Mọi thứ đều bắt đầu kể từ khi tôi vẫn còn bé.
“Bọn mình sẽ mãi mãi là bạn bè, đúng chứ, Hayato?”
“Đúng thế, bọn mình sẽ mãi luôn là bạn bè, Haruki!”
Những bông hoa hướng dương đang nở rộ trong vườn, chai nước chanh đã trống rỗng, và thanh âm của những chú ve đang kêu lên.
Vào một buổi chiều tà cuối hè tại một vùng quê nọ, tôi đã có một lời hẹn ước với đứa bạn thân của mình.
Một sự trao đổi khá bình thường bằng cách đan ngón tay út của chúng tôi lại với nhau, chúng tôi đã cầu mong một cuộc hội ngộ khi phải đối mặt với sự chia lìa mà không thể làm được gì khác cả.
Bảy năm đã trôi qua kể từ ngày đó.
“To vãi….”
Tôi, Kirishima Hayato đã bất chợt ý thức được điều này khi trông thấy ngôi trường mới mà mình sẽ theo học.
Không giống như ngôi trường ở quê, ngôi trường này to và đẹp hơn nhiều, khiến mắt tôi suýt chút nữa là phải xuýt xoa nhìn ngang ngó dọc rồi.
Tôi không khỏi nghĩ tới những điều mà tôi đã bỏ lỡ trong quá khứ.
Dù sao thì, không muốn bị choáng ngợp lâu thêm nữa, tôi lấy lại tinh thần và thẳng hướng tiến tới phòng giáo viên.
Có vẻ như mọi thủ tục giấy tờ rườm rà cũng đã được hoàn thành hết rồi, nên tôi cùng với giáo viên chủ nhiệm đi thẳng tới lớp.
Phía trên cánh của là một tấm bảng hiệu với dòng chữ “1-A” được viết trên đó.
Ngay từ lối vào, những ánh mắt tò mò hứng thú đã như thể đang đâm xuyên qua tôi vậy, khiến tôi cảm thấy lo lắng.
“Mình tên là Hayato, Kirishima Hayato. Mình là là một tên quê mùa, mộc mạc, chất phác tới từ Tsukinose, nơi mà các bạn có khi còn trông thấy được cả khỉ, hươu, và heo rừng trên đường ấy.”
Thật là một lời giới thiệu đậm chất tự ti làm sao, và mặc dù là tôi không có tự hào về nó, nhưng có vẻ như biểu cảm của tôi đã khiến các bạn cùng lớp bật cười.
Tôi thở phào nhẹ nhõm bởi ngày đầu tiên ở trường mới của tôi đã bắt đầu khá là tốt.
Vì tôi đã chuyển từ vùng quê lên thành thị, không những vậy mà lại còn là vào giữa tháng bảy nữa chứ, tôi cảm thấy có chút không yên lòng về chuyện đó.
Cơ mà, có một điều khác đang khiến tôi hứng khởi cơ.
Việc chuyển tới cùng một thành phố với Haruki Nikaido, người mà tôi đã có một lời hẹn ước khi còn nhỏ đã khiến tôi cực kỳ phấn khích. Có lẽ sẽ có cơ hội để tôi gặp câu ta đây.
“Chỗ ngồi của em thì….có một chỗ trống cạnh Nikaido đúng không nhỉ?”
(Nikaido… ể?)
“Vâng ạ.”
Một trong số những nữ sinh giơ tay mình lên và ra hiệu, “Của cậu đây”.
Nhỏ là một cô nàng cực kỳ xinh đẹp.
Nhỏ có đôi mắt to và tròn, cùng với một mái tóc dài được chải chuốt kỹ lưỡng và tết thành từng búi ở hai bên.
Cái cách mà nhỏ cười về phía tôi đáng yêu cứ như thể một nụ hoa đang hé nở ấy.
Nhỏ là một cô gái giản dị, trang nhã và đáng yêu trông có vẻ khá là trưởng thành và cứ như thể nhỏ xinh ra là để làm mình chứ cho cụm từ “Yamato Nadeshiko” vậy. [note31203]
Ngược lại thì, khuôn mặt của đứa bạn thân chợt hiện ra trong tâm trí tôi khi tôi nghĩ, ‘Ồ, vậy là nhỏ này cũng tên là Nikaido, như tên đó ha’.
Tên đó là một gã tốt tính, cậu ta có lẽ sẽ cố gắng tiếp cận nhỏ và nói, “Việc chúng ta có cùng một tên chính là định mệnh đó.” cho mà xem.
Ngay khi nghĩ tới điều đó, tôi bật cười khúc khích trở nên nghẹn ngào.
“Rất vui được làm quen với cậu, Nikaido-san.”
Nhỏ trông có chút bất ngờ với phản ứng của tôi, nhưng trong thoáng chốc, nhỏ đáp lại với một nụ cười tinh nghịch mà có cái gì đó khá là thân thiện.
“Rất vui được làm quen với cậu, Kirishima-kun.”Vì một lý do nào đó mà tôi lại cảm thấy hoài niệm khi nhỏ nheo mắt nhìn về phía mình.
