Kỷ Viễn đột nhiên đến thăm Cẩm Tú.
Chiều hôm đó, trời mưa phùn, bên ngoài cửa sổ những hạt mưa nhỏ li ti không ngừng rơi. Trong văn phòng, Cẩm Tú đang ngồi xem bản thảo trên máy tính thì chuông điện thoại reo, là Kỷ Viễn gọi điện đến.
“Anh nhớ em lắm, anh muốn gặp em.” Nghe trong điện thoại, giọng của Kỷ Viễn còn ngái ngủ, như thể vừa tỉnh dậy sau một giấc mơ, giọng nói ấy lại vừa có chút gì đó chất chứa tâm sự.
Cẩm Tú mềm lòng. Cuối cùng thì Kỷ Viễn cũng nhớ tới cô rồi ư?
Cẩm Tú gửi bài cho xưởng in, rồi nghiêng đầu sang chiếc bàn bên cạnh nói nhỏ với Lịch tử, sau đó vội vã rời khỏi văn phòng. Kỷ Viễn đã đứng dưới nhà, trên tay cầm một chiếc ô màu xanh lá cây nhạt. Nhìn thấy Cẩm Tú bước xuống cầu thang, ánh mắt Kỷ Viễn cứ dõi theo cẩm Tú cho tới khi cô đứng trước mặt anh. Anh mở ô, rồi ôm Cẩm Tú kéo cô vào dưới ô. Cái ôm ấy dường như mạnh hơn trước đây, Cẩm Tú có thể cảm nhận được sự xúc động và cảm xúc đang trào dâng của Kỷ Viễn.
“Sao anh không gọi điện trước?” cẩm Tú nói với giọng trách móc. Mấy ngày không gặp, lại nhìn thấy việc Kỷ Viễn chăm sóc Tiểu Ngư trong bệnh viện khiến Cẩm Tú cảm thấy giữa cô và Kỷ Viễn có khoảng cách. Nói chuyện cũng không được tự nhiên như trước.
Vợ chồng một ngày nên nghĩa trăm năm, nhìn thấy Kỷ Viễn, Cẩm Tú dường như đã tha thứ cho anh ta một nửa, ai bảo họ là vợ chồng cơ chứ.
Cẩm Tú vốn đã hứa với Tống Đoạt sẽ cùng đi tham dự buổi tiệc với anh ta. Nhưng bây giờ Kỷ Viễn đã tới thì đương nhiên lời hứa tham dự buổi tiệc đó sẽ bị hủy bỏ. Cẩm Tú sợ tống Đoạt gọi điện đến, nên cô để điện thoại ở chế độ im lặng.
Kỷ Viễn chăm sóc Tiểu Ngư mấy ngày trong bệnh viện, bây giờ Tiểu Ngư xuất viện rồi, anh mới có thời gian dành cho Cẩm Tú. Kỷ Viễn không kìm chế được cảm xúc của mình, anh ta muốn đến hỏi về chuyện của Cẩm Tú và Quách Trường An, nhưng vừa nhìn thấy Cẩm Tú đi từ trên lầu xuống, Kỷ Viễn cảm thấy việc của Quách Trường An không phải là vấn đề gì to tát, Cẩm tú là của Kỷ Viễn, không ai có thể chiếm được cô. Những chuyện mà Kỷ Viễn dự định muốn trao đổi nghiêm túc với Cẩm Tú lúc trước đều tan như mây khói, chỉ còn lại cảm giác nhớ nhung khao khát.
“Không phải em bảo với anh là cửa sổ ở phòng em bị hỏng, nước mưa hắt vào hay sao? Anh là thợ sửa chữa miến phí, chiều nay anh sửa cho em nhé.” Câu nói của Kỷ Viễn tuy nghe rất nghiêm túc nhưng ánh mắt anh lại hừng hực ngọn lửa yêu thương, như thể chỉ cần châm ngọn lửa nhỏ là bùng cháy thành đám cháy lớn.
Hai người cùng trở về khu chung cư của Cẩm Tú. Ba cô bạn cùng phòng của Cẩm Tú sẽ không về trước giờ. Bên ngoài cửa sổ trời đang mưa, những làn mưa bụi dày đặc nghiêng nghiêng rơi, gợi cảm giác buồn man mác. Cơn mưa ngoài trời khiến căn phòng trở nên tối hơn thường lệ, Kỷ Viễn không để ý thấy vết thương trong lòng bàn tay Cẩm Tú. Anh chỉ cần sửa lại cánh cửa sổ một chút là căn phòng không bị mưa hắt vào nữa.
Kỷ Viễn gập một ít giấy báo kê vào chiếc ghế cập kênh, giờ ngồi lên không còn bị cập kênh nữa. Cánh cửa thường ngày vẫn kêu cót ca cót két, Kỷ Viễn chỉ dùng đũa thêm một chút dầu luyn vào bản lề, chiếc cửa đã ngoan ngoãn không còn kêu như trước nữa. Chiếc khóa tủ đã han gỉ hết, Kỷ Viễn loay hoay một lúc đã mở được khóa ra, chiếc ấm điện cũng được Kỷ Viễn sửa lại, cắm điện vào nước lại reo, hơi nước bốc lên ngùn ngụt từ chiếc ấm.
Cẩm Tú ngồi trên giường đọc sách, tay cầm sách nhưng mắt cô không nhìn vào những dòng chữ trên cuốn sách ấy, mà cô nhìn Kỷ Viễn đang sửa chữa những món đồ trong phòng. Chỉ một lúc sau, Kỷ Viễn đã sửa lại những đồ hỏng hóc, trả lại sức sống cho chúng. Đôi tay của người đàn ông thật thần kì, khi yêu đôi tay ấy đưa người phụ nữ lên thiên đường, những hành động ấy làm cho người phụ nữ thấy hạnh phúc, đó chính là sức hấp dẫn của người đàn ông.
Nước sôi, Kỷ Viễn pha một ấm trà hoa cúc, rồi lại thêm vào đó một chút đường. Cả căn phòng thoang thoảng mùi hương hoa cúc.
Kỷ Viễn nằm soài trên giường, anh nói: “Em để anh nằm thế này một lát nhé, chỉ một lát thôi. Bên cạnh em, anh ngủ rất ngon. Không bao giờ nằm mơ thấy bất cứ điều gì, có thể ngủ say đến tận khi thức giấc.” Nói rồi Kỷ Viễn sát người vào Cẩm Tú, gối đầu lên đùi Cẩm Tú, một tay ôm lấy eo cô. Cứ như thế, Kỷ Viễn cảm thấy rất thoải mái, rất hạnh phúc và bình yên.
Cẩm Tú vốn muốn hỏi chuyện về Tiểu Ngư. Câu hỏi về mối quan hệ giữa Kỷ Viễn và tiểu Ngư cứ luẩn quẩn trong đầu cô. Nhưng nhìn thấy Kỷ Viễn mệt mỏi, và nghĩ đến cảm giác hạnh phúc của Kỷ Viễn khi nằm bên mình, Cẩm Tú không nỡ đánh thức anh.
