Tàn Dư Nơi Biển Sâu

trời đêm không sao

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

CHAP 26 – TRỜI ĐÊM KHÔNG SAO.

Thẳng thắn nhé, khi chú chim bồ câu trên vai Duncan bỗng đột ngột phá vỡ sự tĩnh lặng, thì nó gần như cũng đã phá vỡ luôn sự điềm tĩnh cứng như sắt thép của anh. Cho dù có được biết tới là một người có tâm thế vững như cột buồm của con tàu, thì anh cũng đã hoàn toàn sửng sốt.

Và ngay tại thời điểm đó, anh cũng đã ước rằng mình có thể sở hữu một con vật điển hình hơn với hình ảnh của một vị thuyền trưởng cướp biển, chẳng hạn như một con vẹt có thể nũng nịu trên vai anh, hoặc là một chú khỉ tinh nghịch có khả năng mua vui cho mình. Nhưng tuy nhiên, hiện tại thì giờ anh lại mắc kẹt với chú chim bồ câu biết nói này đây.

Nhưng anh cũng có không có thời gian để mà nuối tiếc nữa. Bởi anh đã mở toang cánh cửa dẫn tới căn phòng điều hướng của con tàu rồi.

Bên trong 4 bức tường gỗ của căn phòng điều hướng, tại nơi chứa đựng một chiếc bàn điều hướng rộng lớn, một bệ đứng của một chiếc đầu dê gỗ nhiều chuyện, thứ vẫn đang mải mê đắm chìm trong câu chuyện về món súp cá hầm lần thứ 12 của mình. Tiếng cánh cửa phòng ngủ của thuyền trưởng mở ra đột ngột cất lên, thay thế những lời lảm nhảm dài dòng của đầu dê thành những tiếng rên cót két. Sau đó, liền quay lại phía Duncan là một khuôn mặt của một con dê được tạc nên từ một loại gỗ sẫm màu, cất một giọng hớn hở và vui tươi, “A, Thuyền trưởng! Ngài cuối cùng cũng đã xuất hiện – Tôi cũng phải có lời khen ấy thưa ngài, quý cô Alice quả là một người giao tiếp tuyệt vời. Đã lâu lắm rồi tôi mới được tận hưởng một cuộc trò chuyện hấp dẫn như này…”

Duncan quyết định ngang nhiên phớt lờ những lời luyên thuyên ầm ĩ từ đầu dê. Thay vào đó, anh hướng mắt về nhân vật chủ đề của câu chuyện bất tận này tại nơi đối diện của chiếc bàn điều hướng. Một con búp bê không đầu đang đờ đẫn ngồi trên ghế, với một thứ tròn tròn được giữ chặt trong đôi bàn tay – một đôi bàn tay đang ôm lấy chính cái đầu của mình, cố gắng che đi 2 lỗ tai với một hi vọng có thể ngắt đi những âm thanh hỗn tạp từ ai đó.

Nhưng mặc dù có cô có che đi lỗ tai của mình, thì đôi mắt của Alice vẫn loé lên một ánh nhìn trống rỗng và vô hồn, như thể cô đã liên tục chịu đựng trong suốt 12 tiếng đồng hồ trong một buổi học giải tích. Và vẻ mặt trống rỗng ấy của cô thậm chí còn không hề giao động kể cả khi Duncan tiến lại gần.

“Cổ bức đầu mình ra luôn rồi,” Đầu dê tình nguyện giải thích trước khi Duncan có thể cất một lời, “mặc dù tôi chẳng biết cô ấy làm như thế để làm cái quái gì nữa…”

Chẳng lẽ những lời luyên thuyên không ngớt đó của đầu dê, đã quá đáng đến mức phải ép một cô nàng búp bê bị nguyền rủa tuyệt vọng mà tháo rời luôn cái đầu của mình ra chỉ để che chắn cô khỏi đống âm thanh hỗn tạp đó ư?!

