Buổi học vẫn diễn ra như thường lệ.... Cho đến giờ giải lao.. Băng Băng Bảo Trinh và Anh Tuấn đi xuống căn-tin...
-Anh ta làm vậy à??? - Băng Băng sau khi nghe câu chuyện hồi sáng từ Bảo Trinh, nó có vẻ không vui cho lắm
-Ừ... Tao thật không ngờ anh ấy bị dính bẫy rồi... Tại sao anh ta lại tin là Ngọc Mỹ có thể sửa đổi được chứ.... Giang sơn thì dễ đổi nhưng bản tính thì khó dời mà...
- người như tảng băng... Chỉ vì hành động nhỏ đó mà lại hành động như vậy sao??? - nó cười nhạt.. người cùng nhau đi đến căn-tin, hôm nay không có Minh Thư đi học nên Băng Băng không vui gì mấy
-Băng Băng à...Đây nè.... - Bảo Kiệt vẫy vẫy tay... nhìn anh có vẻ vui hơn trước, nó cũng thấy vui nhưng kế bên lại là Ngọc My... nó bắt đầu thấy không hài lòng
-Tại sao cô ta lại ngồi ở đây???? - nó bực bội
-Hôm nay Minh Kiều Lâm Anh và Mỹ Mỹ vắng nên Ngọc My buồn muốn qua đây ngồi chung thôi... - Bảo Kiệt giải thích
-Chào em... - Ngọc My cố gắng tươi cười nhưng Băng Băng dường như không để ý... cô ta đang cố cố gắng nhịn nó vì vốn đây không phải là tính cách thật của cô ta...-Ồ... Hôm nay Mình Kiều Lâm Anh và Mỹ Mỹ vắng à.. sao họ lại nghỉ vậy??? Chị biết không Ngọc My... - nó cố tình nhìn Ngọc My cười đầy ẩn ý... Ngọc My bỗng giật mình
-Chị...chị..cũng không biết nữa.. Dạo này không gặp họ...Nên chị không biết họ bây giờ đang ở đâu nữa..?? - Mọi người ở đây biết tỏng là chính do cô làm cho người đó bị thương ở bệnh viện... Nhưng Băng Băng nói mọi người cứ vờ như không biết để coi cô ta diễn đến cỡ nào.. Ai ngờ lại diễn hay đến vậy..... Chỉ có Bảo Kiệt là không biết thôi...
-Thôi.. Cô ấy không biết đâu... Em cứ ngồi xuống đi.. Anh đi mua đồ ăn cho em há...- Bảo Kiệt nói rồi bật dậy đi mua đồ ăn....
-Diễn hay nhỉ??? - Bảo Trinh cười khinh nhìn Ngọc My
-Ý em là sao??? Chị không hiểu???
-Đừng có đóng kịch nữa???? Tôi thấy tởm lắm.. Tôi là con trai nhưng tôi vẫn thấy tởm dùm cô đấy... -Chí Vĩnh lên tiếng... anh vốn đang buồn chuyện của Minh Thư mà còn gặp chuyện này nên anh càng thấy căm hận Ngọc My hơn...
-Anh là con trai sao anh nói chuyện thô lỗ thế??? Em nhớ năm trước...
-Đó là chuyện của năm trước...Bây giờ tôi không còn là Chí Vĩnh mà cô biết năm trước nữa... Đừng có lấy chuyện đó ra mà so sánh...
-Tôi cũng không ngờ.. Thứ như cô lại dám cho người đụng vào thân thể của em gái tôi... Cô cũng gan lắm đó... - Lục Bảo cũng hùa vào
-Đừng có tưởng tôi nhịn mà làm tới...Tôi Trương Ngọc My không bỏ qua đâu.... Băng Băng là cái thá gì chứ??? Chỉ là đứa không ba thôi mà...- Ngọc My cười khinh CHÁT bạt tay từ Băng Băng giáng xuống Ngọc My.. cô hơi choáng váng nhưng vẫn cố diễn
-Sao em lại tát chị??? Chị chỉ muốn phủi bẩn trên áo em thôi mà??? - Ngọc My thấy Bảo Kiệt đang cầm đồ ăn đi tới nên bắt đầu đeo mặt nạ thiên thần...
-Muốn tôi đóng vai ác sao?? Được thôi... Tay cô bẩn quá nên chạm vào tôi thấy nhơ quá... Sau này đừng có đụng vào tôi....
-Băng Băng mày điên rồi sao??? Mày làm vậy Ngọc My càng có lợi hơn đó... - Anh Tuấn bất mãn...
-Bây giờ tao lại thấy thích đóng vai ác hơn.... Để thử coi Bảo Kiệt có thấy được cái mặt nạ ác quỷ sau cái lớp mặt nạ thiên thần của cô ta hay không??? Muốn chơi với tôi à... Được thôi...Thích thì chiều..
-Băng Băng em điên rồi sao??? Sao em lại đánh Ngọc My???
-Trời...Sao anh Bảo Kiệt lại bên vực cô ta chứ??? Băng Băng làm gì đi chứ?? - Mọi người xì xào bàn tán..
-Cô ta đụng vào tôi... Tôi thấy bẩn..
-Em đúng là... Em có bị thần kinh không vậy???
-Đúng tôi bị thần kinh đó... Tôi làm vậy để cho anh thấy được mặt nạ của ai kia???
-Em...thật là.. Em có sao không Ngọc My... - Bảo Kiệt đi đến đỡ cô ta dậy, nó thấy rất đau...
-Anh không thấy mặt nạ rõ ràng của cô ta hay sao???? Cái khuôn mặt cô ta cười khi bị em tát??? Anh bị sao vậy?? Em đang đau đó...Đừng có đụng vào cô ta chứ???? - nó đang nói thầm nhưng không ai nghe thấy cả... nó đang đau rất đau...nó chỉ cười nhẹ không ngờ anh ta bị lừa gạt chỉ vì những hành động của cô ta... Bộ anh ta không thấy bất thường hay sao???
-Em...Em...không sao... -Ngọc My cười nham hiểm... Đúng là Bảo Kiệt đã bị dính bẫy của Ngọc My rồi....