Tensei Oujo To Tensai Reijou No Mahou Kakumei

chương 03: cô gái lập dị số một vương quốc

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Đề nghị của Anisphia vẫn chưa thể được chấp thuận ngay. Orfans nói rằng cần phải tập hợp những người có liên lại để thảo luận rồi mới đưa ra phán quyết chung, sau đó Anisphia và Euphyllia quyết định cáo lui.

「Tối nay em định ở lại Cung điện hoàng gia luôn sao? Tiểu thư Euphyllia」

「V, vâng…… Giờ này mà em quay về dinh thự thì cũng đã trễ giờ mất rồi」

「Vậy nếu được thì em có muốn nán lại phòng chị không?」

Lời đề nghị từ Anisphia khiến Euphyllia nghe xong liền bước lùi lại, cô ôm chầm lấy bản thân như muốn tự bảo vệ mình. Anisphia tròn mắt nhìn về phía Euphyllia đang tỏ ra cảnh giác thấy rõ.

Euphyllia phản ứng như vậy là điều vốn không thể tránh khỏi. Đùng một cái đối phương nói rằng muốn có được mình, nhất là khi xen kẽ trong đó còn có cả ý không tốt nữa.

「Những tin đồn đó đúng là thật nhỉ……」

「Tin đồn?」

「Tin đồn về công chúa Anisphia, ý là, chị có tình cảm với người cùng giới ấy」

「À, nếu người ta đồn như vậy thì đúng rồi đó em. Không phải là chị hoàn toàn không bị thu hút bởi đàn ông đâu, nhưng nếu trở thành bạn đời thì nhất quyết không nhé! Để được yêu ai thì chị chỉ muốn yêu những cô gái xinh đẹp, dễ thương thôi!」

“Tại sao chị lại nói được chuyện đó với gương mặt tươi như hoa thế”. Điều đó như muốn nhắc nhở Euphyllia rằng danh xưng đứa trẻ có vấn đề nhất Vương quốc của công chúa không phải chỉ là nói chơi.

Dưới tư cách là hôn thê Algard của Euphyllia, cô rất ít khi tiếp xúc với Anisphia. Trên thực tế là họ chủ động giữ khoảng cách với nhau.

Mặc dù vậy, không hẳn là hai bên không hề có bất kỳ liên hệ gì. Nhất là phải kể tới những tin đồn quái đản về công chúa, Euphyllia có không muốn nghe cũng không được.

「Bộ chị không tự nhận thức được bản thân mình là một thành viên hoàng tộc sao……?」

「À, cái đó thì chị vứt quách lại trong bụng mẹ rồi!」

「Hoàng hậu mà biết là sẽ buồn lắm đó!?」

「......Chị nghĩ đúng là cũng không hay thật……」

「Nếu chị đã nghĩ vậy rồi thì phải biết tự trọng chứ!?」

Đầu cô bất chợt đau nhói. Euphyllia bóp nhẹ sống mũi. Càng nói sẽ chỉ tổ càng khiến cô mệt thêm. Cô không tài nào hiểu hay đồng cảm nổi với cái lối suy nghĩ đó của công chúa.

Để một người lập dị như công chúa để mắt đến mình, bản thân cô chỉ muốn chối bỏ sự thật đó, nhưng nó cũng đồng nghĩa với việc chối bỏ chính tương lai của bản thân cô hiện tại.

Anisphia hoàn toàn không nói dối với Orfans về tương lai của Euphyllia. Ngay cả bản thân Euphyllia cũng nghĩ vậy.

Nếu mọi chuyện đã như vậy, sẽ là một ý hay để cô gây dựng thành tích dưới trướng Anisphia. Tuy nhiên, vấn đề ở đây nằm ở người đứng đầu đạt được thành tích lại chính là Anisphia.

