Khi Quách Trường An tới quán rượu Tiếng Vang đã là nửa đêm. Thời điểm này chính là lúc quán rượu đông nhất, bên trong quán đông kín người. Sau khi bước vào quán, Quách Trường An tới quầy bar và gọi Tiểu mạch mang cho một cốc Chivas, khi Tiểu Trạch đưa cốc rượu cho Quách Trường An, anh nói với Tiểu trạch: “Anh Kỷ Viễn có ở đây không?cậu nói với anh ấy là có Quách Trường An cần tìm anh ấy.”
Tiểu Trạc không quen Quách Trường An, nhưng nhìn dáng vẻ cao lớn và khuôn mặt của Quách trường An, nên Tiểu Trạch quay ra phía sau tìm Kỷ Viễn và thông báo với Kỷ Viễn có một người tên là Quách Trường An muốn tìm. Kỷ Viễn đang ngồi dựa vào sofa, đăm chiêu với cốc rượu, Kỷ Viễn chẳng thèm quan tâm người đang tìm mình là ai, bèn cất giọng thô lỗ: “Kể cả đế vương hay lão Hắc Tử thì cũng đuổi nó đi cho ta.”
Tiểu Trạch quay trở lại quầy bar và nói với Quách trường An: “Anh tôi không có ở đây.”
“Cậu ấy đi đâu rồi?” Quách Trường An hỏi.
“Tôi cũng không biết nữa.” Tiểu Trạch đáp
“Cậu ấy không nói là khi nào về à?”
“Anh ấy không nói!”
Quách Trường An ngước mắt nhìn Tiểu Trạch, rồi cầm chiếc cốc trên tay ném mạnh xuống đất, sau đó đạp đổ chiếc ghế bên cạnh.
Tiểu Trạch hét lên” Anh, anh ơi, các anh mau tới đây, có đứa phá đám.”
Lúc đó có mấy người chạy xồng xộc từ phía sau lại. Trong đó có một người là Tiểu Ngư, Tiểu Ngư nhìn thấy Quách Trường An bèn vội vã chạy ra sau tìm Kỷ Viễn.
Kỷ Viễn chạy tới quầy bar, Quách Trường An đang ngồi như ông lớn trên ghế, một chân gác lên tay vịn của chiếc ghế phía trước, một chân đặt xuống đất, rồi hất hàm nói với người bên cạnh: “Tên khốn Kỷ viễn đó nợ tôi một khoản, tôi tới tìm hắn để tính sổ. Từ xưa tới nay có ai vay tiền mà không trả không? Nếu hắn mà không bước ra đây thì tối nay anh mày ở đây luôn”
Kỷ Viễn nhìn thấy dáng người Quách Trường An, thấy rất quen, bèn hét lên không khách sáo:”Xuống ngay, xuống ngay, cái ghế ấy mà mày giẫm lên à? Mày đúng là kẻ tiểu nhân phụ bạc ân nghĩa của người khác. Mấy ngày trước tao mới cứu mày mà bây giờ mày đã quay lại làm loạn à? Thật không đáng mặt nam nhi tí nào.”
Quách Trường An quay đầu lại nhìn thấy Kỷ Viễn đang đi tới, bèn hạ chân xuống, đưa tay phủi phủi chiếc ghế mà anh vừa đặt chân lên, rồi cúi người về phía Kỷ Viễn và nói: “Anh hai, cuối cùng thì anh cũng lộ diện rồi đấy. Bản lĩnh này không phải tôi học từ anh sao, nếu mà anh còn không xuất hiện thì tôi cũng chẳng giả vờ được nữa.”
Quách Trường An đưa tay ôm chặt lấy vai Kỷ Viễn, rồi tỏ ra thân thiện và nói: “Đi thôi, chúng ta đi uống chút gì đó. Tôi ngửi thấy mùi rượu trên người anh, anh uống một mình đấy à? Sao không gọi tôi một tiếng.”
Nhưng Kỷ Viễn không tỏ ra thân thiết với Quách Trường An. Anh hất tay Quách trường An đang đặt trên vai mình và nói: “Ai cùng một hội với anh, lại còn lôi tôi ra đây à?”
Sau đó Kỷ Viễn xoay người xua tay với đám Tiểu trạch: “Mấy người cứ lo chuyện của mấy người đi, không có chuyện gì cả, tên tiểu tử này không có tiền uống rượu tìm anh mày kiếm rượu uống chơi thôi.”
Quách Trường An véo Kỷ Viễn một cái, Kỷ Viễn cũng không khách sáo thụi cho Quách Trường An một đấm, hai người họ coi đó là màn chào hỏi.
Kỷ Viễn đưa Quách trường An vào một phòng phía sau, họ cùng ngồi uống rượu. Kỷ Viễn nhìn Quách Trường An mở bia uống, không nói gì. Quách trường An uống hết một chai bia rồi nói: “Đúng là bây giờ mới thấy hết khát.” Sau đó Quách trường An lại cầm tiếp một chai bia nữa lên.
Kỷ Viễn nhìn Quách Trường An uống hết hai chai bia, mới liếc TRường An và nói: “Anh tới để uống rượu thật đấy à?”
“Nếu mà anh đã không tin tôi tới đây để uống rượu thì tôi cũng chẳng uống nữa.” Nói rồi Quách trường An ngồi sát lại Kỷ Viễn và hỏi: “Có phải anh đã bắt nạt em gái của tôi không?”
Kỷ Viễn sững sờ: “Ai là em gái anh? đến em gái anh là ai tôi còn chẳng biết, muốn bắt nạt cũng không được.”
Quách Trường An đáp: “Là Lý Cẩm Tú, có phải là anh bắt nạt cô ấy không? Tối hôm qua cô ấy tới bệnh viện thăm tôi, trông sắc mặt cô ấy không vui. Tôi vừa nhắc tới anh là cô ấy im lặng ngay không nói gì, tôi nghĩ chắc chắn là hai người có vấn đề gì đó.”
