CHAP 46 DỊ THƯỜNG VÀ DỊ HIỆN
Một sự kiện cột mốc mang tên Đại Diệt Vong đã vĩnh viễn thay đổi thế giới này, khởi đầu một kỷ nguyên hoàn toàn mới với cái tên Kỷ nguyên Biển Sâu.
Lắng nghe những biên niên sử được kể chi tiết từ Nina, Duncan dần dần bắt đầu nhận ra quy mô của sự kiện Đại Diệt Vong, dần nhận ra nó thật sự đã thay đổi thế giới như thế nào – một thế giới mà ban đầu không hề xuất hiện những yếu tố kì quặc và nguy hiểm.
Những văn tự lịch sử đã tương đối thuật lại về một thời gian trước sự kiện Đại Diệt Vong, mô tả nó như là một kỷ nguyên thịnh vượng, an toàn, và ổn định. Đại dương lúc ấy không quá khủng bố như bây giờ, hoàn toàn bao phủ 95% bề mặt thế giới dưới một cái tên “Vô Cận Hải”. Trong kỷ nguyên lúc ấy, loài người đã có thể sinh sống khắp nơi trên những lục địa rộng lớn và an toàn, thậm chí trên toàn bộ đại dương cũng không hề chứa đựng cho mình những bí ẩn nguy hiểm tương tự như một cõi Linh Giới ma mị, một biển sâu sâu thẳm và tăm tối, hay là một thế giới kì quặc và dị thường như Không gian con.
Kỷ nguyên ấy, kỷ nguyên đã được ghi lại dưới cái tên “Trật Tự Kỷ” đã lưu đọng lại trong Duncan nhiều hơn so với những thứ khác. Dân chúng đương đại có thể nhìn vào môt kỷ nguyên tiền dị thường ấy dưới một ánh nhìn kinh ngạc và hoài nghi. Nhưng đối với anh, thì một thế giới thực tại như bây giờ mới chính là một thế giới dị thường.
Những văn tự lịch sử ấy, tuy nhiên lại cung cấp rất ít thông tin chi tiết về những gì đã diễn ra trong sự kiện then chốt Đại Diệt Vong. Thậm chí dưới những sự cố gắng của những nhà khảo cổ, thì lại vẫn luôn tồn tại một sự tương phản đáng kể giữa các thành quốc và các cộng đồng loài tộc khác nhau về những lời giải thích liên quan tới lịch sử thời cổ đại. Vậy nên bản chất thực sự và những gì thực sự đã diễn ra trong sự kiện Đại Diệt Vong đã vẫn luôn nép mình sau một bức màn bí ẩn, bị mắc kẹt trong những hỗn loạn và diệt vong, và một khi tình trạng ấy lắng xuống, đã khởi nguồn cho một kỷ nguyên hoàn toàn mới – Kỷ nguyên Biển Sâu.
Một sự dâng lên bất thình lình của đại dương đã nuốt trọn toàn bộ 90% diện tích đất liền. Những tàn dư về những nền văn minh còn sót lại đã thành lập lên những thành quốc cùng với những nhóm tàu thuyền trên những quần đảo và hòn đảo nhỏ trên khắp thế giới. Vô Cận Hải và màn sương mù của đại dương đã sinh ra những hiện tượng bí ẩn được biết đến với cái tên “Dị thường” và “Dị hiện,” những thứ đã đe doạ đến sự tồn vong của các nền văn minh trên thế giới này.
Không hề biết gì cả, Nina không hề biết rằng hiện tại đang có một vị thuyền trưởng bí ẩn đến từ một vùng đất xa xôi đang liên tục tiếp thu được một đống kiến thức mới từ những lời diễn thuyết từ cô. Nhận sai ông ấy như là một người bác quá cố của mình khi ông ấy đang giả vờ kiểm tra kiến thức của cô, hoàn toàn không hề mảy may nghi ngờ gì cả. Thậm trí Nina còn đang rất trân trọng về một khoảng khắc hiếm hoi này khi cô được chứng kiến một thái độ vui vẻ bất thường của bác mình, sợ rằng Duncan có thể trở lại trạng thái giống như lúc trước vào bất kì lúc nào khi ông thất vọng, một khuôn mẫu quá quen thuộc như những lần trò chuyện trước đây giữa cô và ông ấy.