「Mà mà, chị lo cho tương lai của em hơn là bản thân mình đó. Rốt cuộc thì rắc rối lại bắt nguồn từ chính hoàng tộc mà. Còn nếu chúng ta mà không bù đắp thỏa đáng cho em, không khéo phụ vương bị Công tướng Grantz tắm trong biển máu mất」

「......Em nghĩ phụ thân em sẽ không làm những chuyện như vậy đâu. Hơn nữa, chính em sẽ phải là người bị khiển trách ạ……」

Vì Vương quốc, cô luôn cố gắng phấn đấu cho xứng với vị trí hoàng hậu kế tiếp. Và người chỉ dạy cô cũng chính là người cha vĩ đại, Grantz Magenta. Tự hỏi lòng rằng mình có còn mặt mũi nào để đối diện với cha không, nét mặt Euphyllia tối sầm lại.

Euphyllia còn không hiểu mình đã gây ra chuyện gì nên tội, thế nhưng cô rất hiểu rằng rất có thể có một số người đang có ý muốn hãm hại cô. Gia tộc Công tước Magenta sở hữu thế lực lớn. Có thể đây chỉ là một phần trong âm mưu khiến gia tộc cô bị suy yếu.

Mặc dù nói là vậy, những khuyết điểm của Algard cũng trở thành một vấn đề nhức đầu khác. Euphyllia tự hỏi bản thân rằng cô phải làm gì.

「Em trông u ám quá đấy!」

「Mugyu~」

Trong lúc đang miên man suy nghĩ, má Euphyllia bị véo từ cả hai bên. Và người véo chính là Anisphia.

「Quả nhiên là không thể cứ thế để mặc Euphyllia một mình được mà! Nào, đi thôi! Đến phòng chị nào!」

「Ế~, ano, xin hãy đợi đã công chúa Anisphia!?」

「Câu trả lời là không nhé~!」

Anisphia bế Euphyllia trên tay kiểu công chúa và rồi bắt đầu chạy đi. Một thành viên hoàng tộc lại chạy thùng thục trong Cung điện hoàng gia, chính hành động quái dị đột ngột đó khiến Euphyllia vô thức phải hét lên.

「C, có ai không~! Xin hãy, dừng công chúa Anisphia lại đi~~!!」

Tiếng hét của Euphyllia như một cái đuôi cứ kéo dài mãi. Toàn bộ những người vô tình chứng kiến cảnh tượng đó đều nhìn nhau và gượng cười.

Mọi người chỉ nhìn nhau như muốn nói là “thôi bỏ đi”. Sau đó ai nấy đều liền quay lại làm việc như thể chưa từng xảy ra chuyện gì.

***

Về rồi đây, my room!

Tôi mang theo Euphyllia về phòng trong ly cung của mình. Đặt tiểu thư Euphyllia xuống, tôi dọn trống mặt bàn làm việc đang chất đầy tài liệu đi và kéo ghế mời khách ra.

「Thông cảm cho chị vì đống bừa bộn này nhé. Ngồi đợt chị chút, để chị chuẩn bị chút trà cho」

「......Em biết quá mà. Nói như vậy rồi mà chị cũng không chịu dừng nữa」

Tôi mỉm cười đáp lại Euphyllia đang buông thõng vai xuống trong trạng thái hoàn toàn kiệt quệ.

Đây là phòng riêng của tôi với vô số sách vở, tài liệu chất trong phòng. Căn phòng này được sử dụng chủ yếu chỉ để xây dựng lý thuyết và tổ chức tư duy, còn phân xưởng là ở một phòng khác.

Ly cung này đặt tại rìa ngoài Cung điện hoàng gia. Tôi cũng đã từng có một căn phòng riêng ở Cung điện trong quá khứ, một phần vì tôi đã từ bỏ quyền kế vị, nhưng lý do khiến ly cung này được xây dựng tách bạch ra là bởi những trang sử rắc rối mà tôi từng gây ra hồi còn ở Cung điện.

