CHAP 31 – CẶN BÃ
Vanna ngước mắt lên và dời ánh nhìn vào người phụ nữ trước mình. Cô ấy, mặc trên mình một bộ váy đen giản đơn, đang chăm chú phân tích tình trạng tâm lý của những tên dị giáo bằng một thái độ trang trọng và ân cần. Bắt gặp ánh mắt của Vanna, cô ấy chào cô bằng một cái gật đầu nhẹ.
Mặc dù có một vẻ ngoài trẻ trung, cô nàng này dường như có một trí thông minh vượt trội so với những người đồng trang lứa. Một độ tuổi chỉ tầm trong khoảng 20 nhưng là một diện mạo và khí chất trưởng thành luôn toả ra từ những đường nét trên khuôn mặt cô. Mái tóc màu quạ đen của cô được xoắn lại và buộc gọn gàng đằng sau gáy. Đôi vành tai của cô được trang trí bằng một đôi bông tai pha lê màu xanh nhạt, lấp lánh dưới một nguồn sáng nhợt nhạt của ánh đèn khí đốt gần đó.
“Heidi cũng ở đây nữa à… Toà thị chính đã gửi cô ấy đến đây sao?” Vanna hỏi anh vệ quân đang đứng cạnh cô.
“Không ạ, Quý cô Heidi đã tình cờ ở gần khu vực nơi vụ việc xảy ra. Ngay khi biết tin, cô ấy liền vội vạ chạy đến đây. Có điều gì khiến ngài lo lắng ạ?” Anh vệ quân hỏi.
“Không, không có gì cả. Heidi mặc dù có lẽ cô ấy đang làm việc cho Toà thị chính, nhưng cô ấy cũng có một mối quan hệ lâu dài với nhà thờ cùa chúng ta. Khi cô ấy trở về, cô ấy có thể lưu giữ lại toàn bộ mọi thứ diễn ra ở đây,” Vanna miễn cưỡng lắc đầu nói. Cô sau đó chuyển sự chú ý của mình sang tên tổng giám mục của những tên dị giáo, một người đã nằm chết từ lâu. Cô thờ ơ hỏi, “Những tên dị giáo còn khả năng giao tiếp đã nói cái gì cơ? Ý bọn chúng muốn truyền đạt ở đây là gì?”
“Lời khai của bọn chúng rất lộn xộn, nhưng có hai người trong số chúng đã nói, rằng buổi lễ hiến tế đã kết thúc từ trước cho đến khi có ai đó bắt được một nạn nhân đang bỏ chạy bên ngoài khu vực tế đàn. Sau đó, sứ giả của bọn chúng liền quyết định hiến tế người đó cho Hắc Mặt Trời…” anh vệ quân thuật lại, “Hai tên dị giáo đó đứng khá xa so với tế đàn nên đã không thể quan sát rõ được mọi chuyện đã xảy ra ở trên bậc thềm. Bọn chúng chỉ nói rằng người nạn nhân đó mặc dù đã bị đâm thủng tim nhưng không hề chết. Mà thay vì vậy, người đó đã hét lên cái tên của Hắc Mặt Trời, rồi chỉ về tên sứ giả như là một vật tế… và sau đó, đúng thật, tên sứ giả đó đã bị hiến tế đi mất.”
“Một vật tế, đã gọi lên cái tên của một tà thần và trực tiếp hiến tế một tổng giám mục…” Vanna cảm thấy khó lòng nào có thể tin được vào câu chuyện này. Nó nghe như thể được bước ra từ một câu chuyện cổ tích vậy, cực kì cực kì xa vời. Mà tuy nhiên, lời kể này lại được thuật lại từ một vệ quân đến từ nhà thờ, một người đã được đào tạo một cách chính trực và có một lòng trung thành vững trãi. Và điều này phải khiến cô cũng nên xem xét lời kể đó một cách thật sự nghiêm túc, nhưng cũng không khỏi tồn đọng lại trong cô là một biểu cảm kì lạ. “Làm sao mà một chuyện phi thường như vậy lại có thể xảy ra chứ… Nếu nó thật sự khả thi, thì chẳng phải những nạn nhân bị hiến tế từ vô số những buổi hiến tế khác chỉ cần đơn giản là nói nhanh hơn những tên giám mục dị giáo rồi giết chết bọn chúng đó sao?”
