thế ai là người quyết định chuyện đó hộ em vậy? Ý của ngài Công tước Grantz ở đây là muốn được biết xem, chính bản thân tiểu thư Euphyllia có mong muốn gì đó. Bởi vì em cứ nói như thể có ai đó quyết định hộ mình nên Công tước Grantz mới yêu cầu em phải trả lời lại đó. Tôi nói có nói đúng không?」
Anisphia hỏi và hướng ánh mắt từ Euphyllia sang phía Grantz. Grantz cũng hướng mắt đáp lại Anisphia, nhưng rồi ông lại chuyển mắt nhìn về Euphyllia ngay.
「Euphyllia」
「......Vâng」
「Ta nuôi dạy con như một hoàng hậu chỉ vì con đã được quyết định để trở thành một hoàng hậu, ta chỉ hỏi con để xem hiện con có còn vững quyết tâm đó hay không. Dẫu vậy, nhưng. Nếu như bản thân con đã không muốn thì, phải rồi」
Và rồi, cú sốc tiếp theo ập tới khiến Euphyllia tròn mắt.
……Cô đang được, xoa đầu. Bàn tay thô kệch của Grantz đặt lên đầu Euphyllia và nhẹ nhàng vuốt lấy tóc cô.
「Đừng như vậy nữa. Bất kể con có còn muốn chấp thuận hôn ước với hoàng tộc hay không, ta vẫn đều sẽ tôn trọng」
「......Phụ thân」
「Bất kể ai có ý định đưa con lên làm hoàng hậu nữa, chỉ cần bản thân con không muốn thì ta sẽ ra sức bảo vệ con. Euphyllia à, ta chỉ mong con có được hạnh phúc…… Có lẽ trước giờ ta đã luôn đối xử với con sai cách mất rồi」
「Chuyện như vậy……! Hoàn toàn không có chuyện đó đâu! Con có được ngày hôm nay tất cả đều là nhờ công ơn dưỡng dục của phụ thân đấy ạ! Hoàn toàn không phải như phụ thân nói đâu! Còn con thì chỉ là một kẻ hồ đồ toàn làm những chuyện thất đức khiến cái tên gia tộc bị ô uế thôi……!」
「Làm gì có chuyện con gái ta lại là một kẻ hồ đồ cơ chứ…… Mà được rồi, nếu chính bản thân con không thể tự tha thứ cho mình, ta vẫn sẽ tha thứ cho con. Cái tên của gia tộc không phải là thứ có thể bị dao động hay thụt lùi chỉ vì sơ sót của con gái ta được」
「Xin phụ thân, đừng nói vậy nữa…… Bản thân con, chẳng làm được điều gì tốt đẹp cả」
Giống như đang cảm thấy bối rối tột độ, Euphyllia vừa lắc đầu nguầy nguậy vừa lẩm bẩm cùng nước mắt cứ lã chã rơi như một đứa trẻ.
Cô đã được quyết định ngay từ khi còn nhỏ để trở thành hôn thê của hoàng tủ và là hoàng hậu trong tương lai. Không được phép tỏ ra ích kỷ, cô tự thôi thúc bản thân rằng phải cố gắng để xứng đáng với vị trí này.
Bản thân cô chỉ có thể cố gắng được tới vậy. Nếu muốn trở thành hoàng hậu tương lai của Vương quốc, cô không được phép làm phiền người khác bằng sự ích kỷ của bản thân. Cô cần phải thông minh, mạnh mẽ hơn tất cả mọi người và phò trợ Quốc vương lãnh đạo Vương quốc.
Dó đó, cô không được phép làm phiền người khác. Cô không thể tỏ ra kỷ và cũng không được hành đồng theo mong muốn trong lòng mình. Và vì lẽ đó, cô không muốn người khác cảm thấy hoang mang nên Euphyllia mới tự giấu thật chặt trái tim mình đang rạn nứt đi.
「Xin người, xin hãy trách mắng con đi…… Đứa con gái bất tài này không những không thể phản bác lại những lời buộc tội vô căn cứ mà còn để lộ ra vẻ yếu đuối của mình, con đã không thể giữ được trái tim của Algard-sama, con quá hèn nhát……!」
Euphie~. Những ký ức hoài niệm ngày xưa chợt ùa về trong cô. Ha~, ngẩng đầu tiên, cô thấy Grantz đang gượng cười cùng vẻ xấu hổ.
A~, cô nhớ ra rồi. “Trước đây cha vẫn thường hay gọi mình như vậy”. Một cái tên hoài niệm xưa cũ. Nó giống như cái lúc cô vẫn chưa đính hôn với hoàng tử mà chỉ là một đứa con gái của ông mà thôi.