Bản thân tôi cực kỳ hoan nghênh chuyện đó, còn phụ vương lại cảm thấy kiệt quệ sau khi xây xong cho tôi ly cung này. Bộ ông ấy nghĩ chuyện này không tốt sao? Tuy nhiên có biết thì cũng chẳng khác gì được.

「Xin thứ lỗi, công chúa」

「Ilia! Mời chút trà giúp tiểu thư Euphyllia đây được thư giãn nào!」

Sau tiếng gõ cửa, người bước vào phòng chính là Ilia, hầu gái độc quyền của tôi. Chúng tôi ở bên nhau cũng đã hơn mười năm, cô ấy cúi chào một cách quen thuộc và rồi bắt đầu chuẩn bị trà.

Phòng riêng của tôi có sẵn đầy đủ thiết bị để pha trà ngay lập tức. Chuẩn bị nước nóng sử dụng một ma cụ có dạng giống cái bình được tôi nghiên cứu trước đó, Ilia cứ thế tiến hành nhanh thoăn thoắt.

Tiểu thư Euphyllia nhìn vào những gì đang diễn ra với vẻ kinh ngạc. Em ấy không chỉ hướng mắt về mỗi Ilia mà có vẻ như còn là vô số các ma cụ nằm ở trong phòng nữa.

「Ở đây có nhiều ma cụ quá, có nhưng cái mà em chưa từng thấy bao giờ……」

「Chị chế tạo ra nhiều thứ ở đây lắm, chỉ là chúng chưa được công bố đại chúng rộng rãi thôi」

「Nhờ có chúng, chúng như một cái bẫy đáng sợ khiến cho những ai đã quen rồi thì sẽ chỉ thấy trở ngại khi làm việc ở nơi khác」

Ilia thì thầm trong miệng cùng đôi mắt cá chết. Nét mặt chị ấy lạnh như tiền vậy, trông sợ quá.

Không sai, những thứ ở đây đều là những sản phẩm nguyên mẫu thử nghiệm mà tôi đã dày công thử đi thử lại khi cố gắng chế tạo các món đồ gia dụng phổ biến từ kiếp trước.

「Tiện lợi lắm đúng không?」

「Vấn đề nó lại nằm ở chính cái suy nghĩ tiện lợi đó đấy. Còn thế giới bên ngoài kia sẽ chỉ thấy bất tiện nếu những thứ này không được phổ biến ra thôi. Sự thật là một người như công chúa đáng sợ thế đấy」

「Ilia vẫn luôn ở bên em nên em yêu chị lắm đó!」

「Hahaha, vậy ai là người đã đào hào xung quanh để buộc tôi không thể chạy trốn vậy công chúa?」

「Ai lại nỡ làm chuyện kinh khủng như vậy thế! À, ừm, là phụ vương sao?Em đoán trúng phóc luôn」

「Công chúa sai rồi. Câu trả lời chính là thứ ác quỷ đang ở ngay trước mặt tôi ạ」

「Em là con người mà Ilia. Bộ mắt chị không bị làm sao đấy chứ?」

Những câu chuyện tầm phào thế này với Ilia vẫn thường xuyên diễn ra. Mà, trước giờ tôi vốn đã luôn yêu thích Ilia rồi mà, “cũng may” là nhờ vô số thí nghiệm của tôi nên phụ vương buộc phải cử người theo tôi giám sát.

Mặc dù vậy, tôi vẫn có thể ưỡn ngực tự hào rằng mình đã giúp sinh hoạt của Ilia trở nên tiện nghi hơn nhiều!

Tiểu thư Euphyllia tròn mắt nhìn khi thấy hai chúng tôi trò chuyện như vậy. Cũng phải thôi, trông thấy một thành viên hoàng tộc lại có thể nói chuyện ngang hàng với hầu gái độc quyền bất chấp chênh lệch địa vị xã hội, em ấy ngạc nhiên là phải rồi.

