CHAP 32 – BỮA SÁNG TRÊN CON TÀU VANISHED.
Khi màn đêm bắt đầu lui xuống, cũng là lúc mà những rạn nứt trải rộng khắp trời cao kia bắt đầu dần phai mờ. Duncan, người đang đứng ở rìa boong tàu Vanished, đang chỉnh lại góc nhìn của mình để quan sát cảnh tượng đang trình diễn giữa trời đêm. Anh muốn được đắm mình trước những chi tiết nhỏ nhặt và diệu kỳ này của toàn bộ quá trình chuyển mình đó, một khoảnh lặng thoáng qua khi màn đêm đang dần nhường chổ cho những tia nắng đầu tiên hé lộ từ một bình minh của một ngày mới.
Tích tách, từng giây trôi qua, một vết sẹo rực rỡ trên trời cao dường như đang dần mờ đi từng chút, tựa như một giấc mơ đến rồi đi chỉ như một ảnh ảo, một thứ bị dễ dàng lãng quên chỉ sau một giấc ngủ qua đêm. Thứ đầu tiên bị hoà quyện vào ánh bình minh, là những luồng sáng lờ mờ từ một ánh xám nhạt bao quanh vết thẹo, được phai mờ đi bởi chính nó – những vết rạn nứt lạ lùng. Và thật thú vị thay, rằng vị trí của “vết sẹo này” lại không hề bị thay đổi trong suốt quá trình biến đổi ấy.
Chớp mắt, tâm trí Duncan dần dấy lên một giả thuyết mới. Nếu vết sẹo trên trời cao ấy không hề thay đổi vị trí, chẳng phải nó cũng tự ngụ ý rằng chính nó, một thiên thể ngoài vũ trụ thật sự có khoảng cách không xa chúng ta? Hay chăng, nó chỉ là một điểm nhấn từ một hậu cảnh ma mị của trời đêm, hiện hữu song song với đại dương bao la của Vô Cận Hải?
Liệu rằng nơi hành tinh chứa chấp mặt biển Vô Cận Hải và vết sẹo rạn nứt đó đều có một tốc độ xoay đồng đều nhau? Nhưng cũng có thể lắm, rằng vết sẹo thực chất đã chuyển động, nhưng lại với một vận tốc quá chậm chạp để có thể nhận ra được bất cứ thứ gì chỉ bằng những đôi mắt trần tục này.
Tâm trí anh hiện đang tràn ngập những giả thuyết, những suy luận mà Duncan cũng biết rõ, rằng tất cả chỉ đều là những phỏng đoán vô căn cứ, rằng tất cả đều không có một bằng chứng thực nghiệm nào đáng tin cậy. Bởi một hiện tượng siêu nhiên đều có vô vàn là những lời giải thích khác nhau. Vậy nên thực chất, tất cả cũng chỉ là những câu từ sáo rỗng thiếu đi một nền tảng cơ sở lý thuyết vững vàng và những bằng chứng phụ trợ đáng thuyết phục.
Đã từ một lúc rồi, “mặt trời” cũng đã bắt đầu le lói từ đằng xa. Bắt đầu là những tia nắng sớm mai lộ ra từ một đường chân trời của biển cả, kéo theo một bóng hình khổng lồ rực lửa bắt đầu trồi lên từ mặt biển của đại dương. Với những ánh vàng rực rỡ tuôn ra, một khối cầu khổng lồ, xoay quanh bởi một đôi vòng nhẫn cổ ngữ lọt vào tầm mắt của Duncan.
Vươn lên từ những chuyển động đều đặn và nhịp nhàng của một đôi cấu trúc đường tròn, mặt trời đã chính thức lộ diện, bắt đầu phô trương trải dài những tia nắng chói chang. Một cảnh tượng ngộp thở và dị thường được trình diễn trước anh, dường như được đệm bởi một thanh âm nào đó – một âm vang trầm lặng, sâu thẳm và ham muốn đang được vang vọng trong tâm trí Duncan. Nhưng khi anh bắt đầu tập trung vào nguồn âm đó, thì nó lại đột ngột im lặng và biến mất.
Anh nhăn mày lại, suy nghĩ rằng liệu anh có vừa mới trải qua một ảo ảnh thính giác hay không. Nhưng một ký ức về thanh âm đó thì lại rõ ràng đến mức khó lòng nào mà anh có thể quên đi được.
Đó có chăng… là một lời thông báo cho sự hiện diện của mặt trời trên một thế giới độc nhất vô nhị này không? Hay… đó cũng chỉ là một trong vô vàn những ảo ảnh được tạo ra bởi Vô Cận
Hải?