Trong khi Duncan đứng đó và choáng váng, thì cái đầu dê nhiều chuyện đó cuối cùng cũng phát hiện ra một vị khách lạ mặt mà Duncan mang theo. Cái đầu bằng gỗ của nó nhẹ nhàng đung đưa, và bằng một đôi mắt đen diện thạch của mình, nó chằm chằm nhìn thẳng vào chú chim bồ câu đang đậu trên vai Duncan, “Hửm? Thuyền trưởng, thứ gì đang đậu trên vai của ngài vậy…”

“Là Ai. Từ giờ trở đi, hãy xem nó như là thú cưng của ta,” Duncan trả lời ngắn gọn, sử dụng ít từ ngữ nhất có thể để tránh đi những lổ hổng lập luận tiềm tàng, trong khi đồng thời suy nghĩ về phản ứng của đầu dê trước lời thông báo đó của anh.

“Thú cưng của ngài ạ?” Đầu dê thật sự rất sửng sốt, sau đó liền lắp đầy lại thông báo đó bằng những giả định của riêng mình, “A, tàu Vanished đã báo cáo rằng ngài đã tạm thời rời con tàu… Ngài đã mạo hiểm bước vào cõi Linh Giới sao ạ? Và đây là vật lưu niệm sau chuyến đi của ngài sao ạ?”

Bước vào cõi linh giới sao?

Một câu từ đột ngột phát ra từ đầu dê, khiến Duncan nhớ lại về một chiếc la bàn bằng đồng đã từng được cất giấu bên trong căn phòng thuyền trưởng, nhớ lại về những nét chữ nguệch ngoạc bí ẩn do Thuyền Trưởng Duncan hàng thật đã để lại, và nhớ lại về một trải nghiệm thần kì của một sự xuất hồn và chiếu tới một nơi xa lạ. Anh cảm thấy những suy đoán từ trí nhớ của mình có đôi phần chính xác, vậy nên anh gật đầu mà đồng ý, “Chỉ là lạc hướng một chút thôi.”

Ngay lập tức khi Duncan vừa dứt lời, đầu dê liền nhảy vào mà ca ngợi, tâng bốc vị thuyền trưởng theo thói quen của nó, “A! Với một tầm vóc xuất chúng của ngài Thuyền Trưởng Duncan đây, thì cho dù có là những chuyến du hành nơi Linh Giới tầm thường ngài vẫn có thể dễ dàng đoạt lấy cho mình một kho báu quý giá. Đây là một con chim bồ câu sao ạ? Cho rằng nó đã thật sự trở thành thú cưng của ngài, thì nó chắc hẳn cũng sở hữu cho mình những phẩm chất đặc biệt, đúng không ạ? Và ngài còn treo chiếc la bàn của ngài lên cổ nó nữa chứ. Liệu đây có thể được hiểu là… à, dĩ nhiên những quyết định của ngài đều không cần phải nghi ngờ gì cả, nhưng liệu có một thứ gì đặc biệt phi thường về chú bồ câu này sao ạ? Liệu có lẽ nó…”

Duncan nhận ra được những ẩn ý được ẩn sâu trong những lời tâng bốc của đầu dê. Anh thẩy rõ ràng rằng, đầu dê chắc hẳn cũng nhận ra chiếc la bàn hiện đang quấn quanh cổ của Ai, một chiếc la bàn có một ý nghĩa đặc biệt quan trọng đối với vị Thuyền trưởng Duncan hàng thật – một thứ quá quan trọng để có thể ung dung mà ban cho chú “thú cưng” mới “lụm về được” này.

Và kể cả khi nó rành rành là một mâu thuẫn, Duncan cũng không thể làm gì được bởi chú chim bồ câu và chiếc la bàn hiện đã hoàn toàn “hợp nhất” lại với nhau, một liên kết không thể tách rời. Thậm chí còn bối rối hơn nữa, bởi khi dựa vào những phản hồi từ ngọn lửa xanh, thì lại nói lên rằng chú chim bồ câu này lại thật sự chính là hiện hữu vật lý của chiếc la bàn đó!

Duncan nhanh chóng cân nhắc những khám phá này trong tâm trí trong khi vẫn đang giữ cho mình một vẻ mặt bình thản. Trong khoảng khắc nhất thời mất tập trung của anh, thì Ai, chú chim đang đậu trên vai của Duncan, đột nhiên cất to lên một tiếng “cuu” rồi vung cánh mà bay về phía bức tượng gỗ.

