Tàn Dư Nơi Biển Sâu

một bữa sáng bình thường của một con người bình thường

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

CHAP 44 – MỘT BUỔI SÁNG BÌNH THƯỜNG CỦA MỘT CON NGƯỜI BÌNH THƯỜNG

Tại thành phố vội vàng và xô bồ này, một tờ báo chỉ được bán với giá 12 pesos, một cái giá rất khiêm tốn chỉ đáng một bữa sáng giản dị hoặc là những món tráng miệng rẻ tiền nhất mà ta có thể tìm thấy tại một quảng trường nhộn nhịp của thành phố.

Biết rõ là như thế, Duncan bắt đầu móc tiền của mình ra và mua ngay một tờ báo tại một quầy ki-ốt nằm gần đó. Chủ sở hữu, cũng là một người đàn ông trung niên đang say mê với những tờ báo của mình, chỉ tay về phía chồng báo mà không thèm liếc nhìn về phía anh.

Thú vị, Duncan không kìm được mà liếc thử qua nội dung mà người đàn ông đấy đang đọc – là một bài phân tích về lần quay xổ số mới nhất, ngầm xác nhận ông ấy cũng là một kẻ chờ sung túi, một tên mơ mộng về một cuộc sống giàu sang tự nhiên rơi xuống từ trên trời.

Duncan liền thờ ơ và nhanh chóng chuyển sự chú ý của mình sang tờ báo mới trong tay anh. Ngay đầu trang nhất là một dòng tiêu đề hấp dẫn, ngay lập tức thu hút người đọc: “Nhà Thờ Bắt Giữ Hàng Loạt Một Lượng Lớn Tín Đồ Dị Giáo và Giải Cứu Thường Dân…”

Kèm theo bài báo là một tấm ảnh minh hoạ của một người phụ nữ tương đối trẻ trung với một vết sẹo đáng chú ý ở bên mắt trái. Bất chấp về khuyết điểm này, cô lại sở hữu một vẻ đẹp nổi bật không thể nào nhầm lẫn cùng với một chiều cao ấn tượng, vượt xa một người đàn ông bình thường và tách biệt cô ra khỏi những tiêu chuẩn của đồng trang lứa.

Trong bài báo, danh tính của cô được xác định là một thẩm tra viên, một người đang mặc trên người một bộ giáp bọc thép hạng nhẹ, vừa vặn, cùng một một thanh đại kiếm to lớn mang theo đằng sau lưng, tựa như một người bước ra từ một thời đại trung cổ trong quá khứ. Bức ảnh ấy là một sự kết hợp thú vị giữa một nữ chiến binh thời cổ đại cùng với một phông nền là những con rô bốt khổng lồ chạy bằng hơi nước và được trang bị súng ống đằng sau, toát ra một bầu không khí và khí chất vừa đáng sợ mà cũng vừa đáng kính.

Bức ảnh ấy đã khiến cho Duncan phải sững sờ.

Những tin tức về những nơi ẩn náu và tụ hội của đám dị giáo bị phá huỷ là một tin tốt cho anh. Bởi giờ, anh có thể theo dõi về những tên tội phạm này, những tên hèn hạ chịu trách nhiệm cho những vụ giết ngoài hàng loạt để hiến tế, bị bắt giữ và đưa ra trước công lý mà không hề lo sợ về một khả năng bị lộ tẩy hay bất kỳ những tổn thất về mặt tâm lý nào cả. Kèm theo, tờ báo này cũng cho anh thêm những hiểu biết mới mẻ và sâu sắc hơn về tình hình tại đây.

Nó nói rằng, vị nữ thẩm tra viên là một người chuyên về xử lí các hoạt động cuồng tín dị giáo, về những con rô bốt chạy bằng hơi nước được vũ trang hạng nặng, về những lực lượng quân sự của nhà thờ được trang bị pha trộn giữa các loại vũ khí truyền thống lẫn hiện đại…

Những thông tin đã từng là bí ẩn và hoàn toàn xa lạ trên con tàu Vanished giờ chỉ còn đáng giá 12 pesos mà thôi.

Duncan biết rằng mọi thứ cũng đã thay đổi rất nhiều trong hàng thập kỷ biến mất một cách bí ẩn của tàu Vanished.

Dù đôi lúc vẫn còn so sánh với Trái Đất, thành quốc Pland cũng đã phát triển từ một xã hội loài người tầm thường trở thành một kỷ nguyên vàng son thịnh vượng.

Tuy nhiên, những con phố nhộn nhịp không phải là một nơi để anh có thể tập trung đọc hết tờ báo này được. Gấp lại tờ tư liệu quý giá này, Duncan nhớ lại về cô “cháu gái” của mình, Nina, rằng cô ấy vẫn đang đợi anh tại cửa tiệm đồ cổ.

