Băng Băng bây giờ chẳng có tâm trí nào mà học nữa.. Khi thấy Bảo Kiệt đỡ cô ta dậy, cô thực sự rất rất đau.. Không lẽ có là ghen sao??? Mọi người ai khi yêu đều ghen đều như thế à.. Cô cảm thấy rất khó chịu khi nhớ tới cảnh đó.. Tại sao anh lại không biết chứ?? Người mù còn biết cô ta đang diễn kịch vậy mà anh lại không biết cứ cho rằng cô ta đang cô ta sửa đổi.. Người ta có câu giang sơn dễ đổi nhưng bản tính lại khó rời.. Cô ta vốn đã như vậy rồi có thể sửa đổi được sao?? Cô ta vẫn chưa trả xong mối thù năm trước mà.. Cô cúp tiết vì không có tâm trạng nào để học nữa, cô đi lên sân thượng với tâm trạng rối bời. Bỗng cô thấy nhớ Minh Thư quá, chỉ có mấy ngày thôi đã vậy rồi.. Cô đi xuống thay đồ đeo mặt nạ của Bảo Kiệt tặng và lấy xe chạy đến bệnh viện
-Chị hai đến ạ.. - đám đàn em cúi đầu khi thấy Băng Băng đi tới..
-Đứng đây canh chắc mệt lắm phải không?? Đi ăn đi rồi kêu mấy đứa kia vào thay ca đi.. Chị vào thăm Ris tí.. Bên phòng của người kia sao rồi???
-Dạ.. vẫn bình thường thưa chị.. Không có chuyện gì xảy ra hết..-Bác sĩ có nói chừng nào người đó tỉnh không???
-Bác sĩ chỉ nói bây giờ chỉ biết chờ thôi chứ không biết chừng nào mới tỉnh nữa..
-Được rồi..Mấy đứa đi nghĩ đi.. - Băng Băng nói rồi đi vào..
Nhìn thấy Minh Thư đang hôn mê thì thấy xót vô cùng..Nó tháo mặt nạ ra.. không ngờ Mỹ Mỹ lại có thể ra tay mạnh đến như vậy.. Cô nghĩ rằng khi cô ta tỉnh chắc sẽ đánh cô ta nhừ tử thêm trận nữa quá.. Ba mẹ của Thư rất an tâm khi có Băng ra tay chăm sóc cho cô.. Nhưng không vì vậy mà bỏ Thư qua bên.. Khi đi làm về hay có tí thời gian rãnh dù chỉ là phút thì cũng đến thăm Thư lần.. Ba mẹ của người kia cũng biết Băng Băng là ai nên thấy người chơi chung với nó cảm thấy yên tâm hơn vì họ đều biết mẹ của nó rất giữ chữ tín, trong thương trường rất chính trực không làm việc tham ô gì cả.. Chính vì tính cách đó mà họ đều tin tưởng mẹ con Băng..
-Nhớ mày quá Minh Thư à.. Tao đem cho mày hộp sôcôla mày thích nè... Mắc muốn chết nhưng vì mày tao cũng mua.. Bác sĩ nói tuần là mày tỉnh nhưng tao không an tâm tí nào.. Đợi tuần sau mày mà không tỉnh tao không san bằng cái bệnh viện này tao không phải Trịnh Lục Băng Băng bang chủ Black từng ra sa trường trong giới giang hồ năm đâu.. Mày khôn hồn mà tỉnh cho tao đó... Tao nghĩ hình như tao yêu ông Bảo Kiệt rồi, lúc trước tao không dám nói bây giờ nhờ Anh Tuấn mà tao đã có thêm dũng khí.. Tao lúc trước lừng danh như tảng băng Bắc Cực di động mà giờ đây phải tỏ tình với thằng con trai chẳng khác gì tao.. Tao thấy mắc cười ghê.. Trương Ngọc My nói là sẽ sửa đổi cố gắng quay lại từ đầu.. Nhưng cô ta chỉ như thế khi có Bảo Kiệt trước mặt thôi.. Vậy mà anh ta cũng tin được.. Hồi sáng trong lúc Kiệt đi mua đồ ăn, cô ta đã nói tao là đứa không ba, tao giận quá tao tát cô ta cái cô ta còn cười nữa vậy là tao biết tao cũng dính bẫy của cô ta.. Cô ta bù lu bù loa nói không sao đâu để anh ta nói tao là bị thần kinh hay sao?? Còn đỡ cô ta dậy nữa.. Tao thật sự muốn đấm cô ta vỡ toẹt cái mồm mới hả dạ.. Khi mày tỉnh tao sẽ cho mày coi diễn viên xuất sắc nhất mà tao từng chấm... ( ý nói là sẽ cho Thư coi My diễn giả tạo và hay đến cỡ nào ấy ).. Tao ngồi mình nói chuyện giống tự kỉ quá - Băng Băng đượm buồn nhìn Thư cứ nằm đó.. đôi mắt to long lanh với đôi mi cong dài cứ nhắm nghiền, đôi moi đỏ mọng nhỏ nhắn xinh xinh ngày nào bây giờ chỉ còn màu trắng bệch khô khốc, làn da tái nhạt đi.. Trong phòng trở nên im lặng đến đáng sợ.. Chỉ còn nghe tiếng bíp bíp khô khốc của máy nhịp tim và hơi thở đều của Thư..