Đôi mắt đen diện thạch của đầu dê liền ngay lập tức chỉa về hướng chú chim, một chú chim với một dáng vẻ lịch lãm, nghiêng đầu và mổ lên mặt của đầu dê, “Bạn có muốn mua thêm đồng Q không?”

Duncan chỉ có thể lặng im.

“Một thực thể dị thường sở hữu một linh hồn có trí thông minh?!” Đầu dê sửng sốt trong giây lát rồi sau đó liền nhanh chóng mà trấn tĩnh lại, cẩt lên một giọng ngạc nhiên, “Con chim bồ câu này biết nói?!”

Duncan nhẹ nhàng đáp lại, “Ngươi cũng biết nói, chẳng phải sao?”

Ai, chú chim bồ câu, thơ thẩn bước đi trên mặt bàn trong khi lẩm bẩm lặp đi lặp lại một câu, “Chẳng phải sao, chẳng phải sao, chẳng phải sao…”

Quan sát mọi chuyện, Duncan nhanh chóng khẽ xoa bàn tay, bất ngờ thổi phừng lên một ngọn lửa xanh, và chú chim bồ câu liền biến mất vào không khí rồi biến trở lại trên vai anh trong nháy mắt.

“Đúng vậy, một dị thường có trí tuệ, dưới trướng của ta,” Duncan gật đầu, “Ngươi có ý kiến gì sao?”

Đầu dê hối hả trả lời, “À… không hề ạ, chắc chắn là không ạ, mọi thứ đều ổn cả mà – mọi thứ đều nằm dưới sự kiểm soát của ngài Thuyền Trưởng Duncan vĩ đại ạ…”

Duncan mặc kệ những tiếng lảm nhảm không ngừng của đầu dê và xoay đầu chuyển sự tập trung của mình sang Alice, người vẫn đang ôm lấy cái đầu của mình trong một trạng thái đờ đẫn – có lẽ tinh thần anh đã được củng cố hơn trước đó từ những lần tương tác giữa anh và Alice, hoặc có lẽ là anh cũng đã quen với trạng thái kì quặc này của cô rồi. Bởi anh thấy dáng vẻ hiện tại này của cô, với hai tay đang ôm lấy đầu của mình, đều không hề đặc biệt kì dị hay gì cả… mà lại thay vào đó lại có đôi phần đáng yêu.

Anh nhẹ nhàng vỗ vai cô nàng búp bê không đầu này, vỗ về, “Dậy đi, đến giờ tỉnh giấc rồi.”

Sau cái chạm của anh, cơ thể của Alice khẽ động đậy, tựa như một người vừa tỉnh lại sau một cơn ác mộng. Sau đó là một tiếng thì thầm bắt đầu cất lên từ cái đầu không cơ thể từ cánh tay cô nàng, “Thu… Th… Thuyề…”

Duncan nhắc cô, “Đầu tiên phải gắn lại cái đầu trước đã.”

Chỉ thế mới dường như giúp cô nhận ra, và sau đó liền nhanh chóng cuống cuồng tìm cách gắn đầu lại cổ của mình. Với một tiếng click từ những khớp nối, giọng của cô lại lần nữa nhẹ nhàng trôi chảy, “À, Thuyền trưởng, ngài quay trở về rồi ạ? Dường như đã có chuyện gì đó xảy ra sao ạ… Ngài Đầu dê đã nói xong chưa ạ?”

Chiếc đầu dê gỗ trên bàn liền nhanh chóng đáp lại, “Chưa, chúng ta chỉ mới thảo luận về những truyền thuyết về súp cá hầm thôi. Chúng ta có thể nói tiếp vào lần sau…”

Duncan ngắt lời nó, “Im lặng.”

“Rõ ạ.”

Alice run rẩy trước giọng của đầu dê, thể hiện một vẻ mặt hoàn toàn kinh hãi trước những câu từ phát ra từ nó. Kể cả khi nó bị mệnh lệnh của thuyền trưởng giữ im lặng, cô cũng không khỏi mà liếc một ánh nhìn cẩn trọng, cảnh giác về hướng của chiếc bàn điều hướng.

Duncan đoán rằng sau này, sau một khoảng thời gian dài sau này, quý cô búp bê chắc hẳn sẽ cố gắng tránh né nơi cabin thuyền trưởng này đây.

