Quả như mong đợi, tôi đã chán ngấy với cái cảnh bị vây quanh bởi mọi người ngay từ buổi sáng rồi.
(Mình có cảm giác cứ như thể là căn phòng học này đã trở thành một nơi có bầu không khí giống với lễ hội ngay từ buổi sáng ấy.)
Một người bạn cùng lớp rủ tôi ăn trưa cùng cậu ấy, nhưng tôi đã từ chối và lướt ra khỏi phòng học để tản bộ và mua gì đó ở căn tin.
“Ugh…”
Tôi tới được căn tin chậm hơn so với mọi người một chút, nhưng đám đông đã lên tới đỉnh điểm luôn rồi, và tôi đã phải nao núng trước sự hối hả và nhộn nhịp của nơi đây.
(Từ giờ trở đi, tốt hơn là nên mang theo bữa trưa nhỉ.)
Tôi thở dài một hơi trong khi nhìn vào cái bánh ga-tô bơ thực vật mà tôi phải chật vật mới có thể lấy được.
Trông nó vừa nhạt nhẽo lại vừa vô vị, nhưng may thay là, với một đứa trẻ đang lớn như tôi thì khẩu phần khá là lớn đấy.
Tôi muốn được ăn trưa ở một nơi vắng bóng người, nên tôi lang thang quanh trường để tìm một nơi mà tôi sẽ có thể được ở một mình.
Tuy nhiên, một chỗ như vậy quả thật là khó tìm mà.
Tôi thậm chí còn đi ra cả phía sau trường nữa, nhưng ở đó lại có một nữ sinh mà tôi không biết.
“Hmm, đó là?”
Tôi đang chuẩn bị rời đi, nhưng ngay khi đó, tôi trông thấy một thứ khá là quen thuộc. Thứ mà bạn sẽ không thể nào trông thấy trong thành thị được, đó là lý do mà nó khiến tôi có hứng thú.
Một nữ sinh có vóc dáng nhỏ nhắn và mái tóc uốn xoăn thành búp đang cúi xuống ngay phía trước tôi cũng đang nhìn vào thứ đó.
Vì vậy, tôi quyết định lại gần cô gái đó.
“Ugh, nó chẳng ra quả tốt gì cả….Mình tự hỏi là do phân bón tệ? hay là―”
“Đó là bí xanh sao?”
“Á trời đụ má ơi!”“Ồ, xin lỗi đã khiến cậu giật mình. Nhưng mấy cái bông hoa màu vàng đó là của bí xanh, đúng không? Còn bông màu tím bên cạnh đó là của cà tím, còn bông màu trắng là của ớt shishito….ngoài ra còn có cả ngô nữa, phải chứ?”
“Ể? Vâng! Đúng vậy, đúng thế đó!”
Nơi đó là một bồn hoa.
Nó được vây lại bởi một bức tượng gạch dài và hẹp, nhưng bằng cách nào đó mà đất đã được chất thành đống hướng vào giữa để tạo thành từng luống, nơi mà rau đang được trồng.
Thường thì, tôi không phải kiểu người mà sẽ chủ động bắt chuyện với những cô gái ngay lần đầu gặp mặt đâu.
Sự thật là, tôi không có biết nên nói về chuyện gì, và nếu như tôi không có việc gì cần để nói chuyện với ai đó như với Nikaido-san, tôi sẽ bỏ qua ngay.
Cơ mà lần này, tôi không thể nào mà không gọi nhỏ được.
“Cậu đang thụ phấn cho chúng hả? Bí xanh sẽ không phát triển nếu như cậu không thụ phấn cho hoa cái đâu đó, biết không.”
“Ể?”
“Tốt hơn hết là cậu nên tỉa bớt những bông hoa thừa của cây cà tím cũng như là cắt bớt vài tán lá của cây ớt shishito để chúng ra nhiều quả hơn nhé.”
“Ohh…”
Khi tôi đang chỉ ra những vấn đề đó, cô nữ sinh này liền nhanh chóng lấy cuốn ghi chú từ trong túi váy ra và lật qua từng trang.
Mắt nhỏ hết nhìn vở rồi lại nhìn bồn hoa, và rồi mặt nhỏ dần đỏ hết cả lên.
Thật tình cờ làm sao, kiến thức của tôi ở cùng mức độ với những gì mà một đứa trẻ có thể biết được chỉ bằng cách giúp đỡ việc đồng áng ở vùng quê. Nên nó không phải là thứ gì đáng để mà khoe khoang cho lắm.
“Cậu biết khá là nhiều đó nhỉ?”
“Mình từng làm một số việc đồng áng khi còn ở quê ấy mà. Liệu đây có phải là clb làm vườn hay gì đó không?”
“A, ừm. đây là clb làm vườn đó.”
“Cậu trồng rau...trong clb làm vườn ấy hả?”
“Cái đó….như mình đã nghĩ, nó kỳ lạ lắm mà, đúng không?”
“Đâu, nó hoàn toàn ổn mà, cà chua cũng từng là cây cảnh đó thôi, và mình cũng thích hoa của rau củ nữa.”
“Ể?”
