CHAP 45 – LỊCH SỬ
Một trải nghiệm khi chứng kiến hàng loạt những sự kiện diễn ra trên nhiều góc nhìn khác nhau thật sự rất hấp dẫn và lôi cuốn – con tàu Vanished đã lang thang và trôi dạt khắp một nơi đại dương bao la, rộng lớn cùng với một sự chỉ dẫn, định hướng của một chiếc đầu dê bằng gỗ nhiều chuyện như một chiếc la bàn đặc biệt của con tàu. Trong khi ấy, quý cô búp bê bị nguyền rủa, Alice thì lại đang trong một chuyến hành trình khám phá một nơi mê cung của các căn cabin trên con tàu thân gỗ đồ sộ này,
Thuyền Trưởng Duncan là một tồn tại bí ẩn đứng đằng sau con tàu Vanished – một con tàu đã bước chân vào cõi huyền thoại bằng những câu chuyện kỳ bí về một thảm hoạ di động trên khắp đại dương. Vậy mà giờ đây, Duncan hiện đang thấy mình đang cực kì tương phản với hình ảnh ấy, khi đang nép mình trong một bầu không gian yên tĩnh của một cửa hàng đồ cổ, khi đang thả mình và thư giản cùng với một bữa sáng đạm bạc với một người được cho là cô cháu gái loài người của mình, một thiếu nữ mang tên Nina.
Nina, dường như cảm nhận được một ánh nhìn suy tư từ người bác của mình khi đang vui vẻ đắm chìm trong một vị ngọt của miếng bánh. Cô nhìn lên và tò mò hỏi anh, “Bác Duncan à, bác không định ăn sáng à?”
Duncan chuyển ánh nhìn của mình sang dĩa thức ăn của cô trước khi nói rằng, “Cháu đủ ăn không?”
“Đủ ạ, bởi ăn đồ ngọt nhiều cũng không tốt cho lắm,” Nina nhanh chóng trả lời.
Gật đầu đồng ý, Duncan bắt đầu nếm thử phần bánh trên dĩa của mình. Một hương vị ngọt dịu, thơm lừng một mùi mật hoa từ mật ong cùng với một kết cấu mềm mịn tựa như bọt biển từ miếng bánh đã hoàn toàn bao phủ lấy toàn bộ giác quan của anh. Nhưng, điều khiến anh phải bất ngờ và ngơ ngác không phải là những hương vị ấy, mà là một sự thật rõ ràng khi trạng thái cơ thể vật lý hiện tại này của anh lại hoàn toàn có thể thưởng thức và tiêu hoá thức ăn!
Đây không phải là một cơ thể bình thường, mà là một cơ thể Duncan đã “hồi sinh” dưới sự can thiệp phi thường của anh ta. Mặc dù linh hồn gốc, chủ sở hữu của cơ thể ấy, Ron, đã rời đi từ lâu, để lại thân xác của mình trên thế giới vật lý. Thì cơ ấy vẫn có khả năng để thở, chảy máu, và tiêu hoá y chang như một con người bình thường.
Nhưng có một thứ mà Duncan không thể nào hiểu được về thứ tồn tại đặc biệt này.
Anh biết rất rõ, rằng tình trạng cơ thể này hiện đang trong một căn bệnh lạ, không thể xác định được và cực kì nghiêm trọng – một điều mà anh biết được khi kế thừa lại những “kiến thức” mà anh hấp thụ từ cơ thể ấy. Và sự hiện hữu của vô số những chai rượu mạnh và thuốc giảm đau được giấu đằng sau những hộc tủ là một minh chứng nghiệt ngã về thực tại ấy.
Nhưng liệu sự can thiệp siêu thường ấy của anh đã, bằng cách nào đó, chữa khỏi căn bệnh này một cách kỳ diệu rồi ư? Hay là chính cơ thể này cũng đã tự chữa lành lại mọi hư tổn sau khi được phục sinh bởi sự hiện diện của anh? Hay đúng hơn, là cơ thể này vẫn còn đang trên đà sụp đổ còn anh thì lại không hề nhận ra khi chỉ là một bóng ma dối lừa thực tại này?
Chìm sâu vào những suy nghĩ đó, Duncan đột ngột cất tiếng hỏi Nina, “Hôm nay không phải cháu có tiết trên trường à?”
Nina, một công dân tại một quận kinh tế khó khăn của thành phố, đã có thể đủ may mắn để theo học tại một ngôi trường đại học dưới sự trợ giúp từ Giáo hội Bảo Tố cùng với Toà Thị Chính tại thành quốc Pland. Cô đang theo đuổi một ngành học cực kì thử thách và khắc khe thuộc về lĩnh vực kĩ thuật và cơ học hơi nước.