Kỷ Viễn nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Nghe thấy thở đều đều của Kỷ Viễn bên cạnh mình, Cẩm Tú đột nhiên cảm thấy như thế là đủ đối với cô. Một người đàn ông, sau những mệt mỏi của cuộc sống đời thường lại trờ về tổ ấm, nằm ngủ thật say bên cạnh vợ, tìm thấy ở cô sự bình yên, tìm thấy đôi bờ vai để dựa vào. Có phải anh rất yêu cô, có phải với anh, cô có ý nghĩa nhất hay không? Nhìn Kỷ Viễn đang ngủ say, Cẩm Tú lại mềm lòng.
Ham vui, ham sắc đẹp là tật xấu của cả đàn ông và phụ nữ, ham muốn được hạnh phúc là khao khát của những người đã lập gia đình. Cẩm Tú không đành lòng đánh thức Kỷ Viễn, nên cô cứ để anh ngủ như thế. Dù sao thì cũng phải một lúc lâu nữa mới tới bảy giờ tối.
Cẩm Tú không ra ngoài mua cơm, cô tự nấu cơm. Sau khi cơm chín, cô múc ra một chiếc bát lớn, rồi lấy nồi cơm điện làm món canh gà nấu với rau cải tím, cô còn bỏ thêm vài miếng cà chua và một ít dưa chuột vào nồi canh. Trong căn phòng thoang thoảng mùi thơm của thức ăn, mùi thơm ấy ấm áp, bình yên biết nhường nào. Mùi hương ấy khiến người ta cảm thấy thích, cảm thấy yêu, cảm thấy an tâm, khiến con người ước mơ về một cuộc sống lứa đôi đầy hạnh phúc. Kỷ Viễn tỉnh dậy, khịt khịt mũi, sau đó không nói gì, anh ôm chầm Cẩm Tú vào lòng, đặt cằm anh lên trán cô. Một lúc sau, Kỷ Viễn hôn lên trán của Cẩm Tú, anh nhẹ nhàng nói: “Chắc không còn lâu nữa đâu, anh sẽ mua cho em một căn nhà, chúng ta sẽ kết thúc cuộc sống xa cách như bây giờ. Chúng ta sẽ mãi mãi sống cùng nhau trong căn nhà của chúng ta, cho dù là đêm hay ngày chúng ta cũng không rời xa nhau.” Kỷ Viễn ôm Cẩm Tú rất chặt, dường như anh muốn hòa cơ thể của Cẩm Tú vào trong mình, khắc hình ảnh cô lên trái tim anh, lên da thịt anh. Cẩm Tú cảm nhận câu nói của Kỷ Viễn như một lời thề vĩnh hằng suốt đời suốt kiếp. Giữa hai trái tim ấy không còn khoảng cách nữa. Họ sát lại bên nhau.
Không biết vì lí do gì mà lần này Cẩm Tú rất chủ động, rất mãnh liệt, thậm chí cô còn nằm lên trên người Kỷ Viễn. Kỷ Viễn sung sướng nhìn Cẩm Tú với ánh mắt ngạc nhiên: “Lần này em yêu anh cuồng nhiệt quá, anh thích em như thế. Thế này mới là một đôi vợ chồng hòa hợp chứ.”
Sau những giây phút đam mê cuồng nhiệt, Kỷ Viễn vào phòng tắm. Lúc ra, vô tình anh nhìn thấy tờ báo đã xuất bản từ hai ngày trước còn để trên bàn, chúng chưa được dọn đi. Ngay trang đầu đã là bài viết về Quách trường An dũng cảm bắt tội phạm, nữ biên tập liều mình cướp con dao. Tuy tên của nữ biên tập đã được đổi thành tên khác, nhưng Kỷ Viễn vừa đọc được bài viết này, giác quan thứ sáu đã cho anh biết, người cứu Quách Trường An chính là cẩm Tú.
Cảm giác quyến luyến khi nãy dường như tan biến, không biết ngọn lửa giận dữ từ đâu bùng lên trong anh, anh ném mạnh tờ báo vào mặt Cẩm Tú, chỉ tay vào mặt cô và gằn giọng: “Em…em. Là em có phải không, chính là em có phải không? Vì người tình của em mà em không tiếc mạng sống của mình, lại còn tay không cướp con dao? Em được lắm….” Nói rồi Kỷ Viễn túm lấy tay trái của cẩm Tú, rồi lại túm lấy tay phải của cô, nhìn thấy vết thương trên tay cô, Kỷ Viễn cứ nắm chặt tay Cẩm Tú như thế không buông, rồi giơ tay lên tát thật mạnh vào mặt mình, vừa tát vừa nói: “Anh là kẻ vô dụng như thế đấy, đến vợ của mình còn không giữ được, để cô ấy đi cứu tên cảnh sát vô dụng. Anh không còn chút hấp dẫn nào, không thể hấp dẫn được chính vợ mình. Anh sống mà cảm thấy nhục nhã. Em cứ đánh anh chết đi.”
Phải một lúc sau Cẩm Tú mới hiểu chuyện gì đang xảy ra. Những ân ái, ngọt ngào khi nãy đã không còn nữa, bây giờ chỉ còn lại sự hung hăng dữ dằn. cẩm Tú vội vàng giải thích: “Anh nghe em nói có được không? Anh đừng đi ngay đến kết luận là có tốt hay không tốt, anh đừng nói lung tung nữa.”
Cẩm Tú càng nói Kỷ Viễn càng tức giận. Nghĩ kĩ lại cô không thấy mình làm sai điều gì. “Lúc đó em nhìn thấy chết mà không cứu thì có đúng không? Anh có còn là con người nữa không? Anh còn dọa dẫm em gì nữa? nếu em mà giỏi, em mà tài thì em đã vào chiến trường liều mình với những tên lính Mỹ rồi. Vẫn còn một tên tội phạm nữa vẫn chưa bắt được. Nếu em giỏi, em tài thì em sẽ đi liều mình với hắn. Anh đừng kéo em như thế, tay em đau lắm, đau lắm, anh buông em ra…”
Cẩm Tú khóc òa lên, Kỷ Viễn nắm chặt tay cô khiến cô đau. Kỷ Viễn không chỉ nắm chặt bàn tay của cẩm Tú mà còn nắm chặt cả cánh tay cô.
“Em cảm thấy đau thì em đi nói với ai, trong khi em ở bên cạnh cái tên Quách trường An ấy thì em có nói với anh không. Tay em bị thương thế này là vì tên khốn đó, em đi tìm hắn mà khóc, trước mặt anh thì đừng có khóc lóc gì cả…anh nói cho em biết Lý cẩm Tú, anh đã quá nuông chiều em, cái gì cũng nghe theo em, bây giờ anh sẽ tặng lại em cho tên khốn ấy.”
“Kỷ Viễn, anh là đồ đáng ghét, anh ngậm máu phun người, anh buông tay em ra, tay của em…” cẩm Tú muốn đánh lại Kỷ Viễn, nhưng không đủ sức, Kỷ Viễn làm cô đau, lại còn kéo ngoặt cánh tay cô. Ngay sau đó, Kỷ Viễn buông tay rồi lặng lẽ bỏ đi.
Kỷ Viễn không thể không bỏ đi. Anh sợ mình không kìm nén được cơn tức tối đang bùng lên như ngọn lửa trong lòng thiêu đốt, vì tức giận mà anh có thể làm tổn thương Cẩm Tú.
