Trans + Edit: M1NO
----------------------
Có những điều mà tôi không thể tùy tiện nói ra.
Không phải là tôi có một mối quan hệ đặc biệt với Aisaka hay gì cả; chúng tôi chỉ đơn giản là bạn học và thường xuyên trò chuyện với nhau… Chỉ vậy thôi.
“… Biểu cảm trên gương mặt mày thì nói khác đấy.”
“Thế thì… có lẽ tốt nhất là đừng nên hỏi sâu vào chi tiết nữa.”
“Xin lỗi chúng mày nhiều.”
Thật tuyệt vời khi có những người bạn thấu hiểu như thế này.
Có vẻ như Akira và Shogo đã hài lòng, vì họ không gặng hỏi thêm về Aisaka nữa.
(… Không lẽ…?)
Tất nhiên, kể từ đó, tôi vẫn tiếp tục gọi cho Aisaka nhờ sức mạnh của cộng sự.
Mặc dù cô ấy đã nói rằng cổ không còn tự làm đau bản thân khi ở trong trạng thái bình thường và không muốn bị kéo vào rắc rối của Murakami nữa, nhưng khi tò mò, tôi vẫn không thể nào kiềm được mà hỏi về tình trạng gần đây của Aisaka.
Nó đã trở thành một thói quen của tôi mất rồi.
(Thôi thì, chắc cũng không sao đâu. Lúc nào cô ấy cũng chiều theo ý mình hết!)
Mặc dù vậy, tôi vẫn chưa tự mình chạm vào cô ấy.
Lần nào cũng vậy, tôi đều tự trách bản thân rằng tại sao mình lại hèn nhát đến thế, nhưng tôi cũng sợ rằng nếu tôi làm vậy, tôi sẽ chẳng thể nào dừng lại được mất. Có vẻ như con đường trở thành kẻ tồi tệ nhất vẫn còn khá xa vời ha.
Nhưng có lẽ, mọi chuyện sẽ thay đổi vào hôm nay!
“Heheh…”
Vì có bạn bè ở xung quanh nên tôi đã cẩn thận che miệng lại rồi, cho nên không sao cả.
Giờ thì, tại sao mình lại run rẩy vì phấn khích thế này…? Lý do là vì sau giờ học hôm nay, cuối cùng tôi cũng sẽ được chạm vào một cô gái khác ngoài Aisaka!
Tôi đã thu hẹp các lựa chọn của mình xuống chỉ còn Wagatsuma… Và sau khi đã cân nhắc nhiều yếu tố, hôm nay tôi sẽ quyết định thôi miên cô ấy.
(Tôi biết Aisaka sẽ rời đi ngay khi tan học… Mặc dù tôi không theo dõi cô ấy trên quãng đường trở về nhà, nhưng tôi đã tính toán kỹ càng tất tần tật về nơi cô ấy sẽ ở một mình.)
Phần tri thức bên trong tôi đang hí hửng lau kính.
Mặc dù việc thôi miên Aisaka để tiến triển xa hơn có thể không đảm bảo, nhưng đồng đội của tôi giờ đây đã thực sự hoạt động như thể là một phần trong tôi vậy.
Hôm nay lại nhờ đến mày nhé đồng đội của tao, và cảm ơn vì sự phấn khích và niềm cảm hứng này – Vậy nên, tôi nhất định mình sẽ "tóm" được con mồi, Wagatsuma!
"Được rồi, hôm nay chúng ta hãy làm hết sức những gì có thể nhé~!"
"S-sao tự nhiên nay mày lại nổi hứng thế?"
"Hóa ra được gần gũi với gái cũng khiến mình hừng hực đến vậy sao!"
Dĩ nhiên là có đủ thứ khiến mày phấn khích rồi! [note59822]
Suốt cả buổi sáng, tôi duy trì trạng thái căng thẳng cao độ của mình, và khi đến giờ nghỉ trưa, vì phải sạc điện thoại để chuẩn bị cho Wagatsuma nên tôi đã không gọi Aisaka.
Dù có đôi chút thất vọng, nhưng rõ ràng việc có quan hệ tốt với cô ấy vẫn còn ảnh hưởng khá nhiều tới tôi.
“Oh, Masaki-kun!”
Ngay khoảnh khắc chúng tôi chạm mắt nhau trên hành lang, Aisaka tách khỏi nhóm bạn và chạy đến bên tôi.
“Chào cậu nhé, Aisaka!”
“Tớ tìm thấy cậu rồi nè, Masaki-kun♪”
… Chết tiệt, cô ấy đáng yêu quá đi mất.
