Trans + Edit: M1NO
-----------------------
Tôi chưa bao giờ được chiêm ngưỡng nụ cười nào rực rỡ đến mức như thiêu đốt cả ánh mắt tôi đến thế.
Thường thì tôi không phải kiểu người dễ dàng nhận lời cảm ơn. Ngược lại, có lẽ tôi mới là người cần phải xin lỗi Aisaka nhiều hơn mới đúng... Dù sao thì, được cảm ơn như thế này thực sự khiến tôi cảm thấy hạnh phúc. Và thật lòng mà nói, tôi mừng vì đã làm được điều gì đó tốt đẹp cho cô nàng.
“Ừ thì… cậu đã vô tình nhìn thấy hết rồi đúng không? Không ai trong gia đình hay bạn bè tớ hay biết cả.”
“Nếu không nhận ra điều này, có khi tớ đã chẳng can thiệp đến mức ấy… Aisaka, dù tớ nghĩ cậu đã ổn rồi, nhưng… đừng vì một người như hắn mà làm tổn thương bản thân nữa nhé.”
“………………”
“Aisaka?”
Khi tôi lo lắng nhìn Aisaka đang đứng bất động, cô ấy ngước nhìn lên bầu trời rồi cất tiếng.
“Tớ sẽ không làm điều đó nữa... Tuyệt đối không. Cảm ơn cậu nhiều, Masaki-kun.”
“Cậu lại cảm ơn tớ nữa à…”
“Hehe, đừng ngại, mình chỉ muốn nói lời cảm ơn thôi. Masaki-kun chắc hẳn đã hành động vì tớ mà, phải chứ?”
“À, ừ, nhưng…”
"Vậy thì chỉ cần cảm ơn là đủ rồi. Cảm ơn cậu nhiều lắm."
Whoa, tâm trạng tôi lúc này đang vô cùng rối bời!
Hạnh phúc, ngượng ngùng, tội lỗi, và… không biết còn gì nữa, nhưng mớ cảm xúc mâu thuẫn này đang giằng xé tôi đến mức cảm giác như bản thân đang sắp nổ tung vậy…!
Trong lúc cố gắng trấn tĩnh bản thân bằng lon nước trái cây vừa mua, tôi tiếp tục lắng nghe cô nàng.
"Ừ thì... anh ta có vẻ xem thường tớ, có lẽ anh ấy nghĩ tớ sẽ răm rắp tuân theo những gì anh ta nói."
"Vậy nên hắn ta mới đến đây hôm nay sao?"
"Ừm... nhưng có lẽ anh ấy sẽ không xuất hiện lần nào nữa đâu. Anh ta có lẽ đã hiểu rõ vị trí của bản thân, và cả cảm xúc của tớ rồi. Còn nếu anh ta tiếp tục quấy rầy, tớ sẽ nhờ đến sự can thiệp của cảnh sát.”
Thực ra, nhờ cảnh sát giúp đỡ cũng chẳng phải là ý tồi. Aisaka cười nhẹ.
Vào lúc ấy, khi cuộc trò chuyện sắp kết thúc và chúng tôi chuẩn bị rời đi... thì bỗng dưng những lời nói tiếp theo của Aisaka khiến tôi như bị đóng đinh tại chỗ vậy.
"Nhưng cậu biết không... tớ không thích chỉ được nhận lại.”
"Đừng lo lắng về điều đó."
"Mình cũng muốn làm gì đó cho cậu. Tớ có nên để cậu chạm vào ngực tớ không?"
“……!?!?!?!?”
Chạm vào…… ngực á…??????
Chờ đã, Aisaka đang nói gì vậy? Đúng là mắt tôi đang mở to hết cỡ rồi... nhưng ánh mắt tôi cứ vô thức dán chặt vào ngực cô ấy.
Không biết từ lúc nào, hai chiếc cúc áo đã được cởi ra, và bộ ngực đầy đặn của Aisaka đang chào đón tôi một cách nồng nhiệt... Không, đợi đã, đó không phải là lời mời, ý tôi là, ‘chào buổi tối!’.
“Cậu thấy sao?”
“Không, không! Không ổn chút nào, cậu đang nghĩ cái quái gì thế!!”
