Liên lạc viễn trình giữa căn cứ sao Khải Minh và bọn Lâm Tĩnh Hằng đã đứt rất lâu. Turan làm trung khu của sở chỉ huy lâm thời, phải phối hợp với Hoàng Thử Lang lừa gạt, phải điều phối Bạch Ngân Cửu và Đội Tự Vệ, phải thấp tha thấp thỏm chờ nghe tin tức xấu nhất, đã làm việc hai ngày liên tục. Đến bây giờ, Độc Nhãn Ưng đã dẫn về hết những người lão có thể dùng được, đội y tế chạy ngược chạy xuôi thay cho Đội Tự Vệ, chỉ để lại một bộ phận nhân viên thay ca của Bạch Ngân Cửu duy trì trật tự, dự phòng sự kiện bất ngờ.
Căn cứ sao Khải Minh, ngổn ngang nằm đầy những người ngủ trong quần áo cách ly.
Người đã làm hết sức, chỉ chờ thiên mệnh.
Turan đợi thiên mệnh nửa chừng, buồn ngủ đến mức linh hồn bay ra ngoài, cô nàng giữ nguyên tư thế ngồi ngay ngắn mà ngủ, hệt như một con chim vậy.
Một ngày của sao Khải Minh dài đến mệt mỏi, chẳng dễ gì chịu đến chạng vạng, trên trời đột nhiên tụ lại mây đen rất dày, chúng nặng nề đè xuống, chiếu bóng râm dài thượt trên mặt đất. Độc Nhãn Ưng đứng ở cửa sổ, hút thuốc hết điếu này đến điếu khác, thời điểm tín hiệu truyền tin viễn trình lần thứ hai đến, lão nhìn Turan ngủ say như chết một cái, tiện tay xác nhận mật khẩu.
Tay còn chưa đặt xuống đã nghe “Uỳnh” một tiếng, đội trưởng Đệ Cửu Vệ như chú chim giật mình nhảy bật lên tại chỗ, còn tưởng là có địch tập kích, ấn khẩu súng trên hông, chốt an toàn bắn ra, cô nàng mới đằng đằng sát khí mở mắt, nhìn thấy một đám cháy trên màn hình viễn trình đã gián đoạn cả buổi, sửng sốt: “Tình hình gì thế? Chuyện gì đang diễn ra?”
Độc Nhãn Ưng chỉ nhìn thấy bóng Lục Tất Hành lướt qua, lão lao đến trước màn hình, hình ảnh ấy rung như Parkinson, lúc sáng lúc tối, cảnh báo chói tai không dứt, song không thấy người nữa.
Đôi mắt Độc Nhãn Ưng đột nhiên đỏ lên, lão chỉ hận không thể ngồi tín hiệu viễn trình bay đến vực ngoại để bắn thủng đầu Lâm Tĩnh Hằng.
Mày có biết tao tìm được nó khó khăn nhường nào?
Mày có biết tao tốn bao nhiêu công sức mới nuôi nó lớn lên?
Cho dù mày lợi dụng nó, dùng nó làm hổ phù hình người, thế thì cũng đành, nhưng làm sao mày dám…
Độc Nhãn Ưng đấm thiết bị thu tín hiệu viễn trình, Turan giật nảy mình, sấp ngửa chặn lão lại: “Bình tĩnh bình tĩnh, chúng tôi đều hiểu tâm trạng ông, nhưng số liệu nén gửi về này là liều chết lấy được, dù tốt dù xấu hãy để tôi nhận… Lục tiên sinh!”
Trong lòng Độc Nhãn Ưng giống như cháy rực Tam muội chân hỏa, lý trí sớm đã chẳng còn thi cốt: “Cô cút đi cho tôi!”
Turan không tiện đánh trả, bị lão đẩy lui nửa bước, bỗng nhiên liếc thấy hình ảnh viễn trình: “Từ từ, cơ giáp này không phải chiếc họ lái lúc đi.”
Độc Nhãn Ưng khựng lại.
Turan nhìn lão một cái, quay người vỗ lên tường, kêu một tiếng vào camera dưới hầm giam: “Lôi Hope lên đây cho ta!”
