Hồi bé, Cẩm Tú đã từng mơ ước về cuộc hôn nhân sau này của mình. Cô ước mơ có cuộc sống gia đình như cha và mẹ cô, đó là điều mà cô ngưỡng mộ và hằng ao ước. cô đã từng mơ đến một ngày kết hôn, cô sẽ tìm một người đàn ông giống như cha mình, còn cô ư, cô sẽ làm một người phụ nữ dịu dàng, hiền từ như mẹ mình, và rồi sẽ sinh ra một bé gái thật dễ thương. Đó là toàn bộ định nghĩa của Cẩm Tú về cuộc sống hôn nhân, về hạnh phúc gia đình.
Từ khi kết hôn với Kỷ Viễn, Cẩm Tú càng nỗ nực hơn vì mục tiêu đó, cô hy vọng, cố gắng để trở thành một người vợ dịu dàng, đồng thời cô cũng hy vọng Kỷ Viễn sẽ trở thành một người đàn ông giống như cha mình, có thể gánh vác việc gia đình. Cô không mong đợi một cuộc hôn nhân giàu sang, cô chỉ hy vọng hôn nhân sẽ mang tới cho cô cuộc sống bình an, tràn ngập mơ ước. Cô bằng lòng kết hôn với Kỷ Viễn bởi cô cảm thấy Kỷ Viễn là người khá tốt, anh đối xử với cô rất tốt, có thể làm chỗ dựa tin cậy.
Nhưng bây giờ người đàn ông có thể tin cậy ấy lại đột nhiên dữ dằn với cô như một con sói, con sói ấy lao vào cô, muốn cắn xé cô. Kỷ Viễn không chỉ thay đổi thái độ sau những ân ái ngọt ngào, mà giờ đây còn điên cuồng gào thét với cô, vô duyên vô cớ đánh cô, sỉ nhục cô trước mặt bao nhiêu người.
Đây chính là cuộc hôn nhân mà cô vẫn mong đợi sao? Người đàn ông như Kỷ Viễn đã không cho cô một cuộc sống bình yên, cũng không chở thành chỗ dựa vững chắc cho cô, thậm chí còn không an ủi cô về mặt tinh thần. Ngược lại, anh đã hết lần này đến lần khác làm tổn thương cô, mọi thứ đã vượt quá giới hạn chịu đựng của Cẩm Tú. Thậm chí cô cảm thấy mình không thể cố gắng được nữa. Nếu cuộc sống gia đình cứ thế này thì thà không có còn hơn.
Tống Đoạt cũng bị đánh ngã sõng soài, anh ta nhìn thấy Cẩm Tú cũng bị tát, rồi quay sang thấy người đánh mình là Kỷ Viễn, nên dường như hiểu được phần nào. Anh đỡ Cẩm Tú dậy và đưa cô về nhà. Trên đường về, Cẩm Tú nói với Tống Đoạt rằng cô muốn tự mình đi về.
Tống Đoạt nhìn khuôn mặt Cẩm Tú trắng bệch, đột nhiên cảm thấy rất thương Cẩm Tú. Người con gái này vì ở bên cạnh anh mới bị đánh ra nông nỗi này. Lần đầu tiên trong đời anh có cảm giác thương xót và áy náy cho một người con gái. Do vậy Tống Đoạt cứ nhất quyết phải đưa Cẩm Tú về bằng được.
“Tôi chỉ đưa cô về nơi cô ở rồi tôi sẽ đi ngay. Tôi rất xin lỗi vì tất cả những điều đã gây ra cho cô khi nãy! Nếu cô từ chối không cho tôi đưa về thì tôi sẽ rất áy náy và sẽ rất buồn.”
Cẩm Tú không từ chối nữa, cô cuộn mình ngồi trên ghế lái phụ. Chiếc xe vút đi, đường xóc khiến chiếc xe nẩy lên, dường như nước mắt Cẩm Tú vừa rớt xuống.
Cẩm Tú trằn trọc suy nghĩ cả đêm, tới khi trời gần sáng, cô mới nhắn tin cho Kỷ Viễn: “Nếu như cuộc sống hôn nhân chỉ mang tới tổn thương và bạo lực, cùng với nỗi nhục nhã cho cả anh và em, thì cuộc sống hôn nhân ấy không còn gì là ngọt ngào, không còn gì là những rung động từ trái tim và sự khoan dung nữa. Cuộc hôn nhân ấy là sai lầm. Chúng ta ly hôn nhé!”
Kỷ Viễn vốn không có mặt ở buổi tiệc đó. Nhưng do một đàn em của Tống Đoạt đã lôi Đào Tử đi, muốn để Đào Tử mở mang tầm mắt. Đào Tử cũng làm bộ làm tịch kiếm về một bộ vest, lại còn mời cả Tiểu Ngư đi cùng. Tống Đoạt là thần tượng trong mắt Đào Tử. Với Đào Tử, Tống Đoạt vừa trẻ, vừa đẹp trai, lại có nhiều tiền. Con gái cứ vây quanh Tống Đoạt như ong thấy mật, trong khi Tống Đoạt lại hết sức lạnh lùng, không “nhắm” cô nào. Nhưng ngày hôm nay bên cạnh Tống Đoạt lại có một bóng hồng. Tới khi nhìn kỹ thì Đào tử mới lạnh cả người.
“Đây chẳng phải bà xã của Kỷ Viễn sao?” Đào Tử sợ mình nhìn nhầm, lại còn kéo cả Tiểu Ngư đang đứng bên cạnh, để chứng minh mình không nhìn lầm người.
Tiểu Ngư cũng nhận thấy mối quan hệ giữa Cẩm Tú và Tống Đoạt có chút gì đó bất thường, nhưng cô không nói gì cả.
Đào Tử lắc đầu, chép miệng trách Cẩm Tú hành động như thế là không đứng đắn. Anh Kỷ Viễn đối xử với cô ta tốt như thế, lúc nào cũng quan tâm tới cô ta, không ngờ bà chị nhà ta lại vớ vẩn với Tống Đoạt?
Đào Tử không kìm nén được cảm xúc đã gọi điện cho Kỷ Viễn. Trong điện thoại, Đào Tử cũng nói hơi quá.
“Kỷ Viễn anh mau tới đây đi, anh có biết Tống Đoạt không? Vợ anh đang nhảy cùng Tống Đoạt đấy. Họ còn ôm nhau chặt lắm, cười đùa với nhau, đúng là không biết xấu hổ gì cả. Anh đến mà dạy vợ anh đi này. Mau kéo chị ấy về đi, nếu anh mà không đến chắc Tống Đoạt dẫn chị ấy đi mất đấy. Chưa bao giờ nhìn thấy Tống Đoạt cười với phụ nữ như thế, nhưng tối nay em thấy Tống Đoạt cười rất tươi với vợ anh đấy!”