「Vậy thưa công chúa. Tại sao hôn thê của hoàng tử Algard, Euphyllia-sama lại đang ở đây vậy?」

「N~? Không hiểu kiểu gì mà Al-kun lại tuyên bố thẳng thừng trước công chúng là sẽ hủy hôn với tiểu thư Euphyllia, tình cờ em bị lao xuống đấy nên tiện thể bắt cóc em ấy đi luôn」

「.......Tuyệt quá nhỉ. Nghe xong mà tôi vẫn chưa thể hình dung ra chuyện gì luôn. Đầu tiên, tôi không hiểu tại sao công chúa lại có mặt ở đó, bị hủy hôn ước trước công chúng ư, hơn nữa lại còn lao xuống là sao? Cách công chúa đùa tệ quá đấy」

「Rất tiếc, đấy hoàn toàn là sự thật đó chị. Đấy, chẳng phải thực tế thậm chị còn có thể vượt xa trí tưởng tượng sao?」

「Tôi hiểu rồi, thế nhưng đó lại là câu chuyện khác nếu như nó được nói ra từ miệng của một người bị thần kinh」

「Phạm thượng~! Phạm thượng~!」

Phạm thượng, mặc dù tôi nói là vậy, nhưng cũng đó chỉ là cách trò chuyện thông thường với Ilia thôi. Kiểu như một câu đùa ấy.

Thấy tôi tích cực trò chuyện với người thân cận, hai bên vai tiểu thư Euphyllia dường như đang dần khép lại. Nhận ra chuyện đó, Ilia hắng giọng điều chỉnh lại bầu không khí

「Thế? Euphyllia-sama ở đây là sao?」

「Là để làm vật thí…… E hèm, là để gây dựng thành tích dưới tư cách trợ lý cho em đấy, em đoán chỉ có như vậy mới có thể giúp bù đắp cho em ấy vì hôn ước bị hủy được?」

「......Công chúa có còn tỉnh táo không đó?」

Tôi gật đầu đáp lại vẻ mặt như cá chết của Ilia.

Không hiểu sao, Ilia lại hướng ánh mắt buồn bã về phía tiểu thư Euphyllia. Ánh nhìn đó cứ như thể chị ấy đang nhìn một con gà sắp bị hóa kiếp vậy.

Bị nhìn chằm chằm, vẻ mặt tiểu thư Euphyllia trở nên bối rối thấy rõ. Thở dài một hơi, Ilia lại quay sang nhìn tôi.

「......Công chúa cuối cùng cũng đã hóa điên thật rồi. Xin thực sự chia buồn với công chúa. Thế mà tôi cứ tưởng rằng công chúa chỉ là vô ý khiến người khác khó chịu thôi, ai ngờ đâu giờ chính ngài lại là người ám hại người khác chứ」

Nào chờ đã nào, riêng nhận xét này là tôi không thể bỏ qua được đâu đấy nhé!?

***

Ilia chân thành tỏ ra hối lỗi nhưng vẫn tiếp tục than thở, “liệu nó có ổn không đây?”. Cô tiếp tục phần chuyện ban đầu.

「Bộ công chúa định hủy hoại cuộc đời của Euphyllia-sama sao?」

「Phải là ngược lại mới đúng chứ!?」

「Ui chà, ra là thiện chí của công chúa sao. Thứ sinh vật ác quỷ này mà cũng có thể tỏ rõ thiện chí khi nói như vậy luôn cơ đấy」

「Công chúa! Em là công chúa đấy nhé, Ilia!」

「Được không đó! Tôi vốn không thể trốn thoát được khỏi công chúa rồi, vậy nên bản thân tôi hiểu hơn ai hết hậu quả mà nó đem lại là gì. Trên hết, xin công chúa hãy vui lòng nói cho tôi.――Công chúa cuối cùng cũng đã hóa điên rồi sao? Mà không, từ đầu công chúa đã điên sẵn rồi」

「ILIA~~!」

Không cần quan tâm xem Anisphia đang giận hay đang khóc. Ilia để mặc Anisphia vừa khóc vừa đánh thùm thụp vào người mình như một đứa trẻ và quay sang Euphyllia.