Vực ngoại – trong lửa đạn như vậy, bất luận là “Phương Chu” hay tiểu cơ giáp, đều không có chỗ để trốn.
Lồng phòng hộ của cơ giáp có thể chịu pháo ion cường độ nhất định, nhưng không chịu được mấy chục đợt sóng hạt năng lượng cao đan xen, độ nóng đáng sợ ấy có thể tan chảy mọi thứ. Mà với tốc độ của cơ giáp căn bản không thể nhanh hơn pháo ion, muốn nhảy cũng không được.
Bình thường tới bước đường cùng này, cho dù là Lâm Tĩnh Hằng, cũng nên lợi dụng giây lát này hồi ức cuộc đời mình một chút, hắn đã dốc hết toàn lực mà vẫn chẳng ích gì, có lẽ hết thảy đều là số mệnh định trước. Trong lịch sử loài người, có vô số nền văn minh từng tồn tại, bị chôn vùi dưới bùn lầy của dòng thời gian dài lâu, mục rữa, hoặc ngưng tụ thành hóa thạch, có lẽ quan sát dọc theo lịch sử và tương lai, giờ này phút này chính là bắt đầu của Thiên Hà Số chìm xuống, giữa nước lũ, một con người nhỏ bé lại có thể làm gì đây?
Nhưng… trên cơ giáp còn một người khác, một người bất luận thế nào cũng không thể xảy ra chuyện.
Lâm Tĩnh Hằng chợt cắn răng: “Trạm Lư!”
Thân thể Trạm Lư theo tiếng “tan chảy”, cơ hồ nháy mắt đã từ tiểu cơ giáp cách vách “thẩm thấu” sang Phương Chu, cấp tốc thay thế mạng tinh thần vốn có trên đó.
Mà chỉ một lúc như vậy, pháo ion năng lượng cao dày đặc đã đuổi kịp, lồng phòng hộ của “Phương Chu” bắt đầu tan chảy.
“Lồng phòng hộ bị nhiệt độ cao phá hủy, độ hư hao liên tục tăng lên, %… %…”
“Cảnh cáo, tốc độ lồng phòng hộ bị hủy hoại quá nhanh -“
Thuốc thư giãn nóng nảy cơ hồ phá hủy một chút sức đề kháng cuối cùng trên người Lâm Tĩnh Hằng.
Trạm Lư ở trong mạng tinh thần nhắc nhở hắn: “Tiên sinh, nhiệt độ cơ thể ngài bây giờ đã hơn bốn mươi độ, tinh thần lực đang giảm xuống, độ kết hợp người cơ…”
Lâm Tĩnh Hằng nhắm mắt bịt tai: “Khởi động chương trình tự nổ kho vũ khí.”
Trạm Lư: “Vâng, chương trình tự nổ cần xác nhận hai lần -“
“Lồng phòng hộ hỏng %, lồng phòng hộ sắp mất hiệu lực -“
Lâm Tĩnh Hằng: “Xác nhận lần nữa, tự nổ kho vũ khí, tháo dỡ kho vũ khí.”
Hai tiểu cơ giáp nối vào nhau đồng thời tháo dỡ kho vũ khí, ngay nháy mắt thân cơ và kho vũ khí tách ra đầy nguy hiểm, mấy chục phát đạn đạo bên trong khởi động chương trình tự nổ hoàn tất. Vụ nổ xé toạc lồng phòng hộ còn sót lại trên Phương Chu, thân cơ rung như sắp bung đến nơi, phần đuôi bốc cháy, hai người đồng thời văng ra, Lục Tất Hành đập lưng lên vách cơ giáp, cậu che chở Lâm Tĩnh Hằng gắt gao trong lòng, nhưng virus Cầu Vồng có sức phá hoại kinh người, mu bàn tay hắn cọ lên cổ tay áo cậu, lại bị áo sơ mi cọ ra một vết máu hãi người.
Và đồng thời, vụ tự nổ như tự sát này lại tạo ra hiệu quả lấy độc trị độc, vụ nổ mạnh đối với sóng hạt năng lượng cao bám riết không buông mà nói, như một tấm sắt cắm giữa dòng nước, sóng hạt vốn cuốn tới chia làm hai đường sượt qua thân cơ!