Có được cho mình một người nhà thật thụ, đặc biệt là một người mà anh có thể hoàn toàn tin tưởng, chắc chắn sẽ cung cấp thêm cho anh những thông tin quan trọng và chính xác hơn rất nhiều so với việc một mình lang thang khắp nơi xung quanh thành phố.

Còn về con tàu Vanished, Duncan không cần phải lo lắng gì về nó cả. Bởi thậm trí có đang trong một trạng thái “du hành” như thế này, thì anh vẫn có thể hoàn toàn nhận thức được mọi sự kiện đang diễn ra trên con tàu ấy, biết rõ về tình trạng cơ thể song song của anh, rõ về việc Đầu dê vẫn đang chăm chú lái tàu cùng với những hành vi của Alice trong căn cabin của cô.

Vả lại, những điều khoản của thuyền viên ban đầu cũng nhấn mạnh về một quy định rằng, “Không được làm phiền ngài thuyền trưởng khi ngài đang trong phòng riêng.” Xem xét về vấn đề này, Duncan cho rằng việc một hai ngày vắng mặt do “du hành” xuyên qua Linh Giới như thế này sẽ không thể nào có thể gây ra bất kỳ sự gián đoạn hay nhầm lẫn nào cả, phải không?

Từng ngày từng ngày trôi qua, Duncan nhận thấy sự thành thạo của mình đối với khả năng sử dụng “phép chiếu ý thức” kỳ lạ này ngày càng được gia tăng. Anh bắt đầu suy ngẫm, rằng liệu anh trong một tương lai gần có thể đạt được khả năng điều khiển đồng thời cả hai thân xác vật lý của mình mà không gặp bắt kỳ hậu quả tiêu cực nào hay không.

Đột nhiên, những giác quan của anh đột ngột bị kích thích bởi một mùi hương thơm ngon đang toả ra từ đâu đó gần bền, hoàn toàn thu hút lấy sự chú ý của Duncan. Quay người lại, ở ngay bên kia đường, một tiệm bánh vừa mới khai trường liền xuất hiện vào tầm mắt của anh.

Cho dù nơi Duncan đang đứng không phải là một khu vực nổi tiếng về những của tiệm bánh cao cấp, nhưng điều đó không có nghĩa là nó thiếu đi các món tráng miệng ngọt ngào dành cho những ai không đủ sức để có thể thưởng thức những món ăn xa xỉ ấy. May sao trong túi Duncan vẫn còn một chút tiền lên tới 20 pesos, một số tiền vừa đủ để có thể mua về một miếng bánh.

Sau một hồi suy nghĩ, anh quyết định sẽ bước vào cửa tiệm bánh ấy và mua về cho mình một chiếc bánh mật ong đơn giản nhưng cực kì ngon miệng. Cửa hàng sử dụng một loại giấy dày và thô ráp để đóng gói, thêm vào một chút thương hiệu cho những sản phẩm mà họ làm ra.

Thật bất ngờ, khi Duncan đang trên đường trở về cửa tiệm đồ cổ của mình, anh cũng nhận ra được một cảm giác vui vẻ lạ lẫm đang bao trùm lấy bản thân anh.

Dạo quanh những con phố nhộn nhịp, tương tác với cư dân địa phương, thực hiện các giao dịch mua bán đơn giản, và cuối cùng là quay trở lại nơi cư trú tạm thời của mình – những hoạt động nhẹ nhàng và bình dị đó đã mang lại cho anh một cảm giác rằng mình thật sự đang “sống” tại nơi thế giới xa lạ này. Những sinh hoạt đời thường ấy tuy tầm thường và đơn giản nhưng lại cho anh về một sự an bình mà gần đây anh đã hằng khao khát.

Mặc dù Đầu dê thỉnh thoảng lại có những trò hề khó chịu, nhưng với sự hiện diện đồng hành dễ chịu của quý cô búp bê Alice, anh có thể chịu được một cuộc sống “bình thường” ấy trên con tàu Vanished. Tuy nhiên, trải nghiệm của anh tại nơi đất liền lại hoàn toàn khác biệt hơn hẳn – một trải nghiệm kì lạ như thể anh đã được trẻ hoá hoàn toàn.

Chốc lác, Duncan đã lại lần nữa đứng trước cửa tiệm đồ cổ của anh, và để chắc chắn, anh lại ngước nhìn lên phía bên trên của cửa tiệm – tại những con chữ được in trên biển hiệu của cửa hàng, một dòng chữ vẫn còn nguyên vẹn: “Tiệm đồ cổ của Duncan.”

Đẩy nhẹ cánh cửa gỗ, một âm thanh quen thuộc từ một chiếc chuông cửa vang lên khắp cửa hàng, báo hiệu sự trở lại của anh cùng với những tiếng chân vội vàng bước xuống từ những bậc cầu thang.

Vài giây sau, Nina, một cô gái với một mái tóc trải dài ngang lưng, xuất hiện từ phía cầu thang cùng với một vẻ mặt lộ rõ một sự bồn chồn và lo lắng.