Nếu cô ấy đang ở trong trạng thái thôi miên thì còn được, nhưng mà làm vậy khi Aisaka vẫn còn tỉnh táo thì... Tôi cũng muốn lắm chứ, nhưng thật sự không thể!
Chờ đã, vậy đây có phải là cơ hội ngàn năm không!? Bình thường thì cô ấy là người chủ động chạm vào tôi, nhưng giờ tôi lại có cơ hội được chạm hợp pháp vào những chỗ đó... Mình có nên chạy trốn hay là...!?
"Chạm vào không làm chúng nhỏ đi đâu, cậu biết chứ? Nhìn này?"
Aisaka đẩy ngực ra phía trước khiến những bầu ngực căng tròn nảy lên trước mắt tôi.
Bất kể đã ngắm nhìn chúng không biết bao nhiêu lần, vẻ đẹp tuyệt vời của đôi gò bồng ấy vẫn hệt như bước ra từ giấc mơ thời học sinh. Bàn tay tôi đưa ra như muốn chạm vào... nhưng rồi sự nhút nhát lại khiến tôi làm hỏng hết tất cả mọi chuyện. [note59222]
"C-chờ đã, chuyện này không đúng! Aisaka, chắc hẳn cậu đang rất mệt mỏi vì tất cả những gì đã xảy ra đúng không!?"
Ah, cái thằng ngu này… Aisaka đã đồng ý cho mày chạm vào cô ấy rồi, vậy mà mày lại xử lý như thế đấy. [note59223]
Có lẽ tôi chỉ có thể làm chuyện "biến thái" với những cô gái đang bị thôi miên.
Trong khi tôi vẫn còn đang tuyệt vọng với những suy nghĩ này, Aisaka cười khúc khích và buông ra một câu nói khiến tôi lại càng thêm lúng túng hơn.
"Haha ♪, Masaki-kun đúng là ga lăng mà!"
Ga lăng gì chứ? Đó là điều xa vời nhất đối với tớ đấy, Aisaka!
Tôi không biết Aisaka nghiêm túc hay chỉ đang trêu đùa, nhưng tôi đã bỏ lỡ một khoảnh khắc biến thái mà có lẽ chỉ xảy ra đúng một hoặc hai lần trong đời mà thôi... Thật đáng buồn mà.
“Nghe cậu nói thế chắc hẳn cậu đang rất vui ha.”
“…Ừm.”
Vậy nên… làm ơn, ngừng cười đi vì nó khiến trái tim mình loạn nhịp mất.
Trước giờ tôi chưa từng hẹn hò với ai cả, là trai tân nên… điều này kích thích quá.
"Giờ tớ phải về nhà rồi. Mọi thứ ổn thỏa rồi chứ, Aisaka?"
“Ah… ừm chắc vậy.”
Đã gần sáu giờ.
Trời xung quanh bắt đầu tối dần, mà khu này không phải lúc nào cũng an toàn, nên tôi quyết định đi cùng Aisaka về nhà.
“Masaki-kun này… um.”
“Sao vậy?”
“Từ giờ… mình có thể nói chuyện với cậu nhiều hơn trong lớp được không?”
“Được chứ. Chúng ta là bạn cùng lớp mà.”
“Tuyệt!”
Ể... Vậy ra mình đang trải qua cảm xúc của tuổi trẻ sao...?
Tôi cảnh báo với Aisaka rằng nếu chuyện này bị lộ ra, nó sẽ không chỉ gây ra rắc rối cho tôi, mà còn ảnh hưởng đến những người khác nữa.
Sau đó, chúng tôi tạm biệt nhau.
“Hàaaaa…”
Mệt quá… mệt không tưởng tượng nổi.
Ban đầu, tôi chỉ tính lợi dụng sức mạnh của công sự để thỏa mãn lòng ham muốn của bản thân mà thôi.
Nhưng cũng giống như người ta thường nói đó, ‘chúng ta đâu thể biết trước được điều gì.’▼△
“Bái bai, Masaki-kun.”
Tôi nhìn theo bóng lưng của Masaki-kun biến mất vào màn đêm xa xăm rồi về nhà.
Sau đó, tôi ăn tối rồi tắm. Thời gian cứ thế trôi qua, và tôi đang ngồi trên chiếc giường giết thời gian và ôm chặt gối ôm của mình.