Duncan cũng đã tự mình tài trợ một phần chi phí học tập cho Nina, trong khi phần còn lại được trang trải bằng tiền học bổng do thành phố cung cấp. Và cũng thật tình cờ, theo như những gì anh có thể nhớ, Nina cũng rất quyết tâm và rất xuất sắc trong việc học của mình.
“Sáng nay cháu không có lịch học nào cả,” Nina xác nhận. “Cháu chỉ có hai lớp lịch sử vào chiều nay thôi ạ. Với lại, cháu cũng cần phải báo cho Cô White rằng bác đã về và cháu cũng không cần phải ở trong kí túc xá nữa ạ…”
Khựng lại khi đang lấy súp về chén của mình, Duncan ngẩng mặt lên và nhìn Nina, một vẻ mặt nghiêm túc. “Cháu không nghĩ là khi chăm sóc một người có sức khoẻ tệ như bác sẽ ảnh hưởng tới cuộc sống của nháu như nào sao? Chẳng phải sẽ thuận lợi hơn cho việc học của cháu khi cháu cứ tiếp tục sinh sống tại trường chứ?” anh đề xuất.
Nina ngẫng người ra trong giây lát bởi sự quan tâm khác thường của người “Bác Duncan” của mình, nhưng ngay lập tức cũng nhanh chóng chuyển thành một cơn cáu kỉnh. “Bác không nên xem nhẹ tình hình của mình như vậy đâu ạ! Bác chẳng khoẻ tí nào cả. Tất cả những gì bác cần làm chỉ là lắng nghe lời khuyên của bác sĩ và uống thuốc đều đặn thôi mà. Cha mẹ cháu cũng đã giao phó bác cho cháu…”
“Phải là ngược lại mới phải chứ; cha mẹ cháu đã giao cháu cho ta,” Duncan lẹ làng xen vào, tinh chỉnh lại câu trả lời của anh. “Lúc ấy cháu chỉ là một cô bé 6 tuổi thôi.”
“Nhưng giờ cháu đã 17 tuổi rồi mà,” Nina cãi, khuôn mặt của cô liền bĩu môi khi nhấn mạnh câu từ của mình bằng một nhát đâm cuối cùng lên miếng bánh trên chiếc dĩa của cô. “Bác tự chăm sóc bản thân còn tệ hơn cháu gấp nhiều lần cơ. Nếu cháu mà có chuyển ra thật, thì cháu sẽ còn chẳng bất ngờ khi tự nhiên nơi này chuyển thành một bãi rác chỉ sau 3 ngày thôi đâu. Với lại, cháu cũng có thể giúp bác một tay một chân xung quanh cửa hàng nữa. Mấy tấm kính ở cửa sổ nó dơ hầy cả rồi, thậm trí còn chẳng thể nào nhìn xuyên qua được nữa cơ,,,”
Duncan đành bất lực lắng nghe những lời “giáo huấn” bực bội ấy từ Nina, ngơ ngác trước một phản ứng kịch liệt trước lời đề nghị trước đó của anh. Tuy nhiên, dần dần, anh cảm thấy mình tự nhiên khó có thể kìm lại được tiếng cười trong người được nữa.
Cô thiếu nữ này, Nina dường như đang toả ra cho mình một quầng hào quang rạng rỡ - một hơi ấm tựa như khi đang tắm mình dưới những nắng vàng nhẹ nhàng của mặt trời.
“Được rồi, được rồi. Chỉ là một suy nghĩ vẫn vơ thôi mà,” anh dịu dàng, lắc đầu khi bắt đầu tập trung trở lại với món súp của mình. “Cháu có tiết lịch sử vào buổi chiều đúng không? Môn đó cháu học như thế nào rồi?”
“Bác Duncan à, bác thiệt sự là ổn đúng không ạ?” Nina bàng hoàng mở to mắt. “Mấy năm qua, chả bao giờ cháu nghe bác để tâm tới việc học của cháu cả.”
Khi Duncan chuẩn bị giải thích thêm thì Nina liền tiếp tục nói, chia sẽ rằng, “Bọn cháu mấy nay đang đâm sâu hơn về phần lịch sử cổ đại. Thầy Morris đang dạy tụi cháu về thế giới giai đoạn hậu Đại Diệt Vong… thành thật mà nói thì nó cũng khá hấp dẫn ạ. Những câu chuyện lịch sử được kể từ thời cổ đại cực kì gây cấn, y chang như mấy lời dẫn chuyện từ mấy cuốn tiểu thuyết huyễn tưởng, bánh cuốn hơn nhiều so với lịch sử hiện đại ấy ạ.”
Duncan lắng nghe và suy nghĩ về những gì mà cô nói trước khi cất lên thêm một câu hỏi, “Vậy là, trông cháu có vẻ cũng đang học hành ổn thoả chứ nhỉ? Vậy để ta kiểm tra xem. Khái niệm về một cuộc Đại Diệt Vong là gì?”
