Teniireta Saimin Apuri de yume no Haremu Seikatsu o Okuritai

chương 5.4: hết vấn đề này lại đến vấn đề khác! (4)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trans + Edit: M1NO

-----------------------

Và rồi!

Dù vậy tôi vẫn phải vật lộn để giữ mình tỉnh táo trong suốt phần còn lại của môn học và ngay lập tức rời khỏi lớp khi tiết học khép lại.

“Cô ấy đây rồi.”

Tôi vừa nhận ra Wagatsuma bước ra khỏi phòng học, đúng như dự đoán của tôi.

Không hòa nhập được với các bạn khác, dáng người đơn độc của cô ấy cứ thế bước đi khiến Wagatsuma trở nên đáng thương hơn bao giờ hết.

“Ah…”

Khi tôi đang dõi theo bóng lưng của Wagatsuma, một bạn nữ khác vô tình va phải cô ấy. Có vẻ như là tai nạn do bạn nữ kia không chú ý, nhưng cô ấy thậm chí còn chẳng thèm nhìn lại Wagatsuma hay xin lỗi lấy một lời mà cứ thế dửng dưng đi tiếp.

Wagatsuma chỉ khẽ lảo đảo vì cú va chạm, nhưng cô ấy vẫn không hề ngước mặt lên khỏi mặt đất. Cô chỉ cúi đầu và tiếp tục bước đi.

"...Wagatsuma thật sự chỉ có một mình thôi sao? Thôi thì, mình không thể đánh mất cô ấy được."

Vừa định bước đi tiếp thì có người từ phía sau gọi tên tôi.

“Chờ đã, Masaki.”

Tôi nhận ra giọng nói ấy và quay lại – là lũ con trai lúc nào cũng trợn mắt lên nhìn tôi mỗi khi tôi trò chuyện với Aisaka.

“Ê này đợi chút? Chúng ta cần nói chuyện.”

“Không có hứng thú.”

“…!”

Ừ, tôi chả rảnh mà tiếp chuyện với bọn họ đâu.

Chắc bọn chúng lại định ca thán về chuyện tôi nói chuyện với Aisaka đây mà. Tôi chẳng muốn nghe bọn họ lôi thôi về điều mà tôi đã biết tẹo nào đâu, nhưng giờ thì, tôi chỉ quan tâm đến Wagatsuma thôi... Nói cách khác, tôi không muốn lũ này cản trở việc tôi theo đuổi kho tàng khiêu dâm của tôi.

“Xin lỗi, nhưng tôi đang vội.”

Kho tàng khiêu dâm là đỉnh xả hội!

Như để minh chứng cho điều đó, tôi trừng mắt nhìn chúng. Bọn họ có vẻ hơi bất ngờ trước ánh nhìn đó nên lùi lại.

Hah, giờ chẳng ai ngăn cản được tôi nữa rồi.

Nhận ra bóng dáng Wagatsuma đã biến mất, tôi vội vàng bước xuống cầu thang.

“Ah chết tiệt…!?”

Thế nhưng tôi đã trượt chân và ngã một cách hết sức quê xỉu.

May mắn thay, vì ngay phía trước là khu vực nghỉ chân [note59835], nên tôi không bị lăn xuống hết cả dãy cầu thang. Tuy nhiên, điều trớ trêu thay là Wagatsuma, người tình cờ có mặt ngay đã chứng kiến toàn bộ sự thể.

“… Cảm ơn cậu.”

” …………… “

Nói cho cùng, chỉ có mình Wagatsuma chứng kiến khoảnh khắc đáng xấu hổ này của tôi thôi.

Không chịu nổi, tôi gãi đầu và lẩm bẩm một tiếng gì đó. Nhưng Wagatsuma vẫn chẳng để lộ biểu cảm gì... Cũng đúng thôi, với mái tóc dài che kín mặt, tôi không thể nhìn thấy đôi mắt của cô ấy. Wagatsuma chỉ gật đầu nhẹ.

” …………… “

” …………… “

Bầu không khí giữa Wagatsuma và tôi bỗng trở nên căng thẳng đến ngột ngạt… Không một lời, Wagatsuma rời mắt khỏi tôi và lướt qua người tôi.

“…Sao vậy nhỉ?”

Một thoáng, tôi có cảm giác như cô ấy sợ mình, nhưng chắc là do tôi tưởng tượng mà thôi. Tôi đờ người ra nhìn theo bóng dáng Wagatsuma bước đi. Sau đó, tôi sực nhớ lại mục đích ban đầu rồi vội vã chạy theo cô nàng.