Không một ai có thể nói cho anh biết cả. Vô Cận Hải, một đại dương bao la và vô tận, vẫn như thường lệ ẩn giấu đi những bí ẩn lạ thường mà nó đang chứa chấp.
Đồng thời, trên vai Duncan vẫn đậu thoải mái một chú bồ câu với cái tên Ai. Tuy nhiên, nó lại đột ngột bật dậy, năng động vỗ phừng phực. Đôi mắt nó nhìn thẳng vào mặt biển và cất lên một tiếng thật to, “Khoai tây chiên tới giờ rồi! Khoai tây chiên tới giờ rồi!”
Một tiếng kêu bất ngờ khiến cho Duncan không khỏi mà bật cười. Anh liếc nhìn chú chim đặc biệt này và đột ngột nhận ra. Rằng sự hiện diện của chú chim quái dị này cũng không hẳn là quá khó chịu – những tiếng làu bàu vô nghĩa của nó đôi lúc cũng đem lại một cảm giác ấm áp và thân thương, khiến anh gợi nhớ về một nơi anh có thể gọi là “nhà.”
“Đáng tiếc, chúng ta không có khoai tây chiên trên tàu nhé,” anh điềm đạm nói, nhẹ nhàng búng vào mỏ Ai trước khi cất bước tiến vào cabin thuyền trưởng. “Nhưng mà mày nói đúng một điểm đấy; cũng đã đến lúc chúng ta nên kiếm thêm chút dinh dưỡng rồi.”
Một lát sau, vị thường trưởng của con tàu Vanished theo thói quen mà bắt đầu chuẩn bị cho mình một bữa sáng – một bữa sáng thịnh soạn trên một con tàu ma. Trong khuôn khổ của căn cabin thuyền trường, Duncan chuyển chức năng của chiếc bàn điều hướng thành một bàn ăn đúng nghĩa khi đặt lên những chiếc đĩa tại những nơi trống trãi cạnh tấm hải đồ. Bữa sáng hôm nay lại tiếp tục mang một hương vị rất giống so với bữa tối, bữa trưa hôm trước, và thậm chí là tất cả những bữa ăn tiếp theo trong tương lai – với một menu giản dị bao gồm thịt khô, phô mai, và một ly nước trắng.
Ngồi ngay ngắn trước bàn điều hướng, Duncan tỷ mỷ và trang trọng trải trước anh một chiếc khăn ăn mềm mại. Đối diện anh là một chiếc tượng gỗ hình đầu dê, vẫn giữ một sự tĩnh lặng trong khi Alice, một con búp bê bị nguyền rủa, lại ngồi bên trái kế bên anh khi cô đã đến chào anh vào buổi sáng sớm. Còn chú bồ câu đặc biệt nào đó thì đã chiếm cho mình một chổ để đậu nằm ở phía bên phải của anh.
Đột ngột, Duncan nhận ra một điều gì đó – rằng anh hiện tại đang cực kì giống với một hình ảnh tựa như một vị “Thuyền trưởng ma” – chiếc tượng gỗ đầu dê thì tượng trưng cho một con quỷ dữ; trong khi một con búp bê thì lại mang cho mình một lời nguyền ràng buộc; thêm một chú chim biết nói với một tầm nhìn vượt xuyên không gian, vươn tới những thế giới khác; và anh, vị Thuyền trưởng Duncan khét tiếng thì lại đang ngồi tại một vị trí trung tâm, quan trọng nhất. Cảnh tượng này có thể dễ dàng vượt qua những quy trình kiểm định khắc khe nhất, dễ dàng đoạt lấy cho mình một vị trí cho một tấm poster của một bộ phim bom tấn.
Tuy nhiên thì, chỉ có những con người sống trên Vanished mới biết rõ về tình trạng thực sự của những món ăn trên con tàu ma này thôi.
Duncan thở dài, hạ tầm nhìn xuống và quan sát những món ăn đang có sẵn trên dĩa của mình. Màn mở đầu bánh cuốn đã kết thúc, giờ chính là thời điểm bắt đầu của những cảnh buồn chán khi phải hằng ngày lặp đi lặp lại một việc trên con tàu Vanished.
Anh cầm lấy con dao và dùng lực để cắt qua miếng pho mai, tạo ra một âm thanh cót két rõ ràng. Sau đó, anh dùng nĩa chọc vào miếng thịt khô nằm kế bên, phát ra một âm thanh lạch cạch giòn giã khi tiếp xúc.
