CHAP 33 – CÁ – BẠCH TUỘT
Bắt đầu ngày mới bằng một bữa sáng nhạt nhẽo và vô vị, một bữa ăn mà Duncan cảm thấy thật khó nuốt - một thử thách “ngon miệng” như khi đang gặm phải sáp bóng. Một nguồn dinh dưỡng thay vì mang lại cho anh những sảng khoái và hứng khởi, thì lại như làm tê liệt luôn tâm trí của anh, thậm trí còn tràn ngập nó bằng những luồng suy nghĩ tiêu cực, bực bội tựa như khi bị chọc điên từ những lời xàm ngôn từ chiếc tượng gỗ biết nói nào đó.
Mất hứng, anh chuyển sự chú ý của mình sang Ai - một chú chim bồ câu đang tản bộ trên một cái kệ gần đó. Những suy đoán trong đầu anh cứ thế mà ngày càng lố bịch hơn. Anh đã từ lâu có một giả thuyết, rằng chú chim bồ câu đặc biệt có thể giao tiếp bằng ngôn ngữ con người này, chính là một chuyển sinh từ linh hồn của một đồng bào Trái Đất. Thật ra, anh cũng cho rằng một phần linh hồn của anh, rằng một phần từ Châu Minh đã kết nối với chiếc la bàn linh hồn này trong chuyến “lặn” vào Linh Giới trước đó, kéo theo một sự tồn tại cho một sự sống độc nhất với cái tên Ai.
Nhưng, nếu như mọi thứ đều không như chúng ta nghĩ thì sao?
Nếu như, giống với những gì Đầu dê đã ẩn ý, rằng Ai chỉ đơn thuần là một thực thể đã ngẫu nhiên hiện hữu kế bên anh khi đang trốn thoát khỏi cỏi “sâu hơn” nào đó tại Linh Giới? Và rồi, những mảnh vụn ngôn từ mà Ai thỉnh thoảng thốt ra đó không hề đến từ những ký ức của Châu Minh, mà đến từ những vang vọng vụn vỡ trong một hành lanh lịch sử đã lưu giữ lại những chuyển động của vũ trụ này…
Một khả năng, một thực tại mà khiến Duncan phải rùng mình khi chỉ mới nghĩ đến, một suy diễn thật sự rất đáng sợ.
Gián đoạn vẻ suy tư bất an này của anh, Alice đứng dậy, cất một giọng cắt ngang những dòng suy nghĩ của Duncan, “Ngài có muốn để tôi rửa chén dĩa không ạ?”
Duncan dời ánh nhìn qua cô nàng búp bê, vẻ mặt toát lên một sự ngạc nhiên thấy rõ. Cô nàng ấy vụng về gãi đầu và xin phép anh, “Ừ thì, tôi nghĩ, là khi tôi cũng đã ở trên tàu rồi, tôi cũng nên đóng góp được việc nào hay việc đó ạ; nếu không thì, tôi cũng thấy ngại khi chỉ ăn bám và làm trở ngại cho ngài thôi ạ…”
“Cô có phải ăn cái gì đâu,” Duncan nhẹ nhàng bảo cô, “Mặc dù vậy, tôi vẫn rất cảm kích lòng tốt của cô – hãy đem mấy cái dĩa để lên bồn. Nói chuyện với nó trước; nếu nó không phải là một thực thể, cô có thể tiếp tục rửa hết bọn chúng.”
Dứt lời, Duncan đứng dậy trước khi Alice kịp đáp lại anh. Bước ra khỏi căn cabin thuyền trưởng, anh liếc nhìn qua vai và nói, “Ta sẽ đi kiểm tra khoang tàu. Nếu không có việc gì gấp, đừng làm phiền ta.”
Ai, một chú chim đang tò mò khám phá chiếc kệ, bỗng bay lên và đậu trên vai Duncan, theo anh tiến ra ngoài căn cabin của mình. Việc này khiến cho Alice và Đầu dê phải nhìn nhau, lặng im mà trao đổi.
“Tâm trạng của thuyền trưởng không được tốt ạ?” Alice rụt rè hỏi Đầu dê sau một khoảng lặng khá lâu.
