CHAP 25 – KHÔNG THỂ GIAO TIẾP
Chú chim bồ câu nghiêng đầu, có lẽ vì phát hiện ra những nét bối rối trên khuôn mặt của Duncan. Sau đó liền ngay lập tức nhấn mạnh lại từ mà vừa nãy mới cất lên, nhắc lại một, “Ai!”
Chấp vá lại những mảnh ghép trước đó, Duncan đột ngột nhận ra. “Ồ, tên của mày là Ai, đúng không?” anh hỏi với một giọng ngạc nhiên.
Chú bồ câu gật đầu đồng ý, thể hiện một vẻ tự cao lan toả trong dáng vẻ bé nhỏ của nó. Nó phô trương mà bước xung quanh mặt bàn, thỉnh thoảng kêu khẽ một tiếng “cuu” với một bộ ngực được ưỡn cao.
Duncan đưa tay xoa thái dương của mình, thấy rằng việc giao tiếp với chú chim kì quặc này còn hoang mang hơn cả những lần tương tác dị quặc nhất của anh và cái đầu dê biết nói ngoài kia. Bởi điều này chủ yếu bắt nguồn từ cái kiểu giao tiếp khó đoán của chú bồ câu này. “Mày có biết làm sao mà mày được sinh ra không? Hay là… làm sao mà mày đến được đây?”
Duncan tra hỏi, cố gắng hiểu sâu hơn về sự tồn tại của chú chim này.
Chú bồ câu bỗng khựng lại, đôi mắt nhỏ bé của nó ánh lên một ánh nhìn xa xăm và trống rỗng như thể chìm sâu vào trầm tư. Và rồi, với một thái độ kì lạ, nó đáp lại anh, “Ây da, không tìm thấy trang. Thử tải lại xem?”
Duncan cạn lời trước những lời nói vô nghĩa của nó.
Dần dần, anh nhận ra đó sẽ là một thử thách khó nhằn nếu như muốn hiểu rõ được những suy nghĩ của nó. Bởi các từ ngữ ngẫu nhiên mà nó thốt ra không hề có mối tương quan rõ ràng nào với cuộc trò chuyện đang diễn ra này cả.
Nhưng mà tuy nhiên cũng rõ rành rành rằng, chú chim bồ câu với một cái tên tự nó đặt cho mình là Ai, cũng đã thật lòng mà đáp lại những câu hỏi của anh.
Tuy nhiên cách thức giao tiếp độc nhất của nó lại tạo ra một thách thức đáng kể cho những người xung quanh.
Kể cả khi Duncan có cố gắng giao tiếp sao cho hợp lí với Ai, thì những màn đối đáp giữa bọn họ lại trở nên rất rời rạc, tựa như hai đường thẳng song song không bao giờ có thể cắt nhau vậy. Và nếu như những câu trả lời của chú chim thật sự có liên quan về cuộc trò chuyện, thì Duncan cũng chẳng hề có thể nhận ra. Vậy mà, dường như Ai cũng thành thật mà trả lời các câu hỏi của anh, thậm trí đôi lúc còn trực tiếp trả lời những câu thẩm vấn của Duncan.
Toàn bộ những tương tác giữa họ đều không rõ ràng, dẫn đến việc để lại cho Duncan lại càng nhiều thêm những câu hỏi hơn là những câu trả lời. Và tất cả những gì anh có thể làm, là chỉ có thể lẩm bẩm với chính bản thân mình mà thôi, “Thật là một trường hợp kì lạ…”
Anh bắt đầu nhận ra, rằng việc bắt đầu của một cuộc giao tiếp thật sự có ý nghĩa giữa anh và chú chim kỳ quặc này, chắc hẳn sẽ là một nổ lực tốn rất nhiều thời gian, có lẽ thậm trí còn khó khăn hơn với việc phải thích nghi với những lời ba xàm không ngớt từ đầu dê.
Trong lúc ấy, Ai thì lại đang đứng yên trên mặt bàn, ngây thơ chơm chớp đôi mắt và thỉnh thoảng lẩm bẩm thứ gì đó về việc thèm V-Point. [note52284]
Duncan quyết định mặc kệ những thì thầm vô nghĩa ấy, mà tập trung hơn về một ngọn lửa xanh đang phấp phới trên đầu ngón tay. Bất chấp sự kết hợp kì lạ giữa chiếc la bàn và Ai, anh thấy rằng mình vẫn có thể điều khiển được thứ “vật thể dị thường” này.
Bởi khi ngọn lửa xanh này bừng lên, bốc cháy một ngọn lửa tương đồng với giữa nơi những sợi lông vũ của Ai. Một tiếng “click” nhẹ nhàng vang lên, chiếc la bàn lủng lẳng nơi bờ ngực của Ai bung mở ra. Bên dưới lớp kính trong suốt của nó, một kim chỉ hướng ma mị dần ổn định lại dưới ý chí của Duncan, trong khi trên mặt số, một bề mặt được vẽ lên vô số là những biểu tượng bí hiểm, từ từ mà được làm đầy bởi ngọn lửa xanh.