“…Masaki-kun…”
Masaki Kai-kun… người đã dính líu đến tôi ở một nơi không ngờ tới đã vô tình biết được bí mật của mình… nhưng đồng thời, cậu ấy lại là người đã hành động vì lợi ích của tôi.
“Cậu ấy đã giúp mình…”
Masaki-kun cũng nói vậy, nhưng tôi thực sự không biết chuyện gì đã xảy ra với cậu ấy.
Cảm giác thật kỳ lạ... Nói là sức mạnh siêu nhiên được kích hoạt - thứ mà người ta gán cho là hoang đường lại nghe có vẻ dễ tin hơn. Mặt khác, nó lại khiến tôi cảm thấy có thể thấu hiểu được phần nào mọi chuyện.
"Giọng nói của Masaki-kun thật ấm áp... nó khiến lòng mình nhẹ bẫng.”
Tôi đã vô tình nói ra mất rồi, và Masaki-kun đã nghe thấy nó... Chẳng hiểu sao mỗi lần nghe giọng cậu ấy, mình lại cảm thấy thế này.
"...Liệu có liên quan gì đến những giấc mơ gần đây của mình không nhỉ?"
Dạo gần đây tôi cứ hay mơ.
Mơ về việc tôi dành thời gian với một cậu bạn. Đôi khi chúng tôi chỉ nói chuyện bình thường, đôi khi, mình còn ôm cậu ấy trong mơ nữa cơ… Giấc mơ đó thật lạ lùng, nhưng dường như tôi lại đang tận hưởng khoảng thời gian ấy... và trân trọng những khoảnh khắc này.
"Thật kỳ lạ? Đúng là một giấc mơ kỳ lạ mà."
Tôi không nhớ hết mọi chi tiết bởi vì nó chỉ là mơ thôi.
Nhưng cậu bạn trong giấc mơ ấy thật sự rất dễ thương... Không phải dễ thương về ngoại hình, mà là tính cách và cách cư xử của cậu ấy.
[Dạo này cậu có ổn không?]
[Nếu có chuyện gì xảy ra, nhất định phải kể cho tớ nghe nhé?]
[Mình muốn chạm vào ngực cậu... nhưng màmình ngại quá.]
[Hey, thế nếu cậu đến chỗ tớ thì sao?]
Sự quan tâm của cậu bạn đó dành cho tôi và cách cậu ấy ngại ngùng trước những điều nhạy cảm... Dù không hề nghĩ đến việc đáp lại lòng tốt ấy, nhưng khi nhìn thấy khía cạnh ngây thơ đáng yêu đó của cậu, tôi lại chỉ càng muốn chiều chuộng cậu hơn thôi.
“Bình thường, dù chỉ là mơ, mình cũng không muốn để người lạ chạm vào người. Nhưng giấc mơ đó thì hoàn toàn khác biệt... Mình không hề cảm thấy khó chịu hay bất tiện gì cả.”
Thật là một cảm giác kỳ lạ.
Giọng nói của cậu ấy chạm thẳng vào trái tim tôi… như thể những bức tường ngăn cách trái tim ấy đã bị gỡ bỏ vậy. Nó khiến tôi cảm thấy vô cùng nhạy cảm trước những dã tâm và lòng tốt, giọng nói đó…
Sự tử tế chân thành của cậu ấy chạm đến tận tâm hồn tôi!
“Nó giống như mình có thể hiểu được tấm lòng của cậu, cũng giống như cậu ấy có thể nhìn thấu tâm can mình vậy.”
Đúng vậy, đó là lý do tại sao giấc mơ đó không hề khó chịu.
Bởi vì tôi có thể mơ hồ cảm nhận được trái tim cậu ấy... đó là lý do tại sao sự quan tâm và lòng tốt của cậu lại khiến tôi hạnh phúc đến vậy. Vậy nên tôi đã cho phép người đó làm những gì cậu ấy muốn, và nếu được đề nghị, tôi cũng muốn được làm gì đó cho cậu.
"Mình chẳng hề muốn chống cự, thật ra còn muốn chiều theo ý cậu ấy nữa là… à, nhưng mà mình đang nghiêm túc với một giấc mơ quá đấy."