Từ nhà trọ của Cẩm Tú bước ra, anh không trở về quán rượu Tiếng Gọi mà đi tới đồn cảnh sát Hải Minh. Vừa bước vào cửa đã nhìn thấy Tiểu Mã trong phòng của Quách Trường An, Tiểu Mã ngồi sau bàn làm việc trông rất ra dáng. Kỷ Viễn nhìn thấy Tiểu Mã bèn cất tiếng hỏi không chút khách khí: “Quách Trường An đâu? Tôi tìm hắn có chút việc.”
Tiểu Mã là một trong những người tham gia vụ bắt gái làng chơi trong nhà nghỉ ngày trước, bởi thế nhìn thấy Kỷ Viễn, Tiểu Mã đã nhận ran gay. Tiểu Mã nghĩ, xem ra người này cũng không có gì tử tế bèn trả lời qua loa: “Đi rồi, ở đây hết giờ làm rồi, anh mang cơm tới à? Có việc gì cứ nói, nói với anh ta hay nói với tôi cũng như nhau thôi.”
Kỷ Viễn đáp bằng giọng coi thường: “Hai người các anh có gì mà giống nhau, trên hay dưới?” Kỷ Viễn đưa mắt nhìn Tiểu Mã từ đầu đến chân. Nếu Tiểu Mã cao hơn một chút, thì chắc chắn Tiểu Mã đã lao lên đánh ngã Kỷ Viễn. Nhưng Tiểu Mã lại quá nhỏ, nếu đánh nhau với Kỷ Viễn, chắc chắn Kỷ Viễn sẽ không để yên cho anh. Lúc này Kỷ Viễn đang muốn trút hết giận lên đầu Quách Trường An.
“Việc về tên tội phạm chạy trốn đó, tôi có biết đôi chút thông tin.” Một ý nghĩ khôn khéo lóe lên trong đầu Kỷ Viễn, anh nghĩ lại câu chuyện về tên tội phạm bỏ trốn mà anh đã đọc trên báo. Vừa nghe đến tên tội phạm chạy trốn, mắt Tiểu Mã sáng lên: “Anh Trường An không có ở đây, tuy nhiên tối nay sẽ về. Chỉ một tiếng nữa là máy bay sẽ hạ cánh xuống sân bay rồi.” Điều Kỷ Viễn cần chính là câu nói này. Từ đồn cảnh sát bước ra, Kỷ Viễn gọi xe đi thẳng đến sân bay. Không phải ở sân bay sẽ diễn ra một màn đón rước long trọng sao, không phải là sẽ như ca khúc khải hoàn đón anh hùng trờ về sao, vậy thì ta sẽ tới đó làm cho hắn xấu mặt, để hắn mất mặt ngay trước mọi người. Kỷ Viễn quyết tâm, tới đó đợi thời cơ hành động. tốt nhất là có một chậu phân chó, khi Quách Trường An mặt mày hớn hở từ trên máy bay xuống, ta sẽ hất vào người hắn, coi như là “tẩy trần” cho hắn luôn.
Quách Trường An cứ bám lấy Cẩm Tú, nghĩ tới đây trong lòng Kỷ Viễn lại hừng hực lửa giận. Lúc nãy, khi ôm Cẩm Tú, Kỷ Viễn cứ nhìn chằm chằm lên vết chàm sau lưng cô, anh cứ nghĩ mãi mà không hiểu vì sao tên Quách Trường An lại biết vết chàm đó, trừ phi là tên đó đã từng thân mật với Cẩm Tú, nếu không làm sao hắn lại biết.
Tên Quách trường An chó chết, không chịu yên thân yên phận làm cảnh sát mà còn làm kẻ dâm ô. Lại còn khiến Cẩm Tú phải đối mặt với bọn tội phạm. Hắn ta muốn chết mà còn kéo thêm một người nữa. Kỷ Viễn nguyền rủa Quách Trường An, thầm nhủ sẽ cho Quách Trường An biết thế nào là lễ độ.
Kỷ Viễn đang âm mưu tính kế làm cho một ai đó khổ sở. Tới khi đó, biết đâu lại có ý tưởng nào sáng tạo hơn cũng không biết chừng. Anh ta tức giận đi thẳng tới sân bay. Ngày hôm đó, Quách Trường An cứu anh ta, coi như là có ơn, nhưng cái tên tiểu tử ấy cứ bám lấy Cẩm Tú như mèo thấy mỡ, anh không thể không xử lý vụ này. Nếu anh không xử vụ này thì anh là người dung túng cho kẻ ác làm điều xấu, tuyệt đối không để tên Quách Trường An đó càn quấy thế được.
Ngồi trên taxi, Kỷ Viễn có thời gian để suy nghĩ mọi chuyện. rất nhiều việc cứ dồn dập xuất hiện trong đầu anh, mọi thứ cứ rối tung lên, suy nghĩ một hồi lâu mà chưa ra đầu ra cuối gì cả. Đêm hôm đó, Kỷ Viễn bị đánh úp, anh vẫn cảm thấy rất kì lạ. Mình làm những điều không phải với không ít người, nhưng dường như chưa bao giờ làm gì xúc phạm tới ai. Không biết vì sao từ trong ngõ một đám người lao ra, đánh ngã anh, lại còn không nói gì, chụp bao tải lên người anh. Chúng định chụp bao tải để đánh, hay là định quẳng anh xuống sông.
Vì hành động “anh hùng” của Quách Trường An mà Kỷ Viễn đã thoát khỏi nguy hiểm, nhưng Kỷ Viễn không có cơ hội biết được chân tướng sự việc. rốt cuộc là ai đang âm thầm đối phó với anh? anh đã từng bảo bọn đàn em tìm hiểu, nhưng không tìm thấy kẻ khả nghi qua lại con đường đó vào tối hôm ấy. Miệng lưỡi của bọn du côn chẳng bao giờ đúng sự thật, đặc biệt khi đã uống say, hoặc nằm bên cạnh đàn bà, kể cả những việc đã được chôn giấu của quốc dân đảng cũng bị chúng lôi từ đáy túi ra phơi bày cho thiên hạ xem. Nhưng việc Kỷ Viễn bị đánh úp tối hôm đó thì không thể nào tìm ra manh mối, dường như chưa từng xảy ra sự việc đó.
Lẽ nào lại là người cùng hội cùng thuyền với anh? làm sao lại có người muốn đối địch với anh được, Kỷ Viễn nghĩ mãi mà vẫn không hiểu. Những lúc rỗi rãi, Kỷ Viễn lại nghĩ lại về chuyện xảy ra tối hôm đó, nghĩ trước nghĩ sau mà vẫn không tìm ra manh mối.