Trong suốt quá trình này, thái độ của Ai vẫn giữ mãi một sự thờ ơ, đắm mình trong những ánh lửa rực rỡ và ma mị, như thể đang chờ đợi những mệnh lệnh tiếp theo đến từ Duncan.
Trước khi chiếc la bàn được hoàn toàn kích hoạt, Duncan dập tắt ngọn lửa.
Anh sau đó tĩnh lặng mà điểm lại những điều mà anh có được trong khi thử nghiệm chiếc la bàn này:
“Một chiếc la bàn thiết thực… mặc dù có cho mình một ‘giao diện’ kì lạ. Còn mục đích của chú chim bồ câu thì vẫn còn mơ hồ… có thể nó là một dạng trợ lý phục vụ cho chiếc la bàn…”
“Bản chất cố hữu của chiếc la bàn vẫn còn tiếp tục bị ẩn giấu sâu trong những bí ẩn. Và sẽ rất là bất cẩn nếu như thử thêm một lần ‘chiếu’ nữa mà không có thêm sự chuẩn bị hoặc hiểu biết nào… Trong những thí nghiệm sau này, mình nhất định phải chú ý đến bất cứ những thay đổi nào hiện hữu ở cả chiếc la bàn và chú chim bồ câu.”
“Tồn tại một ràng buộc, một kết nối vô hình giữa mình và chú chim bồ câu. Và mối liên kết này lại càng rõ ràng hơn bất cứ khi nào ngọn lửa ma mị đó được thắp lên, mang lại cho mình một mức độ kiểm soát trên biểu hiện của chú chim bồ câu… nhưng lại không thể làm gì thêm ngoài việc đó…”
“Còn chú chim bồ câu, Ai, thực tế cho thấy nó có một ý chí tự chủ riêng của nó và thường sẽ hành động theo bản năng của mình. Sẽ chẳng có thể chắc chắn được mọi mệnh lệnh sẽ được tuân thủ, khiến nó trở nên tách biệt với những ‘vật thể’ khác trên con tàu Vanished.”
“Khả năng giao tiếp bằng lời của nó, cùng với một số khả năng nhận thức và khả năng có những quyết định tự chủ… tất cả những đặc điểm này đều khiến chú chim bồ câu đặc biệt tương đồng với Đầu dê…” Duncan ngẫm lại về những quan sát vừa rồi, cho phép bản thân tâm trí của anh có thể sàng lọc ra những thông tin.
Và rồi sau đó, sự quan tâm của anh cuối cùng cũng đã chú ý tới lưỡi dao diện thạch đang nằm trên bàn.
Một con dao găm khá đặc biệt, với một cán tay cầm khô và xoắn cùng với một lưỡi dao đen tuyền, bóng loáng, phản chiếu lại những tia sáng nhỏ bé.
Thứ di vật này đã từng được nằm bên trong lớp áo của tên tổng giám mục. Một tên đã đeo lên mặt một chiếc mặt nạ tựa như một mặt trời rực rỡ những tia nắng vàng, và đồng thời cũng là một chủ trì của một buổi lễ hiến tế hạ tiện bên dưới lòng đất. Dựa vào những gì mà nó từng được sử dụng trước đây, lưỡi dao găm này có thể được xem như là một “dụng cụ tế lễ”.
Duncan đã chiếu tiềm thức của mình vào bên dưới lòng đất tại một nơi được tình nghi là “Pland”. Một chuyến đi mạo hiểm, nhưng cũng chỉ là môt chuyến đi từ trong tiềm thức. Và khi ấy, anh đã tưởng rằng quá trình đó hoàn toàn chỉ thuộc về yếu tố tâm linh thôi, nhưng nào ngờ giờ đây, lưỡi dao găm tế lễ này lại tồn tại dưới một dạng vật chất trước mặt anh.
Nghĩ ngợi một hồi, Duncan đưa tay ra và cầm lấy lưỡi dao.
Một cảm giác lạnh lẽo, cứng rắn của một vật thể truyền từ tay anh, khẳng định sự hiện hữu của lưỡi dao trong một chiều không gian vật lý.
Anh sau đó thả ra một phần nhỏ của ngọn lửa xanh ma mị, cho phép nó nuốt trọn lấy lưỡi dao đen tuyền này. Một phản hồi trống rỗng tựa hư vô, xác nhận một sức mạnh siêu nhiên từng cư ngụ trong lưỡi dao giờ đã hoàn toàn cạn kiệt.
Đúng như những suy luận mà anh đoán tại bậc thềm hiến tế đó, thứ vật thể này không thực sự là một “vật thể dị thường”. Mà nó tựa như một vật chứa tạm thời, một vật thể được nhân tạo mà được truyền vào một thứ sức mạnh siêu nhiên.
Trong khi anh vẫn chưa rõ về cách xếp loại trong hệ thống những “vật thể dị thường” trong thế giới này, anh cũng có thể đoán rằng lưỡi dao này đây chắc hẳn chả có gì đặc biệt cả. Và nó dường như cũng chỉ là một thứ được sản xuất hàng loạt mà thôi.