“Kì lạ phải không ạ? Ngay cả những tên giám mục kém cỏi nhất cũng có đủ khả năng để hoàn toàn kiểm soát nghi lễ. Làm sao mà bọn chúng có thể bị dễ dàng đánh bại bởi một người bình thường và yếu đuối như vậy? Bên cạnh đó, chúng tôi cũng đã kiểm tra thi thể của tên tổng giám mục, và hắn ta cũng không hề cho thấy một dấu hiệu bị xâm nhập nào từ những nơi sâu thẳm hơn cả. Hắn ta đúng thật là một ‘Kẻ Được Rửa Tội.’ Vả lại, theo lời khai của những tên dị giáo có mặt tại hiện trường, hắn ta cũng đã sở hữu một lưỡi dao găm tế lễ mạnh mẽ tại thời điểm đó…”
Anh chàng vệ quân trẻ tuổi kết luận lời tường thuật của mình, rồi lắc đầu và hướng sự chú ý của mình sang một xác chết vô hồn khác nằm cạnh đó.
“Nhưng mà… tôi nghĩ ngài cần phải xem qua thứ này. Đây chính là ‘vật tế’, người được cho là đã giết chết tên tổng giám mục.”
Vanna dời theo ánh nhìn của anh vệ quân và hướng mắt về phía một xác chết nằm ở trước cô. Trong nháy mắt, đôi mắt ấy liền ánh lên một vẻ cảnh giác và sắc xẻo.
Đó là một xác chết của một người còn tương đối trẻ tuổi, gầy guộc đến mức hình dáng ấy của nó lại gợi nhớ đến một thanh thiếu niên hơn là một người trưởng thành. Nhưng đặc điểm gây sốc nhất của cái xác ấy, lại là một lỗ hổng trống rỗng ngự trị tại giữa ngực của nó.
“…Cậu ta đã bị hiến tế…”
“Đúng vậy ạ, đây đúng là một vật tế đã được sử dụng để hiến tế trong buổi lễ trước đó. Dựa vào những bằng chứng tại hiện trường và lời khai của những tên dị giáo, thì vật tế đó chắc hẳn đã bị moi mất tim trước khi được đưa lên bậc thềm này ,” anh vệ quân nói bằng một chất giọng nghiêm trọng. “Vậy nên… viễn cảnh thật sự đã diễn ra ở đây, là một xác chết biết đi, trong sự quan sát của tất cả những người xung quanh, đã thông thả bước lên bậc thềm và giết chết tên tổng giám mục.”
“… Là việc làm của một tên chiêu hồn sư sao?” Vanna suy nghĩ thành lời. “Không phải, sức mạnh của Hắc Mặt Trời sẽ đàn áp những tên chiêu hồn một cách dễ dàng. Những xác sống của bọn chúng sẽ không bao giờ dám bước lại gần vật tổ của Hắc Mặt Trời một cách ung dung đến như vậy… Liệu có phải là do một bậc thầy múa rối điều khiển cái xác này không?”
“Chúng ta đã kiểm tra độ sáng ở khu vực này chưa?” Cô đột nhiên quay mặt lại và nhìn thẳng vào anh vệ quân. “Ở đây có một khu vực với một bán kính trong tầm 500m nào hoàn toàn chìm vào trong bóng tối không?”
“Chúng tôi đã kiểm tra và không phát hiện được một không gian nào không được chiếu sáng ạ. Thậm chí những tên dị giáo này cũng hiểu rõ được sự nguy hiểm của những khu vực ấy. Bọn chúng đã cẩn thận để lại những ngọn đuốc và những ngọn đèn dầu trong các hang động nơi bọn chúng vứt đi những xác chết đã bị hiến tế. Một khía cạnh mà bọn chúng đã thật sự cho thấy một thái độ cảnh giác.”
