CHAP 43 – CHÀO BUỔI SÁNG, NGÀI DUNCAN
Sau khi đặt cuốn sách vào một vị trí ngay ngắn trên kệ, Duncan dành chút thời gian cho mình để đưa mắt quan sát kỹ lưỡng căn phòng. Đôi mắt anh quét qua căn phòng, quét qua những vật dụng nằm rải rác trong gian và quét qua hai cuốn sách nằm trong ngăn kéo. Ngoài hai cuốn sách ấy ra, căn phòng dường như không có một vật dụng đáng chú ý nào khác, nhấn mạnh về mật độ sử dụng không mấy thường xuyên của căn phòng ngủ này.
Những cuốn sách ấy chứa một lượng lớn thông tin về những khái niệm kỹ thuật và cơ học cấu trúc động cơ hơi nước. Thỉnh thoảng, những lời phàn nàn của giảng viên và sinh viên thường được ghi lại giữa những chi tiết kỹ thuật này. Và khi kết hợp những mẩu thông tin này lại với nhau, Duncan có thể đoán ra rằng căn phòng này chắc hẳn là một căn phòng ngủ của một nữ sinh viên, một cô nàng có vẻ như đang theo học ngành liên quan tới kỹ thuật hoặc cơ khí.
Sau khi đảm bảo rằng mọi thứ đã trở về với đúng vị trí cũ, Duncan rời đi và tiến thẳng tới căn phòng ngủ lớn hơn của mình. Ngồi xuống tại rìa mép giường, những bánh răng tại tâm trí anh bắt đầu xoay chuyển, cho phép anh suy nghĩ và đâm sâu hơn về những trải nghiệm trong quá khứ và những ký ức của “anh”.
Sau một hồi truy xét nội tâm thật kĩ lưỡng, anh đứng dậy. Di chuyển trong chế độ tự lái, anh vòng về phía một chiếc tủ nằm cạnh đó. Đôi bàn tay của anh, được dẫn dắt bởi một sự thân thuộc và trí nhớ cơ bắp, đã dễ dàng luồn tay qua cửa tủ vào một ngăn kéo, sau đó liền đưa tay dò xét như để kiếm cho mình một thứ gì đó cụ thể ở bên trong. Anh đang tìm cho mình một bộ sưu tập gồm những chai rượu rẻ tiền, một hộp thuốc giảm đau chỉ còn một nửa cùng với những viên thuốc có thể giúp anh an thần trở lại. Bọn chúng là những gì còn xót lại từ người chủ nhân cũ của nó, một người đàn ông mang tên “Ron” – một thành viên của một giáo hội dị giáo.
Ron đã mắc phải một căn bệnh nan y cực kì nghiêm trọng. Và nguồn an ủi duy nhất của hắn ta là những chất rượu cồn rẻ tiền và những viên thuốc giảm đau này, mặc dù tất cả cũng chỉ là để kéo dài một quãng đường tiến thẳng đến cái chết của hắn ta mà thôi.
Đối mặt với một sức khoẻ đang dần dà đi xuống cùng với một cửa tử đang dần hiện rõ trước mặt, Ron liền bị lôi kéo và dụ dỗ bởi Giáo hội Mặt Trời. Những lời tuyên truyền bịp bợm khi ca ngợi về một sức mạnh thánh thần thuộc về Nhật Thần của bọn chúng đã vươn tới Ron, hứa với hắn ta về một sức mạnh vô song có thể chữa bách bệnh. Và rồi khi đã hoàn toàn bị dắt mũi bởi những lời hứa ấy, Ron đã gia nhập giáo hội và càng ngày càng lún vào sâu hơn vào vũng bùn này.
Nhưng cũng trên một góc độ nào đó, bọn dị giáo cũng đã giữ một phần lời hứa của mình.
Những nghi lễ mà bọn chúng tổ chức đều có một bản chất dã man và tàn bạo, liên quan tới việc vận chuyển sinh lực từ những thường dân vô tội vào những thành viên của giáo hội. Duncan cũng không hề biết một thứ gì về tính hiệu quả thật sự của nó cũng như những cơ chế nằm ẩn đằng sau. Tuy nhiên dựa vào những mảnh vụn bé nhỏ từ những ký ức ấy, anh có thể cảm nhận rõ được những lần “Ron” tham gia và thực hiện một trong những nghi lễ ấy. Và sau khi cảm nhận được một sự cải thiện rõ rệt về sức khoẻ của hắn ta, Ron liền vứt cả gia tài của mình vào giáo hội, hoàn toàn bị dẫn dụ về một phương thức cấm kị có thể chữa bách bệnh của giáo hội dị giáo đó.
Nhưng Duncan vẫn giữ đó một vẻ mặt vô cảm, không một chút động lòng về một câu chuyện “đáng thương” này của tên dị giáo.
