Có vẻ như câu trả lời của tôi vừa xong là không đủ tốt mất rồi.
Tôi có thể cảm thấy một luồng aura bất mãn từ cô nàng xinh đẹp đang ngồi cạnh tôi này.
Ban đầu, tôi những tưởng rằng đó chỉ là hiểu nhầm thôi cơ, nhưng nếu mà nhỏ cứ cố đánh mắt qua hướng khác mỗi khi hai đứa chạm mắt thì nó có vẻ không phải là vậy rồi.
(Uh, mình tự hỏi là có chuyện gì vậy chứ….)
Ngay sau đó, mặc kệ những cảm xúc của tôi, tiết học bắt đầu.
Như tôi đã nghĩ, các tiết học đều khác hoàn toàn so với trường cũ của tôi.
Tôi tuyệt vọng lắng nghe để có thể theo kịp bài giảng. Tuy nhiên, đôi khi vẫn có những lúc mà tôi chẳng thể hiểu được gì cả.
“Mình xin lỗi, bản in hôm trước là cái gì vậy?”
“....”
Có những lúc mà tôi cần phải nhờ cậy vào nhỏ với mấy món tài liệu dạy học và kiểu kiểu vậy. Ngay cả khi tôi không có thích cho lắm, nhưng tôi vẫn biết ơn nhỏ vì đã giúp tôi.
“Ah, um….” [note31229]
“Đây này. Với cả, bàn cậu xa quá đó, sao không chuyển nó lại gần đây đi?”
“A, cảm ơn nhé.”
“Ổn cả mà.”
May thay, có vẻ như nhỏ không có hoàn toàn là ghét tôi, bởi nhỏ đã sẵn lòng cho tôi xem chung bản in của nhỏ kia mà.
Có vẻ như là tôi đã không hiểu rõ về nhỏ rồi ha.
(Ugh, giá mà nhỏ cũng giống như đứa em gái Himeko của mình, kiểu mà chỉ cần tôi đưa cho nhỏ chút đồ ngọt là tâm trạng nhỏ sẽ tốt lên ấy.)
Khi còn ở quê, người duy nhất ở cùng tầm tuổi với tôi, hay thậm chí là khác giới nữa chứ, chính là cô em gái của tôi.
Nhưng đoán là tôi không nên so sánh nhỏ với em gái mình ha.
Và rồi tôi nghĩ là nếu hỏi thẳng nhỏ thì sẽ nhanh hơn nhiều, nên tôi đã cố nói chuyện với nhỏ sau khi tiết học kết thúc.
“Chà, Nikaido-san―”
“Nè nè, Kirishima, về câu hỏi lúc sáng nay ấy…”
“A, ngay khi mình đang muốn hỏi cậu là có chuyện gì mà cậu đang bận tâm không.”
“Đằng kia―”
Cơ mà, ngay cả việc đó cũng đã bị cắt ngang bởi những người bạn cùng lớp.
Tôi đã được xem như là miếng mồi ngon cho mấy cô cậu bạn mà đã bắt đầu quen với việc tới trường và cảm thấy chán chường với những cái thói quen cũ này.
“Haa…”
Khi mà Nikaido-san trông thấy tôi đang bị quấy rầy bởi những người bạn cùng lớp, nhỏ thở dài một hơi có chút gì đó khó chịu.
◇◇◇
Hàng tràng những câu hỏi đều lặp đi lặp lại mỗi khi tới giờ nghỉ, và cuối cùng thì giờ nghỉ trưa đã tới trong khi tôi chẳng thể có cơ hội để nói chuyện với nhỏ.
Như tôi đã đoán, các bạn cùng lớp đều ưu tiên việc ăn trưa hơn là ném những câu hỏi về phía tôi. Tôi có thể trông thấy những nhóm học sinh đang ăn trưa khắp nơi trong trường. Tôi những tưởng đây là cơ hội tốt để tôi có thể nói chuyện với Nikaido-san.
(Mình cần phải nói chuyện với nhỏ bằng cách nào đó.)
Nó có thể không phải là một việc mà cần phải lo lắng tới. Nhưng có một điều gì đó cứ kẹt mãi trong tâm trí tôi ấy.