Không nhắc tới Cẩm Tú thì không sao, vừa nhắc tới Cẩm Tú cơn giận trong người Kỷ Viễn lại bùng lên. Chiều nay, Kỷ Viễn đã nhận được giấy triệu tập của tòa án. Xem xong Kỷ Viễn đã xé tan tờ giấy đó ra. Tới tòa án ư? Cũng chỉ vì việc li hôn! Đi cái gì mà đi! Cẩm Tú đúng là rất muốn bị ăn đòn, mới bị chồng tát một cái mà đã tố cáo lên tòa án. Kỷ Viễn càng lúc càng tức giận, đang chán nản thì Quách Trường An lại khơi lên cơn tức giận của Kỷ Viễn.
“Việc giữa tôi và vợ tôi anh đừng có mà xen vào!” Kỷ Viễn không khách khí, mắt anh trừng lên, tức tới mức suýt chút nữa anh giơ cú đấm về phía Quách Trường An.
“Vợ của anh là em gái tôi, em gái tôi có chuyện, người làm anh như tôi làm sao lại không can dự được? như thế khác nào gia đình tôi không có ai chắc.” Quách trường An đã nhận ra Kỷ Viễn đang tức giận, nhưng Quách Trường An không cố khiêu khích cơn tức giận của Kỷ Viễn, mà tỏ ra nhún nhường : “Trong thành phố này, em gái tôi chỉ có một người anh, tôi không lo cho nó, chẳng lẽ lại để anh bắt nạt nó sao?”
Kỷ Viễn ngơ ngác nhìn Quách trường An rồi cất giọng nghi ngờ hỏi: “Không phải là trước kia anh nói rằng Cẩm Tú là bạn gái anh hay sao?”
Quách Trường An chỉ vào Kỷ Viễn suýt chút nữa là bật cười: “Tên ngốc như anh, vậy mà sao em gái tôi lại thích được nhỉ? Những điều tôi nói khi đó chẳng phải là để trêu tức anh hay sao? Anh đúng là chẳng có óc phán đoán gì cả. Đã to đầu mà còn ngốc thế sao?”
“Đừng có chế giễu tôi.” Kỷ Viễn đưa tay đập vào tay Quách Trường An. Nhưng trên mặt Kỷ Viễn vẫn còn vẻ nghi ngờ: “Không phải anh nói phía sau lưng Cẩm Tú có một vết chàm sao?”
Quách trường An cười và đáp: “Ôi anh bạn nhỏ của tôi, từ bé tôi đã là hàng xóm của Cẩm Tú. Hai nhà chúng tôi khi đó chỉ cách nhau có một bức tường, từ nhỏ anh có bao giờ hiếu kì không? Ý tôi là anh có bao giờ tò mò về đám con gái không? Ngày ấy tôi đã đục một lỗ trên bức tường, bình thường tôi hay lấy một hòn đá nhét vào đó, khi nào muốn nhìn trộm vào nhà Cẩm Tú, thì tôi lôi hòn đá đó ra rồi ghé mắt vào, có gì mà không nhìn thấy được?”
Một tiếng “bụp” vang lên.
Quách trường An bị Kỷ Viễn giáng một cú đấm. Kỷ Viễn quát lên: “Mẹ nó, ngươi đúng là tên sói háo sắc.” Nói rồi Kỷ Viễn đưa tay lên xoa xoa miệng và nói: “Nhưng, việc này hồi nhỏ tôi cũng đã từng làm rồi.”
“Anh mạnh tay quá đấy, mạnh thêm chút nữa là tôi gãy mũi rồi.” Quách trường An xoa xoa mũi rồi nói: “Tôi đã coi Cẩm Tú là em gái. Anh nói xem lần đầu tiên tôi gặp hai vợ chồng anh là ở chỗ nào, liệu tôi có thể có ấn tượng tốt về anh được hay không? Tôi đã cố ý nói ra những điều đó để anh tức giận. Anh đúng là không có lòng độ lượng,chỉ vì một việc nhỏ nhặt thế này mà đã cãi nhau với em gái tôi à?”
“Không phải mà tại tên Tống Đoạt đáng chết đó, hắn…” Kỷ Viễn muốn nói ra sự thật nhưng lại nghĩ đây là việc riêng tư không nên để người khác xen vào, nếu không khéo sẽ làm mọi chuyện rối tung lên, nên đành nuốt cơn giận vào trong lòng.
“Hắn bắt nạt Cẩm Tú à?” Quách Trường An đứng phắt dậy, “Hắn, hắn bắt nạt thế nào, chúng ta tìm hắn tính sổ.” Nói rồi Quách Trường An quay người định bước đi.
“Cũng không phải là bắt nạt gì cả, chỉ là hắn đã bắt tay Cẩm Tú” Giọng Kỷ Viễn lí nhí.
“Sau đó anh đã làm gì, đấm hắn à?”
“Ừ, sau đó tôi đã đấm vào mặt của hắn một phát và còn…” Kỷ Viễn định nói là anh đã tát Cẩm Tú, nhưng anh lại không nói ra, trước mặt anh trai người ta mà lại nói đánh người ta thế nào thì có khác nào tìm đường chết.
“Anh đánh Cẩm Tú phải không?” Quách Trường An nói rồi xoa xoa nắm tay. Với “đức tính” của Kỷ Viễn chắc chắn là anh ta đã động chạm tới Cẩm Tú.
Kỷ Viễn không nói gì. Anh nhìn thẳng vào Quách Trường An
“Tôi cứ nghĩ là cùng với anh, rồi lại cùng với Tống Đoạt…” Kỷ Viễn nói lấp lửng, trong lòng cảm thấy hơi hối hận. nếu Tống Đoạt đã là kẻ đồng tính, vậy thì giữa hắn ta và cẩm Tú có lẽ là không xảy ra chuyện gì. Xem ra là anh đã trách oan Cẩm Tú, nếu không Cẩm Tú sẽ không kiên quyết đòi li hôn như thế.
