Trong khoang y tế có một “túi chườm nước đá” có thể biến hình, biến thành hình dạng như ghế lười, cả người Lâm Tĩnh Hằng lõm vào trong hạ nhiệt vật lý, hòng để mình tỉnh táo hơn: “Bình thường trong kênh truyền tin có mức độ hư hao lồng phòng hộ các nơi của họ, là một biểu đồ động, tìm được chưa?”
Lục Tất Hành ngẩng đầu nhìn hắn một cái, Lâm Tĩnh Hằng đại khái là bị sốt mí mắt nặng, đôi mắt nửa mở nửa nhắm, ánh mắt hơi rời rạc hơn bình thường, song rất kỳ lạ là nhìn không suy yếu lắm, như ma cà rồng trời sinh bệnh trạng trong truyền thuyết cổ xưa, ẩn giấu cảm giác sức mạnh đến từ trong quan tài.
Đối phương đảo ánh mắt qua, tim Lục Tất Hành lập tức loạn nhịp. Cậu vội vàng cúi đầu, mau chóng tải xuống biểu đồ động về hư hao của lồng phòng hộ, chưa nhìn kỹ đã tiện tay chiếu lên vách cabin cơ giáp.
Lâm Tĩnh Hằng xem xong trầm mặc một giây: “… Có thể đảo lại không?”
Lục Tất Hành: “…”
Khoa học gia thanh niên cảm thấy nếu mình cứ thế mãi, sợ là sẽ đần mất, nhưng không biết nên khống chế bản thân như thế nào, để tránh trong lúc bận rộn phạm sai lầm, cậu đành phải cố gắng suy nghĩ chỗ đáng ghét của Lâm Tĩnh Hằng, định lấy ra một hai loại làm bùa hộ mệnh, tạm thời bình ổn hormone tạo phản của nam thanh niên. Ai ngờ vừa suy tư cẩn thận, Lục Tất Hành cơ hồ mắc chứng sợ lựa chọn, các loại khốn nạn của Lâm Tĩnh Hằng có thể nói là “rực rỡ muôn màu”, xếp đội nhìn không xuể.
Lửa giận của Lục Tất Hành bị nụ hôn lạ lùng cắt ngang bỗng nhiên khơi lại đống tro tàn, hơn nữa càng nghĩ càng giận.
Rất nhanh, đầu óc lấp kín hồ của cậu bị lửa mạnh đốt ra một đường máu, hiệu suất làm việc tức khắc cao hơn rất nhiều.
Lục Tất Hành nhanh nhẹn mở cửa sau trong kênh truyền tin của Quân Đoàn Tự Do đang oanh tạc điên cuồng, một tín hiệu viễn trình treo lên, to gan lớn mật thông qua mạng thông tin liên lạc của Quân Đoàn Tự Do, qua nhiều điểm nhảy vũ trụ, bay về hướng sao Khải Minh, định liên lạc với quân chi viện.
Đáng tiếc, có lẽ là dính một chút xui xẻo từ Lâm Tĩnh Hằng, kết nối song hướng còn chưa kịp hình thành, căn cứ Hiệp hội chống Utopia đã bắt đầu phóng ra quấy nhiễu đặc thù.
Tuy rằng Hiệp hội chống Utopia nội phòng trống rỗng, nhưng trình độ kỹ thuật có thể treo Quân Đoàn Tự Do lên đánh – mạng nội bộ của Quân Đoàn Tự Do lập tức tê liệt, tín hiệu mỏng manh bên phía Lục Tất Hành cũng đứt ngay tức khắc.
Trạm Lư: “Thất bại trong gang tấc, xin lỗi.”
Lục Tất Hành thở dài: “Không sao, để tôi thử lại xem.”
“Ừm.” Trạm Lư hết sức không quen dừng lại, “Được, hiệu trưởng Lục – so với tiên sinh chơi game thua cơ giáp cũng phải sử dụng từ ngữ không văn minh, thầy thật sự là vô cùng ôn hòa lễ độ.”
Trạm Lư mặc dù là trí tuệ nhân tạo, nhưng hắn đầu tiên cũng là một hạch cơ giáp, ở dưới đất bằng tận trung chức trách với chủ nhân mình, mà một khi lên cơ giáp, làm hạch cơ giáp, mệnh lệnh của người lái sẽ ưu tiên hơn mệnh lệnh của chủ nhân – nói một cách đơn giản, chính là Lâm Tĩnh Hằng bây giờ không thể bắt hắn câm miệng.