Vanna chìm vào tĩnh lặng trong một khoảng khắc. Và rồi, bị nhấn chìm bởi một sự tò mò mạnh mẽ, cô cúi người xuống phía trước xác chết vô hồn này, một thanh niên đã hiến tế một nhân vật cấp cao của buổi lễ, khiến mọi thứ xung quanh hoàn toàn chìm vào trong một sự hỗn loạn dị thường. Quan sát thật gần và kĩ càng “vật tế” này, cô nhấc lên một đôi mí mắt cứng đờ của nó để tìm kiếm những tàn dư còn xót lại từ những ảnh hưởng của những tên dị giáo.
Và chỉ ngay sau đó, một cử động nhẹ từ cái xác đã lọt vào tầm mắt của cô. Như thể chính tại cái xác chết tuổi vị thành niên này, tại nơi mí mắt đã giựt nhẹ một cái, khéo léo mở nhẹ mắt của nó và lộ ra một hốc mắt trống rỗng chứa chấp một ngọn lửa xanh lục bảo đang nhảy múa bên trong. Một tia lửa nhỏ liền loé lên từ đầu ngón trỏ đang được vươn ra từ cô, rồi biến mất vào không khí.
Ngay lập tức, ánh mắt của Vanna liền đông cứng lại. Với một động tác nhanh gọn, cô dùng tay trái rút ra một lưỡi dao găm từ bên hông, và không một chút do dự, cô liền chặt đứt đi ngón trỏ từ bàn tay phải của mình. Xoay ngược lưỡi dao, cô sau đó cắm nó vào trán của cái xác vô hồn này. Một lưỡi dao găm thuộc sở hữu của một linh mục nhà thờ, được khắc lên vô số là những kí tự cỗ ngữ, từ từ bốc cháy thành một ngọn lửa dữ dội và thiêu rụi cái xác.
Một chuỗi hành động diễn ra chỉ trong chưa đầy một giây. Khi ngọn lửa đã nhấn chìm cái xác ấy, cô cũng nhanh chóng bật thẳng dậy và lùi lại phía sau. Ngay lập tức, cô với tay xuống túi thắt lưng và lấy ra một lọ chứa dầu thánh rồi dùng răng gỡ phăng nút đậy của nó ra. Sau đó cô liền đổ lớp dầu này xuống bàn tay phải của cô, một nơi đang bị thương rất nặng và tuôn trào ra những luồng máu đỏ thẩm. Khi tiếp xúc với lớp da thịt, lớp dầu thánh liền bốc lên một làn khói trắng dày đặc, cuộn tròn và xì xèo cuốn vào trong không khí.
Vẻ mặt của Vanna vẫn giữ đó một sự điềm tỉnh, mặc dù có là một cơn đau thấu tận xương thịt của mình. Từ khoé mắt của cô, cô cũng để ý thấy rằng anh chàng vệ quân khi nãy đứng gần cô, cũng đã nhanh chóng rút ra thanh kiếm từ bên hông của mình, gọn gàng chặt phăng đầu của “vật tế” bằng một đường cung hoàn hảo. Sau đó, anh cũng rút ra một hỗn hợp chiết xuất từ rong biển và bột bạc rồi nhanh chóng ném vào ngọn lửa đang nhảy múa đó.
Những tiếng nổ răng rắc vang lên, cùng với một ngọn lửa chạm đến tận trần cống, xác chết vô hồn đó cũng nhanh chóng mà tan biến thành tro bụi.
Nhưng cũng thật ấn tượng, rằng ngọn lửa phàm ăn này lại không hề lan ra những xác chết bên cạnh.