“Bác Duncan, nãy giờ bác ở đâu vậy?” cô ấy gấp gáp hỏi. “Bác chỉ nói là ra ngoài kiểm tra cửa trước thôi mà, nhưng tự nhiên bác lại biến đâu mất tiêu… cháu đã sợ rằng bác lại lang thang rượu chè cờ bạc nữa chứ…”

Duncan ngơ ngác trước một vẻ lo lắng chân thành ấy của cô. Là một vẻ mặt lo âu thường được bộc lộ bởi một người thân trong gia đình, khi họ hoàn toàn quan tâm vô điều kiện và mặc kệ lấy những thiếu sót của mình. Thậm trí người đó có là một con nghiện cờ bạc hay rượu chè lêu lõng đi chăng nữa, thậm trí có bị vấy bẩn bởi những hành động tàn bạo và dã man của Giáo hội Mặt Trời đi chăng nữa, thì ngay tại thởi điểm ấy, mọi chuyện đều không hề đáng để tâm.

“Ta chỉ đi dạo đây đó một chút và mua một vài thứ trên đường ấy mà.” Anh trả lời cô, đặt miếng bánh và tờ báo lên quầy thanh toán như là bằng chứng vô tội của mình và làm dịu đi sự lo lắng của Nina.

“Bác à, đợi cháu một chút; cháu sẽ mang bữa sáng ra ngay. Bác chưa ăn gì cả phải không ạ? Cháu đã làm món súp cải ngô ấy ạ…” Trước khi Duncan có thể đáp lại, Nina liền phóng lên trên tầng hai, chỉ để xuất hiện trở lại ngay sau đó cùng với một khay lớn chất đầy nhiều loại thức ăn đạm bạc cho cả hai người họ.

Duncan quan sát những cử động nhanh nhẹn của cô khi cô chuẩn bị bữa ăn của họ trên bàn. Anh muốn giúp cô một tay, nhưng với một khả năng điêu luyện và quyết tâm của mình, Nina không chừa cho anh một khoảng trống nào để có thể giúp đỡ cô. Anh chợt nhận ra rằng khung cảnh này có một chút gì đó buồn bã; nó gợi ý cho ta, rằng một cô gái ở tuổi vị thành niên đã buộc phải trưởng thành nhanh chóng để có thể đảm nhận được những trách nhiệm vượt ngoài tuổi của mình do sự cẩu thả của “bác” cô ấy.

“Ăn thôi nào,” Nina thông báo khi đã hoàn tất mọi thứ, sau đó nhìn vào Duncan bằng một vẻ mặt quen thuộc khi cô đã nói lên câu này đã không biết bao nhiêu lần. “Bác sĩ Albert đã luôn nhấn mạnh tầm trọng của một bữa sáng đều đặn và việc duy trì được một tâm trạng vui vẻ… ông ấy nói rằng về lâu dài điều đó sẽ có lợi hơn nhiều so với rượu mạnh, và thậm trí còn hiệu quả hơn cả thuốc giảm đau.”

Duncan vẫn im lặng, chỉ đơn giản quan sát Nina khi cô ấy rõ ràng đang cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình. Chắc hẳn rằng cô hy vọng bữa sáng này sẽ diễn ra một cách suôn sẻ, và anh cũng rất sẵn lòng chiều theo ý cô bằng cách lấy hộp bánh và đẩy nó trượt về phía cô.

“Cái gì đây ạ…?” đôi mắt Nina bàng hoàng mở to, phủ đầy bởi một chút ngơ ngác.

“Là một miếng bánh từ một tiệm bánh mới khai trương tại góc phố,” Duncan điềm tỉnh nói. “Cháu vẫn còn đang lớn, và ta nghĩ cháu cũng sẽ cần ăn thêm một chút dinh dưỡng cho bữa sáng.”

Nina vẫn đăm đăm nhìn chằm chằm vào chiếc hộp một cách choáng váng trước khi cất lên một câu hỏi đầy hoài nghi của mình, “Bác à, có chắc là bác ổn không đấy ạ?”

“Dĩ nhiên, ta hoàn toàn bình thường,” Duncan đáp lại cô bằng một chất giọng cực kì thuyết phục. “Ta chỉ đột ngột nhận ra là lâu rồi mình chưa tặng cháu của mình một cái bánh nào thôi.”

“Cũng đã được hơn một năm rồi ấy chứ…” Nina lẩm nhẩm vài tiếng rồi nhanh chóng khe khẽ bật cười khúc khích. Cầm lấy con dao bếp lên, cô nói, “Vậy chúng ta chia nó ra nhé. Bác sĩ Albert cũng nói là bác cũng cần chút đồ ăn dinh dưỡng đấy ạ.”

Cuộc trò chuyện này khiến Duncan cảm thấy hơi kỳ lạ, nhưng sau một hồi suy nghĩ, anh đồng ý, “Được thôi…”

Truyện Chữ Hay