Tống Đoạt là mẫu người không sợ những vụ phiền toái.
Lúc trước Kỷ Viễn đã lấy lại được bình tĩnh, bây giờ anh không giữ được bình tĩnh nữa. Ngọn lửa tức giận lúc trước dường như sắp được dập tắt, nhưng đến khi nghe những câu nói của Đào Tử, những giận dữ trong Kỷ Viễn lại như ngọn lửa âm ỉ gặp gió thổi bùng lên cháy hừng hực. Kỷ Viễn vội vẫy taxi đi đến buổi tiệc. Đào Tử đứng ở cửa đón Kỷ Viễn, rồi đưa Kỷ Viễn vào, chỉ chỗ hành lang, nơi Cẩm Tú đang đứng uống rượu với Tống Đoạt.
Lúc Kỷ Viễn đến, đúng là lúc Cẩm Tú và Tống Đoạt đang bắt tay nhau. Kỷ Viễn không thể kìm nén ngọn lửa tức giận hờn ghen trong mình, máu trong người anh như cùng một lúc dồn lên đầu. Đôi chân anh dường như không phải tự bước đến trước mắt Cẩm Tú và Tống Đoạt nữa, mà đôi chân ấy bị cơn tức giận dẫn lối tới trước mặt hai người họ. Kỷ Viễn nghĩ sao cẩm Tú lại có thể như thế, một mặt thì sống chết với tên Quách Trường An, một mặt kia lại nắm tay tên Tống Đoạt đó. Đàn bà như thế thật quá đáng, không phải gian phu dâm phụ thì còn là gì nữa. Thậm chí lúc này, Kỷ Viễn còn nghĩ tới những phút ân ái của hai người tối qua ở nhà Cẩm Tú. Khi ấy Kỷ Viễn đã nghĩ cuối cùng thì vợ mình đã tỏ ra thoải mái hơn, bây giờ nghĩ lại chắc chắn có người hướng dẫn Cẩm Tú, nên Cẩm Tú mới thay đổi như thế.
Nghĩ tới đây, Kỷ Viễn không thể kìm chế được nữa. Anh ta lao tới, đánh ngã Tống Đoạt bằng một cú đấm, rồi lại tát Cẩm Tú một cái, không thèm nhìn hai người họ nữa mà bỏ đi ngay.
Tuy Kỷ Viễn đã rời khỏi bữa tiệc, nhưng sự đau lòng và tức giận vẫn chẳng nguôi ngoai được phần nào. Cả đêm đó, Kỷ Viễn chìm trong hơi men. Đêm nay, khách uống rượu ở quán của anh không nhiều, một mình anh ngồi một góc, uống hết cốc này đến cốc khác. Uống hết chỗ bia trên bàn, Kỷ Viễn lại gọi Tiểu Trạch lấy thêm rượu, Tiểu Trạch nhìn Tiểu Ngư đang đứng bên cạnh với ánh mắt hy vọng Tiểu Ngư sẽ đi khuyên Kỷ Viễn. Nhưng lúc này Tiểu Ngư cũng rất khó xử. Cô biết lúc này mà tới khuyên Kỷ Viễn thì chắc chắn sẽ bị mắng.
Tiểu Trạch đặt bia lên bàn rồi không dối được lòng mình, nói với Kỷ Viễn: “Anh, anh sắp trở thành vị khách sộp của quán chúng ta rồi đấy.”
Kỷ Viễn không nói gì lại vơ lấy chai bia uống tiếp.
Quán rượu mờ ảo, có người vừa lên khan đài hát, giai điệu vang lên trong bóng tối, hình dáng của cô gái trên sân khấu trông thật nhỏ bé. Đó là Tiểu Ngư.
Anh có thể để em đi cùng anh,
Nếu anh đã nói em không thể giữ chân anh được
Đường về đã tối rồi
Em lo lắng chỉ mình anh bước đi
Em nghĩ chắc vì em chưa đủ dịu dàng,
Không thể chia sẻ nỗi buồn trong anh
Nếu mọi điều không thể nói ra
Thì hãy giữ lại tiếc nuối trong lòng
Có phải em sẽ có cơ hội nắm lấy tay anh
Từ trước tới giờ em chưa bao giờ cầu xin anh một điều như thế!
………..
Lời bài hát vẫn chưa dứt, Tiểu Ngư bước tới bên Kỷ Viễn, nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh anh.
“Cút ngay, đừng có nói chuyện với tao nữa.” Kỷ Viễn đạp đổ chiếc ghế bên cạnh, chiếc ghế văng vào người khách ngồi bên. Vị khách tỏ ra không vui, làu bàu vài câu. Kỷ Viễn đột nhiên dằn chai rượu xuống rồi xông lên.
Tiểu Ngư lao tới ôm chặt lấy Kỷ Viễn, nhưng Kỷ Viễn vẫn cố lao về phía trước. Đào Tử chạy lại mới có thể giữ chặt được Kỷ Viễn.
Tiểu Ngư chạy tới xin lỗi vị khác nọ.
“Anh tôi uống nhiều quá, mong anh thứ lỗi, bàn này để em trả. Nếu ngày mai anh tới, em sẽ mời anh uống rượu.”
Câu nói của Tiểu Ngư coi như an ủi được vị khách nọ.
Nói xong Tiểu Ngư lại chạy lại phía Kỷ Viễn, nhưng lần này Tiểu Ngư không ngồi xuống bên cạnh anh, mà nhẹ nhàng hỏi: “Em nghĩ chắc anh uống nhiều rồi, một mình anh uống thì chẳng có nghĩa lý gì, hay là chúng ta cùng uống nhé. Có cần chơi trò oẳn tù tì không?”
Lần này Kỷ Viễn không đuổi Tiểu Ngư đi nữa mà nhấc chai cụng với Tiểu Ngư, rồi đưa chai bia lên tu ừng ực. Trong bóng tối, Kỷ Viễn ngửa đầu uống bia, hai hàng nước mắt từ hai bên chảy xuống.
Tiểu Ngư nhìn thấy vẻ tuyệt vọng và đau khổ của Kỷ Viễn, trong lòng cô cũng cảm thấy lo lắng và xót thương.
Cẩm Tú đi bộ một mình trên đường cả một ngày, đi mệt rồi, cô lại ngồi xuống ghế đá trong công viên nghỉ. Lúc cảm thấy đỡ mệt, cô lại đứng dậy đi tiếp. tới khi trời tối, cô đột nhiên nhớ lại điện thoại của mình đang tắt, nên cô lấy điện thoại bật nguồn lên. Nhưng cô không thấy cuộc gọi nào của Kỷ Viễn, toàn là cuộc gọi của Quách Trường An
Lúc đó cẩm Tú mới biết Quách Trường An bị thương, cô tới bệnh viện thăm Quách Trường An. Nhưng khi tới, có hai người ở cửa phòng chặn Cẩm Tú lại.
