-Cô ấy chỉ muốn làm hòa với em thôi mà... Em có cần phải cọc cằn đến như vậy không??? - Bảo Kiệt cảm thấy không hài lòng về thái độ của nó
-Ơ...Tôi xin lỗi.. Tính cọc cằn của tôi có từ khi cha sanh mẹ đẻ đến giờ rồi... Bây giờ mới biết sao???
-Thôi anh à... Em không sao.. Vì em mà người gây nhau em thấy có lỗi lắm.. - Ngọc My cố gắng gượng cười, nó càng thấy cô ta diễn kịch trước mặt Kiệt nó càng thấy tởm cho cô ta hơn..
-Thôi... Chị à... Chị đừng làm như chị tốt lắm.. Em xin lỗi chị vì đã đánh chị nha.. Em mà không xin lỗi thì chắc chị lại diễn nữa em lại phải đi rửa mắt nửa... người xứng đôi đấy.. - nó cười khẩy rồi đi ra ngoài, mọi người trong căn-tin nghe Băng Băng chửi cô ta rất hả dạ..
-Anh Lâm Bảo Kiệt à.... Em thật thất vọng về anh đấy - Anh Tuấn và Bảo Trinh nhìn Bảo Kiệt với ánh mắt thất vọng đi ra ngoài căn-tin...
-Trương Ngọc My... Cô diễn hay lắm, nếu tôi là ban giám khảo tôi sẽ cho cô điểm về mặt diễn xuất... Lâm Bảo Kiệt, mày hay lắm... - Lục Bảo và Chí Vĩnh cũng đi ra ngoài căn-tin..
-Em...em..xin lỗi..vì em mà mọi người lại trở nên ghét anh như vậy.. Em..không ngờ em lại đáng ghét như vậy.. Thôi thì anh đừng quan tâm em nữa... Em cũng chỉ vì muốn có ý tốt muốn làm lành với mọi người nhưng mà hình như mọi người vẫn không thích em...
-Không sao.... Cứ cố lên... Tôi hiểu là cô đang cố gắng hết sức rồi... Lúc trước thật sự là tôi rất rất ghét cô nhưng mà tôi cũng đã hiểu lý do vì sao cô lại như vậy.. Tôi cũng hiểu và thông cảm cho cô.. Có gì tôi sẽ giúp cô.. Thôi cô đi lên phòng y tế coi có bị gì không... Tôi đi về lớp..
-Cám ơn anh rất nhiều.... - Bảo Kiệt nói rồi đi ra ngoài... Lúc đó Ngọc My gọi điện thoại cho ai đó...
-Anh hãy lục tung cái thành phố này cho tôi... Từng cái bệnh viện từng ngóc ngách phải tìm cho được Minh Kiều Mỹ Mỹ và Lâm Anh cho tôi... Nhanh lên... Phải tìm ra người đó sớm trước khi bọn họ tiết lộ hết mọi chuyện... Tôi không muốn bao công sức chịu đựng của tôi đổ sông đổ biển...
------Trong lớp S------
Giờ đó do giáo viên có công việc gấp nên tiết đó lớp không học..
-Bảo Kiệt... đi theo tao... - Lục Bảo Chí Vĩnh kêu Bảo Kiệt đi theo lên sân thượng...
-Có chuyện gì???-Tao hỏi thật.. Mày có yêu em gái thật lòng hay không???
-Tất nhiên là có... Chẳng lẽ tao yêu cô ấy chỉ là qua đường???
-Nếu vậy... hành động lúc giờ giải lao là sao???
-Cô ấy muốn sửa sai... Làm hòa với mọi người... Tại sao không ai hiểu???
-Sửa sai??? Tao nghĩ mày bị con Ngọc My cho uống thuốc hay là bị thôi miên rồi mới nói là cô ta sửa lỗi làm hòa.... Bộ mày bị mù rồi sao??? Lâm Bảo Kiệt tao từng biết đâu mất rồi hã??? Mày từng tinh mắt lắm mà... Thông minh lắm mà... Chỉ hành động nhỏ thôi mày cũng biết là đang có âm mưu gì rồi mà??? Con người trước kia của mày đâu rồi hã... - Chí Vĩnh bất mãn nắm lấy áo Bảo Kiệt...
-Mày buông ra... Nhàu áo tao.. Cô ấy vì chuyện của năm trước nên phạm phải sai lầm thôi...Cô ấy nói muốn sửa lỗi....Muốn được hòa nhập với mọi người, mà tụi bây đâu cho..
-Mẹ kiếp....Chết tiệt... Mày biết Băng Băng - em gái tao rất đau khi thấy cái cảnh mày đỡ cô ta dậy hay không??? Sâu trong ánh mắt nó tao nhìn thấy đôi mắt của nó như muốn khóc... Nhưng nó không cho và kiềm nén lại nhồi nhét nó vào trong.... Tao thấy đôi mắt đó...Tao đau như cắt, em gái tao chưa bao giờ đau vì ai cả.. trừ ba tao... và mày là trường hợp đầu tiên đó...Mày biết không hã???