Ngay sau đó, trước khi đạn đạo tốc độ khá chậm đuổi kịp, hai cơ giáp nối vào nhau đồng thời nhảy khẩn cấp!
Ngũ tạng lục phủ Lâm Tĩnh Hằng tựa hồ bốc cháy, khói đặc cuồn cuộn làm phỏng tứ chi, ý thức của hắn như con thuyền thủng chầm chậm chìm xuống biển sâu, bị nước biển đen kịt nhấn chìm, không chỗ giãy giụa, ý nghĩ “nhất định phải đưa Lục Tất Hành còn sống ra khỏi đây” lại như một cây kim, dưới sóng cả ngập trời, phản chiếu ánh sáng trắng của tia chớp, kéo một tia thần trí hắn lên lơ lửng như treo mạng.
Trạm Lư trong mạng tinh thần lo lắng lặp đi lặp lại khơi thông ý thức của hắn, song hắn đã không còn sức phản ứng, tích tắc nhảy khẩn cấp, Lâm Tĩnh Hằng hạ chỉ lệnh cuối cùng – Phương Chu và tiểu cơ giáp họ lái khi đến tách ra, Phương Chu tắt tất cả hệ thống động lực, tiểu cơ giáp toàn tốc lao đến phía trước.
Sau đó trước mắt hắn hoàn toàn tối đi.
Ngay tích tắc tiểu cơ giáp lao ra điểm nhảy vũ trụ, hải tặc Hiệp hội chống Utopia ôm cây đợi thỏ gần điểm nhảy vũ trụ liền tập trung vào nó, bảy tám phát đạn đạo gào thét lao tới, nổ tan xác tiểu cơ giáp.
Trong kênh truyền tin của Hiệp hội chống Utopia, tiếng báo cáo lạnh như băng vang lên: “Tiểu tổ số , mục tiêu đã bị bắn rơi.”
“Đã nhận được.”
“Chờ một chút, gần điểm nhảy vũ trụ xuất hiện phản ứng năng lượng mỏng manh, khả năng là khoang sinh thái bỏ trốn, đề nghị quét lại lần nữa.”
“Không phải khoang sinh thái…”
Dư uy tiểu cơ giáp nổ đã biến mất, Phương Chu thong thả bay ra từ trong điểm nhảy vũ trụ, như một con thuyền ma chết đi đã nhiều năm.
Cơ giáp ngụy trang thành tàu buôn này còn sót lại một nguồn năng lượng dự phòng, không biết có phải là trục trặc rồi hay không, hệ thống động lực tắt, nửa thân cơ cháy rụi trượt ra, dù nó may mắn không nổ tung thì cũng đã không thành hình dạng, chẳng khá khẩm gì hơn rác vũ trụ.
“Là Phương Chu!”
Bọn hải tặc nhanh chóng nhắm thẳng nòng pháo vào nó, nhưng không tùy tiện nổ súng.
Hiệp hội chống Utopia không hề biết bên trong tiểu cơ giáp nghi là “Quân Đoàn Tự Do” phía trước có thiết bị ăn gian như Trạm Lư, trên lý luận, mạng tinh thần của tiểu cơ giáp là không thể thực hiện bao trùm điểm nhảy vũ trụ xung quanh, cũng chẳng cách nào quét viễn trình. Nói cách khác, cả bọn bắt cóc trong tiểu cơ giáp lẫn con tin, hẳn đều không biết bên này điểm nhảy vũ trụ có mai phục.
Tư thế tiểu cơ giáp lao ra điểm nhảy vũ trụ vừa rồi, vừa vặn giống nóng lòng vứt bỏ gánh nặng con tin chạy trốn.
“Cẩn thận, khoan hãy nổ súng, mục tiêu đã bị nổ hủy, trong Phương Chu khả năng là người một nhà.”
Lục Tất Hành bị máu Lâm Tĩnh Hằng quẹt đầy tay, lần đầu tiên hi vọng trên người mình có thể thêm ít thịt mỡ mềm mại. Cậu hầu như không dám dùng tay chạm vào Lâm Tĩnh Hằng nữa: “Trạm Lư, Trạm Lư… giúp, giúp tôi một chút.”