Đôi mắt đó đang phần nào ánh lên một biểu cảm ghê rợn, nhưng ẩn sâu trong đó còn là cả lòng thương hại.

「Xin hãy đừng hấp tấp, thưa Euphyllia-sama. Tiểu thư đừng nên nghe những gì mà con ác quỷ đó dụ dỗ」

「A, ano……」

「Đừng bao giờ bám lên tay của con ác quỷ này. Còn nếu không, đó sẽ là dấu chấm hết cho tiểu thư, ngay cả linh hồn tiểu thư cũng sẽ bị bắt đi mất và vĩnh viễn không thể trở lại được đâu?」

「C, chị ấy có ý định làm chuyện gì đó kinh khủng với em sao……?」

「Không. Chỉ là vì “hướng tới thành quả” thôi, hơn nữa, cái thứ vấn đề khiến người ta điên tiết ở đây lại là “sinh lời” kìa. Euphyllia-sama」

Rùng mình một cái, Ilia nói cùng vẻ mặt vô hồn với Euphyllia vẫn đang chiến đấu chống lại nỗi sợ, cô ấy nói như thể có một thứ gì đó ám ảnh khiến cô phải hối hận.

Euphyllia cảm thấy bối rối trước từng lời từng chữ của Ilia, cô nhướn mày. Bên cạnh cô là Anisphia áp má lên bàn tỏ vẻ như đang hờn dỗi.

「Euphyllia-sama. Đầu tiên, tôi có thể đảm bảo rằng công chúa hoàn toàn có thiện chí khi đề xuất như vậy. Mặc dù lẫn trong số đó phần nào vẫn có tư lợi cá nhân, nhưng chắc chắn là công chúa có lo cho Euphyllia-sama đó」

「À, vâng…… Cái đó thì phần nào tôi có thể hiểu được」

「Tuy nhiên, vấn đề lại không nằm ở đó. Có thể nói rằng, công chúa giống như một chất gây nghiện vậy」

「Chất gây nghiện…… Cái đó thì, đúng rồi. Tôi không phủ nhận chuyện đó」

「......Tôi còn không rõ là mình nên than thở vì tiểu thư không phủ nhận hay là nên yên lòng vì tiểu thư khẳng định như vậy đây. Vâng, dẫu sao thì rất may là chúng ta lại có chung một nhận thức đó. Dẫu vậy, bản thân tôi lại không nghĩ rằng Euphyllia-sama đang thực sự hiểu ý nghĩa của chuyện này」

Nghe Ilia nói khiến cho Euphyllia phải nhướn mày. Ngay cả Euphyllia cũng thừa hiểu rằng Anisphia giống như một chất gây nghiện. Mặc dù vậy, thành quả của cô lại giúp Vương quốc Palettia trở nên hùng mạnh hơn. Những thành tựu mà đều khiến cho người ta phải kinh ngạc. Bất chấp việc kẻ lập dị nhất Vương quốc lại là người phát triển ra chúng.

Một thứ sức mạnh mà không thể phụ nhận rằng có đủ khả năng thay đổi cuộc đời người khác. Thế nhưng lý do tại sao Ilia lại cương quyết phủ nhận như vậy mới là thứ khiến cô cảm thấy khó hiểu. Nhưng cô có thể chắc chắn một điều. Chắc chắn bản thân Ilia phải hiểu rất rõ thì mới có thể nói ra những lời như vậy.