「Khi mà trái tim của con đã chẳng thể trưởng thành hơn nữa. Cái ngày đó, ta cảm thấy thời gian tưởng chừng như đã ngừng lại. Ta đã không nhận ra rằng Euphie vẫn chỉ là đứa con gái bé bỏng của ta mà thôi. Một người cha như ta tự cảm thấy xấu hổ vì mình」
「......Phụ thân」
「Ta luôn mong ngóng con trở nên xinh đẹp hơn mỗi ngày, ta luôn tưởng tượng về một tương lai mà con sẽ là người gánh vác Vương quốc. Vì kỳ vọng về con quá lớn nên ta mới tỏ ra nghiêm khắc tới vậy, tất cả cũng chỉ là vì không muốn con gặp phải gian nan, trắc trở trong tương lai. Dẫu vậy, tất cả nỗ lực đó chỉ như lớp vỏ bề ngoài, trong khi ta lại chưa thể chạm tới nội tâm trong con được. Một câu chuyện thật đáng xấu hổ」
「Xin hãy dừng lại đi ạ. Con không muốn nghe phụ thân tự hạ thấp mình như vậy đâu!」
「Vậy thì, xin hãy cho người cha đáng xấu hổ, ngu dốt mà không nhận ra nỗi khổ tâm của con gái này được biết. Bản thân con, có còn mong muốn được trở thành hoàng hậu hay không? Euphie」
Ông đưa bàn tay vuốt lên hàng nước mắt lăn dài trên đôi má Euphyllia. Euphyllia cũng đưa tay ra ấp lấy bàn tay Grantz chạm lên má mình.
Một bàn tay thô kệch nhưng đầy ấm áp. Một bàn tay in hằn trong ký ức hoài niệm về người cha của cô. Cứ như thể trái tim cố chấp của cô cuối cùng cũng đã tan vỡ, Euphyllia dần lấy lại được bình tĩnh và trả lời ông/
「......Con thực sự rất xin lỗi, thưa phụ thân. Bản thân con, đã không còn bất kỳ tình cảm nào đối với Algard-sama nữa rồi. Con không muốn, trở thành hoàng hậu nữa」
「......Vậy à」
「......Con rất xin lỗi vì đã phá vỡ kỳ vọng của người, con đã làm phụ lòng bao công lao trước nay của người mất rồi」
「Được. Euphie này, bản thân ta giờ chỉ mong muốn con được cười từ tận đáy lòng mình thôi. Đó là cả một chặng đường dài. Ta xin lỗi, Euphie」
Grantz ôm lấy Euphyllia như muốn bao bọc lấy cô. Trong vòng tay người cha, Euphyllia áp đầu chặt lấy ngực Grantz như muốn níu ông lại và rồi khóc như thể trước giờ cô đã luôn cố kìm nén lại.
Thấy Euphyllia tỏ ra như vậy, Grantz trìu mến nhìn về phía cô, ông đỡ lấy thân hình đang run lên không ngừng kia và vuốt lưng như muốn an ủi cô.
「Phụ vương, bầu không khí tuyệt với quá kìa! Chúng ta hiện giờ chỉ như không khí thôi! Nhìn kìa phụ vương, hai người họ bước vào thế giới riêng rồi, phải làm sao đây!」
「Cái con đần này~ーーーー~! Bầu không khí đang như vậy mà mi còn~ーーー~!!」
「Cái cổ! Cái cổ của con gãy mất! Phụ vương, con không thở được! Trọng tài đâu, ai gọi trọng tài tới đây đi! Tôi bị siết, tôi bị siết cổ!? Bỏ cuộc bỏ cuộc!!」
Orfans lau đi những giọt nước mắt, đáng nhẽ ra đấy là nơi mà ông phải cảm thấy hối tiếc vì những sai lầm mà hoàng tộc đã gây ra cho Euphyllia và Grantz mới đúng. Thế nhưng giờ đây Orfans lại đang nổi cơn thịnh nộ lên và bóp lấy đứa con gái ngu ngốc này.
Bị Orfans bóp cổ, Anisphia điên cuồng vùng vẫy và đập vào tay Orfans mặt đỏ tía tai, còn mặt cô thì đang ngày càng xanh lại.
Giữa màn tương tác có phần ầm ĩ của nhà vua và công chúa đó, Euphyllia ngẩng mặt lên và nhìn về phía cha mình là Grantz.
Sau đó, hai người nhìn nhau gượng cười trước thứ rắc rối như thể vừa từ trên trời rơi xuống đó.
# # # # # # # # # #
Trans note: sau hơn một tuần không đăng chương, toi nhận ra rằng thà đăng chương dở xong cập nhật từ từ còn hơn tích lại để đăng cả chương xong khéo cù cưa 2 tuần vẫn chưa hoàn thành được.