Dù học khác lớp, nhưng Fujisaki lại là bạn nữ mà tôi thân nhất.
Chúng tôi trò chuyện với nhau rất tự nhiên, chẳng hạn như khi thấy nhau ở ngoài lang, cả hai sẽ dễ dàng dừng lại tán gẫu, hay khi có điểm thi giữa kỳ, lúc ấy cả hai sẽ bàn luận về những câu hỏi khó trong đề.
Những người thấy chúng tôi thân thiết như vậy đã dấy lên nghi ngờ cả hai đang hẹn hò, nhiều người còn thản nhiên tới hỏi tôi liệu sự thật có phải là vậy không. Và lần nào tôi cũng đều phủ nhận, nhưng nhiều khi họ lại không tin.
Nói thật, tôi hài lòng với mối quan hệ hiện tại. Tôi không tin mình có thể hẹn họ với ai cả. Vì tôi đã nghĩ mình không xứng đáng có điều đó.
Thế rồi, vào một ngày, đã có chuyện xảy ra.
"Tao vừa mới nghe tin thằng Ando học ở bên lớp A đã tỏ tình với Fujisaki-san đấy."
Người báo tin này cho tôi là Saito. Dù toàn nói lan man nhưng tôi biết Saito luôn hứng thú với chủ đề này.
Tôi đã vờ như thể bản thân chẳng quan tâm.
"Vậy à. Tao không biết đấy."
"Phản ứng gì mà hời hợt vậy ..."
"Vậy à? Mà, chẳng phải đây là chuyện bình thường với một người như Fujisaki sao?"
Tôi chưa từng nói chuyện với cậu nam sinh tên Ando kia, nhưng tôi biết cậu ta là Át chủ bài của câu lạc bộ quần vợt.
"Thế sau đó thì sao?"
Saito liền mỉm cười trước câu hỏi của Shindo.
"Có vẻ bị từ chối rồi."
"Câu trả lời nhận được tất nhiên phải vậy rồi. Vì cái người bạn trai đó đang ở đây mà."
"Vớ vẩn ... Cơ mà chuyện đó bất ngờ thật đấy. Tao nghe nói Ando nổi tiếng với bọn con gái lắm cơ mà."
Ở trường, cả Ando và Fujisaki đều là rất nổi tiếng, nên hẳn câu chuyện mới đang lan truyền như vậy.
Dù không biết ai là người lan truyền, nhưng tôi thấy câu chuyện đã trở thành một chủ đề được bàn tán sôi nổi.
"Tớ đã nghe về chuyện của cậu."
Tôi bắt chuyện với Fujisaki vào một ngày hai đứa cùng trực ban ở thư viện.
Fujisaki liền nhìn quanh phòng.
"Ừ ..."
Cô ấy thều thào đáp lại.
Có vẻ Fujisaki không muốn nói nhiều về chủ đề đó. Mà tất nhiên là vậy rồi. Chắc chắn cô ấy đã bị những người khác tra hỏi rất nhiều. Điều đó hẳn đã làm cho đương sự thấy không thoải mái.
Khi tôi sắp sửa nói 'Cho tớ xin lỗi nhé, không có chuyện gì đâu' thì Fujisaki bỗng nói tiếp:
"Cậu nghe được những gì rồi?"
Tôi đã thành thật đáp lại. Từ chuyện biết được vào lúc nào, ở đâu cho tới cả cách cô ấy từ chối ra sao. Có thể nói, người kể ra, chính là cậu nam sinh tên Ando, người đã bị Fujisaki từ chối đó. Dù cậu ta không chủ ý bôi nhọ hình ảnh của Fujisaki, nhưng với Fujisaki điều này chắc hẳn rất phiền hà.
"... Vậy là nó đã lan sang các lớp khác nhiều như vậy rồi à?"
"Có lẽ bắt nguồn từ câu lạc bộ quần vợt. Ở đó có rất nhiều người lắm chuyện mà."
"Tớ xin lỗi ... "
"Không, sao cậu lại xin lỗi? Cậu là nạn nhân mà."
Tên đó tới tỏ tình, nên cô ấy phải trả lời thôi chứ đâu còn cách nào khác. Chẳng có điều gì sai trái ở đây cả.