Điềm tĩnh trả lời, Đầu dê cất tiếng, “Tính khí của thuyền trưởng cũng khó lường như thời tiết trên Vô Cận Hải vậy. Tốt nhất chúng ta nên chấp nhận và không nên đoán mò gì cả.”
Trước khi Đầu dê có thể nói tiếp, Alice vội vàng hỏi thêm, “Thuyền trưởng bảo tôi nên thương lượng với bồn rửa chén… tôi phải làm như thế nào cơ ạ?”
“Đơn giản thôi. Cô rửa mấy chiếc dĩa này. Rồi nếu cô bị hất nước vào người, thì cái bồn không công nhận cô. Nhân tiện, cô có biết rửa chén không vậy? Nếu không thì tôi có thể hướng dẫn cô một vài phương pháp…”
Không để cho Đầu dê kết thúc câu. Alice đã bắt đầu hành động. Nhanh chóng gom lấy tất cả chén dĩa trên bàn và lướt nhanh về phía khoang bếp, vui vẻ nói to, “Không cần phải làm phiền ngài ạ, tôi sẽ tự mày mò. Cảm ơn ngài Đầu dê, hẹn gặp ngài lần sau ạ!”
Tức thì, cô bỏ lại cho căn cabin thuyền trưởng một sự thanh bình tĩnh lặng, để lại một bóng hình lấp ló của một chiếc tượng gỗ đầu dê đang lặng yên ngồi trên bàn, bỏ mặc một ánh nhìn trống rỗng khi nó lướt nhìn những con đường mà mọi người đã đi.
Sau một khoảng lặng tưởng chừng như vô tận, một tiếng thở dài cất lên và vang vọng khắp căn phòng, “Ước gì mình có chân nhỉ…” Đầu dê lẩm bẩm, rồi bắt đầu chuyển sự tập trung vào tấm hải đồ nằm trước nó.
Ngoài kia, con tàu của bọn họ bị bao phủ bởi một màn sương dày đặc, tô đậm lên một cái tên ‘Tàng Vô (Vanished)’ khi nó lu mờ dần rồi khuất đi sau một lớp màn bí ẩn. Con tàu đó, tựa như đang có cho mình một ý chí riêng, đã được giao cho Đầu dê bởi chính vị thuyền trưởng của nó, một nhiệm vụ quan trọng khi liên tục phải duy trì chuyến hải trình của con tàu.
Dưới một sự điều hướng chuẩn xác, hiện hữu giữa đại dương bao la là một con tàu ma đồ sộ và hùng vĩ, nó tự điều chỉnh những cánh buồm của mình, tự động khéo léo hướng về những góc độ đón gió, để rồi có thể tiếp tục lướt đi trên mặt biển bao la, tiếp tục chuyến hải trình huyền thoại này của mình trên sự vô tận của Vô Cận Hải. Đâm thẳng về phía trước, con tàu cất lên một thanh âm khản đặc cùng với một nhịp điệu khó nghe, một khúc ca hải đường ma mị và cổ xưa được vang lên từ Đầu dê, lấp đầy và vang dội trong một không gian lạnh lẽo từ một căn cabin thuyền trưởng:
"Thăng phàm liễu, thăng phàm liễu, lí gia thủy thủ kế tục hướng tiền;"
"Phong lãng trung, huyên náo trung, ngã lí tử vong - chỉ khác nhất kiệp mộc bản; "
"Thu khứ giác phàm, trương khai chủ phàm, phóng khai tha thằng, cốt hãm thuyền hướng! Ngã ích kim lai đái hải trung gian!"
"Lí triêm uyên nhất điểm, lí sắc uyên nhất điểm, thủy thủ yếu việt quá nhĩ tử sở bàn cố hàng tuyến;"
"Lí sắc viễn nhất điểm, lí ngư viễn nhất điểm! Ngã yếu bình an kháo ngạn - nhất liêu tửu hà hỏa lô tiền miên…"
[note52496]
Trong lúc đó, Duncan quyết định rằng anh nên kiểm tra kho hàng hoá của con tàu khi đã bước ra bên ngoài căn cabin, bước đi từ những căn kho chứa cho tới cabin nhà bếp và cuối cùng là quay về khoang giữa của Vanished. Anh đã tìm khắp mọi nơi nhưng cũng chỉ có cho mình được những món đồ ăn “ngon miệng” như những miếng thịt khô và phô mai.
