Vào ngày nghỉ, tôi đã đi cùng Fujisaki tới hiệu sách.
Địa điểm mà hai đứa hẹn gặp nhau có phần sầm uất hơn gần trường. Vì đó là một chuỗi cửa hàng sách nổi tiếng bán đủ mọi thể loại, từ sách kỹ thuật cho đến cả những tờ tạp chí thông thường.
Cả hai vừa đi vừa kinh ngạc nhìn quanh.
"Thế này bọn mình không thể đi xem khắp nơi được. Ở đây có quá nhiều sách, vì thế mà thật khó tìm được cuốn nào phù hợp. Tớ thậm chí còn chẳng biết mình phải bắt đầu tìm từ đâu nữa."
Nhìn qua có thể thấy mỗi cửa hàng rộng chục mét.
"Cậu nói phải ... Mà, cậu đã tới đây bao giờ chưa?"
"Vài lần rồi. Những lúc đó tớ đều đến để mua sách tham khảo với sách dạy nấu ăn. Ở đây có nhiều lựa chọn tốt hơn so với những nơi khác, nên có thể cân nhắc."
"Tớ hiểu rồi. Cậu biết nấu ăn ư, Ookusu-kun.”
Cả hai vừa đi tham quan vừa trò chuyện.
"Hiện giờ, có lẽ tra cứu thông tin trên mạng là cách nhanh nhất, nhưng nhà tớ thì lại không có máy tính hay máy in nên sách chính là thứ thuận tiện nhất rồi."
Dù vờ như bình thường, nhưng thực chất tôi đang lo lắng.
Đối với tôi, việc hẹn gặp riêng một cô gái vào ngày nghỉ như thế này, là một điều rất khó. Do bản thân khi còn đang học ở cấp 2 chỉ toàn đơn côi mà thôi. Nhưng may thay, nhờ vào những lần tiếp xúc với cô ấy ở các buổi trực thư viện mà tôi đã không còn cảm thấy kỳ lạ gì.
Fujisaki trong bộ thường phục rất dễ thương. Dù chỉ là mặc một chiếc váy bán dài kiểu cúp ngực, nhưng sự tương phản giữa màu xanh nhạt và màu trắng tinh khôi lại hợp với cô ấy.
Dù vậy tôi lại thấy ngượng không dám nói ra.
"A, có một chuyện tớ muốn hỏi cậu khi đến đó."
Fujisaki bỗng nhìn thấy cái gì đó và đã nhanh chóng chạy đi.
Khi bắt kịp cô ấy, tôi nhận ra cả hai đang ở gian hàng sách tham khảo và sách giải. Chỉ riêng lượng đầu sách tham khảo có thể lựa chọn ở đây đã phải đến con số khoảng một trăm loại khác nhau.
"Nè, Ookusu-kun có đề xuất gì không?"
"Tớ đề xuất á? Tại sao?"
"Cậu đã nói bài kiểm của cậu luôn đạt được điểm tốt đa đúng không? Vì thế mà tớ muốn biết cậu thường chọn thứ gì để học. Điển hình như trong môn toán chẳng hạn."
"Toán cậu kém à?"
"Không phải thế, chỉ là tớ không tự tin thôi."
"Tớ hiểu rồi ..."
Bản thân tôi chỉ dùng mỗi 2 quyển sách với mục đích nhằm bổ sung, vì nhìn chung sách giáo khoa và sách giải đề của nhà trường đã là đủ rồi.
Nhưng nếu phải chọn một, thì là cái này.
”'Toán toàn diện: Hướng dẫn thực hành' ư? Nghe có vẻ hơi khó.”
"Trong quyển này nó bao gồm mọi bài mẫu cần biết cho từng chủ đề, nên một khi dùng thử, cậu sẽ bất ngờ về khả năng làm bài của mình đấy."
"Quan trọng là phải nhớ cách giải mẫu hợp lý của từng dạng bài nhỉ ... Thế thì, tớ nghĩ mình sẽ mua một quyển vậy."
"Mặt khác, cậu có đề xuất gì cho tớ không? Đặc biệt là môn tiếng Anh."
"Tiếng anh á? Có một quyển nổi lắm, tên là ‘Afforest’. A, là nó đó."
"Quả thật, tớ chưa có cuốn này. Tớ cũng sẽ mua một quyển vậy."
"Cuốn này đọc dễ hiểu lắm. Tớ khuyến khích đó."