“Đây là thứ mà mày đã đem về ấy hả?” Anh hỏi Ai, một chú chim bồ câu vẫn bình tĩnh mà đậu trên bàn trong khi đang ra hiệu về lưỡi dao diện thạch. “Mày lụm cái này về chỉ đặc biệt dành cho ta thôi sao?”
Ai nhìn anh, xuyên thấu bằng một đôi mắt xanh lục bảo nhưng lại không hề cất lên nửa lời mà hoàn toàn bất động.
“…” Một sự tĩnh lặng bao trùm lấy Duncan.
Khi anh hỏi lại lần nữa, Ai vẫn tiếp tục bất động, tưởng chừng đã hoá thành một bức tượng vô hồn.
Sự đột ngột này khiến Duncan bối rối. Chỉ khi anh vừa định sử dụng ngọn lửa để kích động Ai, hi vọng có thể lên lại dây cót cho nó thêm lần nữa, thì chú chim đột ngột bừng tỉnh lại. Nó hào hứng nhảy tại chổ trong khi mỏ thì quang quát kêu to, “Cầm lấy chiếc rìu chiến chạy bằng năng lượng mặt trời đi, Cầm lấy chiếc rìu chiến chạy bằng năng lượng mặt trời đi, cầm lấy chiếc…”
“Được rồi, được rồi, ta hiểu rồi. Không cần phải lặp lại tất cả những câu hỏi trước của ta đâu,” Duncan nhanh chóng cắt ngang, thử cố gắng kiềm chế chú chim bồ câu quá nhiệt tình này và suy nghĩ. “Vậy thì, mày có thể nói cho ta biết làm cách nào mà mày đem con dao này tới đây được không? Mày có thể mang theo những ‘đồ vật vật lý’ đúng không?”
Sau một hồi tưởng chừng như đang suy nghĩ, chú chim bồ câu chuyển sự tập trung của mình qua ngón tay của Duncan, nhẹ nhàng mổ và đáp, “Áp dụng miễn phí vận chuyển cho mọi mặt hàng, tất cả đều được vận chuyển miễn phí.”
Duncan thở dài, chấp nhận câu trả lời rắc rối này mặc dù không thể hoàn toàn hiểu rõ.
Ngồi dậy, anh lướt nhìn căn phòng điều hướng.
Ngoài đó, Đầu dê và Alice vẫn đang mải mê mà đắm chìm trong một cuộc trò chuyện khá tương đồng nhau.
Quý cô búp bê thì đã im lặng từ lâu, trong khi Đầu dê thì vẫn tích cực mà chia sẻ công thức thứ 17 để làm món canh rong biển thơm ngon của nó.
Duncan thấy rằng cũng đã đến lúc anh bước ra và giải cứu vị thuyền viên duy nhất trên con tàu này rồi – một người dường như bình thường nhất trong đám còn lại. Anh cho rằng sự vắng mặt khá lâu này của anh không ít thì nhiều cũng đã dấy lên một sự lo lắng trong họ. Và cũng dường như việc xuất hiện cũng thật sự là cần thiết, với mục đích cũng chỉ để đánh bay đi những lo lắng tiềm tàng của Đầu dê.
Khi anh chuẩn bị rời đi, anh bỗng do dự và lướt mắt nhìn về phía Ai, một chú chim đang lảng vảng trên mặt bàn.
Anh có nên mang chú chim bồ câu này theo không? Và làm thế nào anh có thể giải thích về sự hiện diện của nó bây giờ?
Ngừng lại khoảng chừng 2 giây, Duncan quyết đoán nâng chú bồ câu lên và đặt nó trên vai của mình.
Với một sự thật rằng anh vẫn sẽ ở trên con tàu Vanished này trong một thời gian dài, cùng với một khả năng xuất hiện thường xuyên của Ai, việc giấu đi một con chim – một “vật thể dị thường” có khả năng nói và suy nghĩ độc lập – sẽ là một thách thức rất lớn.
Vậy nên thay vì phải giấu đi Ai, Duncan quyết định sẽ để chú chim bồ câu này thành “chiến tích” mới nhất của mình. Anh thấy rằng mình không có nghĩa vụ gì phải giải thích cho Đầu dê cả, bởi vì là một thuyền trưởng, anh không cần phải biện minh với thuyền phó về những hành động mà mình đã làm.
Còn về những câu từ kì quặc thốt ra từ Ai, thì những câu nói đó chả có ý nghĩa gì trong thế giới này cả, và anh cũng cảm thấy mình không cần phải bắt buộc giải nghĩa những câu từ đó.
Nên anh định sẽ để Đầu dê và Alice tự họ hiểu gì thì hiểu vậy.
Cùng với một chú chim đang thoải mái đậu trên vai, Duncan chỉnh đốn lại dáng vẻ của mình, thể hiện một vẻ ngoài điềm tĩnh và bắt đầu bước tới cánh cửa dẫn tới căn phòng điều hướng.
Ưỡn ngực kiêu căng, Ai thông báo, “Trà thảo mộc hàng xịn sinh ra một giọng nói xịn xò. Kính chào quý khách đã đến với buổi diễn…”