Quân Đoàn Tự Do khôi phục mạng nội bộ ngay ngắn trật tự, tiến lùi thích hợp, thay phiên mở đường phòng ngự, tựa như thủy triều, từng đợt tới gần hướng căn cứ.
Lâm Tĩnh Hằng khi nãy nhìn lướt qua tình hình hư hao của lồng phòng hộ căn cứ Hiệp hội chống Utopia, đã hiểu được đại khái đấu pháp của Quân Đoàn Tự Do, vừa vặn có một tiểu cơ giáp Quân Đoàn Tự Do trong lúc rớt mạng vừa rồi bị tên đần phe mình ngộ thương bắn rơi, thế là bày cho Lục Tất Hành yên ắng trà trộn vào, nên nổ súng thì nổ súng, nên căng lồng phòng hộ thì căng lồng phòng hộ, bước đi nắm giữ rất chính xác, có thể lấy giả tráo thật.
Hiển nhiên người này nhìn đàng hoàng nghiêm trang chứ kinh nghiệm lừa gạt vẫn rất phong phú.
Lâm Tĩnh Hằng làm chuyện kiểu này tương đối thản nhiên, cùng một đám hải tặc đánh một đám hải tặc khác cũng chẳng có chướng ngại tâm lý gì, Lục Tất Hành thì hơi không vững, cậu thì thầm hỏi Trạm Lư: “Chúng ta lấm la lấm lét trà trộn vào như vậy, lỡ bị phát hiện thì làm thế nào?”
Trạm Lư hữu hảo đề nghị: “Thầy có thể chuyển quyền mạng tinh thần cơ giáp cho tiên sinh, ngài ấy sẽ dùng đạn đạo nghĩ cách.”
Lục Tất Hành “Chậc” một tiếng: “Sao luôn muốn sử dụng bạo lực vậy? Chúng ta đến để trộm đồ, giải quyết hòa bình không tốt à? Ví dụ như tôi có thể tự giới thiệu tôi là người bán bảo hiểm y tế, đám người cải tạo này một đống di chứng, chắc chắn rất cần sản phẩm này.”
Trạm Lư nhạy bén nhận ra tính chất đùa giỡn của câu này, tự tin trả lời: “Ha ha ha.”
Lâm Tĩnh Hằng: “…”
Lâm tướng quân lần đầu gặp một “binh” có thể tán dóc với cơ giáp như ăn liên hoan, lúc này cũng không biết là do sốt ù tai hay bị hai người bọn họ làm ồn, hắn không nhịn nổi nữa: “Hoặc cậu trả mạng tinh thần lại cho tôi, hoặc cậu đồng bộ báo cáo chiến sự thực thời, sao lắm lời thế?”
“Lâm tiên sinh, nhìn mặt tôi này,” Lục Tất Hành cùng kéo khóe mắt và khóe miệng mình xuống, nói với Lâm Tĩnh Hằng, “Biểu cảm này gọi là ‘còn chưa nguôi giận’, hai ta vẫn chưa tính nợ xong đâu, bớt ra vẻ với tôi đi.”
Miệng nói như vậy, song cậu vẫn rất ổn thỏa bắt đầu báo cáo thực thời: “Bây giờ thông qua mạng tinh thần, đã có thể nhìn thấy căn cứ Hiệp hội chống Utopia, vừa rồi tôi bắt được truyền tin viễn trình căn cứ bắn ra, rất có thể là đang cầu viện bên ngoài… Ồ, từ từ, mới nói xong đã bị Quân Đoàn Tự Do chặn lại, truyền tin viễn trình không gửi đi được. Căn cứ Hiệp hội chống Utopia đang co cụm hỏa lực toàn tuyến, khả năng là bọn họ muốn tập trung lực lượng phá vây.”
Lâm Tĩnh Hằng nhíu mày: “Co cụm hỏa lực toàn tuyến, cậu xác định?”
Lục Tất Hành chán nản, cảm giác hôm nay chỉ cần mình không giao ra mạng tinh thần, bất kể nói gì, Lâm tiên sinh đều phải hoài nghi hợp lý một chút.
Không chịu thôi!