“Đề nghị cô xuất trình giấy tờ!” Hai người họ nói với giọng rất nghiêm túc.
“Tôi là bạn của Quách Trường An, lúc nãy anh ấy đã gọi điện cho tôi.” Cẩm Tú rút chứng minh thư và thẻ nhà báo của mình ra. Đúng lúc Quách Trường An thò đầu ra vẫy tay để Cẩm Tú vào.
Lúc này tình thần của Quách Trường An rất tốt, vết thương trên vai không sâu. Trương Khánh hình như đã biết được việc Quách Trường An đã chăm sóc cho bố Tiền Cảnh nên lúc ra tay cũng vẫn còn nghĩ tới chút tình nghĩa.
Bệnh viện mà Quách Trường An nằm lúc này cũng là bệnh vện mà bố Tiền Cảnh đang điều trị. Quách Trường An cũng vừa tới phòng bệnh thăm ông.
Ông cụ làm phẫu thuật tim, bây giờ cũng sắp được xuất viện. Ông cụ tỏ ra rất áy náy vì Quách trường An vừa là ân nhân bỏ tiền giúp ông điều trị nhưng cũng lại là người bắt con trai ông quy án.
Quách trường An không nói gì, chỉ hy vọng nếu ông cụ có gặp chuyện gì khó khăn thì cứ tới đồn cảnh sát tìm anh. Ông cụ không biểu lộ thái độ gì. Nhưng tới khi Trường An bước ra khỏi cửa, ông cụ đột nhiên nói: “Cảm ơn cháu đã cứu ta, còn về việc của con trai ta, ta đã nghĩ cả rồi, nó có tội thì nó phải đền tội. Chỉ có điều vì muốn trị bệnh cho ta mà nó mới đi tới bước đường cùng. Ta hy vọng khi xét xử nó thì nó có thể được xử nhẹ.” Nói xong nước mắt ông trào ra.
Trong lòng Quách Trường An cũng cảm thấy áy náy.
Phạm tội đều có lý do cả nhưng đó không phải là điều kiện để giảm hình phạt. Phạm tội thì phải chịu chế tài của pháp luật. Đây là phòng bệnh đặc biệt, căn phòng này còn thoải mái và rộng rãi hơn phòng điều trị trước kia của Cẩm Tú. Trong phòng còn có cả tivi và tủ lạnh.
Quách Trường An đưa cho Cẩm Tú một trái táo đỏ tươi rồi nói: “Em biết không, bọn anh đang câu cá ở đây đấy.”
“Câu cá gì cơ?” Cẩm tú ngạc nhiên không hiểu Quách Trường An đang nói gì.
“Nghĩa là bọn anh đang đợi tội phạm tự sa vào lưới.” Quách trường An ngồi khoanh chân trên giường bệnh.
“Thế ạ, thế thì nguy hiểm lắm.” Cẩm Tú đáp.
“Em không biết là Kỷ Viễn đã cứu anh à?” Quách Trường An nhìn khuôn mặt Cẩm Tú, thấy sắc mặt cô không được tốt, trên khuôn mặt Cẩm Tú thoáng chút buồn. Sau khi Quách Trường An hỏi xong, thấy Cẩm Tú có vẻ ngạc nhiên.
Rõ ràng Kỷ Viễn đã không nói chuyện anh đã cứu Quách trường An cho cô nghe. Nếu theo đúng lý mà nói, thì không thể nào Kỷ Viễn lại không nói chuyện này với Cẩm Tú được.
“Lần này anh nợ cậu ta nhiều đấy, cũng coi là duyên số, đúng lúc anh ta tới khách sạn Tam Giang ăn cơm, thì anh cũng tới đó, lại cùng đi vào một nhà vệ sinh, khi đó ba người bọn anh đều ở đó. Trương Khánh – tên tội phạm bỏ trốn ấy, đã lao từ phía sau tới đâm anh, rồi Kỷ Viễn đã nhảy vào tấn công hắn từ phía sau. Tuy nhiên, hành động của Kỷ Viễn dường như đã làm kích động tên Trương Khánh đó.”
Cẩm Tú ngồi trên ghế, chăm chú lắng nghe Quách Trường An nói. Quách Trường An – người không bao giờ chịu nhận phần thua, anh ta luôn ngạo mạn biết bao nhiêu năm nay, mà bây giờ lại có thể nói đã nợ Kỷ Viễn nhiều thì đúng là sự việc này không phải là nhỏ.
Nhưng Cẩm Tú cũng hiểu ra một điều rằng, Kỷ Viễn đã tới Tam Giang. Theo lí mà nói, nếu không có việc gì quá lớn thì Kỷ Viễn sẽ không tới Tam Giang để ăn chơi. Đấy là nơi tiêu tiền của những kẻ giàu có. Tối hôm trước, khi ở cùng Cẩm Tú, Kỷ Viễn vẫn còn đang tức giận vì chuyện của Quách Trường An, mà sau đó đã chạy ngay tới Tam Giang để uống rượu ư? Không phải là vì Kỷ Viễn biết Quách Trường An ở đó mà tìm tới tính sổ với anh ta chứ? Nhưng kết quả lại là Kỷ Viễn cứu Quách trường An
Kỷ Viễn rất hận Quách Trường An mà lại cứu Quách Trường An sao?
Nghĩ tới thái độ của Kỷ Viễn, Cẩm Tú vừa đau xót lại vừa có cảm giác áy náy. Rồi sau đó Kỷ Viễn đã nhìn thấy cô và Tống Đoạt bắt tay nhau ở bữa tiệc, sau đó Kỷ Viễn mới phát điên lên như thế chứ?
Nhưng cho dù có chuyện gì xảy ra thì Kỷ Viễn cũng nên nghe cô giải thích, vậy mà Kỷ Viễn lại ra tay thô bạo với cô đến thế. Càng nghĩ, Cẩm Tú càng cảm thấy mọi chuyện diễn ra thật khủng khiếp. lẽ nào Kỷ Viễn lại là người như vậy? cho dù Kỷ Viễn có tốt đến hàng ngàn, hàng vạn lần thì Cẩm Tú cũng phải bỏ, chỉ có thể buông xuôi, không thể níu kéo!
Thực tế tật xấu thô bạo của Kỷ Viễn cô đã sớm biết. Lần đầu tiên khi gặp Kỷ Viễn, mọi chuyện cũng diễn ra như thế, chỉ trách bản thân cô đã không hiểu được Kỷ Viễn. Cẩm Tú không dám nghĩ thêm, cô hy vọng Quách Trường An đừng nói về chuyện Kỷ Viễn với cô nữa
Quách Trường An thấy tối nay Cẩm Tú nói chuyện rất ít, và cũng không tỏ thái độ chống đối anh nữa, hình như tối nay Cẩm Tú không có hứng thú nói chuyện thì phải, không phải là lại cãi nhau với Kỷ Viễn đấy chứ?