"Cậu cũng biết tớ từng học ở trường nữ sinh suốt từ bé cho đến hết cấp 2 rồi đó. Thế nên, tớ thực sự không biết gì nhiều về những chuyện này ... Bình thường khi ta thú nhận tình cảm hay được ai đó tỏ tình nó sẽ trở lên nổi tiếng đến vậy à?"
Tôi liền khẳng định với cô ấy không hề có chuyện như vậy.
"Khi cậu bắt đầu hẹn hò với ai đó, chuyện mọi người biết được là điều tự nhiên thôi. Ngược lại, nếu bị từ chối, thường hai người trong cuộc sẽ giữ kín điều đó."
"Là như vậy à ...."
Có lẽ Fujisaki đã nhận được một vài cái nhìn không thân thiện.
Như từ những cô gái thích Ando chẳng hạn. Theo góc nhìn của họ, Fujisaki có thể bị coi là cái gai trong mắt. Bình thường, họ sẽ chẳng làm bất kể điều gì bất luận trong lòng có những suy nghĩ nào đó. Thế nhưng, khi sự việc đã bị công khai rộng rãi như hiện giờ, thì có thể sẽ có ít nhất một người.
"Cậu ổn chứ?"
Tôi lo lắng hỏi han nhưng Fujisaki đã cười và nói rằng mình ổn.
"Tớ rất vui khi có người thích mình mà. Bên cạnh đó, tớ tin chắc vào một ngày không xa mọi người sẽ quên chuyện này thôi."
"Chắc vậy ..."
Qua nét mặt của Fujisaki có thể đã có chuyện gì đó xảy ra. Nhưng tôi có cảm giác cô ấy sẽ không nói cho tôi biết, kể cả khi có cố gặng hỏi.
Từ đó, tôi đã không nhắc đến chuyện này thêm một lần nào nữa.
-Cho đến một tuần sau.
Tôi đã tình cờ chứng kiến một chuyện.
Vào buổi sáng, khi đã tới cổng trường và nhìn thấy dáng lưng của Fujisaki.
Vì vẫn còn hơi sớm, nên tầm mắt chỉ có lác đác học sinh đang đi bộ. Tôi định chạy lên bắt chuyện với cô ấy. Nhưng ...
Khoảnh khắc đó.
Một tiếng Karan~ bỗng vang lên.
Có thứ gì vừa rơi nảy trên bậc sàn của sảnh vào. Fujisaki sau đó đã cúi xuống rồi dùng một tay nhặt nó lên, trong khi tay còn lại vẫn đang cầm đôi dép đi trong nhà của mình.
Thứ đó trông như một đinh ghim.
Tôi nhanh chóng ngậm miệng lại và nuốt câu 'chào buổi sáng' vào trong.
Sau khi đặt đôi giày của mình xuống sàn, Fujisaki đã hạ cặp xuống, và lấy một chiếc hộp ở trong ngăn cặp ra. Tiếp đó, cô ấy mở nắp rồi dốc ngược chiếc giày từ trên xuống.
Tràng tiếng jarajra~ cứ thế vang lên.
Tôi đã sốc điếng người trước âm thanh đó.
Thứ đó chắc chắn là đinh ghim. Và nó rõ ràng ở trong giày của Fujisaki. Nếu nhìn vào phản ứng của cô ấy, thì tình trạng này đã xảy ra không chỉ ngày một ngày hai.
Sau khi tháo và kiểm tra lại một lần nữa để xem có còn sót cái nào không, cô ấy mới xỏ giày.
Rồi rời đi mà không nhận ra tôi, người đang đứng ở đằng sau.
Tôi đã không thể đuổi theo cô ấy. Vì nếu đặt mình ở vị trí của Fujisaki, tôi cũng sẽ không muốn bản thân bị cô ấy nhìn thấy trong hoàn cảnh này.
-Tớ ổn mà.
Tôi liền nhớ lại gương mặt của Fujisaki khi cô ấy nói điều đó.
Đó là một gương mặt đang phải cam chịu hết tất cả. Vậy mà lúc ấy tôi lại không hề nhận ra, thật đáng thất vọng.
Tôi đã đứng chôn chân ở đó mãi một lúc cho đến khi những học sinh còn lại đến trường.