“Anh đúng là kẻ ngốc nghếch. Nếu cô ấy là người như thế, chắc chắn là cô ấy sẽ không lấy anh.” Quách trường An rất muốn đấm cho Kỷ Viễn một trận. Nhưng Trường An hiểu đó không phải là cách để giải quyết vấn đề. Nếu hôm nay Trường An đã tới đây thì anh sẽ giúp hai người họ giải tỏa mọi sự hiểu lầm. Cẩm Tú vẫn rất nhớ thương Kỷ Viễn, nếu không thì cô ấy không né tránh câu hỏi của Quách Trường An.
Kỷ Viễn không nói gì, mặt tối sầm.
“lại còn ngồi ủ rũ, vùi đầu vào rượu chè làm gì nữa, còn không mau đi tìm Cẩm Tú xin lỗi đi.” Quách trường An động viên Kỷ Viễn, “Phải nói với anh rằng, Cẩm Tú rất thích anh, trước đây tôi đã từng phải lòng cô ấy, nhưng thấy tình cảm giữa hai người rất sâu đậm, nên tôi đã quẳng cái ý định đó đi. Nếu anh mà từ bỏ cô ấy, thì đừng trách anh em ta không nể nhau.”
Kỷ Viễn vẫn không nói gì.
“Anh nói gì đi chứ! Câm à?” Quách TRường An cảm thấy hơi bực mình, nhấc chai bia lên tu ừng ực, rồi nắm lấy cổ áo Kỷ Viễn, nhấc Kỷ Viễn lên. “Đi đi, phải đi ngay bây giờ, phải mau nói rõ mọi chuyện, chuyện gia đình không thể để kéo dài hết đêm này đến đêm khác, nếu không mọi mối hoài nghi sẽ biến thành thù hận.”
Cuối cùng Kỷ Viễn cũng không giấu giếm được sự thật, anh thốt lên: “Cô ấy đã đề nghị li hôn rồi.”
“Cái gì?” Quách Trường An không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Tôi đã nhận được giấy gọi của tòa án, cô ấy đề nghị li hôn với tôi.” Kỷ Viễn đáp.
“Cái cô này đúng thật là, chuyện hiểu lầm giữa hai vợ chồng sao lại có thể trở thành hận thù như vậy, lại còn động tới cả tòa án nữa.” Quách Trường An cũng cảm thấy dường như mọi sự đã đi hơi quá. “Tuy nhiên, tôi nghĩ cho dù kéo dài cuộc hôn nhân hay li hôn thì làm thằng đàn ông khi đã làm sai, hãy nói lời xin lỗi vì việc làm của mình. Anh không thể vì người ta muốn li hôn với mình, mà đến một câu xin lỗi cũng không nói ra được. Anh cứ đi xin lỗi cô ấy đi,có lẽ chỉ cần anh xin lỗi cô ấy, cô ấy sẽ tha thứ cho anh và rút lại đơn li hôn.”
Mọi chuyện đều xếp đặt đúng như những gì Quách Trường An nói. Kỷ Viễn tới khu chung cư nơi Cẩm Tú sống. Cho dù lúc này đã là nửa đêm. Nhìn theo bóng Kỷ Viễn đi lên cầu thang, Quách Trường An đứng dưới lầu rút một điếu thuốc lên châm. Thấy Kỷ Viễn không quay lại anh cũng cảm thấy yên tâm. Có lẽ chuyện của Kỷ Viễn và Cẩm Tú đã ổn rồi.
Quách Trường An trầm ngâm hút thuốc, trong lòng cảm thấy dễ chịu hơn một chút, nhưng cũng có gì đó không vui. Quách Trường An đã kéo Kỷ Viễn đi gặp Cẩm Tú để giải quyết chuyện gia đình của anh ta, nhưng còn chuyện gia đình của anh thì đã kéo dài cả năm trời. Chẳng lẽ còn định kéo dài tới bao giờ nữa đây? Nếu không kéo dài thì giải quyết thế nào đây?
Quách Trường An không muốn nghĩ nữa, anh vứt điếu thuốc đi, quay người bước trong đêm tối. vừa quay người đột nhiên Quách Trường An cảm thấy sau lưng có người, anh quay đầu lại, bóng người đó lao về phía anh.
“Trường An cẩn thận!” Phía trước có tiếng người hét lớn.
Quách Trường An đẩy người vừa lao vào mình ra, người vừa cất tiếng gọi cũng chạy tới.
Đó là Tiểu Mã, Quách Trường An định chạy theo tên vừa đánh lén mình, thì tên đó đã phát hiện ra Quách Trường An có cứu viện, hắn liền quay đầu bỏ chạy.
“Có phải Trương Khánh không? Xem ra hắn vẫn còn thù cậu lắm đấy!” Tiểu Mã nói.
“Tôi biết chắc là hắn còn tới tìm tôi.” Quách Trường An nói
“Trường An những người biết cậu xuống máy bay hôm đó không nhiều, cái người tên là Kỷ Viễn đó cũng là một trong số đấy. Anh ta đã tới tận đồn cảnh sát để nghe ngóng tin tức của cậu, nhưng sau đó anh ta lại cứu cậu, có thể không đưa anh ta vào danh sách nghi vấn.” Tiểu Mã nói.
“Còn có một người nữa biết tôi trở về hôm đó.” Quách trường An đáp.
“Ai thế?” Tiểu Mã hỏi.,
“Âu Thế Hằng.”
Ngày hôm đó Kỷ Viễn không gặp may
Cẩm Tú đã không để cho anh vào nhà.
Kỷ Viễn đứng bên ngoài gõ cửa. Cô bạn gái cùng chung cư của Cẩm tú bước ra nhìn thấy Kỷ Viễn, liền gọi Cẩm Tú.
Cẩm Tú cũng chẳng buôn chạy ra, cô cất tiếng: “Ai thế? Cậu cứ nói là tớ ngủ rồi, bảo anh ta đi đi.”
Kỷ Viễn đứng ngoài cửa nghe thấy tiếng Cẩm Tú, nhưng không tiện lên tiếng, đành quay người bỏ đi. Nhưng lại không cam tâm, Kỷ Viễn đứng ngoài hành lang, gọi điện cho Cẩm Tú, Cẩm Tú cũng không buồn nghe máy. Anh đành nhắn tin cho cô, những tin nhắn nối nhau, nhưng Cẩm Tú đã tắt máy.