Lúc này Quách Trường An cũng đang có tâm sự, từ nhỏ Quách Trường An đã thích Cẩm Tú, lần này được gặp lại Cẩm Tú, anh cứ nghĩ đấy là mối duyên trời cho. Thậm chí đã có lúc anh có ý định ly hôn với vợ, nhưng anh không thể chủ động nói về chuyện ấy với vợ mình. Họ đã chiến tranh lạnh với nhau hai năm nay, thậm chí có thể nói là từ khi mới kết hôn họ đã bắt đầu chiến tranh lạnh. Anh không về nhà, anh cứ chờ, anh đợi vợ mình chủ động đưa ra yêu cầu ly hôn, nếu như thế trong lòng anh sẽ không còn cảm thấy quá áy náy
Trông Quách Trường An có vẻ ngoài thô lỗ, nhưng làm việc gì cũng thế, đặc biệt là trong việc xử lý tình cảm lại là người hết sức quyết đoán. Việc Kỷ Viễn cứu Quách Trường An đã khiến anh nhìn nhận lại Kỷ Viễn. Đặc biệt là từ cái đêm nhìn thấy Kỷ Viễn bị tấn công ấy, Quách Trường An đã bắt đầu điều tra Kỷ Viễn, và nhận thấy Kỷ Viễn không có tiền án tiền sự gì, gia đình trong sạch, chỉ có điều hay gây gổ. Không ngờ vào thời khắc liên quan tới chuyện sinh tử thì Kỷ Viễn lại xông lên đánh nhau với tên tội phạm, điều này đã khiến Quách Trường An phải nhìn nhận lại về con người này. Không phải là vì người Kỷ Viễn cứu là Quách Trường An, mà cả trong trường hợp Kỷ Viễn cứu người khác thì Quách trường An cũng sẽ nhìn nhận khác về Kỷ Viễn.
Cẩm Tú đã cứu Quách Trường An, Kỷ Viễn cũng lại cứu anh, nếu như anh cứ tiếp tục xen vào chuyện của hai người đó thì không đáng mặt nam nhi chút nào. Giữa chuyện tình cảm và chuyện đối nhân xử thế thì chuyện đối nhân xử thế quan trọng hơn nhiều. Quách Trường An quyết định từ bỏ tình cảm của mình với Cẩm Tú, coi như tạm biệt Cẩm Tú, Quách Trường An bây giờ chỉ coi Cẩm Tú như một người em gái.
“Em nhớ là đừng tới đây nữa nhé, sau khi anh xuất viện sẽ mời em và Kỷ Viễn ăn cơm.” Khi Quách Trường An tiễn cẩm Tú về, anh dặn dò cô.
Cẩm Tú gật đầu, đương nhiên cô không nói với Quách Trường An về dự định ly hôn giữa cô và Kỷ Viễn.
“Dạo này em và Kỷ Viễn thế nào? Hay là hắn lại bắt nạt em đấy?” Quách Trường An nhìn Cẩm Tú với vẻ mặt lo lắng rồi nói tiếp: “Em đừng thấy hắn cứu anh mà tha thứ cho hắn đấy nhé, nếu hắn bắt nạt em, thì anh vẫn cứ xử lý hắn đấy.”
Cẩm Tú lắc đầu, rồi nhoẻn miệng cười với Quách Trường An. Sau đó cô vội vàng ra về, Cẩm Tú sợ đứng thêm một lát nữa cô sẽ không cầm được nước mắt, và Trường An sẽ biết được sự thật.
Ra khỏi bệnh viện, Cẩm Tú không biết nên đi đâu. Trở về chung cư thì mấy cô bạn cùng phòng cứ léo nha léo nhéo, Cẩm Tú nghĩ tới đây mà cảm thấy chán nản. Cô rất muốn có một không gian riêng cho mình, muốn có một nơi để có thể khóc mà không sợ ai chê cười. nhưng sự thật thì cô không thể tìm được một nơi như thế, với số lương ít ỏi mà cô tiết kiệm được thì không đủ để mua một cây cột trong nhà. Lần đầu tiên Cẩm Tú thấy đau khổ như thế. Không có tiền, không có người yêu thương. Giờ đây cô thấy mình như một kẻ lang thang, không có nhà để quay về.
Lúc đó Tiểu Ngư gọi điện tới.
“Chị Khả Tâm à? Bây giờ em muốn gặp chị, em có chuyện rất quan trọng muốn nói với chị.” Trong điện thoại, giọng Tiểu Ngư vang lên.
Cả người Cẩm Tú run lên. Cô gái gọi điện cho Cẩm Tú vừa rồi chính là người thầm yêu trộm nhớ Kỷ Viễn
Trong quán trà Hương Các
Tiểu Ngư ngồi trong căn phòng nhỏ của quán. Chiếc rèm làm bằng hạt được buông xuống, gió từ ngoài cửa sổ thổi vào làm chiếc rèm lay động reo lên những âm thanh vui tai. Tiểu Ngư nhìn ly trà, nhìn những bông hoa cúc trong bát nước sôi, cô chầm chậm lấy những bông hoa đã thấm đủ nước, rồi đặt vào trong tách trà. Trông cốc trà thật thanh khiết và hấp dẫn.
Tiểu Ngư lại lấy một chút lá trà bỏ vào cốc, cô ngắm đôi tay mình, cô thấy cô có đôi tay đẹp biết bao, những ngón tay thon dài mềm mại, nhẹ nhàng xòe ra. Mười ngón tay mềm mại, hai lòng bàn tay như hai đóa hoa cúc. Nước trong cốc trà trong suốt, Tiểu Ngư còn nhìn thấy hình ảnh mình trên thành cốc. Một khuôn mặt thanh tú, sáng sủa, trông thật xinh xắn, nhưng đáng tiếc Kỷ Viễn lại không thích cô. Là bởi vì ngay từ đầu Kỷ Viễn đã không thích cô, hay bên cạnh Kỷ Viễn đã có một người vợ xinh đẹp? nghĩ tới Kỷ Viễn, trước mặt cô lại hiện lên ánh mắt nghiêm nghị của anh, chỉ cần ánh mắt đó cười với cô cũng đủ làm trái tim cô xao động. Lúc này đây, Tiểu Ngư ngồi trong quán trà này cũng là vì anh, vì anh mà cô tới đây để gặp một người.