Trạm Lư hóa thành hình người, hắn khom lưng, hai tay tan chảy như sáp nến, thành một đôi nệm mềm, vật liệu biến hình sáu trăm vạn một gram cuối cùng đã thể hiện một chút tác dụng, nệm mềm mại cuộn Lâm Tĩnh Hằng đặt trong một khoang y tế còn sót lại của Phương Chu.
Khoang y tế thô sơ cũng chỉ là méo mó có còn hơn không, tối đa có thể hạ nhiệt bằng vật lý, và phòng tránh hắn va chạm thêm mà thôi.
Ban nãy khi hai cơ giáp tách ra, cậu đã hiểu dụng ý của Lâm Tĩnh Hằng, Lục Tất Hành kề trán trên nắp khoang y tế lạnh ngắt, ép mình ổn định tâm thần, co mạng tinh thần của Trạm Lư lại nhỏ nhất.
Phương Chu thong thả bay tới trước mắt bọn hải tặc, trong đầu Lục Tất Hành cùng một thời gian nghĩ ra vô số biện pháp chạy trốn, rồi lại lần lượt từ bỏ.
Lâm Tĩnh Hằng vừa rồi thành công mê hoặc đối phương, nhưng bây giờ thì sao? Rốt cuộc làm sao mới có thể trốn đi ngay trước mắt nhiều hải tặc như vậy?
Nếu đối phương muốn vớt, cậu có phản kháng không?
Phản kháng, chẳng khác nào bại lộ mình trước mấy chục cơ giáp súng ống sẵn sàng, chỉ có kết cục tan xương nát thịt. Không phản kháng, thì chờ bị bắt sống.
Bản thân cậu thì không sao, nhưng mà Lâm…
Lục Tất Hành suýt nữa không có dũng khí nhìn hắn lần thứ hai.
Bởi vì da bắt đầu rách ra, vạt áo trước của Lâm Tĩnh Hằng loang lổ vết máu, một chân vặn vẹo mất tự nhiên, hẳn là di chứng co quắp cơ do thuốc thư giãn mang đến, nhưng đau đớn đã bị virus Cầu Vồng át đi, bản thân hắn vậy mà cũng không phát hiện, lúc này thân thể yếu ớt không chịu nổi bất cứ va chạm nào, chỉ có thể để khoang y tế chậm rãi bình phục.
“Hiệu trưởng Lục,” Trong mạng tinh thần truyền đến tiếng Trạm Lư, “Đối phương gửi yêu cầu đối thoại.”
Lục Tất Hành giật mình.
“Yêu cầu đối thoại một lần…”
“Yêu cầu đối thoại hai lần…”
Nòng pháo của bọn hải tặc lóe sáng chuẩn bị bắn ra bất cứ lúc nào, làm sao tiếp đây?
Đột nhiên, có người lên tiếng: “Lâm tướng quân.”
Lục Tất Hành quay phắt đầu lại, phát hiện là cổng thông tin viễn trình ban nãy vẫn chưa ngắt, lúc này thoát khỏi sóng hạt năng lượng cao, trường năng lượng ổn định, lại ở gần điểm nhảy vũ trụ, truyền tin viễn trình không biết làm sao kết nối lần nữa, một người đàn ông trung niên hết sức xa lạ đối với cậu xuất hiện trên màn hình.
Sau đó Turan từ sau lưng ông ta lộ mặt ra: “Hiệu trưởng Lục, đây là tiên sinh Hope, tướng quân đâu? Các cậu bây giờ tình hình thế nào?”
Lục Tất Hành thoạt đầu sửng sốt, sau đó đột nhiên nhảy bật lên –
Đúng rồi, Hope nói mình vốn rất có địa vị trong Hiệp hội chống Utopia, do tranh đấu nội bộ bị trục xuất tới Vệ đội thân vương Cayley, cho nên ông ta mới biết hang ổ vực ngoại của Hiệp hội chống Utopia, nếu ông ta không nói dối…
Không, dù ông ta đã nói dối, bây giờ cũng chỉ có thể chữa ngựa chết như ngựa sống!