Mặc dù Bác Duncan của cô hôm nay hành động cực kì khác thường so với mọi ngày, nhưng Nina cũng quyết định rằng cô sẽ không để tâm quá nhiều về chuyện ấy. Cô chỉ đơn giản là nhẹ nhỏm khi thấy tinh thần bác ấy hôm nay có đôi phần phấn chấn hơn bình thường, rằng xung quanh ông cũng không còn bị bao phủ bởi một bầu không khí u ám nữa.
Nở một nụ cười rạng rỡ, Nina bắt đầu tự hào trình bày những cô học được cho người bác Duncan của cô:
“Một sự kiện được gọi với cái tên là Đại Diệt Vong được cho là đã diễn ra cách đây khoảng 10.000 năm. Mặc dù có một số sự không thống nhất trong các cổ tự lịch sử thời xưa của một số loài thiểu số như Người Lùn, Người Elves, và người Orc do họ đều sử dụng một hệ thống đo lường ngày tháng riêng biệt của mình, nhưng nhìn chung, hầu hết các nhà khảo cổ cũng đồng ý rằng Đại Diệt Vong đã xảy ra vào cuối Thời Trật Tự Kỷ, cách đây 10.000 năm…”
Tập trung hết công suất để lắng nghe, tâm trí anh liền tràn ngập cho mình những dấu chấm hỏi.
Người Elve? Người Lùn? Người Ocr? Chuyện này là sao? Rằng trên đất liền không chỉ có loài người là chủng tộc duy nhất có trí thông minh? Và còn tộc Elve nữa… liệu bọn chúng có tương tự như những hiểu biết nằm trong tâm trí của anh không? Và có thể tồn tại những thành quốc của một tộc khác ngoài con người trong một thời đại công nghiệp hơi nước không?
Những hình ảnh mô tả về những loài sinh vật kì lạ dần bắt đầu thành hình trong tâm trí anh, một tấm thảm lôi cuốn và hấp dẫn của vô vàn khả năng bắt đầu chuẩn bị trải ra trước khi giọng của Nina cắt ngang tâm trí của Duncan:
“… Có một vài câu chuyện kề về sự kiện Đại Diệt Vong trên khắp các thành quốc khác nhau, nhưng đều có một điểm chung khi đều khẳng đinh rằng Trật Tự Kỷ, một thời đại trước sự kiện Đại Diệt Vong, là một kỷ nguyên cực kỳ thịnh vượng, ổn định và an toàn, hoàn toàn không hề giống với kỷ nguyên hiện tại. Vào thời điểm đó, có tồn tại những lục địa rộng lớn trải dài trên toàn thế giới, cùng với một phạm vi bao phủ ít hơn nhiều so với cái mà chúng ta đang thấy ngày nay. Cũng không hề có một khái niệm ‘biên giới thực tại’ nào có thể chia cắt đất liền với biển cả…”
“Kỷ nguyên sau sự kiện Đại Diệt Vong được gọi là ‘Kỷ nguyên Biển Sâu,’ kéo dài cho tới tận ngày nay mà không ai có thể đoán được thời điểm kết thúc của nó. Đặc điểm nổi bật bậc nhất của Kỷ nguyên Biển Sâu là đại dương bao phủ gần như toàn bộ thế giới, hoàn toàn chiếm thế thượng phong so với chỉ ít hơn 10% diện tích đất liền còn tồn tại từ kỷ nguyên trước đó. Tất cả thành quốc hiện giờ đều được xây dựng trên vô vàn những hòn đảo tương đối ổn định, và các loại tàu thuyền trở thành phương tiện giao thông, liên lạc giữa các hòn đảo với nhau.”
“Trong giai đoạn đầu của Kỷ nguyên Biển Sâu, những cư dân tàn dư từ thế giới cũ đã phải chịu tổn thất nặng nề khi nền văn minh cũ đã gần như hoàn toàn bị huỷ diệt. Vương quốc Cret cổ đại nổi lên từ đống đổ nát đó chính là nền văn minh sơ khai sớm nhất có thể khảo chứng của kỷ nguyên Biển Sâu. Mặc dù vương quốc cổ xưa ấy chỉ tồn tại chưa đầy một thế kỷ nhưng lại để lại rất nhiêu di sản có ảnh hưởng sâu rộng đối với hậu thế. Trong đó, có tồn tại về một phương pháp phân loại thô sơ ban đầu của các dị thường trong Kỷ nguyên Biển Sâu, cũng như rất nhiều những kinh nghiệm quý báu để duy trì sự sống trong suốt kỷ nguyên ấy. Tất cả đều dựng lên một nền tảng vững chắc cho một hệ thống toàn diện hơn của chúng ta ngày nay.