Nhưng cũng may mắn hơn những chiến hữu thuyền viên từ thời tàu buồm của Trái Đất, anh không cần phải chịu đựng mà bỏ vào mồm những miếng bánh quy kẹp giòi. Nhưng mà tiếc rằng có muốn cũng chẳng được khi con tàu này lại chẳng hề có một sinh vật sống nào khác.
Quyết định gác bỏ những suy nghĩ kỳ lạ vừa rồi một lát, Duncan bước lên và đứng tại rìa của boong tàu cùng với một sự tĩnh lặng của chú bồ câu Ai. Chăm chú nhìn mặt biển, anh ngẫm lại mọi thứ mình vừa mới trải qua:
“…Bằng cách này hay cách khác, mình nhất định phải tìm ra được một cách để bổ sung thêm nguồn lương thực cho Vanished… mình có thể sống được trên con tàu ma này, nhưng mình thật sự không hề muốn sống như một con ma…”
“Alice có lẽ cũng cần phải có quần áo để thay; nhưng trên con tàu cũng chả có bộ nào phụ hợp với cổ cả.”
“Mình cũng cần phải nhanh chóng thiết lập một mạng lưới kết nối với địa phận những thành quốc càng sớm càng tốt… Tàu Vanished đã trôi dạt vô định quá lâu rồi; vậy nên những gì trên đất liền có thể đã thay đổi đáng kể, vượt xa so với những gì Đầu dê đã dự đoán. Dựa vào những manh mối mà mình thu thập được từ mạch cống, ít nhất, Pland hiện lên trong mình là một thành phố đáng gờm với những công nghệ tiên tiến vượt trội. Sự xuất hiện của những khẩu súng lục ổ xoay trong tay của những tên dị giáo đó đồng thời cũng phán ánh lên một trình độ khoa học mà loài người của thế giới này đã đạt được…”
“Đối mặt với một xã hội văn minh đã vượt trội mình hàng thập kỷ, một con tàu ma cổ đại này có thể sẽ không giữ được sự vô song này của mình. Tàu Vanished có thể vẫn giữ trong mình một danh tiếng lẫy lừng, nhưng chỉ dự vào danh tiếng thôi thì đồng thời có lẽ cũng sẽ dẫn đến những kết cục bi thảm khác nhau…”
Suy nghĩ, anh liếc nhìn Ai, một chú chim bồ câu đang đậu trên vai của mình.
Có lẽ… lát nữa sau khi anh cần một chút thời gian để bình phục, có thể sẽ lại là một lần thử di chuyển xuyên qua “cõi Linh Giới” khác.
“Cuu?” Ai nghiêng đầu, cuối cùng cũng hành động như một chú chim bồ câu bình thường.
Duncan không khỏi mà khúc khích trước những trò hề từ bé ấy. Và ngay lúc ấy, ánh mắt anh đột nhiên bắt gặp được một động đậy thoáng qua trên mặt biển gần đó.
Sau một hồi bối rối, anh chợt nhận ra một điều gì đó và không thể tin được mà vỗ vào trán mình.
“Trời ạ! Sao mình không nhận ra sớm hơn nhỉ… đây là biển mà đúng không? Không phải ở biển là sẽ có cá hay sao cơ chứ?!”
Một sự khai sáng đột ngột cho Duncan một giải pháp khiến cho anh vui tươi hẳn lên. Anh biết rằng việc thiết lập một mạng lưới kết nối với đất liền để ổn định nguồn cung lương thực cho Vanished là không thể chỉ với một đêm. Tuy nhiên rằng, chẳng phải đại dương vô tận này của Vô Cận Hải cũng có thể giúp anh một tay hay sao?