Bởi vậy Lâm tướng quân đành phải tự động câm điếc, chuyên tâm nhìn biểu đồ động trên đầu.
Tốc độ và mức độ hư hao của lồng phòng hộ, đối với người ngoài nghề chỉ là một đống con số vô dụng, cùng lắm là khi lồng phòng hộ sắp bị xuyên thủng biết trốn hướng nào.
Song đối với nhân viên tiền tuyến thường xuyên đánh trận mà nói, một chút dấu vết để lại cũng có thể bắt được lượng thông tin lớn.
Lâm Tĩnh Hằng trong tình huống không cần máy tính, có thể căn cứ vào tình hình hư hao, cấp tốc phán đoán ra phân bố hỏa lực và hiệu suất tấn công của song phương, nếu gặp quan chỉ huy cực kỳ kém, hắn thậm chí có thể nắm giữ lối suy nghĩ của đối phương.
Lúc này, hắn phát hiện Quân Đoàn Tự Do rất kỳ lạ.
Quân Đoàn Tự Do không hề kém, ngược lại có thể nói là huấn luyện nghiêm chỉnh, tuy rằng họ điều khiển đều là tiểu cơ giáp, nhưng quân lính giống như đã tập luyện, phản ứng cực nhanh, tiến lùi hợp lý, phối hợp kín kẽ, thoáng chốc đã tan rã phòng ngự chống đạn đạo của căn cứ Hiệp hội chống Utopia, khiến người ta kinh hãi – cho dù Bạch Ngân Cửu ở đây cũng chưa chắc có thể làm tốt hơn.
Song đây đều là trước khi thông tin liên lạc bị cắt đứt.
Trong hoàn cảnh vũ trụ, mọi người đều lái cơ giáp, không thể nói chuyện với nhau, bởi vậy trong chiến tranh đương đại, quấy nhiễu và phản quấy nhiễu thông tin liên lạc là một ngành học riêng biệt. Thật sự đánh nhau, bị quấy nhiễu thông tin liên lạc là rất bình thường. Thế nhưng đội ngũ Quân Đoàn Tự Do trình độ chiến đấu áp sát Bạch Ngân Cửu này, tích tắc sau khi bị cắt đứt thông tin liên lạc liền biến thành đám ô hợp.
Đội hình vốn ngay ngắn trật tự lại trực tiếp tán loạn, như một đàn kiến mất mùi truyền tin, khiến người ta hết sức khó hiểu, một bộ phận cơ giáp thậm chí bắt đầu làm chuyển động Brown không biết gọi là gì, mà càng thêm lạ lùng là, bọn họ vẫn còn đang nổ súng!
Sóng năng lượng Trạm Lư bắt được không hề thay đổi, mà mức độ tấn công hỏa lực căn cứ Hiệp hội chống Utopia gặp phải giảm như nhảy lầu – nói cách khác, Quân Đoàn Tự Do bây giờ là nổ súng lung tung bốn phương tám hướng… không khéo còn có không ít hỏa lực bắn vào phe mình.
Lâm Tĩnh Hằng nhíu mày, nói với Lục Tất Hành: “Đưa mạng tinh thần cho tôi.”
Lục Tất Hành đang tự mình nổi giận lạnh lùng nhìn hắn một cái.
Lâm Tĩnh Hằng đành chịu: “Thôi được rồi – cậu cho Trạm Lư mở rộng mạng tinh thần một chút, thử xâm lấn cơ giáp ngoài cùng của Quân Đoàn Tự Do.”
Lục Tất Hành đen sì mặt: “Trạm Lư, phiền anh mở rộng mạng tinh thần.”
Lâm Tĩnh Hằng không nhịn được quan tâm: “Cậu có thể thích ứng mạng tinh thần của Trạm Lư không, hắn…”
Tuy rằng Lục Tất Hành không cãi lại cũng không nhìn hắn, song sắc mặt càng u ám hơn.
Mặc dù Lâm Tĩnh Hằng không thích để ý đến người ta, nhưng tuổi còn trẻ có thể lên làm thượng tướng, đương nhiên cũng biết xem sắc mặt người khác, hắn đành phải khoát tay, ý bảo mình câm miệng rồi.
Thế nhưng hắn rất không quen với tầm nhìn không nối vào mạng tinh thần lúc này, cảm giác mình hoàn toàn bị bịt kín hai mắt, như ngựa hoang lao băng băng bên cạnh vách núi giao dây cương vào tay người khác… Mà vị này còn là vận động viên “cưỡi ngựa biểu diễn”, bộ môn rõ ràng không phù hợp.