Kỷ Viễn tức tới mức suýt chút nữa là đập tan điện thoại. Anh nghiến răng đấm tay vào tường, đáp trả lại anh chỉ là những tiếng kêu khô khốc từ bức tường đó.
Cánh cửa mở ra, Cẩm Tú xuất hiện trước mặt anh. Cô khoác chiếc áo lên người rồi nói nhỏ với Kỷ Viễn: “Cút đi, đừng có mà ở đây làm trò điên rồ nữa.”
Kỷ Viễn suýt chút nữa là tức điên lên. Nhưng anh vẫn cố nói giọng bông đùa: “Anh không đi đấy, anh rất vui lòng đứng đây đợi em.”
“Nếu anh không đi, tôi sẽ báo cảnh sát.” Sắc mặt cẩm Tú lạnh tanh.
“Em báo cảnh sát đi, để Quách Trường An đến bắt anh đi.” Kỷ Viễn nói, đột nhiên anh cảm thấy nghẹn ngào. Nếu Cẩm Tú nói là muốn báo cảnh sát có nghĩa là thực sự cô đã không còn tình nghĩa gì với anh nữa sao?
Cẩm Tú nhìn Kỷ Viễn, sắc mặt cô vẫn không hề thay đổi, sau đó cô không quay về phòng mà đi cùng Kỷ Viễn xuống nhà. Trên đường đi Kỷ Viễn đưa tay nắm chặt tay Cẩm Tú, nhưng Cẩm Tú lạnh lùng rút tay lại: “Tôi đã đề nghị ra tòa để được li hôn với anh rồi, xin anh hãy tự trọng.” Giọng Cẩm Tú lạnh lùng.
“Không phải hiện giờ chúng ta vẫn chưa li hôn sao?” Trái tim Kỷ Viễn lúc này tràn ngập sự lạnh lùng còn tâm trí anh lấp đầy sự chán nản.
“Đề nghị anh lần sau đừng tới tìm tôi nữa.” Giọng Cẩm Tú vẫn lạnh lùng.
“Rốt cuộc thì em muốn gì? Anh biết anh sai, anh cũng đã xin lỗi em rồi, ý em có phải là cho dù thế nào thì em cũng không tha thứ cho anh đúng không?” Kỷ Viễn tỏ vẻ sốt sắng.
“Hôn nhân cần có sự tôn trọng và tin tưởng, nhưng tất cả những gì mà anh dành cho tôi chỉ là những lời nói dối và bạo lực. Đây không phải là vấn đề có tha lỗi hay không, mà đây là vấn đề đạo đức làm người. Đến làm một người tử tế như thế nào anh còn không biết thì đừng nói đủ tư cách để làm chồng. Bởi thế tôi đã đề nghị li hôn với anh, chẳng có liên quan gì tới việc anh có xin lỗi tôi hay không.” Cẩm Tú nghiêm mặt nói rành rọt từng câu, từng chữ với Kỷ Viễn. “Hôm nay, chẳng qua là tôi muốn nói rõ với anh, và cũng hy vọng với tư cách là một người đàn ông, anh đừng tới tìm tôi quấy rối nữa.”
Kỷ Viễn nhìn chăm chăm vào Cẩm Tú, miệng há hốc không nói gì, Cẩm Tú quay người bước đi, Kỷ Viễn vội vàng nắm lấy tay Cẩm Tú. Nhưng Cẩm Tú thẳng thừng: “Bỏ tay tôi ra.”
Kỷ Viễn đáp: “Anh không buông tay. Không phải là em giận anh vì anh đã tát em một cái sao? Bây giờ anh ở đây rồi, em tát lại anh một cái không phải là được sao, nếu như em vẫn chưa hết tức giận thì cứ đánh anh hai ba cái cũng được.”
Cẩm Tú đáp: “Đấy là anh nói với tôi đấy nhé, là anh cho tôi đánh đấy nhé.” Kỷ Viễn nghe xong cứ nghĩ rằng đã có đường lui cho mình bèn vội vàng nói: “Em đánh đi, đánh thế nào cũng được.”
Cẩm Tú không chút do dự, giơ tay tát vào mặt Kỷ Viễn hai cái, cái tát của cô mạnh tới mức mà tai Kỷ Viễn ù cả lên, hai bên thái dương nóng bừng bừng như bốc hỏa, anh không nghĩ là Cẩm Tú lại đánh anh thật, càng không nghĩ là Cẩm Tú lại đánh mạnh đến thế. Nhưng sau hai cái tát này Kỷ Viễn cũng cảm thấy yên tâm hơn, Cẩm Tú đã chịu đánh anh thì chắc chắn vấn đề đã được giải quyết xong xuôi.
Nhưng Cẩm Tú lại nói: “Một cái tát là anh nợ tôi. Một cái nữa là có thêm một chút lãi. Bây giờ chúng ta không ai nợ ai, anh đi đi, tôi không muốn nhìn thấy anh nữa.”
Kỷ Viễn sững sờ, sao cẩm Tú có thể nhỏ nhen rồi nổi cáu với anh như thế. Anh đã xin lỗi Cẩm Tú rồi, mắng thì cũng mắng rồi, đánh thì cũng đánh rồi, rốt cuộc là Cẩm Tú muốn gì đây. Kỷ Viễn đột nhiên ôm chầm lấy Cẩm Tú, anh muốn hôn cô. Nhưng Cẩm Tú chống cự, cô vừa đẩy Kỷ Viễn ra vừa hét lớn: “Cứu mạng, cứu mạng, có ai không, đồ lưu manh, cứu tôi với…” Trong những căn phòng trên khu nhà có người chạy ra, bên ngoài đường khu chung cư cũng có người chạy tới ngó nghiêng thăm dò.
Kỷ Viễn không ngờ cẩm Tú lại có chiêu này, đành cúi đầu ủ rũ bỏ đi. Bởi đi vội vàng nên đập cả đầu vào cửa.
Cẩm tú nhìn thấy dáng vẻ nhếch nhác, thảm hại của Kỷ Viễn, cô phì cười.