Tiểu Ngư đã nghĩ kĩ rồi, hôm nay bất luận có chuyện gì xảy ra, cô cũng phải gặp người đó, cho dù sau này, Kỷ Viễn biết được, có đối xử cô thế nào thì cô cũng không quan tâm. Cô chỉ hy vọng Kỷ Viễn được hạnh phúc, được vui vẻ, khỏe mạnh. Cô không muốn Kỷ Viễn phải đau buồn, khổ sở và khóc lóc như bây giờ.
Có người gõ cửa. Tiểu Ngư đứng lên, bước lại phía cửa, kéo cánh cửa ra.
Bên ngoài là Cẩm Tú.
Cẩm Tú nhìn thấy trước mặt mình là một cô gái xinh xắn, mang nét đẹp của vùng giang nam. Cẩm tú cứ ngỡ mình vào nhầm phòng nên cô lùi lại một bước.
Tiểu Ngư cất tiếng nói: “Chị vào đi, chị không nhầm phòng đâu ạ.”
Cẩm Tú đã nhận ra người đang đứng trước mặt mình là cô gái mặc váy đỏ, và nghe thấy cả giọng nói của Tiểu Ngư, nên biết là mình không nhầm. Cẩm Tú cũng biết cô gái này là người mà Kỷ Viễn đã chăm sóc từng li từng tí trong bệnh viện. Trong lòng Cẩm Tú cảm thấy chua xót. Tiểu Ngư tìm Cẩm Tú chắc chắn là chuyện có liên quan tới Kỷ Viễn, hay là Tiểu Ngư muốn Cẩm Tú nhường chỗ cho cô.
“Em rất đẹp!” Cẩm Tú ngồi đối diện với Tiểu Ngư. Chính bản thân cô cũng không nghĩ câu đầu tiên mà cô nói lại là lời khen dành cho Tiểu Ngư
Không biết vì sao, trước khi tới đây, Cẩm Tú đã có ý nghĩ sẽ “hỏi tội” Tiểu Ngư, cô đã chuẩn bị tinh thần để đưa ra một loạt những lí luận kiểu như Tiểu Ngư không nên yêu một người đàn ông đã có gia đình. Nhưng ngay từ ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy Tiểu Ngư, Cẩm Tú đã quên hết những dự định, những toan tính trong lòng.
“Chị cũng rất xinh.” Tiểu Ngư vừa rót trà cho Cẩm Tú vừa nói: “Không phải em giả vờ sáo rỗng đâu. Em nói thật lòng đấy.” Nói rồi Tiểu Ngư nở một nụ cười tinh nghịch.
“Thế nghĩa là em nói chị giả vờ sao?” Cẩm Tú cũng nói đùa lại.
Hai kẻ tình địch đã cùng lúc vứt bỏ ý nghĩ thù hằn trong lòng, cùng đối diện với nhau bằng thái độ chân thành.
Tiểu Ngư là người mở lời trước.
“Em biết chị, biết lâu lắm rồi, thật sự là từ rất lâu trước khi gọi điện tâm sự với chị, thì em đã biết chị rồi.” Tiểu Ngư nhìn Cẩm Tú mỉm cười, “Em đã từng tới tòa soạn nơi chị làm việc, nhìn chị làm việc, nhìn chị đi mua đồ ăn vặt ở những quán bên đường. Em vẫn còn nhớ, hình như tối nào chị cũng mua bánh bao, có lúc chị còn mua cả hạt dưa và quả hạnh nhân nữa. Nhìn dáng chị đi trông rất thoải mái, rất khoan thai, chị hay mặc một chiếc quần bò kết hợp với áo sơ mi tay lỡ, nhìn dáng chị bước đi trong ráng chiều trông rất xinh. Có lúc em đã đi theo chị, cho tới khi chị về tới chung cư nơi chị sống.”
Cẩm Tú lặng yên nghe Tiểu Ngư nói, cô không ngắt lời. Nếu theo lý thì hôm nay Cẩm Tú tới nghe Tiểu Ngư tâm sự, nhưng Tiểu Ngư lại kể cho cẩm Tú nghe về chuyện Tiểu Ngư đã theo dõi Cẩm Tú. Tuy nhiên Cẩm Tú cũng không cảm thấy ngạc nhiên và bất ngờ, mà cô chỉ mỉm cười.
“Chắc là chị sẽ rất ngạc nhiên không biết vì sao em lại theo dõi chị, có đúng không?” Tiểu Ngư nhoẻn miệng cười. Điệu bộ của cô rất giống một đứa trẻ đáng yêu.
“Chị không cảm thấy kì lạ, không thấy lạ chút nào.” Cẩm Tú đáp. “Một cô gái có tâm sự, theo dõi một người con gái có liên quan tới tâm sự của mình là điều rất bình thường. Hơn thế nữa, một cô gái đang yêu, làm những việc khác thường thì điều ấy cũng không có gì lạ.”
Nói ra những điều này xong, ngay cả bản thân Cẩm Tú cũng nghi ngờ điều mà mình vừa nói. Nhìn sâu vào đôi mắt trong trẻo của cô gái ấy, Cẩm Tú đột nhiên trở nên khoan dung lạ thường. trái tim cô bình lặng và chờ đợi cô gái đối diện mình tâm sự tiếp. Hôm nay, Cẩm Tú có cảm giác cho dù cô gái đó có nói ra bất cứ điều gì thì cô cũng không tức giận, bởi cô gái đó rất giống cô mấy năm về trước. Cô gái ấy vẫn còn đang ở độ tuổi mơ mộng, vậy thì hãy để cô gái đó mơ mộng thêm nữa đi, mơ những giấc mơ đẹp hơn nữa đi.
Hạnh phúc trong tầm tay cô, cô sẽ cố gắng để nắm bắt lấy. nhưng những thứ mà cô không thể nắm bắt được thì cô cũng sẽ không cố. Cô gái này chắc chắn tới đây là muốn cướp Kỷ Viễn từ tay cô. Không cần phải tranh giành gì nữa, nếu bây giờ mà Kỷ Viễn đã đối xử với Cẩm Tú như thế thì không còn ai tranh cướp với cô gái này nữa, Cẩm Tú sẽ từ bỏ tất cả. Có lẽ cô gái này đến đây để cầu xin Cẩm Tú hãy buông tha cho Kỷ Viễn.
“Sao chị lại không thấy kì lạ?” Tiểu Ngư cười, rồi giọng cô đột nhiên trở nên nghẹn ngào: “Chị, em xin lỗi, từ trước tới giờ em vẫn luôn lừa dối chị. Rõ ràng em đã biết chị là ai, nhưng em vẫn cứ gọi điện tâm sự với chị và nói em đã yêu một người đàn ông đã có gia đình. Nhưng thực tế người đàn ông đó là Kỷ Viễn – chồng của chị.”