Lục Tất Hành lấy ra phong độ học giả, cố hết sức bình tĩnh hòa nhã hỏi: “Tướng quân, bao nhiêu năm qua, anh có từng tin tưởng chiến hữu của mình chưa?”
Lâm Tĩnh Hằng nghĩ nghĩ: “Tôi không có chiến hữu, chỉ có cấp dưới.”
Lục Tất Hành: “Cứ điểm Bạch Ngân luôn hành động đơn độc à? Không có thời điểm phối hợp với bộ đội khác chấp hành nhiệm vụ liên hợp sao?”
“Thỉnh thoảng.” Lâm Tĩnh Hằng tìm một chỗ dựa vào, để bớt dùng sức, hắn nói chuyện rất nhỏ tiếng, cho người ta cảm giác người này bỗng nhiên trở nên dịu dàng.
Lâm tướng quân “dịu dàng” nhỏ nhẹ nói: “Nghe tôi điều phối, hoặc là cút xéo.”
Lục Tất Hành: “…”
“Căn cứ Hiệp hội chống Utopia hiện giờ tập trung hỏa lực là rất kỳ lạ,” Lâm Tĩnh Hằng thấp giọng nói, “Trình độ quấy nhiễu của họ thật ra tương đối cao, liên minh đã lĩnh giáo rồi, không chỉ chút kỹ xảo vừa rồi, nếu họ thật sự muốn phá vây, cách làm hợp lý nên là quấy nhiễu mạnh khiến Quân Đoàn Tự Do nội loạn trước, kế đó chia nhau phá vây từ các lỗ hổng. Tuy rằng trong Quân Đoàn Tự Do phần lớn là người cải tạo bất phân địch ta, nhưng cũng có chút ít ‘người chăn dê’, nếu… khụ khụ…”
Lục Tất Hành nghe thấy hắn ho thì lòng liền chùng xuống, tức khắc quên luôn chuyện chiến tranh lạnh, vội vàng tiếp lời: “Hiểu rồi, Hiệp hội chống Utopia hiện giờ hỏa lực còn lại không mạnh, nếu tập trung hỏa lực trước rồi phá vây, cho dù nhiễu loạn truyền tin của đối phương, Quân Đoàn Tự Do cũng có thể sẽ lựa chọn vứt bỏ người cải tạo, trực tiếp truy kích, như vậy mạo hiểm rất lớn – cho nên họ tính toán che tai mắt người ta? Trạm Lư, chúng ta tìm xem họ muốn che giấu cái gì, bắt đầu từ điểm nhảy vũ trụ trước.”
Cậu chỉ cần nói qua là hiểu, bớt việc rất nhiều cho Lâm Tĩnh Hằng.
Trạm Lư báo cáo: “Xung quanh chưa phát hiện điểm nhảy vũ trụ không biết.”
“Nhất định có, chỉ là bị mã hóa rồi.” Lúc này, Quân Đoàn Tự Do ngày càng tới gần căn cứ Hiệp hội chống Utopia, Lục Tất Hành nói nhanh như gắn lò xo vào lưỡi, “Điểm nhảy vũ trụ có ba phương thức mã hóa, kiểu dẫn lưu, kiểu đường đi và kiểu che chắn đơn hướng, trong đó kiểu đường đi cần không gian khá lớn, nơi này không đủ điều kiện, nếu muốn mã hóa, họ chỉ có thể dùng hai phương thức khác – kiểu dẫn lưu cần điểm nhảy vũ trụ khác xung quanh cung cấp năng lượng che đậy, mà nếu là kiểu che chắn đơn hướng, hẳn mặt đất sẽ có thiết bị thu, Trạm Lư, hai ta chia nhau hành động, anh tra sóng năng lượng dị thường của điểm nhảy vũ trụ, tôi đối phó mạng nội bộ mặt đất của họ.”
Lâm Tĩnh Hằng ngẩn người – Lục Tất Hành đang kết nối mạng tinh thần, trao đổi với Trạm Lư thật ra không cần mở miệng, huống chi kho số liệu của Trạm Lư rất mạnh, chỉ cần danh từ động từ tổ hợp lại không có ý khác, bất cứ mệnh lệnh gì đều có thể trực tiếp bảo hắn đi làm, căn bản không cần giải thích nhiều như vậy.