Alice quan sát cảnh tượng này với một vẻ thú vị và tò mò, cuối cùng cất lời hỏi, “Ủa Thuyền trưởng, sao bữa ăn này giống với hôm qua vậy ạ?”
“Ngày mai cũng chả khác gì đâu,” Duncan đáp lại, liếc nhìn cô nàng búp bê trước khi trêu cô mà nói, “Muốn thử miếng không?”
Alice do dự một hồi, rồi lanh lẹ cầm lấy miếng thịt khô bằng đôi tay nhỏ nhắn của mình và quăng nó vào trong miệng. Cô dùng sức nhai nó, nhưng cũng không được lâu khi cô liền phun nó ra cùng với một tràng những tiếng “pui pui”. “Nó dở tệ ạ!”
“Ngay cả khi nó cực kỳ ngon đi nữa, thì cô cũng đâu có tiêu hoá được – mà cô có dạ dày không vậy?” Duncan hỏi, vươn tay ra và lấy lại những miếng thịt còn lại từ tay Alice. “Là do cô muốn thử nên ta mới chiều cô đấy nhé.”
Dứt lời, anh chuyển ánh nhìn sang những món ăn trên dĩa của anh, nhìn nó với một vẻ mặt khá nghiêm trọng.
Kho lương thực của con tàu chủ yếu chỉ chất chứa những món đồ ăn giống nhau – những miếng thịt khô thơm ngon như những miếng bìa carton nhúng muối cùng với những miếng phô mai “béo ngậy” như những hạt bụi mạt cưa li ti. Cho dù anh có thử nấu nướng bằng bất kỳ phương pháp nào đi chăng nữa thì cũng không thể nào đánh bay những hương vị đầy khó chịu của bọn chúng. Anh đã thử luộc những miếng thịt khô, đã thử qua cách nướng và áp chảo. Nhưng tuy nhiên, bất chấp tất cả những sự nổ lực trong tuyệt vọng ấy, thì hương vị và vẻ ngoài nhạt nhẽo của những món ăn này đều cứng đầu mà không chịu rời đi.
Nhưng điều may mắn ở đây, là những thực phẩm này đều không có dấu hiệu bị ôi thiêu hay chứa đựng những nguy cơ tiềm tàng để người ăn trở thành mục tiêu của Tào Tháo. Nhưng mặt khác, sau một quãng đường dài của dòng chảy thời gian, những món đồ này đã bị biến đổi thành những món ăn nhạt nhẽo và vô vị - và Duncan cũng có rất nhiều lý do để có thể đoán, rằng tuổi thọ của những miếng pho mai này đây thậm trí có thể còn lớn tuổi hơn chính anh. Thậm trí nếu những miếng thịt khô có thể kể chuyện, nó cũng sẽ kể cho anh nghe những thay đổi và biến động mới lạ mà nó đã tự trải qua trong hàng trăm năm qua.
Trong khi vị thuyền trưởng cùa tàu Vanished có thể sẽ không cần quan tâm tới bệnh scurvy, thì Duncan lại đang khao khát về một chế độ ăn giàu dinh dường và cân bằng hơn. Ít nhất, anh ước rằng những món ăn trên dĩa của mình đều có một tuổi đời nhỏ hơn chính anh.
Hoặc, tích cực hơn, là bằng tuổi anh.
Những luồng suy nghĩ của anh dần quay về với “kế hoạch bổ sung nguồn cung cho tàu Vanished” và “kế hoạch khám phá đất liền,” những khái niệm mà anh đã dự tính từ mấy ngày nay.
Mà tuy nhiên, những kế hoạch lớn như này đều là những thứ không thể nào có thể hành động ngay lập tức được.
Cùng với một tiếng thở dài cam chịu, Duncan tiếp tục nỗ lực cắt miếng phô mai “giống mạt cưa” trên dĩa. Ai, một chú chim đang quan sát cạnh anh nghiêng đầu, tò mò mà nhích lại gần anh. Chú chim liếc nhìn vị chủ nhân của mình và những món ăn trên bàn và cất tiếng, “Không đủ trữ lượng quặng pha lê?”
Duncan thản nhiên liếc nhìn chú chim bồ câu, sau đó liền bốc lên một miếng vụn phô mai và búng nó về chú chim. Ai mổ nó hai lần rồi đột ngột ngưng đọng lại, tựa như thể hệ thống vừa bị gặp lỗi và hoàn toàn đóng băng.