Vết thương của Tiểu Ngư gần như đã hồi phục hoàn toàn, cô bé này cũng là vấn đề tương đối lớn. Lúc nào cũng kè kè bên cạnh anh, đấy cũng không phải là một việc hay. Làm lỡ cả việc hôn nhân đại sự của con gái nhà người ta, trong khi anh lại không thể cho cô bất cứ điều gì. Kỷ Viễn thầm nghĩ sẽ phải tìm ra cách gì đó để tách Tiểu Ngư ra, đó chẳng qua cũng chỉ là anh muốn tốt cho cô ấy. Một mình anh vô duyên vô cớ lại bị “tấn công giữa đêm”, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì khác thì sao. Đột nhiên, một ý nghĩ lóe lên trong đầu Kỷ Viễn lại nhớ tới vụ nổ ngày hôm đó. Những tên mà Đào Tử kiếm về được, những người biết làm về mìn Kỷ Viễn cũng quen, thậm chí anh biết tận cội nguồn gốc gác của những kẻ đó, chắc chắn chúng sẽ không dám hai lòng với anh. Làm sao mà lúc cài mìn lại không phát hiện ra trong nhà có đứa trẻ con mấy tuổi vẫn còn ở đó được?
Khi đó, Kỷ Viễn không có đủ thời gian để nghĩ về hành động sơ suất này, đương nhiên là anh ta tin vào cách giải thích “đó chỉ là một sự bất cẩn” nhưng bây giờ nghĩ kĩ hơn, anh ta lại cảm thấy sự việc ngày hôm đó có điều gì uẩn khúc. Đây là việc liên quan chặt chẽ tới sinh mạng của người khác, kiếm tiền đương nhiên cũng rất quan trọng, nhưng mạng sống của con người còn quý hơn cả tiền bạc. Nếu không, kiếm tiền mà mất mạng thì tiền để làm gì? Đạo lý này ai cũng hiểu, tại sao trong giờ khắc quan trọng đó lại xảy ra sự “bất cẩn” chí mạng như thế?
Kỷ Viễn cảm thấy lạnh cả sống lưng, không phải có người cố ý đẩy anh rơi vào vũng bùn tội ác, sau này không có đường làm lại cuộc đời nữa chứ? Kẻ đó là ai? Là Quách Trường An sao? Tên nhãi đó có quá nhiều âm mưu, một mặt cứu Kỷ Viễn, mặt khác lại ném đá dấu tay, phá mọi việc của Kỷ Viễn sao? Kỷ Viễn rùng mình, nhìn ra ngoài cửa, lúc này taxi đã tới sân bay. Kỷ Viễn nghĩ thầm, trước tiên phải giải quyết tên Quách Trường An trước, rồi mọi chuyện sẽ tính sau. Nghĩ rồi Kỷ Viễn bước xuống xe, anh nhận thấy mình đã đến muộn. Máy bay đã hạ cánh, trong phòng chờ chật kín người, toàn là học sinh tiểu học, tay cầm những bó hoa đủ màu sắc sặc sỡ. Kỷ Viễn chen tới phía trước xem chuyện gì đang diễn ra, anh ta nhìn thấy Quách Trường An vừa bước ra khỏi phòng chờ, chầm chậm bước xuống bậc thang phía dưới, lại còn vẫy tay, mỉm cười với đám học sinh.
Lúc này, khoảng sáu giờ chiều, mới đầu thu nên giờ này trời vẫn còn khá sáng. Tuy đứng cách Quách Trường An không xa lắm nhưng Kỷ Viễn nhìn rõ nụ cười trên mặt Quách Trường An. Kỷ Viễn nghiến răng nghĩ thầm đúng là kẻ tiểu nhân đạo đức giả. Kỷ Viễn quan sát xung quanh khu vực Quách Trường An đang đứng, quanh hắn có rất nhiều đồng sự, lại còn lũ trẻ kia, nếu xông ra đánh hắn thì chắc chắn chẳng được lợi gì. Hơn thế nữa, động tay động chân trước mặt lũ trẻ chẳng dễ coi chút nào. Nghĩ vậy, Kỷ Viễn đành vứt bỏ ý định rat ay với Quách Trường An tại sân bay. Kỷ Viễn tính đi theo Quách Trường An đợi khi tới cửa nhà hắn thì sẽ ra tay.
Nhưng Quách trường An lại không về nhà mà bị mấy đồng sự lôi đi uống rượu. Kỷ Viễn đi theo Quách Trường An tới khách sạn Tam Giang. Kỷ Viễn không có tâm trí nào để ăn cơm, nên trốn trong phòng rửa tay Kỷ Viễn tin chắc rằng trên bàn Quách Trường An bày nhiều rượu thế kia, uống một hồi làm sao mà không đi vệ sinh được! kỷ Viễn đã lên kế hoạch cả, Đợi cho Quách Trường An bước vào nhà vệ sinh, cởi thắt lưng, kéo khóa quần, tốt nhất là hắn ta đi vệ sinh thì Kỷ Viễn sẽ rat ay, đó là thời cơ tốt nhất. Đi vệ sinh được nửa chừng, lúc đó thắng là cái chắc. Kỷ Viễn ngồi trên nắp bồn cầu, nghĩ về hình ảnh của Quách trường An bị anh đánh cho một trận. Lúc đó tên Quách Trường An đã cởi thắt lưng, chắc chắn là trông rất lố bịch, Kỷ Viễn nghĩ mà không nhịn nổi cười. Có người gõ cửa, Kỷ Viễn không nói gì, qua khe hở phía dưới cửa, Kỷ Viễn nhìn thấy từ ống quần cho tới giày của người đang gõ cửa. Người này chắc chắn không phải là Quách trường An, người này đi đôi giày màu đen, mặc chiếc quần âu màu xanh da trời. Quách Trường An mặc bộ vest đen chứ không phải mặc chiếc quần vải xanh da trời và đi đôi giày đen như người này.
Hành động và hơi thở của người này cũng không giống hành động của Quách Trường An. Quách Trường An đi tới đâu cũng phát ra tiếng động rất lớn, hắn cao tới một mét tám lăm, lực lưỡng như ngọn núi, hơi thở phì phò. Còn người gõ cửa lúc này thì Kỷ Viễn dường như không nghe thấy tiếng thở của hắn.
Người đó gõ cửa nhưng không nghe thấy bên trong có động tĩnh gì, bèn quay sang phía cửa đối diện với phòng mà Kỷ Viễn đang đứng, rồi hắn bước vào bên trong. Sau đó là tiếng nước chảy róc rách, rồi tiếng kéo khóa và tiếng xả nước của bồn vệ sinh.
Kỷ Viễn rất hiếu kì, rất muốn biết kẻ đó là ai, anh nín thở và nhận thấy người ở phía phòng đối diện cũng đang nín thở, không hề có một tiếng động nào. Kỷ Viễn cảm thấy rất kì lạ, kẻ đó chắc chắn là đi vệ sinh xong rồi, đã kéo khóa, thắt lại cả thắt lưng rồi, mà tại sao còn chưa chịu bước ra ngoài. Trừ phi hắn còn có việc lớn cần giải quyết.
Trong buồng vệ sinh đối diện với buồng vệ sinh mà Kỷ Viễn đang đứng là Trương Khánh.
Trương Khánh biết được hành tung của Quách Trường An từ Âu Thế Hằng. Hắn ta cũng tới sân bay, nhưng hắn nghĩ nếu ra tay ở sân bay thì quá nguy hiểm, sân bay rất đông người, hắn đã theo Quách Trường An về tận khách sạn Tam Giang. Trong các phòng VIP và nhà ăn dưới lầu khách sạn chật cứng người, hắn nghĩ đi nghĩ lại, rồi nghĩ ra cách giống hệt Kỷ Viễn, đó là trốn trong nhà vệ sinh, đợi tới khi Quách Trường An vào nhà vệ sinh thì sẽ rat ay.