Tiểu Ngư thổ lộ hết những điều cô vẫn chôn dấu trong lòng, Tiểu Ngư nhìn thẳng vào mắt Cẩm Tú như thể đang chờ đợi sự phán xét của Cẩm Tú. Nhưng Tiểu Ngư nhận thấy trên khuôn mặt Cẩm Tú không hề hiện lên vẻ tức giận, ngược lại Cẩm Tú vẫn mỉm cười với cô, nụ cười tươi như đóa hoa sen đưa mình trong gió.
“Cũng không có gì kì lạ cả, bởi chị đã biết em là ai từ lâu rồi.” Cẩm Tú thản nhiên nhìn thẳng vào đôi mắt mơ hồ của Tiểu Ngư, “Chị nhớ rất rõ giọng của em. Thực tế chị cũng có một chuyện mà chị chưa nói với em. Mấy hôm trước đây, em bị ốm phải nằm viện, ngày hôm đó chị cũng có việc phải vào bệnh viện, chị cũng đã nghe thấy tiếng của em, nên chị cũng đã biết em là ai.”
Mặt Tiểu Ngư đỏ lên. Tiểu Ngư hiểu rằng Cẩm Tú vẫn còn một vài bí mật chưa nói với cô. Tiểu Ngư biết Cẩm Tú đã nhìn thấy Kỷ Viễn ngồi chăm cô bên giường bệnh, thậm chí có lẽ cũng đã nhìn thấy họ ôm nhau.
Tiểu Ngư cười ngượng ngùng, rồi tỏ ra xấu hổ: “Em cứ nghĩ em có thể giấu được trời, giấu được đất, nhưng không ngờ chị đã biết điều này từ lâu.”
Cẩm Tú đáp lại: “Chị chỉ biết em là Tiểu Ngư, tất cả những điều khác đều là chị đoán cả.”
Cẩm Tú nói tất cả những điều khác đều là cô suy đoán mà thôi, thực tế là như vậy. Bây giờ Cẩm Tú đang chờ đợi xem tiếp theo đây Tiểu Ngư sẽ nói gì, có giống như những điều mà cô nghĩ hay không? Trong lòng Cẩm Tú có cảm giác bất an, cảm giác sợ hãi trào dâng, nhưng cô vẫn cố kìm nén và tỏ ra như phớt lờ tất cả.
Còn Tiểu Ngư thì không để ý tới biểu hiện của Cẩm Tú, cô nói với giọng áy náy: “Em thích anh Kỷ Viễn, nhưng lúc đó em không biết anh ấy đã có gia đình. Bởi anh ấy sống trong quán, nên em cứ nghĩ anh ấy chưa có vợ và em cũng không nghe thấy ai nói anh ấy đã kết hôn.” Tiểu Ngư ngẩng đầu lên nhìn Cẩm Tú, chậm rãi nói: “Em chưa từng nói điều này với anh Kỷ Viễn. Thực ra em cũng không muốn gặp chị, chỉ thỉnh thoảng em cảm thấy chán nản em mới nhấc điện thoại gọi cho chị mà thôi. Cảm ơn chị đã an ủi em. Bây giờ chị đã biết sự thật rồi, chắc chị sẽ không an ủi em nữa.”
Cẩm Tú đáp lại bằng giọng độ lượng: “Là người dẫn chương trình của chuyên mục tâm tình, chị vẫn sẽ an ủi em, và với vai trò là vợ của Kỷ Viễn chị càng phải an ủi em. Làm sao chị lại không an ủi em được. Em và chị đều giống nhau, cùng thích một người đàn ông. Nhưng chị đã thích trước em, không an ủi em, lẽ nào chị lại mắng em sao?”
Cuối cùng Tiểu Ngư cũng cất tiếng cười: “Cảm ơn chị đã đối xử chân thành với em.”
“Em không cần phải cảm ơn, đó là những điều mà chị vẫn muốn làm. Đến một ngày nào đó nếu chị không là vợ của anh ấy thì chị vẫn an ủi em.”
“Vì sao chị không là vợ của anh ấy nữa? chị yêu người khác, chị yêu Tống Đoạt phải không?” Tiểu Ngư ngạc nhiên nhìn Cẩm Tú.
“Chuyện của chị và Kỷ Viễn không có liên quan tới bất cứ người đàn ông nào và cũng không liên quan tới người phụ nữ nào.” Cẩm Tú lạnh lùng nói: “Nếu chị và anh ấy yêu nhau thì cho dù có bao nhiêu người tới phá đám thì chị vẫn yêu anh ấy, nếu như giữa chị và anh ấy đã không còn yêu, không còn tôn trọng nhau nữa, thì cho dù không có bất cứ ai xen vào chuyện tình cảm giữa bọn chị thì chị cũng cho là nên buông xuôi mọi chuyện.” Cẩm Tú nhớ lại hành động thô bạo mà Kỷ Viễn đối với cô, cô cảm thấy đau đớn, toàn thân ớn lạnh.
“Em không biết giữa chị và anh ấy đã xảy ra hiểu lầm gì. Em chỉ biết vì cuộc sống hôn nhân của chị và anh ấy mà anh ấy đã phải trả giá rất nhiều.” Tiểu Ngư nói, đây mới là mục đích mà cô gặp Cẩm Tú ngày hôm nay. “Anh Kỷ Viễn không làm trong tòa nhà “Khai thác và Phát Triển”, thực tế anh ấy làm ở quán rượu Tiếng Vang. Anh ấy vì chị mới che dấu thân phận của mình. Anh ấy đã tâm sự rằng, chị muốn có một ông chồng làm nhân viên văn phòng, bởi thế anh ấy không nói ra sự thật anh ấy là ông chủ của một quán rượu. Vì muốn sớm kiếm được tiền mua nhà, kết thúc những ngày tháng sống xa cách của hai người, mà anh ấy đã không do dự làm rất nhiều việc nguy hiểm. Anh ấy vì chị, việc gì cũng có thể làm…” Tiểu Ngư nhìn sắc mặt của Cẩm Tú, nhưng cô không đoán ra được phản ứng của Cẩm Tú khi nghe những điều mà cô nói. Tiểu Ngư chỉ cảm thấy sắc mặt của Cẩm Tú càng lúc càng nặng nề.
Tiểu Ngư đã nói cho Cẩm Tú tất cả những điều mà Kỷ Viễn đã giấu Cẩm Tú bấy lâu nay. Nhưng mọi chuyện đã kết thúc rồi. Tiểu Ngư ngước đôi mắt long lanh ngấn lệ nhìn Cẩm Tú và nói: “Có lẽ chị coi thường xuất thân của anh Kỷ Viễn, nhưng em biết được anh ấy yêu chị tới nhường nào. Khi anh ấy kể về chị, anh ấy tự hào biết bao. Nếu anh ấy không yêu chị thì ngày hôm nay em cũng sẽ không tới đây, bởi vì em biết được anh ấy không thể buông xuôi tình cảm giữa hai người. Vì chị mà anh ấy đau lòng, tuyệt vọng, thế nên em mới tìm chị. Em tìm chị không vì mục đích nào khác, mà chỉ để nói với chị sự thật. Chỉ mong chị hiểu tấm chân tình của anh ấy.” Nói rồi, Tiểu Ngư lấy từ trong túi xách ra một chiếc phong bì, lại lấy từ phong bì ra một tập ảnh đưa cho Cẩm Tú.