Lục Tất Hành là sợ kẻ số nhọc lòng này lại mất công hỏi, cố ý phân tích cặn kẽ cho hắn nghe.
Thần kinh trì trệ của Lâm Tĩnh Hằng bị khuấy nhẹ, bỗng nhiên có cảm giác được chăm sóc… Là lạ, hơi không được tự nhiên, vô cùng ấm áp.
Đúng lúc này, hỏa lực Hiệp hội chống Utopia tập trung đột nhiên bắt đầu đợt oanh tạc điên cuồng cuối cùng, đồng thời, trên cơ giáp nhận được mệnh lệnh, Quân Đoàn Tự Do ra lệnh toàn tốc tiến công.
Lục Tất Hành rõ ràng bị hoàn cảnh thay đổi quấy nhiễu, tựa hồ do dự có nên đuổi theo hay không.
Lâm Tĩnh Hằng quả quyết nói: “Đừng để ý, rút khỏi đội ngũ Quân Đoàn Tự Do.”
“Hả?” Lục Tất Hành vừa vô thức nghe mệnh lệnh của hắn, vừa thầm nghĩ: giữa nơi đông người nói làm phản là làm phản, sẽ không bị bắn thành hố cát sau cơn mưa chứ?
Khi họ trà trộn vào, Quân Đoàn Tự Do bị quấy nhiễu, tất cả cơ giáp đều đang chạy tán loạn, bởi vậy không hề bất ngờ, song lúc này, trong tiểu cơ giáp xếp đội chỉnh tề đột nhiên xuất hiện một chiếc không nghe mệnh lệnh, lập tức như con rận trên đầu người hói, tức khắc dẫn đến Quân Đoàn Tự Do cảnh giác.
Nhất thời, vô số nòng pháo chĩa vào họ, song không đợi Lục Tất Hành có phản ứng, quấy nhiễu phức tạp hơn và mạnh hơn vừa rồi đột nhiên từ trong căn cứ Hiệp hội chống Utopia phóng ra, tích tắc biến Quân Đoàn Tự Do thành “quân đoàn não tàn”, đám người cải tạo bị cắt đứt dây anten trên đầu, lại thành ruồi nhặng không đầu, chẳng ai chú ý được đến ai!
Cùng lúc đó, bên phía Trạm Lư báo cáo trước: “Hiệu trưởng Lục, đã định vị được một điểm nhảy vũ trụ dùng cách dẫn lưu che giấu!”
Lâm Tĩnh Hằng: “Nhảy khẩn cấp.”
Lục Tất Hành lôi túi chườm nước đá có thể biến hình xuống, kéo hình dạng “ghế lười” ban đầu thành hình con trai, quấn kín Lâm Tĩnh Hằng bên trong, ôm hắn qua túi chườm nước đá, cơ giáp lập tức nhảy khẩn cấp.
Khí thể bảo hộ phóng ra gấp đôi, toàn bộ ùa tới Lâm Tĩnh Hằng, hắn như bị bao vào hổ phách, kín kẽ dừng hình trong dòng thời gian, chấn động và trọng lực thay đổi nhanh chóng trong quá trình nhảy khẩn cấp lại hầu như không có cảm giác gì.
Ngay sau đó, cơ giáp gạt đám đông ra khỏi Quân Đoàn Tự Do hỗn loạn, trực tiếp xuyên qua điểm nhảy vũ trụ che giấu kia, mà chân trước họ vừa rời khỏi, trong cơ giáp lập tức vang lên tiếng cảnh báo.
Trạm Lư: “Cách một ngày hành trình có sóng năng lượng mạnh…”
Lục Tất Hành ngẩng phắt đầu lên – căn cứ Hiệp hội chống Utopia nổ rồi!
Đó không phải mức độ mấy cơ giáp tự nổ kho vũ khí, mà là cả căn cứ thành một quả cầu lửa.