Lục Tất Hành lập tức bảo Trạm Lư gửi ảnh mấy tù binh xúi quẩy khi nãy cho Hope, trực tiếp nhảy qua màn hàn huyên và tự giới thiệu: “Ông có quen ai trong đây không, có ai ông có thể thử giả mạo không?”
Hope không hiểu lắm: “Sao cơ?”
Cơ giáp Phương Chu lại lần nữa nhắc nhở: “Yêu cầu đối thoại bốn lần…”
Lòng bàn tay Lục Tất Hành túa mồ hôi: “Rốt cuộc có hay không?”
“Người thứ ba bên tay trái, là tiên tri Lundholm, tôi có quen biết sơ sơ, nhưng…”
“Yên cầu đối thoại năm lần…”
“Đừng nhưng nhị nữa, bây giờ dựa vào ông cứu mạng, yên tâm, không cần ông lộ mặt đâu.” Dưới áp lực lớn, đại não Lục Tất Hành vận chuyển hiệu suất cao chưa từng có, cậu sai Trạm Lư dùng bạo lực phá hỏng vỏ ngoài của thiết bị cổng truyền tin viễn trình, tài cao gan lớn trực tiếp lôi con chip hạch tâm phức tạp ra, nối với thiết bị đầu cuối cá nhân của mình, làm thiết bị trung chuyển tạm thời, sau đó bắt chước theo cổng truyền tin trên Phương Chu, làm thế đám hải tặc không truy tung được tín hiệu truyền tin viễn trình, Hope đối thoại trực tiếp với bọn họ, nghe sẽ giống như bản thân ông ta đang ở ngay trên Phương Chu.
Sau đó, Lục Tất Hành làm lỏng cổng truyền hình ảnh, nhắm thẳng ống kính vào bàn tay loang lổ vết máu của Lâm Tĩnh Hằng, hít sâu một hơi, khi yêu cầu đối thoại lần thứ bảy gửi đến, nối máy.
Người phụ trách Hiệp hội chống Utopia trong nháy mắt nghe thấy thông tin liên lạc kết nối, hơi bất ngờ thả tay xuống, rút về mệnh lệnh chuẩn bị nã pháo.
Màn hình thông tin trước mắt hắn lóe lên, tiếp đó một người toàn thân chi chít vết máu từ ngực trở xuống hiện ra, nhưng chỉ lướt qua, ngay lập tức, thiết bị truyền tin của đối phương giống như bị trục trặc gì, không đợi bọn họ thấy rõ, màn hình chớp nháy rồi không nhìn thấy gì nữa.
Người phụ trách tiểu phân đội này của Hiệp hội chống Utopia nhíu mày, vỗ vai liên lạc viên, ý bảo hắn tránh ra, đích thân tiến lên trao đổi.
Lục Tất Hành nghe thấy đối phương nói một câu bằng ngôn ngữ cậu chưa từng nghe bao giờ, lập tức ngẩng đầu nhìn Trạm Lư.
Trạm Lư lắc đầu – loại ngôn ngữ này không có trong kho số liệu của hắn.
Cổng truyền tin viễn trình, Hope thông qua chữ viết nói cho cậu biết: “Đây là ngôn ngữ ‘tiên tri’, trong Hiệp hội chống Utopia, chỉ có người đạt tới cấp tiên tri mới được học, hắn vừa hỏi, người trong Phương Chu là vị tiên tri nào.”
Ngay sau đó, bên phía Hiệp hội chống Utopia lại dùng ngôn ngữ như vậy nói thêm một câu.
Hope: “Hắn hỏi tiên tri trên Phương Chu thân thể không khỏe phải không.”
Lục Tất Hành thông qua mạng tinh thần, trực tiếp chuyển lời mình muốn nói thành văn tự, đánh lên màn hình viễn trình, trao đổi với Hope: “Nói với hắn là ông đã bị nhiễm virus Cầu Vồng.”
Hope khó xử ra mặt, dường như ông ta thật sự là một tín đồ nghiêm với bản thân, bảo nói dối còn khó hơn giết ông ta.
Độc Nhãn Ưng thấy thế xách súng muốn đập đầu ông ta, Turan vội vàng cản lại.