Cả hai đã giúp đỡ nhau mua những sách tham khảo như vậy. Khi xong chuyện ngoài lề thì đã đến lúc bàn về việc phải làm.
"Có lẽ bọn mình có thể đặt mua những quyển này về thư viện. Cơ mà, trông không được hấp dẫn cho lắm."
"Có thể còn chẳng có nhiều người đến thư viện để mượn sách tham khảo đâu."
"Tớ muốn đặt một thứ gì đó trông có vẻ thú vị."
"Một thứ gì đó mà trường ta không có và đồng thời bọn mình cũng có thể xin phép được, như vậy hẳn sẽ rất thú vị ..."
Nếu dễ dàng vậy, thì đâu còn cái gọi là khó khăn. Vậy nên, trước tiên, tôi quyết định nhìn xung quanh từ đầu này cho tới đầu kia.
Nơi này rộng thực sự. Trong tầm mắt chỉ toàn sách, sách và sách. Đâu đâu cũng có người đứng đọc. Bản thân các nhân viên bán hàng có vẻ rất nhiệt tình và các góc đều có phát các bản nhạc pop.
"Ê, giả dụ như thứ này thì sao nhỉ?"
Fujisaki đang chỉ vào một tuyển tập những câu đố. Chính xác thì không phải đố mẹo mà là đố vui. Nhìn thoáng qua thì cũng có vẻ thú vị.
"Ổn đấy chứ? Nếu bọn mình nói nó có tính giáo dục là sẽ được chấp thuận ngay."
"Mọi quyển ở đây đều trông na ná nhau vậy."
"Chắc do sức ảnh hưởng của một chương trình giải trí thực tế về đố vui dạo gần đây đây mà. Nhiều loại quá. Để tớ ghi lại hết tên các quyển sách cùng nhà xuất bản rồi lấy đó làm những gợi ý sau này."
Vì không nhớ trong thư viện có tuyển tập câu đố nào hay không nên khi tới lịch trực tôi sẽ kiểm tra lại sau.
"Trường mình có câu lạc bộ giải đố nào không nhỉ?"
"Tớ nghĩ là không. Ít nhất là tớ chưa từng nghe thấy bao giờ."
Mà có chuyện đó, thì khả năng xảy ra thậm chí cũng thấp.
Đúng lúc ấy, Fujisaki bỗng bật cười như thể trong đầu vừa nảy ra một ý tưởng gì đó.
"Nè, vậy tiện thể, tớ đố cậu một câu nhé?"
"À, được thôi."
Fujisaki nhặt một cuốn ở ngay đó lên, lật vài trang và dừng lại giữa chừng.
"Câu hỏi của cậu đây: Con Hà Mã có mồ hôi màu gì?
Đáp án thứ nhất: vàng;
Đáp án thứ hai: đen;
Đáp án thứ ba: trong suốt;
Và đáp án thứ tư: đỏ"
"Là màu đỏ. Cái này tớ biết rồi."
"Ê, thật không công bằng nhá! Nhưng đáp án thì chính xác rồi ..."
Tôi liền nhặt một quyển đố vui khác vì nghĩ lượt kế mình nên là người hỏi lại.
"Oke, câu hỏi của tớ này. Loài gấu trúc lần đầu tiên đến Nhật bản vào năm nào: 1. 1964; 2. 1972; 3. 1974; hay 4. 1980?"
"Chuyện này có từ trước khi tớ sinh ra thì làm sao biết được chứ ... Cơ mà xét theo các kỳ Thế vận hội Tokyo, thì là đáp án thứ nhất!"
"Sai rồi, đáp án là vào năm 1972 cơ. Thời điểm đó đã đánh dấu chính thức mối quan hệ ngoại giao giữa Nhật Bản và Trung Quốc được bình thường hóa."
"À, tớ hiểu rồi ... Nếu mà nghĩ theo phương diện đó thì tớ đã có thể tìm ra được đáp án."
"Vậy là tớ dẫn trước một trận rồi."
“Geez!Đừng biến thành đấu trí chứ. Cậu khiến tớ muốn thắng rồi đấy."
Tôi ghét thua, và Fujisaki cũng vậy. Cả hai sau đó cứ thế liên tiếp đố nhau đáp trả. Kết cục trước lúc nhận ra thì đã hơn một tiếng trôi qua.
Tuy vậy, buổi hôm nay rất vui. Và tôi đã thầm nghĩ thỉnh thoảng như này cũng không tệ lắm.