Đại dương thì có vô vàn các loài cá mà – và anh thì chán ngấy với đống thịt khô và phô mai trên con tàu ma này rồi!
Một sự hứng khởi bổng bừng lên trong Duncan. Anh nhớ rằng trong kho bên dưới có chứa những loại cần câu hạng nặng có thể được dùng để câu những con cá lớn. Và những nơi mạn tàu cũng có thể tìm thấy được những giá đỡ của những loại cần câu ấy. Còn về môi câu thì… có dùng những miếng thịt khô và phô mai được không nhỉ?
Và thế đấy, một con búp bê bị nguyền rủa đang bận rộn rửa những chiếc dĩa trong phòng chứa nước, trong khi một chiếc đầu dê biết nói thì đang tập trung điều hướng con tàu, và vị thuyền trưởng lừng danh của con tàu Vanished thì lại vội vàng di chuyển giữa những khoang tàu và các căn cabin.
Duncan nhanh chóng tìm được những thứ mình cần. Anh lấy ra 3 cây cần câu cùng với một vài miếng “mồi” nhử và tiến lên boong, hơi vụng về khi anh cố định lại những chiếc cần này tại rìa của mạn tàu. Sau khi đã mắc lưỡi câu và quăng dây, anh lấy một chiếc thùng gỗ cạnh đó, dùng nó để làm chổ ngồi trong khi chờ đợi.
Thật ra, Duncan cũng không có nhiều kinh nghiệm với việc câu cá ở đại dương – những lần câu cá từ trước tới giờ thường chỉ lanh quanh ở những ao hồ, sông suối nhỏ ở địa phương nơi anh sống. Nên anh cũng không chắc rằng liệu ý tưởng bất chợt này của mình lại có thể đem lại cho anh bất kỳ con cá nào hay không. Nhưng mà, thà là làm như này còn hơn là ngồi không mà chịu đói. Vả lại, đây cũng có thể sẽ là một trải nghiệm mới lạ, khiến tinh thần anh thoải mái hơn trước khi bước vào Linh Giới, đồng thời nó cũng có thể được thêm vào mục cần phải tiến bộ trong danh sách những việc phải làm của anh.
Ngồi ngay ngắn tại giữa những chiếc cần câu, Duncan chờ đợi với một tâm hồn tĩnh lặng dưới một nền trời thoáng đảng, vắng bóng đi những dấu hiệu của bất kỳ một cơn bão nào. Nhưng, bất động với từng phút trôi qua, đôi mắt hờ hững của anh cũng dần khép lại, để lại tâm trí một trạng thái nửa tỉnh nửa mơ.
Trong đấy, anh mơ về một anh khác, một người đang bước đi trên một mặt biển tĩnh lặng bằng đôi chân trần. Bên dưới anh là những dòng nước trong xanh, phản chiếu những ánh nắng ấm áp, mời gọi từ mặt trời - một mặt trời quen thuộc và “bình thường” từ trí nhớ của anh – rực rỡ nhưng không chói chang.
“Splash”, anh nghe thấy một tiếng động lớn phát lên từ mặt nước, và khi ngoảnh mặt lại nhìn, anh thấy một đàn con cá đang nhảy vút lên từ mặt biển.
Một đàn cá vàng, với kích thước mỗi con đều không vượt quá bàn tay của anh, đang trôi nổi lên không trung, thổi ra những bọt bong bóng và vây vẩy những cái đuôi của mình như thể đang bơi bên dưới mặt nước, uể oải mà lượn vòng quanh Duncan.
Những chú cá đang bay này đang dần tiến lại gần anh hơn. Duncan tò mò quan sát bọn chúng, quan sát những con ngươi tròn xoe, lồi lõm; những lớp vảy mỏng manh; cùng với những chiếc miệng liên tục há ra và đóng lại; và cuối cùng là những đường hoa văn gợn sóng trải dài ra phía đuôi của bọn chúng.
Từng giây trôi qua, Duncan thấy rằng những chú cá này cực kì đẹp mắt, và hơn hết… bọn chúng nhìn cũng cực kì ngon miệng.
Khiến anh hoàn toàn, cực kì khoái trá.