Trước khi tình trạng của Duncan tồi tệ đi, cô muốn chứng minh cho ông thấy rằng việc học của mình đã tiến bộ như thế nào, hi vọng có thể kéo dài tâm trạng vui vẻ ấy của ông trong khoảng một hoặc hai ngày nữa.
“Thầy Morris, một học giả đam mê về lịch sử của Vương quốc Crete được công nhận là một chuyên gia về lĩnh vực này. Ông ấy đã cho bọn cháu biết rằng mặc dù triều đại của Vương quốc Crete chỉ kéo dài gần được một thế kỷ, nhưng nó cũng là nền văn minh đầu tiên đã trỗi dậy từ đống tro tàn còn lại để có thể đối mặt với các dị thường và dị hiện trong suốt Kỷ nguyên Biển Sâu. Nguồn tri thức của họ đã được tích trữ lại trong suốt một thế kỷ khám phá đóng vai trò như là một đường lối dẫn dắt – một kim chỉ nam châm cho phần lớn thế giới ngày nay, đặc biệt là về những phương pháp xếp loại của họ đối với các ‘dị thường’ và ‘dị hiện’…”
“Những phương pháp xếp loại các ‘dị thường’ và ‘dị hiện’ sao? Cháu đã học sâu vào nó chưa?” Duncan nhướng mày hỏi cô, điều khiển cuộc trò chuyện một cách khéo léo.
Duncan ngay lập tức chú ý và bị thu hút khi nghe thấy về những khái niệm đó, và giờ anh lại càng chắc chắn hơn, rằng đối với người dân bình thường của thế giới này, những dị tượng kì quặc và nguy hiểm đó không hề xuất hiện ngẫu nhiên mà đã được sắp xếp lại trong một khuôn khổ hệ thống. Một số những hiện tượng kì lạ được gán vào tên “dị thường,” thường được thêm vào là những con số. Trong khi ấy, những dị tượng khác được sắp xếp vào một loại khác, đặc biệt hơn so với “dị thường” là “dị hiện”, hoàn toàn khác biệt so với những giả định ban đầu của anh khi đã đoán rằng tất cả những dị tượng như vậy đều được gọi chung là “dị thường.”
Những sự phân biệt khác biệt và nhỏ li ti như này là những gì mà anh sẽ không bao giờ có được dưới những lời xác nhận của Đầu dê khi anh vẫn còn ở trên con tàu Vanished. Nhưng mà giờ, từ những kiến thức được giảng dạy từ Nina, anh giờ đã có thể gắn kết lại những thiếu sót từ những thông tin mà anh có được từ trước.
Nina gật đầu xác nhận và bắt đầu tìm kiếm những thông tin mà cô đã học được trong giảng đường của mình. Cô bắt đầu giải thích, “Thầy Morris chỉ cho bọn cháu biết về một phương pháp đơn giản và thẳng thừng nhất để có thể phân biệt giữa các dị thường và dị hiện, một cách khi chỉ dựa vào tầm trọng đại của bọn chúng là chính.”
“Những dị thường thường được diễn ra dưới một tầm nhỏ và ít ảnh hưởng hơn, thường được gom lại và bị giới hạn từ một thực thể, một loài động vật, hay thậm trí là một ‘cá nhân.’”
“Một phần lớn các dị thường có thể được di chuyển thủ công, và phạm vi ảnh hưởng của bọn chúng đều bị hạn chế. Nhiều dị thường thậm chí chỉ có thể tác động đến một mục tiêu duy nhất tại một thời điểm. Và bằng những quy trình cụ thể, hầu hết các dị thường có thể được niêm phong và cách ly một cách an toàn. Thậm chí đối với một vài dị thường ít gây hại hơn thì ta còn có thể sử dụng một vài phương pháp nhất định để biến chúng thành một công cụ trợ giúp chúng ta.”