Sau khi rời khỏi trường và đi bộ một đoạn để đảm bảo không còn ai theo dõi, tôi gọi Wagatsuma lại.

“Wagatsuma!”

“Ơ?”

Được rồi, không còn gì để mất!

Vừa lúc Wagatsuma quay lại, tôi kích hoạt cộng sự của mình - Wagatsuma bất động hoàn toàn. Cô nàng hướng về phía tôi mà không nhúc nhích.

“Thôi miên có hoạt động không nhỉ? Wagatsuma, giơ tay phải lên.”

“Vâng.”

Theo lệnh, Wagatsuma giơ tay phải của cô ấy lên.

Sau khi xác nhận rằng thôi miên vẫn còn hoạt động hoàn hảo nhờ hành động dứt khoát của cô ấy, tôi ra lệnh cho Wagatsuma và cố gắng kìm nén sự phấn khích của mình.

“Dẫn tớ về nhà cậu… Nhân tiện thì, có ai ở nhà cậu không?

“Không có ai ở nhà cả.”

“Tớ hiểu rồi… Được thôi.”

Bước đầu tiên đã vượt qua! Đi thẳng về nhà cô ấy thôi.

Nếu tôi để thả lỏng chuyện này, bố mẹ cô ấy có thể quay lại bất cứ lúc nào, vì vậy hãy nhanh chóng hành động khôn ngoan để đạt được mục đích với Wagatsuma thôi.

“… Phew.”

Tim tôi đập thình thịch.

Làm những trò biến thái với phụ nữ bị thôi miên… Tôi cứ tưởng mình đã quen với cảm giác này sau những lần “thân mật” với Aisaka trước đó, nhưng giờ đây, khi đối mặt với Wagatsuma, sự căng thẳng ấy lại dâng trào.

Nhưng ngay cả như vậy, ham muốn dục vọng của tôi vẫn không hề suy giảm - tôi kiểm tra xem có ai đang ở xung quanh đây hay không. Sau khi xác nhận đã ổn thỏa, tôi nói.

“Wagatsuma… Thử ôm mình từ phía sau đi.”

…… Ừm thì, chẳng phải mọi chuyện thường bắt đầu thế này sao?

“Vâng.”

Đáp lại câu hỏi của tôi, Wagatsuma gật đầu và nhẹ nhàng ôm lấy tôi từ phía sau.

“…… Cái gì thế này? “

Khi cô ấy ôm tôi, một cú sốc mãnh liệt chạy dọc qua cơ thể.

Không chỉ áp sát người vào lưng tôi, mà vòng tay cô ấy ôm lấy eo tôi cũng chặt đến mức khó tin! Nhưng mặc kệ chuyện đó đi đã! Cái này là gì đây… Sự mềm mại mà tôi cảm nhận được trên tấm lưng này là sao chứ!?

(To… To quá…!)

Đúng vậy, cái cảm giác êm ái và kích thước tôi cảm nhận được ở phía sau lưng… Nó hết sức choáng ngợp.

Tôi không chắc về mức độ của nó là như thế nào, nhưng chắc chắn là nó to hơn nhiều so với Aisaka.

Wagatsuma sở hữu một bộ ngực lớn, nhưng không ngờ rằng nó lại to đến mức như vậy… Sức mạnh của cô ấy đến cỡ nào thế?

“… Ngực cậu to cỡ nào vậy?”

“H.”

“… Biến thái.”

Ừ… ừ, Wagatsuma dâm thật.

Tôi luôn nghĩ dáng người của cô ấy không đẹp, nhưng không ngờ Wagatsuma lại giấu một thứ tuyệt vời như vậy bên trong... Cô ấy đúng là một cô gái hư hỏng mà.

///

Chuyển cảnh///

À, nhân tiện, tôi nghe nói Aisaka là F-cup.

(Cũng to phết đấy. Nhưng mà...)

Vấn đề của trường tôi là có quá nhiều bạn nữ xinh đẹp, dáng người lại hoàn hảo nữa

Mặc dù có cả tá cô gái tuyệt vời, nhưng đến giờ tôi chỉ mới thôi miên được Aisaka với Wagatsuma thôi... Tôi đúng là vô tích sự.

“Không đợi được nữa rồi! Wagatsuma! Mau dẫn tớ về nhà cậu đi!”

“Vâng.”

Sau khi buông cô ấy ra một lúc, tôi đi về nhà Wagatsuma.

Bên trong tôi đang rất căng thẳng, nhưng đàn ông thì phải luôn giữ bình tĩnh. Vào nhà của Wagatsuma không có nghĩa là tôi sẽ làm gì đó đồi bại ngay lập tức.

“Ở đây.”