Lâm Tĩnh Hằng nhịn cả buổi, thật sự không nhịn nổi: “Cậu chú ý ẩn nấp, một khi đả thảo kinh xà, đừng dây dưa với đối phương, lập tức nhảy khẩn cấp cắt đứt mạng tinh thần chồng chéo, rút về điểm nhảy vũ trụ gần nhất, tọa độ là…”
Lục Tất Hành trải ý thức của mình ra ngoài theo mạng tinh thần của Trạm Lư, đồng thời nói mặn nói nhạt một câu: “Tướng quân, không nhìn ra ngài là người thận trọng như vậy, thế ban nãy nhét mình vào cái chai trôi, định ‘phiêu lưu biển lửa’ là vị nào nhỉ?”
Lâm Tĩnh Hằng: “…”
Lục Tất Hành tập trung vào một cơ giáp Quân Đoàn Tự Do xoay quanh tại chỗ, tiếp tục chế nhạo: “Không khéo có người đánh cắp kênh sóng điện não của ngài, quấy nhiễu não ngài tàn rồi.”
Lâm Tĩnh Hằng chỉ từng nghe người ta nói chuyện gió trăng là “cắt không đứt, xếp còn rối”, lần đầu tiên tự mình trải nghiệm mới biết còn có lưu trình “hôn một cái, cãi một trận” lạ lùng như thế, hoàn toàn không giống với những gì đã nghe!
Khiến bộ não sốt cao cơ hồ sinh ra ảo giác, hoài nghi vừa rồi là hắn vô lễ với Lục Tất Hành.
Đúng lúc này, sắc mặt Lục Tất Hành đột nhiên thay đổi: “Kỳ lạ, độ kết hợp người cơ của đối phương cũng cao quá rồi.”
Trong quá trình xâm lấn mạng tinh thần, một khi độ kết hợp người cơ của đối phương cực kỳ cao, tùy tiện ra tay sẽ lập tức bị giết ngược.
Lâm Tĩnh Hằng kinh hãi, đứng bật dậy: “Rút về, trả quyền lại cho tôi!”
“Khoan đã, đối phương không phản ứng… Em không tìm thấy kẽ hở của cổng nối người cơ.” Lục Tất Hành là một người làm công tác khoa học hợp quy cách, lòng hiếu kỳ cao đến có thể diệt sạch chủng tộc mèo, gặp chuyện bất ngờ cậu chẳng những không luống cuống, ngược lại do dự muốn tiến lên phía trước, thấp giọng nói, “Trạm Lư, tôi nhớ không lầm chứ, độ kết hợp người cơ cao nhất không vượt qua % là thiết luật… Là mắt tôi quá kém, không tìm được cổng nối sao?”
“Không,” Trạm Lư nói, “Thầy không nhìn lầm, hiệu trưởng Lục, độ kết hợp người cơ của đối phương là %.”
Lâm Tĩnh Hằng giật mình: “Cái gì?”
Lục Tất Hành thán phục: “Vậy mà cũng làm được!”
“Xem ra điều khiển cơ giáp của Quân Đoàn Tự Do không phải là người bình thường,” Lâm Tĩnh Hằng nhanh chóng nói, “Lúc ấy ở trạm không gian của Quân Đoàn Tự Do, ‘Linh Linh Nhất’ từng nhắc tới một… kế hoạch tạo thần chết tiệt, là dùng chip sinh vật thực hiện cải tạo người, những người cải tạo này chẳng những sẽ thần tốc tiến hóa thể xác trong thời gian ngắn, cả người còn có thể bán cơ giới hóa. Theo Linh Linh Nhất nói, một khi người cải tạo nối vào cơ giáp, bọn họ sẽ biến thành một bộ phận thân cơ, hơn nữa tốc độ phản ứng gấp mười sáu lần con người… Thảo nào không tìm thấy mối nối.”
Lục Tất Hành khó lòng hiểu nổi: “Không phải chứ, cứ điểm Bạch Ngân thi cốt chưa lạnh, sao đám ngu xuẩn này còn chạy theo điều khiển cơ giáp tự động hóa?”
Trạm Lư nói xen vào: “Mục tiêu cuối cùng Quân Đoàn Tự Do truy đuổi hẳn không phải tự động hóa, mà là người cải tạo tiến hóa kiêm đủ ưu thế hai phương diện người và máy móc, nhưng hẳn chưa hoàn thành mục tiêu, hiện tại chỉ làm ra loại quái vật dở mèo dở cáo này.”