Cẩm tú nhìn thấy bức ảnh mà sững sờ cả người. Đó là những tấm ảnh chụp cảnh thân mật giữa Cẩm Tú và Kỷ Viễn. Cẩm Tú không hiểu Tiểu Ngư đã có những bức ảnh đó từ đâu?
“Chị còn nhớ có một lần anh Kỷ Viễn đã mượn một căn phòng và đưa chị tới đó không? Đó là nhà của em. Trên đầu tivi, em có đặt một con búp bê, trong đó có một camera, nó đã chụp lại những bức ảnh này.” Tiểu Ngư cười một cách đau khổ và nói: “Mục đích của em chắc có lẽ chị cũng đoán được. thực ra em muốn chỉnh sửa những bức ảnh này, thay khuôn mặt chị bằng khuôn mặt em, sau đó đưa cho chị xem. Em muốn để chị biết Kỷ Viễn đứng núi này trông núi nọ, thậm chí em còn muốn làm một số chuyện khác nữa để chị tin rằng mối quan hệ giữa em và anh Kỷ Viễn rất thân thiết, để chị thấy khó khăn mà chùn bước, để chị ly hôn với anh Kỷ Viễn. nhưng cuối cùng em đã không làm như thế.”
“Vì sao em không làm như thế nữa, em đã bỏ ra biết bao công sức như thế?” Cẩm Tú hiếu kì hỏi. trong tim mình, Cẩm Tú đã buông xuôi mối quan hệ giữa mình và Kỷ Viễn, vậy thì rốt cuộc Kỷ Viễn là ai, có mối quan hệ gì với Tiểu Ngư, chi bằng hãy buông xuôi tất cả, như thế sẽ không bao giờ phải lo lắng cho người đàn ông đó nữa, sẽ không bao giờ nhớ thương tới anh ta nữa. Anh ta đã có người thầm thương trộm nhớ.
Tiểu Ngư nói tiếp: “Bởi vì anh ấy yêu chị. Cho dù em làm bất cứ điều gì cho anh ấy, anh ấy vẫn cứ yêu chị, chị nói xem, khi em phát hiện ra anh ấy yêu một người con gái khác chứ không phải anh ấy yêu em, thậm chí còn vì người con gái ấy mà lao vào nguy hiểm, vì cô ấy mà đau khổ, mà rơi nước mắt thì em có thể làm gì được nữa? bởi thế, em đã từ bỏ tất cả, thậm chí em còn cho chị biết tất cả kế hoạch của em và cũng cho chị biết vì sao em từ bỏ kế hoạch của mình. Đó là bởi vì em yêu anh ấy, em không muốn anh ấy phải đau khổ. Chỉ có chị mới mang tới cho anh ấy niềm vui, em đến đây để cầu xin chị, cầu xin chị hãy trở về bên anh ấy, hãy yêu anh ấy như ngày xưa, chỉ cần anh ấy được vui vẻ, được hạnh phúc là em cảm thấy mãn nguyện rồi. Chỉ cần anh ấy vui thì em cần gì phải quan tâm tới việc anh ấy có yêu em không…” Tiểu Ngư nghẹn ngào không nói nên lời, hai hàng lệ trào ra từ khóe mắt cô.
Trong căn nhà rộng một trăm tám mươi mét vuông của Tả Thi Giao lại diễn ra một màn kịch mới.
Tả Thi Giao đến thời kì “đèn đỏ”, thông thường thời kì đèn đỏ của Tả Thi Giao phải bảy ngày mới kết thúc. Để tránh không cho lão Hắc phát hiện ra là mình đang tới thời kì “đèn đỏ”, hôm đó cô vội vã bỏ về quê. Tả Thi Giao gọi điện thoại nói với lão Hắc là mẹ cô bị ốm, cô phải về nhà chăm sóc mẹ ngay.
Lão Hắc đương nhiên là tin vào điều mà Tả Thi Giao nói, lại còn gửi thêm tiền vào thẻ của vợ, lão Hắc bảo cô cứ yên tâm ở nhà chăm sóc mẹ, có việc gì cứ gọi điện thoại cho anh. Tả Thi Giao sống bảy ngày vô ưu vô lo tại quê nhà. Kì “đèn đỏ” vừa kết thúc, Tả Thi Giao vội vã trở về thành phố, cô nấu cơm ngon canh ngọt đợi lão Hắc trở về, rồi tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo, trang điểm thật xinh, căn phòng ngủ cũng được cô trang hoàng lại như đêm tân hôn. Lão Hắc cũng ngoan ngoãn nghe lời vợ, anh về nhà từ rất sớm, lại còn tặng vợ một bó hoa hồng.
Mọi thứ diễn ra êm xuôi, đẹp đẽ, ấm áp, lãng mạn như mơ. Sau bữa ăn, lão Hắc lại cùng vợ vui vẻ trên giường ân ân ái ái nồng thắm. Sau đó lão Hắc vào nhà tắm. Anh có một thói quen là sau khi ân ái xong là sẽ đi tắm. Bảy ngày Thi Giao không có nhà, lão Hắc cũng không về nhà. Thế nên đương nhiên đồ đạc trong nhà vẫn nguyên vị trí, lão Hắc cũng không thấy điều gì khác lạ. Lúc bước vào phòng tắm, mới thấy bộ quần áo tắm tuần trước anh mặc Thi Giao vẫn chưa giặt, và vẫn chất cùng một đống quần áo khác để trên máy giặt. Trong phòng tắm lúc ấy lại không có quần áo để thay, nên lão Hắc đành lấy bộ quần áo cũ mặc lên người.
Khi lão Hắc cầm bộ quần áo lên thì thấy chiếc quần lót của Tả thi Giao rơi xuống, đương nhiên đó là chiếc quần mà Tả Thi Giao đã mặc trước khi trở về quê. Lão Hắc đột nhiên nhìn thấy chiếc quần trắng tinh có một vệt máu đã chuyển màu. Vệt máu ấy khiến lão Hắc giật mình.
Tả Thi Giao không thể nào mà để chiếc quần mặc từ kì đèn đỏ tháng trước tới tận bây giờ mà không giặt. Chắc chắn đây là chiếc quần mà cô ấy đã mặc gần đây nhất. Nhưng không phải là cô ấy đang có bầu sao?