Trạm không gian làm căn cứ hang ổ Hiệp hội chống Utopia vô cùng lớn, gần ngàn vạn kilomet vuông, vượt xa cái thứ như hạt mè của Xú Đại Tỷ, cơ hồ chính là một cứ điểm không trung. Lúc này nó đột nhiên bắt đầu nổ từ trung tâm ra bên ngoài, hóa thành một vầng thái dương nhân tạo, ngọn lửa khổng lồ phóng lên trời, ngoác cái miệng dữ tợn, xé toang tầng khí quyển nhân tạo như tờ giấy bạc mỏng dính, cuốn thẳng tới Quân Đoàn Tự Do.
Quân Đoàn Tự Do tiến liều và hỗn loạn lúc này đã đến quá gần!
Hiệp hội chống Utopia vừa rồi tập trung hỏa lực, vậy mà là đang dùng sinh mạng đào bẫy, cả căn cứ cơ bản không định đào thoát, cứ thế chết cùng với đám người xâm nhập.
Cơ giáp người cải tạo bị cắt đứt tín hiệu truyền tin không có bất cứ phản ứng gì, tích tắc đã bị nuốt chửng, mà một bộ phận “người chăn cừu” xen lẫn trong người cải tạo vừa vặn ở ngoài cùng vòng vây, từ khó có thể tin nổi hoàn hồn lại, quay đầu chạy thục mạng, quân lính tan tác.
Cùng lúc đó, một tàu buôn nhỏ mặt mày xám xịt lại nhẹ nhàng xuyên qua điểm nhảy vũ trụ bọn Lục Tất Hành vừa dùng, cấp tốc bỏ trốn –
Lục Tất Hành sửng sốt sau đó lập tức ngộ ra, chết chung theo kiểu tự sát của căn cứ Hiệp hội chống Utopia không phải cùng đường, mà là để yểm hộ “tàu buôn” nhỏ này! Toàn bộ người và cơ giáp trong căn cứ đều làm mồi nhử cho mấy người này.
Đây tính là gì? Hi sinh vì đặc quyền sao?
Họ làm mồi cam tâm tình nguyện như vậy – rốt cuộc là bị lừa gạt, hay đã bị tẩy não, cho rằng mình đang hi sinh vĩ đại và bi tráng vì toàn nhân loại?
Nổ cũng nổ rồi, chẳng còn đường khảo chứng.
Lâm Tĩnh Hằng đẩy mạnh túi chườm nước đá và khí thể bảo hộ đông dính đầy người ra, nhưng đột nhiên đứng dậy nhất thời lại không cảm thấy được chân mình, dưới đầu gối tê dại, cảm giác mất sức thình lình đến khiến hắn bước đầu tiên đã không vững, trực tiếp quỵ xuống, Lục Tất Hành sợ hãi bế hắn lên: “Lâm!”
Lâm Tĩnh Hằng: “Mạng tinh thần.”
Chưa dứt lời hắn đã cường thế xông vào mạng tinh thần của Trạm Lư, tuy rằng Lục Tất Hành thỉnh thoảng lưu manh với hắn, nhưng trong tình huống như vậy không thể tranh nhau để cùng bị thương, cậu lập tức chủ động rút khỏi mạng tinh thần.
Lâm Tĩnh Hằng giơ tay vượt qua cậu, trực tiếp tìm một ống tiêm trong túi chườm nước đá biến hình, không đợi Lục Tất Hành nhìn thấy đã cài lên cánh tay, Lục Tất Hành nghe thấy tiếng động quay ngoắt đầu lại, ống tiêm thuốc thư giãn rỗng đã tự động rơi khỏi tay hắn.
Lâm Tĩnh Hằng rên khẽ một tiếng, cơ toàn thân vô lực co rút, dẫn đến xương cũng bắt đầu kêu, hắn hít sâu một hơi, đau đớn mà cứng đờ người.
Mạng tinh thần của Trạm Lư cuốn ra che kín cả trời đất, “tàu buôn” nhỏ mới trốn khỏi căn cứ Hiệp hội chống Utopia rõ ràng là cơ giáp ngụy trang, bất ngờ không kịp chuẩn bị đụng trúng, như một con muỗi tự chui đầu vào mạng nhện vậy.
