Tàn Dư Nơi Biển Sâu

quá ít kiến thức về một cuộc sống thường nhật

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

CHAP 27 – QUÁ ÍT KIẾN THỨC VỀ MỘT CUỘC SỐNG THƯỜNG NHẬT

Bằng một cách nhìn khác, một bầu trời nguyên sơ vắng bóng đi những ánh sao, ánh trăng và bị hoen ố bởi một vết rách rộng lớn, lại càng khiến Duncan rùng mình hơn so với một cảnh tượng dị biệt của một “mặt trời” bị mắc kẹt trong những đường tròn cỗ ngữ. Thứ mặt trời dị biệt đó chỉ đơn giản là toả sáng tại một thế giới vật lý nơi anh đang đứng, nơi mà Duncan, một người Trái Đất, sẽ chỉ xem nó như là một trong những hàng ti tỉ những thiên thể vũ trụ ngoài kia. Bởi những biến dạng kì dị của nó đã bị khuất đi bởi những tia sáng vàng óng ánh mà nó toả ra. Và bên ngoài vầng hào quang của nó, cũng có vô số là những ngôi sao khác nhau, với mỗi vì sao đều là một bến đỗ cho một tiềm năng vô hạn.

Tuy nhiên, Duncan giờ đây đang phải đối mặt với một trời đêm rùng rợn, một bầu trời đêm thiếu đi những thiên thể đáng lẽ phải là những “ngôi sao”. Không hề có một chòm sao, cũng không có sự hiện diện của một mặt trăng nào cả, và cũng không có một dải thiên hà nào trải dài tự đằng xa cả. Chỉ có tồn tại một khe nứt rộng lớn, lẻ loi, thắp lên một nguồn sáng kì lạ pha lẫn giữa ánh sáng và bóng tối, hoàn toàn vượt xa tầm hiểu biết của anh. Một vết sẹo như đã đoạt cho mình một bầu trời rộng lớn, không ngừng mà tô lên Vô Cận Hải một màu nhợt nhạt và dị thường, xuất ra một bức ảnh với một nền ma mị phủ trắng như tuyết rơi.

Xa hơn cả một mặt trời trên kia, là cả một vũ trụ rộng lớn với vô hạn là những khả năng tồn tại của những dị thường không gian. Sự tĩnh lặng bám lấy Duncan, anh ngẩng mặt lên trời, ngước nhìn một nơi xa xôi hơn với một tâm trí là một vòng xoáy của những câu hỏi và vô vàn những giả thuyết. Những hành tinh đâu mắt rồi? Chúng có từng tồn tại hay không, hay là nơi thế giới này hiện đang ngự trị tại một nơi tăm tối và sâu thẳm nhất của một vũ trụ hư vô, nơi những vì sao và thiên hà không thể với tới? Và vết rách ma mị trên trời cao đó, nó là thứ gì? Một vết rách không – thời gian chăng? Một thành trì cấu trúc quy mô thiên thể? Hay chỉ đơn giản là những ảo mộng đang đeo bám tự nơi những dòng nước tăm tối của Vô Cận Hải?

“Thuyền trưởng?” Một giọng nói cất lên, chấm dứt những suy diễn đang diễn ra trong đầu Duncan. Cô nàng búp bê, Alice, nhìn anh với một vẻ mặt lo ngại. Vị thuyền trưởng ma tự nhiên đột ngột dừng lại, và vẻ mặt của anh ta thì lại ngày càng ngày càng tối sầm đi qua từng giây, một điều đã khiến cô hoảng hốt. “Ngài ổn chứ ạ? Thời tiết đột ngột biến chuyển hay sao vậy ạ? Có một cơn bão đang tiến gần ạ? Tôi đã từng nghe những thuỷ thủ nhắc về…”

“Không, không có gì đâu,” Duncan lẩm bẩm, rồi nhanh chóng di dời ánh nhìn của mình qua Alice. Khuôn mặt anh giờ đây đã điềm tĩnh trở lại, và như thể cũng để an ủi chính anh, anh trả lời cô với một “Không sao cả.”

“Vậy, chúng ta…” Alice do dự.