“Ah.”

Qua cuộc trò chuyện trên đường đến đây, tôi nhận thấy Wagatsuma trả lời khá ngắn gọn và hời hợt.

Lúc đầu Aisaka cũng vậy, nên có thể Wagatsuma chỉ là kiểu người ít nói thôi.

” …………… “

Và còn một điều nữa tôi nhận thấy về ngôi nhà này - bầu không khí ở đây có vẻ hơi ảm đảm và cô đơn.

“Tớ nghe nói bố mẹ cậu không có ở nhà, không biết khi nào họ về nhỉ?”

“Không biết… Nhưng tớ nghĩ họ sẽ về muộn.”

“Oh, tốt quá.”

Tôi vừa trò chuyện vừa không quên quan sát bên trong ngôi nhà. Dù có dấu hiệu rõ ràng của sự sống, nhưng cảm giác cô đơn vẫn bao trùm. Khi được cho phép vào phòng Wagatsuma, tôi nhận thấy căn phòng của cô ấy khá là sạch sẽ và ngăn nắp, đồ đạc thì không lộn xộn, nhưng lại có vẻ hơi tẻ nhạt so với một cô gái ở độ tuổi này.

Phòng của chị gái tôi và Aisaka thì sống động hơn nhiều.

“Dù sao thì, Wagatsuma!”

“Vâng.”

Chà, phòng thì cũng chẳng quan trọng… Bắt đầu thôi!

“Được rồi, đi vào thủ tục nào… Cởi quần áo của cậu ra.”

“Vâng.”

Nói rồi… Tôi nói rồi!

Cảm giác cấm kỵ lại ập đến với tôi, giống như với Aisaka vậy, cùng với sự mong đợi về điều gì đó tuyệt vời sắp diễn ra.

Theo như lời tôi, Wagatsuma cởi bỏ đồng phục, chiếc váy rơi xuống sàn với một tiếng phập.

“…Phew~”

Những gì bảo vệ trên người cô ấy chỉ còn lại chiếc áo sơ mi và quần lót… Lúc này, bộ ngực quá khổ không cân xứng của Wagatsuma nổi bật lên một cách ấn tượng.

“Đúng rồi, cởi chúng ra nhanh đi... Mau lên!”

“Vâng.”

Tôi cảm thấy mình giống như một phán quan độc ác vậy.

Vừa đưa tay định kéo áo cô ấy ra thì… khi nhìn thấy làn da bên trong, tôi… bị sốc

“…Ê này, Wagatsuma, đợi chút đã.”

“Vâng.”

Khi cô ấy định tháo lớp rào chắn cuối cùng, chiếc áo ngực, tôi ngăn Wagatsuma lại.

“Do quá phấn khích nên tớ có hơi vội vàng và bỏ qua một vài chi tiết... nhưng những vết thâm trên bụng, tay, và đùi cậu… là do đâu vậy?”

Khắp cơ thể của Wagatsuma xuất hiện vô số những vết trầy xước đã bắt đầu chuyển sang màu tím xanh.

Vết bầm thường xuất hiện do bị đánh mạnh bởi một vật gì đó hoặc bị ai đó bạo hành... Tôi chờ đợi câu trả lời từ cô ấy, và tự hỏi rằng liệu có phải mình đang suy nghĩ quá nhiều hay không.

“Um, bố hay đánh đập tớ.”

“……………”

“Và mẹ tớ cũng không căn ngăn gì.”

Khi cô ấy nói ra điều đó, tôi bất giác nhìn lên trời.

Tôi hiểu rồi... Wagatsuma đang bị chính bố mình bạo hành... và mẹ cô ấy thậm chí còn không can thiệp nữa cơ... Ra là vậy.

“Xin lỗi, chờ tớ một lát.”

“?”

Tôi từ từ đưa tay lên trán và thở dài não nề.

"Cô gái này cũng có vấn đề riêng của mình à?"

Tại sao... tại sao mọi chuyện cứ phải diễn ra như thế chứ?

Tôi cũng đã từng cảm thấy như vậy với Aisaka rồi, nhưng tại sao những cô gái mà tôi muốn chơi đùa cùng bọn họ lại rơi vào hoàn cảnh như vậy chứ?

Này, công sự… Anh bạn cố tình giới thiệu cho tôi những cô gái có vấn đề chỉ để trêu chọc tôi đúng không?

“…Sao vậy?”

“Chuyện quái gì đang xảy ra với cậu thế…?”

Có vẻ như đang “có chuyện gì đó”, thôi được rồi, cùng bàn về vấn đề này thôi.

(Hết chương 5)

Truyện Chữ Hay