-Tao....Tao...Thật..sự...cô ấy....đã như ...vậy sao??? - khuôn mặt anh tối sầm khi nghe Lục Bảo nói... Anh lại làm nó tổn thương...
lần nữa....
Anh lại làm nó tổn thương......
Anh từng hứa sẽ không bao giờ làm nó tổn thương......
Vậy mà...Bây giờ....Anh làm nó tổn thương.....
Anh như chết trân, tai anh như bị ù đi.. Lục Bảo và Chí Vĩnh nói gì bây giờ anh không còn nghe được gì nữa... trong đầu anh chỉ có câu em gái tao rất đau khi thấy cái cảnh mày đỡ cô ta dậy hay không??? Sâu trong ánh mắt nó tao nhìn thấy đôi mắt của nó như muốn khóc... Nhưng nó không cho và kiềm nén lại nhồi nhét nó vào trong.... Tao thấy đôi mắt đó...Tao đau như cắt, em gái tao chưa bao giờ đau vì ai cả.. trừ ba tao... và mày là trường hợp đầu tiên đó...Mày biết không hã??? ......Anh nghe được vỏn vẻn câu cuối cùng của Bảo...
Mày nên nhớ.. Lúc mày đi mua đồ ăn...Nó đã nói Băng Băng là đứa không ba... Nên Băng Băng mới tát Ngọc My và cô ta đã cười khi nó tát cô ta.. Cô ta đã thành công và mày đã sập bẫy rồi đó.... Mày hãy tỉnh lại và nghĩ lại về hành động của mình đi
Anh đứng ngoài lan can suy nghĩ lúc....
Rengggggggggggggggg
-Con nghe
-Con hãy về nhà ngay... Có chuyện lớn rồi
-----------------Nhà của Bảo Kiệt------------------
-Có chuyện gì vậy mẹ???
-Tập đoàn....Tập đoàn của ba con... Bị gián điệp lấy đi tài liệu mật của kế hoạch ra sản phẩm mới mà ba con đã đầu tư rất nhiều...Bây giờ tập đoàn...tập đoàn... có khả năng bị phá sản - bà rưng rưng...
-Cái gì???? Phá sản???
-Ba con ở trong phòng làm việc...Con vào phòng nói chuyện với ba con đi...
Cốc cốc
-Vào đi - người đàn ông đang ngồi trên ghế salon trong rất quyền lực... ông Lâm Bảo Quốc - chủ tịch tập đoàn sản xuất ôtô Flying Star...ông đang ngồi đó..nhắm nghiền mắt..điều đó cho thấy ông đang rất mệt mỏi...
-Chuyện đó là thật sao??
-Đúng vậy.. Tên thư kí của ba.. tên đó là gián điệp của công ty Young&Free trà trộn vào đây làm việc với ba cũng năm trời... Đâu ngờ... Tên đó...lại ăn cắp tài liệu mật về kế hoạch sắp tới mà ba đã rất hy vọng đầu tư hầu như cả tài sản của tập đoàn.... Bây giờ lại bị mất, công ty đang gặp vấn đề về chính sách vô cùng trầm trọng cần phải có người tài trợ... Và chỉ còn công ty Y.U của bà Triệu Chu Nhi mới có thể giúp chúng ta... Lâm Bảo Kiệt con trai của ba... Hãy giúp ba lần này được không???
-Giúp ông chuyện gì chứ????
-Hãy kết hôn với Trương Ngọc My... Ba cầu xin con...
-Không còn cách nào khác hay sao chứ???
-Thật sự vào thời điểm này không có công ty hay tập đoàn nào chịu tài trợ cho tập đoàn của ba cả, chỉ có tập đoàn Y.U, ba của Trương Ngọc My đã tỉnh lại và có ý thức lại... Ông đã nói chuyện với ba... Ông nói sẽ giúp chúng ta với điều kiện là kết hôn với Ngọc My sau khi tốt nghiệp...
-Cho nên???
-Hãy giúp ba lần này... Chuyện của năm trước con hãy bỏ qua cho ba và hãy giúp ba lần này... Ba xin con.. Ba thật sự không muốn tập đoàn ba đã dồn bao nhiêu tâm huyết bị đổ sông đổ biển...
-Thôi được.... Tôi sẽ làm....
-Ba cám ơn con nhiều lắm.... Ba thật sự cám ơn con... - anh nói rồi đi ra ngoài rồi đi lên phòng... Anh thật sự rất rất rất đau... Anh ngồi trong góc tối,
Tại sao chứ??? Anh và em mới hạnh phúc được chút thôi mà.... Anh còn chưa kịp đến xin lỗi em và làm lành với em nữa mà.....
Anh không muốn như vậy đâu... Anh còn nhiều chuyện muốn cùng làm với em mà...
Anh.... Thật sự xin lỗi em Băng Băng à... Người đã làm trái tim anh tan chảy...
Anh Yêu Em Băng Băng à... Tảng băng Bắc Cực nhỏ bé của anh... Anh xin lỗi em..
Và....Anh đã khóc.....