Tuy vậy, đó lại là một giấc mơ và cảm giác sống động đến kỳ lạ.
Tại sao bây giờ mình lại cứ suy nghĩ về giấc mơ này thế...? Là bởi vì cậu bé đó khiến mình nhớ đến... Masaki-kun.
Vẻ ngoài quen thuộc và giọng nói của cậu khiến tôi liên tưởng đến Masaki-kun.
Chính vì vậy mà tôi đã lỡ buột miệng hỏi ra một câu hoàn toàn vô duyên về việc giọng nói của cậu ấy có dễ chịu hay không.
"Giấc mơ là giấc mơ, thực tại là thực tại... thế mà mình cứ trộn lẫn chúng vào nhau thế này. Mình bị làm sao thế nhỉ?"
Vô thức, tôi ôm chặt lấy con thú bông bố mua tặng sinh nhật năm ngoái.
"Càng tiếp xúc với những người như Masaki-kun, mình càng nhận ra bản thân đã từng vô tâm với mọi người xung quanh đến mức nào… Nhưng thật may mắn khi mình đã nhận ra điều đó trước khi bước tiếp, quả là vậy."
Đó là lý do tại sao tôi không còn bận tâm đến cú sốc ngày ấy nữa.
Dù đứng trước nguy cơ bị gia đình bỏ rơi, dù nghe những lời cay nghiệt từ bố, thì thật sự, tôi chẳng còn quan tâm đến bất cứ điều gì trong số đó nữa rồi... Ngay cả việc tránh xa những hành động làm tổn thương bản thân mình cũng vậy.
"...Mình cứ nghĩ về Masaki-kun."
Tôi vẫn muốn biết... Masaki-kun rốt cuộc là người như thế nào?
Thực sự thì, nói chuyện với cậu ấy thú vị lắm… Vậy nên, hôm nay khi rủ cậu ấy đi chơi cùng, đó hoàn toàn là lời mời chân thành.
"Nhưng... Mình không thể nói những điều kiểu như 'Mình tin cậu vì có một cậu bạn trong giấc mơ của mình trông giống cậu lắm luôn.'. Nghe cứ kỳ kỳ với Masaki-kun sao ấy."
Mình chỉ đơn giản là... muốn trở thành bạn của Masaki-kun, thế thôi!
Mặc dù có nhiều điều thắc mắc, cũng có những điều khiến mình băn khoăn, nhưng tôi nghĩ tôi có thể tin tưởng Masaki-kun nên như vậy là đủ rồi.
“...Hehe, mong chờ ngày mai quá đi♪”
Từ trước đến nay, tôi có từng háo hức đến trường đến thế này không nhỉ? Và hơn hết, mình có từng khao khát được nói chuyện với một người nào đó đến thế này không?
Chẳng biết bây giờ Masaki-kun đang làm gì nhỉ?
Nghĩ đến đó, tôi cứ giữ tâm trạng vui vẻ của mình cho đến tận khi chìm vào giấc ngủ.
▼△
Không cần nhờ đến sức mạnh của cộng sự, tôi vẫn có thể chủ động giúp đỡ Aisaka.
Sự việc này có vẻ ảnh hưởng tích cực đến Aisaka nhiều hơn những gì tôi tưởng, bởi vì kể từ ngày hôm đó, tôi đã nói chuyện với Aisaka thường xuyên hơn.
Tất nhiên, trong lớp học, chúng tôi không thể nói chuyện nhiều vì những ánh mắt dè chừng của mấy thằng bạn thân và các bạn học khác... Nhưng đó vẫn là một sự thay đổi đáng kể so với trước đây đối với tôi.
“Này này, sao hôm nay mày thân thiết với Aisaka thế?”
“Đúng đó, đúng đó! Sáng nay cô ấy thậm chí còn chào mày nữa cơ mà?”
“À, thì…”
Mọi chuyện không diễn ra đột ngột, nhưng có vẻ nó đang thu hút sự chú ý của hai thằngbạn thân. Họ tò mò không biết dạo này tại sao tôi lại nói chuyện với Aisaka nhiều như vậy.
“Chỉ là vài lý do khác nhau ấy mà.”