Đầu lão Hắc trở nên mông lung, anh cầm chiếc quần còn vệt máu mang cho Tả Thi Giao xem. Thực tế lão Hắc làm thế cũng không biết là vì điều gì, thậm chí anh còn lo lắng vợ đã bị sảy thai.
Có tật thì giật mình, câu nói này quả không sai.
Ngay khi nhìn thấy chiếc quần đó, Tả Thi Giao đã thất kinh: “Em xin lỗi anh yêu, anh đã biết cả rồi ư? Anh đừng trách em được không? Không phải là em cố lừa dối anh, mà do bác sĩ chuẩn đoán sai, là do que thử thai bị sai.”
“Em nói gì?” Lão Hắc vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Đấy là do que thử thai bị lỗi, nên em cứ nghĩ em đã có bầu, nhưng thực tế em vẫn chưa có…” Tả Thi Giao nhìn chiếc quần trên tay lão Hắc, cô ấp úng, giọng run lên vì sợ hãi.
Lão Hắc quẳng chiếc quần sang một bên. Anh không nghĩ việc có bầu của Tả Thi Giao lại có thể là một sự nhầm lẫn, tin mang bầu ấy đã khiến anh mừng hụt.
“Anh yêu, xin anh đừng giận nhé. Chúng ta cố gắng thêm chút nữa rồi chúng ta sẽ có em bé.” Tả Thi Giao chạy tới ôm chầm lấy lão Hắc.
Không phải lão Hắc tức giận vì điều đó, mà lão Hắc tức giận vì cô đã không chủ động nói sự thật với anh. Lão Hắc sa sầm mặt không nói gì. Khuôn mặt anh vốn đã đen, giờ càng tối sầm hơn, trông thật đáng sợ.
Tả Thi Giao lại không nghĩ trước nghĩ sau mà đã bộc bạch luôn: “Em muốn sớm sinh con cho anh, như thế anh sẽ không ở ngoài cả ngày nữa. Anh không biết người ta nói gì về anh và Tống Đoạt đâu…”
Tả Thi Giao đã nhắc tới Tống Đoạt. đây là người mà cô không nên nhắc tới vào giờ phút này nhất.
“Nói anh và Tống Đoạt làm sao?” Lão Hắc bình tĩnh hỏi.
“Họ nói Tống Đoạt là người đồng tính.” Tả Thi Giao vẫn thản nhiên, “Nhưng anh yên tâm, em không tin đâu, chỉ cần chúng ta có con là sẽ phá tan những lời đồn thổi ác ý đó.”
Lão Hắc lạnh lùng hỏi: “Em có thể nói cho anh biết ai bày đặt ra chuyện này không?”
Khi đó Tả Thi Giao mới nhận thấy thái độ của lão Hắc bất thường. lão Hắc đã thực sự tức giận
“Ở bên ngoài ai cũng nói thế cả.” Tả Thi Giao lí nhí.
“Bên ngoài là ai, chắc chắn phải có ai đó, em nói rõ ra xem nào, rốt cuộc em nghe ai nói, anh sẽ đi tìm người đó, anh sẽ ba mặt một lời với người đó xem có đúng hay không?” Lão Hắc lạnh lùng hỏi.
Tả Thi Giao không đáp. Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy lão Hắc tức giận đến thế.
“Nếu em không nói được ai là kẻ bịa đặt thì anh sẽ cho là em dựng nên tin đồn nhảm nhí đó.” Lão Hắc nói.
“Cẩm Tú, Lý Cẩm Tú, chính là cô bạn làm ở tòa soạn đó của em.” Tả Thi Giao im lặng một hồi lâu rồi mới nói ra tên của Cẩm Tú.
Lão Hắc nhìn Thi Giao không nói gì, anh đứng dậy, mặc quần áo rồi ra khỏi nhà.
Khi lão Hắc đang lái xe trên đường, tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên, anh không nhấc máy, bởi anh nghĩ đó là điện thoại của Thi Giao. Nhưng chuông điện thoại vẫn cứ reo. Nếu là Tả Thi Giao, chắc chắn cô ấy không gọi mãi như thế. Lão Hắc rút điện thoại từ trong túi ra, đó là điện thoại của nhân viên cấp dưới.
“Ông tổng, cái đai áo đó em tìm thấy rồi. có phải dài tầm hai thước không? Nặng tầm một lạng phải không? ở giữa còn khắc hình long phượng cát tường phải không ạ?” Từ điện thoại vọng ra tiếng của một người.
Từ khi Tả Thi Giao nói chiếc xe của đoàn du lịch bị cướp, lão Hắc đã cử người đi điều tra. Nhưng đã qua một thời gian mà vẫn chưa tìm được chiếc xe của đoàn khách du lịch bị cướp. Người nhận trách nhiệm đi điều tra vụ việc mà lão Hắc giao cho đã bắt đầu tìm hiểu từ chiếc đai áo mà Tả Thi Giao bị cướp.
Chắc chắn món đó đã bị bán để tiêu hủy chứng cứ. Dù sao đó cũng là món đồ cũ, ai dám đeo đồ cũ của người khác? Cuối cùng cũng tìm ra dấu vết của chiếc đai áo đó.
“Đúng, cậu nói rất đúng. Ông chủ đó nói thế nào, người chủ cửa hàng vẫn còn ấn tượng chứ? Món đồ đó đắt giá thế cơ mà?”
“Ông chủ đó nói rằng người đi cầm đồ là một người phụ nữ.”
“Phụ nữ ư? Ồ có khi kẻ cướp đã mang đi cầm đồ?”
“Có cậu nhân viên trong cửa hàng quen người phụ nữ đó, cậu ta nói, người phụ nữ đó dẫn đoàn du lịch đã từng đưa khách ở vùng ngoài tới cửa tiệm đó để tìm mua đồ.”
Đầu lão Hắc ong lên. Người đi cầm đồ đó chắc chắn là Tả Thi Giao
Vì sao Tả Thi Giao lại mang đồ của mình đi cầm? có phải là hết tiền tiêu? Lại còn chuyện bị cướp mà cô ta đã nói, rốt cuộc vẫn không tìm ra, phải chăng hoàn toàn không có chuyện bị cướp. Nếu xâu chuỗi lại mọi chuyện với nhau, kết hợp cả với việc cô ta đã giả mang bầu, đột nhiên lão Hắc cảm thấy căm ghét Tả Thi Giao vô cùng.
Đúng là kẻ tiểu nhân! Cô ta vốn đã biết được chuyện tình cảm giữa lão Hắc và Tống Đoạt, hay là đã có được chứng cứ khi lão Hắc và Tống Đoạt ở bên nhau?
Rốt cuộc cô ta muốn làm gì? Lão Hắc đã bắt đầu cảm thấy chán ghét và sợ hãi cuộc sống hôn nhân