Người lái trực tiếp bị quét rơi xuống mạng tinh thần, liền lập tức, Lâm Tĩnh Hằng không cho họ cơ hội phản ứng, sau khi tiếp quản tiểu cơ giáp tức thì tắt tất cả hệ thống cân bằng và hệ thống phỏng trọng lực, cơ giáp mới xuyên qua điểm nhảy vũ trụ vừa vặn đang xoay tròn tốc độ cao, người trong cơ giáp như chuột xông nhầm vào máy giặt trục lăn, màng tế bào suýt nữa bị hất nguyên bộ ra, trời đất đảo điên, bất tỉnh nhân sự, mất đi cơ hội ùa lên đoạt lại mạng tinh thần.
Cả người Lâm Tĩnh Hằng như mới vớt từ dưới nước lên, hắn cắn răng chịu qua uy lực của thuốc thư giãn một phút đồng hồ, không chỗ mượn sức, thoi thóp dựa lên người Lục Tất Hành. Trong một tích tắc, Lục Tất Hành thậm chí cảm thấy mình không nhìn thấy ngực hắn phập phồng, cậu vội vàng hoảng loạn xác nhận nhịp tim hắn, chẳng dễ gì tìm được động tĩnh dồn dập mà yếu ớt từ chỗ động mạch cổ hắn, hơi thở Lục Tất Hành nhịn trong cổ rơi ầm xuống, khiến cậu suýt nữa sụp đổ: “Anh muốn chết à!”
Giọng Lâm Tĩnh Hằng khản đặc không nói thành lời, hắn mang theo hai cơ giáp, lại lần nữa lao qua điểm nhảy vũ trụ. Sau khi thoát khỏi vòng chặn tín hiệu của Quân Đoàn Tự Do, lập tức phóng ra tín hiệu truyền tin viễn trình.
Thông qua tin tức trên kênh truyền tin của Quân Đoàn Tự Do biết được, võ trang chủ lực trong căn cứ Hiệp hội chống Utopia tựa hồ chỉ bị dụ đi chứ chưa bị tiêu diệt, mà khi nãy Quân Đoàn Tự Do lại nôn nóng tiến liều như thế, rất có thể là họ sợ chủ lực đối phương trở về bất cứ lúc nào, bởi vậy nơi đây không hề an toàn.
Song dù là Lâm Tĩnh Hằng kỹ càng đến mức độ này, cũng không ngăn được thời vận xấu, họ vừa rời khỏi, một đội cơ giáp Hiệp hội chống Utopia đột ngột xuất hiện tại điểm nhảy vũ trụ họ từng nán lại, thời gian chênh lệch trước sau không đến một phút, nếu không phải căn cứ Hiệp hội chống Utopia đã nổ tan xác, tưởng như đã mai phục sẵn từ trước vậy!
Trạm Lư: “Tiên sinh, thiết bị định vị truy tung trên cơ giáp tù binh bị kích hoạt rồi.”
Lục Tất Hành giật mình: “Sao lại nhanh như thế?”
Lâm Tĩnh Hằng lập tức tập trung tất cả thiết bị định vị truy tung trên cơ giáp tháo xuống, nhưng đã không kịp.
Trạm Lư trải ra toàn diện mạng tinh thần của mình, bật quét viễn trình, phạm vi trải đến khu vực tương đối lớn, bao gồm tình hình tất cả điểm nhảy vũ trụ có thể lựa chọn xung quanh.
Lúc này, tọa độ của họ rõ ràng đã bị lộ, đối phương bị vướng con tin trong tay họ, sợ ném chuột vỡ đồ nên không tùy tiện đuổi theo, nhưng đã chia quân làm mấy đường, khống chế tất cả điểm nhảy vũ trụ bọn Lâm Tĩnh Hằng bây giờ có thể lựa chọn.
Nếu vẽ thành bản đồ, họ giống như con côn trùng bay bị bao vây, thiên la địa võng, tứ diện Sở ca.
Song phương giằng co trong chốc lát.
Lâm Tĩnh Hằng nắm vai Lục Tất Hành, vịn cậu cố gắng đứng dậy, đối với hết thảy bất lợi ngoài ý muốn trong chiến đấu đều đã rất quen: “Nối tù binh đến đây cho ta.”