Nhà vệ sinh ở tầng ba cách phòng mà Quách trường An đang ngồi không xa. Nếu Quách Trường An muốn vào nhà vệ sinh thì không thể xuống nhà vệ sinh tầng dưới hay chạy lên tầng trên được. Trương Khánh bước vào khu vệ sinh, dò xét một hồi, phát hiện ở đó có hai cánh cửa đang đóng, trong những buồng vệ sinh khác đều không có người. Hắn nhìn vào buồng vệ sinh mà Kỷ Viễn đang đứng, nhưng không thấy bên trong có người hay không, gõ cửa cũng không thấy động tĩnh gì, có khi là kho chứa đồ đạc gì đó.
Thực tế có một buồng vệ sinh để dụng cụ lau dọn của nhân viên tạp vụ, còn một buồng vệ sinh thì Kỷ Viễn đang ở trong đó. Kỷ Viễn ngồi chờ đợi, cảm thấy buồn chán, bèn châm một điếu thuốc hút, trước khi Trương Khánh đến, Kỷ Viễn đã vứt điếu thuốc đó đi, bởi thế trong phòng vệ sinh không có dấu hiệu gì là có người đang ở trong. Trương Khánh cứ nghĩ chỉ có một mình hắn ở trong đó.
Trương Khánh ngồi dựa vào bồn cầu, nhắm mắt lắng nghe những tiếng ồn ào từ trong căn phòng phía ngoài hành lang, và nghe những tiếng huyên náo của khu chợ đêm bên ngoài khách sạn vọng lại. Đèn đường đã bật, ba lớp kính dày của khách sạn cũng không ngăn hết được ánh đèn và tiếng ồn của khu chợ đêm vọng vào. Thế giới này thật phồn hoa và nhộn nhịp, nhưng đáng tiếc anh trai hắn đang bị giam cầm trong ngục tối, không biết chừng sẽ bị khép tội chết, không biết chừng sẽ không còn cơ hội để sống trên cõi đời này nữa. Thành bại đều phụ thuộc vào việc làm của hắn hôm nay.
Hắn vuốt con dao trên tay, lòng bàn tay lạnh ngắt, áp lên con dao. Hắn kiên nhẫn chờ đợi, chờ Quách trường An xuất hiện.
Cuối cùng thì Quách Trường An cũng xuất hiện, đúng như mong đợi của hai gã đàn ông đang nấp trong nhà vệ sinh. Quách Trường An bước vào khu vệ sinh không phải để “giải quyết nỗi buồn”, mà vì anh buồn nôn. Tấm thịnh tình của đồng nghiệp Quách Trường An khó mà từ chối, anh cứ uống hết cốc này đến cốc khác. Bởi uống quá nhanh, nên dường như rượu không chịu chạy vào trong ruột mà cứ muốn chạy ngược lên cổ. Trường An vừa bước vào nhà vệ sinh là nhào tới trước bồn cầu nôn thốc nôn tháo.
Quách Trường An có dáng người cao, thực ra lúc bước đi cũng không phát ra tiếng động gì nhưng vì uống quá nhiều nên bước chân trở nên nặng nề, tiếng nôn ọe cũng phát ra quá lớn. Khi Quách Trường An ngẩng đầu lên, đột nhiên sau lưng có cảm giác lạ. Chưa kịp quay đầu lại thì đã bị một cánh tay cứng như gọng kìm siết chặt lấy.
Quách Trường An dù sao cũng tốt nghiệp trường cảnh sát, được rèn luyện bốn năm liền, những bài học ngày xưa trong trường đều được mang ra áp dụng, Quách Trường An đưa cánh tay lên đỡ rồi đá chân thật mạnh về phía sau. Trường An nghĩ ngón đòn phản công của mình sẽ hạ gục đối phương phía sau lưng, nhưng cánh tay của kẻ phía sau vẫn như gọng kìm, siết chặt lấy cổ anh. Quách Trường An không thể thở nổi, anh cảm thấy khó chịu.
Hai người giằng co nhau từ buồng vệ sinh cho tới lối đi phía ngoài, Kẻ đang siết chặt Quách Trường An lúc này là Trương Khánh. Một chân Trương Khánh đạp mạnh vào sau gối của Trường An, Trường An không đứng vững nổi, một chân khuỵu xuống, Trương Khánh vòng tay đâm con dao vào vai Quách TRường An. Quách trường An hét lên đau đớn, anh bị Trương Khánh lôi ra hành lang bên ngoài cửa.
Nghe thấy bên trong có tiếng động, những vị khách đang trong khu vệ sinh hốt hoảng chạy ra ngoài. Nhân viên phục vụ trong khách sạn đang bưng đĩa thức ăn, nhìn thấy vai Trường An đầy máu, cũng sợ hãi, tay run lẩy bẩy làm rơi cả đĩa thức ăn xuống đất. Những người bạn cùng ngồi ăn với Trường An trong phòng lúc nãy nghe thấy tiếng náo loạn bên ngoài vọng vào, vội vã chạy ra xem thì nhìn thấy Trường An đang bị Trương Khánh khống chế, mất khả năng chống cự.
“Gọi kẻ đứng đầu của chúng mày ra đây nói chuyện với tao!” Trương Khánh hằn học nói với những đồng nghiệp của Quách trường An.
“Đừng có làm liều, đừng có làm liều!”
“Hãy đầu hàng đi, thả người ra, đầu thú ngay!”
Bạn bè, đồng nghiệp của Quách Trường An đều chạy ra khỏi phòng nhưng không ai dám manh động. Quách Trường An bị dao đâm vào vai, máu chảy khắp người. Mọi người khi đó đều tỏ ra sợ hãi. Đồn trưởng bước ra nói: “ Có việc gì, cậu cứ nói, đao kiếm không có mắt đâu. Tôi là cấp trên của Quách trường An, nếu có việc gì thì cậu cứ nói với tôi.”
Trương Khánh đáp: “Mày chẳng qua cũng chỉ là tên nhãi ranh thôi, tao không nói chuyện với mày, tao muốn nói chuyện với cục trưởng của chúng mày.”
Bây giờ Trương Khánh muốn gặp bí thư thành ủy thì cũng phải cử người đi mời, mạng sống của Quách Trường An lúc này đang nằm trong tay hắn.
Có người đã vội vã gọi điện cho cấp trên và nói lại với tên Trương Khánh cục trưởng sẽ tới ngay bây giờ.
Có người khuyên Trương Khánh: “Cậu thả tiểu Quách ra trước, nếu mất máu quá nhiều sẽ nguy hiểm tới tính mạng của anh ấy.”
“Nếu có vấn đề gì thì cậu cứ nói, đừng làm tổn thương đến anh ta.”
Trương Khánh lạnh lùng đáp: “Mạng đổi mạng, chúng mày thả anh trai Tiền Cảnh của tao ra, thì tao tha cho tên họ Quách này.”
“Điều này chắc chắn không thể được.” Đồn Trưởng nói.
Nhưng Trương Khánh vẫn không lay chuyển, hắn không nói gì mà nhích con dao xuống. Con dao xuyên sâu vào vai Quách Trường An, Quách Trường An ngồi sụp xuống dưới đất, nhắm chặt hai mắt, không biết lúc này Quách Trường An còn sống hay đã chết.