“Chẳng trách thèm muốn kế hoạch Nữ Oa của Hiệp hội chống Utopia.” Lâm Tĩnh Hằng chuyển hướng ánh mắt sang đội ngũ Quân Đoàn Tự Do hỗn loạn, “Đám người cải tạo dở mèo dở cáo này tuy rằng phản ứng nhanh, không bị quấy nhiễu, nhưng chỉ sợ không có khả năng suy nghĩ độc lập, hẳn là có mô hình hành vi cố định dưới sự khống chế của chip, Hiệp hội chống Utopia quấy nhiễu thông tin liên lạc của bọn họ, đồng thời cũng quấy nhiễu chip sinh vật, bây giờ kỹ sư tùy quân của Quân Đoàn Tự Do hẳn đang khẩn cấp sửa chữa, liệu có thể nghĩ cách…”
Mắt Lục Tất Hành sáng lên: “Trong quá trình bọn họ sửa chữa phá dịch tín hiệu của chip, trà trộn vào!”
Trên sao Khải Minh, Hoàng Tĩnh Xu mặc quần áo cách ly dày cộp, tiếp người đến lĩnh “kháng thể” tại quảng trường. Đội Tự Vệ đã đến từng nhà đưa “kháng thể”, nhưng như vậy sẽ có rất nhiều người nghèo không có chỗ ở cố định do đủ các nguyên nhân mà bị sót, nhao nhao tụ lại kháng nghị, thời điểm thế này sợ nhất là tụ tập lây nhau, Turan đành phải chia khu vực lập mấy điểm lĩnh thuốc, phái xe cơ giáp chặn đường, hạn chế chặt chẽ dòng người, sơ tán từng nhóm.
Dù vậy, hiện trường cũng nhiều người hơn cô bé tưởng tượng, Hoàng Tĩnh Xu bị quần áo cách ly nặng nề ép không thoải mái, khó khăn hoạt động tại chỗ một chút, mấy người bạn học thì hỗ trợ ở mấy điểm lĩnh thuốc phân tán khác.
Chúng phải bận rộn lên, mới có thể giảm bớt lo lắng.
Chúng là những người sống sót hiếm hoi của sao Bắc Kinh β, phiêu bạt trên Thiên Hà Số rối ren phức tạp, không có chỗ dựa, Hoàng Tĩnh Xu không tưởng tượng ra, nếu không có hiệu trưởng Lục, chúng nên làm thế nào.
“Cầm cho chắc,” Hoàng Tĩnh Xu đưa một ống kháng thể giả đổ đường glu-cô cho người dân Ngân Hà Thành xếp hàng, máy móc lặp lại lời mình đã nói cả ngày, “Sau khi nhận được kháng thể hãy mau chóng rời khỏi, đừng chen lấn, cũng đừng tụ tập ở nơi đông người, cảm ơn, vị tiếp theo -“
Cô bé chưa dứt lời, đằng xa đột nhiên truyền đến tiếng xôn xao, mấy chiếc xe cơ giáp đồng thời vang lên cảnh báo, lập tức có vệ binh xuống quát tháo. Sau đó, thiết bị khuếch đại âm thanh nhanh tiện khuếch đại tiếng xôn xao lên gấp trăm lần, một người đàn ông hô to trong tiếng cảnh báo của xe cơ giáp: “Họ là bọn lừa đảo! Đây căn bản không phải kháng…”
“Ù” một tiếng, xe cơ giáp phóng ra quấy nhiễu, tiếng người trong thiết bị khuếch đại âm thanh biến thành tiếng rú, mọi người vô thức bịt tai, song nỗi bất an lại như nước rơi vào dầu sôi.
“Anh ta nói gì vậy? Bọn lừa đảo nào?”
“Căn bản không phải kháng… Không phải kháng thể! Hình như tôi đã nghe thấy!”
“Cái gì? Thế thứ họ phát là gì?”
Nguy rồi, Hoàng Tĩnh Xu vã mồ hôi lạnh.
Một vệ binh Bạch Ngân Cửu mau chóng đi tới, nói khẽ với cô bé: “Chúng tôi đang báo cáo vệ đội trưởng, ai không phải nhân viên chiến đấu hãy rút đi trước!”
Hoàng Tĩnh Xu có phần mất bình tĩnh gật đầu, đang định đi theo rời khỏi.