Tạm gạt bỏ những suy nghĩ về Saika Wagatsuma sang một bên, tôi kìm nén mong muốn thôi miên Aisaka lại và dẫn cô ấy đến một phòng học trống.
"Dạo gần đây ở trường cậu nói chuyện với tớ nhiều hơn thì phải?"
"Ừm. Nhưng chuyện này bình thường mà phải chứ? Dù sao thì chúng ta cũng là bạn cùng lớp. Và là bạn bè nữa."
“Ừ…”
Dù Aisaka nói vậy, nhưng nụ cười của cô ấy vẫn trông thật dễ thương làm sao.
Bực mình thật, hễ cứ nói chuyện với Aisaka là y như rằng bị mấy thằng kia liếc nhìn. Nkhi bắt gặp nụ cười rạng rỡ của cô ấy, tôi bất giác hiểu ra tại sao mọi người lại thích Aisaka đến vậy. Dĩ nhiên, bị lườm một cách vô cớ thì cũng chẳng hay ho gì, nhưng khi nhìn qua cách cư xử của cô nàng, tôi cũng đồng cảm với cảm xúc của bọn họ.
"Trông cậu tươi vui thật đấy, Masaki-kun. Có chuyện gì vui sao?"
"Hả? Cậu nhìn ra à?"
"Tớ biết mà. Thế có chuyện gì vậy? Tớ tò mò quá."
"...Không có gì đặc biệt đâu."
Aisaka khúc khích cười tinh nghịch, đôi mắt cô long lanh như thể đã tìm thấy con mồi. Cô ấy nghiêng người lại gần tôi hơn.
Tôi chưa bao giờ nhìn thấy biểu cảm này trên khuôn mặt Aisaka. Nó khiến trái tim tôi loạn nhịp, thậm chí còn đập mạnh hơn cả cảm giác hồi hộp khi ở gần bên cô ấy nữa.
"Làm sao để moi thông tin từ cậu đây... Hmm..."
Khoảng cách gần đã đành, mùi hương trên người cô ấy còn quá sức ngọt ngào nữa cơ.
Tôi biết chắc rằng giờ mặt mình đang đỏ như gấc vậy, và Aisaka cũng biết điều đó. Cô ấy đứng cạnh tôi và nhẹ nhàng vai chạm vai.
“Nào, nào, nói đi Masaki-kun ♪”
“Ư…”
Đây chính là sức ép áp đảo đến từ một nàng gal hướng ngoại sao?!
Lớp phòng thủ của tôi không tài nào chống đỡ nổi sức tấn công mãnh liệt này… hay nói đúng hơn, chẳng phải Aisaka đang xâm chiếm không gian cá nhân của tôi một cách bất thường sao?!
"À, nhân tiện thì, tớ chỉ cư xử như thế này với bạn thân thôi đó? Nên mình không có ý trêu chọc hay làm gì ác ý với cậu đâu."
“Tớ… hiểu rồi…”
Nó chói quá… chói đến mức cảm giác như mắt tôi sắp bị thiêu cháy vậy.
Sau vài lần chạm vai nhẹ nhàng, cô ấy nhìn chằm chằm vào tôi... và ngay khoảnh khắc ánh mắt chúng tôi chạm nhau, cô ấy lại nở nụ cười. Nụ cười ấy khiến tôi xấu hổ đến mức phải quay mặt đi.
(Từ bao giờ mà mình lại lạc vào một thế giới rom-com thế?)
Tôi nghiêm túc tự hỏi, cảm giác như Aisaka đang chiếm hoàn toàn thế thượng phong.
"Thôi, trêu chọc đủ rồi. Xin lỗi vì đột nhiên như thế nha."
“Không sao đâu.”
"Mình thích nói chuyện với cậu, Masaki-kun. Vui lắm đó. À, để tớ nói cho cậu biết nhé, mình không hề chế giễu cậu đâu. Đừng hiểu lầm ý tớ."
“Tớ hiểu rồi.”
"Được rồi! Vậy thì bây giờ mình quay lại với mọi người đây."
Vẫy nhẹ bàn tay, Aisaka bước đi.
"M...mệt quá."
Tôi chưa bao giờ ngờ rằng mình sẽ một có cuộc trò chuyện như vậy với Aisaka... Nhưng khi nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của cô ấy, tôi không khỏi lo lắng rằng nếu để Aisaka phát hiện ra những suy nghĩ thật sự của mình, cô ấy sẽ nhìn tôi với ánh mắt khác.
Nhưng chỉ đơn thuần sợ hãi thì chẳng giải quyết được gì.
Tôi hạ quyết tâm chinh phục mục tiêu tiếp theo, Wagatsuma, đồng thời ghi nhớ bài học rằng tuyệt đối không được để lộ tẩy.