「Toàn bộ phát minh của công chúa đều rất tuyệt vời. Có lẽ chỉ cần nhìn vào căn phòng này thôi, tiểu thư cũng có thể hiểu rằng chúng tuyệt vời tới nhường nào」

「Vâng, đời sống của toàn bộ mọi người sẽ được cải thiện rõ rệt nếu những thứ này được phổ biến rộng rãi」

「Vấn đề chính là ở đó đấy ạ」

「Ế?」

「Đây là thế giới mà một khi con người ta đã biết đến rồi thì sẽ không thể quay đầu lại. Trước hết, xin để tôi khẳng định. Nếu tiểu thư có ý định tiến bước trên con đường này, tiểu thư sẽ vĩnh viễn không thể rẽ sang một con đường nào khác nữa

「Chị có đang nghiêm trọng hóa quá không vậy~?」

Ngỡ tưởng như Anisphia cũng sẽ phản bác lại khẳng định của Ilia, cô cao giọng. Tuy nhiên, Anisphia vẫn đang giữ nguyên trạng thái lờ đờ mà áp má lên bàn.

Nhận thấy Anisphia không phản bác lời nào, Ilia lắc đầu sang hai bên.

「Tiểu thư cứ thử nghĩ xem, rằng liệu lửa có thể bị đánh cắp mất bởi một nền văn minh đã biết đến chúng không?」

「......À, tôi hiểu rồi. Ý chị là như vậy nhỉ?」

「Vâng. Do đó nên tôi mới nói như vậy. Nơi đây “tiện nghi quá mức”. Mặc dù bản thân tôi gần như không thể hiểu nổi thế giới dưới góc nhìn của công chúa. Dẫu vậy, chỉ cần trải nghiệm những thứ này, tiểu thư sẽ không còn cơ hội quay đầu nữa. Bởi vì tiểu thư đã nhận ra rằng chúng tiện lợi tới nhường nào」

Những phát minh của Anisphia đều rất tuyệt vời. Và vì vậy, nó quá tuyệt với đến mức khiến cho người ta không thể tách khỏi nó được.

Một khi đã được nếm trải mức độ tiện nghi, bản chất là con người ta sẽ từ chối quay về cuộc sống bất tiện như trước. Chất gây nghiện chính là nằm ở đó.

「Chắc chắn, những chuyện “như” hủy hôn ước với hoàng tộc sẽ chẳng còn là vấn đề một khi tiểu thư đã gây dựng được thành tựu ở đây. Mà dù là bình thường, tài năng thiên bẩm vốn đã giúp Euphyllia-sama vang danh khắp chốn rồi」

「Mặc dù vậy, nếu bị lạc vào trong sự tân tiến này…… Phải nhỉ, quả thực là một khi đã chạm tới rồi, tôi sẽ rất khó để mà dứt ra nổi」

「Vâng. Tôi đoán là tiểu thư đã có thể hiểu tường tận mà không cần giải thích chi tiết nữa nhỉ. Theo đúng nghĩa đen là “Thế giới quan của một người sẽ thay đổi theo cách nhìn nhận của người đó”...... Dẫu vậy, tôi đã bị kéo vào trong thế giới này trước cả khi bản thân kịp sẵn sàng. Vậy nên chẳng phải là rất bình thường khi tôi muốn hỏi rằng công chúa có còn tỉnh táo không sao?」

「Chị đánh giá về em nghe khủng khiếp quá đấy. Mà không, nói là đánh giá thôi chứ nó cứ giống như chị gán cho em cái nhãn “Cấm đụng chạm, nguy hiểm chết người” ấy!?」

「Công chúa lại nói chuyện kiểu đó rồi」

“Mình hiểu rồi”, Euphyllia nghĩ. Có thể đây là một trong những lý do khiến Anisphia thường tránh lộ diện.

Anisphia có thể xoay chuyển thế giới một cách dễ dàng. Và đúng như mọi người đã thấy, công chúa là một tồn tại đặc biệt dù là dưới bất kỳ góc nhìn hay cảm nhận nào.