Bỗng nhiên, trong người dân vốn xếp hàng có một người đứng ra, lớn tiếng nói: “Các người cầm kháng thể, tìm đại một hiệu thuốc xét nghiệm là biết, trong đây căn bản chỉ là xoa dịu vô dụng…”
Hắn còn chưa dứt lời, đã bị súng gây mê bắn gục, người dân xung quanh vốn đang hoang mang cho rằng hắn đã bị bắn chết, nhất thời, có người gào thét chạy tứ tán, có người lớn tiếng chửi rủa, có người toan xuyên qua vòng vây xe cơ giáp chạy vào trong, trợn mắt chỉ Hoàng Tĩnh Xu, đòi cô bé đưa ra một lời giải thích…
Còn có kẻ chỉ sợ thiên hạ không loạn: “Bọn họ căn bản sẽ không cho chúng ta kháng thể thật, tôi khuyên người bị nhiễm trong các vị mau tìm chỗ trốn đi, đừng để bị bắt đến phòng bệnh cách ly, bắt đi chính là lập tức chết, bọn họ chỉ muốn tìm một chỗ xử lý các vị như xử lý rác thôi!”
Nhịp tim Hoàng Tĩnh Xu vọt lên một trăm tám, chứng kiến đám đông mới còn trật tự tản ra như nước lũ vỡ đê, lời đồn thật thật giả giả như bụi mù bị gió to cuốn lên, vệ binh Bạch Ngân Cửu bên cạnh vừa kéo cô bé đi vừa nói gì đó với Turan qua thiết bị đầu cuối cá nhân, Hoàng Tĩnh Xu loáng thoáng nghe thấy, vệ đội trưởng Turan luôn cười tít mắt nói bằng ngữ khí lạnh như băng: “… Khống chế hiện trường, không tiếc giá nào.”
“Không tiếc giá nào,” Hoàng Tĩnh Xu mù mờ nghĩ, “Phải diệt khẩu ư? Thầy Lục, làm thế nào đây?”
Thầy Lục ở ngoài thiên hà không cách nào trả lời, cô bé chỉ có thể nghe thấy trong đám đông lại có tiếng hô lớn: “Người của họ phát kháng thể đều mặc quần áo cách ly, nếu kháng thể có tác dụng, tại sao những người này sợ như thế?”
“Chúng tôi cần một lời giải thích, cho chúng tôi một lời giải thích!”
“Họ tới giết người rồi, chạy mau!”
Lúc này, nơi xa một loạt xe cơ giáp trực tiếp xuyên qua trường không gian, như từ trên trời giáng xuống đáp bên ngoài đám đông chạy loạn, chặn họ về, phần trước sắc bén của xe cơ giáp như một cây mâu lạnh lùng, chỉ vào bạo dân như đàn dê.
Hoàng Tĩnh Xu đột nhiên lui một bước, vùng thoát khỏi vệ binh Bạch Ngân Cửu đang kéo mình, quay người chạy tới bục tiếp đón vừa rồi, chộp lấy thiết bị khuếch âm dùng để giữ trật tự: “A lô!”
Cô bé nhìn giống người lớn, bây giờ căng thẳng tột cùng, âm thanh lại không tự chủ được có một chút trẻ con non nớt, cô giơ một mũi “kháng thể” lên, nói với mọi người: “Số lượng kháng thể rất có hạn, mỗi một người mặc quần áo cách ly đều chưa hề tiêm, các vị đã nói như vậy, tôi vừa vặn có thể thoải mái một chút.”
Chưa dứt lời, trước khi các vệ binh kịp ngăn cản, cô bé đã cởi quần áo cách ly, mồ hôi đã làm ướt tóc từ lâu, mái tóc ướt nhẹp rũ xuống thái dương, đến tăng viện là một bộ phận vệ binh Bạch Ngân Cửu, họ ngớ ra trước biến cố này, lũ lượt xuống xe xem xét.
Tay Hoàng Tĩnh Xu cứ run bần bật, cố mấy lần mới gắn ống tiêm lên cánh tay thành công, ống tiêm sau khi tự động quét tìm đúng vị trí, khử trùng rồi tiêm vào một ống thuốc xoa dịu không chữa được bệnh cũng chẳng cứu được mạng.
“Thầy Lục bọn họ sẽ có biện pháp,” Cô bé nghĩ, “Nếu chứng não rỗng cũng có thể lái cơ giáp lên trời, cũng có thể khống chế hai mạng tinh thần trở lên như người bình thường, thì còn cái gì không làm được?”
Bất kể là niên đại nào, luôn có một số người trẻ tuổi bất kể hậu quả, nhiệt huyết lên đầu, khi người khác suy tính thiệt hơn, đã bất chấp tất cả xông lên.