Có tiếng điện thoại vang lên, rồi có tiếng người nói hiện giờ cục trưởng đang đi công tác ở Bắc Kinh không thể về ngay được.
“Nếu chúng mày không thả anh tao ra, tao sẽ giết chết tên họ Quách này!” Trương Khánh nói rồi đâm mạnh con dao vào Quách Trường An.
Quách Trường An hét lên đau đớn.
Tình thế lúc này càng lúc càng trở nên xấu hơn, không ai kiểm soát được tình hình.
Đột nhiên từ phía sau có người lao lên hất tên Trương Khánh ngã lăn ra đất, hai người túm lấy nhau lăn lộn, không kẻ nào chịu thua kẻ nào.
Đồng nghiệp của Quách trường An, người nào có súng thì rút súng, ai không có súng thì lao tới trợ chiến. Trương Khánh thấy cục diện bất ngờ không còn kiểm soát được, hắn hằn học nhìn Kỷ Viễn – người vừa lao vào hắn từ phía sau như một con sói, rồi hắn đột nhiên quay người lao vào nhà vệ sinh, khóa trái cửa.
Mọi người đạp cửa xông vào thì thấy cửa sổ mở tung, Trương Khánh đã trèo qua cửa sổ ra ngoài chạy mất.
Kỷ Viễn vốn tới tìm Quách trường An để trút tức giận, nhưng không ngờ Quách Trường An lại xui xẻo tới vậy. Đứng trước tình thế nguy hiểm và cấp bách, Kỷ Viễn không thể làm ngơ, anh đã lao lên, cứu được Quách Trường An khỏi tên tội phạm bỏ trốn.
Khi Quách Trường An được đưa lên xe cấp cứu, trường An luôn miệng gọi tên Kỷ Viễn, Kỷ Viễn tiến lại, Trường An nắm chặt tay Kỷ Viễn, rồi lắc lắc thật mạnh nhưng không nói gì.
Kỷ Viễn nói: “Tôi biết anh định nói gì, anh không phải nói gì cả. Anh không cần phải cảm ơn tôi, anh cũng đã từng cứu tôi một lần, coi như chúng ta hòa.”
Có chiếc xe cơ động của phóng viên tòa soạn báo nào đó đến hiện trường kịp thời và đã nhanh chóng chộp được tấm ảnh quý giá này.
Vô duyên vô cớ mà Cẩm Tú bị Kỷ Viễn trút cơn tức giận, giờ trên tay vẫn còn vết thâm tím. Cẩm Tú nghiến răng, nếu cô mà gặp lại Kỷ Viễn thì trước tiên phải tát cho anh ta hai cái mới hả giận. Cẩm Tú lấy máy điện thoại ra, cô chờ đợi tin nhắn xin lỗi của Kỷ Viễn gửi tới, nhưng lại thấy có điện thoại của tên trời đánh Tống Đoạt gọi đến. Lúc đó, Cẩm Tú mới nhớ tới buổi tiệc rượu đáng ghét của Tống Đoạt. Nghĩ tới Tống Đoạt rồi lại nghĩ tới Kỷ Viễn, Cẩm Tú thấy tuy Tống Đoạt ở góc độ nào đó không được giống với người bình thường nhưng có khi còn tốt hơn Kỷ Viễn. Cô tức giận gọi lại cho Tống Đoạt. tống Đoạt nói sẽ lái xe tới đón cô ngay.
Cẩm Tú nhìn thấy Tống Đoạt, cô luôn miệng xin lỗi, dù sao thì cô cũng đã hứa với Tống Đoạt sẽ đi, thế mà bây giờ còn chưa tới buổi tiệc, đúng là không nên một chút nào. Nhưng Tống Đoạt lại tỏ ra thấu hiểu, anh ta nói chỉ cần Cẩm Tú xuất hiện trong bữa tiệc đó là được, không cần phải đến đúng giờ.
Cẩm Tú ngồi dựa vào ghế, nhắm mắt lại, cô muốn nghỉ ngơi một lát. Cô muốn suy nghĩ thật kĩ về mối quan hệ của cô và Kỷ Viễn. Hai người họ lúc nào cũng thế, nếu cứ thế này thì không có ý nghĩa nào cả. Và cuộc hôn nhân của họ cũng vô vị như thế.
Tống Đoạt đưa Cẩm Tú thẳng tới buổi tiệc. Đó là bữa tiệc của những thương nhân, rất long trọng hoành tráng, những người tham dự ai cũng quần là áo lượt, mùi nước hoa thơm phức. Những đôi nam thanh nữ tú trò chuyện cùng nhau, nhìn thật ngưỡng mộ. Đây có thể coi là một bữa tiệc của giới thượng lưu. Những người đàn ông tay cầm li rượu, đứng thành từng nhóm nói chuyện với nhau hồ hởi. Họ nói chuyện thời sự, chính trị, thậm chí là bàn về triết học, và có những người nhân cơ hội này bàn chuyện làm ăn. Còn phụ nữ tham dự buổi tiệc này, ai nấy đều đeo trang sức, toàn đồ đắt tiền, quần áo đều đặt may từ Paris. Người nào người ấy tóc tai được bới rất cầu kì, có lẽ để làm được chúng các chuyên gia làm tóc phải mất đến tám tiếng đồng hồ mới làm xong. Bà nào cũng già, cũng béo. Họ bàn về chuyện gia đình, chuyện con cái. Còn có những thiếu nữ mắt xanh mỏ đỏ trông rất phong tình.
Người khác biệt nhất trong bữa tiệc này là Lý Cẩm Tú.
Cô mặc một chiếc áo sơ mi trắng dài tới tận đầu gối. Kết hợp với nó là một chiếc quần bò đã bạc thếch, một đôi giày Nike cũ. Trên tay cô đeo chiếc vòng ngọc màu xanh đậm giá chắc chỉ tầm ba mươi tệ. Cô để mặt mộc, mái tóc dài ngang vai, trông có phần ngỗ ngược.
Tống Đoạt đưa Cẩm Tú tới phòng lấy đồ ăn. Cẩm Tú cầm đĩa đi chọn đồ ăn, cô ăn một đĩa nhãn, rồi một đĩa vải, sau đó lại ăn thêm hai miếng bánh. Thế mới biết khi nãy ân ái, rồi cãi vã, giằng co với Kỷ Viễn tốn bao công sức. Ăn xong, cô lấy khăn giấy lau miệng rồi đứng tựa vào lan can. Cô lôi chiếc gương trong túi ra, tô thêm chút son lên môi. Cô trang điểm nhẹ nhàng, trông như một thục nữ. Tống Đoạt cầm hail y rượu vang tới, đưa cho cô một ly. Cẩm Tú đón lấy ly rượu rồi uống cạn ngay. Cô đặt ly rượu sang một bên, ra dấu với Tống Đoạt rằng cô không muốn uống nữa. Tống Đoạt nói: “Cô có biết tôi thích cô ở điểm nào không?”
Đáp lại câu nói của Tống Đoạt, Cẩm Tú thẳng thừng: “Nhưng tôi lại chẳng thích anh chút nào.”