“Chúng ta đi tiếp thôi. Ta sẽ dẫn cô tới căn cabin đó – một nơi cô có thể tắm rửa và thư giãn nếu cô muốn,” Duncan nói, bước tiếp những bước chân bình tĩnh, như thể chẳng hề bận tâm về những gì đã diễn ra trước đó.

Những bức màn bí ẩn và huyền bí đang dần dần được hạ xuống, hé lộ cho những tân cư dân mới của thế giới này những điều dị thường, dường như bất tận mà mãi sẽ chẳng bao giờ kết thúc. Duncan phải nhận thức rõ ràng rằng trong một tương lai không gần, những điều dị thường đáng sợ và đáng lo ngại bậc nhất này sẽ chờ đợi anh ở phía trước. Nếu như anh cho phép bản thân mình cứ liên tục phải sửng sốt trước những dị thường ấy, thì cuộc đời của anh sẽ chẳng có gì ngoài những phát hiện gây hoảng loạn cho chính anh mà thôi.

Sử dụng những khôn ngoan đã tôi luyện được trong suốt những năm tháng sống ở Trái Đất, Duncan có được một bài học cuộc sống để có thể áp dụng cho một trường hợp đặc biệt như thế này: Nếu như vấn đề thật sự tồn tại, nó cần phải được tiếp cận và giải quyết. Việc mặc kệ một vấn đề sẽ chẳng bao giờ có thể khiến nó tự nhiên mà biến mất. Tương tự, bầu trời kì lạ này sẽ chẳng thể nào tự nhiên mà chuyển mình rồi biến trở lại bình thường, sẽ chẳng thể nào biến trở lại thành một trời đêm đầy sao chỉ vì anh cảm thấy khó chịu hoặc nghi ngờ về hiện thực này.

Trạng thái hiện tại của thế giới này, chắc hẳn là có một lý do không thể chối bỏ nào đó. Mọi vật thể, mọi sự kiện, và mọi khả năng có thể phát hiện tại đây đều là một sự thật rõ ràng và chắc chắn; bất kể cho dù những thứ ấy trông có siêu thực và vô lý đến thế nào, thì trong thế giới này chúng đều tồn tại một cách khách quan. Và nếu như Duncan không thể nhanh chóng hiểu ngay được những tồn tại của bọn chúng, thì đó là lỗi ở anh, chứ không phải ở thế giới.

Trong một vai thuyền trưởng của con tàu “Vanished”, Duncan tính toán rằng anh có lẽ vẫn còn có một quãng thời gian rất dài ở phía trước, để có thể dần dần mà vén lên những bức màn bí ẩn của tân thế giới này.

Alice không hiểu thứ gì đã khiến vị thuyền trưởng giữ im lặng trong suốt chặng đường của họ. Tất cả những gì cô để ý, chỉ là một khoảng khắc căng thẳng hiện rõ trên khuôn mặt của Duncan mà thôi. Nhưng mà tuy nhiên, bầu không khí khó thở này cũng gần như ngay lập tức biến mất khi họ bước tới địa điểm của mình.

Duncan dẫn Alice tới một nơi mà cô có thể tắm, một nhà tắm được thiết kế chỉ dành riêng cho những thuyền viên có cấp bậc cao. Đối với một con tàu buồm cổ điển, thì việc sở hữu một nhà tắm là một thứ gì đó rất “sang trọng”, một nơi hoàn toàn không được dành cho những thuỷ thủ bình thường.

Trong những thời đại đã qua, cuộc sống trên một con tàu buồm tương đối ảm đạm, đặc biệt là trong một truyến hải trình dài ngày. Độ khan hiếm của nước sạch, sự xuống cấp của nguồn thức ăn, những điều kiện y tế tồi tệ, và những vấn đề về tâm lý bởi một chuyến hải trình kéo dài ngoài biển, đã làm khó không biết bao nhiêu những nhà mạo hiểm muốn tiến sâu vào đại dương. Kể cả khi trên Trái Đất, thì vẫn còn rất nhiều trong những vấn đề này vẫn chưa được hoàn toàn cải thiện cho đến khi bắt đầu khởi nguồn của một thời đại công nghiệp hoá.