Lần mò sâu hơn vào trong ngăn kéo, những ngón tay của anh tình cờ chạm được một khẩu súng lục ổ quay còn tương đối mới cùng với một hộp đạn,
Chính quyền thành quốc Pland cho phép công dân của nó sở hữu những vũ khí nóng như thế này, nhưng chỉ khi đã hoàn thành đầy đủ tất cả những tiêu chí pháp lý nghiêm ngặt mà thôi. Vậy nên cũng có cái gì đó sai sai khi một tên chủ cửa hàng đồ cổ láu cá này, đặc biệt khi hắn chỉ điều hành được một cửa tiệm nhỏ tại quận hạ lưu của thành phố, lại có thể sở hữu được những tờ giấy phép sử dụng súng một cách hợp pháp. Vậy nên, khẩu súng này cũng ngầm nói lên rằng hắn ta cũng có cho mình một nguồn cung vũ khí bất hợp pháp ở đâu đó. Nhưng bất kể nó có một nguồn gốc đáng ngờ như thế nào đi chăng nữa, thì hiện tại khẩu súng này giờ lại đang nằm trong tay của vị Thuyền trưởng Duncan.
Đột ngột, từ đằng xa xuất hiện một âm thanh khiến anh phải cắt ngang mạch suy nghĩ của mình – một âm thanh rất rõ ràng khi ổ khoá được vặn bởi một chiếc chìa khoá, bắt nguồn từ một cánh cửa nằm ở dưới tầng trệt phía dưới anh.
“Bạn có một tin nhắn mới!” Cất tiếng từ Ai, một người đồng đội lông lá đáng tin cậy của Duncan, chen chân vào một sự tĩnh lặng căng thẳng của không gian tại một thời điểm cực kì không đúng lúc.
“Im lặng,” Duncan thì thầm nói, bàn tay anh liền nắm chặt lấy khẩu súng trong ngăn kéo. “Ở yên đây và giữ yên lặng cho đến khi ta đưa ra những chỉ thị tiếp theo. Quy tắc này cực kì quan trọng đặc biệt khi có người khác ở trước mặt mày.”
Nhận ra được mức độ nghiêm trọng của tình hình hiện tại, Ai ngoan ngoãn bay lên và đậu trên chiếc tủ kế bên, đáp lại, “Rõ ạ, thưa thuyền trưởng!”
Cẩn thận rời khỏi căn phòng và rón rén di chuyển chậm rãi về phía cầu thang, anh nghe thấy rõ được những tiếng nhân nhịp nhàng, nhanh nhẹn đang leo lên những bậc cầu thang. Theo sát những âm thanh đó, anh liền nghe được một giọng điệu lo lắng của một cô gái: “Bác Duncan hả? Bác đã về nhà rồi sao ạ?”
Nhanh chóng, một cô gái trẻ tuổi liền xuất hiện trước tầm mắt của anh. Cô ấy mặc trên người một chiếc váy dài màu nâu kết hợp với một chiếc sơ mi trắng, cùng với một mái tóc nâu sẫm dài ỏng ả chảy xuống lưng. Cô ấy trông có vẻ được khoảng từ 17 hoặc 18 tuổi, sở hữu một vóc dáng mảnh mai và một mái tóc bồng bềnh, bóng loáng như những chiếc lá ướt đẫm sương sớm. Mặc dù có những đặc điểm không thực sự quá nổi bật, trong cô luôn toát ra một vẻ quyến rũ trẻ trung không thể nào phủ bỏ, được tích lại và bộc lộ rõ ra bằng một biểu cảm ngạc nhiên khi cô nhìn thấy Duncan tại đỉnh của những bậc cầu thang.
Tại đấy, anh vẫn đứng cùng với một đôi mắt đang lặng lẽ quan sát từ lầu hai và một khuôn mặt bị che lấp một phần bởi những ánh bình minh nhẹ nhàng le lói qua khung cửa sổ. Sau một hồi, anh phá vỡ sự tĩnh lặng bởi một chất giọng do dự, không chắc chắn, “Cô vừa gọi ta là cái gì cơ chứ?”
“Bác Duncan ạ?” Cô gái ấy ngơ ngác, tay cô bắt đầu bám chặt lấy tay vịn khi cả cơ thể gần như đang dần trở nên căng thẳng. Cô cố gắng vẽ ra những nét mặt của Duncan dưới một nền sáng lờ mờ từ cửa sổ. “Có chuyện gì hay sao ạ? Bác lại uống rượu nữa ạ? Bác tự nhiên biến mất mấy ngày liền… và khi cháu đột ngột phát hiện ánh đèn ngoài kia…”
Duncan phải mất một khoảng lặng nữa để xử lí lượng thông tin này, đối chiếu nó với những ký ức của “anh.” Nếu như những ký ức đó thực sự đáng tin cậy, thì cô gái này chính là một người “cháu gái” của anh, một người nhà duy nhất.