Hôn nhân đối với ai cũng quan trọng, nhưng không phải vì hôn nhân mà để ý tới quá nhiều điều. Cẩm Tú nghĩ: “Không muốn li hôn cũng được, nhưng nếu không làm tới nơi tới chốn thì sự việc ngày hôm đó sẽ còn tiếp diễn, không phải là sau này cô lại rơi vào vòng cuốn đó hay sao? Hôn nhân rất quan trọng nhưng nguyên tắc làm người còn quan trọng hơn. Nếu một người phụ nữ không có được sự tôn trọng của chồng đối với mình, thì cũng sẽ không có được tình yêu chân thành.”
Hai giờ chiều ngày hôm sau, Tô Gia Văn gọi điện hẹn Cẩm Tú đi uống café. Tâm trạng Cẩm Tú không được vui vẻ cho lắm, có lẽ bởi chuyện của Kỷ Viễn tối qua, Cẩm Tú không muốn đi, nhưng đối với Tô Gia Văn, Cẩm Tú luôn có cảm giác không thể nào từ chối được lời mời của cô. Người con gái này là một câu đố rất thần bí, thậm chí người đó rất khác thường.
Quán café nằm tận trong khu phố cổ, quán được trang trí theo phong cách cổ điển. Vừa bước vào cửa đã thấy một bức tượng người sắt cầm khiên và cung tên trông rất uy nghiêm, bên cạnh là một cỗ chiến xa bằng đồng. Bây giờ là thời gian về chiều nên trong quán không đông người, đa phần đều là những đôi nam nữ ngồi đối diện với nhau, nói chuyện và cười rất nhỏ nhẹ, phảng phất trong không khí là mùi hương café, gợi lên cảm giác hoài cổ.
Tô Gia Văn và Cẩm Tú chọn một chiếc bàn có ghế đung đưa. Sauk hi ngồi xuống, Tô Gia Văn lấy từ trong túi xách ra một chiếc túi LV, rất xinh xắn, cô đưa cho Cẩm Tú và nói: “Lúc trước em nhờ bạn mua ở nước ngoài về, tặng chị đấy, coi như là một chút quà nhỏ tặng chị vậy.”
Món đồ này Cẩm Tú thấy rất quý và đắt, nếu như cô đeo chiếc túi này thì trông rất đẹp và có phần xa xỉ quá. Cô không thể nhận món quà này. Nhưng giữa bạn bè với nhau cũng phải biết cảm kích trước tấm lòng của người khác dành cho mình, nếu Cẩm Tú nhận món quà của Tô Gia Văn thì cô có món quà gì quý giá hơn chiếc túi này để đáp lại món nợ ân tình của Tô Gia Văn được đây?
“Em nói chúng ta là bạn bè với nhau, mà còn khách sáo với chị như thế, hay là em không còn coi chị là bạn nữa rồi?” Cẩm Tú từ chối khéo món quà của Tô Gia Văn.
Sau khi pha xong hai cốc café, Tô Gia Văn nhấc cốc café lên nhấp một ngụm và nói: “Em biết chị sẽ từ chối, nhưng em đã tặng chị rồi, thì chắc chắn sẽ không lấy lại nữa. Chị có thể lựa chọn nếu như chị chọn không lấy chiếc túi này, thì khi nào chị về, chị cứ đặt chiếc túi xuống ghế. Em tin rằng sau khi chị đi, ông chủ tiệm café này sẽ cất chiếc túi đi cho chị, chỉ cần chị tới đây một lần nữa thì chiếc túi đó sẽ xuất hiện trước mặt chị, chỉ trừ khi chị không bao giờ tới quán này uống café nữa.” Nói rồi Tô Gia Văn nở một nụ cười, “Vì chiếc túi này mà chị từ chối em và từ chối cả quán café đặc biệt này nữa không hay chút nào đâu.”
Cẩm Tú cũng cười nhưng cô hơi nhíu mày, món nợ ân tình này đối với cô cũng khá lớn.
“Chị biết không, mỗi lần chị tới để nghe em tào lao là em biết ơn lắm rồi. Em chẳng biết nói thế nào để cảm ơn chị.” Tô Gia Văn không để Cẩm Tú mở lời mà nói tiếp, “Cuộc sống của em là như thế đấy, giống như trong vũng bùn đen. Nếu như em cứ muốn ngoi lên thì chắc chắn rồi sẽ bị dìm xuống, thậm chí là bị dìm cho tới chết. Mọi điều không may em đã trải qua hết rồi, có những lúc em cũng cảm thấy chán nản. Mọi việc cứ diễn ra với em như thể đã được sắp đặt từ trước.”
Giọng của Tô Gia Văn đầy vẻ ưu tư, sắc mặt cũng trở nên sầu não. Có lẽ bây giờ Tô Gia Văn đang nghĩ tới những chuyện không vui trước kia. Cẩm Tú không nói gì, cô tựa lưng vào ghế, ngồi tựa lưng thế này, Cẩm Tú cảm thấy thoải mái hơn nhiều, sẵn sàng lắng nghe câu chuyện của Tô Gia Văn.
Dường như Cẩm Tú ngửi thấy mùi hương hoa nhè nhẹ nhưng không biết là mùi gì. Cô ngước mắt tìm kiếm ánh mắt của Tô Gia Văn. Tô Gia Văn cũng đang ngồi dựa lưng vào ghế, nhấm nháp cốc café, rồi đột nhiên Tô Gia Văn khựng lại như thể bản nhạc bị ngắt giữa chừng.
“Mùi hương…mùi hoa hồng, mùi hương hoa hồng, hương hoa hồng.” Tô Gia Văn lặp lại ba lần câu nói ấy, nhưng mỗi lần nói ra giọng điệu lại khác nhau, dường như trong câu nói ấy chất chứa sầu cảm.
“Lần trước em nói tới đâu rồi nhỉ, em cứ có cảm giác là mình đang kể chuyện người khác ấy, cứ như thể là em đang bình luận tác phẩm văn học vậy,” Giọng Tô Gia Văn bắt đầu nhẹ nhàng êm ái, cô bắt đầu kể.