Theo những gì Duncan được biết, những con tàu buồm đầu tiên của Trái Đất thậm trí còn không có một nơi để thuỷ thủ có thể vệ sinh một cách đàng hoàng. Những nhu cầu cá nhân thường được xử lí bên trên một tấm lưới sắt[note52320] hướng xuống biển (cẩn thận chú ý hướng gió), và việc giữ được một cơ thể sạch sẽ thậm trí còn là một thách thức lớn hơn rất nhiều. Việc tái chế những tấm buồm bỏ đi thành những bồn tắm thô sơ tạm thời và tắm trong nước biển là những việc làm phổ biến của nhiều thuỷ thủ cẩu thả trên con tàu. Và thậm trí còn có những người trong thời đại tàu buồm này đã chọn việc không tắm rửa liên tục trong vòng nhiều tuần cho đến nhiều tháng sau.

Nhưng sau cùng thì so với những thứ phiền não khác như bệnh scurvy, hay là chứng rối loạn phân ly tập thể do stress quá nhiều, thì những vấn đề nhỏ nhặt về vệ sinh chỉ là những chuyện cỏn con trên con tàu thôi.

Vậy mà thật trớ trêu thay, những điều kiện vật chất thiếu thốn đó lại không thành vấn đề trên con tàu ma rùng rợn và đáng sợ này.

Bể chứa nước sạch trên tàu “Vanished” thì liên tục tự động làm đầy, thức ăn trong kho thì luôn ở trong trạng thái tươi mới, vị thuyền trưởng ma thì miễn nhiễm với mọi bệnh tất, còn cái cổ thô cứng của Alice thì cũng chẳng phải là trở ngại trên chuyến hải trình của họ.

Ngoại trừ những cơn tăng huyết áp khi phải đối mặt với đầu dê, thì con tàu có một điều kiện sống tốt đến mức đáng kinh ngạc…

“Ống nước nằm kế bên bồn tắm được kết nối với bể nước sạch trong khoang lưu trữ. Cô có thể trực tiếp lấy nước từ đó. Còn phích cắm bồn tắm thì được treo ở đằng kia; cẩn thận đừng đặt nó ở chổ khác nhé. Hiện tại chúng ta chưa thể có nước nóng trên con tàu, nhưng ta đoán là cô cũng không có vấn đề gì với nó nhỉ,” Duncan giải thích cho Alice những tiện nghi trong cabin. Những hiểu biết này là kết quả của những cuộc thăm dò và thích nghi ngày qua ngày từ những ngày trước đây.

“Có thể tắm rửa thôi cũng đã quá đủ rồi ạ; chỉ là tôi cảm thấy khó chịu khi có nước biển thấm vào những khớp nối của tôi thôi,” Alice trả lời với một thái độ giản dị, không cầu kỳ, Cô quay mặt nhìn xung quanh căn cabin với một sự tò mò và hứng khởi, nhiệt tình gật đầu trước những lời giải thích của Duncan, “Tôi cũng chỉ là một con búp bê mà thôi, nên tôi cũng không thật sự cần nước nóng cho lắm đâu ạ.”

Duncan gật đầu chấp nhận câu trả lời từ cô, nhưng cũng nhanh chóng biển chuyển thành một thái độ tò mò. Anh liếc nhìn Alice, do dự một hồi trước khi cất lên câu hỏi của mình, “Mà này, cô có biết cách tắm không vậy? Cô có… “kinh nghiệm” nào về việc đó chưa?”

Khựng lại, Alice cân nhắc tới chuyện này rồi nghiêm túc trả lời anh, “Nó chắc sẽ… ổn thôi, đúng chứ ạ? Ý tôi là, tôi chỉ cần tháo rời mấy khớp nối của tôi, lau sạch bọn nó, rồi gắn chúng lại…”

Duncan cạn lời đứng hình trong 5s. Anh nhìn Alice, giao ánh mắt của mình với một vẻ mặt ngây thơ của cô.