Sự thật là, tôi còn quen thuộc với hoa cải rau củ hơn là mấy loại hoa được bán trong mấy cửa hàng hoa ấy chứ.
(Với lại, mình cũng từng kiếm được chút tiền khi giúp việc đồng áng nữa.)
Khi tôi cười và đáp lại với những suy nghĩ đó trong đầu, đôi mắt của cô nàng đảo qua đảo lại như đang hoảng sợ, cứ như thể câu trả lời của tôi bất ngờ lắm ấy.
Dáng vẻ của nhỏ có gì đó giống như một con thú nhỏ vậy đó.
“....Cậu đang làm cái gì thế?”
Một giọng nói như thể tiếng chuông ngân vang phát ra từ phía sau tôi.
Nhưng....tông giọng đó lại mang một chút cảm giác thất thần theo nó.
“Ah, Nikaido-san”
“Mitake-san, chỗ phân bón mà cậu cần dùng đã được chuyển tới tòa nhà clb rồi đó.”
“Ể? A, cảm ơn vì đã báo mình nhé, Nikaido-san, vậy mình đi đây.”
Chủ nhân của giọng nói vừa xong chính là Nikaido-san, cô nàng có chỗ ngồi bên cạnh tôi.
Sau khi nghe chuyện Nikaido-san vừa nói, nhỏ liền chạy tới khu tòa nhà clb nhanh nhất có thể.
Sau khi Mitake-san rời khỏi khu vườn, Nikaido-san đặt tay lên ông, lườm tôi chằm chằm, và đưa mặt lại gần phía tôi.
“Hmmm….Chưa chi đã tán gái ngay ngày đầu ở trường mới rồi à? Mình tự hỏi đó là kiểu con gái cậu thích ư, Kirishima-kun!”
“Không không, không phải thế.”
Khi tôi trông thấy gương mặt vô cùng xinh đẹp của nhỏ ở gần thế này, tôi cảm thấy có phần sợ hãi. Không chỉ vậy, nhỏ còn có một luồng aura kỳ lạ khiến tôi phải chùn bước nữa.
Những câu từ cũng như thái độ thân quen của nhỏ, cứ như thể là nhỏ vừa mới vứt bỏ cái lớp mặt nạ mà nhỏ đã đeo lên hàng năm trời ấy.
“Không phải là tán tỉnh hay gì cả, nhưng quả thật là, cậu biết đấy, cậu ấy trông khá là giống…...”
“Giống á? Với ai?”
“.....Mấy con cừu của Gen-jisan ấy.” [note31258]
“Ahhh, mấy con cừu mà bọn mình nuôi để ăn cỏ, nhưng lại thành ra chúng chỉ hứng thú với lá rau và bắt đầu ăn chúng ư.”
“Chuẩn chuẩn, khi mà mình trông thấy chúng với bộ lông xoăn tít lại đang lởn vởn cạnh đống rau thì―”
“Pfft, Hahahahaha!”
Nhỏ bật cười thật to sau khi nghe câu trả lời của tôi.
Sau đó, nhỏ vỗ vào lưng tôi.
“Thật lòng thì, cậu là một người tệ đến thế nào vậy chứ hả, Hayato? Tán tỉnh con nhà người ta chỉ bởi họ trông giống mấy con cừu của Gen-san ấy hả.”
“Oi! Biết tiết chế chút đi nào, được không, Haru...ki?”
Tôi không biết tại sao mà những từ đó lại phát ra từ miệng mình nữa. Cái từ cuối là hoàn toàn có vấn đề luôn ấy.
Tôi không rõ tại sao mình lại nói ra điều như vậy nữa.
Tôi không khỏi nhìn chằm chằm vào nhỏ.
“Ah, Nikaido san, sao cậu lại ở chỗ này chứ! Cậu cho mình xin một phút được không?!”
“Được, có chuyện gì thế?”
“Cá―! Oi!”
Có một học sinh cùng trước vừa mới gọi nhỏ.
Nhưng ngay khi được gọi, nhỏ ngay tắp lự quay trở lại với cái biểu cảm và tông giọng thường thấy.
“Shhh...!”
Khi rời đi, nhỏ quay về hướng tôi, đưa ngón trỏ lên miệng và nở một nụ cười xấu xa.
“Cái quái gì vậy chứ?”
Vô số những thắc mắc lướt qua tâm trí tôi cùng một lúc, và sau đó tôi cảm thấy lồng ngực mình nặng trĩu.
---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Nay ngồi edit lại cái prologue bộ "Osananajimi kara no renai soudan. Aite wa oreppoi kedo chigau rashii" xong mới có tgian làm chap 3, sry anh em :))))
Mà thú thực với anh em là dịch cái chap này tôi bị lú thực sự, chất lượng eng chap này tệ hơn hẳn, nhiều đoạn không hiểu tại sao chúng nó lại nói về chủ đề này luôn ấy, check raw thì đúng là nó rối như vậy thật và bên eng những khúc đó là dịch đúng thế luôn nên là thôi, có gì mong anh em lượng thứ :))))
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Với lại mai sủi nhá các ông, mãi mới có thời gian đi đây này :(( ai xem rồi review giúp tôi phim ổn áp không :))