Nhưng chuyện gì đang xảy ra vậy? Tại sao cô gái này, một người đáng lẽ ra không hề có một chút manh mối nào về danh tính thật sự của anh, lại có thể gọi anh bằng cái tên “Duncan” một cách tự nhiên như thế?
“Nina,” anh cất lên một cái tên, “hôm qua cháu ở trường à?”
“Cháu đã ngủ ở trường từ mấy ngày trước rồi ạ,” cô gái đứng tại chân cầu thang trả lời anh. “Cháu đã đoán là bác sẽ rời khỏi nhà ít nhất là một tuần ạ… cũng giống như mấy lần trước. Nên là cháu tự thu dọn đồ đạt và ở qua đêm với bạn học của cháu… Cô White, quản lý kí túc xá cũng đã đồng ý rồi ạ. Hôm nay cháu về cũng chỉ vì cháu đã để quên một cuốn sách ở nhà… Bác không sao chứ ạ? Hôm nay trông bác có vẻ hơi… kì lạ…”
“Ta ổn, chỉ là còn hơi mơ ngủ một chút thôi.”
Điềm tĩnh đáp lại, Duncan bắt đầu bước xuống cầu thang. Một giả thuyết ngớ ngẩn bắt đầu hình thành trong tâm trí anh, một thứ khiến anh bắt buộc phải xác nhận.
Bước xuống, ánh mắt của Duncan và Nina giao nhau tại một khoảnh khắc khi anh lướt ngang qua cô. Và phải đến lúc Duncan chạm chân tới bậc thang cuối cùng, Nina mới mở lời hỏi anh câu hỏi kế tiếp, “Bác Duncan à, bác sẽ tiếp tục đi tiếp chứ ạ? Hay là, bác sẽ… ở nhà thêm một vài ngày nữa ạ?”
“…Chuyện đó còn tuỳ vào những yếu tố khác nữa,” Duncan đáp lại, một câu trả lời lưỡng lự và không chắc chắn khi quay lưng lại với phía cô. “Ta cần phải kiểm tra cửa trước. Nếu như mọi chuyện vẫn yên ổn, thì ta sẽ ở nhà một vài ngày nữa.”
“Được thôi ạ. Vậy lát nữa cháu sẽ đi chợ ạ. Ở nhà sắp hết đồ dùng rồi…” Nina nhanh chóng trả lời và nhún nhảy bước lên cầu thang với một vẻ hoạt bát và phí khách vốn có của tuổi trẻ.
Sau đó, Duncan bắt đầu bước tới cửa trước. Đứng đó, anh ngưng lại và hít một hơi thật sâu để có thể tĩnh tâm trước khi đẩy nhẹ cánh cửa và nhìn lên tấm biển hiệu phía trên anh. Vẫn được treo ở trên đó, là một tấm bảng cũ kĩ, một tấm biển hiệu bị hao mòn bởi thời tiết như mọi khi, nhưng mà được khắc trên đó, là một dòng chữ đã tự biến mình và chuyển đổi như thể nó đã vốn ở đó từ rất lâu rồi: “Tiệm đồ cổ của Duncan.”
Một nếp nhăn dần xuất hiện trên trán Duncan. Anh bước lại gần những tấm kính cửa sổ đã bạc màu vì bụi bẩn, đứng đó và quan sát hình ảnh phản chiếu của bản thân anh trên bề mặt của nó. Trong đấy, là một khuôn mặt xa lạ đang nhìn chằm chằm vào anh – đó không phải là những nét mặt nghiêm nghị và cứng nhắc của ngài thuyền trưởng ma, mà là của một người đàn ông trung niên mệt mỏi với một bộ râu rậm rạp và một đôi mắt sâu thẳm. Đây là khuôn mặt của Ron, tên dị giáo đã chết tại mê cung cống ngầm dưới lòng thành phố.
Bình minh ló dạng, thành phố đã bắt đầu tỉnh giấc và xen vào những suy nghĩ của anh bằng những âm thanh náo nhiệt và ồn ào. Xung quanh anh bắt đầu vang lên một bản giao hưởng vội vàng và sôi động của những cuộc đời tại đô thị. Những tiếng leng keng phát ra từ những chuông cửa tại các cửa hàng lân cận khi bắt đầu mở bán cho một ngày mới vang lên, theo sau là những tiếng chuông xe đạp cùng với những tiếng cười đùa sôi nổi của những con người đang tản bộ xung quanh.
“Chào buổi sáng, ngài Duncan. Ngài đã đọc báo sáng nay chưa? Có tin rằng Nhà Thờ đã thành công phá huỷ được một nơi ẩn náu quan trọng của mấy tên dị giáo đấy!” Đột nhiên sau một hồi lâu, lại xuất hiện một người đi đường thậm trí còn chào hỏi anh một cách vui vẻ tại trước cửa tiệm đồ cổ của anh.