Mà vì Nikaido-san là một cô nàng xinh đẹp, và tôi là một thanh niên khỏe mạnh, nên tôi cũng muốn làm thân với nhỏ nữa.
“Nikaido-san, cậu có―”
“Mình xin phép, cho hỏi là Nikaido-san có đây không?!”
“À, vâng. Mình đây.”
Một lần nữa, tôi lại bỏ lỡ cơ hội để nói chuyện với nhỏ.
Lần này, nhỏ được gọi ra bởi một cô gái trông còn nhỏ con hơn nhỏ nữa.
Sau đó, những lời nói từ tôi cũng như bàn tay đang giơ ra đều hòa vào không khí một cách vô ích.
Một vài nam sinh cùng lớp khác tiến về phía tôi trong khi cười toe toét và vỗ vai tôi như thể họ đã hiểu ra điều mà tôi đang định làm.
“Haha, chưa chi đã cắm mắt ngay Nikaido-san vào ngày đầu nhập học hử, học sinh chuyển trường? Đừng lo, mình hiểu cậu đang cảm thấy ra sao mà.”
“Đúng vậy, nhỏ xinh đẹp, tốt bụng, và lại còn học giỏi nữa chứ. Nhỏ cũng rất là nổi tiếng trong mấy clb thể thao đấy nhá.”
“Vừa xong, họ đang nói về công việc của hội học sinh sao?”
“Mình nghĩ thế, chẳng phải nhỏ tuyệt lắm sao?”
Từ những gì mà tôi nghe được, có vẻ như nhỏ giống như là hình tượng của một học sinh danh dự hoàn hảo ấy.
Chà, quả đúng Nikaido san là một cô gái xinh đẹp.
Hơn nữa, nếu như mà nhỏ lại còn văn võ song toàn, cùng với tính cách dịu dàng, thùy mị nết na như vẻ ngoài của nhỏ. Thò nhỏ hẳn phải cực kỳ nổi tiếng luôn quá.
(Kể cả có cùng là Nikaido đi nữa, nhỏ vẫn rất khác biệt so với tên đó… Hay là, mình đã hiểu nhầm cậu ta là con trai kể từ hồi đó ư?)
Khi nghĩ tới điều đó, tôi không khỏi bật cười.
“Đặt mục tiêu thì cũng được đấy, cơ mà nhỏ là ‘Takane no Hana’ đó nhé.” [note31228]
“Mình có nghe đồn là cậu khá nổi tiếng khi còn ở sơ trung, cơ mà chả thấy ai từng nói về cậu bao giờ cả. Mà chà, chẳng phải là cậu bị đá ngay khi vừa vào cao trung sao?”
“Im đê! Học sinh chuyển trường, ý mình là, Kirishima cũng đừng nên có bất cứ kỳ vọng lạ lùng nào đấy nhá.”
“Đó đâu phải là ý của mình đâu…”
Đúng như mong đợi, nhỏ trông có vẻ khá là nổi tiếng ha.
Mặc dù là tôi đã bị mấy cậu bạn cùng lớp trêu chọc, nhưng cũng không có phải là tôi muốn hẹn hò với nhỏ hay gì đâu nhé.
Tôi có nghĩ là nhỏ đáng yêu thật, và cũng chẳng có gì để chối bỏ điều đó cả. Nhưng cái ấn tượng thật lòng của tôi về nhỏ đó là tôi vẫn chưa thể thực sự hiểu được nhỏ.
Và cả Nikaido-san cũng vậy nữa.
Bởi đó mà tôi không dám chắc rằng mình có muốn hẹn hò với nhỏ hay không.
Tại sao một cô nàng như vậy lại tỏ ra cái bầu không khí cáu kỉnh và có thái độ cộc lốc với tôi trong khi đáng lẽ ra đây là lần đầu hai đứa gặp nhau mới phải chứ?
(Hm, mình chẳng tài nào hiểu nổi.)
Bất kể tôi có nghĩ về nó nhiều thế nào đi nữa, tôi cũng không thể tìm ra được câu trả lời.
Tôi có cảm giác như tôi thực sự cần phải nói chuyện với nhỏ càng sớm càng tốt mới được.
-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Xin lỗi anh em chap ra từ sáng mà lũ bạn rủ đi xõa với nhậu giờ mới dịch được :))))