“Mọi câu chuyện của em dường như đều có liên quan tới mẹ chồng em. Trong căn nhà rộng lớn ấy, chỉ có hai người đàn bà, ngôi nhà ấy xây lâu lắm rồi, nó được xây bằng đá, rất kiên cố, hai tầng. Sau khi được trang hoàng lại trông nó càng lộng lẫy hơn. Nhưng dù căn nhà đó có đẹp đẽ, có xa hoa tới đâu mà chỉ có hai người đàn bà sống với nhau thì thật là buồn chán.”
Bình café bên cạnh bắt đầu sôi, hơi nước bốc lên nghi ngút cùng mùi hương café, Cẩm Tú rót thêm chi Tô Gia Văn một cốc nữa và cũng tự rót cho mình một cốc. Cô nhận ra hôm nay Tô Gia Văn có điều gì đó rất đặc biệt, cô ấy mặc một chiếc quần màu trắng, chiếc áo sơ mi thêu hoa nền trắng, bên trên điểm xuyết vài cánh hoa màu hồng phấn. Chiếc khăn quàng màu hồng rủ xuống chạm lên chân cô ấy. Ngón tay Tô Gia Văn thon dài, trắng, dường như có thể nhìn thấy cả những mạch máu bên trong. Dưới gấu quần của Tô Gia Văn lộ ra đôi tất màu hồng phấn, còn đôi giày Tô Gia Văn đi màu trắng.
Cẩm Tú đã quen Tô Gia Văn khá lâu, cô phát hiện ra rằng người con gái này rất chú ý tới tiểu tiết, đến cả việc ăn mặc cũng phải kết hợp đồng bộ, thì Tô Gia Văn mới có thể ra ngoài gặp mặt người khác. Nếu Tô Gia Văn đeo một chiếc nhẫn bằng vàng trắng có kim cương đính trên thì trên cổ tay cô chắc chắn sẽ phải đeo một chiếc vòng vàng trắng. Nếu đeo chiếc nhẫn ngọc màu phỉ thúy, thì chắc chắn trên hai cổ tay Tô Gia Văn sẽ là hai chiếc vòng ngọc bích, và mỗi lần cử động hai chiếc vòng ấy lại va vào nhau phát ra tiếng kêu rất vui tai. Nếu đeo chiếc khăn lụa màu hồng phấn thì Tô Gia Văn sẽ kết hợp với đôi tất mỏng bằng lụa cũng màu hồng phấn nhưng nhạt hơn chiếc khăn mà cô đeo. Thậm chí nếu cài một bông hoa xinh xắn trên ngực thì cũng có thể nhìn thấy trên chiếc túi mà Tô Gia Văn đeo một bông hoa xinh xắn giống như thế.
Đột nhiên Cẩm Tú có dự cảm gì đó. Một người phụ nữ thích kết hợp mọi thứ với nhau như thế thì trong cuộc sống của cô không có bóng dáng người đàn ông, thì cô ấy tuyệt đối không cam tâm. Tô Gia Văn sẽ tìm đủ mọi cách để điều chỉnh cuộc sống. Cẩm Tú cũng biết Tô Gia Văn có người đàn ông khác, nhưng với người phụ nữ ngạo mạn như thế sẽ chịu nhận thua trước người mẹ chồng luôn can dự vào cuộc sống của cô sao? Cho dù bề ngoài Tô Gia Văn có chịu nhận thua đi chăng nữa thì trong lòng cũng không chịu phục, thậm chí còn có những suy nghĩ trái ngược. cũng giống như bài tâm sự ấy không phải là đã khiến cho mẹ chồng Tô Gia Văn tới tòa soạn làm náo loạn, thậm chí còn đòi tự sát hay sao?
“Trong căn nhà ấy chỉ có hai người đàn bà sống cùng nhau, rất âm u, tuy bên ngoài cửa sổ ánh mặt trời rất rực rỡ, nhưng lúc nào em cũng có cảm giác như phòng không nhìn thấy ánh sáng. Trong căn nhà ấy, lại nảy sinh những ấm mưu bẩn thỉu và đen tối.” Đột nhiên Tô Gia Văn như lạc cả giọng. Chắc có lẽ giờ Tô Gia Văn đang nghĩ lại những điều trước đây khiến cô đau lòng
Cẩm Tú không dám làm phiền Tô Gia Văn nhưng lại muốn an ủi cô. Cẩm Tú đưa tay vỗ vỗ lên vai Tô gia Văn. Tô Gia Văn nhìn Cẩm Tú với ánh mắt đầy biết ơn. Một lúc sau, Tô Gia Văn mới nói tiếp: “Đêm hôm đó trời mưa, em đã uống rất nhiều, rồi em gọi điện cho chồng em, anh ấy nói sẽ về nhà ngay. Em đã đợi anh ấy. Em đã nói với anh ấy rằng, em đã uống rất nhiều, khi uống nhiều em sẽ có cảm giác khó chịu với những bộ quần áo đang mặc trên người, em cảm thấy như bị trói buộc. Em bỏ bộ quần áo trên người ra. Lúc đó là hơn mười giờ tối. Vào thời điểm đó, ngày nào em cũng uống một chút rượu vang. Rượu vang có thể mang tới giấc ngủ ngon, bởi vì em hay bị mất ngủ lắm chị ạ. Tối hôm đó, bên ngoài trời gió rất to, em nằm trên giường đợi chồng em trở về. Sau đó bị mất điện, em gọi điện cho chồng em, nhưng chồng em tắt máy, em rất đau lòng và nghĩ anh ấy không về. Em đã vùi đầu trong chăn khóc ấm ức. Căn phòng chìm vào bóng đêm. Hình như lúc đó em ngủ rồi, nhưng hình như lúc đó em cũng đang tỉnh. Đột nhiên em nhìn thấy chồng em bước vào, rồi anh ấy bước tới bên giường ôm em… Chị có biết không, đã lâu lắm rồi em không được chồng yêu thương. Anh ấy vì muốn tránh chiến tranh lạnh giữa em và mẹ chồng nên luôn tìm mọi lí do để không về nhà. Đêm hôm đó, em thực sự rất nhớ anh ấy, khi anh ấy ôm em, cả người em như muốn tan chảy, chỉ có đầu lưỡi là còn sức lực. Em đã hôn anh ấy, hôn say đắm, em muốn bộc lộ hết những ức chế về mặt tình cảm bấy lâu nay. Đêm hôm đó, anh ấy cũng rất “dốc sức”, chúng em đã làm chuyện đó mấy lần liền.” Giọng Tô Gia Văn càng lúc càng nhỏ, nhỏ tới mức chỉ có Cẩm Tú – người đang ngồi đối diện với Tô Gia Văn mới có thể nghe thấy. Đột nhiên Gia Văn không nói gì, có lẽ đêm hôm đó cô ấy rất hạnh phúc, rất phấn khích.