Turan là một kẻ cuồng đổi mặt không biết xấu hổ, trước kiêu căng sau cung kính, lật mặt như lật sách, lúc này có việc cầu người, tư thái lại rất nhún nhường, nhỏ giọng khẩn thiết nói bên tai Hope: “Tiên sinh Hope, giáo lý của các ông không phải là vì cứu vớt người đời ư? Quy định nhỏ nhặt chẳng đáng kể, đều chỉ để quy phạm hành vi bình thường mà, khi tổng giáo lý xung đột với quy củ giáo điều, nên nghe bên nào, còn cần phải nói sao?”
Hope bất đắc dĩ nhìn Turan một cái, cảm giác đám lính không có tín ngưỡng này thật sự là đạo đức thấp kém, cô nàng như đã mất trí nhớ, không hề nhớ mình mới sử dụng bạo lực, xấu xa đến mức vừa vô sỉ vừa mông muội.
Nhưng trên việc này cô nàng nói có lý.
Hope dừng lại, ho mạnh hai tiếng, để giọng vừa khàn vừa ồm, sau đó ông ta hít sâu một hơi, dùng tiếng tiên tri mở miệng: “Ta là Lundholm, ta… khụ khụ… không ổn lắm, hiện tại đã nhiễm virus Cầu Vồng biến chủng.”
Do không quen nói dối, giọng ông ta có chút căng thẳng, song cảm giác yếu ớt lại rất thích hợp giả làm bệnh nhân một cách bất ngờ.
Bên phía Hiệp hội chống Utopia kinh hãi, quang quác nói: “Cái gì? Làm sao có thể? Trong Phương Chu bây giờ còn ai khác không?”
Hope nhìn lướt qua lời nhắc của Lục Tất Hành: “Không biết, tiên tri Roald đã ngất xỉu, ta không biết ông ta còn sống hay đã chết, tiên tri Maggie liên tục chảy máu, ta gọi không trả lời… Người bắt cóc chúng ta đến từ Quân Đoàn Tự Do, trong chúng ta có kẻ phản bội, đối phương đến vì kế hoạch Nữ Oa, để ép chúng ta giao ra tài liệu nghiên cứu, bọn họ vừa xâm lấn kho số liệu của Phương Chu, vừa phun mầm bệnh dày đặc trong Phương Chu… Các anh chị em khác bị bọn họ trói lên cơ giáp tra tấn ép cung, vừa rồi…”
Loại ngôn ngữ tiên tri này có cảm giác nhịp điệu đặc biệt, nghe như biến đổi từ ngôn ngữ Địa Đầu cổ nào đó, Trạm Lư đang không ngừng thu thập giọng nói thử phân tích. Chuyện đến bây giờ, Hope đã bất chấp giá nào, nói càng lúc càng xuôi, ông ta tự có khí chất giả thần giả quỷ, khi dùng giọng điệu suy yếu nói tiếng tiên tri, có cảm giác bi thương không nói thành lời.
Bên phía Hiệp hội chống Utopia vội nói: “Không sao, tiên tri Lundholm, bây giờ ngài không cần làm gì cả, bọn ta sẽ vớt Phương Chu, cứ yên tâm, trên Phương Chu có mẫu kháng thể, chỗ bọn ta có vật tư y tế dồi dào, có thể phục chế hàng loạt rất nhanh thôi!”
Tim Lục Tất Hành đập như điên, cậu quay đầu nhìn két an toàn be bé không nổi bật dưới hệ thống khống chế chính, cắn mạnh đầu lưỡi mình, dùng hết sức lực bình sinh mới không lập tức xông lên, cho Hope một đoạn dài nhắc tuồng trước.
Hope đảo ánh mắt qua, kinh ngạc nhìn hướng Lục Tất Hành, lập tức dịch thành ngôn ngữ tiên tri, thấp giọng nói như hát: “Quân Đoàn Tự Do làm sao không biết chúng ta có mẫu kháng thể? Virus Cầu Vồng bọn họ phun tới chúng ta không phải bản ban đầu, cũng không phải là phương hướng nghiên cứu của kế hoạch Nữ Oa, mà là tự mình nghiên cứu phát triển, ngài biết các thực nghiệm tiếng xấu lan xa của bọn họ…”
“Tiên tri!”