“Tàu buôn” bị bắt chậm rãi trôi đến, nối với cơ giáp của họ, trọng lực áp khí cấp tốc điều chỉnh xong, một loạt tiểu binh robot xông qua, giây lát sau khóa chắc tất cả mọi người bị bắt trên cơ giáp rồi lần lượt vác ra như xác chết.
Tổng cộng bảy tám người, thống nhất mặc trường bào vải bông mộc mạc, tóc cắt rất ngắn, trên người vậy mà không tìm thấy thiết bị đầu cuối cá nhân và hết thảy sản phẩm khoa học kỹ thuật, chỗ lưng trường bào vẽ dấu hiệu Hiệp hội chống Utopia – dây leo quấn thành một vòng tròn, bao quanh một hình người chính giữa, rất giống hình tượng “tiên tri” vẽ trên quyển sách nhỏ Hiệp hội chống Utopia truyền đạo năm xưa, hẳn là nhân vật trung tâm của tổ chức này, chỉ là không biết có sợ virus Cầu Vồng biến chủng hay không.
“Bọn họ chạy trốn nhất định đã mang theo tư liệu hạch tâm của Hiệp hội chống Utopia,” Lâm Tĩnh Hằng thông qua mạng tinh thần, khống chế radio trên cơ giáp phát ra tiếng thay, nói với Lục Tất Hành, “Cậu đi tìm thử trước, vừa phát hiện tin tức biến chủng virus Cầu Vồng, lập tức nghĩ cách thành lập truyền tin viễn trình, gửi cho Turan.”
“À.” Lục Tất Hành lạnh lùng trả lời một tiếng, sau đó không giải thích gì khoác cánh tay Lâm Tĩnh Hằng, nửa ép buộc mà bắt hắn đi.
Lâm Tĩnh Hằng: “Cậu… khụ khụ, cậu làm gì thế?”
“Lừa em sang bên kia, sau đó tách hai cơ giáp ra, phải chứ? Chiêu đã dùng một lần còn dùng lại, anh có thành ý không vậy?”
Lâm Tĩnh Hằng đang định biện giải, Lục Tất Hành rất không tin tưởng hắn lập tức cắt ngang: “Khỏi cần giải thích, uy tín của anh ở chỗ em đã phá sản lâu rồi – nếu không phải vì Trạm Lư có thể mở tất cả các khóa điện tử, em đã còng anh vào tay em luôn rồi.”
Trạm Lư buông tay, thân tại doanh Tào tâm tại Hán mà trả lời: “Xin lỗi hiệu trưởng Lục, tôi đề cử thầy sử dụng còng tay người, cái đó tôi không thể can thiệp được.”
Lâm Tĩnh Hằng: “…”
Dẫn đầu Hiệp hội chống Utopia là một trọng giáp, chậm rãi lộ đầu ra từ điểm nhảy vũ trụ cách không xa, đối mặt từ xa, một loạt nòng đạn đạo tập trung vào họ.
Đối phương gửi tới yêu cầu đối thoại.
Lâm Tĩnh Hằng: “Trạm Lư, tiếp thay ta.”
Trạm Lư nối máy, đứng trước ống kính thay Lâm Tĩnh Hằng, để Lâm Tĩnh Hằng trong mạng thông tin liên lạc khống chế hắn nói chuyện, chung khung hình với mấy vị tù binh bất tỉnh nhân sự đằng sau, cho người của Hiệp hội chống Utopia có thể nhìn thấy ngay.
Đại biểu Hiệp hội chống Utopia đại khái coi họ thành Quân Đoàn Tự Do, vừa đến đã kéo quân hỏi tội: “Các anh em của chúng tôi tắm máu chiến đấu ở liên minh, giải phóng toàn nhân loại, đều là người vực ngoại, mà các vị ở sau lưng thừa nước đục thả câu?”
Khuôn mặt trí tuệ nhân tạo Trạm Lư nhếch lên một nụ cười khẩy độ phỏng chân rất cao: “Thích nói thế nào thì tùy, người của các ngươi hiện giờ đang ở trong tay ta.”