“Trái ngược lại, những dị hiện là những dị thường được phóng đại lên rất nhiều. Những dị hiện nhỏ nhất có kích thước khoảng từ một ngôi nhà trở lên, trong khi những dị hiện lớn hơn có thể hoàn toàn bao trùm được toàn bộ một thành quốc hoặc thậm chí có thể kéo dài ra tới tận những khu vực xung quanh… đạt đến quy mô vượt quá tầm hiểu biết của chúng ta.”
“Một lượng lớn dị hiện không thể được di dời thủ công. Bọn chúng đã được cố định tại một vị trí cụ thể hoặc hiện hữu và hoạt động theo cách riêng của bọn chúng. Tầm ảnh hưởng và khả năng ảnh hưởng của bọn chúng cũng vượt xa những dị thường, bọn chúng có thể ảnh hưởng đến vô số mục tiêu nằm trong bán kính hoạt động của bọn chúng. Các dị hiện gần như được ví như là một ‘hiện tượng tự nhiên,’ từ đó sản sinh ra thuật ngữ ‘dị hiện.’”
“Khác với các dị thường, hầu như tất cả dị hiện đều không thể bị phong ấn hay điều khiển. Bọn chúng hiện hữu trên thế giới như là một hiện tượng tự nhiên, đều hoàn toàn bất khả xâm phạm bởi những ảnh hưởng ngoại biên, đều tác động một cách tự nhiên đến mọi vật trong điều kiện hoạt động của bọn chúng. Vì phần lớn các dị hiện đều cực kì may rủi, mọi người chỉ có thể cố gắng duy trì một khoảng cách an toàn với những dị hiện nguy hiểm này hoặc sử dụng những phương pháp cụ thể nào đó để tránh trở thành nạn nhân từ những tác động của bọn chúng…”
“May mắn thay, hầu như tất cả những dị hiện nguy hiểm đều không thể di chuyển. Những người tiên phong cũng đã hỗ trợ chúng ta xác định về những mối hiểm hoạ này, cho phép chúng ta giữ được một khoảng cách an toàn so với bọn chúng…”
Nina say mê nói, và rồi, như thể vừa nhớ ra một thứ gì đó quan trọng, cô ấy nhiền nhanh chóng thêm vào, “À, và thầy Morris cũng đã nhấn mạnh rằng những phương pháp phân loại đó và những đặc điểm của bọn chúng chỉ có thể được ‘áp dụng một cách chung chung’ mà thôi. Các dị thường và dị hiện là những thực thể có bản chất phi logic, vậy nên cho dù loài người có biên soạn tỉ mỉ về những kinh nghiệm của họ như thế nào, sẽ luôn có những dị thường và dị hiện hoàn toàn cách biệt và khác xa so với những định nghĩa của họ. Đôi khi, thậm chí có những trường hợp khi những vai trò của dị thường và dị hiện bị hoán đổi cho nhau, hoặc là những lúc dị hiện bị cản trở và bị xoá bỏ bởi sự can thiệp của loài người.”
“Ví dụ vào năm 1830 của tân Lịch Thành Quốc, có một dị tượng không thể kiểm soát được gọi là ‘Quần Tỷ’[note53003] đã phân tán ra khắp thành quốc Lansa. Những vệ quân từ nhà thờ địa phương cũng đã trả một cái giá rất đắt để có thể trục xuất dị tượng này đến một hòn đảo lân cận. Đến năm 1835, hòn đảo đó đã phát triển và tiến hoá thành một dị hiện, tức Chân Khởi Đảo[note53004] sau này. Tuy nhiên vào năm 1844, một thánh nhân vĩ đại Paladin đã hi sinh thân mình để có thể nhốt Chân Khởi Đảo vào bình tro cốt của ông. Do đó, dị hiện Chân Khởi Đảo đã bị hạ cấp xuống thành ‘dị tượng’ cùng năm, hiện được biết với cái tên ‘Paladin Chi Nấm Bình.’[note53005] Dị tượng này hiện đang được phong ấn bên dưới thánh tích dưới lòng đất của thánh đường tại Lansa…”
Duncan lắng nghe kĩ càng trước những lời kể chi tiết của Nina, đầu óc anh hiện đang quay cuồng trong khi vẫn giữ được một vẻ ngoài điềm tĩnh để có thể che dấu được một sự phấn khích bên trong.