Hope thở dài, nói tiếp lời thoại phần sau: “Đừng vớt, đừng để nhiều người hơn tiếp xúc với nó, Phương Chu đã sắp hết năng lượng, rất nhanh ngay cả truyền tin cơ sở cũng đứt, chúng ta sẽ như các vì sao trôi đến nơi sâu trong vũ trụ chưa biết, virus sẽ chết, nhục thể cũng sẽ chết, biến thành tiêu bản sấy khô, một ngày kia sẽ tan ra trong một vụ va chạm nào đó, tồn tại bằng phương thức khác, cũng xem như là một loại trở về tự nhiên. Người anh em, ta đang nghĩ… Kế hoạch Nữ Oa thật sự chính xác ư? Cho dù con người ngạo mạn dùng các loại kỹ thuật không thể tưởng tượng cướp đoạt thiên nhiên, không chịu chấp nhận chọn lọc tự nhiên, mấy ngàn mấy vạn năm chưa sàng lọc và tiến hóa, chúng ta toan tính khởi động lại tiến trình tiến hóa của loài người, hành vi ấy chẳng lẽ không ngạo mạn?”
Hai kênh truyền tin, trung chuyển bằng thiết bị đầu cuối cá nhân của Lục Tất Hành, kết nối chặt chẽ, im lặng chốc lát.
Hope tiếp tục dùng tiếng tiên tri lừa gạt: “Biết đâu trong một chút thời gian cuối cùng của sinh mạng ta có thể nghĩ thông suốt vấn đề này – ta đã xóa sạch tất cả số liệu trong Phương Chu, không có nguy cơ bị lộ đâu, yên tâm đi. Tạm biệt, các anh chị em, ngợi ca sinh mạng và tự nhiên vĩ đại.”
Trạm Lư đúng lúc mô phỏng tiếng “tít tít” cạn kiệt năng lượng, lập tức cắt đứt liên lạc với Hiệp hội chống Utopia.
Hope nhìn Lục Tất Hành bằng ánh mắt phức tạp: “Hiệu trưởng Lục phải chứ? Làm sao thầy biết dự tính của tổ chức khi bắt đầu kế hoạch Nữ Oa?”
Phương Chu còn chưa thoát hiểm, Lục Tất Hành thần kinh căng thẳng, chẳng có thời gian để ý đến ông ta, chỉ nhanh chóng nở nụ cười: “Đoán.”
Tiểu cơ giáp tơi tả xuyên qua Hiệp hội chống Utopia đông nghìn nghịt, dưới họng pháo nhìn theo, chậm chạp trôi đến phương xa, cho dù Lục Tất Hành hận không thể nhảy ngay tại chỗ, lúc này cũng chẳng dám tăng tốc mảy may.
Đột nhiên, Trạm Lư nói: “Báo động năng lượng cao!”
Thần kinh mọi người đều căng thẳng theo câu này, bọn hải tặc phía sau đồng thời giơ nòng pháo ion, Turan cho rằng thất bại trong gang tấc, hầu như không dám nhìn, tay Lục Tất Hành nắm chặt trên khoang y tế nhỏ bên cạnh, cậu nhắm mắt lại, cố nhịn không nhúc nhích.
Pháo ion gầm thét không nhắm vào họ, sượt qua Phương Chu đang đều đều trôi thẳng, giống như một loạt pháo mừng, bọn hải tặc Hiệp hội chống Utopia bắn xong đợt pháo ion này thì không có động tĩnh gì nữa, lẳng lặng nhìn theo Phương Chu đi xa, trôi thẳng ba tiếng, đến khi không còn nhìn thấy nhau.
Mồ hôi lạnh trên người Lục Tất Hành cơ hồ ngấm ướt quần áo, cậu thất tha thất thểu phá két an toàn, thấy bên trong chia làm các ô nhỏ khác nhau, cậu luống cuống nhìn lướt qua nhãn của hàng loạt mẫu, rốt cuộc tìm được một dòng chữ nhỏ “α-virus Cầu Vồng biến chủng”, tức khắc thoát lực quỳ xuống.
“Quét điểm nhảy vũ trụ gần nhất,” Lục Tất Hành nói khàn khàn, “Đi… chúng ta đi.”