“Cô đã từng nghĩ đến việc làm thế nào mà cô có thể gắn chúng lại sau khi tháo rời hết ra chưa?” Duncan hỏi cô, một câu hỏi tựa như một lời nhắc nhở. Cô nàng búp bê, một “người” đã từng dành cả đời của mình trong một chiếc hòm gỗ, hiện đang đứng trước anh trong khi đang thiếu đi trầm trọng những kiến thức này. “Và ta không thể hỗ trợ cô làm việc đó.”

Suy ngẫm về điều mới mẻ này, Alice lẩm bẩm, “…Ngài nói chí phải.”

“Vả lại, ta thành thật khuyên cô không nên lặp lại việc tháo rời các khớp nối của mình,” Duncan thật lòng nói, “kể cả khi cấu trúc cơ thể của cô có cho phép cô làm như vậy.”

Alice ngơ ngác. “Tại sao ạ?”

“Việc tháo rời quá nhiều sẽ dẫn đến việc các khớp nối bị lỏng đi và sẽ thường xuyên bị rơi rớt,” Duncan lo ngại. Anh chưa từng có thể nghĩ rằng mình lại có một ngày phải giải quyết những “vấn đề lặt vặt” này khi phải sống chung với một con búp bê được phù phép ở trên một con tàu ma. Một vấn đề mà kể cả sách báo, phim, hay là tv cũng chưa bao giờ nhắc qua. “Ta chẳng muốn có một ngày khi cô đang đi dạo trên boong tàu thì các bộ phận trên cơ thể cô đột nhiên rơi ra trước mặt ta đâu. Không một ai trên con tàu biết cách bảo dưỡng búp bê cả.”

Ngưng lại một lát, anh nói tiếp, “Cái cổ của cô đã là một vấn đề nghiêm trọng lắm rồi.”

Alice tưởng tượng cảnh tượng mà Duncan vừa miêu tả và tự nhiên mà rụt cổ lại, “À, tôi hiểu rồi, tôi hiểu rồi ạ… tôi nghĩ là tôi đã nắm được những gì mình cần được biết rồi ạ…”

“Tốt cho cô,” Duncan đáp lại, ném cho cô nàng búp bê một ánh nhìn nghi ngoặc khi cô lại chẳng hề có một sự chuẩn bị gì cho những trải nghiệm thực tế của một cuộc sống thường nhật. Khi anh chuẩn bị rời đi, anh chốt lại, “Ta có một vài việc cần phải làm, vậy nên cố gắng đừng gây quá nhiều rắc rối nhé.”

“Rõ ạ, thưa thuyền trưởng. Cảm ơn ngài, thưa thuyền trưởng,” Alice vui vẻ trả lời. Chỉ khi Duncan vừa mới cất bước, cô đột ngột gọi anh, “À, một điều nữa, ngài thuyền trưởng à…”

Dừng lại giữa chừng, Duncan xoay nhẹ mặt, “Sao, có chuyện gì?”

“Thuyền trưởng à… tôi giờ đã nhận ra rằng ngài không hề đáng sợ như tôi đã nghĩ lúc ban đầu,” Alice quan sát vẻ mặt của Duncan, cẩn thận lựa chọn từ ngữ, “Ngài Đầu dê có miêu tả ngài là một vị thuyền trưởng đáng sợ bậc nhất trên Vô Cận Hải, một thảm hoạ không lường trước tại mọi tuyến đường trên đại dương, nhưng mà…”

“Nhưng sao?”

“Nhưng mà ngài lại có vẻ khá dễ gần và toả ra một bầu không khí tựa như… một phụ huynh cáu kỉnh ạ.”

Duncan không xoay người để trực diện đối mặt với cô, chỉ đơn giản mà dừng tại chổ vài giây trước khi cất lời, “Cô lấy đâu ra khái niệm về gia đình này vậy… Cô có một gia đình sao?”

Mất cảnh giác, Alice do dự một hồi trước khi nhẹ nhàng lắc đầu, “Tôi không ạ.”

“Vậy thì chúng ta nên tránh thảo luận thêm về các chủ đề về gia đình. Hãy giữ một thái độ khiêm tốn, và ta sẽ sắp xếp kỹ lưỡng cho mọi chất lượng sống của cô trên con tàu.”

“A, vâng ạ thưa thuyền trưởng.”

Truyện Chữ Hay