Cẩm Tú cảm thấy miệng mình khô khan. Cô đang tự cười bản thân mình. Lại còn “tẩu hôn” với Kỷ Viễn nữa, ngày mai phải đi tìm nhà, đừng nói là nhà ngầm dưới đất, cho dù là ổ lợn, ổ chó thì cũng phải chuyển tới ở cùng nhau. ở cùng nhau một ngày là một ngày vui vẻ, ở bên nhau cả đời, cả đời sẽ được hạnh phúc. Ngày nào cũng có đôi có cặp mới là điều quan trọng, làm sao phải suy nghĩ tới chuyện người mình yêu có tiền hay không có tiền?
“Chị có đang nghe em nói không?” Tô Gia Văn đột nhiên nghiêng đầu hỏi Cẩm Tú.
“Chị vẫn đang nghe đây.” Cẩm Tú nói, và để chứng tỏ mình đang chăm chú nghe những điều Tô Gia Văn nói, Cẩm Tú bèn bổ sung thêm một câu: “Đêm hôm đó chắc em và chồng hòa hợp lắm, hạnh phúc lắm phải không?”
Nhưng trái với những gì Cẩm Tú nghĩ, khuôn mặt Tô Gia Văn trở nên ủ dột.
“Em rất vui. Nhưng sáng hôm sau tỉnh dậy, em phát hiện ra người nằm bên cạnh mình không phải chồng em, mà là người đàn ông em đã quen ở hộp đêm.”
Cẩm Tú giật mình, ngồi thẳng người dậy: “Em nói gì?”
“Đêm hôm đó em đã gọi điện cho người đàn ông đó, anh ta nói em đã gọi anh ta tới.” Tô Gia Văn dửng dưng nói. “Nửa đêm em đã kéo một người đàn ông xa lạ về nhà của mẹ chồng em. Chắc có lẽ vì em quá cần tình cảm, em quá cần sự kích thích thể xác.” Tô Gia Văn nói một cách thẳng thừng. Nhưng Cẩm Tú lại không nghĩ rằng Tô Gia Văn quá buông thả. “Vậy sau đó chuyện gì đã xảy ra?” Cẩm Tú lo lắng cho kết cục của Tô Gia Văn.
“Sau đó chồng em càng ít về nhà hơn, còn mẹ chồng thì ngày nào cũng nói cạnh nói khóe…” Hình như Tô Gia Văn còn muốn nói điều gì đó, nhưng cô không nói nữa. Thời gian dường như dừng lại, lắng đọng trên chiếc bàn, trên những chiếc ghế đung đưa mang đến cho người ta thứ ảo giác mà xưa nay chưa từng có.
Tô Gia Văn cứ kể chuyện như thế, lúc kể lúc ngừng, bên cạnh những tiếng thì thầm to nhỏ của khách trong quán vọng lại như cái nền cho câu chuyện của cô.
Không biết sau đó bao lâu, đột nhiên tiếng chuông điện thoại của Gia Văn vang lên.
“Khoản tiền đó không thể đợi được nữa, anh Hoàng đã giục mấy lần rồi, năm trăm vạn không ít ỏi gì đâu, cô tự sắp xếp đi, nếu còn chưa đưa tiền ra thì cô tự biết hậu quả đấy…” Cẩm Tú nghe thấy những điều bí mật đó từ cuộc điện thoại.
Thực tế khi nói chuyện điện thoại, giọng của Tô Gia Văn rất nhỏ, nhưng Cẩm Tú ngồi khá gần, lại còn bởi Cẩm Tú có đôi tai khá thính, nên cô nghe thấy hết. Nếu theo cách nói của Kỷ Viễn thì đôi tai của Cẩm Tú sắp thành đôi tai linh cẩu. Những câu nói độc ác, và những lời đe dọa cũng truyền tới tai Cẩm Tú rõ mồn một.
“Tôi có cách. Mấy ngày nữa đi. Tôi sẽ trả lời anh.” Ánh hoàng hôn chiều nghiêng nghiêng vào quán café, bên ngoài trời đã hơi tối. Khuôn mặt Tô Gia Văn đầy mệt mỏi, nhưng tinh thần lại có vẻ phấn chấn hơn.
“…Thực sự là đêm hôm đó, em đã gọi rất nhiều cho chồng em. Khi chồng em quay trở về đã nhìn thấy em và người đàn ông đó trên giường.” Tô Gia Văn đột nhiên bật cười, điệu cười rất kì quặc.
Cẩm Tú kinh ngạc đến sững người, Cẩm Tú không thể hiểu nổi gia đình của Tô Gia Văn, không hiểu nổi hàng ngày hai người đàn bà ấy đã diễn vở kịch gì.
Tiếng cười của Tô Gia Văn khiến một vài người trong căn phòng quay lại nhìn. Nhưng Gia Văn vẫn cười, cô cười mà nước mắt cứ lăn dài trên má. “Em nói cho chị một bí mật nhé. Sau đó em đã biết rằng người đàn ông đó là do mẹ chồng em gọi tới.” Câu nói của Gia Văn khiến ai nghe thấy cũng cảm thấy kinh ngạc. “Cái gì, mẹ chồng em à, tại sao lại thế?” Lần này Cẩm Tú lại tỏ ra càng ngạc nhiên hơn, tay Cẩm Tú run run làm café trong cốc rớt xuống bàn.