“Cô không thích tôi là điều tôi thấy tuyệt vời nhất ở cô đấy.” Tống Đoạt nói có vẻ trịnh trọng rồi nâng ly rượu hướng về phía cẩm Tú, nhìn thấy ly của Cẩm Tú đã cạn, Tống Đoạt quay người lấy một ly rượu vang từ chiếc xe của người phục vụ vừa đi tới, và đưa cho Cẩm Tú. Cẩm Tú nhận lấy ly rượu, nhưng cô không uống, cô không muốn uống quá nhiều, sau bữa tiệc này cô còn có việc phải giải quyết.
“Vẻ bất cần của cô là điều tôi khâm phục nhất.” Tống Đoạt thăm dò Cẩm Tú với vẻ trêu đùa rồi nói: “Cô có thể mặc một bộ quần áo bình thường thế này, một cách rất tự nhiên và tự tin, làm tôi càng tin vào điều đó. Chỉ cần tự tin và thoải mái thì những thứ vốn rất bình thường lại trở nên không bình thường nữa, cũng giống như cô vậy, trong mắt tôi, cô không còn là bình thường nữa, mà rất đặc biệt.”
Cẩm Tú trừng mắt với Tống Đoạt, cô tỏ ra không khách sáo: “Anh không cần thiết phải nịnh hót tôi đâu, anh muốn nói gì thì cứ nói thẳng ra đi, tôi không thích vòng vo, mà tôi cũng chẳng có thời gian để vòng vo đâu. Có thời gian tôi thà về nhà leo lên giường đọc sách, nghe nhạc còn hơn là ở đây mà so đo quần áo, đồ trang sức với mấy bà mấy cô, hay là nghe đàn ông bốc phét.” Thấy Tống Đoạt ngạc nhiên nhìn mình như thể nhìn thấy một sinh vật lạ từ ngoài vũ trụ bay tới, cô đành dịu giọng: “Thôi, tôi sẽ nói cho anh biết vì sao tôi lại tự tin và tỏ ra tự nhiên đến thế. Miến phí đấy nhé, bởi trong lòng tôi chẳng có điều gì phải giấu diếm, bởi tôi quang minh chính đại, tôi chẳng phải dựa vào bất cứ thứ gì để giữ thể diện, tôi không giống như anh.”
Cẩm Tú thăm dò Tống Đoạt, hết từ trên xuống dưới, lại từ trái qua phải, cẩm Tú nhìn Tống Đoạt bằng ánh mắt dò xét, soi mói, khiến Tống Đoạt cảm thấy mất tự nhiên. “Còn anh, bên ngoài trông có vẻ đàng hoàng lắm, nhưng bên trong thì lại rất ngạo mạn, xấu xa. Nhưng con người càng ngạo mạn, xấu xa thì nội tâm càng tự ti, yếu đuối. Anh tỏ ra như thế chẳng qua là muốn che đi điểm yếu và sự bất thường của anh, thậm chí anh còn có những bí mật mà không thể nói cho người khác, bởi thế những người như anh chỉ có thể dựa vào vẻ ngoài ngạo mạn mà giữ thể diện thôi. Tôi nói không có gì sai đấy chứ.”
Trong lòng Tống Đoạt xuất hiện cảm giác ớn lạnh, nhưng anh đã nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, không để Cẩm tú thấy được cảm giác tội lỗi trong mắt Tống Đoạt. Tống Đoạt nghĩ có lẽ Cẩm Tú chỉ nói bừa chứ không phải cô đã biết bí mật của anh. Nếu cẩm Tú biết được sự thật thì sẽ không nói ra những câu suống sã như thế. Cẩm Tú cũng là một người tâm lý, không phải là người thích chọc vào nỗi đau của người khác.
Tuy Cẩm Tú không cố ý nhưng trong lòng Tống Đoạt vẫn không vui vẻ chút nào. Nếu không phải muốn Cẩm Tú làm bạn gái của mình, chắc Tống Đoạt sẽ không kiềm chế được cơn tức giận, mà phủi tay bỏ đi. Nhưng thật may, anh đã không hành động như thế, nếu không thì người thất lễ, mất mặt sẽ chính là Tống Đoạt chứ không phải Cẩm Tú
Cẩm tú nhìn thấy ánh mắt Tống Đoạt thì biết anh ta không thích điều mà mình nói. Đó cũng là kết quả mà cô đang mong đợi. Nếu Tống Đoạt không thích những điều cô nói, mà vẫn muốn cô đi chắc chắc anh ta có điều gì đó cần sự giúp đỡ của cô; nếu Tống Đoạt không thèm để ý tới cô, chứng tỏ Tống Đoạt chỉ đơn thuần muốn cô đến làm bạn nhảy cùng anh ta thôi.
Tống Đoạt không tỏ ra tức giận, ngược lại còn lớn tiếng cười: “Cô thật hài hước, và cũng biết nhìn xa trông rộng đấy. Nếu ai có phước mà lấy được cô thì cả đời này sẽ không phải lo lắng gì nữa, mọi việc trong nhà giao cho cô tính toán hết, chắc chắn sẽ không sai lệch gì.”
“Tống Đoạt cậu đúng là có con mắt nhìn người, sau này cậu mà lấy ai thì người chị em đó của tôi chắc chắn phải là nhân tài.” Sau lưng Tống Đoạt có tiếng cười khúc khích vang lên, đó là Tả Thi Giao đang khoác tay lão Hắc đi tới.
“Em có tình đấy, tiếc là hoa kia vô tình.”
Rồi họ cùng cười phá lên. Tống Đoạt nhìn xéo lão Hắc một cái, lúc này lão Hắc đang tập trung nghe Tả Thi Giao nói chuyện. Tả Thi Giao khoác chặt tay lão Hắc, cô như miếng bánh kem cứ dính chặt vào lão Hắc. Tống Đoạt nhíu mày nhưng sợ người khác nhận ra nên vội vàng lấy lại vẻ bình tĩnh. Tuy ngoài mặt vui vẻ nhưng trong lòng Tống Đoạt cơn tức giận đang trào sôi.
“Người chị em tốt của chị đang trong khuê phòng chờ, còn xem cậu có đủ thành ý hay không? Nếu muốn theo đuổi con gái nhà người ta thì phải cố gắng hơn nữa mới được.” Tả Thi Giao nháy mắt với Tống Đoạt, rồi sát lại phía lão Hắc hơn nữa.
“Thôi được rồi, anh chị cứ đi chơi đi, đừng làm em trò chuyện với Cẩm Tú.” Thực sự Tống Đoạt không thể chịu nổi thái độ đong đưa của Tả Thi Giao, và càng tức giận với thái độ của lão Hắc. Đã mấy ngày hôm nay, lão Hắc không dám nhìn thẳng vào Tống Đoạt. Chỉ vì mụ đàn bà kia đang mang trong mình giọt máu của lão Hắc sao? Nếu không nhìn thấy họ thì trong lòng Tống Đoạt sẽ bớt tức giận hơn, bởi thế anh ta cố đuổi Tả Thi Giao và lão Hắc đi để uống rượu giải sầu một mình.