Gần mực thì đen, gần đèn thì rạng. Một khi đã bị nhuốm trong màu nào thì sẽ chẳng thể thoát ra khỏi màu đó. Sẽ không có cách nào để quay lại như cũ. Do đó nên Ilia mới đang cảnh báo cô như vậy.

「......Công chúa Anisphia」

「N~?」

「Em không biết, tại sao chị lại làm chuyện đó vì em……」

「Bởi vì em chính là người con gái mà chị thích đó」

「Ơ, dạ…… Chuyện đó, mặc em vẫn cảm thấy bán tín bán nghi. Nhưng tại sao công chúa Anisphia lại muốn theo đuổi ma học vậy? Chị đang hướng đến mục tiêu sau cùng là gì?」

Rốt cuộc, ma học nghĩa là gì?

Lợi ích của nó đủ lớn để làm xoay chuyển thế giới, tuy nhiên ẩn dấu trong nó cùng là nguy cơ về một liều thuốc kịch độc cho toàn nhân loại.

Mỗi người có một thế giới quan riêng. Mỗi người có một cảm nhận riêng. Nếu vậy thì mục tiêu thực sự mà công chúa hướng tới là gì.

Đó là điều mà Euphyllia vẫn chưa hiểu nổi. Nó cho cô cái cảm giác như đang nhìn vào vực thẳm không đáy.

Nghe Euphyllia hỏi, hừm, Anisphia trầm ngâm mất một lúc rồi mới trả lời.

「Chắc em cũng biết là chị không thể sử dụng ma thuật đúng không?」

「Vâng」

「Ý nghĩ đầu tiên mà chị có thể nhớ là, “Liệu mình có thể bay trên bầu trời với ma thuật không”」

「......Hả」

Con người không biết bay. Tạo hóa ban cho con người đôi chân là để đi lại trên mặt đất. Con người hoàn toàn không có cánh.

Do đó, Euphyllia không thể hiểu nổi tại sao công chúa lại bất chợt có cái suy nghĩ đó.

「Mặc dù chị nói là bay, nhưng cũng có vô số kiểu bay bay trên trời phải không? Chẳng hạn như côn trùng với chim có phương thức bay khác nhau này, và nếu chỉ là lơ lửng trên bầu trời thôi thì phấn hoa cũng tính nữa. Nhưng đó lại là một câu chuyện khác nếu chị muốn nói rằng “mãi lơ lửng trên bầu trời”」

「Dạ, vâng……?」

「A~, ý chị là kiểu kiểu vậy đó. Chị nghĩ rằng ma thuật không chỉ làm được có vậy thôi đâu. Nhất là khi chị lại không thể sử dụng ma thuật. Chẳng phải điều đó quá phí phạm sao?」

「......Phí, phạm sao……?」

「Ừ. Phí phạm lắm đó」

「......Chỉ vì vậy, thôi ạ?」

「Đúng là vậy đó?」

Phí phạm sao. Euphyllia cảm thấy như đầu mình đang quay mòng mòng.

Đó là tất cả lý do của Anisphia thôi ư. Thế giới xoay chuyển chỉ vì mục đích đó ư. A~, thực sự thì ít nhất là cô còn có thể hiểu, nếu cô được bảo là vì thế giới quan khác biệt.

Đây có lẽ là cách mà Anisphia nhìn thế giới. Con người thường hay chế giễu những thứ mà quan niệm bản thân cho là không tưởng.

「Nó có sẵn ở đó mà không thể tận dụng được thì không phải phí phạm lắm sao? Tình cờ thay đây lại chính là thứ mà chị nắm được, phương thức để hiện thực hóa ma thuật. Chứ nói riêng về ma lực thôi thì chị thuộc hàng cao nhất đấy nhé! Nắm được phương thức sẽ không chỉ giúp chị mô phỏng mà còn có thể làm sáng tỏ ma thuật nữa đó? Và bởi vì chị có khả năng nên là chị cứ làm thôi」

A~, hiểu được lý do về danh xưng lập dị của công chúa khiến Euphyllia phải nín thở vì kinh ngạc.