Trên mặt Hiệp hội chống Utopia lộ ra thần sắc nhẫn nhịn cố nén lửa giận: “Tôi biết các vị muốn cái gì, tài liệu của kế hoạch Nữ Oa tôi có thể làm chủ hưởng chung, nhưng các vị phải lập tức thả con tin, trả ‘Phương Chu’ lại cho chúng tôi!”
Lục Tất Hành nhỏ giọng nói: “Thì ra cơ giáp te tua ngụy trang thành tàu buôn nhỏ này tên ‘Phương Chu’.”
Sắc mặt Lâm Tĩnh Hằng có chút nghiêm trọng, thông qua miệng Trạm Lư, hắn nói: “Đừng lừa kẻ ngu ngốc, tài liệu kế hoạch Nữ Oa ở ngay trên Phương Chu chứ gì, bây giờ cũng nằm trong tay ta rồi, ngươi lấy thẻ bạc của ta đặt cược, nào có chuyện hời như thế? Muốn giữ mạng mấy vị tiên tri này của các ngươi không? Muốn, thì lập tức nhường đường, bằng không mỗi phút ta giết một kẻ, ngươi cảm thấy kẻ nào chết trước thì thích hợp?”
Đại diện Hiệp hội chống Utopia nghiến răng nghiến lợi nói: “Chúng ta phấn đấu vì toàn nhân loại, khi cần thiết, bất cứ ai bất cứ việc gì đều có thể hi sinh, ngươi đừng cho rằng làm thế là có thể áp chế tổ chức!”
Lâm Tĩnh Hằng nói bằng giọng khá không đáng kể: “Được lắm, nổ súng đi.”
Lúc này, Lục Tất Hành đã mở hệ thống hạch tâm của “Phương Chu”, các thư mục ẩn như trong suốt, lần lượt nhảy ra nơi cậu đi qua, tốc độ cậu phá giải mã hóa nhanh kinh người, kéo chặt Lâm Tĩnh Hằng cũng không chậm trễ tiến độ: “Tìm được rồi, từ từ, trong đây có một văn kiện mã hóa cực kỳ phức tạp… Ừm, dùng ‘mã hóa Arreteau’, phiền phức rồi…”
Cậu còn chưa dứt lời, hệ thống mã hóa bị chạm vào phát ra cảnh báo, mà quỷ dị là, tiếng cảnh báo tương tự cũng vang lên trong kênh truyền tin của Hiệp hội chống Utopia!
Lục Tất Hành: “Em đụng tới trọng điểm rồi sao?”
Lâm Tĩnh Hằng thầm nghĩ: “Nguy rồi.”
Lâm Tĩnh Hằng vừa rồi còn vẻ mặt lưu manh bảo đối phương nổ súng tích tắc căng lồng phòng hộ đến lớn nhất, đồng thời tăng tốc hết cỡ, tiểu cơ giáp vốn lặng lẽ tự quay tại chỗ lao đi như cơn lốc, sượt qua đạn đạo của Hiệp hội chống Utopia đầy nguy hiểm – đối phương lại thật sự không để ý tính mạng con tin, xem ra là đề phòng cơ mật hạch tâm bị tiết lộ, bọn họ thà nổ bay con tin lẫn “Phương Chu”!
Sau trọng giáp, vô số chiến giáp cỡ trung lũ lượt tập trung vào con côn trùng bay không biết tự lượng sức, liên lạc đã tự nhiên bị ngắt, tiếp đó pháo ion ùn ùn trời đất xen lẫn đạn đạo ầm ầm kéo đến, lấp kín không gian!
Tránh cũng không thể.
Đúng lúc này, tín hiệu truyền tin viễn trình gửi đi rốt cuộc có trả lời, thành lập kết nối song hướng với căn cứ sao Khải Minh.
Trong lúc chỉ mành treo chuông, Lục Tất Hành ngay cả bóng Turan cũng chưa nhìn rõ, không chút nghĩ ngợi nén hết tài liệu của virus Cầu Vồng gửi qua – cho dù hai người họ bị nổ thành tro bụi, ít nhất Thiên Hà Số không đến mức lần thứ hai bị bệnh dịch giày xéo.