(Hử, tại sao mà mình lại cảm thấy hoài niệm nhỉ?)
Tôi nghiêng đầu, cố nghĩ. Nhưng các bạn cùng lớp thì lại không để cho tôi có cơ hội làm vậy vì họ đang tiếp cận tôi.
“Nè, Kirishima-kun, mấy lời cậu nói lúc nãy khi mà tự giới thiệu ấy, có thật không?”
“Thật sự thì, nơi đó xa xôi hẻo lánh tới mức nào cơ chứ?”
“Tại sao mà cậu lại chuyển tới đây từ một nơi xa xôi như vậy?”
Ngay khi tiết chủ nhiệm kết thúc, tôi đã bị vây quanh bởi các bạn cùng lớp và lần đầu tiên bị phơi bày ra trước một thử thách vô cùng khó khăn dưới hình thức là những câu hỏi về mình. [note31204]
“Um, lý do mà mình chuyển trường là bởi cha mình đột nhiên được chuyển công tác. Nơi mà mình từng sống là ở sâu trong vùng núi cơ, nơi mà mỗi ngày chỉ có 4 chuyến xe bus mà thôi, và ở nơi đó chúng mình còn có nhiều gia súc hơn cả số lượng người sinh sống ấy…. Thật lòng thì, mình chưa từng được vây quanh bởi nhiều thứ cho lắm ngoại trừ gà và cừu, nên mình có hơi chút bất ngờ.”
Khi tôi nhún vai sau khi nói những điều như vậy, các bạn cùng lớp liền bật cười và một số còn nói những câu như: “Cái gì vậy?”, “Thật ư?”, “Hài quá đó nha!”.
Tôi đã có ấn tượng tốt về những người bạn cùng lớp mới của mình, và có vẻ như là bọn họ cũng cảm thấy như vậy về tôi nữa. Vậy nên họ bắt đầu hỏi thêm một tràng những câu hỏi nữa.
“Cậu không có bạn gái hay gì ở đó ư?”
“Tìm ai đó tầm tuổi mình còn khó ấy chứ, nói gì tới việc kiếm bạn gái.”
“Thế cậu có bạn bè nào ở đó không? Cậu làm gì để giải trí vậy?”
“Về cơ bản thì, mình chỉ có một là ở một mình, hai là giúp đỡ việc đồng áng mà thôi… Ô! Có một tên từng là bạn tốt của mình đó. Cậu ta đã khiến mình nhảy xuống sông cùng cậu ta từ trên cầu, hay là trèo cây trên núi và rồi ngã xuống đất bởi cậu ta không có trèo xuống được, mình nghĩ cậu ta giống như là một chú khỉ hư hay một loài quái vật gì đó hơn là một người bạn ấy.”
Tôi kể về những điều đó trong lúc gọi nhớ lại những ký ức mà tôi đã có cùng với Haruki.
Nếu mà tôi phải nói gì đó, thì tất cả những gì tôi nhớ đó lại lúc nào cũng bị lôi kéo cũng như xô đẩy đi đây đi đó. Tôi chắc rằng nó không có thực sự là tốt, nhưng nó chắc chắn là những ký ức vô cùng vui vẻ.
*crắc*
“Ể?”
“...Ah.”
Tôi cũng không rõ tại sao, nhưng mà cùng lúc khi chúng tôi đang trò chuyện, tôi nghe thấy âm thanh của một thứ gì đó bị bẻ gãy từ phía bên cạnh mình.
Mọi người đều hướng sự chú ý của mình về phía nguồn gốc của âm thanh đó.
Đó chính là Nikaido-san ở chỗ ngồi bên cạnh tôi.
Trong tay nhỏ là một cây bút chì kim đã bị bẻ gãy làm đôi từ chính giữa.
Bản thân Nikaido-san trông cũng khá là bất ngờ nữa.
Một cô gái xinh đẹp, thơ ngây mà trông như thể hiện thân của “Yamato Nadeshiko” và trong tay nhỏ là một chiếc bút chì kim đã bị bẻ gãy.
Với cái tình huống lạ lùng này, các bạn cùng lớp của tôi đều lo lắng về nhỏ hơn là những câu hỏi mà họ đang định hỏi nữa.
“Nikaido-san?”
“Um, cái đó… có chuyện gì vậy?”
“Cậu ổn chứ? Cậu có bị thương không thế?”
“Ahaha, đừng lo, mình ổn mà. Cây bút này có hơi bị không được tốt cho lắm ấy mà.”
Nhỏ quyết định ném về phía tôi một câu hỏi như thể nhỏ đang cố gắng che đậy một điều gì đó. Mặt nhỏ có chút gì đó không được bằng lòng cho lắm.
“Đó là một cách nói khá là hay khi nhắc tới người bạn yêu quý của cậu đấy nhỉ.”
“Haha, đó là bởi cậu ta chính là người bạn thân nhất của mình mà.”
“Ồ, mình hiểu rồi.”
Tôi trả lời lại Nikaido-san trong khi nghĩ tới những kỷ niệm của tôi cùng với Haruki.
Sau đó, nhỏ bĩu môi rồi quay mặt đi hướng khác.