Cẩm Tú lại rót thêm café vào cốc của cô và của Tô Gia Văn. Nhưng một lần nữa tiếng chuông điện thoại vang lên phá vỡ bầu không khí im lặng.
“Có phải là cô Tô Gia Văn đấy không? Mẹ chồng cô qua đời rồi, bà vừa mới qua đời.”
Tô Gia Văn sống trong căn biệt thự số ngõ Hồ Điệp. Căn nhà ba tầng, rộng bốn trăm mét vuông. Trước đây Cẩm Tú đã từng tới nhà của Tả Thi Giao và cô nghĩ căn nhà của Tả thi Giao rất hào nhoáng, rất đặc biệt. Nhưng khi tới nhà của Tô Gia Văn, cô lại cảm giác nơi đây giống như một cung điện, nguy nga lộng lẫy. Nhưng càng bước vào, trong cô càng có cảm giác kì lạ. dường như đây không phải là cung điện mà giống như trong hang động hơn.
Bây giờ đã chập tối, bên ngoài trời âm u. Nhưng có lẽ bởi đây là căn nhà xây theo phong cách cũ nên trong phòng không cảm thấy tối lắm
Chiếc cửa sổ được chạm trổ những bông hoa tinh xảo, có thể mở được hai cánh, từng đôi từng đôi một nối tiếp nhau rất nhịp nhàng. Nhưng lại mang tới cho người ta cảm giác như bị gò ép và có chút gì đó rất ức chế. Cây liễu già trước cửa nhà rủ xuống bên ngoài cửa sổ, gió làm nó đung đưa qua lại. Nắng chiều hắt vào thân cây làm in bóng cây lên khung cửa và bức tường đối diện. Khung cảnh trông rất âm u, ảo não. Bên ngoài nhà có hai chiếc xe cảnh sát. Cảnh sát và pháp y đang tiến hành điều tra. Cẩm Tú và Tô Gia Văn chỉ ngồi trong phòng khách. Các bác sĩ pháp y đang bận rộn ở phòng rửa tay của tầng hai. Nghe nói bà cụ đã cắt tay tự vẫn trong phòng vệ sinh. Trong căn phòng tràn ngập mùi tanh và cảm giác ngột ngạt, cổ quái.
Cảnh sát lần lượt lấy lời khai của Tô Gia Văn và Cẩm Tú. Thời gian qua đời của bà cụ khoảng chừng ba rưỡi chiều, trong khi Cẩm Tú và Tô Gia Văn hẹn nhau đi uống café khoảng tầm hai giờ. Tô Gia Văn có bằng chứng là cô không có mặt tại hiện trường lúc đó. Điều đó có nghĩa là cẩm Tú chính là nhân chứng cho bằng chứng ngoại phạm của Tô Gia Văn.
Trên bức tường trong phòng khách, treo một bức ảnh của một đôi nam nữ mặc trang phục từ thời dân quốc. Người đàn ông ngồi trên chiếc ghế thái sư, mặc bộ quần áo trung sơn, người phụ nữ để tóc ngắn đến mang tai, đặt tay lên người đàn ông. Bức ảnh đó đã ngả màu hoen ố.
Tô Gia Văn ngồi dựa vào sofa hút thuốc, ngón tay cô trắng bệch, mặt có phần xanh xao, nhưng vẻ mặt trông rất tỉnh táo. Tô Gia Văn nhìn cẩm Tú đang chăm chú ngắm bức tranh trên tường bèn cất giọng nhẹ nhàng nói: “Đấy chính là mẹ chồng em. Mẹ của bà ấy từng là vợ bé của Ngô Khắc Quần. Chị có biết Ngô Khắc Quần không, ông ấy là an hem của Trương Tác Lâm – ông vua của vùng Đông Bắc.”
Cẩm Tú lại một lần nữa kinh ngạc, không ngờ mẹ chồng của Tô Gia Văn lại có xuất thân như vậy. Nhưng cô lại có cảm giác có điều gì đó là lạ.
“Chồng em không phải là con đẻ của mẹ chồng em, bà ấy nhặt chồng em về nuôi, bởi thế anh ấy rất hiếu thuận với bà, việc gì cũng nghe theo bà…” Tô Gia Văn chưa dứt lời thì một người đàn ông bước vào.
Người đàn ông có thân hình cao lớn, khi anh ta bước vào, lúc đầu không có tiếng động gì. Nhưng có lẽ trong lòng cảm thấy nặng nề nên bước chân đột nhiên trở nên nặng nề theo. Cẩm Tú không biết vì gì mà đột nhiên cô có cảm giác rất ngỡ ngàng. Vừa quay đầu lại thì cô nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc.
Người vừa bước vào là Quách Trường An.
Sao không thấy Quách Trường An mặc sắc phục cảnh sát. Cẩm Tú có phần hơi ngạc nhiên.
“Trường An, anh về rồi à, mẹ…” Khi Tô Gia Văn nói tới chữ mẹ thì đột nhiên òa khóc, nước mắt lưng tròng, Quách Trường An ôm lấy Tô Gia Văn và nói: “Sao mẹ lại đi?” Sau đó anh không nói được gì nữa, giọng nghẹn ngào, rồi anh phát hiện ra người đang ngồi trên ghế là Cẩm Tú.
Trong mắt của Quách Trường An có điều gì đó vụt qua rất nhanh. Anh không tiến lại chào Cẩm Tú như thể anh không quen cô. Có anh công an mặc đồng phục bước tới rồi mời hai người đi theo.
Quách Trường An ngồi trên ghế. Chiếc ghế sofa làm bằng gỗ tử đàn, tuy trên bề mặt đã phủ một lớp đệm dày nhưng vẫn có cảm giác hơi lạnh từ dưới bốc lên. Cả căn phòng như một cỗ quan tài khổng lồ, chiếc sofa đang như chìm xuống, chìm xuống dưới. Còn bốn phía của nóc nhà như đang sát lại với nhau, ép xuống, mang tới cho người ta cảm giác bị kìm nén khó gọi tên, một cảm giác phiền muộn vây quanh