-Tao ăn nữa sô cô la của mày nhá... - Băng Băng cười ranh mãnh... Chỉ khi ở bên Bảo Trinh, Anh Tuấn, Lục Bảo và Minh Thư nó mới có thể là chính mình.. Nó ngồi lấy hộp sô cô la ngồi vừa ăn vừa nhìn Thư, nó cứ ăn cứ nhìn...
-Ấy.... Hết sô cô la rồi.. Chết chưa?? Đừng đánh tao nha người đẹp.. Mai tao mua cho mày hộp luôn.. Tao nói là làm đó mày mà không tỉnh là tao ăn hết trơn luôn đó...
-Miệng mày khô quá... Để tao cho mày tí nước - Băng Băng bật dậy rót côc nước lấy cây tăm bông nhúng nước châm lên môi của Thư
-Đỡ rồi đó... Nhìn mày khá hơn rồi..
-Ừ..quên... Anh Chí Vĩnh của mày á... Giờ ngoan lắm nha, chịu học rồi không có la cà với gái nữa chỉ đi bar với người kia thôi.. Thấy người ta vì mày mà ngoan chưa??? Mày phải tỉnh cho người ta vui đó...
Băng Băng ngồi ngắm lúc thì lấy tay phone ra bật nhạc lên, nó nhắm mắt lại bản nhạc vui nhộn vang bên tai nó, đó là bài mà nó và ba nó hay hát.. Ba nó chỉ rảnh vào chiều cuối tuần.. thời gian rất ít nên nó luôn trân trọng thời gian ít ỏi đó.. Nó hay cùng ba khu vườn sau nhà trồng hoa, mỗi lần đi học về hễ thấy hoa đẹp là nó lấy đem về để trong chậu và nuôi nó để khi ba nó rãnh thì cùng ba nó đem ra khu vườn sau nhà trồng.. Vừa trồng vừa hát bài Bố là tàu lửa... bố là xe hơi... bố con ngựa em cưỡi em chơi.....~~~~ .. Thời gian đó nó cảm thấy hạnh phúc nhất trên đời.. Nhưng người ta thường nói hạnh phúc thường xảy ra rất ngắn.. Đúng vậy.. Chỉ xảy ra rất ngắn nên ba cô đã bỏ cô mẹ và anh mà đi từ khi no còn rất nhỏ.. Nó ngồi đó nghe lại bài hát Bố là tất cả mà nước mắt nó tuôn rơi trong vô thức.. Những bông hoa cùng ba nó trồng, những bài hát cùng ba nó hát, những tiếng cười giòn giã.. Những bước chân rượt đuổi trốn tìm.. Nó thật sự rất nhớ khuôn mặt tuấn tú của ba nó, tuy ông không còn trẻ trung nhưng vẻ đẹp từ lúc trẻ của ông vẫn không phai đi.. Dáng đứng oai phong - Trịnh Mạnh Khang.. Với tính cách khó gần, cộc cằn nhưng với nhan sắc của ông, thời cấp ông cũng có danh tiếng được nhiều cô gái hâm mộ, nhưng ông không để tâm chỉ để ý đến cô gái với nhan sắc cũng nghiêng nước nghiêng thành của cô gái tên là Nguyễn Tú Diễm rất cá tính với giọng nói có sức ảnh hưởng gần bằng Sư Tử Hống đã khiến cho ông chú ý và thay đổi rất nhiều ba và mẹ nó trãi qua nhiều khó khăn vất và người đã đến với nhau và kết hôn hạ sinh cô công chúa và chàng hoàng tử nhỏ có nhan sắc tuyệt trần do gen di truyền của người... Nó nghỉ lại câu chuyện đó từ ba của nó kể... Nhớ lại lúc nhỏ ngây thơ đến nổi muốn cưới ba mình làm chồng.. Nghĩ lại mà thấy mắc cười.. Nó nắm lấy tay của Thư nhắm mắt lại tận hưởng những dòng nhạc êm nhẹ khác với tính cách lạnh lùng thường ngày của nó....
-Nghe nhạc này... Tao thấy nhớ ba quá.. Ba ơi, con thực sự rất nhớ ba.. - những giọt lệ trong suốt cứ tuôn ra