Chỉ trong một buổi sáng, anh đã có thể nắm được một lượng lớn thông tin vượt xa tất cả những gì mà anh có được khi còn ở trên con tàu Vanished trong những ngày qua! Việc xây dựng lên một mạng lưới liên lạc với đất liền và thiết lập một nơi trú ẩn trong một thành quốc quả thực là một chiến lược cực kì hiệu quả - quả nhiên các nền văn minh xã hội chính là một trung tâm thông tin then chốt của toàn thế giới! Anh vô thức ngước nhìn cô thiếu nữ vẫn đang nhiệt tình giải thích này, cảm thấy mình như được giác ngộ một cách sâu sắc.
Một nền văn minh đã liên tục phát triển và chuyển mình sang một thời đại công nghiệp chắc chắn cũng có cho mình những cách để có thể cô đọng và tổng hợp lại những kiến thức căn bản, để có thể làm nền tảng cho những chức năng xã hội có trong hệ thống giáo dục của nó. Một đứa trẻ sống trong hệ thống đó có thể sẽ khó nhận ra rằng những cuốn sách giáo khoa mà chúng tiếp xúc hằng ngày lại chính là một kho tàng thông tin quý giá đến mức nào: một sự hội tụ và tích luỹ của vô vàn kiến thức từ vô số con người qua hàng vạn năm, được tổng hợp và tinh gọn lại qua nhiều năm tháng để có thể trở thành một cấu trúc có thể học tập một cách hiệu quả và dễ dàng tiếp thu nhất. Những cuốn sách đó chứa đựng những “thực phẩm dinh dưỡng đã được đóng gói sẵn” tinh vi nhất của thế giới, nhằm cho phép một con người hoàn toàn trắng trơn có thể nhanh chóng trở thành một bộ phận vận hành trong xã hội với một lượng thời gian và năng lượng tối thiểu nhất có thể.
Điều này, thậm chí ngay cả Nina một người rất ham học hỏi cũng có thể không hề nhận ra. Chỉ có riêng Duncan,
một người “ngoại giới,” là có thể nhận ra và ý thức được rằng những kiến thức đó quý giá và tiện lợi để tiếp thu đến nhường nào.
Không hề biết gì về những suy nghĩ của Duncan. Nina tiếp tục nhắc lại những gì mà người giảng viên lịch sử đáng kính của cô đã dạy trong lớp: “Vậy nên, thầy Morris đã đưa ra một tuyên bố cuối cùng của mình vào buổi học lần trước. Thầy ấy bảo rằng mặc dù loài người đã sáng kiến ra vô vàn những luật lệ để có thể chế ngự lại những dị thường và dị hiện, nhưng vẫn chỉ luôn có một tồn tại về một luật lệ có thể thật sự áp dụng vào mọi trường hợp: ‘Bất kể chúng ta có đặt ra bao nhiêu quy tắc, thì trên khắp thế giới vẫn sẽ luôn có những dị thường và dị hiện không tuân theo các quy tắc đó .’”
“Luật lệ này thường được các học giả gọi là ‘Điều Khoản Số 0 Vĩnh Cửu’, được mặc định đặt ở vị trí đầu tiên trong tất cả các luận sách và văn tự liên quan. Dựa vào đó, người ta cũng đã lập ra một định luật phổ biến ‘Định Luật Vĩnh Bất Khả Tri của Dị Thường và Dị Hiện.’[note53006] Và cho tới tận ngày nay, định luật đó đã đứng vững trước hàng vạn những thử thách và hoàn toàn không thể bị bác bỏ…”