Ống tiêm hoàn thành sứ mệnh, “tách” một tiếng rơi khỏi cánh tay cô bé, đám đông huyên náo đã yên tĩnh.
Hoàng Tĩnh Xu hít sâu một hơi: “Như vậy các vị yên tâm chưa? Kháng thể đặc hiệu không phải là vạn năng, đối với người thể chất khác nhau sẽ có hiệu quả khác nhau, một số người vẫn sẽ có nguy cơ lây nhiễm và tử vong, một số người thậm chí sẽ dị ứng, nếu phát hiện mình bị lây nhiễm, cho thấy hiệu quả của kháng thể không hề tốt đối với các vị, hãy lập tức đến bệnh viện, bệnh viện không phải là lò mổ!”
“Như vậy tôi lặp lại lần nữa, ai còn chưa lĩnh hãy xếp hàng theo trật tự, ai đã lĩnh kháng thể hãy lập tức rời khỏi, tránh khu dân cư đông đúc.” Hoàng Tĩnh Xu đá quần áo cách ly qua một bên, ngồi xuống lại, “Người kế tiếp -“
Đúng lúc này, trên trời truyền xuống tiếng “ù ù”, mọi người ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy tàu vũ trụ và cơ giáp thành hàng đã đến rất gần mặt đất, bay tới căn cứ cách không xa, chuẩn bị đáp xuống.
Trời sáng mây trong, mọi người có thể nhìn thấy dấu hiệu nổi bật trên các cơ giáp và tàu vũ trụ đó.
“Trên tàu vũ trụ kia có hình ống tiêm!”
“Là đến từ sao London, tôi từng nghe nói sao London có một đại lão, hình như là chuyên bán thuốc.”
“Cơ giáp là đến từ sao Duy Lạc.”
“Còn có Milas…”
Độc Nhãn Ưng cơ hồ điều động hết tài nguyên y tế của toàn Thiên Hà Số , tàu vũ trụ khổng lồ như thuyền cầu vồng đáp xuống căn cứ, bên trong có phòng thí nghiệm y dụng đầy đủ, cả ekip nghiên cứu viên, các đại hành tinh đều chi viện vật tư hoặc nhiều hoặc ít, một số người thậm chí đích thân đến.
Vu William thoi thóp mở mắt ra, xuyên qua mặt nạ bảo hộ trong suốt của quần áo cách ly, nhìn thấy một khuôn mặt đã qua trung niên nhuốm tang thương, ông ta không nhận ra người này là ai, có lẽ là hơn một trăm năm thời gian đã tàn phá khuôn mặt nhau, hoặc virus Cầu Vồng đã làm ông ta sốt mơ hồ đầu óc, hoặc họ trước kia tuy rằng từng cùng nhau chiến đấu, song không có duyên quen biết nhau – thế nhưng ông ta nhận ra tấm huy hiệu bằng đồng loang lổ rỉ sét trong tay người nọ.
Quân liên minh tự do.
Không phải Quân Đoàn “Tự Do” nực cười của hải tặc, mà là hơn một trăm năm trước từng chân chính đi theo liên minh, từng tin tuyên ngôn tự do của liên minh, từng tôi luyện trong máu và lửa…
Tầm nhìn của Vu William đột nhiên mờ đi… Chiến hữu quá khứ không biết tên này, đặt tấm huy hiệu bằng đồng bên gối ông ta: “Chúng ta là thiên hà tự do thứ tám.”
Vu William lã chã rơi nước mắt.
Độc Nhãn Ưng không chào một tiếng xông vào sở chỉ huy lâm thời của Turan: “Sở nghiên cứu của lão quỷ sao London kia đã bị tôi đưa cả đến, sẽ lập tức bắt tay vào phân tích virus biến chủng này, Lâm Tĩnh Hằng đâu? Tìm được hang ổ đám tà giáo kia chưa?”
Bọn Lâm Tĩnh Hằng đã yên ắng trà trộn vào đám tiểu cơ giáp của Quân Đoàn Tự Do, đám tiểu cơ giáp này vốn loại hình không đồng nhất, loại nào cũng có, một mã hóa đặc biệt khiến quân đoàn người cải tạo xung quanh bỏ qua họ. Kênh truyền tin đã sửa xong, lúc này Quân Đoàn Tự Do vừa nãy hỗn loạn lại khôi phục trật tự, chỉnh tề tới gần căn cứ Hiệp hội chống Utopia.