Những vệ quân xung quanh cũng nhanh chóng phản ứng lại với vụ việc. Một nửa trong số họ đã giương ra những lưỡi kiếm sắt thép được khắc lên vô số là những kí tự cỗ ngữ và tạo thành một vòng tròn bảo vệ quay quanh Vanna. Trong khi đó, nửa còn lại đều rút ra một khẩu súng ổ xoay cỡ lớn, nhanh chóng thiết lập một vành đai phòng thủ. Hai vị linh mục tại hiện trường cũng lộ ra những nóng súng từ bên dưới áo choàng của họ, những nòng súng được phù phép bởi những nén nhang và từ những lời cầu nguyện từ một cái tên của Nữ thần Bão Tố, Gomona. Họ chĩa vũ khí của mình vào những tên dị giáo đang ngày càng bất ổn bởi một sự hỗn loạn đột ngột diễn ra tại đây.
“Thẩm tra!” trên tay là một thanh kiếm, một vị vệ quân trẻ tuổi tiến lại gần Vanna và cất lên một giọng lo lắng. “Ngài không sao chứ? Chuyện gì vừa mới xảy ra…”
“Có một thứ sức mạnh vẫn còn tồn đọng bên trong “vật tế” đó, một sức mạnh đã vượt qua những sự bảo vệ thần thánh được ban tặng bởi nữ thần, thậm chí còn phá vỡ lớp màn bảo vệ tâm trí của tôi,” Vanna đáp lại, gạt đi nỗi lo lắng của anh vệ quân ấy. Đôi mắt của cô quan sát bàn tay phải của mình, tại nơi đang từ từ tái tạo lại một ngón trỏ đã bị cắt đứt từ phước lành của nữ thần. Mặc dù cơn đau đã được giảm bớt, nhưng trong tâm trí cô vẫn còn tồn đọng đấy một cảm giác bất an.
“Có chuyện gì đó rất sai ở đây. Đây không chỉ là từ Hắc Mặt Trời. Mà đây chắc hẳn còn một thế lực hùng mạnh khác đã có mặt tại buổi lễ hiến tế này… và thế lực đó vẫn chưa hoàn toàn rời đi,” vị thẩm tra viên nhanh chóng suy luận. “Chuyển tất cả lời khai và bằng chứng tới nhà thở để canh giữ nghiêm ngặt. Tất cả những cuộc kiểm tra và thẩm vấn tiếp theo sẽ được tiến hành trong khuôn viên nhà thờ. Hiện trường án mạng này phải được hoàn toàn thanh tẩy… Có người sống sót nào khác không?”
Một vệ quân nhanh chóng trả lời, “Có ạ, chúng tôi đã giải cứu được một nhóm người chuẩn bị bị hiến tế bị giam trong một hang động kế bên. Họ hiện đang được trú ẩn bên trong căn phòng chứa đồ bên cạnh.”
“Di dời họ tới nhà thờ nữa. Mặc dù họ là những nạn nhân, nhưng họ cũng cần phải được giám sát nghiêm ngặt trước khi được thả ra,” Vanna dứt khoát đưa ra chỉ thị. Sau đó, như vừa nhận ra điều gì đó, cô hỏi, “Và Quý cô Heidi, cô ấy không bị làm sao chứ?”
“Tôi ngay đây đây,” một giọng nữ điềm tĩnh cuối cùng cũng cất lên bên cạnh cô. Một “bác sĩ tâm lý” làm việc tại Toà thị chính, mặc trong mình bộ bộ váy đen, ung dung bước tới và gật đầu chào Vanna. “Không cần phải lo lắng đâu. Tôi không bị ảnh hưởng bởi vụ việc vừa xảy ra. Vậy thì, cậu có thể giải thích chuyện gì vừa mới xảy ra không?”
“…như những câu chuyện thường lệ đã cảnh báo cho chúng ta thôi, những tên dị giáo đã động tới một thứ còn kinh hoàng hơn so với những gì chúng mong đợi,” ánh mắt Vanna lướt nhanh qua cô “bác sĩ tâm lý”. “Tôi thật lòng khuyên cậu nên cực kỳ cẩn trọng khi kiểm tra và thôi miên những tên dị giáo đấy… Những thế lực ngoại phạm đã lộ ra hiện diện của họ rồi, và những dấu vết đó từ bọn chúng vẫn còn tồn đọng ngay tại đây.”