“Có việc gì thì anh cứ nói thẳng ra đi. Tôi nghĩ sau này chúng ta không còn cơ hội gặp nhau nữa đâu, bởi tôi không có thói quen lãng phí thời gian như thế.” Cẩm tú ngồi đung đưa chiếc ghế, thái độ rất tùy tiện và suồng sã. Cẩm Tú biết chắc chắn tên Tống Đoạt có ý đồ gì đó với cô, nếu không phải thế chắc không bao giờ mời cô đi cùng hắn.
Nhưng rốt cuộc đó là gì, Cẩm Tú không muốn phải chơi trò đuổi bắt với Tống Đoạt, cô đã quyết định rồi, nếu đã mất công đến đây, thì cũng coi như hoàn thành lời hứa ban đầu với Tống Đoạt, cô có thể bỏ về giữa chừng. Bởi trong lòng cô vẫn đang nhớ tới Kỷ Viễn.
“Cô có thể kiên nhẫn một chút được không? Con gái mà lúc nào cũng nói chuyện thẳng thừng, làm tổn thương đến người khác như thế, lúc nào cũng muốn nắn gân người khác như thế. Cô không có tâm, không có mắt sao, cô không thấy những người phụ nữ khác đối xử với đàn ông thế nào à? Đúng là chẳng có tí văn hóa nào.” Tống Đoạt hằn học nói một hồi rồi ngửa cổ uống cạn li rượu, sau đó đi tới phía trước tủ gần đó để lấy thêm.
Sau một loạt những phản ứng kịch liệt khi nãy ai cũng nghĩ là Tống Đoạt sẽ bỏ cẩm Tú lại và đi tìm một chỗ yên tĩnh nào đó. Nhưng Tống Đoạt lại quay trở lại chỗ ngồi khi nãy.
“Tôi chỉ ghét những kẻ lời nói và cách nghĩ không thống nhất mà thôi, tôi chẳng có ý gì cả. Tôi xin lỗi vì những điều mà vừa nãy đã nói với anh. Nếu anh không có gì muốn nói với tôi thì tôi xin phép, tôi phải về đây. Tôi mệt rồi, tôi phải về nghỉ ngơi, ngày mai tôi còn phải đi làm. Ok chứ?”
“Cô ngồi thêm một lát nữa đi, nửa tiếng nữa tôi đảm bảo sẽ đưa cô về.” Cuối cùng Tống Đoạt cũng lên tiếng, “Thực ra tôi có việc muốn cầu xin cô. Tôi muốn cô làm bạn gái giả của tôi. Tôi rất ghét bà chị Thi Giao cứ lấy danh nghĩa chị dâu để giới thiệu người yêu cho tôi. Tôi muốn cô làm bạn gái của tôi, mỗi tháng tôi sẽ trả cô một vạn nhân dân tệ, chỉ cần một tuần cô đi cùng tôi một buổi tối là được. Không phải là cả buổi tối mà chỉ cần nửa buổi tối thôi. Từ lúc cô tan giờ làm tới trước mười giờ, trước mười giờ tôi xin hứa sẽ đưa cô về nhà. Được không?”
“Được!” Cẩm Tú trả lời.
Tống Đoạt ngạc nhiên nhìn Cẩm Tú, tống Đoạt vốn cho rằng Cẩm tú sẽ từ chối. Thậm chí Tống Đoạt đã nghĩ nên làm thế nào để thuyết phục Cẩm Tú trong trường hợp bị từ chối lời đề nghị. Nhưng không ngờ Cẩm Tú lại chỉ đáp gọn lỏn một chữ như vậy.
“thật không?” Tống Đoạt hỏi lại, Tống Đoạt vẫn chưa tin vào tai mình, anh ta nhìn thẳng vào mắt Cẩm tú và nói: “Cô nói thật đấy chứ, không hối hận đấy chứ?”
“Quân tử nhất ngôn” Cẩm Tú chỉ lạnh lùng đáp lại, “Tuy nhiên tôi cũng có điều kiện.”
“Cô nói đi, điều kiện gì tôi cũng đồng ý với cô hết.” Thấy Cẩm Tú dứt khoát như thế, Tống Đoạt cũng không thể từ chối, nếu đã nhờ người ta giúp thì nhất định phải tỏ ra thiện chí.
“Trong bốn tiếng mà anh thuê tôi, anh không được có bất cứ hành động nào đi quá phạm vi cho phép, kể cả việc kéo tôi, hôn tôi trước mặt mọi người như ngày hôm nay.” Cẩm Tú cất giọng đàm phán rất chuyên nghiệp, “Ngoài ra, ba buổi tối trước và sau ngày cuối tuần thì không được, mỗi tuần tôi chỉ có thể đi cùng anh vào một buổi tối bất kì từ thứ hai tới thứ năm. Hơn nữa, lần nào trả tiền lần đó. Ngộ nhỡ hôm nào đó tôi không thích làm nữa thì anh không được ngăn cản tôi bằng bất cứ hình thức nào.”
Tống Đoạt há hốc mồm kinh ngạc, nghe Cẩm Tú nói xong, anh ta mới ngậm miệng lại, sau đó mới đáp: “Được, tất cả sẽ làm theo điều kiện của cô.” Nói rồi Tống Đoạt mở ví lấy ra một tập ngân phiếu đưa cho Cẩm Tú và đáp: “Chắc chắn là không ít hơn ba nghìn tệ đâu. Một lần thì đừng tính là hai nghìn rưỡi, nghe chẳng thuận tai chút nào, cứ tính ba nghìn tệ đi. Bắt đầu tính từ hôm nay. Cô thẳng thắn thì tôi cũng thẳng thắn với cô. Chúng ta cứ thiện chí, đoàn kết, vui vẻ hợp tác là được.” Tống Đoạt đưa tay một cách rất trịnh trọng về phía Cẩm Tú bắt tay cô.
Cẩm Tú không thể tỏ ra nhỏ nhen, cô đưa tay ra, bắt tay Tống Đoạt một cách trịnh trọng.
Cẩm Tú đồng ý làm bạn gái hờ của Tống Đoạt cũng chẳng vì lí do gì cả, chẳng qua cô muốn giết thời gian rảnh rỗi mà thôi. Hơn nữa còn có thể lấp chỗ trống để cô chẳng có thời gian nào mà tức giận Kỷ Viễn nữa.
Nhưng đột nhiên trước mặt Cẩm Tú, có bóng một người lao vụt tới, người đó đấm Tống Đoạt một quả khiến Tống Đoạt ngã lăn xuống đất rồi người đó đứng trước mặt Cẩm Tú, nhìn cô với ánh mắt hừng hực lửa giận dữ: “Tôi không ngờ cô lại đê tiện đến thế, cô lại còn giao dịch gì đó bẩn thỉu với hắn, rồi hắn trả tiền cho cô à?”
Cẩm Tú vừa kịp nhận ra đó là Kỷ Viễn. Không đợi cô giải thích, Kỷ Viễn đã vung tay tát một cái, khiến Cẩm Tú ngã xuống đất. Cái tát của Kỷ Viễn khiến Cẩm Tú tối tăm mặt mũi, đầu óc cô ong lên, cô nghĩ trong lòng, thế là tình cảm giữa cô và Kỷ Viễn đã tới hồi kết thúc, tới điểm dừng thật rồi. Mọi thứ phải kết thúc thật rồi…!