Có thể đó chỉ là lẽ thường đối với Anisphia. Xoay chuyển thế giới, chẳng có gì bất thường khi cô muốn tạo dựng một thế giới theo ý mình muốn. Nhưng đồng thời, điều đó cũng rất đáng sợ. Mặc dù vậy, nếu là vì thế giới này, Euphyllia hiểu rằng đó sẽ là một điều tuyệt vời đối với nhân loại.

「Dẫu vậy, chỉ đơn giản là. Chị muốn làm. Vậy thôi」

「......Chị đúng là một người đáng sợ quá đấy. Công chúa Anisphia」

「Xét từ góc nhìn của chị thì Euphyllia thậm chí còn đáng sợ hơn đấy. Để xem nào, không chỉ có năng khiếu với mọi thuộc tính ma thuật mà em còn có đam mê cả về võ thuật, còn xuất thân thì danh giá tuyệt đối rồi, giống như một nhà hùng biện đại tài mang trên mình một bộ full armor ấy?」[note49409]

「Phun……? Thực sự em không hiểu ý mà chị đang định nói là gì, thế nhưng em lại hiểu rất rõ là thực sự chị đang nghĩ gì trong đầu đấy……」

“Đáng sợ” sao. Euphyllia bật cười. “Đúng là mình không thể hiểu nổi thế giới quan của chị ấy mà”.

Chắc cô cũng đã có thể hiểu phần nào tại sao Algard lại tỏ ra ghét Anisphia, dù chỉ một chút. Rằng đối với một Anisphia cứ luôn tỏ ra như vậy, liệu Algard cảm thấy ra sao.

Chắc hẳn cậu ta có chung cảm giác với cô hiện tại. Kết quả là cậu ta xa lánh công chúa vì sợ. Quả thật, nếu biết được nó thì đây là một thế giới rất đáng sợ. Đến mức mà công chúa chỉ cần thở thôi cũng đủ để làm xoay chuyển thế giới.

「Mà chị nói thật nhé, chị rất vui vì có tiểu thư Euphyllia làm cộng sự đó. Năng khiếu với mọi thuộc tính ma thuật của em sẽ giúp phạm vi thí nghiệm của chị được mở rộng nhiều đó. Nếu bản thân chị còn chẳng thể hình dung được thì sẽ chẳng đi đến đâu cả đâu」

「Thực sự em, sẽ giúp được chị sao?」

「Tất nhiên mọi thứ đều là vì Vương quốc rồi. Hoặc có thể nói rằng sẽ là vì vậy. Theo thỏa thuận, chị là người được toàn quyền quyết định mà. Thay vì chỉ là vì sở thích thì giờ còn là cống hiến vì Vương quốc nữa」

“Vì vậy đó nhé”. Anisphia cười. Cô ấy hồn nhiên như thể chỉ đang muốn nói về tương lai thôi.

「Vậy nếu tiểu thư Euphyllia cảm thấy ổn, hãy đến với chị. Chị luôn đón chào em. Cùng nhau xoay chuyển thế giới này với chị chứ? Hãy cùng nhau biến một tương lai không tưởng trở thành hiện thực nào!」

Vừa hồn nhiên tựa thiên thần, nhưng cũng gian tà tựa ác quỷ, Euphyllia cảm thấy ớn lạnh khắp sống lưng.

Cái con người này, chính là kẻ lập dị số một Vương quốc. Một người đi tiên phong trong lĩnh vực ma học, và cũng đồng thời là kẻ sẽ làm xoay chuyển thế giới.

Ngày hôm nay, dẫu có muốn hay không, Euphyllia Magenta sẽ vĩnh viễn bị ám ảnh, bởi dù chỉ một phần nhỏ của cái con người tên Anisphia Palettia này.

Truyện Chữ Hay