Suy nghĩ lại, anh tò mò mà hỏi cô, “Cô đến gặp ta có chuyện gì?”

“Tôi…” Alice bối rối, tưởng chừng như những lời xàm xí từ đầu dê đã xoá mất kí ức về một lý do tại sao cô lại bước vào căn cabin thuyền trưởng. Nhưng một hồi sau, kí ức đó liền quay trở lại với cô, “À, vâng, tôi muốn hỏi ngài rằng liệu trên con tàu có chổ nào để tắm rửa không ạ? Chiếc hòm gỗ của tôi bị ướt nhẹp bởi nước biển, và giờ mấy khớp nối của tôi thì có hơi… rin rít.”

Kết thúc tràng câu hỏi của mình, một vẻ mặt có hơi ngại ngùng hiện lên từ cô nàng. Mà tuy nhiên, người nên cảm thấy ngại ở đây phải là Duncan mới đúng. Bởi sau cùng, thì anh là người phải chịu trách nhiệm khi quăng cô xuống biển mà.

Thậm chí là vài lần luôn chứ không phải một nữa.

Cảm thấy có chút xấu hổ, nhưng Duncan vẫn duy trì một vẻ mặt nghiêm nghị và trả lời với một giọng điệu trung lập, “Chỉ có thế thôi?”

Alice thẳng lưng và lắp bắp. “Chỉ…chỉ thế thôi ạ.”

“Với những con tàu phải di chuyển vạn dặm khác, thì nước sạch chính là thứ rất có giá trị, nên việc tắm rửa sẽ rất là xa xỉ và cần được hạn chế tối đa,” Duncan nghiêm túc nói, rồi nở nhẹ một nụ cười, “Tuy nhiên, cô may mắn đấy, bởi Vanished không chỉ là một con tàu bình thường. Nguồn nước sạch thì Vanished không thiếu. Theo ta, có một khu vực dành để tắm nằm ở những cabin tại khoang giữa. Nhưng để đến đó, chúng ta cần phải đi qua khoang trên trước.”

Dứt lời, Alice liền đứng dậy – cô từ lâu đã cực kì muốn rời khỏi nơi cư ngụ của chiếc đầu dê này càng sớm càng tốt.

Trước khi rời đi, Duncan liếc nhìn lại đầu dê và ra lệnh, “Tiếp tục điều hướng con tàu.”

Đứng dậy và bung mở cánh cửa cabin thuyền trưởng, Duncan dẫn Alice bước đi trên boong gỗ của con tàu.

Màn đêm đã buông xuống ngoài cabin, phủ lên mặt biển bao la nơi Vô Cận Hải là một bầu trời đêm nguyên sơ.

Đây là lần đầu tiên mà Duncan đứng dưới một trời đêm trong veo tại thế giới này sau những ngày dài bao phủ chỉ toàn trời mây.

Anh đột ngột dừng bước, ngước ánh nhìn lên bầu trời và lặng lẽ ngắm nhìn một quang cảnh trời đêm.

Một bầu trời sâu thẳm, đen tối, một màn đêm đen tuyền, vô tận trải rộng khắp không gian, vắng đi những vì sao lấp lánh, một dải thiên hà chứa đựng những thiên thể rực rỡ trong hư vô.

Điều duy nhất có thể nhìn thấy trong màn đêm ấy, là một “khe nứt” đen xám, mờ nhạt, một thứ dường như đã xé toạc bầu trời đêm. Một khe nứt trải dài đến tận đường chân trời với vô số là những nhánh nứt nhỏ chi chít chỉa ra từ mọi hướng, tựa như một vết thương bị cứa toạc tận da thịt bên trong. Những đường vân xám nhạt nhẹ nhàng toả ra từ vết nứt, tựa như những đường máu mềm mại, lan toả ra trong một biển nước đen tuyền.

Một “vết sẹo mờ nhạt” được vẽ ngang qua trời đêm, phát quang trên mặt biển Vô Cận Hải với một độ sáng thậm chí còn gấp đôi một mặt trăng được lưu giữ trong thư viện ký ức của Duncan.

Truyện Chữ Hay